Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập: Min
Khoảnh khắc này, mọi âm thanh đều im bặt.
Tư Dao đứng đực ra nhìn đôi mắt màu nâu nhạt của người nọ, cảm tưởng đông đặc dài chừng như một thế kỷ vậy, mới hoàn hồn, vội vã trốn ra sau.
“— Em, em, em thấy anh ngủ, ngủ lâu quá.” Cần cổ cô đỏ ửng lên, giải thích như một thói quen, “Mới nghĩ là đến đây, xem.”
Giản Ngôn Từ ngồi dậy. Trong mắt cậu trai không có sự giận dữ đáng sợ vì thức giấc như bình thường, không rõ là không thấy thật hay chăng, còn cong mắt nở nụ cười trong veo.
“Xem gì?”
“Xem, xem anh…” Đại não Tư Dao đã bị quét cho trống rỗng, không hề nghĩ ngợi mà tiếp lời, “Có phải là ngủ, hay, hay chết rồi.”
“…”
“Đang êm đẹp, sao lại đi mắng người ta?” Giản Ngôn Từ tiện tay vén một góc chăn ở mép giường lên, nhàn hạ nói, “Vừa nãy anh không ngủ.”
Một hồi lâu sau, Tư Dao mới khô khan bật ra được một từ ồ.
Cô nhìn vào góc chăn nọ, rồi lại dời mắt xuống sàn nhà. Không biết là nên làm thế nào mới phải, càng không dám nhìn ai kia.
Căn phòng yên tĩnh đến quỷ dị.
“… Hình, hình như trễ rồi.” Tư Dao làm bộ nhìn điện thoại, “Em, em về…”
Giây tiếp theo, đột nhiên im bặt.
Trước mặt, giao diện trên điện thoại là bức ảnh vừa mới chụp trộm anh.
Đúng lúc Giản Ngôn Từ cũng vừa rời giường, tầm mắt nhìn thoáng qua chiếc điện thoại trên tay cô.
Tĩnh lặng.
“Bạn nhỏ.” Giản Ngôn Từ cười, “Sao lại chụp ảnh anh?”
“….”
A a a a a a.
Tư Dao khẽ ngẩng đầu lên, theo bản năng lùi về sau từng bước, con mèo nhỏ trong não đã bùng nổ thành một quả cầu lông nhím.
Cô siết chặt điện thoại, một hồi lâu sau mới chần chờ buông ra được một chữ: “Em.”
Nói xong, cô rụt lại nuốt nước miếng: “…. Giúp, giúp, giúp người ta, chụp hình.”
Giản Ngôn Từ khựng lại: “Giúp người ta chụp hình anh?”
“… Vâng.”
Tư Dao gật đầu: “Có, có một bạn học của em muốn, muốn xin ảnh chụp của anh.”
Khi cô đang nói, anh đã vươn tay sang. Cô cứng đơ người đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn anh giành lấy điện thoại của mình.
“Lần trước là đưa thư tỏ tình thay bạn, lần này lại chụp hình.” Giản Ngôn Từ buồn cười, rủ mi nhìn ảnh chụp, chậm rãi hỏi, “Nghe lời như thế để làm gì?”
…. Câu này cứ như thể, kiểu người như cô, là kiểu đầu gỗ dễ bị người ta ức hiếp lắm ấy.
Yên lặng trong giây lát, Tư Dao kiên cường nói dối: “Vì, vì, họ đưa tiền.”
“Bao nhiêu?”
Cô nói đại một con số: “.”
Sau đó, liền nghe được Giản Ngôn Từ nói: “Ngày mai có thời gian rảnh thì đến đây, anh phụ đạo toán cho em.”
Tư Dao ngây ra: “Hả?”
“Bạn nhỏ này, không biết tính toán.” Cậu trai khom lưng nhìn cô, đuôi mắt khẽ cong lên, thong dong dò hỏi, “Anh chỉ đáng thôi sao?”
“…”
Hai người cách nhau sao mà gần quá.
Tư Dao không nghe lọt tai câu nào cả, từ tai trở xuống đều đỏ ửng lên, ngửa đầu ra sau né tránh.
“Sau này mà còn có chuyện như thế nữa, không cần phải giúp người ta.” Giản Ngôn Từ trả điện thoại lại cho cô, giọng điệu như một người đàn anh đang giảng bài, “Tự mình đến nghe còn hợp lý hơn.”
Gì, gì mà tự mình đến.
Có phải là anh đã phát hiện ra gì rồi không?
Như một chú chim bị dọa vẫy cánh phành phạch, Tư Dao chớp mắt tiến vào trạng thái cảnh giác.
Theo phản xạ bật lại: “….Nhưng, nhưng em không có thích, thích anh!”
Vừa dứt lời.
Cả căn phòng chìm trong yên lặng.
Trong nhất thời, Tư Dao căng thẳng đến nỗi không còn khả năng tự hỏi. Ngây đơ ra nhìn Giản Ngôn Từ đứng thẳng dậy, nhàn hạ tiếp lời: “Nghĩ đi đâu thế.”
“Ý anh là,” Anh cười, “Sau này, nếu mà còn có chuyện chụp ảnh thế này, thì hãy kêu bạn của em—tự mà đến.”
Tư Dao lúng ta lúng túng: “…. Ồ.”
Có thể là vì vừa nãy bắt gặp cảnh cô kháng cự quá đà.
Giản Ngôn Từ bèn lặp lại thật chậm thêm lần nữa: “Không thích anh…” Anh tao nhã hỏi, “Vậy hiện tại đã có người thích chưa?”
“….”
Hô hấp của Tư Dao cứng lại, vội trả lời: “Không, không có.”
“Em em mới mười sáu.” Tim cô đập rất nhanh, nhưng ngoài miệng thì cật lực phủi sạch, lắp bắp giải thích, “Em còn, còn nhỏ… Không muốn yêu sớm. Sau này rồi, rồi nói.”
“Ừm.”
Giản Ngôn Từ cúi đầu nhìn cô, đôi mắt đào hoa ấy được ánh mặt trời mạ lên trong veo, cong cong: “Chờ thêm đi.”
Confession thổ lộ THPT Số : 【Tôi chấp nhận lời mời kết bạn của bạn, hiện tại chúng ta có thể trò chuyện】
Confession thổ lộ THPT Số : 【Chào bạn ~ muốn gửi bài gì à?】
Tư Dao nhìn chằm chằm tin nhắn trên màn giao diện QQ, do dự cả buổi trời.
Yaoyao: 【Không phải】
Confession thổ lộ THPT Số : 【Được ~ Vậy sau này mà muốn gửi bài thì cứ tìm thẳng tôi là được nè!】
Vừa rời khỏi khung chat, Tư Dao nhìn thoáng qua đã thấy một tin nhắn bên dưới, dừng lại.
Giản Ngôn Từ: 【Tôi chấp nhận lời mời kết bạn của bạn, hiện tại chúng ta có thể trò chuyện】
Vào nửa tiếng trước.
Giản Ngôn Từ đã chấp nhận lời mời kết bạn của cô rồi.
Nickname QQ của anh là tên viết tắt ‘JYC’, avatar là ảnh gác chuông ở THPT Số . Tư Dao mở hình ảnh ra nhìn.
Không biết được chụp vào sáng sớm hay hoàng hôn nữa, trời nhuốm màu vàng cam, ánh sáng chiếu lên gác chuông, cũng khá là đẹp.
Chữ ký cá nhân không có, cấp cũng không cao.
Cứ cảm thấy cái tài khoản này không thường online vậy, đại diện cho hơi thở của học sinh xuất sắc ở THPT Số .
Tư Dao muốn vào tường người nọ xem, nhưng nghĩ đến sẽ để lại thông báo, ngón tay yên lặng rụt về.
Cô thoát ra, nhìn chằm chằm vào hai khung chat Giản Ngôn Từ và Confession thổ lộ gần sát nhau, không hiểu sao lại có chút rầu rĩ.
Sợ bị người ấy biết.
Lại sợ người ấy không biết.
Héo mòn, Tư Dao lại nhấn vào tường của Confession thổ lộ.
— Tường Tường: Gửi bài, muốn tỏ tình với một nam sinh lớp .
— Ngày hôm đó nhìn thấy bức ảnh tốt nghiệp của các anh, đứng bên cạnh ngắm nhìn thật lâu, lại thấy sao mà khổ sở quá.
— Anh đứng nơi ấy, nở nụ cười, rõ ràng rất gần em, nhưng sao chúng ta lại cách nhau xa đến thế.
….
Trước kia, là thùng rác, là hốc cây cho nữ sinh.
Lần nào ngồi nghe những dòng tâm sự hoài xuân của các cô thiếu nữ ấy, trong lòng Tư Dao cũng lặng lẽ chửi đầy làn đạn.
Phì, yêu đương, sao mà tốt hơn chơi game!
Vã mặt đến nhanh quá.
Bây giờ lướt đọc từng tin tỏ tình, sẽ lặng lẽ nhấn thích cho nó.
Tất cả những dòng tâm tình ấy, thật giống với cảm xúc hiện tại của cô.
Tư Dao đúng là lướt hết Confession thổ lộ. Đột nhiên đưa điện thoại nhét xuống dưới sách bài tập, không muốn nhìn nữa.
Lo lắng rằng, càng đọc sẽ càng không nhịn được—
Đi nói với anh.
Chiều thứ hai phải họp phụ huynh, sáng sớm hôm nay Tề Văn Từ đã nhắn tin cho Tư Dao.
Học sinh không có tiết, trong lớp ầm ĩ náo loạn lấn át cả tiếng chuông điện thoại.
Chờ đến khi Tư Dao phát hiện ra chú Tề kia gọi điện thoại cho cô đã là hai mươi phút sau. Cô nhảy ba bước thành hai một mạch xuống lầu, chạy chậm đi đến cổng trường tìm đối phương.
Vừa đối mặt, đôi bên đều sửng sốt.
“Chạy nhanh thế…” Tề Văn Từ thấy nét mặt phiếm đỏ vì chạy của Tư Dao, thấp thỏm sờ cà vạt, “Chú không đến trễ chứ? Mẹ cháu nói chiều nay có lớp, nên chú mới đến…”
“Cháu, cháu biết.”
Hôm nay Tề Văn Từ ăn vận rất nghiêm túc, tây trang nâu, thắt cà vạt, vừa nói chuyện phiếm vừa khó chịu phải dịch dịch cà vạt.
Tư Dao cũng có chút không quen, muốn nói là họp phụ huynh không cần phải ăn mặc long trọng thế đâu. Nhưng châm chước tìm từ rồi lại yên lặng nuốt về.
Bầu không khí xấu hổ, hai người nói được đôi chuyện cho có, đến lúc đi vào cửa lớp học.
“Cháu, cháu ngồi ở hàng thứ thứ hai đếm ngược.” Cô duỗi tay ra chỉ, “Chỗ dựa, dựa cửa sổ kia.”
“Ôi ôi, được. Vậy để chú đi vào.”
Tề Văn Từ muốn tìm chỗ ngồi, lại nghe Tư Dao đứng đằng sau cất tiếng gọi: “Chú Tề ơi.”
“Sao thế?”
Vừa quay lại, đã thấy cô bé do dự dựa vào cửa, nghẹn mãi mới nói: “…. Thành, thành tích của cháu không, không được tốt cho lắm.”
Tề Văn Từ ngẩn người: “Không sao cả, không sao cả.”
“Con nít mà…” Ông châm chước, “Chỉ cần đến trường vui vẻ là tốt rồi, thành tích học tập này ấy à, sau này cố gắng là được.”
“…. Vâng.”
Gần đến giờ, phụ huynh cũng lục tục đến đông đủ.
Nhóm học sinh vây quanh bên hành lang nói chuyện phiếm. Tư Dao đứng ở trước bảng thông báo cuối hanh lang, ngẩng mặt lên nhìn bảng xếp hạng kỳ thi giữa kỳ vừa rồi.
Cả khối hơn người, tên cô chễm chễ hạng hơn . Xếp hạng thấp khỏi chê.
“Tư Dao,” Trần Tĩnh Tĩnh đứng bên cạnh hỏi, “Tớ và Tạ Dĩ Giai định ra cổng trường mua nước, cậu muốn đi cùng không?”
“Tớ không, không đi.”
Trần Tĩnh Tĩnh à một tiếng: “Thế cậu định chờ ở đây đến lúc kết thúc sao?”
Tự hỏi đôi giây, Tư Dao lắc đầu: “Tớ, tớ muốn đến… thư viện.”
Thư viện của THPT Số nằm ở dãy lầu trung tâm.
Từ tòa dạy học đến tòa trung tâm là cả một quãng đường dài, lúc này, các lớp khác còn đang trong tiết, con đường nhỏ rợp bóng cây hầu như chẳng có học sinh nào. Tư Dao đã làm xong bài tập hôm nay, con tiểu nhân trong não đã cào mặt xấu hổ năm phút dài.
Để cho người chú không mấy thân thiết nghe về thành tích giữa kỳ của mình, có chút mất mặt.
Thành tích thi giữa kỳ của cô xếp hạng , mất mặt biết bao nhiêu.
Tất cả là vì nó khó nhằn hơn chơi game giết rất nhiều, trời đánh—thành tích học tập đi.
Tư Dao đột nhiên khựng lại.
Bốn bề vắng lặng, thiếu nữ vai đeo balo siết chặt quai cặp, rũ rượi dí trán đập lên thân cây hương chương cạnh đó.
THPT Số là trường cầm cờ trọng điểm, nhưng bao năm qua, số người có thể trúng tuyển vào đại học Thanh Hoa không đến .
Khoảng cách ấy, giữa cô và người nọ, không biết là cách nhau bao nhiêu buổi tối thức đêm học tập nữa.
Càng đừng nói….
Tư Dao lại nhớ đến câu nói trước kia của Quý Thù Nghi.
—- Một chiếc xe nhà anh ấy chạy tận mấy chục triệu, năm ngoái mẹ Giản Ngôn Từ đến tham gia họp phụ huynh tớ đã thấy đó.
Hình như nhà anh cũng không giống như nhà cô đâu…
Bỗng dưng, phía sau vang lên một tiếng: “—- Ui mọa, Tư Dao?”
Tư Dao nháy mắt đứng thẳng lưng dậy.
Chu Thường Diệp từ xa đã chú ý đến cô rồi, vui vẻ đi đến: “Bạn học, em đứng đây một mình đâm cây hả? Thú vui đặc biệt gì thế này.”
“….”
Cô vừa xấu hổ vừa giận dữ lùi về sau hai bước: “Không, không phải…”
Nam sinh này là người thường hay đi cùng với Giản Ngôn Từ đây mà, Tư Dao nhận ra Chu Thường Diệp. Đánh tiếng chào hỏi, cô đang chuẩn bị đi thì bị gọi lại: “À đúng rồi, tối này em có rảnh không?”
Tư Dao mờ mịt quay đầu lại: “….. Hả?”
“Tối nay anh có tổ chức một bữa liên hoan, tạm biệt THPT Số , làm cho có nghi thức ấy mà. Nằm ở con phố Tam Dương, đi xe mười phút là đến.” Chu Thường Diệp nói, “Giản Ngôn Từ cũng đi. Anh nhớ em từng tặng thư tỏ tình với cậu ấy nhỉ? Sao nào, đi không?”
Còn chưa phản ứng lại chuyện tặng thư tỏ tình.
Tư Dao mơ mộng: “Ngày, ngày mai các anh, đi rồi sao?”
Chu Thường Diệp dương dương tự đắc giơ túi tài liệu trên tay lên: “Đúng thế, hôm nay là ngày cuối cùng anh đến đây, dọn dẹp lấy đồ.”
Xong xuôi hết thủ tục, lúc về lớp, Chu Thường Diệp đặt mông ngồi xuống bên cạnh Giản Ngôn Từ. Cúi đầu lướt điện thoại.
“Anh, em chọn phòng VIP ở Karaoke Ngân nhé.” Cậu trưng cầu ý kiến, “Chúng ta gọi thêm vài người nữa, cơm nước xong xuôi thì đi hát Karaoke, thế nào?”
“Thần Giản, ngày mai các cậu đi rồi sao?”
“Ừm.” Giản Ngôn Từ đang rủ mi nhắn tin cho Hầu Mẫn Lam, dáng vẻ có chút nhạt nhẽo, hỏi, “Còn hẹn ai nữa?”
Chu Thường Diệp: “Thì đám Trần Phàm đấy… À đúng rồi, còn có cô bạn kia, Tư Dao ấy.”
“Vừa nãy em đi lấy phiếu điểm thì thấy cô ấy, nên hỏi thăm.” Chu Thường Diệpbắt đầu hồ hởi, “Cô ấy đang đâm cây, cười muốn chết.”
Khựng tay lại, Giản Ngôn Từ nâng mắt: “Đâm cây?”
“À, đúng, đâm cây đó.” Chu Thường Diệp phỏng đoán, “Dù sao nhìn cũng ủ rũ lắm, có phải là lớp đang có cuộc họp phụ huynh không? Có thể là vì… thi kém chăng?”
Tư Dao của lúc này đang hối hận. Vô cùng hối hận.
Họp phụ huynh kết thúc, cô bất chấp chuyện bị Thẩm Đông Huy phát hiện sẽ xử quyết như nào, trốn tiết thứ của lớp tự học tối.
Chuồn ra khỏi cổng trường, bắt xe buýt đi đến địa chỉ mà Chu Thường Diệp đã gửi.
Là một tiệm KTV.
Trong phòng mờ tối, ánh đèn chớp lóe. Trước mắt cô là hai chàng trai nào đấy đang la hét, chuẩn bị cất giọng hát.
Bốn phía ầm ĩ náo loạn những tiếng vỗ tay và không ngớt lời khen ngợi hoan hô, mười mấy người nháo nhào không thôi.
Tư Dao ngồi ở một góc sáng sủa, yên lặng hít một hơi lần thứ mười.
Hoài nghi, nói có sách, mách có chứng.
Lại nghe thêm năm phút nữa, tình cảm mà cô dành cho Giản Ngôn Từ nhất định sẽ biến mất sạch sành sanh cho mà xem.
“Ôi anh Chu, thần Giản sao còn chưa đến nữa?”
“Trước đó cậu ấy bị Địa Trung Hải gọi vào văn phòng nói chuyện, có thể là còn ở trường, đợi tôi gọi nhắn tin thử xem.”
“Cho tôi một tay…”
Cuối cùng, kiên nhẫn hết ráo, Tư Dao căm giận đứng dậy. Trong tiếng huyên náo chung quanh, kéo dây balo lên sờ soạng đi ra ngoài cửa.
Không thì đi xuống dưới lầu chờ sẽ tốt hơn.
Cô đi dọc theo hành lang, dựa vào cảm giác để ra ngoài, KTV to thế này, vòng qua vòng lại, lạc đường rồi.
Cô ngẩng đầu lên nghiên cứu một chập về bản đồ chỉ đường, đi theo hướng chỉ, vừa định rẽ sang—
“Giản Ngôn Từ.”
Đột nhiên, một âm giọng con gái vang lên.
Tư Dao chợt dừng bước.
“Đây là quà tặng anh… giày thể thao chơi bóng rổ.” Giọng nói của cô gái ấy rất dịu dàng, từ xa xa truyền đến, “Em hỏi rồi, chắc là đúng size chân của anh đó. Anh có muốn thử không?”
Qua vài giây.
“Không cần.” Cô nghe thấy Giản Ngôn Từ dùng một chất giọng vô cùng lễ phép, nói, “Cảm ơn.”
Tư Dao chần chờ, không biết có nên đi lên phía trước hay không.
“Em….” Cô gái lại cất tiếng, lúc này tiếng nói đã bị đè nén đến nghẹn ngào, “Giản Ngôn Từ, em thích anh ba năm, từ năm lớp đã thích anh rồi.”
Vài giây trôi qua trong im lặng.
“Ngại quá.”
“Anh không cần phải giải thích… Chỉ là em, chỉ là em muốn nói cho anh biết thế thôi… Cũng không hy vọng anh có thể thích em.”
Sau đó là tiếng khóc không ngừng được của cô gái đó, chừng hai phút nghẹn ngào.
Tư Dao siết chặt dây quai, cảm xúc cũng bị cuốn theo.
Có chút thất bại.
Những lời mà cô đã chuẩn bị trong đêm nay, chưa kịp cất lên đã nuốt hết trở về.
…. Dù sao thì có định tỏ tình, cô cũng chắc chắn, tin rằng, nhất định sẽ bị từ chối.
Vậy nên. Bị đánh chết-cô cũng sẽ-không nói!
Lúc này, Tư Dao lại chợt nghe nữ sinh ấy hỏi lại: “Vậy anh có còn định về đây nữa không?”
Theo bản năng, hô hấp của cô thoáng ngừng lại.
Chờ đợi trong giây lát.
Cô mới nghe Giản Ngôn Từ trả lời, âm giọng trơn bóng, thanh sạch ấy nói rằng:
“Sẽ không quay lại.”