Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập: Min
“Tư Dao, giúp tớ chuyện này nhé?”
Giờ nghỉ trưa, các bạn học trong lớp nói chuyện cười đùa ầm ĩ, tám đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.
Tư Dao vừa mới bò lên bàn nằm ngủ chừng hơn hai phút, đương lúc mơ mơ màng màng lại bị Quý Thù Nghi ngồi cùng bản lay tỉnh.
Cô vẫn yên lặng chôn mặt chết dí trong khuỷu tay giả vờ ngủ, thật không muốn ngẩng đầu dậy.
“Dậy đi, dậy đi.” Quý Thù Nghi lại đẩy mấy cái rất mạnh, giọng nói cũng cất cao hơn, “Tỉnh dậy đi, cậu giúp tớ với.”
Lại nữa.
Đẩy cái gì mà đẩy, không thấy tôi đang ngủ hả? Sao lại! Phiền phức! Như thế!
Trong đầu Tư Dao sượt qua một làn đạn hung dữ.
Nhưng giây tiếp theo, Tư Dao mang vẻ mặt nhập nhèm buồn ngủ ngẩng đầu lên: “Hả?”
Cô mờ mịt há miệng, “Gì, gì vậy?”
Dưới hộc bàn, một tấm thư màu hồng phấn nhanh chóng nhét vào lòng Tư Dao.
“Ôi, cậu giúp tớ gửi một bức thư tình với, được không?” Âm thanh của Quý Thù Nghi lúc này đã lên tới quãng tám, thò đầu qua, “Đưa cho….”
“Ai?”
Quý Thù Nghi: “Ui cha! Thì là…. Giản Ngôn Từ, đàn anh lớp - đấy. Cậu biết chứ?”
Đương nhiên là Tư Dao đã nghe qua cái tên này rồi.
Cô nheo mắt, hoàn toàn tỉnh táo, lẳng lặng trong vài giây.
Lần cuối cùng nhờ cô giúp đỡ là hôm qua nhờ cô lấy đề thi toán học. Hay là mười lăm phút trước vừa nhờ cô thế.
Bây giờ lại còn nhờ cô đưa thư tình.
Con tiểu nhân trong lòng Tư Dao đã bắt đầu điên cuồng vùng dậy.
A a a rốt cuộc có chịu để tôi yên không! Tôi là ba cậu à? Lo trời lo đất còn phải lo đến chuyện đưa thư tình cho người thương của cậu nữa!
Chỉ là khi nói ra, thì lại lúng ta lúng túng hỏi: “Bây, bây giờ luôn à?”
“Ngay bây giờ luôn, chắc lúc này Giản Ngôn Từ đang ở trên sân thể thao chơi bóng đó.” Quý Thù Nghi lập tức vui vẻ ra mặt, cậu ta thân mật ôm cánh tay Tư Dao, “Còn mười lăm phút nữa mới vào lớp, kịp đấy, cậu đến đưa thẳng cho anh ấy là được rồi.”
Tư Dao: “Nhưng, tớ không, không quen….”
“Đi mà, please.” Quý Thù Nghi chắp tay thành hình chữ thập, nở nụ cười xinh đẹp và tỏa nắng, nhỏ giọng nói, “Tớ biết cậu tốt nhất mà.”
Hoa khôi của lớp làm nũng, Nhậm Gia Khải ngồi bàn trước vừa lúc nhìn thấy ảnh này, nam sinh ở tuổi dậy thì chỉ bật chút lửa cũng đã rung động, lập tức ồn ào cả lên.
“Á đù nữ thần ơi, cậu ngừng cười mau! Cười thế này làm tớ muốn yêu sớm mất!”
“Đừng nói bậy.” Quý Thù Nghi nhấp môi cười, “Hôm qua cậu viết bài tiếng Anh chưa? Chiều nay sẽ kiểm tra đấy.”
“Lười làm lắm, bây giờ tớ chỉ muốn viết thư tình cho cậu, không muốn làm bài tiếng Anh…”
Không một ai chú ý đến Tư Dao, thế là cô cũng lặng im, trong tiếng ầm ĩ ồn ào chọc bèn lấy thư tình của Quý Thù Nghi, rời khỏi chỗ ngồi.
Sau khi đi ra khỏi cửa lớp, lại bị một nữ sinh ngồi ở góc lớp tiện tay nhét chiếc bình giữ nhiệt vào: “Tư Dao, cậu ra ngoài à? Tiện lấy nước hộ tớ, cảm ơn nhé.”
“…. Đư…được.”
Năm phút sau Tư Dao mới đi được ra khỏi lớp, cô đơn đi trên hành lang vắng lặng hít một hơi thật sâu.
Trong đầu đã nện vào cái gối đầu vô hình đến lần.
Cô không phải là mấy đứa nhóc không biết giận, không phải đứa hiền lành gì—ít nhất ban đầu không phải thế.
Cô mắc một căn bệnh chướng ngại chức năng ngôn ngữ, khuyết tật ngôn ngữ, nói cụ thể một tí, thì cô không thể nói năng rõ ràng lưu loát cả một câu hoàn chỉnh, tục gọi, cà lăm.
Tật xấu này là vì ngày trước bị dọa mà ra.
Từ sau chuyện kia, Tư Quế Trân đã dẫn cô đi khám rất nhiều bác sĩ, cũng từng dốc sức cho cô thử qua đủ loại phương thuốc cổ truyền, nhưng vẫn vô dụng.
Sửa thế nào vẫn hoàn như cũ.
Vì để chuyển đến trường THPT Số trọng điểm này, mà Tư Quế Trân đã phải mang theo vẻ mặt tươi cười, bỏ đi mặt mũi của một giáo viên, nhiều lần đi cửa sau với thầy hiệu trưởng mới được.
Tư Dao đã quá quen với việc đóng vai một cục thù lù, làm một người bình thường, không ồn ào không gây sự, biến thân thành một kẻ khiêm tốn, một phông nền trong suốt.
Có lẽ là vì cô nói lắp chăng.
Dần dà các bạn nữ trong lớp thường xuyên tìm đến cô tâm sự, tám chuyện, chửi mắng ai đó. Ít nhất thì chuyện mà Tư Quế Trân lo lắng không hề xảy ra, Tư Dao cũng xem như là hòa nhập với tập thể.
Không ai lo rằng Tư Dao sẽ tiết lộ bí mật. Dẫu gì thì đây cũng là một con bé nói lắp, cả câu còn không hoàn chỉnh cơ mà.
Không cãi lời, sai lớn bảo nhỏ cũng dễ.
Đầu tháng ba của mùa xuân, Tư Dao chạy đua với thời gian trong tiết trời lạnh giá, ba bước cũng thành hai, chạy vội xuống lầu.
Cô bé bị gió quật cho hai má đỏ bừng, mái tóc dày bị gió thổi rối xù, để lộ vầng trán căng bóng nõn nà.
Tư Dao uất ức nhảy xuống cầu thang, nếu bản thân mà là vai ác trong một bộ truyện tranh, thì trên trán đã bị vẽ cho mấy cái gân xanh hình chữ 井 rồi.
Ôi phiền quá phiền quá phiền quá đi—-
Ai đó ngoài miệng chẳng thể nói được một câu cú hoàn chỉnh.
Nhưng trong lòng đã nghẹn ức một loạt câu thành làn đạn rồi cơ.
Cách giờ vào lớp không đến năm phút, trên sân bóng rổ vẫn náo nhiệt vô cùng.
Tư Dao chạy suốt đoạn đường đến sân, cổ họng cũng đau đau, đỡ đầu gối thở dốc không ngừng, đột nhiên nghe thấy trong sân phát ra một loạt âm thanh huýt sáo của mấy người con trai.
Vừa ngẩng đầu lên đã thấy một bóng người sượt qua, ngửa người ra sau nhảy lên nhanh chóng quăng một quả ba điểm vào rổ một cách lưu loát.
“Quá đẹp, bóng đẹp—-”
“Oách quá!”
“Trời đậu! Trâu thật đó Thần Giản—-”
Tư Dao miễn cưỡng ổn định tầm nhìn.
Nam sinh nằm ở trung tâm được một đám con trai vây quanh chỉ để lộ cái bóng với cô, thân hình thon dài, đầu xuân se lạnh mà chỉ mặc một chiếc áo đồng phục ngắn tay đơn giản.
Vừa nãy ném bóng vào rổ, động tác của anh làm lộ một khúc eo trắng nõn, cơ bụng và thắt lưng dẻo dai rắn chắc, mang theo một loại khí chất quyến rũ nằm giữa một cậu thiếu niên trẻ trung và người đàn ông trưởng thành.
Bên sân còn có các nữ sinh vây quanh khe khẽ thét lên, đỏ mặt dậm chân.
Lạnh quá đi mất.
Không định đi học à?
Có cái khỉ gió gì mà khoe khoang, cái đám con trai này.
Giây tiếp theo, ánh trăng sáng chói kia đột nhiên quay người lại, Tư Dao nhìn thấy gương mặt ấy, những câu chửi nhảy qua làn đạn trong chớp mắt dừng lại.
“Thần Giản, còn chơi nữa không?” Có người ném bóng qua, nom còn chưa đã ghiền, “Hôm nay trốn một tiết học chơi bóng tiếp nhé!”
“Chơi ngu chơi bò gì vậy, mày tưởng Giản Ngôn Từ giống mày à? Biến mất hơn cả tiết mà không có ai chú ý đến ư?”
“Đù, tao tưởng hôm nay cậu ấy nghỉ chứ…”
Giản Ngôn Từ.
Tư Dao đứng từ xa nhìn hình dáng gương mặt đẹp trai cực kỳ của chàng trai ấy, gần như chỉ trong nháy mắt đã chắc chắn, người nọ chính là Giản Ngôn Từ.
Là đàn anh hoàn mỹ sáng chói số một của trường, là trò quý bạn yêu trong lòng thầy cô và học sinh.
Nghe nói hoàn cảnh gia đình rất tốt, thành tích cá nhân cũng luôn đứng đầu, giải thưởng các cuộc thi đấu chất chồng lên người, chưa chi mà đã là sinh viên được tuyển thẳng của đại học Thanh Hoa rồi.
Đừng hỏi sao cô lại biết được nhiều thế.
…. Mười cô bạn tìm cô tâm sự chuyện thiếu nữ hoài xuân, thì có ít nhất ba người yêu thầm Giản Ngôn Từ rồi.
Đánh bóng xong, các nam sinh rôm rả nhặt áo khoác lên, biếng nhác đi ra ngoài, các nữ sinh chung quanh vội vàng đi đến đưa nước. Dẫu sao thiếu nữ mười sáu mười bảy, gần như không có sức chống cự với các nam sinh đánh bóng rổ cơ mà.
Chu Thường Diệp làm mặt quỷ với một em gái nào đó, định cợt nhả đôi câu thì khóe mắt nhìn sang thấy có một quả đầu xù xù.
“Đàn, đàn anh, anh Giản—-”
Trong đám đông, nữ sinh có dáng người nhỏ xinh cố gắng chen chúc đi vào giữa, mái tóc che đi gần hết đôi mắt. Từ trên nhìn xuống cũng chỉ có thể thấy được nửa gương mặt, không hiểu sao lại đỏ ửng một cách kỳ lạ.
Mọi người không ai kịp phản ứng, Tư Dao đã nhanh thoăn thoắt và hăng hái nhét lá thư vào trong ngực mục tiêu.
“Đây, đây là thư thư của anh….”
Không phải cô viết, không phải cô viết!
Tư Dao cắn chữ, chỉ muốn nói thật nhanh cho xong: “Là em, em…..”
“Là bạn học của em, khụ khụ,” Vì nói quá nhanh mà cô bị sặc khí, ngay cả ba từ ‘bạn cùng bàn’ mà nói không xong, “khụ, khụ, bạn cùng….”
A a a a a!
Tư Dao tức đến độ hai má đỏ lên.
…. Tự mình chọc tức mình.
“Ngại quá.” Ngay lúc cô đang điên cuồng chạy số trong não, thì đối phương đã cất âm thanh dễ nghe lên, tiếp lời.
Dưới cái nhìn chăm chú của đám đông, Tư Dao nâng mặt lên, đối diện với ánh nhìn của nam sinh trước mặt.
Gần quá, đôi mắt anh đào hoa, đôi con ngươi màu nâu nhạt phản chiếu vẻ thấp thỏm của cô, nhưng lại xinh đẹp như viên ngọc lưu ly.
Cô không khỏi khựng lại, ngay cả hô hấp cũng nhẹ đi.
Ngũ quan của anh xinh đẹp tựa như những nhân vật trong truyện thiếu nữ, những lúc nhìn người đối diện sẽ rất chuyên chú, tựa như gió xuân trên vũng nước trong.
Khiến người nhớ đến một câu, “Mười dặm nước hồ dưới trăng thu, một màu gương sáng ánh tia mặt trời.”
Tư Dao ngơ ngác nhìn đàn anh Giản trả bức thư tình hồng phấn lại cho cô, nói lời xin lỗi: “Xin lỗi nhiều, tạm thời anh chưa có tâm tư này.”
“Bạn học, ôi cha căng thẳng đến thế sao?” Chu Thường Diệp bên cạnh đã cười như tên điên từ lúc nào, “Nói cũng lắp ba lắp bắp?”
“…”
Tư Dao xấu hổ và giận dữ: “Không, không, không phải…”
Chu Thường Diệp: “Ha ha ha ha ha!”
“Á đù, ha ha ha ha, đời này tôi chưa thấy ai tỏ tình mà căng thẳng đến độ này đấy!”
Đời này Tư Dao cũng chưa từng mất mặt đến thế này đấy, mặt càng thêm đỏ, tức một nỗi là trông càng giống thiếu nữ hoài xuân đang e lệ ngượng ngùng.
“Ui đàn em này! Em học lớp nào?” Một ông anh khác cười muốn chết, hỏi: “Tên là gì?”
Tư Dao hoàn toàn không có ý định nói tên: “…Lớp , -.”
Không nhớ được cuối cùng đã về lớp như thế nào.
Tư Dao bị chủ nhiệm lớp dạy dỗ vì tội đến trễ, nhưng trái tim đã chết lặng, trong đầu cô chỉ lặp đi lặp lại tiếng cười nói râm ran của cả đám nam sinh.
Và nhớ rõ, thái độ đàn anh Giản đẹp trai nhất ở đấy khiến cho người ta rất thoải mái, còn ban cho một câu tiếng người:
“Phải chăm chỉ học tập.”
Thư tình đưa không xong, cả buổi chiều lên lớp Quý Thù Nghi không thèm cho cô lấy một cái bản mặt tốt đẹp.
Tư Dao cũng không để bụng đến thái độ của cậu ta, ấy vậy mà đến giờ tan học Quý Thù Nghi lại quay về vẻ mặt tươi cười, nhờ cô làm trực nhật hộ mình. Chần chờ một lát, cô vẫn gật đầu.
Lầu dạy học, các học sinh lục tục rời khỏi lớp, đi hết cả rồi.
Cuối cùng cũng dọn dẹp sạch sẽ cả lớp, cô lấy điện thoại trong cặp ra.
Màn hình nhảy ra mấy tin nhắn của Tư Quế Trân.
Mẹ: 【Dao Dao, hôm nay mẹ có một cuộc họp giảng dạy và nghiên cứu, sẽ về trễ.】
Mẹ: 【Trong tủ lạnh có xôi ngọt thập cẩm hôm qua còn dư đấy, đói bụng thì lấy ra hâm nóng lại ăn lót dạ trước】
Tư Dao: 【Dạ, con biết rồi】
Tư Dao không về nhà ngay.
Hẻm An Ninh này là mảnh đất loạn nhất của thành phố Hòe, nó chẳng dính dáng chút gì đến cái tên cả, không an ninh tí nào.
Hoàng hôn buông xuống, sắc trời dần sầm tối. Tư Dao lật cuốn sách bài tập, thuần thục tránh những vũng nước bùn bẩn trên con đường gồ ghề lồi lõm, thân hình linh hoạt bay nhảy như chớp, chui vào một ngõ nhỏ.
Ban đêm mới là thời điểm hẻm An Ninh náo nhiệt nhất, âm thanh gào rú vang lên từ đợt này đến đợt khác.
Ánh đèn u ám trải dài, cô đi qua một quán nướng BBQ, rồi qua một cửa hàng bán đĩa DVD người lớn.
Cửa tiệm net, ông chủ mập ú híp mắt nhìn Tư Dao, phun đầu thuốc lá trong miệng ra: “Ui cha, lại đến à.”
“Vâng.”
Trả tiền, khởi động máy. Tư Dao click vào một phần mềm trò chơi.
Đây là một tiệm net ẩn, không kiểm tra CMND. Là thiên đường của các thiếu niên bất lương, và là nơi mà bé học sinh ngoan ngoãn Tư Dao rất thường đến.
Tư Dao thích chơi game, chuyện này Tư Quế Trân không biết.
Trận PK trên màn hình đến hồi kịch liệt, ngón tay mảnh khảnh xanh nhạt của thiếu nữ nhanh như chớp không ngừng kích vào con chuột, anh hùng trong game giết được bốn người.
“Ối chà chà, nhóc con được đấy.”
Bên cạnh có một dân anh chị xăm tay để ý đến Tư Dao, thế là ngừng luôn động tác game của hắn, dò đầu nhìn bên này.
Tốc độ tay của Tư Dao bỗng chậm một nhịp.
Đấu đội đã chết.
“Đù, nhóc sợ cái gì?” Đại ca xăm tay mắng một câu, lại chỉ ông chủ đang đứng ở cửa, “Ở đây anh Hùng giữ cửa, anh có thể làm gì được một con nhóc ranh như nhóc? Vả lại, chỉ sợ nhóc còn chưa đủ lông đủ cánh….”
Hắn quan sát con nhóc trước mặt, tóc ngắn tém đến tai, tóc mái xõa xuống che đi đôi mắt và nửa bên sườn má, không nhìn rõ mặt. Trong tay đang cầm hộp sữa bò dâu tây, hệt như một con nhóc, chả nẩy nở nữa là.
Đồng phục học sinh còn cố tình mặc ngược, cho chiếc áo trắng bên trong ra ngoài, nên không nhìn thấy rõ là đồng phục của trường cấp nào.
Trong game, đồng đội thua nên bắt đầu mắng dơ, cả khung thoại toàn những từ ngữ bị đánh sao.
Đối phương: 【Tao 】
Đối phương: 【Tao mẹ mày】
…..
Đại ca xăm tay còn chưa thấy rõ bên kia mắng chửi cái gì, đã thấy đôi tay thiếu nữ thoăn thoắt trên bàn phím
Yaoyao: 【Hứa với tôi, nếu tứ chi có vấn đề thì mời xa rời máy tính, chứ đừng dùng chân chơi game】
Yaoyao: 【Cậu chơi còn tệ hơn móng heo mẹ tôi hầm^^】
Không hề bị đánh sao chữ nào.
Đối phương: 【】
Yaoyao: 【Bảo này? Điểm khác nhau duy nhất giữa cậu và thằng lính quèn đó là cậu biết gõ phím】
Đối phương: 【….】
Đại ca xăm tay: …..
Đù, oắt con này cũng ghê mồm nhỉ.
Một giờ chơi net nhanh chóng trôi qua, vừa đủ đánh được hai ván.
Đại ca xăm tay: “Nhóc, nhóc chơi game này có thể kiếm tiền không?”
Tư Dao lắc đầu. Vài giây tìm từ, cô mới trả lời kiểu tích chữ như vàng: “Thích.”
Đại ca xăm mình thấy sao mà lạnh lòng quá, oắt con chơi game đã ngầu rồi, hiện thực còn quá lạnh lùng cmnl, chỉ nói mỗi một từ.
Tư Dao cầm balo lên, cô chỉ thích chơi game thôi, đấy là thú vui tiêu khiển, không hơn không kém.
Nguyên nhân thì rất đơn giản, vì chơi game có thể danh chính ngôn thuận mà —- chửi người.
Và đây cũng là cách thức duy nhất mà cô có thể đối thoại với người khác.
Mẹ: 【Dao Dao, sao con còn chưa về nhà?】
Không để ý là đã ở tiệm net quá lâu rồi.
Tư Dao nhìn tin nhắn mà Tư Quế Trân gửi đến, mím môi không trả lời, quyết đoán đi đường tắt, thế là vòng ra cửa sau của tiệm net.
Không biết trời đổ mưa nhỏ tự lúc nào. Cái hẻm sâu hoắm đen thui, chỉ có ánh đèn vụn vặt ở nơi xa xôi hắt vào, ảm đạm.
Yên tĩnh đến độ có thể nghe được tiếng mưa rơi tí tách.
Bỗng nhiên, phía trước vang lên một tiếng ‘rầm’ nặng nề, rất đột ngột, Tư Dao chợt dừng chân.
Giống với âm thanh da thịt đụng phải vách tường, sau đó là tiếng người hét lên đến là thảm thiết.
Cô chầm chậm ngừng thở, nương theo ánh đèn tăm tối mơ hồ phía trước, cách đó không xa dường như có hai bóng người.
Một tên bị kéo tóc rất lưu loát, người kia không chút lưu tình túm lấy quả đầu đó đập thẳng vào tường—
“Rầm!”
Lúc này còn chẳng hơi sức đâu mà thét.
Thân hình kia chầm chậm xụi lơ, nửa quả đầu vàng khè dính máu, nửa còn lại là bùn đất và nước mưa, quện vào chảy xuống mặt, không còn thấy được vẻ ngoài. Nhìn vào mà rợn cả người.
Từ trong yết hầu tên nọ bật ra những tiếng rên rỉ nghẹn ngào như bị dập nát, không biết là có phải sắp chết rồi hay không.
Tư Dao trợn tròn mắt, dù có to gan cũng sợ đến nỗi đứng đực ra tại chỗ.
Mãi thật lâu sau, tóc vàng mới giật giật khe khẽ.
Tên nọ yếu ớt, run rẩy muốn cản tay đối phương lại: “Xin…”
“Anh trai…. Anh à…. Xin, xin anh… Không dám….”
Người đứng trước mặt tóc vàng có thân hình cao thẳng, lại nắm tóc tên nọ kéo lên, không đáp lại.
Không biết hai người đó có chú ý đến cô hay không, trái tim Tư Dao đập thật mạnh mẽ, khẽ lùi về sau.
Đột nhiên, tiếng chuông cuộc gọi đến quen thuộc vang lên trong con hẻm tối tăm.
Tư Dao giật bắn người!
Cô luống cuống, vừa ấn tắt chuông vừa nghĩ bụng chạy trốn, ngặt nỗi ngẩng đầu lên đã đối diện với đôi mắt lia sang của người kia. Ngay lập tức cứng đờ đứng yên tại chỗ.
Dưới ánh đèn mông lung, vẻ mặt nam sinh nhạt nhẽo, trên cằm dường như còn dính chút máu từ tóc vàng bắn sang.
Ngũ quan được khắc họa rất đẹp, đôi mắt đào hoa u ám ẩn trong ánh nhìn lạnh lẽo, lóe sáng lên như lưỡi dao bén sắc.
Giản….
Tầm mắt giao nhau.
Một hồi lâu sau, Tư Dao mới mở miệng lắp bắp: “Em, em không, không —” Không thấy gì!
Càng gấp càng không thể nói rõ.
“Em, em em em có thể….” Cô có thể làm như chưa thấy gì!!!!
Yên tĩnh.
Giản Ngôn Từ nhìn Tư Dao một chập, ngón tay thon dài buông chùm tóc của tóc vàng ra, cười khẽ, nghiêng đầu, kiên nhẫn hỏi tiếp: “Không gì?”
Cô nhìn đôi mắt thờ ơ ngậm ý cười của đối phương, trời tối, gió to, cũng dần lạnh teo theo.
Khác với cảm giác được tắm gió xuân của ban ngày.
Đàn anh Giản của bây giờ cười yêu nghiệt như một con quỷ chuyên ăn thịt người trong mấy câu chuyện cổ tích, nào có bóng dáng của vị đàn anh dịu dàng trong lời đồn.
Tư Dao cảm thấy, có vẻ như anh mắc bệnh thần kinh gì đấy rồi.
Cô khóc không ra nước mắt: “Em không…” Âm thanh càng lúc càng nhỏ.
“Ừm.” Yêu nghiệt này ‘ừm’ Là ừm cái gì, đá tóc vàng văng sang một bên, ngữ điệu giương lên ướm đượm sự lười nhác nhợt nhạt, “Chết em rồi—.”
Tư Dao không dám làm ra một động tác nào dù chỉ là nhỏ nhặt.
Ý cười của đàn anh Giản nhợt đi, gằn từng chữ một: “Bạn nhỏ nói lắp à.”