Tưởng Từ Hi ôm Diệp Bối Nhi thật chặt, chặt đến nổi cô không thở được đành vùng vẫy đòi thoát ra ngoài, "Hi Tử, bỏ em ra được không? Em khó thở."
"Cho anh ôm chút nữa thôi. Chỉ chút xíu thôi." Tưởng Từ Hi năn nỉ cô, ôi cái giọng điệu.... Thật đáng yêu (⊙ω⊙). Đốn tim mà... Không ngờ rằng cái tên mặt băng này lại có giọng điệu trẻ con nữa chứ!!
•Tác giả: So cute (^◯^)
•Doanh Hạo: Hừ!!!
•Tác giả: Gì chứ? Tôi không khen anh "cute" anh tức à???
•Doanh Hạo: Tôi mà cần cô khen à? lườm
•Tưởng Từ Hi: Lâu nay mới thấy cô nói được câu lọt tai cười
•Tác giả: Tưởng Từ Hi tôi về đội anh vẩy đuôi
•Doanh Hạo: Cô thử về đội cậu ta thử xem lườm
•Tưởng Từ Hi: cười gian
=============
"Hi Tử...."
"Hửm?" Cuối cùng sau một khoảng thời gian ôm ôm ấp ấp thì Tưởng Từ Hi cũng buông được cơ thể mềm mại của Diệp Bối Nhi. Anh nâng mặt cô lên dùng giọng mũi trả lời.
"Anh có đi làm không? Anh suốt ngày ở nhà hoài không sợ Tập đoàn đóng cửa dẹp tiệm sao?" Nội tâm Diệp Bối Nhi như đàn gào thét lên "Đi làm đi, đi làm đi, Hi Tử không đi làm thì sao cô cho anh một bất ngờ được". Cừu ôm trọn lấy thắt lưng thon gọn không chút mỡ thừa của đại boss nhà cô, cô dùng đôi mắt to ngập nước nhìn nhìn Tưởng Từ Hi.
Sói xám cười xảo quyệt bế cừu nhỏ đi đến giường để cô giạng chân ngồi lên đùi mình. Trên người anh chỉ mặc mỗi chiếc quần dài thể thao, nửa thân trên để trần, vai rộng, ngực nở nang, bụng sáu múi, múi nào múi nấy đều săn chắc đối xứng nhau, tạo thành một body hoàn mĩ như tạc tượng, cơ thể tỉ lệ vàng, làn da lúa mạch, gân tay nổi lên cuồn cuộn, nhất là phía cổ tay gân nổi lên thấy rõ nhất. Mái tóc màu hạt dẻ nửa khô nửa ướt. Cộng thêm gương mặt yêu nghiệt gây hoạ cho chúng sinh. Diệp Bối Nhi có thể nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của mình. Không xong rồi, cừu nhỏ đã bị sắc dụ.
Tưởng Từ Hi hài lòng nhìn vẻ mặt háo sắc của Diệp Bối Nhi. Khà khà khà.... Xem ra nhan sắc của anh cũng có chỗ dùng được.
Tưởng Từ Hi từ từ tiến sát đến Diệp Bối Nhi, anh ám muội nói bên tai cô, "Cừu nhỏ... Em nhìn cũng nhìn qua, sờ cũng sờ qua, vả lại...." Tưởng Từ Hi xấu xa kéo dài giọng, "Vả lại em còn "ăn thịt" anh qua rồi."
Tưởng Từ Hi hứng thú nhìn Diệp Bối Nhi đang từ từ đỏ mặt, cô đưa tay véo hông anh, "Không biết xấu hổ."
"Hahaha...." Tưởng Từ Hi sảng khoái cười, anh đem cô ôm chặt vào ngực mình, "Thương em quá đi!!!"
"Hi Tử..." Diệp Bối Nhi ngẩng đầu dậy nhìn anh.
"Không phải lúc nãy gọi anh là ông xã sao? Hửm? Từ giờ không được gọi là Hi Tử nữa. Phải gọi ông xã." Tên xấu xa nào đó đang thực hiện kế hoạch dụ dỗ dân nữ.
"Không gọi." Diệp Bối Nhi chu môi kháng nghị.
"Gọi ông xã."
"Không gọi." Diệp Bối Nhi bướng bỉnh lắc đầu.
"Gọi ông xã."
"Không gọi, không gọi, không gọi...."
"Thật sự không gọi? Hửm?" Tưởng Từ Hi dùng tay nâng cằm cô lên, anh cắn nhẹ mũi Diệp Bối Nhi. Tưởng Từ Hi lại giở trò lừa gạt cừu nhỏ, anh bày ra bộ dạng uỷ khuất nhất có thể, ánh mắt long lanh, khuôn mặt tuấn mĩ hiện lên vẻ u buồn, anh nói, "Bảo bối, hôm nay là sinh nhật anh đó. Chẳng lẽ em gọi anh một tiếng "ông xã" khó đến vậy sao? Trong suốt hai mươi mấy năm qua anh đều đón sinh nhật một mình. Nếu có thì chỉ có Doanh Hạo với Ma Phong rất vô vị. Nhưng năm nay lại khác, có người con gái thức khuya thưca hôm mà đan khăn choàng cho anh làm quà sinh. Anh thật rất rất vui." Tưởng Từ Hi ôm chặt cô, giọng lại càng uỷ khuất nhưng bộ mặt lại hiện lên vẻ lưu manh, trên trán Tưởng Từ Hi hiện rõ dòng chữ "bảo bối em mắc bẫy rồi".
"Chưa từng có ai tốt với anh như vậy, chưa có ai chờ đợi anh về, ngay cả câu "có đói không?" Cũng chưa từng có. Bảo bối... Gọi anh một tiếng "ông xã" thôi. Được không?"
•Tác giả: Gọi "ông xã" thì có liên quan gì đến cô đơn???
•Tưởng Từ Hi: Cút... mắt phóng ra dao
•Tác giả: Tôi chỉ thắc mắc thôi mà. đáng thương
•Doanh Hạo: Đáng đời lườm
=============
Quả nhiên, Diệp Bối Nhi ngốc nghếch bị những lời dụ dỗ của Tưởng Từ Hi thành công lừa gạt, cừu nhỏ đưa tay ôm chặt hông kẻ lừa gạt nào đó, giọng nói trong veo ngập tràn tình cảm, "Ông xã, ông xã, ông xã..... Không chỉ gọi một tiếng mà em sẽ anh suốt đời như vậy. Hằng năm anh sẽ không cô đơn đón sinh nhật một mình nữa. Cả đời này em sẽ bám lấy anh không buông, suốt ngày đều gọi anh là ông xã, đến khi nào anh chán thì thôi." Diệp Bối Nhi vùi đầu vào cổ Tưởng Từ Hi an ủi.
Sói xám cười xấu xa hôn hôn lên gương mặt phúng phính của Diệp Bối Nhi. Anh yêu chiều xoa xoa gò má cô, "Bảo bối... Thật sự là thương em chết mất, gọi ông xã đi."
"Ông... Ông xã..." Diệp Bối Nhi ngọt ngào gọi anh.
Tưởng Từ Hi cong mắt hài lòng cười, cái cảm giác cô ngọt ngào gọi anh một tiếng "ông xã" thật sự rất sung sướng.
"Hôm nay anh có đi làm không?" Cừu nhỏ lại quay lại chủ đề lúc nãy.
"Có... Nhưng...."
"Nhưng gì? Anh mau nói đi..." Diệp Bối Nhi làm nũng nắm tay anh lay lay.
"Nhưng mà bà xã nhỏ phải đi cùng ông xã nha." Tươnge Từ Hi lấy mũi cọ cọ mũi bảo bối của anh, trêu ghẹo nói.
"Không đi được không?"
"Bảo bối không đi anh sẽ cảm thấy nhớ bảo bối...." Tưởng Từ Hi cười nham hiểm, "xem em tổ chức sinh nhật anh như thế nào?"
"Hôm nay là sinh nhật ông xã em nha!!!" Tưởng Từ Hi lại bồi thêm một câu hoàn toàn đánh gãy lời Diệp Bối Nhi định nói.
•Tác giả: WTF? Anh biết hết à? kinh ngạc
•Tưởng Từ Hi: lườm Tôi đâu có dễ lừa
•Doanh Hạo: Chị dâu nhỏ anh xin lỗi.... Anh bị ép buộc.
=========
"Vậy à?" Diệp Bối Nhi quẫn bách, cô không biết làm thế nào cho phải. Nếu đi thì không kịp chuẩn bị tiệc sinh nhật cho Hi Tử. Còn không đi thì Hi Tử sẽ rất rất buồn đó nha~~~~
•Tác giả: Cừu nhỏ dễ gạt
"Hi Tử..."
"Mới gọi gì đó?"
"Ông xã..." Tưởng Từ Hi hài lòng mỉm cười, anh xoa xoa đầu Diệp Bối Nhi nói, "Vậy có đi với anh không?"
"Đi thì đi." Cô rất muốn từ chối nhưng mà.... Cô sợ Hi Tử buồn.
"Bảo bối thay đồ mau lên." Tưởng Từ Hi vỗ vỗ mông của cô.
==========
"Ông xã, em đi theo như vậy không phiền anh làm việc chứ?" Hiện giờ cô và Tưởng Từ Hi đang đứng trong thang máy dành riêng cho Chủ Tịch, Tưởng Từ Hi ôm cô từ phía sau, anh đặt cằm lên vai cô nhỏ giọng nói, "Không phiền, bảo bối ở đây anh vui còn không kịp nữa."
"Dẻo miệng quá! Anh học ở đâu đó?" Diệp Bối Nhi nghiêng người đưa tay véo véo lấy khuôn mặt đẹp trai kia.
"Học trên internet, nếu như bảo bối có giận anh thì anh còn biết mà dỗ ngọt em chứ?"
"Đáng ghét! Em hẹp hòi vậy sao?" Diệp Bối Nhi nhịn không được cong mắt cười.
"Đâu có. Bà xã nhỏ của anh rất rộng lượng nha, lại tốt bụng nè, đáng yêu nữa, người gặp người thương, hẹp hòi chỗ nào?"
"Chỉ giỏi nịnh." Nói ngoài miệng vậy thôi chứ trong lòng Diệp Bối Nhi như đang nở hoa. Khoé miệng cô bất giác tạo thành một đường cong tuyệt đẹp.
~~~~~~~~~~~~
•Tác giả: Bệnh lười của Au lại tái phát nên chap này ngắn