Diệp Tích Thượng không có cảm thấy mình và đứa trẻ khác có gì khác nhau, anh có một người cha là quân nhân, một người mẹ vẽ tranh rất đẹp, và một em gái ngốc nghếch. Cha mẹ thương anh, em gái dính anh. Cuộc sống mỗi ngày bình tĩnh mà tốt đẹp như mặt trời mới mọc.
Có một ngày Diệp Cẩm Niên đưa anh và Tiểu Diệp Tử đến một nhà khác nhờ nuôi, nói là ông và mẹ phải đi ra ngoài mấy ngày.
Anh vẫn nhớ vẻ mặt ấm áp mềm mại của Cảnh Thiên lúc hôn má anh, sờ đầu của anh lần cuối cùng, và nhớ cả lời dặn dò của bà "Lúc ba mẹ không ở bên cạnh phải chăm sóc em gái kỹ lưỡng, con là anh trai tốt nhất."
Đó là một ánh mắt phó thác và tin tưởng, anh gật đầu nặng nề. Anh nắm tay nhỏ bé mềm non của Tiểu Diệp Tử nhìn xe của Diệp Cẩm Niên và Cảnh Thiên càng chạy càng xa, biến thành một chấm đen nhỏ, cuối cùng biến mất ở trong tầm mắt, cũng biến mất ở trong hai mươi năm cuộc đời tiếp theo.
Tiểu Diệp Tử cắn ngón tay, lắc lắc cánh tay của anh. Cô quá nhỏ, không hiểu được cái gì là ly biệt. Thật ra thì anh cũng không hiểu, nhưng anh có dự cảm, dự cảm xấu, giống như mẹ đi lần này sẽ vô cùng lâu. Bởi vì ánh mắt không bình thường mà Diệp Cẩm Niên nhìn bà lúc nãy.
Anh và Tiểu Diệp Tử ở trong gia đình xa lạ đến tận ba tháng, Diệp Cẩm Niên cho chủ nhà này rất nhiều tiền, bọn họ không lo ăn mặc. Nữ chủ nhân rất trẻ tuổi, bọn họ không có con, nên đặc biệt tốt với anh em họ, thậm chí cho bọn họ gọi bà ấy là mẹ. Anh không có kêu, nhưng Tiểu Diệp Tử ngốc nghếch, ngã theo chiều gió kêu một tiếng, anh liền la lối dữ dội. Lúc nửa đêm anh nghe được mấy tiếng nghẹn ngào như mèo kêu, mở đèn nhìn thì không thấy Tiểu Diệp Tử ngủ bên cạnh, mà cái chăn lại nổi lên cao cao, còn run lên một cái, âm thanh chính là từ bên trong phát ra.
Anh vén chăn lên, Tiểu Diệp Tử co rúc thành một cục nhỏ, hai cái tay liều mạng che miệng, trên mặt khóc ướt nhẹp, cơ thể lại run run. Anh cau mày, "Hơn nửa đêm không ngủ còn gào khóc thảm thiết cái gì?"
Cô lắc đầu, nước mắt chảy dữ hơn. Diệp Tích Thượng hết cách rồi, ôm cô vào lòng dụ dỗ, lau nước mắt cho cô. "Khóc nữa liền ném em ra."
Tiểu Diệp Tử ôm anh, bởi vì tiếng nức nở mà âm thanh trở nên đứt quãng. "Anh, ba mẹ không quan tâm chúng ta rồi sao?"
Trong lòng anh căng thẳng, vỗ nhẹ lưng của cô. "Nói lung tung, ba mẹ có chuyện, chờ bọn họ làm xong việc sẽ đến đón chúng ta về nhà."
"Buổi chiều dì đã nói bọn họ không quan tâm chúng ta nữa, về sau chúng ta sẽ phải ở nơi này, ô ô, Tiểu Diệp Tử không muốn không có ba mẹ, ô ô. . . . . ."
Diệp Tích Thượng nghẹn nửa ngày mới nói ra được, rồi hôn trán cô, cánh tay gầy teo ôm chặt cô. "Tiểu Diệp Tử đừng sợ, có anh hai ở đây, anh hai vĩnh viễn đều cần Tiểu Diệp Tử."
Thật vất vả mới dỗ cô ngủ, Diệp Tích Thượng lại không buồn ngủ. Cô ngủ vẫn ôm tay của anh không thả, chỉ sợ ngay cả anh cũng mất đi. Anh gối lên cánh tay khác nhìn ánh trăng sáng ngời ngoài cửa sổ, trong mắt nổi lên ánh sáng sợ hãi và hận thù. Lời của nữ chủ nhân nói lúc chiều anh cũng nghe thấy rồi, lâu như vậy vẫn chưa có tin tức của Diệp Cẩm Niên và Cảnh Thiên, anh không phải không lo lắng. Anh một mặt tin chắc một mặt hoài nghi, mâu thuẫn mà sống qua mỗi một ngày, lại còn phải an ủi em gái nhỏ tuổi.
Rốt cuộc vào một ngày trời mưa Diệp Cẩm Niên đã tới, không biết ông nói cái gì, nữ chủ nhân đầu tiên là hốt hoảng luống cuống cầu khẩn, tức giận chỉ trích, rồi đến tức tối mắng to, sau đó ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc lên, vọt tới hôn anh và em gái một cái rồi chui vào nhà trốn không ra nữa.
Diệp Cẩm Niên hơi đờ đẫn cởi áo mưa xuống khoác lên người hai người bọn họ, một tay ôm lấy một người vào trong ngực thật chặt. Tiểu Diệp Tử thật vui mừng, réo lên ba ba không ngừng. Nhưng anh lại cảm thấy chảy xuôi trên mặt Diệp Cẩm Niên không chỉ là nước mưa, mắt của ông đang đỏ lên. Diệp Tích Thượng biết dự cảm của mình đã thành sự thật, bởi vì Cảnh Thiên không có đi theo Diệp Cẩm Niên đến đón họ. Trở về nhà họ Diệp, anh phát hiện tất cả đồ của Cảnh Thiên trong nhà đều không còn, bao gồm đồ bà đã dùng qua, quần áo giày dép của bà, còn có phòng vẽ tranh của bà đã khóa, tranh bà vẽ không biết tung tích.
Anh ngửa đầu nhìn Diệp Cẩm Niên, bàn tay Diệp Cẩm Niên bao trùm đầu anh vuốt vuốt, nở một nụ cười. "Hoan nghênh về nhà, bọn nhỏ."
Đêm đó anh nhìn gương mặt thỏa mãn lúc ngủ của Tiểu Diệp Tử, lặng lẽ nỉ non.
Tiểu Diệp Tử, em có biết hay không. . . . Mẹ, đi rồi.
Cảnh Thiên đi, lúc Tiểu Diệp Tử la lối om sòm lăn lộn đòi mẹ, Diệp Cẩm Niên bó tay hết cách, chân mày nhíu chặt chứa đầy khổ sở, đau lòng, và áy náy. Diệp Tích Thượng nghiêm nghị dạy dỗ Tiểu Diệp Tử một trận, cô không dám hé răng, mang theo cái ghế nhỏ ra sân ngồi, vừa nức nở vừa vẽ tranh.
"Cha, mẹ còn trở lại không?" Diệp Tích Thượng cầm quần áo mới giặt của anh và em gái, hỏi hết sức tùy ý. Diệp Cẩm Niên dừng lại động tác rang thức ăn, vẻ mặt không thay đổi. "Không trở lại."
"Oh." Diệp Tích Thượng lạnh nhạt đáp, phơi quần áo xong liền ngồi ở bên cạnh Tiểu Diệp Tử cầm lấy bài thi chỉ cô viết chữ như thường ngày.
Ánh mặt trời chói mắt, đâm vào mắt cũng đau. Diệp Tích Thượng dụi mắt, nhỏ vài giọt thuốc nhỏ mắt hóa giải đau đớn.
"Anh hai khóc à?" Tiểu Diệp Tử nhướng mày lên nhìn anh, tay nhỏ bé vụng về lau khóe mắt anh, đưa ra đầu lưỡi liếm liếm nước mắt trên tay anh, ngay sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn liền nhíu lại lè lưỡi oán trách. "Thật là đắng thật là đắng, nước mắt không phải là mặn sao?"
"Đó là thuốc nhỏ mắt, không phải nước mắt, đương nhiên là đắng."
"Có phải anh hai cũng nhớ mẹ không? Có thể cùng khóc với Tiểu Diệp Tử, như vậy mẹ sẽ trở về."
"Viết chữ của em đi, nói nhảm nhiều quá." Anh hung dữ, cô chỉ có thể im lặng quệt mồm vùi đầu vạch từng nét chữ.
Anh hai không thể khóc, anh hai muốn chăm sóc em.
Diệp Tích Thượng nhìn bức tranh đặt một bên của Tiểu Diệp Tử, mặc dù nét vẽ non nớt lại có thể nhìn ra người phụ nữ trên bức tranh là Cảnh Thiên, người đàn ông là Diệp Cẩm Niên, hai đứa trẻ dĩ nhiên chính là hai người bọn họ. Cổ họng anh ê ẩm. "Tiểu Diệp Tử, có nguyện ý cùng sống với anh hai không?"
Cô non nớt rên một tiếng quay đầu đi. "Anh không dữ thế em liền nguyện ý."
Anh sờ sờ đầu nhỏ của cô. "Khi nào em lớn rồi anh sẽ không dữ nữa."
"Vậy em phải nhanh chóng lớn lên!"
Anh cười.
Anh hai chờ em lớn lên.
. . . . . .
Lúc Diệp Tích Thượng mười sáu tuổi thì biết được thân phận của mình và Tiểu Diệp Tử, đêm đó Diệp Cẩm Niên đã xem anh như một người đàn ông, cùng uống rượu với anh. Anh nói thật ra thì anh đã sớm đoán như vậy, hình dáng của cả nhà bọn họ đều không giống nhau, lời ra tiếng vào bên ngoài anh không chỉ đã nghe một lần.
Anh hỏi Diệp Cẩm Niên tại sao không kết hôn nữa, Diệp Cẩm Niên cười. "Ba và mẹ con vốn không có đăng ký, nói gì tái hôn, ba có hai con là đủ rồi, không dây dưa nổi với người phụ nữ khác đâu."
Diệp Tích Thượng cười yếu ớt, "Cha, con đã rồi, chuyện gì cũng hiểu, cha đừng lừa con mãi... con và Diệp Tử không có người phụ nữ kia cũng đã sống được nhiều năm rồi, Diệp Tử có con chăm sóc, cha không thể luôn một mình."
"Cái gì mà người phụ nữ kia, đó là mẹ con."
Diệp Tích Thượng khinh thường chê cười, "Bà ấy có tư cách gì?"
Diệp Cẩm Niên trầm mặc, cực kỳ lâu mới lên tiếng. "Chuyện của ba và bà ấy con nít không hiểu, nhưng bà ấy không phải người mẹ bỏ con, các con nhớ chuyện này là tốt rồi." Đó là lời giải thích hiếm có của Diệp Cẩm Niên, sau đó liền ngậm miệng không nói chuyện này.
Phần lớn thời gian Diệp Cẩm Niên phải ở bộ đội, trong nhà chỉ có anh và em gái sống chung. Tiểu Diệp Tử dần dần lớn lên, hình như hiểu được gì đó, không còn khóc rống muốn mẹ nữa, nhưng vẫn không bỏ hội họa. Chí hướng của cô là làm một hoạ sĩ, Diệp Tích Thượng đăng ký lớp vẽ cho cô, ngày ngày đưa cô đi học. Nhưng không có nói cho cô biết phí dụng cho cô học vẽ từ năm anh mười sáu tuổi trở đi đều là anh len lén đi làm kiếm được, tiền Diệp Cẩm Niên cho anh đều cất lại.
Cho đến ngày anh thành niên, anh và Diệp Cẩm Niên tranh cãi ầm ĩ một trận, cãi nhau rất dữ dội, đập một đống đồ, còn bị Diệp Cẩm Niên tát một cái. Anh đến cửa trường học của Tiểu Diệp Tử đợi cô tan học, không ngờ học sinh trong trường về hết lại chưa thấy bóng cô. Anh lại tìm được cô trong bụi cỏ cao cao bên đường biên sân bóng, đồng phục học sinh dơ dáy bẩn thỉu, tay áo bị kéo hư, bím tóc tản ra, trên mặt và cánh tay có vết thương tím bầm, đầu giày da bị giẫm dẹp.
Anh vừa giận vừa sợ hỏi cô tại sao đánh nhau, Tiểu Diệp Tử trừng đỏ mắt, nhưng không có nước mắt. "Anh hai, bọn họ nói chúng ta là con hoang, là đứa trẻ không ai cần!"
Diệp Tích Thượng trầm mặc chốc lát, kéo cô, "Có thể đi không?"
Cổ chân cô bị trật, sưng như ông già. Diệp Tích Thượng cõng cô lên lưng, hỏi. "Tên là gì, nhà ở đâu em biết không?"
"Biết!"
Đêm đó Diệp Tích Thượng cõng Tiểu Diệp Tử tìm đến nhà mấy đứa bé kia, để cho cô gọi bọn họ ra ngoài , Diệp Tích Thượng lần lượt đánh bọn họ một trận, anh xuống tay hung ác không quan tâm lấy lớn hiếp nhỏ, khiến mấy đứa trẻ còn học trường cấp hai phải nằm bệnh viện hơn nửa tháng.
Cũng ở đêm đó, anh nói cho cô biết thân thế của hai người, về sau họ phải sống độc lập , không dựa vào Diệp Cẩm Niên, chỉ dựa vào chính mình.
"Diệp Tử, nguyện ý sống chung với anh không?" Anh mua nước thuốc và băng quấn trong tiệm thuốc rồi giúp cô xử lý vết thương trên người. Diệp Tiểu An vừa kêu đau vừa gặm bánh bao, "Anh không dữ vậy em liền nguyện ý."
Anh lạnh giọng chê cười, đổ chút rượu xoa bóp ra lòng bàn tay, không để ý sự phản kháng của cô, vuốt ve cổ chân sưng lên của cô. "Khi nào em lớn rồi thì anh sẽ không dữ nữa."
Diệp Tiểu An đau rơi nước mắt, hung hăng đánh anh. "Em đã trưởng thành! Anh nhẹ một chút đi, muốn gãy rồi!"
Diệp Tích Thượng cúi đầu, mím môi không lên tiếng.
Không, Tiểu Diệp Tử, em còn nhỏ lắm, anh hai tiếp tục chờ em.