Đợi sau khi thân ảnh mỹ nhân kia hoàn toàn biến mất, người trong phòng lúc này mới đóng cửa phòng lại. Người đóng cửa là một công tử áo gấm còn khá trẻ, khuôn mặt hắn thập phần trắng nõn thanh tú, đôi mắt hẹp dài lộ ra một tia khôn khéo ranh mãnh.
Hắn quay người nói với người sau lưng: ” Đại ca, lần này chúng ta đã chạm phải tổ kiến lửa rồi, huynh cảm thấy, lời người kia nói có thể tin tưởng được sao? “
Nam nhân đang ngồi thoạt nhìn lớn hơn công tử áo gấm vài tuổi, nghe hắn nói vậy, nam nhân kia liền trừng mắt nói: ” Hiện nay Sở Hủ đang trong tối ngoài sáng làm suy yếu quyền thế trong tay Văn gia chúng ta! Bất kể tin tức lần này là thật hay giả, chúng ta cũng nhất định phải đi một chuyến. “
Thời điểm nam nhân nói lời này, đôi mắt sắc bén như chim ưng của hắn hiện lên một tia ngoan lệ. Nếu bọn hắn còn không hành động, chờ đợi Văn gia chính là một con đường chết!
Trước đó Sở Trác phụng lệnh đi Bình Dương thành hỗ trợ giải quyết thiên tai, đã lôi ra một đống lớn những kẻ tham quan ô lại, trong số đó cũng có vài người của Văn gia. Lúc đó, sau khi nhận được tin tức, Sở Hủ đối với Văn gia bọn họ càng thêm nghi kị, sau đó liền kiếm cớ thu hồi quyền lực của Văn gia.
Nếu bọn hắn vẫn chậm chạp không hành động, vậy cũng chỉ có thể ngồi đấy mà chờ chết thôi. Hắn bây giờ là gia chủ của Văn gia, hắn tuyệt đối không thể để cơ nghiệp trăm năm của tổ tiên bị hủy trong tay hắn! Chỉ cần hắn tìm được cái gọi là kho báu kia, nói không chừng Văn gia bọn hắn thật sự sẽ có cơ hội trở mình.
Nam nhân nhìn đệ đệ mình: ” Bên kinh thành có tin tức gì không? “
” Tin tức thì có một cái, đó chính là Sở tam tiểu thư mang theo Hàn Lẫm đi biên cương, nghe nói là muốn giúp Sở Hủ trấn thủ biên quan. Sở Hủ không đồng ý để nàng ấy đi biên cương, Sở tam tiểu thư liền mang theo thân tín của nàng lén lút lên đường. Hiện tại, cả kinh thành đều vì chuyện này mà ồn ào huyên náo!”
Nam nhân bưng chén trà trêи bàn lên uống một ngụm, nghe vậy nhịn không được lại nhớ đến gương mặt xinh đẹp nhưng tràn ngập anh khí của Sở Minh Yến. Lúc trước hắn vì củng cố địa vị Văn gia, có cùng Sở tam tiểu thư lui tới một thời gian. Lúc đó hắn mang theo mục đích mà tiếp cận Sở Minh Yến, sau hắn lại phát hiện, mặc dù Sở Minh Yến là thân nữ nhi nhưng trêи người nàng lại có một loại khí thế cường đại, không thua kém bất kì nam nhân nào. Đối mặt với một Sở Minh Yến như thế, trong lòng hắn liền sinh ra cảm tình không nên có. Bất quá, Sở Minh Yến là một người thập phần mẫn cảm, mỗi lần nhìn thấy hắn nàng đều trưng ra bộ mặt đầy cảnh giác.
Hắn khó có khi mỉm cười một chút, đôi mắt như chim ưng lóe lên tiếc nuối: ” Sở Minh Yến không hề yếu đuối, nói không chừng nàng còn lợi hại hơn so với hai vị ca ca của mình, tính tình không chịu nhận thua của nàng…thế nhưng có ba phần giống ta, chỉ tiếc… ” Hắn nói tới đây dừng một chút, sau đó xoay người hỏi ngũ đệ nhà mình.
” Không có tin tức của Sở Trác? “
Văn gia lão ngũ nghe đại ca mình hỏi vậy thì chần chờ một chút: ” Nói đến tên điên kia, ta cảm thấy rất kì quái. Nghe thuộc hạ báo lại, trước đó Sở Trác đã mang theo thê tử đi đến sơn trang ở ngoại thành, thuộc hạ của ta đã vụng trộm đến đó dò la, nhưng lại không phát hiện tên điên kia cùng thê tử của hắn ở trong sơn trang. “
Nói đến tên điên kia cùng thê tử của hắn, Văn gia lão ngũ liền nhớ tới mùa hè năm ngoái, hắn cùng đại ca tại một thị trấn nhỏ đã ngẫu nhiên gặp qua Trần Y Y lúc này đang cải trang. Lúc đó đại ca liền nói Sở Hủ muốn động tay đến các gia tộc lớn, không ngờ rằng lời nói đó nửa năm sau liền trở thành sự thật.
Buổi chiều ngày kế tiếp, trận mưa này rốt cục cũng đã ngừng. Bầu trời bên ngoài còn giăng đầy sương mù, khắp nơi đều mang một không khí ẩm mốc.
Huynh đệ nhà họ Văn vội vã đuổi theo Sở Trác, trước hết bọn hắn vội vã rời khỏi khách điếm. Bọn hắn không ngờ sau khi bọn hắn rời đi, có một đôi phu thê lén lút ra khỏi khách điếm. Mà đôi phu thê này chính là người hôm qua bọn họ đã bàn luận Trần Y Y cùng Sở Trác.
Sở Trác lười biếng hất lên một chiếc áo xuân màu xanh nhạt, bởi vì vừa tỉnh ngủ, lúc này trong mắt của hắn còn mang theo một điểm sương mù. Trong mắt của Trần Y Y, hai mắt hắn diễm lệ ʍôиɠ lung như như mỹ nhân “yếu đuối”. Trần Y Y nhịn không được đưa tay ra giữa hắn sửa sang y phục, thấy Vân Mộc Hà đưa xe ngựa tới, Sở Trác vẫn như cũ một mặt lười biếng bước lên xe ngựa.
Trêи xe ngựa của bọn họ có phủ một miếng đệm mềm mại, ở giữa còn trưng bày một bàn trà nhỏ, trêи đó còn đặt một lò sưởi nhỏ tinh xảo. Phía trêи lò sưởi còn đặt một bình nước nóng. Nhìn xe ngựa của bọn hắn, tuyệt đối không ai nghĩ rằng bọn hắn đi tìm kho báu. Ngược lại nghĩ rằng, bọn họ là một đôi phu thê cùng nhau đi du ngoạn, hưởng thụ.
Sau khi hai người lên xe ngựa, Sở Trác liền chọn vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, hắn dùng ngón tay thon dài nhấc lên màn xe, đôi mắt xuất thần nhìn theo chiếc xe ngựa đã khuất xa.
Phó Linh thấy thần sắc Sở Trác khác thường, liền thúc ngựa đi đến bên cạnh xe ngựa, nhỏ giọng hỏi: ” Tướng quân, người đang nghĩ gì vậy? “
Sở Trác nghe vậy lắc đầu, vừa rồi hắn ra hơi trễ, cũng không nhìn rõ người trêи chiếc xe ngựa kia. Sau đó đám người bọn họ lại lên đường, hướng thẳng về tòa thành nhỏ ở gần đó.
Bởi vì trời mưa, không khí bên ngoài còn mang theo một cổ mùi vị ẩm ướt, Trần Y Y cũng lại gần cửa sổ, ngoẹo đầu nhìn ra bên ngoài. Từ trêи trời còn rơi xuống những hạt mưa li ti, bánh xe ngựa thỉnh thoảng vẩy ra một ít bùn văng lên vệ đường. Trần Y Y nhẹ nhàng hé miệng, thở ra một ngụm khói trắng, nàng nhìn một hồi liền thả rèm xuống, một lần nữa mềm nhũn tựa vào đệm lưng trêи xe ngựa.
Sở Trác thích xoã tóc, bởi vì xoã tóc mang đến cho hắn cảm giác thoải mái không bị trói buộc. Nhưng lúc này đang ở bên ngoài, nếu mái tóc hắn cứ như vậy mà xỏa tung sau lưng sẽ khiến hành động bất tiện, Trần Y Y liền dùng một sợi dây đem mái tóc dài của hắn cột gọn lại. Vẻ ngoài Sở Trác vốn rất quyến rũ, thời điểm mái tóc đen của hắn xỏa tự do sau lưng càng làm hắn thêm phần tà mị, cuồng vọng. Cho nên lúc này Trần Y Y cũng không chải cho hắn một kiểu tóc quá cầu kì, mà nàng chỉ đơn giản tóm mái tóc dài của hắn lên rồi cột lại. Vậy mà tên ngốc này vẫn là nam nhan họa thủy như cũ!
Năm nhan họa thủy: giống hồng nhan họa thủy.
Trần Y Y nhìn gương mặt xinh đẹp không thua kém nàng bao nhiêu kia, khó có được trong lòng dâng lên một chút ít ghen ghét. Nàng cột tóc cho hắn xong, liền đưa tay nhéo nhéo gương mặt hắn, mãi đến khi gương mặt Sở Trác bị nàng bóp cho đỏ bừng, nàng mới hài lòng thu tay.
Sở Trác thấy dáng vẻ tiểu nhân đắc ý của nàng, con ngươi xinh đẹp lóe lên ánh sáng nhàn nhạt. Nếu là người khác nhìn thấy dáng vẻ này của Sở Trác, chỉ sợ lại bị hắn dọa cho hoảng hốt, chỉ có mình Trần Y Y hiểu được, đừng nhìn Sở Trác không có bất kì biểu tình gì, nhưng con ngươi lập lòe ánh sáng của hắn đã nói cho nàng biết, Sở Trác đang suy nghĩ những chuyện xấu hổ không thể nói nào đó.
Sở Trác là người phi thường nhỏ nhen, bởi vì trong chuyện phòng the của hai phu thê hắn luôn ở vị trí bị động, nên trái tim thiếu nam tuấn mỹ của hắn đã bị đả kϊƈɦ nghiêm trọng. Cũng không biết sau này hắn học được từ ai, luyện ra một bộ da mặt còn dày hơn so với Trần Y Y. Mỗi lúc hắn làm ra vẻ chính nhân quân tử nhìn Trần Y Y, kỳ thật trong lòng đều đang tính toán làm thế nào để thoát y phục của nàng ra nhanh nhất.
Trần Y Y nhớ lại chuyện hoang đường mà hai người làm hôm qua, liền nhịn không được hung hăng trừng mắt nhìn Sở Trác một cái. Dáng vẻ hờn dỗi của nàng rơi vào mắt Sở Trác cũng thập phần mị hoặc cùng xinh đẹp, Trần Y Y trừng Sở Trác thế nhưng trong lòng nàng lại lan tràn một cỗ cảm giác tê dại khó nói nên lời.
Người này làm chuyện gì cũng chỉ để ý tâm tình bản thân, không thèm để ý hành động của hắn có gây sự chú ý cho người khác hay không, hoặc là có thể dẫn đến những phiền phức không cần thiết hay không? Mỗi lần hắn hồ nháo, Trần Y Y đều bị dọa đến tim đập mạnh một trận.
Sở Trác thấy Trần Y Y bày ra vẻ mặt tức giận, môi mỏng khẽ nhếch nghĩ thầm: ” Lúc nương tử hắn tức giận cũng thật xinh đẹp! “
Sở Trác giơ chân cọ cọ góc váy Trần Y Y, thấy Trần Y Y cũng không lập tức nổi giận với hắn liền được nước lấn tới. Đem Trần Y Y ôm vào trong ngực, Trần Y Y bị ôm bất ngờ, trong đôi con ngươi xinh đẹp lộ ra một chút hờn dỗi.
Sở Trác thấy Trần Y Y có dấu hiệu tức giận, cúi đầu đưa mặt lại gần Trần Y Y, hắn chuyển động con ngươi xinh đẹp nhìn chằm chằm Trần Y Y, giống như muốn nói: ” Ầy, cho nàng xoa xoa này! “
Trần Y Y nhìn gương mặt xinh đẹp gần trong gang tấc của hắn, chẳng hiểu ra sao lại bị một đống manh của Sở Trác làm cho choáng váng. Chiêu này của Sở Trác là học được từ khuê nữ béo, Sở Trác từng thấy Đoàn béo chỉ dùng một chiêu này, lập tức đã thu được không ít sủng ái của hầu hết mọi người ở kinh thành. Bất kể là người Sở gia hay toàn bộ nam nữ già trẻ phủ tướng quân, hoặc là công tử tiểu thư thế gia ở kinh thành đã từng gặp qua Đoàn tử, cả đám đều bị sự nhuyễn manh của Đoàn tử làm cho thần hồn điên đảo.
Chỗ một đống manh tức là Sở Trác tỏ vẻ dễ thương á:)))) Đoạn miêu tả Đoàn mập bổn cung cảm thấy nó ảo tung chảo mọi người ạ:(((
Sở Trác kết hợp với việc Trần Y Y đặc biệt thích bộ dáng ngốc manh của hắn, liền nghiên cứu ra tuyệt chiêu làm nũng này để đối phó với Trần Y Y.
Mỗi lần Trần Y Y muốn nổi giận với hắn, hắn liền vứt sạch mặt mũi dùng tuyệt chiêu này trấn áp hỏa khí của nàng.
Trần Y Y đương nhiên biết tiểu tâm tư này của Sở Trác, nhưng biết thì biết vậy thôi, cứ mỗi lần nàng làm xong chuẩn bị tâm lí, vẫn sẽ đại bại dưới tuyệt chiêu ” mỹ nhân bạo kϊƈɦ ” của Sở Trác. Trêи mặt Trần Y Y lộ ra một nụ cười bất cần đời, sau đó nhẹ nhàng bưng mặt Sở Trác, hôn lên hai má hắn.
Sở Trác thấy Trần Y Y hôn xong, liền cúi đầu ngậm lấy đôi đỏ như anh đào của nàng.
Tiểu phu thê hai người ở trong xe ngựa nháo một hồi, rất nhanh bọn họ liền đi đến tiểu thành kia.
Sau khi vào thành, họ cũng không lập tức đi thu mua đồ vật, mà là ngủ lại trong thành một đêm, ngày thứ hai mới bắt đầu đi mua một ít đồ vật cần thiết.
Trần Y Y đầu tiên kêu Sở Trác đem những thứ cần mua viết thành một cái danh sách, như vậy không chỉ tiết kiệm được rất nhiều thời gian mà còn không bỏ sót những thứ cần mua.
Ngày thứ hai ra ngoài mua đồ vật, bốn người bọn họ chia ra làm hai đường. Trần Y Y phụ trách mua những đồ vật cần dùng trêи đường đi, Vân Mộc Hà cùng Phó Linh phụ trách mua những đồ vật cần dùng khi vào trong núi.
Sở dĩ Trần Y Y tách ra hành động như vậy, ngoại trừ cảm thấy như vậy tiết kiệm được không ít thời gian, còn chủ yếu chính là không muốn bọn họ biết được bí mật của nàng, Ngọc Khấu. Mặc dù Vân Mộc Hà cùng Phó Linh là hai người thực đáng tin, nhưng Trần Y Y cảm thấy, chuyện ngọc khấu càng ít người biết càng tốt.
Đầu tiên Trần Y Y mang theo Sở Trác đi đến cửa hàng bán hoa quả khô, sau đó hai người gần như đi dạo hết tất cả các cửa hàng bán đồ ăn vặt trong trấn nhỏ. Ngay từ đầu Sở Trác còn có thể miễn cường bồi Trần Y Y, về sau hắn liền dứt khoát tìm một cái khách điếm, kêu một ít thức ăn, vừa ăn vừa bày ra vẻ mặt ta đây sẽ ngoan ngoãn ở đây đợi nàng. Trần Y Y cũng biết, ngoại trừ những chuyện liên quan đến quân doanh, thì đa số thời điểm Sở Trác đều vô cùng lười biếng, hơn nữa còn là loại người có thể ngồi liền không đi, có thể nằm liền không ngồi. Trần Y Y thấy hắn thật sự không muốn đi tiếp, cuối cùng cũng không làm khó hắn, trực tiếp một mình đi dạo.
Về phần để cho một đại mỹ nhân như Trần Y Y, tại một thành trấn xa lạ đi dạo một mình như thế có thể gặp phải chuyện không may hay không, Sở Trác hoàn toàn không lo lắng. Coi như Trần Y Y thực sự gặp chuyện không may, lấy khí lực tay không có thể đập nát một con lợn rừng của nàng, Sở Trác thật ra chỉ lo cho cái kẻ ngu ngốc đã đi tìm nàng gây phiền toái.
Đi dạo mãi đến trưa, Trần Y Y cũng đã mua được không ít đồ vật, phần lớn đồ vật đều bị nàng tìm một địa phương vắng người, sau đó bỏ hết vào Ngọc Khấu. Còn lại nàng đều thuê người mang đến khách điếm chỗ Sở Trác. Nàng ngoại trừ mua một ít thức ăn có thể cất giữ lâu như thịt cùng hoa quả khô, nàng còn mua không ít các loại hoa quả tươi mới, cùng một số món ngon lạ mắt mà nàng chưa từng nếm thử.
Trong đó có một lão phu thê làm bánh nướng ăn cực kì ngon, nghe dân bản địa nói là tay nghề của bọn họ là tốt nhất trong thành. Bánh nướng kia làm rất mỏng nhưng lại khá lớn, bên trêи trét một lớp thịt bò đã được rán qua, cuối cùng là rải một lớp muối mè đen lên trêи. Bánh nướng vừa cay vừa giòn, chỉ là mùi hương thôi mà đã vô cùng hấp dẫn. Trần Y Y mua trước một cái bánh nướng ăn thử, sau đó một lần đã mua hơn cái bánh nướng lớn nhỏ khác nhau mang về.
Trần Y Y thừa dịp lão phu thê làm bánh nướng, đi sang một tửu lâu có tên là Tương Hương, sau đó mua một phần thỏ nướng nổi danh nhất ở đây. Đợi sau khi Trần Y Y mua đủ những thứ cần mua, Vân Mộc Hà cùng Phó Linh bên kia đã mua xong tất cả. Sau đó đám người thi thập một chút, rồi tiếp tục lên đường đi về phía Nam.
Chờ bọn họ đến được ngọn núi cất giấu kho báu, đã là ba ngày sau. Dọc theo đường đi bọn họ ăn uống quả thật rất tốt, này đều nhờ vào thức ăn Trần Y Y đã mua trước đó. Hôm đó bọn họ cũng không có lập tức vào núi tìm kiếm mà là nghỉ tạm ở một cái thôn nhỏ dưới chân núi.
Cái thôn này có chút giống với Vô Hoa thôn, đều là lưng dựa núi lớn, một đám thôn dân đều dựa vào núi lớn mà mưu sinh. Ngọn núi này rất lớn, cho dù gộp ba ngọn núi ở Vô Hoa thôn lại thì vẫn nhỏ hơn một chút, đám người Trần Y Y ở chân núi phóng tầm mắt nhìn ra xa, cũng chỉ thấy được một mảng xanh thăm thẳm không điểm dừng cùng một dãy đại thụ cao lớn chọc trời. Nhìn tòa núi lớn trước mặt, Trần Y Y lần đầu tiên cảm thấy bản thân thật nhỏ bé.
Phó Linh cùng người trong thôn tìm hiểu một chút tình hình trong núi, thôn dân cũng thập phần hiếu kì tại sao bọn họ lại muốn lên núi. Phó Linh đối phó qua loa, nói là người lớn trong nhà ngã bệnh, cần một loại thảo dược rất trân quý làm thuốc dẫn, mà loại thảo dược này chỉ sinh trưởng ở ngọn núi kia. Thế nên bọn hắn mới không ngại cực khổ mà vào chốn thâm sơn cùng cốc này. Thôn dân nơi này đa số đều thành thật, nghe Phó Linh nói vậy cũng không nghi ngờ gì, còn nhao nhao khen bọn hắn hiếu thuận!
Mặc dù bọn họ tự nhận mình võ công cao cường, nhưng cũng không dám cứ như vậy tùy tùy tiện tiện xông vào rừng sâu núi thẩm ẩn giấu nhiều nguy hiểm. Dù sao bọn hắn cũng không nắm rõ địa hình nơi đây, chỉ sợ lên núi thì dễ, xuống núi lại khó.
Vì không thể trì hoãn quá nhiều thời gian, Phó Linh lấy ra hai mươi lượng bạc, tìm một vài thanh niên trai tráng trong thôn đến hỗ trợ dẫn đường. Cái thôn này vị trí thập phần vắng vẻ, người trong thôn cực cực khổ khổ cả năm cũng chỉ kiếm được hai lượng bạc mà thôi, nên đột nhiên trông thấy một số bạc lớn như vậy, bọn họ đương nhiên rất kϊƈɦ động! Cuối cùng chọn hai người dày dặn kinh nghiệm phụ trách dẫn đường, một người là hán tử trung niên do tộc trưởng tự mình đề cử, còn lại chính là một thợ săn trẻ thường xuyên lên núi săn thú.
Hán tử trung niên do trưởng thôn đề cử, đã hơn bốn mươi tuổi, là một người khá có tiếng nói trong làng. Trưởng thôn hận không thể dùng hết tất cả lời hay ý đẹp mà mình biết để khen hán tử trung niên kia, nhưng Trần Y Y nhìn dáng vẻ gian manh của hắn ta, trong nội tâm liền nhận định người này không thể tin cậy.
Chính bởi vì Trần Y Y không tin tưởng hắn ta, nên Sở Trác đã tự mình vào làng chọn một người thợ săn trẻ tuổi có nhiều kinh nghiệm. Thợ săn này bất quá mới hai lăm, hai sáu tuổi, ở trong thôn, gia cảnh hắn cũng không tính là tốt, trong nhà còn một mẫu thân bệnh nặng cần tiền chạy chữa. Khi Sở Trác chọn hắn làm người dẫn đường, trong thôn có người nhịn không được nói: ” Vị quý nhân này, sao ngài lại chọn Triệu gia lão Ngũ này chứ? Hắn mặc dù thường xuyên lên núi đi săn, nhưng hắn cũng chỉ loanh quanh ở rìa núi. Hơn nữa, tuổi hắn còn trẻ như vậy, nếu nói về kinh nghiệm thì vẫn là các lão nhân trong thôn có kinh nghiệm hơn! “
” Đúng a! Các quý nhân nếu không yên lòng, có thể chọn Đại Ngưu nhà ta, Đại Ngưu nhà ta so với Triệu gia lão Ngũ lớn tuổi hơn… “
” Cái gì gọi là chọn Đại Ngưu nhà ngươi? Ngươi cũng không nhìn một chút Đại Ngưu nhà ngươi là một tên đầu gỗ, hắn mới lên núi được mấy lần? Đừng để đến lúc đó đưa người vào núi được nhưng lại không đưa ra được! “
Người chung quanh ta một câu ngươi một câu, cũng không nguyện ý nhường chuyện tốt này cho nhà khác. Một đám người bọn họ không ai đồng ý nhường chuyện tốt này cho Triệu gia lão Ngũ, một đám tốn hết nước bọt hi vọng Sở Trác thay đổi chỉ ý. Nhưng Sở Trác cũng không để ý đến lời nói bọn hắn, trực tiếp định ra thời gian xuất phát hôm sau.
Vân Mộc Hà không đi cùng bọn họ, mà là ở lại để vừa trông coi xe ngựa vừa đợi tín hiệu của bọn Sở Trác. Mặc kệ là Sở Trác gặp nguy hiểm hay là tìm được vị trí bảo tàng, đều sẽ bắn pháo tín hiệu thông báo cho Vân Mộc Hà biết, lúc ấy hắn sẽ điều động Huyền Vũ quân lên núi tiếp ứng.
Sau khi đám người Sở Trác rời đi, Huyền Vũ quân cũng liền chia ra từng nhóm nhỏ lục tục rời kinh. Vì không muốn thu hút sự chú ý của người khác, lần này chỉ Sở Trác chỉ điều động hơn một ngàn binh lực, hơn nữa một ngàn người này còn chia ra thành nhiều nhóm nhỏ mà hành động.
Dựa vào tốc độ hành quân của Huyền Vũ quân, hẳn là bọn họ đã đến nơi này sớm hơn đám người Lâm Mộc Hà một bước. Thôn dân cũng không phát hiện bất kì khác thường nào, nhưng Vân Mộc Hà biết rõ, phỏng chừng đám người Huyền Vũ quân đang nấp ở chỗ nào đó quan sát tình hình trong thôn.
Hôm sau, trời vừa sáng Trần Y Y đã thay đổi một thân nam trang, cùng Sở Trác lên núi.
Người trung niên kia gọi là Lưu lão tứ, hắn thấy Trần Y Y cũng theo lên núi, nhịn không được liếc nhìn nàng một cái, nói: ” Ta vốn cho rằng vị phu nhân này sẽ lưu lại trong thôn cùng vị tiểu ca kia, chuyện lên núi này cũng không phải là chuyện có thể nói giỡn, nói không chừng còn gặp phải các loại dã thú ăn thịt người gì đấy… “
Trần Y Y nghe vậy cũng không quan tâm hắn, không biết có phải do nàng quá nhạy cảm hay không, tên Lưu lão tứ này mang đến cho nàng một cảm giác thập phần không tốt. Bất quá mặc kệ hắn là người xấu hay kẻ tốt, chỉ cần hắn không thành thật dẫn đường cho bọn họ, nàng liền trực tiếp ra tay giải quyết hậu hoạn.
Lưu lão tứ mặc dù thập phần thèm khát dung mạo Trần Y Y, nhưng hắn cũng không thật sự dám đi trêu chọc nàng. Vì thế hắn quay đầu định cùng Sở Trác lôi kéo làm quen, nhưng Sở Trác mặc dù thật sự rất tuấn mỹ nhưng thời điểm hắn không nói lời nào quả thật rất dọa người. Cuối cùng, Lưu lão tứ chỉ có thể cười tủm tỉm cùng Phó Linh tán gẫu, bởi vì thoạt nhìn Phó Linh là người dễ nói chuyện nhất ở đây a.
Phó Linh chính là một người mạnh vì gạo, bạo vì tiền, vốn Lưu lão tứ muốn nghe ngóng chuyện của bọn họ một chút, kết quả không chỉ không có thu hoạch được tin tức gì có giá trị, còn bị Phó Linh mắng một câu lắm miệng!
Hắn đại khái đã nhìn ra, cả đám người này không ai là dễ chọc, về sau cũng không tiếp tục nói thêm lời vô nghĩa nào nữa.
Bọn hắn đi thật lâu thật lâu, Trần Y Y thấy trêи mặt Sở Trác đã lộ ra tia không kiên nhẫn, biết trượng phu ngốc nhà nàng chắc chắn là đang thập phần bực mình. Nàng cố ý thả chậm bước chân, bị bỏ lại đằng sau đám người. Sở Trác thấy vậy cũng lập tức dừng bước, cùng Trần Y Y sóng vai đi ở đằng sau.
Trần Y Y thừa dịp những người khác không chú ý, len lén nắm lấy tay Sở Trác. Nhiệt độ trêи núi so với bên ngoài càng lạnh hơn một chút, bàn tay Sở Trác hiện tại đã lạnh căm căm. Mặc dù Trần Y Y đã biết, thân mình Sở Trác đã tốt lên rất nhiều, nhưng vẫn là nhịn không được đau lòng cho hắn.
Sở Trác đương nhiên nhìn ra ý tứ trong mắt nàng, hắn híp híp mắt, nói: ” Ta không mệt! “
Ta chỉ là muốn hôn nàng một chút ~
Nửa câu sau hắn không có nói ra, nhưng Trần Y Y nhìn ánh mắt nóng rực của hắn, lập tức hiểu ra ẩn ý phía sau câu nói của hắn. Gần đây quan hệ của hai người lại càng thêm thân mật, đã sớm quen với việc động một tí liền ôm ôm hôn hôn. Lúc này hai người lại quy củ đi cùng một chỗ, khát vọng muốn được ngọt ngào với nhau lại bùng lên mãnh liệt!
Sở Trác khó chịu nhéo nhéo ngón tay Trần Y Y, sau đó dùng đầu ngón tay vuốt ve lòng bàn tay nàng. Trần Y Y bị hắn vuốt đến lòng dạ đều tê dại.
Trần Y Y giãy dụa một chút,
muốn rút cái tay hạnh kiểm xấu của Sở Trác ra khỏi tay mình. Nhưng mà Sở Trác thật vất vả mới được thân cận với tiểu nương tử của mình, căn bản không nguyện ý buông Trần Y Y ra. Vì thế tiểu phu thê hai người ở phía sau nháo loạn, nháo đến mức cả hai đồng thời ngã xuống mặt đất!
Ba người trước mặt lập tức khẩn trương chạy lại đây, sau khi xác định hai người chỉ đơn giản là ngã một chút, liền thở dà nhẹ nhõm một hơi.