Khi Cảnh Cầm quay lại, nhìn thấy Thủy Quang đang bò gục trên mặt bàn liền đi đến, khẽ nói: “Ngủ rồi à?”
Lát sau Thủy Quang mới ngẩng đầu, chỉ cười cười. “Không, sao đi lâu thế?”
Nói đến đây, Cảnh Cầm lại có chút buồn bực, nói: “Gần Tết, mấy hiệu thuốc đều đóng cửa, mình đến hai chỗ nhưng đều đóng cửa. Thôi bỏ đi, về nhà mình bôi thuốc cũng được. Con ngủ rồi à, sao chẳng có tiếng động gì vậy?”
“Ừm, ngủ rồi.”
Thủy Quang nhớ đến một cuốn sách từng đọc từ thời niên thiếu, cuốn sách có câu: Nếu tình cảm và năm tháng cũng có thể nhẹ nhàng xé nát, vứt xuống đại dương, vậy thì tôi nguyện ý từ đây sẽ im lặng dưới đáy đại dương.
Cô không biết có phải bản thân mình đã chìm dưới đáy biển hay không, chỉ là, không nói thêm được một câu nào nữa.
Diễ nđà nl êqu ýđô n