Edit: kaylee
Beta: Maria Nyoko
Doãn Mạt ở nhà đợi một ngày rưỡi, buổi sáng chủ nhật không tới mười một giờ mang theo bao lớn bao nhỏ, để tiểu Từ chở đi học. Cô lục lọi bao đồ của mình, phát hiện có hai phần ba số đó đều là thức ăn, mà phần lớn thức ăn cũng không phải cho mình.
h sáng cô rời giường, mới vừa mở điện thoại di động ra, một tin nhắn lập tức nhảy ra, nội dung là: SOS()!! Trước mười hai giờ mang phần thức ăn cho hai người tới phòng ngủ, nếu không đợi nhặt hai cái xác! PS: Mạt Đại Thiện Nhân à, ta đánh BOSS một đêm, Tiểu Lăng nói lời tâm tình một đêm, chúng ta cũng không có sức lực không có lòng dạ nào đi mua cơm trưa rồi, nể mặt bình thường chị đối tốt với em, come on đi!! ( đáng thương) —— Vạn Vũ Thần
() SOS: mã Morse, có nghĩa là có nguy hiểm nghiêm trọng, cấp bách đang đe dọa và yêu cầu trợ giúp
Doãn Mạt không còn gì để nói ba giây, sau đó yên lặng chuẩn bị bữa trưa và một chút đồ ăn vặt cho ba người, chạy trở về cứu người.
——
Doãn Mạt hồng hộc bò lên lầu sáu, gõ cửa một lúc lâu, Tề Hiểu Lăng mới mang theo một đôi mắt híp lại tới mở cửa.
Cô ngáp một cái thật to, khàn giọng nói: "Mạt à, tại sao cậu tới sớm như vậy, mình mới ngủ mà." Sau đó dời bước chân trèo lên giường.
Doãn Mạt chán chường nhìn hai người, cảm giác con đường sau này của mình là gánh nặng đường xa.
"Đừng ngủ, mình mang cơm tới, không ăn sẽ nguội."
"Nguội cũng không có việc gì......" Trên một chiếc giường khác, Vạn Vũ Thần lẩm bẩm một câu.
"......" Doãn Mạt đỡ trán, hai người này hết thuốc chữa.
"Hai người các cậu nhanh chóng ngồi dậy ăn cơm cho mình!" Cô gia tăng âm lượng, kết quả hai người trên giường vẫn không hề nhúc nhích.
"Được......" Doãn Mạt thong thả ung dung lấy hộp giữ ấm ra, vừa mở nắp ra, mùi thơm món ăn bay ra ngoài: "Sườn xào chua ngọt và cánh gà chiên một mình mình ăn không hết, hay là chia cho phòng sát vách thôi......" Vừa nói chuyện, người vừa đi về phía cửa.
Kết quả mới bước ra một bước, Tề Hiểu Lăng và Vạn Vũ Thần lập tức từ trên giường ngồi dậy, đồng thời hai người hít hít lỗ mũi, dùng sức hít hà, hai cặp mắt híp đồng loạt nhìn về phía Doãn Mạt đang đi tới cửa.
"Dừng bước!"
"Trở lại!"
Thật là rất ăn ý, Doãn Mạt nghĩ thầm.
Cô khinh thường hừ một tiếng: "Ngủ tiếp đi."
"Tiểu Mạt, cậu tốt nhất nha, đến đây, chúng ta ăn cơm, hắc hắc he he......" Tề Hiểu Lăng cười theo, một bộ dáng chân chó (ý chỉ nịnh nọt).
Mà Vạn Vũ Thần trực tiếp nhảy xuống giường, một tay đoạt lấy hộp giữ ấm từ trong tay Doãn Mạt, "Mạt à, đại ân không lời nào cám ơn hết được, chị chỉ có thể dùng hành động để biểu đạt." Sau đó lục ra đôi đũa, gắp một khối thức ăn lớn, giống như một người đã mấy ngày chưa ăn cơm, quả thực là gió cuốn mây tan, rất nhanh một chén sườn xào chua ngọt đã thấy đáy.
......
Giờ rỗi rãi (sau khi cơm nước xong), Vạn Vũ Thần rất thanh thản nằm ở trên mặt bàn, hương vị sườn xào chua ngọt vẫn còn đọng lại. Cô chậc chậc hai tiếng: "Mạt à, tay nghề của bác gái nhà cậu (mẹ Mạt đó) thật tốt nha, cậu thật hạnh phúc."
"Tay nghề của anh mình còn tốt hơn......" Doãn Mạt nói thầm một tiếng.
"Cái gì?"
"Không có gì." Doãn Mạt nói sang chuyện khác: "Các cậu nói, có phải phòng ngủ của chúng ta không có người đến, chỉ có ba người chúng ta hay không?"
Tề Hiểu Lăng nằm ở trên giường, hai chân bắt chéo, vừa cầm điện thoại di động gởi tin nhắn, vừa nói: "Ngày mai sẽ đi học, khẳng định không ai tới, quá tuyệt vời, ba người ở phòng bốn người, buôn bán lời!"
Kết quả lời này mới vừa nói xong không lâu, tiếng gõ cửa vang lên.
Doãn Mạt lên tiếng mời vào, chỉ thấy cửa bị đẩy ra, ba người...... Và một đống hành lý tiến vào.
Đi ở phía trước là một nam sinh thân hình cao lớn, mặc quần áo ở nhà, nhìn qua rất ngầu, nhưng trong tay lại kéo một rương hành lý to rất nữ tính, phía trên rương hành lý còn để một túi sách không nhỏ; một cô gái mặc váy chiffon màu hồng đi theo ở đằng sau nam sinh, thân hình mảnh khảnh, nhưng mặt bị thân hình cao lớn của nam sinh chặn lại; mà đi theo sau lưng cô gái lại có thể là Tần Nguyên, hắn một tay xách theo túi hành lý cực lớn, một tay kia lại xách theo mấy túi đồ, nhìn qua trọng lượng không nhẹ.
Tần Nguyên nhìn thấy Doãn Mạt, cười khẽ gật đầu với cô.
Lúc này, cô gái sau lưng nam sinh đi về phía trước mấy bước, gương mặt trắng nõn nhưng thiếu hụt huyết sắc (màu da thịt hồng hào) đột ngột xuất hiện trước mắt ba người, cô xõa mái tóc đen dài mượt, gương mặt nhỏ gầy, trắng bạc lộ ra sự không khỏe mạnh, chiều cao xấp xỉ với Doãn Mạt, chỉ là thân hình còn mảnh mai hơn cả Doãn Mạt, cô hơi khom người xuống, ngượng ngùng cười giới thiệu mình: "Chào các bạn, mình tên là Lâm Đại, chuyên ngành thiết kế thời trang, về sau chúng ta đã là bạn cùng phòng rồi, xin chiếu cố nhiều hơn."
"Oh...... Hoan nghênh hoan nghênh." Vạn Vũ Thần phục hồi tinh thần lại trước: "Xin chào, mình tên là Vạn Vũ Thần, cậu có thể gọi mình là A Vạn."
"Xin chào, mình tên là Doãn Mạt, cậu có thể gọi mình là Tiểu Mạt." Doãn Mạt cũng cười giới thiệu.
Mà Tề Hiểu Lăng vốn đang ở trên giường đột nhiên nhanh chóng bò xuống giường, rất là kích động chạy đến trước mặt Lâm Đại, sau gọng kính một đôi mắt to nhấp nháy vụt sáng.
"Em gái này mình từng thấy qua." Cô đột nhiên toát ra một câu nói như thế, tiếp theo sau đó nói: "Em gái, mình đã tiên đoán được kiếp trước của cậu, kiếp trước của cậu có một bà ngoại họ Lưu, có một anh họ bạn trai họ Cổ (bạn trai là anh họ đó), có một tình địch họ Tiết......"
Lâm Đại nhịn không được cười lên.
"Tốt lắm, đừng Trung Nhị bệnh () nữa, em gái Lâm còn không biết cậu tên gì đấy." Vạn Vũ Thần rảnh rang mở miệng.
() Trung Nhị bệnh (nguyên văn 中二了): là ngạn ngữ lưu hành trên Internet ở Nhật Bản, dùng để hình dung những người thường tự cho là đúng sống tại thế giới của mình hoặc nói ra lời nói đặc biệt nhằm thỏa mãn mình, gọi chung là giá trị quan chỉ có ở thời kì trưởng thành.
"Xin chào, em gái Lâm, mình tên là Tề Hiểu Lăng." Tề Hiểu Lăng nghiêm trang, "Để chào đón cậu, mình muốn hát tặng một bài." Cô hắng giọng một cái, mở miệng nói: "Trên trời rơi xuống một em gái Lâm, giống như một đám mây nhẹ nhàng......"
Cuối cùng Doãn Mạt không thể nhịn được nữa, cảm giác giọng nói the thé bị cô cứng rắn hát ra kinh kịch này, chỉ cảm thấy như ma âm xuyên tai. Chị cả à, muốn mất mặt xấu hổ cũng phải đóng kín cánh cửa phía sau đã!
"Tề Hiểu Lăng, mình đang gọi điện thoại cho thân ái (người yêu) của nhà cậu."
Ma âm dừng lại, Tề Hiểu Lăng lập tức nhào về phía Doãn Mạt, mới phát hiện ra mình bị gạt. Cô ngượng ngùng cười một tiếng: "Thân ái của mình sẽ không ghét bỏ mình."
Vậy cậu khẩn trương cái gì?
"Thật xin lỗi, cô ấy cứ như vậy, thỉnh thoảng phát bệnh."
Mà lúc này, Lâm Đại đã cười không khép miệng được, cô lắc đầu một cái, bày tỏ mình không ngại.
"Xem ra bạn cùng phòng của em đều rất dễ chung sống, vậy thì anh yên tâm." Nam sinh cao lớn bên cạnh cười, nói với Lâm Đại.
Lâm Đại gật đầu một cái, "Anh à, anh yên tâm đi, chắc chắn sẽ không có chuyện gì."
Nam sinh mở miệng với ba người Doãn Mạt, giọng thành khẩn: "Chào các em, anh là anh họ của Lâm Đại —— Lý Tử Dương, cũng học ở nơi đây, năm nay là ĐH năm . thân thể Lâm Đại có chút không khỏe, còn phải nhờ các em giúp đỡ nhiều hơn, nếu có cái gì cần giúp một tay cứ tới tìm anh, à, còn có Tần Nguyên, nghe nói các em quen biết."
"Anh chính là đội trưởng đội bóng rổ của trường học chúng ta — Lý Tử Dương?!!" Tề Hiểu Lăng đột nhiên kinh ngạc hô.
Lúc này, Tần Nguyên cười tiếp lời: "Đúng vậy, hắn rất trâu bò (ý chỉ rất mạnh), là người nổi tiếng của trường học chúng ta, các cậu cần phải nắm chắc cơ hội nha."
"Oh my god!!" mắt Tề Hiểu Lăng nổ đom đóm: "Tử Dương học trưởng, em là fan trung thành của anh, anh ký tên cho em đi."
——
Sau đó, Lý Tử Dương và Tần Nguyên giúp đỡ Lâm Đại trải giường, thu dọn sơ qua một chút, mới bị Lâm Đại nói hết lời mời đi ra ngoài, Lý Tử Dương quan tâm em gái mình như nào có thể thấy được, gần như là dặn dò hết mọi chuyện, mới cẩn thận từng bước rời đi. Doãn Mạt nhìn rất hâm mộ.