Edit: Thố Lạt
Từ đó, Hứa Thuần bắt đầu ẩn thân không ngừng truy cập acc phụ.
Không vì gì khác, chỉ để xem anh có online hay không, trạng thái online là gì, thích nghe gì thích bài hát nào thích chơi game nào, thay đổi mô tả khi nào, khi nào tâm tình thay đổi, lí do, bạn bè trêu chọc anh ra sao, buổi tối anh không online mấy tiếng.
Xong việc cô có thói quen mở điện thoại xem một lần, dường như cũng vì thế mà định ra quy luật làm việc và nghỉ ngơi mới.
Đến khi cô ý thức được, cũng biết mình đã trúng độc, hơn nữa không hề nhẹ.
Dây dường như đã trở thành chuyện không thể buông tay, như ăn cơm uống nước, đến đâu hay đến đó.
Mỗi khi làm gì, cô sẽ nghĩ xem lúc này anh đang làm gì, nghĩ đến điều gì.
Mà cô cũng giữ kín tên Chu Manh Manh này, tạo nên một nhân vật không hề tồn tại trên mạng.
Khi cô on acc phụ, sắm vai người khác, nhưng lại muốm dùng tính cách thật tiếp xúc với anh.
Nhưng mà hành động này, không tốt lắm.
Khi cô tình cờ on cùng lúc với anh, định chào hỏi, lại phát hiện anh không còn online nữa.
Chỉ còn vài ngày nữa là đến kì thi đại học, chắc đang vùi đầu vào sách vở rồi.
Hứa Thuần không dám làm phiền anh, trở về cuộc sống của mình, cũng yên lặng học tập, thỉnh thoảng âm thầm chú ý, cho dù như vậy có thể tăng áp lực học tập của cô.
Những ngày thi đại học, Hứa Thuần nghỉ ở nhà, cũng ôn tập cho kì thi cuối năm.
Cô nghĩ ngợi, lại bắt đầu vẽ anh, cứ có hứng, cô lại cầm bút vẽ, cứ thế, một tập tranh cũng sắp thành album cá nhân của anh rồi.
Hứa Thuần xem như bảo bối, có đứa trẻ gần nhà suýt giật mất tập tranh của cô, cô nghiêm túc giành lại vuốt phẳng, sau đó cất trong ngăn kéo, không để ai xem.
Đây là bí mật của cô, cũng là nỗi nhớ tinh thần của cô.
Số lần cô gặp anh ngày càng nhiều, nhìn thấy nhiều biểu tình hơn, các bức hoạ cũng ngày càng phong phú.
Thời gian đó, kĩ năng phác hoạ của cô dần thành thục, người trên tờ giấy trắng cũng dần sống động hẳn lên.
Mắt anh đen mà sáng ngời, Hứa Thuần vẽ có hoi bóng, có vẻ chuyên chú mà thâm tình.
Nếu là người thâm tình như vậy, điều cô hi vọng mãi mãi sẽ không thành sự thật.
Nhưng khi đang tuyệt vọng mất mát, cơ hội lại đúng lúc ập đến.
Đó là mấy ngày cuối cùng của kì nghỉ hè.
Trời đang rất nóng, nhiệt độ bên ngoài cao không chịu nổi.
Hứa Thuần nghỉ hè ở nhà, vốn không định ra cửa, bỗng được Hứa Viêm mời, mời cô đi đến tiệc chia tay với anh.
Tiệc chia tay lần này, Hứa Viêm phải chiêu đãi.
Anh thi được vào một trường hạng hai, cũng qua đợt kiểm tra tân binh nhập ngũ.
Nhưng anh lại chọn vế sau.
Đầu tháng chính, anh phải xuất phát đi Tây Bắc.
Chuyện nhập học tạm gác lại.
Hứa Thuần nghi hoặc: Anh mời bạn, em đi theo làm gì?”
Hứa Viêm ngượng ngùng, nhưng vẫn thẳng thắn với em gái: “Em còn nhớ mấy tháng trước, lúc ở quảng trường nhân dân, em thấy cô gái kia, người mà anh nhận là anh thích ấy không.”
Hứa Thuần xúc động, hỏi: “Chị ấy sao vậy?”
“Anh thích cô ấy nhiều năm rồi.”
Hứa Thuần kinh ngạc, nhìn anh trai cô: “Anh muốn bày tỏ?”
Hứa Viêm không phủ nhận, hỏi ý kiến cô: “Nhìn từ góc độ của con gái bọn em, em thấy có thể không?”
Hứa Thuần từ chối cho ý kiến, nhíu mày nhắc nhở: “Không phải chị ấy có bạn trai rồi sao?”
“Chính vì có bạn trai, anh mới im lặng ba năm.” Hứa Viêm nhắc lại, giọng nói mang theo sự chán nản, “Cấp hai bọn anh cùng làm cán bộ, anh đã thầm mến cô ấy, sau này khi muốn bày tỏ mới biết, hai người họ đã đi trước một bước rồi.”
HỨa Thuần hít một hơi.
“Tuy ba năm cấp ba anh học cùng trường với cô ấy, thường xuyên gặp mặt, nhưng nhìn họ như vậy, anh không có cơ hội nói ra.”
Hứa Thuần không ngờ anh trai cô lại giấu chuyện như vậy, có chút thổn thức, thì ra không chỉ con gái, ngay cả con trai cũng có tâm sự thầm kín như vậy.
Cô không biết động cơ lần này của Hứa Viêm là gì.
Cô hỏi: “Vậy chị ấy vẫn chưa biết anh thích chị ấy?”
Hứa Viêm gật đầu, sau đó lại lắc đầu, nói: “Không biết.”
ANh định nói gì?”
“Nói lời trong lòng thôi, anh cũng sắp đi rồi, trước khi đi muốn biết đáp án, nếu không giấu mãi trong lòng sẽ khó chịu, cho dù tốt hay xấu anh cũng sẽ chấp nhận.
Hứa Thuần bày cách cho anh: “Anh, anh có thể hẹn riêng, nói rõ ràng, hoặc nói qua điện thoại.”
Hứa Viêm lắc đầu: “Chuyện này rất nghiêm túc, không thể dây dưa không rõ, rất quan trọng. Anh biết hẹn riêng rất khó, cô ấy nhất định né tránh, nên mới mượn tiệc chia tay lần này, để bạn bè cùng đến, để cô ấy buông lỏng cảnh giác, sau đó anh sẽ nói chuyện riêng với cô ấy.
Hứa Thuần cảm động thay anh trai cô, do dự thật lâu mới nói: “Vậy anh có thể nói gì, nói anh thích hị ấy, bảo chị ấy chia tay bạn trai, đến bên anh? Anh, anh làm vậy rất không tốt.”
“Em gái ngốc, em nhất định chưa có người trong lòng, ai bảo thích thì nhất định phải ép buộc đối phương.”
Hứa Viêm ôn tồn giảng giải cho cô: “Thật ra thích đến một mức độ nào đó, sẽ hết kiên nhẫn, sẽ thuyết phục bản thân buông bỏ, với anh đó chính là hiện tại, Anh muốn trước khi đi, anh không mong gì hết, chỉ hỏi một lần, những năm tháng hoang đường kia của anh, không ở bên anh, cô ấy có từng thích anh không.”
Hứa Thuần cảm thấy mình không có quyền lên tiếng, nhưng vẫn thấy không ổn: “ANh như vậy, bạn anh thì sao? Em đang hói học trưởng kia, các anh là bạn, nếu anh ấy biết, không phải sẽ rất khó xử sao?”
Vứa Viêm vỗ vai cô, “Vậy nên, em giúp anh giữ chân, anh sẽ tranh thủ, tiện thể em nghĩ cách giúp anh, phải dạo đầu thế nào, mới không khiến con gái cảm thấy xấu hổ đây.”
Hứa Thuần có chút khó xử, nhưng thấy chua xót thay Hứa Viêm, vì sao họ cùng gặp hoàn cảnh như nhau, lại còn gặp những người liên quan đến nhau nữa.
So ra, Hứa Viêm có thể thành nhiên đối diện, cô lại rụt rè sợ hãi.
Hứa Thuần nghĩ kĩ, cũng có chút động lòng, nếu đi, cũng có thể gặp anh một lần, dù trong trường hợp có nhiều người.
Thời gian ngắn ngủi, cũng là hạnh phúc.
Hứa Thần bất tri bất giác đồng ý.
Cô nói chuyện với Hứa Viêm, giãi bày tâm sự, thẳng thắn nói mình cũng có người trong lòng, nhưng không nói tên.
HỨa Viêm lấy mình làm gương, bảo cô đừng bỏ lỡ cơ hội để rồi sau này phải hối hận.
Hứa Thuần không biết giải thích ra sao, mình thích người kia, khi biết thì đã quá muộn.
Tâm tình ấy, như cuối cùng cũng bắt kịp chuyến xe cuối, tưởng rằng có thể thuận lợi về nhà, lại phát hiện nhìn nhầm số xe, chiếc xe của mình đã đi qua lâu rồi.