Em Đừng Có Nhõng Nhẽo

chương 160: anh trai ngắn, anh trai dài

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dù “Màu vẽ không phai” kết thúc được khá lâu rồi nhưng độ hot vẫn không giảm, thế là tổ chương trình lợi dụng độ hot tổ chức thêm vài buổi triển lãm.

Vốn dĩ còn định tổ chức fan meeting nữa, nhưng năm người lại muốn tập trung phát triển lĩnh vực của mình, không muốn dấn thân vào giới giải trí, sống dựa vào fan hâm mộ, vì vậy chỉ làm buổi tri ân fan rồi thôi.

Kết thúc công việc chương trình, Thường Lê tự thưởng cho mình kỳ nghỉ hè dài hạn, cuộc sống trôi qua cực kỳ nhàn hạ.

Mấy ngày nay Hứa Ninh Thanh vừa đi công tác chưa về, còn ông bà nội thì tham gia hoạt động công ích ở ngoài tỉnh… Sau lần đột nhiên phát bệnh, Thường Tri Nghĩa liền tạo một quỹ ngân sách công ích để xây trường tiểu học Hy Vọng và làm bữa sáng tình thương nơi miền núi.

- --ĐỌC FULL TẠI

Thế là mấy ngày nay Thường Lê chán lắm.

Hai ngày trước cuối tuần mưa tầm tã thế nên trời chẳng nóng bức lắm, chỉ là không khí khô nóng, thật sự rất khó chịu. Mùa hè năm nay vừa nắng vừa mưa.

Sáng sớm, Thường Lê bắt xe tới sân bay đón Hứa Ninh Thanh.

Bời vì độ hot của chương trình nên bây giờ khi ra ngoài cô toàn phải đeo khẩu trang.

Hứa Ninh Thanh vừa đi ra đã thấy cô gái nhỏ đeo mũ rộng vành là khẩu trang, bọc người kín mít như cái bánh bao nhỏ.

Anh câu môi cười, bước qua, vỗ lên vành mũ cô: “Không nóng à?”

Thường Lê ngẩng đầu, tâm trạng ủ rũ vì trời nóng sau khi thấy anh thì bay biến, ý cười rộn ràng nơi đáy mắt: “Cuối cùng anh cũng về rồi.”

Cảm xúc của cô làm Hứa Ninh Thanh vui lây, khóe miệng nhếch lên cười: “Chờ lâu chưa?”

“Chờ anh bốn ngày luôn đó.” Thường Lê giơ bốn ngón tay lên.

Hứa Ninh Thanh đi công tác hết tổng cộng bốn ngày.

Anh cười khẽ một tiếng, dắt tay cô: “Đi thôi.”

Lúc ra khỏi sân bay thì xe đã đợi bên ngoài, hai người ngồi lên.

“Tổng giám đốc Hứa, đây là thiệp mời gửi tới công ty hai ngày trước.” Tài xe rút một tấm thiệp tinh xảo ở bên cạnh ra đưa qua, “Tôi lấy cho ngài xem.”

Thường Lê mò lại nhìn.

Bên trên thiệp mời là chữ màu vàng đề tên trường học, đại học C, là trường cũ của Hứa Ninh Thanh.

- --ĐỌC FULL TẠI

Ngày mai là kỷ niệm sáu mươi năm thành lập của đại học C, có thể coi là bước vào tuổi sáu mươi rồi. Khoảng thời gian này, đại học C làm lễ kỷ niệm ngày thành lập trường rầm rộ lắm.

Lúc Thường Lê đi tàu điện ngầm còn có thể thấy áp phích mừng sáu mươi năm thành lập của đại học C.

“Anh muốn đi hả?” Thường Lê hỏi.

Ngón tay thon dài tinh tế của chàng trai kẹp lấy tấm thiệp giữa hai ngón tay: “Tính sau đi.”

Thường Lê ngửa đầu nhìn anh.

“Sao?” Hứa Ninh Thanh chú ý tới ánh mắt cô, buồn hỏi hỏi, “Lại nghĩ gì rồi?”

“Không nghĩ gì cả.” Cô đáp.

“Chuyện này không ảnh hưởng tới anh, cũng đâu thể vì Tần Nguyệt mà không tham gia lễ kỷ niệm ngày thành lập trường.” Chàng trai lười nhác vươn tay, giữa chặt eo cô ôm vào lòng.

Trần xe thương vụ cao hơn nhiều, Hứa Ninh Thanh ôm cô ngồi đùi mình luôn.

Thường Lê ngồi quỳ trên chân anh, mặt đối mặt. Tư thế này thật sự rất mờ ám, lúc ngồi xuống không kìm được giãy dụa muốn trốn, kết quả là bị anh kéo về.

Tài xế còn ngồi đằng trước kìa…

Thường Lê đỏ mặt, ghé bên tai anh thì thầm: “Anh làm gì vậy?”“Không phải em bảo muốn anh à?” Hứa Ninh Thanh sát lại hôn cô, “Ngày mai ơ cùng em, không tốt ư?”

Cô chỉ muốn mau mau rời khỏi người anh thôi, thế là cố ý chọc giận anh: “Không tốt, ai thèm ở cùng anh.”

Hai người cùng nhau trở về biệt thự, vừa vào đã nghe tiếng mèo kêu. Bánh Ngọt đang ngồi ngay ngắn trên kệ để tivi, móng vuốt thô to nghịch ngợm bình hoa bên cạnh, làm nó lung lay chực đổ.

Thường Lê “A” một tiếng, vội vàng chạy qua cứu lấy bình hoa trong tay nó, đặt lên bậc thang cao hơn.

Hứa Ninh Thanh đi vào nhà, mở hai cúc áo sơ mi ra, ném áo vest sang một bên trên ghế sô pha, vẫy tay với Thường Lê đang mở tủ lạnh: “Lại đây.”

Bàn tay Thường Lê đang định với lấy chai nước khựng lại, quay đầu nhìn anh.

Lại đây.

Lại đây.

Lại đây.

Hứa Ninh Thanh cũng giỏi quá ha, chỉ hai chữ đã có thể nêu lên năm nghìn chữ không dành cho trẻ em dưới mười tám luôn rồi.

Thường Lê vặn nắp nắp chai, ngửa đầu uống một ngụm. Cô nhìn Hứa Ninh Thanh mấy giấy mới cất chai về tủ lạnh, chậm chạp đeo dép lê đi qua chỗ anh.

Anh dựa vào ghế sô pha, ôm cô vào ngực: “Để anh sờ xem có mập lên không.”

“Không có mập.” Tai Thường Lê đỏ ửng, khẽ nói, “Sáng em mới cân thử, giảm năm lạng luôn đấy.”

“Sao lại giảm?” Anh nhướng mày, lòng bàn tay thuận thế đi lên nơi nào đó, giọng nói khinh khỉnh, “Đâu có gầy đâu.”

Thường Lê nghẹn họng, không tin nổi anh có thể mặt dày cỡ này, đưa tay nhéo anh.

Anh vẫn ung dung nói tiếp: “Có phải mập lên chút không?”

“Hứa Ninh Thanh!”

Cả gương mắt cô gái nhỏ đỏ bừng, tựa như muốn bốc cháy tới nơi, chỉ một giây sau sẽ nhào lên cắn người. Hứa Ninh Thanh thấy thế là cười xoa đầu cô: “Cho anh hôn một lát nhé.”

Thường Lê mới uống nước, răng môi còn vương hương đào thơm ngào ngạt, cả người cứ như thấm nhuẫn mùi hương này, biến thành quả đào ngọt chờ người tới hái.

Trong đầu Hứa Ninh Thanh nghe phựt một tiếng, như có dây thần kinh nào đó đứt.

Đi công tác bốn ngày không được gặp, tình cảm mãnh liệt không che giấu. Thường Lê hếch cằm lên để anh hôn, sau đó eo bị xuống ngã ra ghế.

Cùng lúc đó, một tiếng vang thật lớn vang lên…

Bình hoa kia vẫn không thoát được cái chết, vỡ thành từng mảnh nát tan trên sàn nhà.

Mà kẻ tội đồ lại đứng trên bậc cao nhất của kệ, dáng vẻ bễ nghễ nhìn xuống chúng sinh, vươn tay láp móng vuốt.

Thường Lê: “…”

Bị bé cưng mình nuôi phát hiện mình lén lút hôn người khác là trải nghiệm thế nào, Thường Lê giờ đã hiểu.

Cô chống cùi chỏ đổi tư thế, chọt chọt anh: “Hứa Ninh Thanh, ngồi lên cái đã.”

Hứa Ninh Thanh cũng không có hứng thú làm chuyện kia trước mặt con mèo béo. Anh ngồi dậy, không đợi Thường Lê ú ớ gì, ôm ngang người cô lên đi vào phòng ngủ.

Loạt xoạt một hồi, cửa phòng bị khóa.

Con mèo béo nhàn nhã đi dạo quanh phòng khách, mặc kệ mấy mảnh sứ vỡ nát tan kia. Sau đó có lẽ nó chán rồi, lại phát hiện người dọn phân của mình vào phòng ngủ mãi mà chưa ra.

Nó được Thường Lê nuôi nên rất nhạy tính người, thong thả đi tới trước cửa phòng ngủ, hai móng vuốt vươn lên như muốn mở cửa nhưng mãi chẳng được.

Thế là bắt đầu tức giận cào cửa.

Người bên trong chẳng có phản ứng gì, vốn không định ra mở cửa cho nó, chỉ có tiếng dốc đứt quãng mơ hồ truyền ra.

Ngày hôm sau, Hứa Ninh Thanh vẫn quyết định đến đại học C một chuyến.

Mấy lần kỷ niệm thành lập trường trước, nhà trường đều có phát thiệp mời cho anh, chỉ là anh lười đi, hoặc không thì cũng bận việc kín lịch. Đã không tới mấy lần rồi, lần kỷ niệm năm nay có thời gian thì vẫn nên đi một chuyến.

Đương nhiên đây không phải nguyên nhân chủ yếu, mà là sau khi ăn uống no say, Hứa Ninh Thanh bỗng nghĩ đến mình có thể dẫn Thường Lê theo cùng.

Đến lúc đó, lúc mấy người bạn bắt chuyện, anh có thể thờ ơ mà nói, à, phải, bạn gái tôi đó, mười chín tuổi, không lâu trước đây còn đạt giải quán quân một cuộc thi.

Cả một đời Hứa Ninh Thanh có đủ loại thành tựu cùng gia thế đáng để người người ngưỡng mộ, ấy thế nhưng đây là lần đầu anh có ý nghĩ chủ động khoe khoang.

Bạn gái của mình tuổi trẻ xinh đẹp, đi thi giành giải nhất, fan hâm mộ đông đảo, thế nhưng chỉ thuộc về mình anh.

Ý muốn khoe khoang như vậy.

Sáng sớm hôm sau, kỷ niệm sáu mươi năm thành lập trường của đại học C.

Thường Lê và Hứa Ninh Thanh mặc đồ cặp, một người áo trắng váy đen, một người quần đen áo trắng.

Dù bây giờ Hứa Ninh Thanh đã hai mươi tám tuổi, nhưng tính các tùy hứng tự do, khí chất thuở thiếu niên vẫn còn đó, chỉ cần cởi bỏ đồ vest ra thì không nhìn ra tuổi thật. Lại thêm Thường Lê đứng bên cạnh, ai không biết chắc còn tưởng tuổi tác hai người chẳng chênh lệch mấy đâu.

Hứa Ninh Thanh tốt nghiệp đã sáu năm, bây giờ về trường, bạn bè cùng giới cũng đã làm nên chuyện rồi.

Năm đó anh là một đàn anh nổi tiếng, sau khi tốt nghiệp vẫn thường hay xuất hiện trước tầm mắt mọi người như trên báo chí truyền thông. Mỗi người qua đường đều chào hỏi nhiệt tình với anh.

Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường vẫn chưa bắt đầu.

Hứa Ninh Thanh dẫn Thường Lê đi cùng chào hỏi với bạn cũ.

Chương trình mới kết thúc không lâu, vẫn còn trên hot search, đương nhiên mọi người đều biết Thường Lê, nhao nhao chào hỏi cô.

Thường Lê ngoan ngoãn mở miệng gọi anh trai.

Một người trong đó đang ôm người vợ đang hoài thai của mình, cười chọc hai người: “Bọn tao đã cưới muộn lắm rồi, con cái còn chưa ra đời, khi già nua rồi thì con mình mới đi học nhà trẻ. Vậy mà bạn gái mày còn chưa tốt nghiệp.”

“Định khi nào kết hôn vậy?” Một người khác hỏi, “Không phải hôm trước còn cầu hôn ngay trong chương trình à?”

Hứa Ninh Thanh cười: “Vậy cũng phải đợi em ấy đủ tuổi kết hôn đã.”

Đám người bắt đầu xôn xao lên.

“Hồi đó tui còn tưởng cậu theo chủ nghĩa độc thân cơ. Người khác thì vội vội vàng vàng đi theo đuổi mấy nữ sinh, còn cậu thì lười yêu, mà không ngờ cuối cùng có bạn gái rồi.”

Mọi người trò chuyện một lúc, chủ đề chuyển từ mấy nữ sinh theo đuổi Hứa Ninh Thanh thời đại học tới anh đã từ chối bao nhiêu người trong bốn năm đại học ấy. Sau đó không biết là kẻ nào nhiều chuyện, tự dưng nhắc tới Tần Nguyệt.

Mọi người không biết cô bạn gái nhỏ nhà người ta có biết chuyện này hay không, nên cứ nói lập lờ.

“Nghe nói sau khi Tần Hiện về nước thì lại ra nước ngoài rồi, hình như bệnh tình nghiêm trọng hơn, lần này đi không định về nữa.”

Hứa Ninh Thanh bình thản, từ đầu tới cuối chỉ giữ ý cười hờ hững nghe họ nói chuyện, có vẻ chẳng để ý chút nào.

Buổi lễ bắt đầu, mọi người mới nhốn nháo vào chỗ ngồi.

Hứa Ninh Thanh không ngồi dưới đó mà ngồi ở hàng ghế vip, bên cạnh còn có một ghế ngồi cho người thân.

Đại học C chú trọng tài chính và kinh tế, bây giờ người tới tham gia lễ kỷ niệm đều là người có tiếng trong lĩnh vực này.

Hàng ghế vip đa số là mấy người đã có tuổi, còn có mấy người trông khá quen, chắc là quen biết với Thường Tri Nghĩa. Thường Lê nhìn quanh một vòng, chỉ có bọn họ là người trẻ trong nhóm người này.

Không khí chung quanh chèn ép làm Thường Lê không dám nói chuyện lớn tiếng, cô ghé bên tai anh: “Hứa Ninh Thanh, bây giờ em cứ cảm giác như vợ quý nhờ chồng á.”

Hứa Ninh Thanh bật cười, mặc kệ đang ở đâu anh vẫn cứ không nghiêm túc như thế, kéo tay cô bóp bóp nghịch chơi, thấp giọng trêu chọc:”Sao lại gọi anh là Hứa Ninh Thanh, vừa nãy gặp nhiều người như vậy toàn gọi anh trai mà.”

Thường Lê chớp mắt: “Lớn tuổi hơn thì em gọi thế thôi.”

“Vậy sao em gọi anh là Hứa Ninh Thanh?”

“Không được à.” Cô nghiêng đầu, “Anh trai?”

Hứa Ninh Thanh nhìn cô, yết hầu di chuyển lên xuống liên tục.

Thường Lê bỗng có thêm một thú vui tao nhã, đó là chọc anh sầm mặt xuống, rồi mắc cười tới không nhịn được. Nhưng sợ phá hỏng bầu không khí khai mạc lễ kỷ niệm nên phải kìm lại, bả vai run run.

Hứa Ninh Thanh thấy cô hết thuốc chữa rồi.

Sau đó Thường Lê cứ cố ý chọc anh, lúc nào cũng luôn mồm gọi anh trai. Lúc thì anh trai ơi kia là lầu dạy học ạ, sau lại anh trai ơi mình vào nhà ăn đi.

Đến tối, mấy người bạn cùng giới hẹn nhau ăn khuya ngoài trường học.

Hứa Ninh Thanh bị mấy người đó rủ rê, mà hôm nay tâm trạng cũng khá tốt thế là đi luôn.

Tất cả người đều đã đi qua được nửa đời người, sau khi tốt nghiệp, không có việc làm thì cũng tự lập nghiệp, sau đó lại kết hôn sinh con. Duy chỉ có Hứa Ninh Thanh khác biệt, thế là trong bữa ăn mọi người hóng hớt xem hai người ai theo đuổi ai trước.

Hứa Ninh Thanh không chút do dự: “Đương nhiên là tôi theo đuổi.”

Câu trả lời này đã nằm trong dự liệu, bỗng có người trêu chọc: “Người ta nhỏ hơn cậu nhiều tuổi thế là cũng ra tay được, chắc phải mặt dày theo đuổi lâu lắm phải không?”

Thường Lê vốn là người theo đuổi trước mặt không đổi sắc gật đầu, xòe tay đếm đếm hai người đã hẹn hò được bao lâu rồi nói: “Theo đuổi hơn một năm lận ấy.”

“Quả nhiên, trâu già gặm cỏ non không thèm mặt mũi nữa mới thành công chứ gì!”

Nhóm người cười vang, bàn tán xôn xao.

Hứa Ninh Thanh vòng tay ôm lấy eo cô, nghiêng đầu nhìn cô, khàn giọng cười, anh ghé bên tai cô nói: “Bé nói dối mà không thèm chớp mắt luôn.”

“Thì hồi đó đối với em là như vậy, em đã nói anh phải theo đuổi em một năm mà.” Thường Lê lí lẽ hùng hồn, lát sau lại nhếch con mắt hồ ly cười với anh, “Anh trai nói gì cũng đúng.”

Trong quán ăn khuya khá nóng nên khuôn mặt cô gái nhỏ đỏ ửng lên, đôi mắt hồ ly cong cong cười, tựa như vì sao lấp lánh ánh trong đêm, khiến trong lòng Hứa Ninh Thanh ngứa ngáy khó chịu.

Anh nghiêng người qua, tì cằm lên vai cô, cả người lười nhác, đè thấp giọng bảo: “Ở bên ngoài mà ngốc vậy thì về nhà phải làm sao đây?”

“…”

Thường Lê nín họng.

Xung quanh toàn là bạn bè của Hứa Ninh Thanh nên cô không uống rượu để xây dựng hình tượng ngoan ngoãn. Cả buổi chỉ ngồi uống nước ngọt, chớp mắt cái đã uống hết hai lon.

Cô đứng dậy đi vệ sinh.

Lúc rửa tay ra thì thấy Hứa Ninh Thanh đứng bên ngoài, trước tấm bình phong. Anh kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, phả ra một làn khói trắng, nâng mắt nhìn cô.

Thường Lê hơi ngạc nhiên.

Ở cùng nhau lâu như vậy, nhưng thỉnh thoảng cô vẫn sẽ bị anh mê hoặc, tựa như một con nhóc mê trai đẹp vậy.

Cô bước lại gần hỏi: “Muốn về rồi hả?”

“Không.” Hứa Ninh Thanh đi về phía trước, chống tay đè cô lên tường, cúi đầu xuống, “Tìm em tính sổ.”

“…” Thường Lê trừng mắt nhìn anh, thấy ở đây không có ai thì mọi kiêu ngạo nơi đáy mắt bay sạch, lí nhí nói, “Không phải chỉ gọi anh mấy tiếng anh trai thôi à, tính sổ cái gì được?”

“Tính sổ việc em trêu chọc anh.”

Cô ngẩng đầu nhìn lên, bỗng nhiên nhận ra một tia khác lạ nơi đáy mắt anh, sau đi nhìn theo tầm mắt, chợt khựng lại, đỏ cả mặt: “Hứa Ninh Thanh, anh thái!”

“Sao giờ không gọi anh trai nữa rồi?” Anh nhướng lông mày, tay chỉa đầu thuốc ra ngoài sợ tàn thuốc nóng bỏng rơi trúng cô, nở nụ cười nhạt: “Cả ngày anh trai ngắn, anh trai dài, bây giờ anh trai cứng rồi thì lại mặc kệ.”

Truyện Chữ Hay