Bốn chữ trời sinh thần lực vừa phát ra, tiểu thế tử liền hiểu hai mẫu nữ trước mặt là ai. Đồng thời hắn cũng hiểu được đối phương vì cái gì lại có lá gan lớn như vậy, dám ở trêи tờ giấy cầu phúc không e dè mà viết danh tự của Sở tướng quân lên.
Năm đó Tam vương vừa mới lên ngôi, còn chưa ngồi vững vàng trêи hoàng vị đã muốn diệt trừ những thành phần đối lập trong triều đình, lúc ấy mục tiêu lớn nhất của hắn chính là lão Ngũ và lão Thất. Phụ thân của tiểu thế tử đứng hàng lão Bát, còn có tiểu Thập Nhất lưu lạc bên ngoài không rõ tung tích là vương gia nhỏ tuổi nhất. Về phần lão Cửu cùng lão Thập, một người vừa ra đời liền chết yểu, một người tuổi trẻ khí thịnh chết trêи chiến trường.
Sau khi Tam vương bức tử lão Ngũ, lão Thất bởi vì phi thường sợ hãi liền chủ động giao ra thực quyền. Lúc ấy phụ thân bởi vì sự độc ác của Tam vương mà tâm rét lạnh, sau khi cùng thê tử xuất thân là võ tướng thương lượng, liền muốn tìm biện pháp liên lạc với người của Sở Hủ. Lúc trước Sở Hủ đột nhiên đi tìm tìm Thập Nhất điện hạ, chính là bởi vì đã cùng Bát vương thương lượng xong, muốn nâng đỡ Thập Nhất điện hạ lên hoàng vị.
Bát vương vì bảo vệ cho người nhà của mình cùng Nhạc gia, liền đáp ứng sau khi Thập Nhất điện hạ đăng cơ, hắn sẽ đưa Sở Hủ lên làm Nhϊế͙p͙ Chính vương, chủ động đem binh quyền trong tay giao ra, sau đó làm một cái vương gia nhàn hạ giàu có.
Sở Hủ là một người nói lời giữ lời, không có giống như Tam vương qua sông đoạn cầu, càng không có bởi vì Bát vương không có binh quyền trong tay, mà cố ý khắt khe làm khó cả nhà bọn họ. Ngược lại sau khi triều đình dần dần ổn định lại, Sở Hủ liền trọng dụng một nhà già trẻ của nhạc phu Bát vương.
Nhạc phụ: bố vợ …
Nhũ mẫu của tiểu thế tử mặc dù là cái người tính tình nóng nảy, nhưng là bà vừa liếc mắt nhìn khuôn mặt nhỏ của Đoàn Tuyết liền nhận ra Đoàn Tuyết là ai, bởi vì khuôn mặt của Đoàn Tuyết thật sự rất giống Nhϊế͙p͙ Chính vương và Sở tướng quân. Bà từng có may mắn gặp qua Nhϊế͙p͙ Chính vương cùng Sở tướng quân vài lần, cho nên sau khi nhìn rõ khuôn mặt của sữa oa nhi, lập tức liền biết đối phương là nữ nhi của Sở tướng quân.
Nay mặc dù hoàng đế vẫn như cũ mang họ Triêu, nhưng là tất cả mọi người đều biết thiên hạ là của họ Sở. Bà mặc dù là cái người tính khí nóng nảy, nhưng cũng không ngu xuẩn đến mức lấy trứng chọi đá.
Trần Y Y lúc này cũng nghe nói, cái túi gấm của Đoàn Tuyết vừa ném đi đã nện vào người nào đó. Nàng ôm Đoàn Tuyết đã ngừng khóc, đi đến trước mắt tiểu nam tử cùng người ta nói lời xin lỗi:” Tiểu công tử, có bị thương chỗ nào hay không? Nữ nhi của ta lúc ném túi gấm cầu phúc, không cẩn thận ném một cái túi gấm về phía trước. Nàng từ nhỏ đã có khí lực lớn, ta không nghĩ tới sẽ nện trúng vào người khác. Chuyện này là sơ suất của cái người làm mẫu thân như ta, cũng không biết là tiểu công tử có làm sao hay không? “
Trần Y Y cũng không có bởi vì đối phương là tiểu hài tử, mà đem chuyện này tùy tiện cho qua. Chuyện hôm nay đúng là sơ sót của nàng, nay làm cho tiểu tử nhà người ta bị thương, người làm mẫu thân như nàng nhất định phải vì Đoàn tử mà phụ trách.
Nhũ mẫu của tiểu thế tử nghe vậy vừa định nói gì đó, đột nhiên thấy tiểu chủ tử đưa tay vỗ vỗ cánh tay của bà, sau đó hắn tự mình tiến lên phía trước bộ dáng ngây thơ nở một nụ cười.
Hắn nói:” Phu nhân, không cần áy náy, vãn bối cũng không có bị thương. Chúng ta sỡ dĩ chạy tới đây, cũng chỉ là tương đối hiếu kỳ người có khí lực lớn như vậy là ai, không phải là muốn cùng phu nhân nói thuyết pháp. Lại không nghĩ đến rằng ….. Đó là một đứa bé ném ra, thật đúng là làm cho vãn bối khϊế͙p͙ sợ không thôi.”
Thuyết pháp: nói lý lẽ, đòi công bằng.
Tiểu nam hài lúc nói lời này, đôi mắt vừa lớn vừa đẹp loé lên ánh sáng. Bộ dáng ngây thơ hồn nhiên đó, lập tức thu hút sự chú ý của không ít sự chú ý của người xung quanh..
Trần Y Y:” Mặc dù tiểu công tử không muốn cùng mẫu tử chúng ta so đo, bất quá ta vẫn còn muốn ở chỗ này thay nữ nhi nói lời xin lỗi với ngươi. “
Trần Y Y nhìn tiểu nam hài mặc áo gấm trước mặt, nàng cảm thấy đứa nhỏ này rõ ràng chỉ có tám, chín tuổi, lại có dáng vẻ giống như một tiểu đại nhân quả thực nhìn rất đáng yêu. Trần Y Y nói xong quay người liếc mắt nhìn Thu Quỳ một cái, Thu Quỳ lập tức lấy ra một túi bạc, thập phần khách khí mà nhét vào trong tay nhũ mẫu kia.
Nhũ mẫu của tiểu thế tử cũng không thèm để ý đến chút bạc này, bất quá bà cũng biết đối phương là thật tâm nói lời xin lỗi, liền không khước từ mà nhận lấy túi bạc kia. Bà sau khi nhận lấy bạc, nhịn không được ở trong lòng nghĩ: Phu nhân của Sở tướng quân thật đúng là một người ôn hoà, gả cho một cái nam nhân đáng sợ như Sở tướng quân, quả thực là một cái nữ nhân rất đáng thương.
Trần Y Y không biết mình bị người ta đáng thương một phen, nàng nhận lấy túi gấm cầu phúc trong tay tiểu nam tử, cùng với cái trong tay của mình cùng một chỗ ném ra ngoài. Khí lực của nàng so với Đoàn béo lớn hơn rất nhiều, nhưng là nàng từ lâu đã quen thuộc với đại khí lực của mình, nay đã có thể khống chế rất tốt lực đạo trêи tay. Người chung quanh chỉ thấy nàng nhẹ nhàng ném lên phía trêи, hai cái hà bao kia đã được trực tiếp ném tới ngọn cây cao nhất.
Về sau người của lão phu nhân tới tìm mẫu nữ Trần Y Y, hai mẫu nữ Trần Y Y liền đi theo người kia rời đi. Đợi đến lúc Trần Y Y mang theo Đoàn Tuyết rời đi, tiểu thế tử lúc nàymới đưa tay lên sờ sờ trán của mình, lực tay không nặng không nhẹ chạm vào một chút, lập tức đau đến nhe răng trợn mắt. Nhũ mẫu đứng ở một bên thấy thế lập tức đau lòng một trận, bà nhỏ giọng lải nhải nói:” Không nghĩ tới người đả thương Kỳ nhi của chúng ta, lại là thiên kim của Sở tướng quân ….”
Nếu như là những người khác đả thương chủ tử của bà, bà có thể mặt lạnh tiến lên răn dạy đối phương một chút, nhưng là cố tình lại gặp phải người Sở gia. Nhũ mẫu vừa nghĩ vừa thở dài một hơi, trong lòng lại một lần nữa thay tiểu chủ tử nhà nàng đau lòng một trận.
Tiểu thế tử cũng không cảm thấy đã chịu thiệt thòi, hắn thu hồi tay nhỏ đang sờ trán, sau đó cười nói với nhũ mẫu: ” Nhũ mẫu, chúng ta cũng đi thôi.”
Hắn hôm nay đến tự miếu vốn là để cầu phúc cho ngoại tổ phụ, không nghĩ đến lại có thể gặp được người Sở gia. Người ở bên người đều xem chuyện hắn đột nhiên bị nện vào đầu, là một chuyện phi thường xui xẻo. Mà theo hắn thấy thì đây chính là phúc hoạ nương tựa với nhau, hôm nay tự nhiên bị tội, nói không chừng sau này hắn sẽ có cơ hội một bước lên trời.
Đến lúc Trần Y Y tìm đến chỗ lão phu nhân, liền trông thấy đứng bên cạnh lão phu nhân có một nam một nữ. Một nam một nữ này chính là hai huynh muội, trước đó Trần Y Y đã từng gặp qua một lần. Trần Y Y có chút kinh ngạc nhìn hai người bọn họ, hai huynh muội cũng có chút kinh ngạc nhìn nàng.
Sở Minh Yến thấy biểu lộ của ba người bọn họ, nhịn không được cười nói:” Nhìn biểu lộ này của các ngươi,là quen biết nhau sao?”
Trong hai huynh muội, ca ca là cái người không thích nói nhiều, nghe vậy chỉ hướng tới chỗ Sở Minh Yến khẽ gật đầu một cái. Nhưng là người muội muội lại hết sức kϊƈɦ động, nàng liền đem chuyện trước đó gặp phải mẫu nữ Trần Y Y, một năm một mười nói cho Sở Minh Yến cùng lão phu nhân biết. Lúc ấy nàng đã cảm thấy Đoàn Tuyết nhìn khá quen mắt, nay lại nhìn thấy tiểu hài tử khả ái này, nàng liền lập tức hiểu được vì sao lại cảm thấy quen thuộc.
Sở Minh Yến đơn giản giới thiệu một chút, hai huynh muội này là Tam công tử cùng Lục tiểu thư của Tề gia, mà Tề gia là tứ đại thế gia ở kinh đô. Khi Trần Y Y nghe đến Tề gia cùng tứ đại thế gia, liền đoán được thân của hai người này. Nhưng là khi nàng nghe thấy tên Tề Duyệt Nhan, trong lòng vẫn là nhịn không được lộp bộp một chút.
Tề Duyệt Nhan, là Vương phi chính quy của Nhϊế͙p͙ Chính vương trong tiểu thuyết gốc, là một người mà sau này có thể nói là vô cùng tâm ngoan thủ lạt. Một mình nàng đại diện cho cả ba gia tộc, mẫu thân nàng là Mẫn Linh quận chúa, tiểu cô cô của nàng là phu nhân của Lẫm Dương Hầu. Ý nghĩa đại biểu đằng sau những người này, ngoài trừ khối tài sản khổng lồ làm cho người ta đỏ mắt, còn có rất nhiều tai mắt trong triều đình, có thể để bọn họ tùy thời sai khiến.
Tề Duyệt Nhan vốn là một tiểu cô nương tâm địa lương thiện, về sau bởi vì cùng muội muội thích cùng một người, thiếu chút nữa bị người muội muội độc ác bày mưu kế hãm hại hủy đi sự trong sạch. Tề Duyệt Nhan sau khi được Sở Hủ cứu trở về thì trở nên hắc hoá, nàng lợi dụng thân phận và địa vị đích nữ cao quý của chính mình, đem muội muội bạch liên hoa nghiền ép bên trong vũng bùn, cuối cùng gả cho Sở Hủ người mà nàng không thích lắm làm thê tử.
Tề Duyệt Nhan cũng không có thích Sở Hủ, nhưng lại thập phần cảm kϊƈɦ ân cứu mạng của hắn. Trong mắt của nàng mặc dù Sở Hủ không phải một người trượng phu tốt, nhưng lại là một người thích hợp để cầm quyền. Tề Duyệt Nhan vì trợ giúp cho Sở Hủ trải con đường bằng phẳng dưới chân, sau khi gả cho Sở Hủ đã giết hại không ít người vô tội. Thủ đoạn của nàng có lúc, so với nhân vật nam chính Sở Hủ còn muốn độc ác hơn.
Kết cục của Tề Duyệt Nhan, là thê thảm nhất trong hậu cung đông đảo của Sở Hủ. Nàng vẫn luôn cho rằng Sở Hủ không thích nàng, sở dĩ Sở Hủ lấy nàng chẳng qua là bởi vì thân phận của nàng. Cuối cùng nàng chết trêи đường khi cùng Sở Hủ đến dẹp yên loạn lạc ở Nam Cương, trêи người nàng hết thảy trúng bốn mũi tên, trong đó có ba mũi tên là vì bảo hộ cho Sở Hủ. Cũng là lúc đó, nàng mới biết được Sở Hủ yêu nàng, chỉ đáng tiếc mọi thứ đều đã quá muộn rồi.
Trần Y Y không nghĩ tới lại gặp nàng ở chỗ này, càng không nghĩ tới người trong lòng chân chính của nhân vật nam chính, đã từng là một tiểu cô nương ngây thơ hoạt bát như vậy? Nghĩ đến kết cục sau này của Tề Duyệt Nhan, trong lòng Trần Y Y nhịn không được thổn thức một trận. Nàng chỉ hi vọng một cô nương như thế này, có thể không dẫm vào vết xe đổ trong tiểu thuyết, tốt nhất là đừng nên là gả cho cái nam nhân cặn bã Sở Hủ kia.
Thời điểm Trần Y Y dò xét Tề Duyệt Nhan, Tề Duyệt Nhan cũng đã thoải mái dò xét Trần Y Y. Nàng trước đó một mực đối với Trần Y Y hết sức tò mò, bởi vì đoạn thời gian trước có rất nhiều lời đồn liên quan đến Trần Y Y và Sở tướng quân. Nàng vốn không có đi hóng chuyện giống như những người khác, nhưng là cũng sẽ có lúc không cẩn thận từ trong miệng những người khác biết được ít nhiều. Người người đều nói Trần Y Y là cái nữ nhân đáng thương, thường xuyên bị Sở tướng quân tùy ý đánh chửi, mỗi ngày trêи thân đều có đủ loại vết thương.
Tề Duyệt Nhan trước đó chưa từng gặp qua Trần Y Y, nàng ít nhiều cũng tin vào lời đồn đại. Bởi vì nàng cảm thấy tất cả mọi người đều nói như vậy, chuyện này hẳn không phải là lời đồn vô căn cứ. Nay nàng tận mắt nhìn thấy Trần Y Y, lập tức cảm thấy những lời đồn đại mà bản thân nghe được đều là giả. Bởi vì dáng vẻ của Trần Y Y một chút cũng không giống, một cái nữ nhân đáng thương thường xuyên bị phu quân của nàng ngược đãi.
Ánh mắt Trần Y Y tươi đẹp động lòng người, ở trong đó không có chút bất mãn hay oán hận nào đối với cuộc sống, chỉ có tình yêu vô tận và sự ôn nhu đối với nữ nhi của mình. Một cái nữ nhân bị phu quân của mình người đãi trong thời gian dài, không thể nào lộ ra một ánh mắt hạnh phúc như vậy.
Tại thời điểm đám người Trần Y Y đang nói chuyện, vài cái phụ nhân mặc y phục tươi sáng, cũng hướng tới chỗ bọn họ đi tới. Trước đó các nàng vẫn luôn chú ý Trần Y Y ở bên này, sau khi các nàng xác định đó chính là gia quyến của Sở gia, liền tốp năm tốp ba đi đến.
Vài cái phụ nhân vừa nhìn liền biết thân phận không tầm thường, đang lôi kéo đứa nhỏ nhà mình tiến lên bái kiến lão phu nhân. Mấy cái phụ nhân này đều xuất thân từ đại thế gia, con của bọn họ cũng thập phần xuất chúng. Nếu là đặt ở tình huống bình thường, lão phu nhân còn có thể có tâm tình nhìn bọn họ nhiều hơn một chút. Nhưng là bà hôm nay đã ra ngoài nguyên cả một ngày rồi, lúc này đã có chút mệt mỏi, thấy xung quanh càng ngày càng tụ lại nhiều người, lão phu nhân nhịn không được không vui nhíu mày.
Đại thế gia: gia tộc danh giá, giàu có.
Sở Minh Yến thấy thế lập tức tiến lên giúp lão phu nhân, sắc mặt lãnh đạm nói với những người xung quanh: “Thân thể mẫu thân ta có chút mệt mỏi, không thể cùng các vị tiếp tục hàn huyên.”
Thái độ Sở Minh Yến có thể nói thập phần thất lễ, nhưng là người xung quanh cũng không dám có bất kỳ bất mãn nào, đám người nghe vậy liền nhao nhao bốn phía tản đi. Lúc bọn người Sở Minh Yến chuẩn bị rời đi, có không ít người vụn trộm dò xét Trần Y Y cùng Đoàn Tuyết. Nhìn thấy khuôn mặt Trần Y Y xinh đẹp đến cực điểm, có người liền không nhịn được thấp giọng nói thầm.
” Nàng hình như chính là cái người kia, Trần nhị tiểu thư bị Sở tướng quân đánh chửi?”
” Nhìn đứa nhỏ trong ngực nàng thì có lẽ là vậy, chính ta cũng không nghĩ đến dáng vẻ nàng quyến rũ mê người như vậy. Cũng không trách được Sở tướng quân chán ghét nàng như vậy, cũng không nỡ đem người bỏ đi.”
” Nàng sao có thể chịu đựng được điều đó, bị phu quân của mình đối đãi như vậy, còn có thể bình thản lưu lại ….”
” Nếu đổi lại là ta, ta tuyệt đối không nhẫn nhịn được. Nói đến nàng cũng thật là đáng thương ….”
Bọn họ lúc nói chuyện đều đem thanh âm ép xuống rất thấp, nhưng lại không có kiêng dè hai huynh muội Tề gia ở bên cạnh. Các nàng nghĩ rằng cho dù hai huynh muội Tề gia có nghe được, cũng không có cách nào bởi vì các nàng nói vài ba câu, vì cái Trần phu nhân không được sủng ái kia mà lên tiếng bênh vực kẻ yếu.
Tề Duyệt Nhan cau mắt liếc nhìn bọn họ một cái, nàng cảm thấy những người tự xưng bản thân có thân phận phu nhân, tiểu thư tôn quý này. Bây giờ nguyên một đám ở sau lưng nói xấu người khác, cùng với dáng vẻ những người nhiều chuyện đáng ghét giống y như đúc. Đừng nhìn các nàng một đám thương cảm cho Trần Y Y, kỳ thật còn không phải là bởi vì lợi ích của gia tộc, đấu với nhau sứt đầu mẻ trán cũng muốn được gả vào Sở gia sao.
Mà trong lúc đám người kia đang nhỏ giọng bản luận, nơi xa có một đội nhân mã đang chạy tới. Tề Duyệt Nhan liếc mắt nhìn qua liền nhận ra được, đội nhân mã này là người của Huyền Vũ quân. Bởi vì loại khôi giáp cùng chiến mã của Huyền Vũ quân là tốt nhất mạnh nhất trong bản quốc, cũng chỉ có quân đội của bọn họ mới không chút kiêng nể gì như vậy. Tề Duyệt Nhan có chút hưng phấn lôi kéo tam ca của nàng ” Tam ca, là Huyền Vũ quân đúng không?”
Bản quốc: đất nước, nước nhà
Tề tam bị muội muội lôi kéo cánh tay tiến về phía trước hai bước, có chút bất đắc dĩ nói:” Đúng vậy, đúng vậy, ngươi đừng có lôi kéo y phục của ta như vậy.”
Đám người nguyên bản còn đang ” Đáng thương ” ” Đồng tình ” với Trần Y Y thấy thế, các nàng lập tức quên đi vấn đề đang thảo luận trước đó, một đám vừa hiếu kỳ vừa kϊƈɦ động nhìn sang. Sau đó bọn họ đã nhìn thấy đội nhân mã của Huyền Vũ quân, dừng lại trước xe ngựa của lão phu nhân Sở gia. Nam nhân tuấn mỹ dẫn đầu từ trêи lưng ngựa nhảy xuống, áo choàng màu đỏ tươi của hắn nhẹ nhàng tung bay trong gió, một chuỗi chuông vàng treo trêи ủng chân cũng theo đó mà vang lên.
Bọn họ đều nhận ra người này không phải ai khác, chính là một nhân vật chính khác mà bọn họ đã thảo luận trước đó. Có không ít tiểu thư thâm cư hậu trạch, là lần đầu tiên từ khoảng cách gần như vậy nhìn thấy Sở Trác. Nguyên bản là gia tộc muốn các nàng gả vào trong Sở gia, các nàng cũng bởi vì những lời đồn đại mà trong lòng cảm thấy thập phần không thoải mái. Nhưng này nhìn thấy dáng vẻ bàn bàn nhập hoạ và khí thế hiên ngang của Sở Trác, có người liền nhịn không được bắt đầu tâm tư xao động.
Bàn bàn nhập họa: Đẹp như tranh vẽ
Thâm cư hậu trạch: thường xuyên sống trong hậu viện, ít khi đi ra ngoài.
Chỉ tiếc không đợi các nàng tiếp tục ảo tưởng, Sở Trác sau khi xuống ngựa thỉnh an lão phu nhân xong, liền trực tiếp lôi kéo Trần Y Y cùng nhau lên ngựa của hắn. Có người không thể tin mở to hai mắt nhìn, không phải nói Trần Y Y thường xuyên bị đánh, Sở tướng quân đối với nàng không có chút yêu thích nào sao? Vậy bây giờ là cái tình huống gì?
Không đợi những người khác hỏi ra nghi vấn trong lòng, Sở Trác liền quay đầu ngựa mang theo Trần Y Y chạy như bay. Còn Huyền Vũ quân đi theo hắn đến, toàn bộ đều lưu lại một hàng hộ tống lão phu nhân hồi kinh. Tề Duyệt Nhan thấy sắc mặt những người chung quanh âm tình bất định, chẳng hiểu sao trong lòng lại cảm thâý vô cùng thống kɧօáϊ, này thì không có việc gì làm nhàn rỗi đi chế giễu người khác.
Một bên khác Trần Y Y không có biết những chuyện này, nàng ngồi trong ngực Sở Trác có chút hưng phấn nói: Chàng làm sao lại đột nhiên lại chạy tới đây? Cứ như vậy đem ta mang đi, cũng không sợ người chung quanh chê cười chàng.”
Trần Y Y thật thích loại cảm giác chạy như bay trêи ngựa này, cảm giác giống như đang cùng với gió bay lên trời. Sở Trác thấy trong mắt nàng đều là ý cười, nhịn không được cũng cười khẽ một tiếng nói:” Vậy thì cứ để cho bọn họ cười đi, ta không ngại. Ta chỉ biết, ta lúc này rất nhớ nàng.”.
Hai ngày nay Trần Y Y vì chuyện Đoàn Tuyết ” Giảm béo ”, đều đem toàn bộ tâm tư chuyển hết lên người Đoàn béo. Sở Trác không có ý tứ công khai ghen tuông với khuê nữ ngốc, nhưng là cũng không nghĩ tới cứ như vậy bị thê tử vắng vẻ. Hôm nay lúc hắn đang huấn luyện tân binh ở quân doanh, đột nhiên tâm huyết sôi trào muốn đem Trần Y Y cướp lại. Sở Trác cứ như vậy nghĩ đi nghĩ lại, thời điểm hắn lấy lại tinh thần, người đã đi đến trước mặt Trần Y Y.
Trần Y Y nghe thấy vậy thật nhanh lướt nhìn qua bốn phía, thấy bốn phía không có một bóng người, liền lập tức quay đầu hôn lên mặt Sở Trác một cái. Sở Trác cảm nhận được đôi môi mềm mại của Trần Y Y, lập tức nhịn không được đưa tay giữ chặt vòng eo của Trần Y Y, vội vàng đuổi theo cánh môi thơm ngọt mê người của nàng ……