Loạng choạng loạng choạng, mơ mơ hồ hồ.
Trước ngưỡng cửa sống chết, luân hồi của vận mệnh.
Trong lúc lòng em rối như tơ vò thì nghe thấy những đau đớn của anh.
Em bất lực, chỉ có thể khóc theo lời anh kể.
Con tim đau khổ đến tột cùng, chỉ muốn ở bên anh.
Vì anh mà không ngại trèo đèo vượt suối.
Có trời mới biết được.
Em trong anh quan trọng đến nhường nào.
Có trời mới biết được.
Anh yêu em chân thành biết bao nhiêu.
Yêu là chấp nhận mạo hiểm.
Yêu là chấp nhận chờ đợi.
Vĩnh viễn không bao giờ đổi thay.
Yêu là tin tưởng, là kiên định.
Yêu là không có giới hạn.
Vĩnh viễn không bao giờ đổi thay.
Tình yêu cho ta ánh mặt trời ấm áp.
Tình yêu chắp thêm cho ta đôi cánh.
Ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời xanh thẳm.
Em không cần biết anh thay đổi như thế nào.
Anh là tia sáng ấm áp trong bóng tối cô đơn của em.
Cùng nhau rời xa khỏi xa mạc cô đơn này.
Yêu- Tạ Đình Phong, Trác Thái Nghiên
~~~~~~~~~~
"Bảo bối." Tưởng Từ Hi yêu thương vuốt ve gương mặt Diệp Bối Nhi. Bảo bối của anh tại sao lại trở thành như vậy, anh đã hứa với cô sẽ bảo bọc che chở cho cô, nhưng anh vô dụng. Anh có thể hô phong hoán vũ, một tay che trời tại sao có thể sơ suất để ả tiện nhân đó hành hạ cô.
Tưởng Từ Hi đưa tay bấm gọi cho Doanh Hạo, "Hạo, giúp tớ chuẩn bị, tớ muốn đưa bảo bối về nhà."
"Được." Doanh Hạo lập tức đồng ý.
Cúp máy, anh vuốt lại vài sợi tóc rơi trên mặt Diệp Bối Nhi, đến giờ cô vẫn chưa tỉnh, Tưởng Từ Hi ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn cô.
"Bảo bối, sẽ không ai tổn thương em được nữa." Nói xong, ánh mắt anh hằn lên những tia máu đỏ.
======
Ma Phong nhìn ả tiện nhân kia, ả được trói dính chặt vào tường. Bọn thuộc hạ cũng căm ghét nhìn ả ta. Chủ Mẫu là trân bảo của Chủ Tử mà con ả khốn kiếp này dám ức hiếp cô. Một tên thuộc hạ nhịn không được nữa lên tiếng.
"Nhị Đương Gia, thuộc hạ to gan hỏi, tại sao Chủ Tử không trực tiếp giết ả ta mà phải chờ đến bây giờ?"
Ma Phong liếc nhìn tên thuộc hạ rồi nói, "Chủ Tịch có lệnh phải giữ mạng con ả đấy."
"Thuộc hạ đã hiểu."
Vừa dứt lời tiếng bước châm mạnh mẽ đầy hiên ngang của Tưởng Từ Hi đi vào Địa Lao. Ma Phong đem một ghế đặt giữa căn phòng đang giam ả ta. Tưởng Từ Hi nheo mắt đầy nguy hiểm nhìn ả.
"Chủ... Chủ... Chủ Tịch." Kitty mắt nhìn thấy Tưởng Từ Hi liền sáng lên.
Anh chẳng nói chẳng rằng, anh đưa tay ra, Ma Phong lập tức hiểu ý liền lấy khẩu súng đặt vào tay Tưởng Từ Hi.
"Pằng"
"Pằng"
"Pằng"
"Pằng"
"Á a a a a a..." Tiếng thét thất thanh của Kitty vang vọng khắp phòng giam, Tưởng Từ Hi mặt không biến sắc nhận lấy khăn tay từ Ma Phong lau sạch khẩu súng. Sau đó, anh phun ra một câu, "Gân tay gân chân ả ta đã đứt hết." Đúng vậy, bốn phát súng nổ ra, bốn viên đạn ghim thẳng vào cổ tay cổ chân Kitty, máu tuôn ra không ngừng, Tưởng Từ Hi sắc mặt lạnh lẽo trên môi nở một nụ cười quỷ dị, tròng mắt nổi lên những tia máu, chất giọng ma mị băng lãnh như từ địa ngục truyền đến, "Kitty, cô có biết tại sao mình bị bại lộ không? Mặc dù cô đã che giấu rất giỏi. Đáng lẽ ngay từ lúc Liễu Phi Nhã bị đuổi việc cô nên dừng tay."
"Tại... Tại sao? Con đàn bà đê tiện kia có thể được anh che chở bảo bọc, rõ ràng tôi là người biết anh trước, tôi cũng thổ lộ với anh trước. Tôi không cam tâm, không cam tâmmmmmmm." Kitty cả người vô lực ngã xuống, cũng may có dây xích buộc chặt cô ta lại. Tay và chân cô ta suốt đời cũng không thể cử động được nữa. Kitty cũng chỉ nằm đó, như một phế vật, vĩnh viễn đến cuối đời cũng không thể đi lại như trước.
Tưởng Từ Hi vẫn ung dung, điềm nhiên mà vắt chéo chân ngẩng đầu cao ngạo nhìn con ả phế vật. Tiếng cười trầm thấp có từ tính phát ra từ cổ họng, âm thanh quái dị được Kitty nghe rõ không bỏ sót một giây nào, tiếng cười như từng mũi dao đâm vào màng nhĩ ả ta. Khuôn mặt ả trắng bệt, cắt không còn một giọt máu, mồ hôi nhễ nhại tuôn ta như mưa.
Kitty, ngẩng đầu cố gắng nhìn rõ khuôn mặt của Tưởng Từ Hi. Cô ta cười, cười đến nước mắt cũng chảy ra, "Tưởng Từ Hi, đúng là tôi làm đấy thì sao? Chẳng phải bây giờ tôi bị anh tóm được rồi sao? Anh nói đúng, lúc Liễu Phi Nhã bị đuổi tôi nên dừng tay, nhưng tôi không cam tâm. Tôi có thể lợi dụng Liễu Phi Nhã để trừ khử Diệp Bối Nhi, thì cũng có khả năng khiến cho con khốn ngu si Liễu Phi Nhã kia hoàn toàn rơi vào bị mà mình bị sắp đặt. Cô ta cứ mình thông minh nhưng ai ngờ thông minh bị thông minh hại. Tưởng Từ Hi anh đừng nghĩ mình có thể một tay che trời. Thực tế thì sao nào? Anh vẫn sơ suất vẫn khiến cho Diệp Bối Nhi bị tôi bắt đi." Kitty cười, nụ cười còn khó coi hơn khóc, ánh mắt cô ta tràn đầy thù hận nhìn Tưởng Từ Hi chằm chằm.
Kitty lại nói tiếp, "Tưởng Từ Hi, có phải lúc đầu anh đã nghi ngờ Liễu Phi Nhã?" Kitty vẫn mặc cho cơn đau đang giày xéo mình, nở nụ cười khiêu khích nhìn anh.
"Đã từng, cho đến khi nhìn thấy đoạn video." Từ khi Tưởng Từ Hi bước vào phòng giam Ma Phong và thuộc hạ của mình vẫn lẳng lặng theo dõi cuộc nói chuyện giữa Chủ Tử và Kitty.
Kitty nhíu mày, cô ta nhìn anh như đang dò xét con ngươi của người đàn ông đối diện mình, có lẽ Kitty cả đời này cũng không thể thấu hiểu hết tâm tư cùng suy nghĩ của Tưởng Từ Hi. Anh là một con người có tính khí cuồng ngạo, khát máu, tâm tư khó đoán, thủ ra tay tần nhẫn, nếu không như vậy thì tại sao anh lại có thể leo lên vị trí lão đại ngày hôm nay. Tưởng Từ Hi nhàn nhã dựa lưng vào ghế, mặc cho Kitty dò xét mình. Ngón trỏ đặt trên tay vịn ghế gõ gõ theo tiết tấu. Không gian xung quanh bỗng chốc im lặng đến đáng sợ, chỉ nghe thấy mỗi tiếng phát ra từ ngón tay anh gõ lên ghế.
Kitty thật sự không nhịn được sự tra tấn này nữa, liền hướng về phía Tưởng Từ Hi gào lên, "Tưởng Từ Hi, anh muốn sao hả?"
"Ma Phong, giúp tôi chăm sóc cô ta. Hai ngày sau, tôi quay lại, tôi muốn trông thấy cô ta còn thảm hơn lúc bảo bối bị hành hạ." Tưởng Từ Hi nhấn mạnh từ "chăm sóc" đầy ẩn ý, cũng mặc cho ả ta điên cuồng gào thét bên trong, anh đưa tay sửa lại âu phục, tiêu sái cất bước ra ngoài.
"Dạ rõ." Ma Phong cung kính đáp.
=======
Vừa mới rời khỏi địa lao, ánh mặt trời buổi chiều chiếu rọi lên người Tưởng Từ Hi tạo nên một cảnh sắc tuyệt mỹ, xế chiều, mặt trời xuống núi, những tia nắng cuối cùng phủ lên gương mặt cương nghị của anh, đường nét sắc sảo, nhất là mái tóc được cắt gọn gàng mềm mại màu nâu hạt dẻ, ngọn gió như nô đùa thổi bay vài sợi tóc khiến nó rủ xuống trán, thật hoàn hảo, anh như một bức tranh thuỷ mặc, im lặng, bình tĩnh giữa chốn phồn hoa ồn ào. Tưởng Từ Hi ngẩng đầu ngắm cảnh mặt trời lặn. Anh còn nhớ, có một lần Diệp Bối Nhi nói với anh, cô rất thích nhìn anh đứng dưới ánh nắng mặt trời vào buổi chiều, nhìn anh lúc đó như một thiên thần. Khi ấy cô cười rất tươi nhìn anh, đôi mắt cong thành hình bán nguyệt, cô còn ôm anh cùng anh ngắm mặt trời lặn.
Thiên thần sao? Anh cười khổ. Có lẽ trên thế giới này chẳng ai khác ngoài nói anh là thiên thần. Mọi người đều coi anh là ác ma là sứ giả của cái chết, vậy mà cô vẫn yêu anh, coi anh là thiên thần của đời mình.
Đúng thế, Tưởng Từ Hi là Thần Chết của mọi người nhưng anh sẽ là thiên thần của cô. Chỉ duy nhất của cô mà thôi.
Đang chìm trong suy nghĩ của mình. Bất ngờ điện thoại của Doanh Hạo gọi đến làm đứt đoạn dòng suy nghĩ của mình.
"Hạo, có chuyện gì?"
"Chị dâu nhỏ tỉnh rồi."
=======
Tác giả: Dự là chương tiếp theo cực kì sủng nha~~~~
Cám ơn mấy mem đã ủng hộ Au trong thời gian qua ️️️