Nắng sớm ấm áp, đám người sau một đêm yên tĩnh lại gấp gáp thức dậy, những người làm công ăn lương vội vã đi làm trên chuyến xe buýt sớm, những học trò nhỏ bị ông bà ép không cho chạy lung tung. Một ngày mới ở Bắc Kinh lại bắt đầu như thế.
Mạc Tinh Thần hôm nay muộn hơn bình thường mười lăm phút. Cô thậm chí còn không có thời gian trang điểm tỉ mỉ nên đã vội vã thoa BB lên mặt, tô son rồi, tranh thủ thời gian lao ra ngoài.
Trước khi đi, thay giày ở cửa ra vào, nhìn thấy bên cạnh đôi dép lê màu hồng của mình là một đôi dép lê màu xanh.
Cô đặc biệt mua mẫu giống mình nhưng màu khác. Bây giờ chủ nhân của đôi dép đã đi rồi mà dép vẫn còn, đổi giày cao gót xong, cô chua chát mắng một câu: “Ngu ngốc”.
Chửi xong, cô quơ lấy đôi dép, xách túi đi ra ngoài.
Khi xuống dưới, cô tìm thấy một thùng rác, tiện tay vứt đôi dép màu xanh đi.
Một tiếng loảng xoảng, là âm thanh của dép lê bị vứt vào thùng, tựa như là đem ký ức không tốt đẹp vứt cùng.
Cô lái một chiếc xe đại trà, chiếc xe cô mua khi cô còn là sinh viên năm cuối, dùng để đi thực tập. Dù sao, ban đầu cô chọn trung tâm khám bệnh của bệnh viện, không thay đổi vị trí nhiều khoa như các bạn cùng lớp. Nhưng không biết có sự cố gì xảy ra với chiếc xe này, vừa khởi động đã vang lên tiếng cạch cạch.
Cuối tuần này phải gửi xe đi sửa một chút.
Bệnh viện vào buổi sáng luôn bận rộn, lúc cô đến văn phòng quẹt thẻ, còn sớm hai phút.
“Bác sĩ Mạc, đến sớm vậy” cô vừa đến bên cạnh bàn làm việc, đồng nghiệp bên cạnh chào hỏi cô. Cô gật đầu, cười cười, bỏ túi xách xuống, mở máy vi tính lên.
Không bao lâu cô lấy điện thoại ra, len lén lên weibo.
Cô chủ một blog thời trang trên Weibo, Weibo có tới mấy triệu fan hâm mộ. Thỉnh thoảng, cô sẽ xuất hiện trên các tạp chí thời trang, làm người đại diện phát ngôn. Vì vậy rất nổi tiếng trong giới fan hâm mộ của các ngôi sao lớn.
Chỉ cần mở Weibo lên, mọi bình luận, tin nhắn đều đồng thời hỏi cô nhân vật được lên trang bìa ELLE số mới nhất là ai?
Fan hâm mộ đang chăm chú vào nhân vật lên trang bìa mỗi tháng của năm tạp chí thời trang lớn. Fan hâm mộ của các ngôi sao giờ đây xem trọng tài nguyên thời trang hơn bất cứ thứ gì khác. Nếu ai có thể lên được trang bìa của năm tạp chí lớn, kiêu căng như thế nào không quá đáng. Đặc biệt là đến thời điểm thống kê cuối năm, tính điểm của thần tượng của người khác, lên mấy tập của năm tạp chí lớn, mấy tập những tạp chí khác, hai nhóm tạp chí cộng lại, trên dưới có thể lên đến mười mấy hai mươi tập.
Kết quả thần tượng của mình không chỉ không lên được năm tạp chí lớn, ngay cả trang bìa tạp chí thường cũng ít đến thảm thương, không cần đến người khác nói, chính mình cũng cảm thấy bẽ mặt.
Nói cho cùng, cũng do lòng hư vinh gây ra.
Vì vậy, những blogger thời trang như Mạc Tinh Thần đặc biệt quan trọng. Thậm chí, có những fan lớn của những người nổi tiếng còn trực tiếp ra giá cho cô để cô có thể quảng bá thần tượng mình nhiều hơn.
Bây giờ là thời kỳ kinh tế của sự nổi tiếng, một người thần tượng đang nổi, có thể mang tới thu nhập cho fan hâm mộ, thật sự không tiếp xúc không thể biết.
" Bác sĩ Mạc, cô ăn sáng chưa?" Một nữ bác sĩ cùng khoa hỏi cô.
Mạc Tinh Thần lắc đầu, vốn là buổi sáng thức dậy muộn, làm sao có thời gian ăn. Cô tiện tay lấy bánh quy từ trong túi ra, hôm nay túi hơi nhỏ, bánh quy đều bị nát vụn.
Thực ra công việc này của cô cũng nhàn nhã chứ không bận bịu, dù sao so với với các khoa khác của bệnh viện, công việc ở trung tâm kiểm tra sức khỏe cũng xem là rõ ràng trật tự, vả lại giờ tan làm cũng rất cố định.
Đến trưa, khi cô và đồng nghiệp cùng phòng từ nhà ăn trở về, chỉ thấy trên mặt bàn bày kẹo mừng và thiệp mời.
"Đây là..." Mạc Tinh Thần kỳ lạ hỏi.
Một đồng nghiệp nữ cùng phòng không đi nhà ăn, cầm hộp cơm cười nói: "Phòng bên cạnh gửi thiệp mời, thứ bảy mời tất cả chúng ta đi dự tiệc cưới."
"Lại thêm một cái thiệp cưới, đây là cái thứ ba trong tháng này” đồng nghiệp đi ăn cơm cùng Mạc Tinh Thần nhịn không được than thở, bệnh viện nhiều người, mỗi tháng không thể thiếu mấy loại xã giao như vậy. Thế nhưng gần đây người kết hôn hình như nhiều kỳ lạ, thiệp mời đỏ liên tục được đưa tới.
Thế là đồng nghiệp không khỏi than thở: "Một tháng lương có bao nhiêu đâu? Cứ phải chi tiền cho mấy việc này".
Đừng nói cô phàn nàn, người khác nghe xong, cũng có ý này.
Mạc Tinh Thần đưa tay lấy và liếc mắt nhìn qua thiệp mời, là thiệp mời viết bằng tay, mà chữ viết rất đẹp. Cha mẹ của cô ấy đều là giáo viên, hơn nữa ba của cô ấy còn là giáo sư đại học, nên cô ấy từ nhỏ liền được dạy cho viết chữ đẹp.
Ngày nay, máy tính trở nên quá phổ biến, người có thể viết chữ đẹp vốn đã ít giờ lại càng ít.“Đúng rồi, Tinh Thần, cô chưa có bạn trai à” người đồng nghiệp ngồi đối diện hỏi.
Mạc Tinh Thần sững sờ, gật nhẹ đầu, đồng nghiệp liền vui vẻ ra mặt, nói: "Tôi có người em họ, vừa thi đậu công chức. Thực ra trước đó cũng muốn giới thiệu hai người với nhau, nhưng nó trước đó không thi đậu, tôi cũng thấy ngại. Nhưng hiện tại nó thi đậu rồi, tôi lập tức muốn làm mai cho hai người."
Mạc Tinh Thần nhìn khuôn mặt bầu bĩnh của đồng nghiệp, nở nụ cười. Đương nhiên cô không phải kỳ thị người có khuôn mặt to, chỉ là cô trời sinh yêu cái đẹp, từ nhỏ cô chỉ thích làm bạn với những cô gái xinh đẹp. Đừng nói tới tìm bạn trai, đối phương có thể cái gì không có, nhưng tuyệt đối không thể không có nhan sắc.
Cô chính là một kẻ háo sắc thẳng thắn như vậy.
Chỉ nhìn mặt.
Đồng nghiệp bên cạnh đại khái đang hóng hớt, lập tức nói: “Tinh Thần, đi gặp một chút đi, dù sao cũng không có mất gì.”
“Việc đó…” Tinh Thần đang suy nghĩ làm sao có thể từ chối thì bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, là một người mặc đồng phục màu xanh da trời, chỉ thấy tay anh ta đang ôm một bó hoa hồng, bó hoa cực lớn, cao đến nửa người. Một người đàn ông như anh ta ôm bó hoa cũng thấy có vẻ đã cố gắng hết sức.
“Cô Mạc Tinh Thần có ở đây không ạ?” Chàng trai đưa hoa khách sáo hỏi.
Mọi người ngoảnh đầu lại nhìn, Mạc Tinh Thần lúng túng đứng lên, chàng trai đưa hoa thấy vậy mau bước tới trước cô nói: “Cô Mạc, có một quý ông đặt hoa ở chỗ chúng tôi, phiền cô ký nhận một chút.”
“Bó hoa này thật là lớn” Một người đồng nghiệp nhỏ giọng thì thầm nói.
Chàng trai đưa hoa lập tức giải thích: “Đây là bó hoa cực lớn đặc biệt nổi tiếng năm nay, rất nhiều người chọn hoa này tặng cho bạn gái.”
“Tinh Thần, đây là do bạn trai tặng à” Có đồng nghiệp đố kỵ nói.
Mạc Tinh Thần mỉm cười, nhanh chóng ký tên vào tờ đơn. Khi người giao hàng đưa hoa cho cô, cánh tay cô buông xuống và gần như làm rơi hoa.
"Không cần nói, bó hoa này thật sự rất lớn, Tinh Thần cao như thế, mà bó hoa này lại gần chạm đến đầu gối của cô ấy" vài đồng nghiệp lần đầu tiên nhìn thấy một bó hoa lớn như vậy, đều xúm lại nhìn.
Đồng nghiệp trước đó còn muốn giới thiệu bạn trai cho cô, có chút lúng túng nói: "Tinh Thần, cô cũng có bạn trai rồi à, sao lại không nói với chúng tôi. Tôi còn định giới thiệu em họ cho cô đấy."
Mạc Tinh Thần ngượng ngùng cười, nói: "Cũng không hẳn là bạn trai."
"Chị Trương, có thể không phải là bạn trai, mà là người theo đuổi, nhưng người này thật sự rất hào phóng, tốn đến mấy ngàn" là người nổi tiếng tính toán chi ly trong phòng, mỗi ngày cái gì cũng muốn dùng tiền cân đo đong đếm một chút.
Mạc Tinh Thần thật sự cũng không biết ai tặng, nhưng vừa rồi mọi người đều có mặt, cô cũng không tiện hỏi anh trai giao hàng.
Cô vốn định lát nữa, gọi điện thoại đến tiệm hoa hỏi một chút.
Kết quả có một đồng nghiệp nhanh mắt, chỉ vào bó hoa và nói "Tinh Thần, có một tấm thẻ khác ở đây."
Mạc Tinh Thần vội vàng đặt hoa xuống đất, cái bàn thật sự không vừa. Cô đưa tay cầm tấm thẻ lên, ngay khi mở tấm thiệp nhỏ bằng lòng bàn tay ra, trước mắt cô nhìn thấy một câu viết tay, nét chữ như gió, quả là một nét chữ đẹp hiếm có.
Hành trình của anh, là em, Tinh Thần.
Ánh mắt cô rơi vào chữ ký cuối cùng, Từ Tư Dương.
Nhất thời tấm thẻ bị cô vò ở trong lòng bàn tay.
Nếu đến bây giờ cô còn không biết thân phận của Từ Tư Dương, thì cô đúng là ngu xuẩn. Ngày đó lúc Dịch Trạch Thành và Hoắc Từ xuất hiện tại cửa nhà của cô, trong lòng cô bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhưng cô không bao giờ ngờ rằng anh ta là cậu của Dịch Trạch Thành.
Nghĩ đến anh ta lừa gạt mình những chuyện hoang đường kia, cái gì mà anh ta từ nhỏ đã không có mẹ, chịu hết sự lạnh nhạt từ người khác. Cái gì mà cha của anh ta thân thể không tốt, anh ta lại chẳng làm nên trò trống gì, thấy khuôn mặt dễ nhìn, nghe anh ta nói những lời đó, Mạc Tinh Thần lúc ấy thật thương xót anh ta.
Cô thậm chí còn nghĩ, cho dù anh ta không có gì cũng không thành vấn đề.
Chỉ cần cô thích là được.
Có thể khi đó thương cảm biết bao, nhưng sau khi biết được sự thật, cô liền vô cùng nóng giận, đến nỗi hận không thể giết anh ta.
Nhưng cô biết mình nổi nóng như vậy, là do thẹn quá hóa giận. Cô căm tức anh ta lừa mình, những tâm tình từ trong đáy lòng của cô anh ta đều biết, thậm chí cô còn không giấu giếm ánh mắt khi nhìn anh ta. Nhưng lúc anh ta nói dối, không chút do dự mà lừa cô, có thể thấy được mấy ngày nay, anh ta chỉ đang đùa giỡn.
Mạc Tinh Thần cô chính là trò đùa của anh ta.
Lúc này, các đồng nghiệp hóng chuyện xong cũng về chỗ ngồi, không ai thấy cô vò nát tấm thẻ.
Kết quả cô vừa vò xong tấm thẻ, điện thoại liền reo lên. Là một số lạ, cô tiện tay bắt máy, bên phía đối diện cũng nghĩ tới cô dễ dàng bắt máy như vậy, có chút vui vẻ và kích động, lập tức nói: "Tinh Thần, là anh."
Ngay khi nghe thấy giọng nói của Từ Tư Dương, Mạc Tinh Thần đã định dập máy.
Nhưng người bên kia đầu dây có lẽ đã nghĩ đến điều đó, vội hét lên: “Trước khi em cúp máy, em có thể cho anh vài phút để anh nói xong được không?"
Mạc Tinh Thần lạnh lùng nói: "Không."
Tiếp theo, cô không nói lời nào, cúp điện thoại.
Từ Tư Dương buồn rầu nhìn điện thoại, anh ta đã đặc biệt đổi số lạ để gọi, kết quả cô vừa nghe đến tiếng của mình, tựa như gặp phải ma, lập tức dập máy.
Anh ngồi trong xe thở nhẹ một hơi. Người anh em đứng bên ngoài gõ cửa kính ô tô của anh và hỏi: "Cậu thấy chiếc xe này như thế nào?"
"Tạm được" Từ Tư Dương vô cảm nói.
Khải Văn lập tức hừ một tiếng, giận dỗi nói: "Đây chính là dream car của ông đây, cậu liền bác bỏ trong một câu?"
"Điều đó chỉ cho thấy rằng ước mơ của cậu quá thấp," Từ Tư Dương khịt mũi và đẩy cửa xe xuống.
Nhân viên đại lý ô tô đều vây quanh bên cạnh, nghe thấy giọng nói thất vọng của anh ta, mọi người nhìn nhau, đoán chừng lúc này trong lòng đang vắt hết óc nghĩ, phải nói như thế nào để thuyết phục mấy vị cậu ấm này chốt đơn.
Từ Tư Dương hôm nay đến xem xe cùng bạn, anh ta cũng tham khảo một chút.
Tiết Khải Văn trong lòng thấy khó chịu, vung mạnh nắm đấm lên bả vai anh ta, hỏi: "Vậy cậu nói thử xem,chiếc xe lý tưởng của cậu là gì?"
Từ Tư Dương nói ra một cái tên, Tiết Khải Văn trong lòng nói: "Chiếc xe kia trị giá hơn 30 triệu."
Tiết Khải Văn tuy cũng mê chơi xe nhưng gia cảnh không bằng Từ Tư Dương, xe hơi bốn, năm triệu tệ có thể tùy tiện mua. Thế nhưng một khi xe trên mười triệu tệ, cha anh ta sẽ lột da anh ta ra.
"Nếu cậu quay lại mua, để anh em thử xem" Tiết Khải Văn đưa tay đón bờ vai của anh.
Từ Tư Dương đẩy anh ta ra, "Tôi phát hiện thói quen nói câu này của cậu thật sự quá tệ, đừng động tay động chân."
Tiết Khải Văn không thèm để ý anh xù lông, thẳng thắn cười.
Từ Tư Dương thở dài một hơi, nói ra: "Nhưng tôi cũng vừa nghĩ lại, cũng không có cơ hội mua."
"Ba cậu còn tức giận với cậu hả?" Tiết Khải Văn biết chuyện của anh ta, hai người bọn họ đều du học tại nước Anh. Chỉ là sau khi Tiết Khải Văn về nước, vui vẻ vào công ty nhà mình làm, Từ Tư Dương lại không thích như vậy.
Từ Tư Dương lắc đầu, nhẹ nói: "Không phải ba tôi, là anh rể của tôi. Anh ấy suy cho cùng cũng là bậc bề trên, tôi còn phải khiêm nhường một chút."
Tiết Khải Văn có mối quan hệ tốt với anh ta nên tự nhiên quen thuộc với tình hình trong gia đình anh ta. Biết rằng anh ta có một người chị gái cùng cha khác mẹ hơn mình hai mươi tuổi, và anh rể của anh ta quả thực là người quyền cao chức trọng.
Chỉ là Tiết Khải Văn có chút không rõ, liền hỏi: "Của cải của cậu liên quan gì đến anh rể? Ai mà không biết ba cậu là người như thế nào? Cho dù cậu thực sự lái xe xịn mấy chục triệu, Đó cũng là hào quang của ba câụ. "
"Hiện tại trên mạng rất nhiều người nghe mưa nói gió, không biết khi nào thì bị làm phiền." Từ Tư Dương nhìn qua nhân viên đại lý bên cạnh, cũng không muốn trò chuyện chuyện của nhà mình, hỏi anh ta: "Xe này cậu có mua hay không."
"Mua, đương nhiên mua rồi, tôi thật vất vả mới có tiền cưới vợ tôi về nhà, bây giờ để cho cậu xem qua một chút." Thật ra, chiếc xe này Tiết Khải Văn đã đặt rồi, nếu không hôm nay anh ta không kéo Từ Tư Dương đi xem.
Hiện tại chưa có biển số xe, Tiết Khải Văn dự định chụp ảnh tạm chiếc xe trước.
Lúc hai người đang chuẩn bị rời đi thì thấy trong tiệm lại có một đám người tới, vừa vào cửa đã hò hét ồn ào. Từ Tư Dương vô ý nhìn thoáng qua, lập tức dừng lại. Xong xuôi thủ tục Tiết Khải Văn đi đến kêu anh ta một tiếng nhưng anh ta thậm chí còn không nghe thấy.
"Cậu biết người họ Mạnh này không?" Tiết Khải Văn kỳ quái hỏi.
Từ Tư Dương lúc này mới quay đầu nhìn anh ấy, hỏi ngược lại: "Cậu biết?"
Tiết Khải Văn có chút chán ghét khịt mũi, "Là một người nhà giàu mới nổi, loại người này cậu đừng để ý tới, cũng đừng dính dáng."
Từ Tư Dương biết tính cách của Tiết Khải Văn là người hiền lành, không đắc tội với ai. Với kẻ đáng ghét đến đâu, anh ta đều có thể ôn hòa đúng mực, đây là lần đầu Từ Tư Dương trông thấy anh ta căm ghét một người như thế.
Anh ta hỏi: "Tại sao không nên dính dáng?"
Tiết Khải Văn thấp giọng nói; "Nhà họ Mạnh này, ở Macao bao hết một cái sảnh bài bạc, chuyên môn lôi kéo người trong nước đi Macao đánh bạc. Nghe nói trong một đêm kiếm được hàng triệu tệ. Loại tiền của người này, đều dính đến xương máu của người khác."
Ma Cao là một thành phố cờ bạc đẳng cấp thế giới. 80% nền kinh tế của Ma Cao được thúc đẩy bởi ngành công nghiệp này và 80% hoạt động kinh doanh của ngành này là từ các tay sai là xã hội đen trong các phòng chờ VIP chiếm lấy. Thậm chí, tờ Nhật báo phố Wall từng chỉ ra rằng thu nhập của ngành công nghiệp Ma Cao trong một năm là hơn 45 tỷ USD, trong khi thu nhập của những tay sai đó là 30 tỷ USD, chiếm hơn 60%.
Có thể thấy khối tài sản kếch xù mà những người xã hội đen này tích lũy được.
Đại khái cũng bởi vì những người này kiếm tiền nhanh nên mới sử dụng tiền như thể tiền không là gì cả.
Nhà họ Mạnh này, đang kinh doanh bài bạc ở Ma Cao.
Khó trách ngay cả Tiết Khải Văn cũng nhìn không lọt mắt, anh ta thấy, người ta như thế bên trong không có nền móng, ngay cả sự nghiệp cũng không có. Việc ngã xuống chỉ là chuyện sớm muộn. Hơn nữa, tiền họ dùng là của những con bạc đó, đều là từ trên người những con bạc lấy được, trong đó không biết có bao nhiêu người tan nhà nát cửa.
Bên kia đang cùng nhân viên nói chuyện lấy xe, người họ Mạnh hét lên: "Ông đây bỏ ra hơn 10 triệu mua xe, ông đây không phải nói một tuần sau lấy xe sao, con mẹ nó mày làm việc thế nào vậy?"
"Thật xin lỗi, anh Mạnh, xe là từ nước ngoài vận chuyển bằng đường hàng không về, thời gian một tuần thật sự là quá ngắn, chúng tôi trước đó cũng gọi điện thoại hỏi ý anh rồi." nhân viên công tác là nữ, sốt ruột đến muốn khóc, nhưng không dám đắc tội khách hàng giàu sang như vậy.
Từ Tư Dương lặng lẽ nhìn, thấy Mạnh An này mở miệng một tiếng là xưng ông đây, ngón tay chọc vào đầu nữ nhân viên công tác.
Anh ta lập tức muốn tiến lên, Tiết Khải Văn vội ngăn anh ta lại, thấp giọng nói: "Cậu chấp nhặt với loại người này làm gì."
Mà lúc này bên cạnh Mạnh An là một cô gái tóc dài mắt to, đưa tay kéo tay của hắn ta lại, nũng nịu nói: "Quên chiếc xe chưa tới đi. Anh mắng chết cô ta, cùng lắm càng thêm tức giận. Hay là chúng ta xem các xe khác đi."
Mạnh An lúc này mới cười, đưa tay siết chặt, giữ lấy cổ của cô gái, hôn lên gò má cô ta.
Lúc này mới mang theo một đám người bắt đầu đi dạo ở trong tiệm.
Tiết Khải Văn thấy Từ Tư Dương vẫn chưa đi, thấy kỳ lạ hỏi anh ta "Cậu biết Mạnh An này?"
Từ Tư Dương cười lạnh một tiếng, biết, đâu chỉ là biết.
Tống Nhuế Tinh chính là vì anh ta, mới vứt bỏ chính mình.
Tác giả có lời muốn nói: Viết ngoại truyện nhỏ này, lấy Mạc Tinh Thần cùng Từ Tư Dương làm hai nhân vật chính, cơ bản đây chính một chương ngoại truyện.
Dù sao bạn gái trước coi mình là chàng trai nghèo, thế mà thoắt cát biến thành thiếu gia chục tỷ, thực sự rất mất mặt.
Thỉnh thoảng, sẽ xen lẫn Hoắc Từ và Dịch Trạch Thành nên bạn nào có nhã ý xem thì hãy rải thêm hoa nhé.
Danh sách nhiệm vụ của tuần này là ký tự, vì vậy ngoại truyện về cơ bản giống như bốn hoặc năm chương, rất thú vị và ngọt ngào.