Em Còn Nhớ Tôi Không?

chương 18

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Không cần biết trên mạng náo nhiệt cỡ nào, lòng người nóng nảy tới đâu, “Why” bar vẫn vĩnh viễn yên tĩnh đứng trong một góc thành thị, chờ đợi những vị khách cần nó xuất hiện.

Cố Hàm vào cửa, Hám Thù vẫy tay với anh: “Lúc này tới đây không phải là tác phong của cậu.” Cố Hàm chắc chắn sẽ không đến bar vào các ngày làm việc trong tuần.

Cố Hàm mỉm cười, cũng không khách sáo với hắn: “Làm cái gì ăn đi, em còn chưa ăn cơm tối.”

“Liều mạng như vậy?” Cái từ “Liều mạng” này có ý gì, trong lòng hai người đều hiểu rõ.

Cố Hàm không dài dòng với hắn: “Có sandwich không?”

“Không có cũng phải có.” Hám Thù gọi nhân viên phục vụ tới, “Sau bếp có sẵn bánh mì nướng, làm sandwich trứng gà cá ngừ!”, lại hỏi Cố Hàm, “Uống chút gì không?”

“Nước ngọt có ga là được, em lái xe tới.” Cố Hàm nói.

Hám Thù gật đầu, bảo nhân viên phục vụ đi sắp xếp.

Hám Thù uống ly nước chanh của mình: “Xem ra quan hệ của cậu và Trì Nghiệp Đàn còn tốt hơn cả anh.”

Cố Hàm mỉm cười không nói.

“Không giải thích câu nào sao?” Hám Thù có chút hưng phấn nhìn anh, Cố Hàm hiếm khi nhờ hắn làm gì, cho nên hôm nay Cố Hàm nhờ hắn, hắn liền đồng ý ngay lập tức. Hắn biết Cố Hàm có rất nhiều bí mật, mà hắn đối với việc tìm tòi nghiên cứu bí mật của người khác lại không có hứng thú. Đây có lẽ chính là nguyên nhân vì sao họ có thể trở thành bạn tốt. Có điều lòng hiếu kỳ thì ai cũng có, nếu như Cố Hàm nói vài câu trong phạm vi có thể nói, hắn sẽ sẵn sàng nghe.

“Để em viết lời nói đầu đã.” Cố Hàm nửa thật nửa đùa nói.

“Được, anh cẩn thận lắng nghe.”

Sandwich và nước ngọt được đưa lên, Cố Hàm ăn vài miếng, sau đó mới nói: “Trì Nghiệp Đàn là bạn trai cũ của em, cũng là người duy nhất em từng hẹn hò.”

Hám Thù — người xưa nay vẫn luôn bình tĩnh lần này thật sự kinh ngạc: “Chuyện khi nào?”

“Trung học, yêu đương hai năm rưỡi.” Cố Hàm nói nhẹ nhàng, như thể đã thật sự trở thành dĩ vãng.

Nhưng Hám Thù lại không nghĩ như vậy: “Có thể cùng tiền nhiệm uống rượu, cậu còn ra mặt giúp đỡ cậu ta, thật đúng là hiếm có.”

Thái độ của phần lớn mọi người đối với tiền nhiệm đều là cả đời không qua lại, nhắc cũng không muốn nhắc đến, hận không thể đem đoạn ký ức kia xóa bỏ.

Cố Hàm cười nói: “Anh ấy rất tốt.”

Mặc dù trước kia anh là người bị chia tay, nhưng anh hoàn toàn không ghét bỏ hay oán giận Trì Nghiệp Đàn, anh biết rất rõ, trong chuyện tình yêu anh không phải là không có vấn đề. Trì Nghiệp Đàn trước kia đã từng nói rất nhiều lần, hắn đối với anh chính là nhất kiến chung tình, đối với tình yêu tuổi thanh xuân của hai người vẫn luôn rất nhiệt huyết, cho nên anh xếp Trì Nghiệp Đàn vào kiểu người mau nhiệt trong tình yêu, mà anh thì chính là kiểu chậm nhiệt còn lại kia. Bởi vì liên quan đến gia đình cùng với trải nghiệm bị bắt cóc khi còn bé, rất khó để Cố Hàm sinh ra cảm giác tín nhiệm với người khác, với anh mà nói, tín nhiệm là thứ cần phải có thời gian từ từ vun đắp. Bởi vậy, mặc dù lúc ban đầu anh không ghét Trì Nghiệp Đàn, sau khi ở chung cũng chầm chậm thích hắn, nhưng cũng không bởi vì yêu mà sinh ra tín nhiệm, cho nên anh chưa bao giờ nhắc đến gia đình mình với Trì Nghiệp Đàn, thậm chí ngay cả chỗ lúc ấy anh ở cũng chỉ là chỗ ở tạm thời, không phải nhà thật của anh. Anh đối với Trì Nghiệp Đàn chỉ có thể nói là tốt hơn so với những bạn học khác một chút, mà cũng chả phải là tốt riêng mình hắn. Trì Nghiệp Đàn cũng đã từng nói qua, hắn cùng lắm chỉ là bạn học bình thường gắn cái mác bạn trai, chính anh cũng không biết phải phản bác thế nào.

Cho nên sau khi gặp lại Trì Nghiệp Đàn, đối mặt với vẻ mặt lạnh lùng của Trì Nghiệp Đàn, Cố Hàm không hề tức giận, cũng không có không vui bởi vì đoạn tình cảm trước kia. Đối với Cố Hàm hiện tại đã không còn khuyết thiếu cảm giác an toàn như xưa mà nói, Trì Nghiệp Đàn vẫn còn một chút đặc biệt. Có điều, bản thân anh có cảm giác an toàn, cùng với việc tin tưởng người khác cũng không phải là một việc.

Hám Thù đan mười ngón tay vào nhau đặt lên bàn: “Cho nên các cậu bây giờ là đang chuẩn bị nối lại tình xưa?”

Cố Hàm cười ra tiếng: “Em bây giờ có thể dỗ cho anh ấy nhìn thấy em không làm mặt lạnh đã là tốt lắm rồi.”

“Nếu như không phải biết cậu không phải kiểu người nặng tình, anh thậm chí còn muốn viết cho cậu một chữ ‘thảm’ bên dưới tên thật đấy.” Hám Thù trêu chọc.

“Không cần đâu.” Cố Hàm uống một ngụm nước ngọt có ga, hiện tại mà nói, nếu như anh và Trì Nghiệp Đàn phát triển thêm một bước nữa, cái chữ thảm kia, phải đưa cho Trì Nghiệp Đàn.

Trì Nghiệp Đàn bên kia bởi vì bài đăng Weibo của Nhàn Thù mà có thể thở phào một hơi, rốt cuộc cũng cảm thấy đói khát, nhưng không có tâm tình nấu cơm, lôi trong tủ ra một hộp bánh quy mặn, dự định ăn cho qua bữa.

Đây là thời điểm tốt để hắn lên tiếng, tuyên bố chuyện này không liên quan gì tới hắn, đem tất cả đổ hết lên đầu chú hắn là được. Có điều mặc dù bây giờ hắn có cái bậc thang, nhưng nếu như không có bằng chứng xác thực thì vẫn có nguy cơ bị chú hắn cắn ngược lại, hiện tại tìm được Phương Tư Tư là ổn thỏa nhất.

Đúng lúc này Tỉnh Phẩm lại gọi điện tới, trong giọng nói tràn đầy phấn khởi: “Ông chủ, chú của anh có một ‘cậu quý tử’ tên là Trì Kha đúng không?”

Trì Nghiệp Đàn kinh ngạc, hôm nay là lần đầu tiên Tỉnh Phẩm gặp chú hắn, làm sao lại biết đến Trì Kha nhanh như vậy?

“Đúng, làm sao vậy?”

Tỉnh Phẩm nói nhanh như máy: “Ông chủ, anh đúng là có cậu em họ tốt, người này làm gì không làm lại đi hố ba mình, không phải mạo danh đấy chứ, anh mau lên Weibo, có trang tin tức đưa tin chính gã thừa nhận chuyện hẹn hò bạn gái lần này của anh là ba gã gài anh!”

Mặc dù Tỉnh Phẩm không đứng trước mặt Trì Nghiệp Đàn, nhưng Trì Nghiệp Đàn dường như có thể nhìn thấy bộ dáng ngửa mặt lên trời cười ha ha của y.

Trì Nghiệp Đàn lúc này lại càng mù mịt, đây là đang xảy ra chuyện gì…?

“Tôi xem cái đã, lát nữa gọi lại.”

Tỉnh Phẩm không quấy rầy hắn, lập tức cúp điện thoại.

Trì Nghiệp Đàn lại vào Weibo, phát hiện hot search đã đổi chủ đề mới — Trì Nghiệp Đàn bị chú ruột tính kế.

Nhấp vào chủ đề, liền thấy một trang truyền thông giải trí nổi tiếng công bố một video. Trong video ánh đèn lờ mờ, người quay phim không lộ mặt, ngược lại là cái bản mặt toàn thịt là thịt không rõ ngũ quan của Trì Kha chiếm gần hết ống kính, phía sau lưng gã là một bàn trà chất đầy những chai rượu ngổn ngang ngã trái ngã phải, một đĩa trái cây đã ăn gần hết, trên ghế sôfa mơ hồ có thể trông thấy vài người nằm vật vã, cũng không rõ là nam hay nữ.

Lúc này Trì Kha rõ ràng là đã say, nói chuyện lắp bắp thanh âm cũng lớn, nếu như cố gắng nhìn vào cặp mắt nhỏ của gã, có thể trông thấy một chút mơ màng.

Một giọng nói nhu hòa đáng yêu hỏi: “Anh Trì Kha, chuyện yêu đương của Trì Nghiệp Đàn có phải thật không?”

Trì Kha có lẽ là vì uống nhiều quá, đầu óc chậm chạp, không cảm thấy người đối diện hỏi chuyện này có vấn đề gì, say xỉn nói: “Em… em là nói hắn với Phương Tư Tư kia ấy à?”

Có thể gọi chính xác cái tên Phương Tư Tư, xem ra vẫn chưa say tới mức mê sảng.

“Cô gái kia tên Phương Tư Tư sao? Em cũng không để ý, chỉ là thấy tin tức nên có chút tò mò.”

“Không cần tò mò, giả đấy.” Trì Kha bắt đầu cười hềnh hệch.

“Giả? Chuyện là thế nào vậy?”

Trì Kha không hề phát hiện mình đang bị quay lén, đại khái là vẫn còn ôm tâm lý phòng riêng của mình rất an toàn, nói: “Thằng ngốc Trì Nghiệp Đàn đó, không chịu cho ba anh chút mặt mũi, ba anh dù sao cũng là chú hắn, đó chính là bất hiếu! Cho nên mẹ anh mới tìm một cô gái bà con xa thật xa, dạy dỗ Trì Nghiệp Đàn một chút, lại ép anh trai hắn, chính là anh cả của anh, sắp xếp cho anh một chức vụ cao, chuyện này chỉ có thế thôi.”

Cô gái kinh ngạc nói: “Trì Nghiệp Đàn sẽ ngoan ngoãn nghe lời sao?”

Trì Kha cười nói: “Ba anh đã tìm hiểu rồi, kịch bản mới của hắn không phải sắp quay sao, chắc chắn không hy vọng có tiếng xấu. Quan hệ giữa hắn và anh trai hắn lại rất tốt, vì Trì Nghiệp Đàn, anh cả sẽ phải sắp xếp công việc cho anh.”

Cô gái: “Anh Trì Kha, không phải nhà anh cũng có công ty sao, sao anh không vào công ty nhà mình mà làm?”

Trì Kha uống cạn nửa ly rượu còn lại: “Công ty kia của nhà anh kiếm sao đủ cho anh chơi? Con người phải có mục tiêu lâu dài bền vững mới được…..”

Video đến đây là hết, nhưng lượng thông tin đã quá tải.

Trì Nghiệp Đàn còn chưa kịp thoát ra khỏi tình huống nghịch đảo này, liền nhận được cuộc gọi từ một số lạ. Trì Nghiệp Đàn do dự một chút, vẫn bắt máy, bên kia vội đến mức không thể chờ được khóc lóc nói: “Trì tiên sinh, tôi là Phương Tư Tư, tôi biết mình sai rồi, cầu xin anh bỏ qua cho tôi đi!”

Trì Nghiệp Đàn nhướn mày — hắn cũng đâu có làm cái gì? Làm sao mà tình huống chỉ vừa xoay chuyển đã sụp đổ đến thế này?

“Tôi là nhận tiền, cũng có ý đồ riêng, nhưng tôi thật sự không phải cố ý, anh bỏ qua cho tôi đi, tôi cam đoan sẽ đi thật xa, không bao giờ….. quay về đây nữa, tôi không muốn ngồi tù đâu.” Phương Tư Tư nghẹn ngào, nói chuyện khá là khó khăn.

Ban đầu Trì Nghiệp Đàn nghĩ, lẽ nào là vì video của Trì Kha, Phương Tư Tư mới gọi đến hy vọng không bị liên lụy? Nhưng nghĩ lại, Phương Tư Tư lúc này thu dọn đồ đạc chạy trốn vẫn còn kịp mà, dù sao Tỉnh Phẩm tìm khắp nơi cũng không thấy cô ta, cô ta tìm một địa phương hẻo lánh nào đấy trốn khoảng một năm rưỡi là mọi chuyện qua rồi.

Trì Nghiệp Đàn càng im lặng, Phương Tư Tư lại càng cảm thấy Trì Nghiệp Đàn đang tức giận, nói chuyện cũng càng thận trọng: “Anh còn có yêu cầu gì thì cứ việc nói, tôi thật sự chỉ là nóng đầu, nên mới đồng ý giúp Trì Kiến làm chuyện này.”

Trì Nghiệp Đàn không muốn nghe cô ta nói, cũng lười vòng vo: “Tôi không cần cô làm cái gì cả, cũng không có cho người làm gì cô hết.”

Có lẽ vào lúc này, hắn tự mình xử lý còn tốt hơn là thỏa thuận điều kiện với Phương Tư Tư, nhưng tình huống bây giờ không rõ ràng, hắn cũng muốn biết có phải thật sự có người khác đang tham dự vào hay không, còn có mục đích gì khác hay không.

Phương Tư Tư lớn tiếng khóc lóc: “Không thể nào, những người kia đều đã tìm tới cửa! Bây giờ vẫn còn đang đứng ngoài cổng tiểu khu chỗ tôi, tôi vừa nãy muốn chạy trốn, bị bọn họ trực tiếp bắt lại.”

Trì Nghiệp Đàn thở dài, xem ra cái cô Phương Tư Tư này cũng không phải người thông minh, đúng là nhận tiền làm việc, như vậy cũng tốt, hắn càng yên tâm: “Người tìm cô trông như thế nào?”

“Người dẫn đầu khá cao, thấp hơn anh một chút, tóc đen, tôi…. tôi lúc đó quá sợ hãi, không dám nhìn kỹ, nhưng rất xinh đẹp, vẻ mặt ôn nhu giả tạo!” Khiến cho Phương Tư Tư ấn tượng sâu sắc nhất chính là, người kia nhìn thì rất ôn nhu, nhưng thực tế chính là ác quỷ đội lốt hiền lành.

Trong đầu Trì Nghiệp Đàn lập tức hiện lên khuôn mặt Cố Hàm, nhưng không dám chắc chắn, Cố Hàm đến tìm Phương Tư Tư, ngoài cửa còn có người giám thị Phương Tư Tư, nhưng Cố Hàm chỉ là bác sĩ, làm sao có thể làm được những điều này?

Có phải hay không, Trì Nghiệp Đàn hiện tại cũng không nghĩ ra người khác, nói với Phương Tư Tư: “Những gì cô nói tôi sẽ đi tìm hiểu, về phần cô phải làm cái gì, tôi nghĩ không cần phải nhắc nhở cô.”

Phương Tư Tư nói: “Tôi sẽ lập tức lên Weibo xin lỗi, nếu anh thấy hài lòng, làm ơn bảo bọn họ đi nhanh đi có được không?!”

Trì Nghiệp Đàn hiện tại còn chưa biết là ai ra mặt giúp hắn, không hứa hẹn gì, chỉ nói: “Xem lời xin lỗi của cô có bao nhiêu thành ý!”

Mọi chuyện đều đã thế này, Trì Nghiệp Đàn cũng không muốn ầm ĩ làm to chuyện, tránh người ngoài chú ý đến chuyện riêng tư của hắn, cũng dễ gây ấn tượng không tốt với người qua đường, gây ảnh hưởng đến 《Nữ Thừa tướng》.

Cúp điện thoại, Trì Nghiệp Đàn suy nghĩ một hồi, gửi tin nhắn cho Cố Hàm.

Trì Nghiệp Đàn: Đang ở nhà à?

Lúc này Cố Hàm vẫn đang câu được câu không nói chuyện phiếm với Hám Thù, lúc nhận được tin nhắn của Trì Nghiệp Đàn, anh không hề ngạc nhiên, cầm điện thoại trả lời.

Cố Hàm: Ừ, có chuyện gì vậy?

Trì Nghiệp Đàn: Rượu, em còn muốn uống không?

Rõ ràng Trì Nghiệp Đàn đang kiếm cớ để Cố Hàm đến nhà hắn.

Cố Hàm cười đáp lại: Không uống, ngày mai phải đi làm.

Trì Nghiệp Đàn:….

Chiều tối nói muốn uống rượu là Cố Hàm, hiện tại từ chối cũng là Cố Hàm!

Cố Hàm: Uống rượu không được, nhưng đắp chăn bông nói chuyện phiếm thì có thể.

Hết chương

Truyện Chữ Hay