Sở Doanh Doanh nghe được thanh âm của mẫu thân nhà mình, chột dạ trêи mặt căng tăng thêm, nàng nói khẽ:” Nương, ta hình như vừa rồi …. đã đem loan đao mà phụ thân tặng cho ta ném đi.”
Thanh loan đao mà Sở Doanh Doanh nói, chính là thanh loan đao có dạng hình trăng lưỡi liềm được khảm bảo thạch bên trêи. Bình thường Sở Doanh Doanh thập phần yêu quý nó, luôn luôn cất giấu cẩn thận, rất ít khi đem nó ra ngoài khoe khoang.
Trần Y Y nghe vậy không hiểu nhìn Sở Doanh Doanh, mấy người bọn hắn không phải vừa rồi đang có tranh chấp gì sao, sao đang tranh tranh chấp chấp, lại mang loan đao ra làm gì?
Dường như cảm giác được sự nghi hoặc của Trần Y Y, Sở Doanh Doanh liền thành thật đem tình cảnh vừa rồi thuật lại một lần.
Nguyên lai là Sở Thước biết được chuyện Sở Tứ sợ pháo nổ, liền dùng một chuỗi pháo nổ đến hù doạ Sở Tứ. Khi đó Sở Doanh Doanh thân làm trưởng tỷ đương nhiên sẽ cảm thấy không vui. Đệ đệ của nàng nhiều năm qua học nghệ ở bên ngoài, nay không dễ dàng gì mới từ bên ngoài trở về, hoả khí trêи người nàng vẫn còn chưa tiêu tán đâu, làm sao có thể nhìn Sở Thước khi dễ đệ đệ của nàng.
Thế là Sở Doanh Doanh liền lấy loan đao ra, nhưng là cũng không có đem loan đao sắc bén ra khỏi vỏ, mà là cầm loan đao nguyên vỏ cùng Sở Thước khoa tay múa chân.
Võ công của Sở Doanh Doanh không lợi hại bằng Sở Thước, trong lúc đùa giỡn nhất thời không khống chế được lực đạo, đem loan đao trong xem như ám khí ném bay ra ngoài.
Sở Doanh Doanh là quái lực có tiếng ở kinh thành, Sở Thước thấy thế nào còn dám náo cùng với nàng, hắn lập tức hốt hoảng né tránh loan đao đang bay tới, thế là cái loan đao kia trực tiếp bay ra ngoài.
Lấy quái lực biến thái đáng sợ của Sở Doanh Doanh, bọn họ cũng không biết được thanh loan đao kia có thể bay đến đâu hay là có nên trúng vào người đáng thương nào hay không.
Trần Y Y nghe vậy liền kêu đám hạ nhân ra ngoài tìm, thứ nhất là vì muốn tìm thanh loan đao trở về, thứ hai là lo lắng thanh loan đao kia sẽ nện trúng người đáng thương nào đó.
Nhưng mà chẳng kịp chờ người của vương phủ đi ra ngoài tìm, thuộc hạ của người xui xẻo bị nện trúng kia, đã đen mặt mang loan đao trả về.
Bởi vì bây giờ vẫn còn là đêm trừ tịch, không tiện tới cửa nhận lỗi, Trần Y Y liền hứa hẹn về sau sẽ trịnh trọng đến nhà xin lỗi.
Thuộc hạ của cái người xui xẻo kia nghe vậy, thần sắc trêи khuôn mặt lúc này mới hoà hoãn hơn một chút. Bất quá hắn chỉ là một cái thuộc hạ, cũng không dám bởi vì vậy mà lên mặt với phu nhân phủ tướng quân.
Sở dĩ hắn có thể đen mặt như vậy, chẳng qua là bởi vì cảm thấy chủ tử nhà mình quá xui xẻo, đang êm đẹp ngắm cảnh tuyết rơi trong viện tử, ai ngờ rằng đột nhiên có tai hoạ bất ngờ ập đến.
Lúc ấy bọn hắn còn tưởng rằng có thích khách đến, cả phủ loạn thành một đoàn chạy đi bắt thích khách, bảo vệ chủ tử, cầm lấy “Ám khí ” điều tra “Ám khí ” …
Cũng may chủ tử nhà hắn phản ứng nhanh, nếu không thanh loan đao kia đã trực tiếp chào hỏi với gương mặt của chủ tử rồi. Vừa nghĩ tới dung mạo như ngọc của chủ tử nhà mình, nếu bị một “Ám khí ” không biết từ đâu bay tới hủy hoại, Vương gia cùng phu nhân nhất định sẽ nổi trận lôi đình, đến lúc đó đám hộ vệ bọn hắn chắc chắn sẽ mất đầu.
Bất quá mặc dù chủ tử bảo vệ được dung mạo, nhưng là tay của người lại bị thương. Hắn cảm thấy chủ tử cũng thật quá xui xẻo ngồi ở trong nhà cũng có hoạ từ trêи trời rơi xuống, quả nhiên là ngồi ở trong nhà cũng có hoạ tìm đến là có thật.
Sở Doanh Doanh lúc nghe nói thanh loan đao của mình đập vào người thế tử của Bát vương phủ, cả người liền cảm thấy không ổn. Trần Y Y đã từng nói qua với Sở Doanh Doanh, nàng khi còn nhỏ bởi vì ném túi gấm cầu phúc, không cẩn thận đã nện trúng vị thế tử kia. Không nghĩ đến đã mười năm trôi qua, bi kịch lúc nhỏ sẽ diễn ra một lần nữa.
Trần Y Y lúc biết người bị nện trúng là vị thế tử kia, biểu tình trêи khuôn mặt so với nữ nhi nhà mình còn đặc sắc hơn. Nàng cảm thấy vị thế tử này cũng thực là xui xẻo, đời trước thì bị người cô phụ, đời này không phải cũng sẽ cũng sẽ gặp xui xẻo như vậy chứ, liên tục bị Đoàn Đoàn nhà nàng đập trúng hai lần.
Nếu như bị lần đầu còn có thể nói là trung hợp, chứ còn bị cùng một người đập trúng hai lần liên tiếp, Trần Y Y cũng không biết vận khí của người nọ là tốt hay cực kỳ kém nữa.
Sở Doanh Doanh căn cứ vào sai lầm mình phạm phải, tự giác gánh toàn bộ trách nhiệm. Sáng sớm ngày mai, muốn tự mình đến Bát vương phủ nhận lỗi.
Nhưng mà theo quỷ củ một cô nương chưa xuất giá như nàng, không thể tùy tiện gặp gỡ nam nhân ở bên ngoài, bất quá …. những cái quy củ này không thể quản được nàng. Bằng không thì cũng sẽ không có chuyện, nàng mang theo hai cái đệ đệ đến tìm Sở Tứ.
Kỳ thật khi còn bé Sở Doanh Doanh cùng vị thế tử này cũng đã gặp qua vài lần, nhưng là bởi vì tuổi tác chênh lệch có chút lớn, cho nên hai người mặc dù đã gặp mặt vài lần nhưng cũng không có tiếp xúc với nhau nhiều.
Tuổi của thế tử cùng Phó Tiên Trần sấp xỉ nhau, nhưng tính cách lại hoàn toàn khác biệt với Phó Tiên Trần, là một người tính tình băng lãnh còn tâm tư thì rất thâm sâu.
Nếu không phải Sở Doanh Doanh đập trúng người ta hai lần, với tính cách của nàng chắc chắn sẽ không tiếp xúc với kiểu người như hắn. Nhưng mà nghiệt duyên giữa hai người quá sâu, bởi vì cả hai lần đều tự dựng xảy ra tai hoạ bất ngờ làm hai người vô cớ dính vào nhau.
Thẳng đến rất nhiều năm về sau, Sở Doanh Doanh không có cách nào quên được, tình cảnh lúc nàng bước vào Bát vương phủ lần đầu tiên.
Ngày ấy cũng là một ngày tuyết lớn, hạ nhân Bát vương phủ dẫn nàng cùng Sở Tứ một đường đi lên phía trước. Trêи đường có không ít người vụng trộm đánh giá nàng, lúc ấy trong lòng bọn họ nhất định đang nghĩ là: Nàng không hổ là thiên kim của Sở tướng quân, căn bản không thèm đem lễ nghi trần tục để vào trong mắt.
Người kia lúc ấy đang đứng ở cuối hành lang phía trước, hắn hiển nhiên không ngờ rằng Sở Doanh Doanh sẽ đến đây, thời điểm xoay người lại trong mắt còn mang theo một tia kinh ngạc.
Nhưng mà Sở Doanh Doanh lúc ấy căn bản không thèm để ý đến ánh mắt của hắn, mà là ngay tại thời điểm hắn xoay người, nàng đột nhiên nhớ tới vô từ ngữ để hình dung mỹ nam …. Cái gì là kinh hồng một mặt, cái gì là công tử như ngọc, cái gì là phong thần tuấn lãng, cái gì là phong thanh ngọc khiết.
Kinh hồng một mặt: đại loại có thể hiểu chỉ liếc mắt một cái liền lưu lại ấn tượng sâu sách mãnh liệt. Mình giải thích một cái thôi nha, còn lại các cậu lên gg nha.
Sở Doanh Doanh tự nhận mình đã gặp qua vô số mỹ nam, thấy qua rất nhiều người trong thiên hạ, thế nhưng vẫn bị người trước mắt làm cho sững sờ.
Nhưng là chẳng kịp chờ Sở Doanh Doanh tiếp tục chấn động tinh thần, một trận gió lạnh đột nhiên thổi những bông tuyết vào ánh mắt mê người của nàng, nàng cuống quít đưa tay lên dụi dụi mắt, đem mắt của mình dụi dụi đến hồng hồng mới thu tay lại ….
Lúc ấy Sở Doanh Doanh trong mắt Triêu Kỳ, giống như một con thỏ nhỏ có đôi mắt hồng hồng. Hắn không hiểu sao lại nghĩ đến nghiệp duyên trước đó của hai người, một người luôn lạnh lùng, đột nhiên lại nở một nụ cười hiếm thấy.
Người như hắn không cười thì tốt rồi, một khi cười lên có thể so với phong nguyệt đẹp nhất thế gian. Chỉ là một nụ cười nhàn nhạt như vậy, lập tức đánh thức Sở Doanh Doanh còn chưa tỉnh.
Phong Nguyệt: mình k hiểu phong nguyệt ở đây là gì, chỉ là các cậu có thể hiểu là nụ cười lúc ấy rất rất đẹp.
Thời gian qua đi rất nhiều năm về sau, một lần nữa hồi tưởng lại tình cảnh lúc ấy, Sở Doanh Doanh cảm thấy lúc ấy mình đúng là bị ma xui quỷ khiến, làm sao có thể không cẩn thận coi trọng một nam nhân như thế.
Nàng đưa tay đẩy đẩy người bên cạnh, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:” Năm đó ta thật sự là bị sắc đẹp làm cho mờ mắt, bây giờ ngẫm lại thật đúng là hối hận không kịp. ”
Nam tử bị nàng đẩy chậm rãi xoay đầu lại, thuận theo động tác xoay người của hắn mái tóc dài cũng trượt xuống. Dung mạo của nam tử thập phần tinh xảo tuấn tú, đôi con ngươi hẹp dài bởi vì lời nói của nàng mà có chút nheo lại, đuôi mắt lại mang theo một tia lười biếng.
Hắn vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ nói:” Đúng là hối hận cũng không kịp nữa, bây giờ chúng ta cũng đã thành thân được mấy năm rồi.”
Từ khi quen biết tới giờ bất quá cũng chỉ được bốn năm, mỗi một lần nàng đều dùng ngữ khí này nói chuyện, ai không biết còn tưởng rằng tiểu phu thê bọn họ đã lớn tuổi rồi.
Hắn không biết đột nhiên nghĩ đến cái gì, đưa tay lôi kéo Sở Doanh Doanh vào trong ngực mình, sau đó thấp giọng thì thầm bên tai nàng:” Mẫu thân của nàng khi đó cũng thực mãnh liệt …”
Bốn năm trước, Sở Doanh Doanh sau khi thấy hắn, liền mang lòng yêu hắn.
Thế nhưng Triêu Kỳ lớn hơn nàng sáu tuổi, trong mắt của Triêu Kỳ nàng không khác gì tiểu mập mạp hồi đó.
Nếu không phải nhờ cú đập kia của Sở Doanh Doanh, qua năm Triêu Kỳ đã hai mươi mốt tuổi, không bao lâu nữa sẽ thành thân cùng một cô nương khác.
Thế nhưng duyên phận là cái gì, sao có thể phức tạp và vi diệu đến như vậy.
Khi Sở Doanh Doanh theo đuổi Triêu Kỳ, Triêu Kỳ còn từng cùng hảo hữu khoe khoang khoác lác, nói cái gì là hắn sẽ tuyệt đối sẽ không thích tiểu nha đầu kia đâu.
Thế nhưng là hắn chẳng thể nghĩ tới, thời gian chỉ qua một năm, hắn liền hung hăng tự vả vào mặt mình.
Hắn không chỉ có vô cùng thích nha đầu này, về sau hắn nháo muốn lật trời, thậm chí còn tới trước mặt Hoàng đế xin ban hôn. Cuối cùng bị một đám hảo hữu ngăn ở cửa hoàng cung, mọi người cùng nhau vây quanh giễu cợt hắn một phen.
Trong lòng Triêu Kỳ lúc đó vừa đắng chát vừa bất đắc dĩ, hắn tự xưng là thiên tư thông minh, chuyện gì cũng có thể nhìn thấu hơn những người khác, nhưng là dù có thông minh mưu trí đến cỡ nào, hắn cũng không có cách nào lường trước được lòng mình.
Mà Triêu Kỳ không biết là, Trần Y Y ngay từ đầu không có tán thành hôn sự của hai người, mặc dù Trần Y Y cũng cảm thấy dung mạo của Triêu Kỳ rất đẹp mắt, tương xứng với nữ nhi bảo bối nhà nàng.
Thế nhưng là Triêu Kỳ bên trong nguyên tác, kỳ thực là một người có dã tâm bừng bừng. Bên trong nguyên tác sau khi Sở Hủ hắc hoá, thời điểm hắn xử lý chuyện triều chính, vẫn luôn sử dụng thủ đoạn rất cay độc dứt khoát.
Chính là bởi vì thủ đoạn của Sở Hủ quá tàn nhẫn, dẫn đến có không ít người sinh lòng oán hận đối với Sở Hủ. Những người này cuối cùng liên thủ với Triêu Kỳ, cùng một chỗ muốn đem Sở Hủ kéo xuống.
Nếu không phải Sở Hủ có quá nhiều bàn tay vàng, lại là con cưng của tác giả, cuối cùng nói không chừng người có thể trở thành hoàng đế là Triêu Kỳ.
Nhưng mà đời này bởi vì Sở Hủ không có hắc hoá, thủ đoạn cũng không tàn nhẫn muốn đuổi cùng giết tận như trước, cho nên đời này triều đình thập phần thuận buồm xuôi gió. Và Triêu Kỳ cũng không có thay đổi giống như trong nguyên văn.
Thế nhưng cho dù là như thế, Trần Y Y vẫn không yên lòng gả nữ nhi cho người như vậy. Nàng sợ sau này Triêu Kỳ nổi lên dị tâm, nữ nhi của nàng sẽ bị kẹp ở tình thế khó xử giữa thân nhân và phu quân.
Bất quá cho dù Trần Y Y không nguyện ý cũng không không có cách nào cản được, bởi vì tính cách của Đoàn Đoàn còn mạnh hơn cả Trần Y Y, nàng không chỉ đem Triêu Kỳ nắm trong lòng bàn tay, còn vừa dỗ vừa kéo người của Sở gia lên thuyền hải tặc.
Trần Y Y sau khi xác định Triêu Kỳ sẽ không làm loạn, lập tức cũng lười quản chuyện của hài tử.
Sau khi Sở Doanh Doanh gả cho Triêu Kỳ, Sở Trác liền dẫn theo Trần Y Y cùng Sở Tứ rời khỏi kinh đô. Hắn vốn là không muốn dẫn Sở Tứ theo, chỉ muốn dẫn theo Trần Y Y đi du ngoạn khắp nơi, sau đó chỉ có lão phu thê hai người cùng nhau sống qua tháng ngày.
Đáng tiếc là Trần Y Y không bỏ được tiểu hài tử, nàng cảm thấy mười năm qua nàng cùng Sở Trác đã thua thiệt Sở Tứ quá nhiều. Bây giờ tiểu hài cuối cùng đã trở lại, nàng không nỡ tiếp tục xa hài tử của mình.
Sở Trác mang theo hai mẫu tử đi du ngoạn nửa năm, sau đó vào một ngày nắng nóng cùng nhau đi đến Vô Hoa thôn. Sở Trác kêu người xây một viện tử xinh đẹp ở Vô Hoa thôn, đem Thường thức ở tiểu trấn kia đón trở về. Hắn còn nhớ kỹ Trần Y Y muốn phụng dưỡng tuổi già cho Thường thúc, nay tuổi của Thường thúc cũng đã cao, cuối cùng cũng có thể trở về hưởng phúc.
Ngày hôm nay, bên ngoài trời mưa rất to.
Từng giọt mưa nặng hạt từ trêи bầu trời rơi xuống, đem hết thảy những cảnh vật xung quanh phủ lên một vẻ đẹp mờ ảo.
Trần Y Y nghiêng người dựa trêи cửa sổ, một bên chống cằm đọc những bức thư Đoàn Tuyết viết cho nàng, một bên nhịn không được cười nói:” Tính tình của đứa nhỏ Đoàn Đoàn này đến cùng là giống ai a?”
Sở Trác để sách trong tay xuống đi đến chỗ Trần Y Y, sau đó một tay ôm eo nàng một tay cầm phong thư nàng vừa đọc qua. Hắn nhanh chóng quét mắt nhìn qua phong thư, sau đó ánh mắt liền nhìn đến người trong ngực mình.
Người trong ngực mặc dù đã ba mươi bốn mươi tuổi, thế nhưng là trong mắt hắn nàng giống như là một tiểu hài tử. Nhất là khi nàng cười lên một cách tinh nghịch, luôn cho hắn một loại ảo giác, đó chính là hiện tại bọn họ vẫn còn rất trẻ trung. Tựa như ….. Trở về rất nhiều năm trước, lúc đó đầu óc của hắn vẫn chưa tỉnh táo, nàng lôi kéo hắn chậm rãi đi trêи con đường ở Vô Hoa thôn.
Sở Trác nắm lấy ngón tay nàng, sau đó đặt lên môi của mình rồi nói:” Ta cảm thấy rất giống nàng. ”
Trần Y Y nghe vậy liền giận dỗi liếc nhìn hắn nói:” Ta khi còn trẻ không có giống nàng, nói đến nhi tử chúng ta cũng không còn nhỏ nữa, cũng không biết khi nào mới có thể tìm thấy người trong lòng của mình, đứa nhỏ này không có chủ kiến giống như tỷ tỷ hắn, mỗi lần ta hỏi hắn thích kiểu cô nương như thế nào, hắn nửa ngày cũng không chịu nói một câu.”
Thiếu niên gầy gò cầm ô đứng ở ngoài cửa nghe vậy, bước chân đang tiến về phía trước đột nhiên dừng lại. Trêи khuôn mặt xinh đẹp không chút bụi bẩn hiện lên một tia khó chịu. Như nhớ ra điều gì, hắn khẽ chuyển động con ngươi đen nhánh, lập tức có chút hoảng hốt xoay người rời đi.
Sở Trác bởi vì đã tập võ nhiều năm, thính lực của hắn từ trước đến nay đều rất tốt, lúc này hắn nghe được động tĩnh bên ngoài, nhưng lại không nói cho Trần Y Y biết.
” Hắn năm nay bất quá chỉ mới mười sáu tuổi, còn nhỏ. ”
Trần Y Y nghe những lời hắn nói còn muốn nói điều gì đó, đã bị Sở Trác ngắt lời:” Mưa bên ngoài hình như đã nhỏ hơn, nàng mang theo ta ra ngoài đi dạo một chút. ”
Trần Y Y cười trừng mắt nhìn hắn một cái, quay đầu lại thấy bên ngoài mưa thật sự đã nhỏ đi, liền đứng dậy lôi kéo người kia đi thay một bộ y phục, lúc này mới chậm rãi che ô đi ra khỏi nhà.
Nay Vô Hoa thôn đã thay đổi rất nhiều, có nhiều khuôn mặt mới xuất hiện trong làng, còn có không ít lão nhân sống ở đây vài chục năm đã qua đời.
Đại khái là bởi vì lúc này trời đang mưa, trong con đường mòn nhỏ lầy lội cũng không có bao nhiêu người.
Trần Y Y thấy thế liền đưa tay lôi kéo Sở Trác đi, nàng nhớ kỹ trước đây tay của Sở Trác luôn rất lạnh, cho dù là vào màu hạ tay hắn cũng rất lạnh, nhưng là bây giờ tay của hắn lại rất nóng, so với tay của nàng còn nóng hơn.
Trần Y Y cũng không sợ làm bẩn giày của mình, một bước giẫm vào một vũng bùn bên cạnh, nước bùn văng tung tóe lên, trêи vạt áo của nàng cùng Sở Trác đều là bùn.
Sở Trác thấy thế không những không tức giận, trong con ngươi trong suốt như bảo thạch còn mang theo ý cười.
Trần Y Y: “Chàng nói xem, nếu có kiếp sau thì có phải rất tuyệt hay không?”
Sở Trác: “Vì cái gì?”
Trần Y Y:”Bởi vì ta muốn cùng chàng bước lại từ đầu một lần nữa.” Bởi vì nàng cảm thấy trải qua một kiếp này vẫn chưa đủ, muốn cùng nhau bắt đầu lại thêm lần nữa.
” Thời điểm chàng vẫn còn là một tiểu hài tử, ta sẽ xuất hiện trong sinh mệnh của chàng, sau đó cùng một chỗ từ khi vẫn còn là hài đồng rồi trải qua thuở thiếu thời, sẽ cùng nhau chậm rãi … Chậm rãi già đi ….”
Sở Trác cưng chiều nhìn dung mạo xinh đẹp của nàng, trong lòng nghĩ: Nếu như có kiếp sau, cũng không cần nàng tìm đến chỗ ta yêu ta, lần này sẽ đến phiên ta yêu nàng nàng chỉ cần đứng yên một chỗ đợi ta, là tốt rồi …..”
_____
Xong
Tác giả có lời muốn nói: cuối cùng cũng kết thúc rồi, tung hoa
Mỗi một lần viết đến chương cuối cùng, đều cảm thấy mười phần không bỏ được, bởi vì luôn cảm thấy mỗi nhân vật dưới ngòi bút của mình, kỳ thật đều có sinh mệnh của riêng họ. Thật giống như thời điểm ta đình chỉ không còn tiếp tục viết, sắc thái của bọn họ giống như liền sẽ biến mắt trong nháy mắt.
Ở đây mười phần cảm kϊƈɦ các vị tiểu thiên sứ, cũng cảm tạ những người yêu thích thích Y Y, Trác cùng các bảo bảo của họ
Cảm tạ cho ta ném ra bá vương phiếu hoặc tưới tiêu dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ a
Cảm tạ ném ra[ địa lôi] tiểu thiên sứ: thật to mèo cái. Nguyện cái, a vải cát cái
Cảm tạ tưới tiêu[ dịch dinh dưỡng] tiểu thiên sứ:
Ly sương mù bình. Phi sương rơi dĩnh bình. Mạt nguyệt tiêu bình.
Phi thường cảm tạ mọi người đối ta ủng hộ ta sẽ tiếp tục cố gắng!