Tại bãi biển xanh ngát, ánh nắng nhẹ nhàng phủ lên người đàn ông đang cởi trần nằm trên ghế tắm nắng, làn da ngăm đen, thân hình săn chắc nhất là cơ bụng sáu múi hấp dẫn ánh nhìn của tất cả thiếu nữ ở đây, Lãnh Huyết mặc kệ cái nhìn của bọn họ, đưa tay chỉnh lại kính râm, rồi nhắm mắt dưỡng thần.
Khoảng trời trong xanh, không khí thoáng đãng mát mẻ, từng người từng người nô đừa trên bãi biển, còn Lãnh Huyết một mình cô độc ở đó, anh đang đắm chìm trong thế giới của mình. Anh thở hắt.
"Đừng cố chấp nữa, được không?" Một giọng dịu dàng vang lên bên tai Lãnh Huyết, ánh mắt người đó đượm buồn pha chút xót xa nhìn đàn ông với vẻ ngoài lạnh lẽo ấy. Nhưng thực chất, mấy ai biết rằng, trong sâu thẳm tâm hồn của Lãnh Huyết lại rất cô đơn, lạc lõng.
"L.Y, cô là thuộc hạ của tôi thì nên biết thân phận của mình, có một số việc cấp dưới không nên xen vào, rõ chứ?"
"Vâng, thuộc hạ đã rõ."
"Chủ nhân...." Cô ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi.
"Nói." Giọng điệu nhàn nhạt, nghe không ra Lãnh Huyết có tức giận hay không, bộ dáng âm trầm lạnh lẽo này khiến cô có chút run sợ, cô cố gắng hít một hơi thật sâu rồi nói, "Chủ nhân, tôi, tôi có thể trở về nhà một thời gian được không?"
"Về nhà? Bao lâu?" Nghe cô nói vậy Lãnh Huyết tháo kính mát xuống, dời tầm mắt đến gương mặt của cô. Cảm xúc trên gương mặt anh vẫn không thay đổi, nhướn mày kiếm nhìn cô.
"Một tuần."
"Phê chuẩn. Cô nói Khuất Dạ Tín, kêu cậu ta sắp xếp cho cô."
"Vâng, chủ nhân."
================
"Wow.... Thật đẹp." Diệp Bối Nhi dang hai tay ra như muốn ôm trọn cả bầu trời, cô hít thật sâu vào, "Không khí cũng rất trong lành, thật thích." Cừu nhỏ vui vẻ cười tít cả mắt.
"Bảo bối hư, lại chạy lung tung." Tưởng Từ Hi véo véo mặt Diệp Bối Nhi, xe vừa đến trạm mọi người liền lục đục xuống xe lấy hành lí của mình, anh lo sợ cô bị đụng ngã nên nói cô xuống xe trước chờ anh, ai ngờ cái đồ ngốc đó lại chạy đi xa như vậy.
Diệp Bối Nhi nhìn mặt ông xã nhà mình không được vui liền ôm cánh tay Tưởng Từ Hi đưa qua đưa lại, "Ông xã... Tại lâu rồi em không được đi chơi nên mới nhất thời phấn khích thôi. Anh đừng giận nha, nha~~~~"
"Hừ." Tưởng Từ Hi không thèm trả lời chỉ "hừ" lạnh một tiếng rồi nắm tay Diệp Bối Nhi kéo đi về hướng khách sạn.
Mọi người cùng Thư kí Miêu đã có mặt đầy đủ tại đại sảnh, Tưởng Từ Hi và Diệp Bối Nhi vừa bước vào Thư kí Miêu liền báo cáo với anh, "Chủ Tịch mọi người đã có mặt đầy đủ, bây giờ chỉ cần làm thủ tục nhận phòng là hoàn tất."
"Tốt, mọi người đi lấy chìa khoá rồi nhận phòng đi. Mọi người cứ chơi thoải mải, mọi chi phí đều do công ty thanh toán." Tưởng Từ Hi nói, sau đó dặn dò vài thứ với Thư kí Miêu rồi kéo cái đồ nghịch ngợm nào đó đi về phòng.
Diệp Bối Nhi thấy bọn họ đã đi được một khoảng khá xa liền kéo kéo tay Tưởng Từ Hi, anh nhướn mày nhìn cô, "Sao nào?"
"Ông xã, có phải mọi chi phí đều do công ty thanh toán hết không?"
"Phải." Tưởng Từ Hi tay vén sợi tóc rơi xuống bên mặt Diệp Bối Nhi ra sau tai, anh một đường ôm cô đi vào thang máy, tay kia xách hành lí của bọn họ.
"Hazzi.... Thật tiếc nha, Melvin và Alex không được hưởng đãi ngộ như vậy." Cừu nhỏ cảm thán. Cô vẫn không cảm nhận được ông xã nhà mình mặt đen như đít nồi. Vì sao? Đương nhiên là anh vẫn còn ghi hận trong lòng việc lần trước Melvin dám dụ dỗ bảo bối anh đu club. Cô còn dám nhắc người đàn ông khác trước mặt anh sao? Thật đáng đánh đòn.
•Tác giả: Tưởng Từ Hi anh quản bà xã quá chặt đi!!
•Doanh Hạo: Bà xã người ta là cực cưng, cục vàng đấy. Ai như cô
•Tác giả: Anh trót vô tình~~~ Thương em như là em gái.....
•Đọc giả: Được rồi bà....
========
"Ting"
Tiếng thang máy dừng ngay tầng cao nhất, cũng là tầng cho khách VIP, cả dãy hành lang chỉ có hai phòng, đường đi được trải thảm đỏ, hai bên tường được trang trí hoa văn một cách độc đáo, không lộng lẫy xa hoa, chỉ mang đến một cảm giác thoải mái, tươi mát. Dọc trên trần nhà có trang trí bằng đèn thuỷ tinh mang phong cách cổ điển ánh sáng chiếu khắp cả hành lang, cả con đường dài như vậy chỉ có mỗi cô và ông xã mình đang đi. Tiếng bước chân, tiếng kéo hành lí nghe rõ mồn một. Diệp Bối Nhi vô thức rút người sát vào người Tưởng Từ Hi, tình cảnh này khiến cho cô gợi nhớ lại bộ phim kinh dị cô đã xem qua, thật rợn người.
Tưởng Từ Hi thấy người nào đó ngày càng nhích sát vào mình, anh đưa tay véo mông cừu nhỏ một cái, "Làm gì vậy? Hửm?"
Diệp Bối Nhi bất mãn xoa xoa chỗ vừa bị anh véo, cô ôm chặt cánh tay đại boss, nhỏ giọng nói, "Sợ."
"Sợ cái gì?" Tưởng Từ Hi đặt hành lí trước cửa phòng, đưa tay vào trong túi lấy chìa khoá mở cửa, anh cũng không quên ôm cái đồ nhát gan nào đó, tiếp theo kéo hành lí vào, đóng cửa lại.
"Nào, bảo bối, nói cho anh nghe em sợ cái gì?" Tưởng Từ Hi nhìn khuôn mặt phúng phính trắng nõn này, thật muốn cắn một cái, suy nghĩ xong anh liền hành động cắn một cái trên má cừu nhỏ.
"Đau... Sao tự nhiên cắn em." Diệp Bối Nhi bĩu môi nhìn anh.
"Thật muốn ăn em lúc này." Boss Tưởng ôm cô ngồi lên đùi mình, "Nói ông xã nghe em sợ cái gì nào?"
Sao anh lại chuyển đề tài nhanh như vậy?
"Cốc... Cốc... Cốc"
========
•Tác giả: Chương hôm nay ngắn.
Mà có ai thắc mắc là au lấy hình tượng nhân vật Diệp Bối Nhi từ đâu hơm??