Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngu Thư Hân có hai ngày liền không thèm quan tâm tới Triệu Tiểu Đường cái người vô lại này, đương nhiên cũng không tính là hoàn toàn không để ý tới. Trên tiết mục thì nàng vẫn thể hiện trạng thái ân ân ái ái hôn nhẹ thân mật, thậm chí phối hợp với tổ chương trình làm bất kỳ cử chỉ ám muội như : chủ động nắm tay cô, tình cờ cùng Tiểu Đường thâm tình đối diện, còn có hai người ngọt ngào uy cơm,... Cứ hễ có máy quay chiếu tới hai người cô và nàng liền như là thật sự đang ra ngoài hưởng tuần trăng mật vợ vợ mới cưới so với mấy đôi khác tự nhiên không nói còn rất ngọt.
Lúc mới ghi hình Lâm Diệp còn cảm thấy chua lè về sau cũng dần quen thậm chí còn có chút xu thế phát triển hướng về hai người làm fans CP. Cái này cũng không thể trách cậu ta ý chí không kiên định, có trách thì trách chuyện này đối với tất cả mọi người thật sự mẹ nó quá ngọt, hai người liếc mắt nhìn nhau ôm ấp một hồi thậm chí đi chung với nhau Lâm Diệp đều cảm thấy bầu trời trong trẻo còn lén lút cho các nàng cơ hội ở cùng một chỗ ví dụ như nắm đạo cụ rõ ràng một người liền được rồi cậu ta lại một mực để cho hai người cùng làm.
Chỉ là Triệu Tiểu Đường nhưng lại thường xuyên cảm thấy ngực khó chịu, loại cảm giác quen thuộc kia gần hai ngày này vẫn quanh quẩn tại ngực của cô. Ngu Thư Hân đứng trước camera cùng với lúc sau khi tắt camera như hai người khác nhau, ở dưới ống kính nàng đối với cô cười ngọt ngào cũng không gọi Triệu tổng có lúc gọi thẳng tên cô. Ánh mắt Thư Hân lúc đó rất ôn nhu lại bình tĩnh làm cho Tiểu Đường liên tiếp sản sinh ảo giác, cho rằng nàng thật sự buông bỏ khúc mắc trong lòng nguyện ý một lần nữa tiếp nhận cô. Nhưng là không còn dưới ống kính Ngu Thư Hân lại khôi phục sự lãnh đạm nhìn cô bằng ánh mắt chứa đựng hàn khí nét mặt không chút dư thừa thậm chí ngồi ở bên người cô đều cảm giác được nàng ghét bỏ mình.
Cũng không phải tâm tình không tốt a? Triệu Tiểu Đường nhìn cách đó không xa Ngu Thư Hân đang cùng những người khác nói chuyện phiếm, rõ ràng tâm tình rất tốt làm sao đến chỗ cô liền trở về dáng vẻ đó? Là do cô trước đây hay nói giao thiệp cùng người khác như vậy? Triệu Tiểu Đường nhíu nhíu mày.
"Chị hai." Triệu Hy mang theo đồ uống lạnh đi tới bên người cô: "Nhìn cái gì chứ?"
Triệu Hy theo ánh mắt Tiểu Đường nhìn sang, cười nói: "Ồ..."
Triệu Tiểu Đường quay đầu lạnh lùng liếc Triệu Hy một chút, Triệu Hy rất thức thời hỏi: "Chị làm sao không đi qua a?"
Ngày hôm nay quay ngoại cảnh tất cả mọi người đều tụ tập cùng một chỗ ăn cơm trưa buổi chiều lại ghi hình, thời gian còn sớm nên sau khi ăn xong bọn họ liền cùng một chỗ tán gẫu khoác lác. Triệu Tiểu Đường vừa nhận điện thoại liền không có lại trở về cô đơn giản ngồi ở chỗ này, bây giờ nghe Triệu Hy hỏi như vậy cô trả lời: "Tiểu Hy, em nói........ "
Triệu Hy tha thiết mong chờ nhìn cô tựa hồ đang đợi câu hỏi, Triệu Tiểu Đường nín thở ngột ngạt nói: "Không có chuyện gì."
"Có việc liền hỏi a chị hai, em không ngại ." Triệu Hy tiến đến bên người Triệu Tiểu Đường : "Có phải là muốn hỏi chuyện liên quan tới chị dâu a?"
Triệu Tiểu Đường vẻ mặt không tự nhiên ho nhẹ: "Không phải."
"Còn nói không phải." Triệu Hy cười hề hề: "Chị hỏi đi, em biết gì đều nói hết không giấu diếm!"
"Chị chính là không biết rõ em ấy đang có ý gì." Triệu Tiểu Đường khinh khinh thở dài: "Quên đi, chính chị suy nghĩ thêm đi."
Cô nói đứng lên đi ra ngoài đi, Triệu Hy nhìn cô bóng người cô đơn cắn cắn môi cuối cùng đi vào trong nhóm QQ cầu viện : Các chị em có ở đây không? Có hay không có đối tượng? Có thể hay không hỏi hỏi các người là làm sao theo đuổi tới đối tượng mình thích ?
-- ️Làm sao theo đuổi ? Tôi chính là quyến luyến truy tới cùng ah.
-- ️Tôi muốn có lão bà sẽ không màng tới mặt mũi dính chặt lấy nàng theo đuổi.
-- ️Cưỡng hôn sau đó dính chặt lấy đối phương nói muốn chịu trách nhiệm hahaha, đừng hỏi tôi tại sao làm vậy. Tôi đến hiện tại vẫn chưa xuất viện đây.
Triệu Hy nhìn thấy nội dung tin nhắn này phốc một tiếng nở nụ cười, cô tiếp tục đánh chữ : Có biện pháp nào đáng tin hơn không ?
-- ️Tất nhiên là có nó còn phải phụ thuộc vào tình cảnh của hai người hiện tại là như thế nào?
Tình cảnh hiện tại??? Triệu Hy nghĩ lại vài giây : Câu chuyện là như này, trước đây có một em gái theo đuổi người bạn của tôi, đuổi đến mấy năm sau đó bạn của tôi vẫn không có đồng ý em gái đó liền từ bỏ, hiện tại người bạn này của tôi lại thay đổi suy nghĩ muốn theo đuổi em gái kia.
-- ️Cách màn hình cũng có thể cảm giác được nghẹt thở, buông tha người em gái kia đi.
-- ️A, xin lỗi thế nhưng bạn của cậu rất xấu xa nha.
Triệu Tiểu Đường mở ra điện thoại ra liền nhìn thấy câu nói này, cô thoát khỏi cuộc trò truyện càng thấy mấy câu như này tâm lại càng đau nhưng là làm sao bây giờ đây, cô thật sự không muốn buông tay Thư Hân.
Từ lúc sinh ra tới giờ đây là lần đầu tiên cô động lòng, cô không muốn chưa đem hết toàn lực truy nàng liền bị xem thường mà từ bỏ.
Gió ấm ôn hoà từ bên người cô thổi qua, Triệu Tiểu Đường dựa ở trên thanh vịn màu trắng cô cúi đầu nhìn trong đám người trong nhóm QQ còn đang bày mưu nghĩ kế ️: Tôi muốn biết em gái kia có suy nghĩ như thế nào?
Ngu Thư Hân nghĩ như thế nào?
Triệu Tiểu Đường nhấc mắt nhìn về phía cách đó không xa Ngu Thư Hân ngồi ở trong đám người, nàng đang cùng người bên cạnh Tuyết Nhi nói chuyện. Trên mặt mang theo nụ cười yếu ớt, đuôi lông mày mang theo dáng vẻ vui tươi khi thì khinh khinh gật đầu rất hiền dịu lại xinh đẹp. Triệu Tiểu Đường xem tới đây lui ra ngoài mở camera trong điện thoại hướng về chỗ Thư Hân đang ngồi chụp ảnh, mới vừa tập trung góc máy lấy nét trên khuôn mặt Ngu Thư Hân trùng hợp nàng cũng nhìn sang đèn flash nháy sáng chụp được tấm hình. Triệu Tiểu Đường còn chưa kịp thu lại điện thoại Ngu Thư Hân đã tiến lại về phía cô trên tay mang theo một ly đồ uống lại đây.
"Chụp ảnh?" Ngu Thư Hân đưa cho ly đồ uống cho cô.
Triệu Tiểu Đường liếc mắt nhìn Thư Hân quan sát biểu cảm của nàng nhưng cô đến cùng vẫn không biết Thư Hân là đang mất hứng hay không. Hai ngày nay hai người trò chuyện riêng tư cũng không nhiều,
Ngu Thư Hân đối với cô lúc nào cũng là dáng vẻ không có gì để nói, Tiểu Đường trầm mặc vài giây: "Tôi đang chụp hình em."
Tiểu Đường nói rồi đưa điện thoại đưa tới trước mắt nàng, Ngu Thư Hân nhìn thấy trong màn hình chính là ảnh của nàng đang ngồi bên cạnh mọi người mỉm cười, đôi mắt cười cong cong như ánh trăng lưỡi liềm tỏa sáng. Nhìn thấy tấm ảnh này Ngu Thư Hân cũng phải công nhận một điều kỹ thuật chụp ảnh của Triệu Tiểu Đường rất tốt.
Ngu Thư Hân nhìn bức ảnh vài giây sau mới quay đầu nói: "Đường chụp em làm gì?"
Triệu Tiểu Đường lấy lại điện thoại, dựa lưng lên trên hàng rào chắn: "Cảm thấy thích lên muốn chụp hình em."
Lời cô nói rất tự nhiên như gió thoảng mây bay lại thêm gương mặt nghiêm túc, Ngu Thư Hân đem ly nước trong tay đặt ở trên hàng rào, hai tay đẩy một cái chuẩn bị ngồi lên. Triệu Tiểu Đường đôi mắt nhìn ngắm tới động tác của nàng cảm nhận rung chuyển của hàng rào chắn khiến cô lo lắng hơi biến sắc theo phản xạ tự nhiên đưa hai tay ra đỡ lấy phần eo của Thư Hân. Mọi chuyện diễn ra rất nhanh chỉ trong khoảng , giây, hai người mặt đối mặt Ngu Thư Hân cũng bị hành động này của Triệu Tiểu Đường doạ đến, nàng nhíu mày: "Đường làm gì?"
Triệu Tiểu Đường có chút không yên lòng nói: "Sợ em té."
Ngu Thư Hân trầm mặc vài giây dời tầm mắt đi, khoảng cách ngắn như vậy căn bản không thể té được nàng duỗi chân một cái liền đụng tới bãi cỏ luôn rồi. Đôi tay của Tiểu Đường vẫn còn đặt ở bên eo nàng, Ngu Thư Hân vuốt ve đôi tay cô trong lòng thấy yên tâm khi ngồi ở đây.
"Nơi này không khí thật tốt." Thư Hân bưng ly đồ uống lên nhấp một ngụm, chua chua ngọt ngọt mùi vị tại đầu lưỡi lan tràn, vị ngọt lẻn đến tâm can như ai đó không cẩn thận đánh đổ lọ mật ngọt.
Triệu Tiểu Đường nghe vậy đưa tầm mắt nhìn bốn phía, xa hơn một chút là trường nuôi ngựa. Hôm nay chương trình sẽ ghi hình ở trên bãi cỏ này, buổi sáng người phụ trách trường nuôi ngựa đã dẫn mọi người thưởng thức đi dạo quanh đây một vòng. Nơi này diện tích rất lớn xung quanh đều là thảm cỏ xanh tươi tốt, không khí trong lành khiến tinh thần thư thái dễ chịu, Tiểu Đường nói rằng: "Em yêu thích nơi này sao? Vậy chúng ta sau này còn có thể lại đây."
Tiểu Đường trong lúc nói chuyện đã nhận ra Thư Hân không hề phân chia ranh giới với cô chìm vào thế giới của bản thân. Ngu Thư Hân quay đầu nhìn Tiểu Đường thấy cô không có điểm bất thường nàng mở miệng nói: "Em trước đây đã tới nơi này."
Triệu Tiểu Đường ngơ ngẩn nhìn về phía Thư Hân, nàng đung đưa hai chân ánh mắt nhìn về phía trước nói: "Lần đầu tiên em đóng phim đạo diễn nói có phân cảnh lập tức phải quay ngay, không thể dùng thế thân cũng không thể dùng đạo cụ vì lẽ đó để em lại đây học tập làm sao cưỡi ngựa."
Khi đó không chỉ có mỗi Thư Hân còn có hai diễn viên khác trong đoàn phim cùng đi tới đây học tập. Đó là lần đầu tiên Thư Hân học cưỡi ngựa cũng rất căng thẳng, trước ngày luyện tập một đêm nàng ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được cuối cùng từ trên giường bò dậy gọi điện cho Triệu Tiểu Đường. Từ khi Triệu Tiểu Đường xuất ngoại về sau nàng liền rất ít liên hệ cô bởi vì Triệu Tiểu Đường rất bận, bận bịu đến không rảnh nghe điện thoại. Tình cờ có thể nhận được một lần cũng là vội vã nói hai câu liền bị treo máy, lâu dần Thư Hân sợ làm lỡ việc học của Tiểu Đường cũng chỉ có thể cưỡng chế nhớ nhung không liên hệ cô nữa. Tối ngày đó Thư Hân đánh vài cuộc điện thoại cho Tiểu Đường nhưng cô vẫn không có tiếp, ngay ở thời điểm nàng rốt cục muốn từ bỏ thì mới nghe được đầu bên kia truyền tới thanh âm mệt mỏi: "Này."
Thư Hân chớp mắt liền đỏ au, nàng chưa từng phát hiện ra bản thân mình lại luôn muốn nghe được âm thanh này từ cô đến vậy. Thời gian không phải là thuốc giải cho sự nhung nhớ đối phương trái lại nó chính là độc dược, tháng ngày càng dài nàng trúng độc càng sâu.
"Tiểu Đường ." Nàng nhu nhu gọi: "Em..."
Triệu Tiểu Đường bên người đặc biệt ồn ào tựa hồ cô đang có cuộc thảo luận gì đó, nàng nghe được Tiểu Đường đối với người ở bên cạnh nói rằng: "Xin lỗi, chờ tôi một chút."
Tiếp theo bên tai một mảnh thanh tịnh chỉ còn dư lại giọng nói lành lạnh của người kia, Triệu Tiểu Đường hỏi nàng: "Làm sao vậy?"
Nàng cắn môi: "Không có chuyện gì."
"Đường đang làm gì ạ?"
Triệu Tiểu Đường đầu bên kia có vài giây không có âm thanh, tiện đà có người gọi cô: "Tiểu Đường."
Là giọng của một cô gái, Thư Hân ngày đó nghe xong thân thể nhẹ nhàng run lên trong đầu hiện qua ý nghĩ không tốt. Biết rõ rất có khả năng là chính mình suy nghĩ lung tung nhưng nàng vẫn là không nhịn được phát tán tư duy. Triệu Tiểu Đường nói cho nàng biết cô đang ở bên ngoài giao lưu cùng mấy bạn học khác còn cường điệu hỏi lại nàng một lần: "Em thật sự không có chuyện gì?"
Ngu Thư Hân lắc đầu vội vàng mà lại hoảng loạn cúp điện thoại, ngày thứ hai huấn luyện nàng quả nhiên không có thuận lợi hoàn thành, còn kém điểm từ trên lưng ngựa té xuống. Triệu Tiểu Đường nghe Thư Hân kể vậy liền cau mày nhẹ giọng nói: "Tại sao ngày đó không nói thật với tôi?"
Thư Hân khẽ cười : "Không dám nói, em khi đó rất nhu nhược."
Vừa muốn cho Tiểu Đường biết mình thầm mến cô lại sợ làm cho cô không vui, sau này kết hôn cũng không dám tự ý làm bất kỳ quyết định gì hết thảy đều lấy Triệu Tiểu Đường làm chủ. Thậm chí ngay cả lúc nàng đối diện cô đều không có dũng khí đó, Thư Hân không phải sợ đôi mắt sắc bén của cô mà là sợ từ trong đôi mắt ấy nàng nhìn thấy sự xem thường, xem thường nàng dùng phương thức này cột chặt cô ấy lại, xem thường chuyện ở cùng một chỗ với nàng, xem thường khi nhìn thấy nàng. Khi đó Thư Hân chính là muốn như vậy, Triệu Tiểu Đường hai tay chống vào lan can ánh mắt xa xăm: "Thư Hân, tôi không có..."
"Em biết Đường không có." Ngu Thư Hân ánh mắt nhu hòa hơn, vẻ mặt nhàn nhạt ngập ngừng nói tiếp : "Có thể ngay từ ban đầu em không nên nhu nhược như vậy, em nên giống như Đường kiên định, bằng phẳng."
Ánh mặt trời chiếu lướt qua đôi mắt Thư Hân hiện lên sự trong trẻo phảng phất ẩn giấu tinh quang, lấp lánh lại xinh đẹp. Triệu Tiểu Đường đối diện cặp mắt kia nhất thời không biết nói gì, lòng bàn tay cô chảy mồ hôi: "Hân Hân."
"Đi thôi." Ngu Thư Hân từ trên hàng rào nhảy xuống, quay đầu nói: " Triệu Hy gọi chúng ta."
Triệu Tiểu Đường nhìn sang, Triệu Hy đúng là đang hướng về hai người vẫy tay. Ngu Thư Hân đã nhanh chân đi tới, cô theo sát người nàng vừa tới chỗ mọi người liền nghe thanh âm trò chuyện của các nàng.
Hàn Tiếu Đông hỏi: "Đua ngựa sao? Được a, tôi vừa vặn rất lâu không có cưỡi ngựa."
Thành Diệc Dung cũng cười: "Có muốn hay không so tài một lần?"
Triệu Hy đưa tay ra: "Đúng là đang muốn so tài, chỉ là tất cả các vị khách mời đồng thời so tài với nhau."
Tuyết Nhi kinh ngạc: "Nhưng là tôi không biết cưỡi ngựa."
Triệu Hy nói: "Đừng lo lắng đợi lát nữa có huấn luyện viên trước tiên dạy mọi người làm sao cưỡi ngựa. giờ chúng ta bắt đầu cuộc đua so tài, hai người một đội, người thắng trận có một phần quà tặng thần bí."
Triệu Hy nói xong nghi hoặc hướng về Tiểu Đường nháy mắt ra hiệu đợi lát nữa cô cùng Thư Hân một đội nhưng phải cố gắng nắm lấy cơ hội thể hiện bản thân. Triệu Tiểu Đường trầm mặt xuống, nhiều người cô không tiện trực tiếp nói cùng Triệu Hy chỉ có thể đợi đến lúc mọi người tản đi sau mới tìm Triệu Hy trao đổi riêng: "Thi đấu có thể bãi bỏ sao?"
Triệu Hy lắc đầu: "Đương nhiên không thể, ngày hôm nay nhiệm vụ trọng yếu chính là thi đấu, làm sao vậy ? Chị hai, chị sợ cưỡi ngựa a? Chị có thể để cho chị Hân dạy chị a, chị Thư Hân cưỡi ngựa rất lợi hại."
"Đúng không chị Thư Hân. " Triệu Hy vừa nói vừa quay qua đối với Thư Hân cười cười, Ngu Thư Hân mím môi: "Tiểu Hy kỳ thực chị ngày hôm nay thân thể không tiện lắm."
"Ồ --" Triệu Hy gật đầu: "Em rõ ràng."
"Vậy chị đợi lát nữa không cần tham gia huấn luyện, nghỉ ngơi rồi trực tiếp dự thi đi."
Triệu Tiểu Đường trầm giọng nói: "Cũng không tham thi đấu, em ấy ngày hôm nay không thể cưỡi ngựa."
Triệu Hy bối rối: "A?"
Triệu Tiểu Đường nhìn ánh mắt Thư Hân, cô không biết nàng có nguyện ý hay không để Triệu Hy biết chuyện mang thai nhưng Thư Hân nếu không có chủ động nhắc tới chính mình liền tuyệt nhiên sẽ không nói cho người khác. Triệu Tiểu Đường lên tiếng: "Thay cái phương thức thi đấu khác đi."
Triệu Hy càng mộng mị hơn: "Phương thức gì?"
Sau mấy tiếng, huấn luyện gần như đã ổn mọi người chia làm hai nhóm, một nhóm đứng điểm cuối, một nhóm khác ngồi trên lưng ngựa. Ngu Thư Hân bên người là Tưởng Ức Nhu, nàng nghe được Tưởng Ức Nhu hỏi: "Làm sao đột nhiên sửa quy tắc?"
Tuyết Nhi trả lời: "Không biết."
Tưởng Ức Nhu mất hứng nói: "Tôi còn muốn tham gia thi đấu đây."
Ngu Thư Hân nghiêng đầu nhìn vẻ mặt bất mãn của Tưởng Ức Nhu nắm chặt cờ đỏ trên tay im lặng không nói gì, cách đó không xa truyền đến tiếng huýt gió Thư Hân xem qua thấy mấy người kia cưỡi ngựa xông về hướng này. Mấy người các nàng đứng bên ngoài lan can cổ vũ tiếp sức cho bọn họ đang thi đấu cố lên, những người khác đầy đủ ngôn từ kêu gọi thúc giục hô hoán lên còn Ngu Thư Hân chỉ là lẳng lặng đứng xem. Cách đó không xa Triệu Tiểu Đường mang mũ bảo hiểm màu đen, mặc áo bảo hộ bên ngoài cũng màu đen không quá bó sát cơ thể cô nhưng vẫn có thể nhìn thấy phần ngực hô hấp lên xuống chập trùng rõ ràng. Phía dưới là một chiếc quần bò màu nâu, phối hợp màu đen phía trên cả người khí chất cùng trước đây đột nhiên có phần không giống, rút đi nét lão thành tăng thêm sức sống cùng phấn chấn. Hình cảnh này của Triệu Tiểu Đường Ngu Thư Hân chưa từng gặp qua, nàng liền như thế bình tĩnh nhìn, Triệu Tiểu Đường kéo dây cương con ngựa súy một tiếng ưỡn mình trên không trung.
"Thành Diệc Dung! Thành Diệc Dung! Thành Diệc Dung!"
"Hàn Tiếu Đông! Nhanh lên ah!"
Tuyết Nhi cũng quay về phía trước hô hai tiếng tên Hứa Giai Kỳ, chỉ có Thư Hân một mặt cười nàng chỉ nhìn một cách đơn thuần hoàn toàn không hợp với khung cảnh lúc này. Nhưng dáng vẻ của nàng lại rất giống cảnh đợi lão bà cưỡi ngựa trở về, trong ánh mắt không có sự kỳ vọng cô nhất định phải thắng trái lại còn ôn hòa và bình tĩnh. Thư Hân là đang đợi người kia trở về bình yên vô sự, camera quay tới nàng vừa vặn một màn này lọt vô ống kính.
Thành Diệc Dung thắng, Tưởng Ức Nhu đến trước ngực cậu ta mang tới một bông hoa do tổ chương trình đưa một mặt tươi cười khen: "Lợi hại!"
Ngữ khí tràn đầy sùng bái Thành Diệc Dung phi thường được lợi cậu ta quay đầu nhìn Hàn Tiếu Đông khiêu khích nói: "Có muốn hay không trở lại thi đấu một lần nữa?"
Hàn Tiếu Đông vẫn chưa đáp lời Triệu Hy nói: "Muốn thi đấu thì các người hẹn lần sau đến đây đi, ngày hôm nay kết thúc."
Mọi người còn chưa thỏa mãn la lên kháng nghị, Triệu Hy cho Thành Diệc Dung phát phần thưởng đặc biệt sau đó thúc giục mọi người lên xe trở lại.
Đến khu nghỉ dưỡng vừa vặn giờ cơm, cả một buổi chiều mọi người đều là làm việc chân tay đã sớm đói bụng với lại bây giờ không có mở camera bọn họ liền không cần khách sáo nữa gặm lấy gặm để. Hàn Tiếu Đông vừa ăn còn một bên cùng Thành Diệc Dung cãi nhau, trên một cái bàn cãi nhau bầu không khí nhưng đặc biệt hài hòa, Ngu Thư Hân chứng kiến tình cảnh này mà mắc cười bên người nàng Triệu Tiểu Đường chỉ chăm chú nhìn nàng rồi cũng không nhịn được nở nụ cười.
Cơm nước xong Triệu Hy muốn cho mỗi người bọn họ quay một đoạn phỏng vấn cá nhân, ngày hôm nay là tập quay thứ hai chủ để là bao quát sinh hoạt của tất cả các khách mời bắt đầu từ Ngu Thư Hân sau đó tới Hứa Giai Kỳ. Hứa Giai Kỳ sau khi ghi hình xong từ trong phòng đi ra ngoài thấy Thư Hân còn chưa đi hỏi: "Em xong chưa?"
Ngu Thư Hân thu thập xong đồ vật: "Xong rồi ạ."
Hứa Giai Kỳ cười: "Cùng đi đi."
Ngu Thư Hân theo bản năng nhìn Tiểu Đường không thấy cô ở đây nghĩ chắc cô về trước rồi, Thư Hân không có phản bác: "Được."
Thư Hân nhìn qua ánh mắt ôn hòa của cô, đồng ý xong liền cùng Hứa Giai Kỳ rời đi, ra tới cửa Hứa Giai Kỳ hỏi: "Làm sao đột nhiên đổi khu nhà ở?"
Trước kia các cô là bên cạnh khu nhà của Hứa Giai Kỳ hiện tại đổi đến một bên khác rồi. Ngu Thư Hân nghe vậy hơi thay đổi sắc mặt, nàng vẫn là không quá muốn đề cập tới chuyện đêm đó: "Không có làm sao, bên kia hoàn cảnh không tốt."
Dưới ngọn đèn đường Hứa Giai Kỳ mặc áo sơmi cùng quần jean, thân hình cô gầy gò, tóc ngắn ngang vai, Hứa Giai Kỳ quay đầu nói: "Có phải là mấy ngày trước trời mưa xảy ra chuyện gì rồi không?"
Sự kiện trước kia toàn bộ người trong tổ chương trình đều bảo mật rất kỹ chính là sợ có người không cẩn thận nói ra, Ngu Thư Hân từ đầu tới cuối không có đối với bất kỳ người nào đề cập, hiện tại bị Hứa Giai Kỳ hỏi như vậy khiến nàng trầm mặc vài giây: "Xác thực từng xảy ra một ít chuyện."
Hứa Giai Kỳ nhìn về phía nàng: "Có tiện nói cho tôi biết không?"
Ngu Thư Hân cùng cô đối diện nhau, cặp mắt kia như cũ cất giấu sự quan tâm quen thuộc còn có sự lo lắng, nàng nghĩ đến gì đó nói: "Cũng không có gì, liền đụng phải một fans cuồng vì lẽ đó..."
"Ngu Thư Hân."
Ngu Thư Hân lời còn chưa nói hết phía sau có âm thanh, nàng quay đầu Triệu Tiểu Đường đứng dưới cột đèn đường Hứa Giai Kỳ hiển nhiên cũng nhìn thấy cô, cô hướng về Triệu Tiểu Đường gật đầu: "Triệu tổng."
Triệu Tiểu Đường sắc mặt hờ hững ừm một tiếng đối với Thư Hân nói: "Trở về sao?"
Thư Hân đáp : "Trở về."
Nàng nói xong đối với Hứa Giai Kỳ phất tay: "Em đi trước, ngày mai gặp."
Hứa Giai Kỳ ánh mắt trầm ngâm: "Ngày mai gặp."
Triệu Tiểu Đường cùng Thư Hân hướng về khác một lối khác đi đến, Hứa Giai Kỳ đứng phía sau nhìn hai người rời đi nửa ngày mãi đến tận lúc mấy người Tuyết Nhi trở về cô mới thu hồi ánh mắt.
Ngu Thư Hân trở lại khu nhà ở liền nằm ở trên ghế sofa lười nhác, buổi chiều tuy rằng nàng không có tham gia huấn luyện cũng không có dự thi nhưng đứng một buổi trưa nàng vẫn là rất mệt mỏi. Hiện tại rảnh rỗi nàng liền không muốn động chỉ muốn ngồi phịch ở trên sofa thư giãn, Triệu Tiểu Đường trước tiên đi tới nhà bếp đặt một ấm nước nóng cuối cùng đi ra ban công thu y phục vào. Cô đem y phục của hai người đều vắt lên cổ tay, trở lại phòng khách bắt đầu chồng chất lên bàn, Ngu Thư Hân quay đầu lơ đãng liền nhìn thấy Tiểu Đường đang thu thập đồ lót của mình, nàng mặt đỏ lên lập tức đứng dậy từ trên tay Tiểu Đường đoạt lại!
"Ai, ai bảo Đường gấp lại y phục của em." Ngu Thư Hân có chút không tự nhiên nói: "Sau này chính em tự mình thu."
Triệu Tiểu Đường thần thái tự nhiên: "Thuận tiện."
Ngu Thư Hân nắm đồ lót của mình cùng cái áo ngủ khác trừng Tiểu Đường một chút xoay người tiến vào phòng ngủ vẫn chưa khép cửa lại liền nhận được điện thoại của chị Lisa.
"Chị Lisa." Ngu Thư Hân cầm quần áo treo lên trên sàng đan, nghe được đầu bên kia quả thực có người đang nói: "Em ghi hình kết thúc chưa?"
"Kết thúc rồi ạ."
Lisa hắng giọng: "Phía bên này cũng vừa kết thúc, Trương đạo nói Hạ Ý đụng tới phiền toái nhỏ."
Còn có thể gặp được phiền toái gì, khẳng định là Triệu Tiểu Đường cho hắn sáng tạo phiền phức. Ngày đó phỏng vấn qua đi các nàng vẫn không có nhận được điện thoại của đoàn phim nghĩ cũng biết Hạ Ý chắc chắn sẽ không chọn Ngu Thư Hân, vì lẽ đó không có điện tới thông báo cho nên Triệu Tiểu Đường mới cho hắn một điểm phiền toái nhỏ, Lisa nói tiếp: "Gần đây nguồn vốn trong tay hắn khẳng định quay vòng không được."
Ngu Thư Hân còn có chút không yên lòng: "Vậy hắn ta bán đấu giá 【 Phản Quang 】 thì sao?"
Lisa nói: "Nhất định sẽ có tới bước này, Triệu tổng làm việc em vẫn chưa yên tâm?"
Chỉ là đáng tiếc không thể phá tan Hạ Ý, Triệu tổng có thể nhúng tay vào chuyện này Lisa đã rất thỏa mãn nhưng cái khác bản thân Lisa sẽ tự nghĩ cách. Tuy rằng Triệu tổng nói có thể lợi dụng cô ấy chỉ là những việc này cùng Thư Hân không nên có quan hệ, Lisa cũng không muốn tha Triệu tổng xuống nước.
Ngu Thư Hân nâng điện thoại bên tai nhìn ra phía ngoài, cửa phòng nàng không khóa Triệu Tiểu Đường đang đi tới đi lui tình cờ có bóng tối từ cạnh cửa xẹt qua làm cho nàng thấy an tâm. Ngu Thư Hân không biết nói gì cho phải chờ chị Lisa nói tiếp: "Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều. Sáng mai sáng sớm chị tới đón em. Đúng rồi! Fans của em muốn tổ chức mừng sinh nhật cho em vào ngày mai buổi tối chị đã xem qua thời gian vẫn tới kịp, bằng không..."
Fans của Thư Hân khoảng thời gian này đột nhiên tăng lên không ít đặc biệt là khi tổ chương trình thả ra mấy cảnh quay hậu trường sau đó tên của Thư Hân bị đề cập tới rất nhiều lần. Không ít người chỉ là xem mấy đoạn biên tập liền yêu thích nàng cùng Triệu Tiểu Đường, hiện tại bảng xếp hạng CP, siêu thoại cá nhân của nàng và Triệu Tiểu Đường đứng đầu dễ nhìn thấy, fans rất nhiều đương nhiên phải có người quản lý nhóm fan này. Mấy ngày trước đây có đại fans liên hệ Lisa muốn tổ chức sinh nhật cho Thư Hân, đây cũng là lần đầu Thư Hân cùng fans chính thức tiếp xúc cho nên Lisa cũng đang suy nghĩ.
Thư Hân có phần đắn đo cân nhắc mấy giây mới trả lời: "Chị Lisa, không cần đâu ạ."
Nàng lần này phục xuất cùng fans vẫn nên duy trì tốt khoảng cách, lần trước bấm máy đã có một vài fans gửi lễ vật tới Thư Hân cũng dặn chị Lisa trả lại còn tự mình đứng ra nhận lỗi. Fans nhiều là chuyện tốt, lưu lượng cao cũng là chuyện tốt thế nhưng nàng càng muốn dựa vào thực lực của chính mình nói chuyện, hơn nữa fans đối với nàng càng tốt nàng liền càng có cảm giác áy náy. Lisa rõ ràng ý tứ của Thư Hân nhàn nhạt nói: "Tốt lắm, chị biết rồi."
Sau khi cúp điện thoại Thư Hân cầm quần áo thu thập xong đi ra ngoài, cửa phòng vệ sinh không ngờ vẫn đang đóng chặt chắc là Tiểu Đường đang tắm, Thư Hân ngồi trở lại trên sofa chờ cô đi ra. Ngay lúc nàng sắp ngủ quên thì cửa phòng vệ sinh rốt cục mở Thư Hân ngáp đi tới, trước mặt một trận mùi thơm là mùi hương Tiểu Đường vẫn hay sài. Thư Hân hút khẩu khí cúi đầu đi vào trong phòng vệ sinh, phòng vệ sinh tràn đầy mùi thơm của sữa tắm, không khí bên trong vẫn còn ẩm ướt, Thư Hân cởϊ qυầи áo vứt vào giỏ đựng đồ dơ thì nhìn thấy nội y của Tiểu Đường. Nàng nghĩ đến hình ảnh Triệu Tiểu Đường thay mình thu thập nội y nhịn không được mím môi cười, đầu quả tim tràn ra cảm giác ngọt ngào.
Thư Hân không có ngâm mình trong bồn tắm mà đơn giản chọn tắm vòi sen, dòng nước ào ào ào từ trên người nàng chảy đi xuống mang theo sự ấm áp. Nàng đứng ngửa đầu lên nhắm mắt lại dưới vòi hoa sen gội đầu, trong đầu bất thình lình nổi lên tình cảnh trước đó cái đêm mà Triệu Tiểu Đường dựa vào nàng rất gần nói rằng: "Tôi hiện tại đặc biệt muốn hôn em."
Dòng nước ấm áp chảy siết rơi vào trên bờ môi nàng cực kỳ giống nhiệt độ của người nào đó, Thư Hân xương quai xanh khẽ nhúc nhích vừa quay đầu đóng lại nước nóng.
Đi ra từ phòng vệ sinh Triệu Tiểu Đường đang ngồi trên sofa gõ máy tính, Thư Hân lấy khăn mặt lau chùi tóc ướt nghe được cô gọi mình: "Lại đây uống chén sữa bò."
Trên khay trà rót một chén sữa bò nóng màu trắng tình cờ còn bốc hơi nóng, Thư Hân đi tới ngồi ở trên sofa. Tiểu Đường đem sữa bò đưa cho nàng, nhiệt độ thích hợp sẽ không rất nóng. Thư Hân ngửa đầu liền uống xong, cuối cùng nàng thả xuống cái chén rỗng nói: "Còn đang làm việc sao?"
Triệu Tiểu Đường nghe được câu hỏi của nàng tim đập chợt nhanh hơn xíu xiu, cô quay đầu nhìn thấy Thư Hân chỉ mặc mỗi váy ngủ, tóc ướt dùng làm khăn mặt quấn lại, cần cổ trắng ngần thon thả, nàng khi tắm nên dùng đầu ngón tay cào trên xương quai xanh mới in mất vệt hồng ngân rơi vào trên da thịt trắng nõn đặc biệt rõ ràng còn chói mắt. Triệu Tiểu Đường trong lòng nổi lên xao động quen thuộc cô có chút mất tự nhiên rạo rực cầm lấy ly nước ấm đặt bên cạnh máy tính uống một hớp đáp lời: "Lập tức liền xong rồi."
Ngu Thư gật đầu đứng lên một mặt lạnh nhạt nói: "Vậy Đường tiếp tục đi."
Nàng mới vừa đi ra ngoài cổ tay bị người ta tóm lấy, Triệu Tiểu Đường ngẩng đầu lên nói: "Hân Hân."
Ngu Thư Hân không có hất tay cô ra xoay người nói: "Làm sao ạ?"
Triệu Tiểu Đường cũng đứng lên, cô cùng Thư Hân chiều cao xấp sỉ, hai người nhìn thẳng vào nhau cô nói rằng: "Em có phải là đang giận tôi?"
"Tức giận?" Ngu Thư Hân chớp mắt: "Không có a, em tại sao lại tức giận?"
"Vậy em....." Triệu Tiểu Đường nắm lấy lòng bàn tay ấm áp của nàng đôi tay khẽ tiết ra mồ hôi, Thư Hân tiếp lời: "Em làm sao? Đối xử với Đường lúc lạnh lúc nóng?"
Triệu Tiểu Đường gật đầu, ánh mắt nghiêm túc lại không rõ, nhìn cô như vậy rất giống bảo bảo hiếu kỳ đang gặp khó khăn. Ngu Thư Hân thưởng thức xong trên mặt bình tĩnh nói: "Có phải là rất không thoải mái? Rất phiền muộn? Rất khó chịu?"
Triệu Tiểu Đường mở miệng: "Tôi chỉ là muốn biết, tại sao."
"Không có tại sao a." Ngu Thư Hân nhún vai: "Đường trước đây không phải là như vậy đối với em sao?"
Triệu Tiểu Đường cầm lấy tay Thư Hân trong nháy mắt mất đi khí lực, sắc mặt cô hơi trắng, đầu quả tim độn đau. Ngu Thư Hân hướng về bên người Tiểu Đường đến gần một bước hai người mặt đối mặt, Triệu Tiểu Đường giương mắt liền nhìn thấy trên trán Thư Hân vẫn còn hơi nước, lông mày sắc nét dày rậm, gương mặt trắng hồng khả ái. Thư Hân đưa tay ra đặt ở trên bờ môi cô nhẹ nhàng đụng vào: "Hiện tại còn muốn hôn em sao?"
Triệu Tiểu Đường tim đập như nổi trống bị Thư Hân đụng tới địa phương giống như hỏa thiêu, có điện lưu thoáng truyền dọc thân thể. Lồng ngực vẫn còn chưa hoàn toàn rút đi đau đớn giờ khắc này tê tê dại dại, mấy loại cảm giác hỗn tạp cùng một chỗ vừa ngọt vừa chua lại đắng trong lòng Tiểu Đường khó chịu trầm thấp ừm một tiếng, Ngu Thư Hân một mặt hờ hững: "Nhưng là em không muốn."
Nàng nói xong xoay người rời đi khỏi phòng khách trở về phòng ngủ của mình đóng cửa lại phần lưng tựa ở trên khung cửa. Thư Hân cúi đầu một lúc lâu mới duỗi ngón tay cái ra đem ngón tay vừa đụng tới cánh môi Tiểu Đường chạm chạm vào môi mình.
Nàng đã từng đặc biệt đặc biệt muốn hôn Triệu Tiểu Đường cũng từng ảo tưởng chính mình và cô qua hành động này.