Mưa rơi càng ngày càng lớn Ngu Thư Hân từ phòng vệ sinh đi ra liền nghe thấy tiếng nước mưa nện ở trên bệ cửa sổ phát ra âm thanh như mưa hạt trân châu rơi trên mặt bàn leng keng leng keng. Nàng đi tới trước cửa sổ lôi kéo tấm rèm qua một bên, bên ngoài trời đen kịt chỉ có hạt mưa nện lên tấm kính cửa sổ trong suốt vỡ thành bọt nước.
Trước mắt tình cảnh này thật giống khi nàng còn ở Triệu gia, khi đó mỗi khi gặp trời đổ mưa nàng đều sẽ ôm hai đầu gối ngồi ở bệ cửa sổ nhìn ra bên ngoài màn mưa cùng nàng chỉ cách nhau qua một lớp kính thủy tinh. Ngu Thư Hân ngồi ở bên cửa sổ luôn có loại cảm giác an toàn vô hình xuất hiện rất giống với cảm giác của Triệu Tiểu Đường đem đến cho nàng.
Khi đó Triệu Tiểu Đường lúc xuống lầu đều sẽ đi ngang qua phòng nàng hoặc tình cờ tiến vào tới xem một chút nàng đang làm gì, hoặc tình cờ cùng nàng ngồi chung nói vài câu. Có mấy lần trời đổ mưa nàng nghiêng đầu xem bên ngoài cửa sổ Triệu Tiểu Đường còn lấy một chiếc chăn mỏng phủ lên người nàng, khi đó cô ấy đối với mình tốt như vậy chỉ là bởi vì ông nội rất yêu quý nàng cả Triệu gia cũng vậy. Có thể cô ấy lại cảm thấy nàng rất đáng thương liền quan tâm chăm sóc nhưng có lẽ nàng đã hiểu sai hành động của cô còn đem Triệu Tiểu Đường xem là cọng rơm duy nhất để nàng dựa dẫm vào.
Ngu Thư Hân hai tay khoanh trước ngực ánh mắt nặng nề, bờ vai phút chốc cảm nhận được trọng lượng đặt lên nàng nghiêng đầu một chiếc áo màu nâu khoác trên người nàng còn có Triệu Tiểu Đường đứng ở sau lưng.
"Nhìn cái gì?"
Trước sau như một vẫn câu hỏi đó, Ngu Thư Hân trong nháy mắt hoảng hốt, trước mặt nàng Triệu Tiểu Đường mặc quần áo ở nhà, tóc dài dùng dây thun búi gọn lên gương mặt ngũ quan tinh xảo hiện ra trong nháy mắt. Nhiều năm như vậy gương mặt non nớt trong kí ức của Thư Hân đã sớm trưởng thành chỉ cần một cái ánh mắt liền có thể khiến người ta á khẩu không trả lời được. Hiện thực cùng quá khứ đan xen Ngu Thư Hân buông hai tay xuống bên người, nàng cúi đầu nhắm mắt lại : "Bên ngoài trời mưa rất lớn."
Triệu Tiểu Đường nghe vậy nhìn ra ngoài, bên ngoài chỉ có đèn đường toả ra ánh sáng màu vàng yếu ớt, dưới ánh đèn mưa bụi xối xả cô gật đầu: "Buổi tối em có muốn ăn chút gì hay không ?"
Ngu Thư Hân lắc đầu: "Không ăn. Em về phòng trước."
Triệu Tiểu Đường nhìn nàng rời khỏi phòng khách trở về phòng cánh cửa gỗ nhẹ nhàng khép lại, cô thu tầm mắt nhìn trên bàn trà máy tính vẫn còn đang mở cô đi tới ngồi ở trên ghế sofa đem máy tính đặt ở trên hai đầu gối mở ra một cái video. Ngay lập tức một quảng cáo liền xuất hiện Ngu Thư Hân mặc dạ phục màu đỏ đứng trên thảm đỏ như một siêu sao quốc tế toả ra ánh sáng chói mắt, mỗi một cử chỉ ánh mắt, nụ cười, mỗi cái xoay người hoàn hảo được nàng diễn tả mười phân vẹn mười. Triệu Tiểu Đường nhìn chằm chằm video đôi mắt phảng phất ánh lửa đỏ lên toả sáng, cô một cái tay nâng cằm đem đoạn video này nhìn một lần lại một lần.
Đèn của phòng khách vẫn mở Ngu Thư Hân vươn mình còn có thể từ dưới khe cửa nhìn thấy một tia sáng, ngoài cửa sổ gió táp mưa sa trong phòng bầu không khí yên tĩnh. Nghĩ đến ngoài cửa Triệu Tiểu Đường vẫn còn đang ngồi làm việc trong lòng Ngu Thư Hân lại nổi lên cảm giác an toàn quen thuộc, nó như khắc sâu vào trong xương tủy có chỗ hổng liền không kiêng dè nhô ra. Ngu Thư Hân không thích cái cảm giác này nàng lại xoay người quay lưng về phía cửa phòng nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ cành cây bị thổi làm cho ngã trái ngã phải, cành cây đập vào tấm kính phát ra thanh âm chói tai phối hợp tiếng mưa rơi bùm bụp rất khó ngủ.
Trời ngày càng tối mưa bụi càng dầy đặc thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng sấm vang chớp giật, Triệu Tiểu Đường xử lý xong một phần văn kiện cuối cùng tắt máy tính đi cô quay đầu xem ngoài cửa sổ vừa vặn một tia chớp sáng lên bầu trời biến sắc tiện đà một tiếng sấm nổ! Cô và nàng ngăn cách nhau bởi một cánh cửa phòng trong phòng Ngu Thư Hân nghe được âm thanh phút chốc mở mắt ra vẻ mặt kinh hoàng chưa định thần có phần hơi trắng, nghe được là tiếng sấm sau đó nàng lặng lẽ thở một hơi quay đầu xem cửa sổ.
Rèm cửa sổ màu nhạt che kín cảnh sắc bên ngoài tia sét xé ngang bầu trời chiếu tia sáng xuyên qua tấm rèm rơi vào phòng, tiếng sấm rút đi chỉ còn dư lại tiếng mưa rì rào. Ngu Thư Hân thở nhẹ ra vừa mới chuẩn bị ngủ một tia chớp sáng lên vừa vặn chiếu vào trên cửa sổ chiếu ra một bóng người!
Chớp giật nháy mắt liền qua ngoài cửa sổ lại khôi phục màn đêm thăm thẳm, Ngu Thư Hân ngỡ ngàng từ trên giường bò ngồi dậy hoảng loạn vừa nãy là bóng người sao? Hay là bóng cây? Nàng có phải là hoa mắt nhìn lầm? Ngu Thư Hân có chút ngờ vực đưa tay mở đèn ngủ ở đầu giường, ngoài cửa sổ quang ảnh loang lổ nàng đứng ở một bên rèm cửa sổ tim đập nhanh lòng bàn tay tiết ra giọt mồ hôi nhỏ, nàng khẽ cắn răng nắm lấy góc rèm cửa sổ nhắm mắt kéo ra. Bên ngoài cửa sổ cảnh sắc hiện ra trước mắt không có bóng người nào chỉ có cành cây bị gió thổi va vào cửa sổ Ngu Thư Hân làm động tác hít sâu lấy lại bình tĩnh lắc đầu một cái vừa mới chuẩn bị kéo rèm cửa sổ lại thì tầm mắt nàng chạm vào cách đó không xa dưới thân cây có một bóng đen. Ngu Thư Hân cau mày quay lại trên giường cầm điện thoại lên trong phòng vẫn chưa bật đèn sáng liền thấy một tia chớp sáng lên, cái bóng đen kia cũng xoay chuyển nghiêng đầu quay về phía nàng cười.
"Ah......... "
Triệu Tiểu Đường mới vừa từ phòng vệ sinh đi ra liền nghe thấy tiếng hét chói tai của nàng từ phòng bên cạnh, rất nhanh sau đó cánh cửa gỗ mở toang ra từ bên trong phòng có một người lao ra ! Người kia nhìn thấy cô sau đó có chút run cầm cập nói: "Ở ngoài, bên ngoài. . ."
Triệu Tiểu Đường thấy Ngu Thư Hân gương tái mét hơi thở bất ổn cô cau mày: "Bên ngoài làm sao?"
Có lẽ là bởi vì nhìn thấy Triệu Tiểu Đường nên Ngu Thư Hân sự hoảng loạn trong lòng liền an ổn một chút nàng nuốt nước miếng, âm thanh căng thẳng nói: "Bên ngoài có người."
Một câu nói đủ khiến Triệu Tiểu Đường hơi thay đổi sắc mặt, cô theo phương hướng ngón tay Ngu Thư Hân chỉ nhìn ra ngoài: "Có người?"
Ngu Thư Hân gật đầu liên tục mái tóc theo động tác của nàng khẽ run, Thư Hân hiện tại cả người nằm ở trạng thái căng thẳng. Triệu Tiểu Đường vừa mới chuẩn bị đi vào phòng của Thư Hân xem thử liền bị nàng ngăn lại tóm lấy cổ tay cô, Thư Hân thấp giọng nói: "Đừng đi."
Vừa rồi cái nụ cười kia giống như cơn ác mộng vậy, Thư Hân bây giờ nghĩ lại cảnh tượng khi đó vẫn còn thấy sợ hãi vô cùng. Triệu Tiểu Đường nhìn ra sự sốt sắng của Thư Hân cô không tiến vào căn phòng nữa mà dìu Thư Hân đi về phía sofa : "Người đó như thế nào, em có nhìn thấy rõ ràng sao?"
Ngu Thư Hân không chút nghĩ ngợi nói: "Là nam nhân."
"Nam nhân?" Triệu Tiểu Đường tiếp tục nói: " Em nhìn thấy hắn ta ở chỗ nào ?"
Ngu Thư Hân quay đầu nhìn về phòng ngủ của mình : "Bên ngoài cửa sổ cạnh gốc cây."
"Em có nhìn thấy mặt của hắn?"
Ngu Thư Hân cẩn thận nhớ lại: "Nhìn thấy một vài điểm."
"Có phải là nhân viên chương trình?"
Một loạt câu hỏi của cô Ngu Thư Hân dần bình tĩnh lại, nàng lắc đầu khẳng định nói: "Không phải."
Nếu như là nhân viên chương trình không thể đêm hôm khuya khoắt xuất hiện ở đây, nàng trước đó tia chớp xuất hiện trước còn nhìn thấy bóng người nằm nhoài trên cửa sổ sát đất nên chắc chắn là hắn ta còn có nụ cười quỷ dị kia. Ngu Thư Hân một mạch nói ra có chút nói năng lộn xộn, Triệu Tiểu Đường duỗi tay một cái ôm lấy nàng nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng Thư Hân : "Đừng nói nữa không có chuyện gì, tôi đều biết, em đừng sợ."
Ngu Thư Hân nghe được lời an ủi quen thuộc cái ôm ấm từ cô tâm tình từ từ yên ổn, nàng nhận ra Tiểu Đường đang xoa nhẹ phía sau lưng nàng cử chỉ vô cùng ôn nhu, nàng không có hé răng. Triệu Tiểu Đường nói: "Tôi gọi điện thoại kêu Triệu Hy."
Nửa giờ sau, Triệu Hy mang theo mấy nhân viên lại đây bọn họ mới vừa từ bên ngoài đi vào trên người còn mang theo hơi lạnh cùng nước mưa, Triệu Hy gặp mặt liền hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Tên nam nhân nào?"
Triệu Tiểu Đường đem sự việc Ngu Thư Hân vừa gặp phải thuật lại một lần sau đó cô nói rằng: "Trước tiên chớ kinh động những người khác, Triệu Hy em gọi cho người phụ trách khu nghỉ dưỡng để bọn họ kiểm tra lại video camera xem."
Triệu Hy gật đầu liên tục: "Vâng."
Cô lập tức cho người phụ trách gọi điện thoại, phía bên kia người còn ngủ mơ mơ màng màng. Triệu Hy cắn răng nói vài câu người phụ trách lập tức tỉnh lại, hắn bận bịu mặc quần áo tử tế đi vào phòng quản lí. Phòng quản lí có hai người chịu trách nhiệm quan sát, bọn họ nghe được tiếng cửa mở kinh ngạc nhìn người phụ trách đi vào ra lệnh cho bọn họ đem video máy giám sát khu nhà của Ngu Thư Hân kiểm tra xem có phát hiện người khả nghi hay hành động dị thường gì không. Hai nhân viên trực đêm có chút ngây ngốc nhìn nhau trao đổi sau đó lắc đầu: "Không có."
Video rất nhanh được kiếm ra phát lại xem bên trong cũng không có người đàn ông nào mặc áo đen, hai nhân viên trực tiếp hỏi: "Xảy ra chuyện gì ạ ?"
Người phụ trách lắc đầu: "Tôi qua xem một chút."
Sau khi xem xong hắn cầm theo ô xuyên qua màn mưa hướng về khu nhà ở của Ngu Thư Hân chạy tới, vừa đi tới cửa liền có thể nghe được bên trong mọi người đang nhỏ giọng nói chuyện hắn gập ô lại để bên ngoài rồi đi vào chào hỏi: "Triệu tổng giám."
Triệu Hy nhìn sang: " Anh Trương có video từ camera an ninh không không ?"
Người phụ trách gật đầu: "Có, thế nhưng. . ."
Thế nhưng cũng không có phát hiện người lạ mặt, anh ta đem video giao cho Triệu Hy nói: "Cô xem."
Triệu Hy tiếp nhận điện thoại di động của anh ta, xem vài lần sau đưa cho Triệu Tiểu Đường, người phụ trách nói: "Ngu tiểu thư có khả năng là cô hoa mắt nhìn lầm hay không?"
Ngu Thư Hân đang cúi đầu xem đoạn video trên tay Triệu Tiểu Đường bên trong xác thực từ đầu tới cuối đều không có ai, nàng cau mày lẽ nào là nàng nhìn lầm? Không thể nào, nàng rõ ràng nhớ tới người đàn ông kia đối với mình nở nụ cười, Ngu Thư Hân đôi mi thanh tú khẽ động nàng lắc đầu. Triệu Tiểu Đường đưa điện thoại di động trả lại người phụ trách nói rằng: "Chúng ta vào trong phòng xem thử."
Cô nói rồi đi vào trong phòng Ngu Thư Hân, lần này Thư Hân không có kéo cô ngăn lại mà cùng đi ở sau lưng cô. Đi tới trước cửa sổ sát đất Ngu Thư Hân nhỏ giọng nói: "Chính là bên kia."
Ngu Thư Hân ngón tay hướng về một gốc cây bình thường, Triệu Tiểu Đường nghiêng đầu đối với người phụ trách nói: "Vừa rồi trong video không có ghi lại khu vực này?"
Người phụ trách gật đầu, nơi này phụ cận chính là cửa sổ sát đất vì bảo vệ việc riêng tư của khách hàng nên khu nghỉ dưỡng không lắp đặt camera an ninh ở đây. Thế nhưng chung quanh đây đều có camera nếu như có người muốn tới đây đứng trước cửa sổ sát đất khẳng định là sẽ bị ghi hình lại, người phụ trách giải thích một lần sau nói rằng: "Thế nhưng trong video cũng không có người vì lẽ đó Ngu tiểu thư có thể hay không là cô nhìn lầm?"
Ngu Thư Hân nghe được anh ta nói như vậy nhất thời trầm mặc, Triệu Tiểu Đường liếc mắt câu từ rõ ràng nói: "Nếu như không phải là bởi vì nhìn lầm đâu?"
Người phụ trách làm như không rõ, hắn vò đầu: "Triệu tổng?"
Triệu Tiểu Đường nhìn chằm chằm cái cây trước mặt nói rằng: "Nếu như là người này hiểu rõ khu vực camera an ninh quản lý sau đó hắn tìm ra điểm mù thì sao?"
Câu nói này vừa biểu lộ ra mọi người sắc mặt đại biến đặc biệt là người phụ trách hắn ta mặt mày trắng bệch, nếu như đúng là như vậy, vậy phiền phức lớn rồi! Anh ta im lặng vài giây lắc đầu: "Triệu tổng cái này không thể nào, khu nghỉ dưỡng của chúng tôi an ninh bảo đảm là đứng số một nơi này."
Triệu Tiểu Đường nhấc mắt nói: "Cho nên?"
"Vì lẽ đó.... " Vì lẽ đó không thể xảy ra chuyện như vậy anh ta nhưng là không nói ra được, Triệu Tiểu Đường khí thế quá bức người khiến anh ta cảm nhận được sự áp bức rất lớn hầu như là nghiền ép cho anh ta không cãi được. Người phụ trách đối diện hàng lông mày đôi mắt lệ lạnh băng của cô nuốt nước miếng nói: "Vì lẽ đó, chúng tôi trước tiên sẽ ở khu vực lục soát một lượt kiểm tra cô xem vậy có được không ạ?"
Triệu Tiểu Đường bình tĩnh nhìn hắn gật đầu, người phụ trách thở hắt ra một hơi.
Bảo an khu nghỉ dưỡng chia ra làm hai nhóm, Triệu Hy cũng phân phố nhân viên tổ chương trình hỗ trợ. Ba nhóm phân chia nhau tản ra lục soát xung quanh, bọn họ hành động thầm lặng không thể kinh động đến các khách nhân khác. Nhóm người dọc theo khu nhà ở, bên ngoài mưa rơi như cũ Triệu Hy ngồi ở bên ghế sofa đối với Ngu Thư Hân nói: "Không có chuyện gì chị Thư Hân không cần lo lắng."
Ngu Thư Hân nghe được lời cô an ủi gật đầu, nàng theo thói quen nhìn về phía Triệu Tiểu Đường phát hiện cô ấy cũng đang quan sát nàng. Triệu Tiểu Đường hướng về phía nàng cười nhạt nhẹ giọng nói: "Không có chuyện gì đừng sợ."
Trong lòng đột nhiên sinh sôi ra cảm giác an toàn quen thuộc, Ngu Thư Hân bất tri bất giác thu tầm mắt lại.
Mọi người đi xung quanh kiểm tra đi kiểm tra lại , tiếng đồng đừng nói là người lạ đến một động vật nhỏ đều chưa thấy một con nào, trong đội ngũ có người nói: "Nào có người a, trong camera theo dõi cũng không thấy chẳng lẽ bỗng dưng xuất hiện ra?"
"Tôi nói những nghệ sĩ này đóng phim nhiều cho nên nhiều khi bọn họ mắc chứng vọng tưởng nghĩ người khác hại mình, cả ngày nghi thần nghi quỷ."
"Có thể là cẩu tử thì sao ?"
"Cẩu tử cái rắm a, làm gì có đám cẩu tử nào có thể phi thiên độn địa?"
Người phụ trách nghe được bọn họ nói chuyện qua lại gương mặt bình tĩnh, giờ sáng bọn họ tìm kiếm tất cả góc quanh khu nghỉ dưỡng vẫn không có kết quả. Đội bảo an kết hợp với nhân viên tổ chương trình tìm mãi không thấy người cũng bắt đầu thấy mệt mỏi, người phụ trách nói: "Trở về đi."
Mọi người đi theo người phụ trách khu nghỉ dưỡng hướng về khu nhà ở của Ngu Thư Hân đi tới, người phụ trách gõ cộc cộc vài cái lên tấm cửa rồi mở cửa đi vào giải thích: "Xác thực không ai, chúng tôi đã lục soát nhiều lần không tin cô có thể hỏi cậu Lâm đây."
Lâm Diệp chính là người dẫn dắt nhân viên tổ chương đi lục soát, cậu ta đối diện ánh mắt tìm tòi nghiên cứu ánh của Triệu Tiểu Đường gật đầu chắc nịch trầm giọng nói: "Đúng vậy ạ thưa sếp."
Tuy rằng cậu ta tin tưởng lời của Ngu Thư Hân cũng biết cô ấy sẽ không ăn nói ba hoa thế nhưng bọn họ lục soát tứ phía mấy lần xác thực đều không thấy ai. Triệu Tiểu Đường nghe vậy mím môi, Triệu Hy đứng ở sau lưng cô nói: "Chị hai ngày mai rồi lại điều tra được chứ? Đêm nay để mọi người đi về nghỉ trước?"
Triệu Tiểu Đường quay đầu nhìn Ngu Thư Hân thấy nàng khẽ gật đầu, cô nói: "Được rồi, ngày mai lại điều tra."
Người phụ trách khom người cam đoan: "Triệu tổng xin yên tâm, tôi sẽ để bảo an chú ý bên này nhiều hơn."
Triệu Tiểu Đường lạnh nhạt nói: "Phiền phức cậu rồi, cậu Trương. "
Người phụ trách đáp lại sau đó dẫn theo những người khác rời đi Triệu Tiểu Đường đối với Triệu Hy nói: "Các em cũng đi về nghỉ ngơi đi."
Triệu Hy quay đầu đối với Ngu Thư Hân nói: "Chị Thư Hân vậy chúng em về trước ngày mai lại tiến hành điều tra lại."
Ngu Thư Hân nhìn cô nhẹ giọng nói: "Ừm."
Chờ đến sau khi mấy người Triệu Hy rời đi toàn bộ căn nhà lại khôi phục yên lặng, ngoài cửa sổ tình cờ có bảo an đi qua Triệu Tiểu Đường đối với Thư Hân nói: "Có mệt hay không? Trước về phòng. . ." Cô nói tới chỗ này trầm mặc vài giây nói: "Em đi tới phòng tôi nghỉ ngơi thì hơn."
Ngu Thư Hân cự tuyệt nói: "Không cần, em ở phòng khách nghỉ ngơi được rồi ."
Phòng khách máy sưởi mở vừa đủ ngược lại cũng không lạnh, Ngu Thư Hân nói rồi ngồi ở trên ghế sofa nằm xuống Triệu Tiểu Đường kéo tay nàng lại: "Ngủ ở sofa ngày mai thức dậy khẳng định em sẽ bị đau thắt lưng."
Ngu Thư Hân bị cô lôi kéo vào phòng ngủ của mình, hai gian phòng ngủ của cô và nàng gần sát nhau cách bố trí phòng ngủ cũng giống nhau. Ngu Thư Hân bị Tiểu Đường lôi kéo cưỡng ép ngồi ở bên giường, cô nói: "Em ngủ đây đi."
Hiện tại đã hơn giờ sáng còn có hai ba tiếng nữa là mặt trời ló rạng cũng không cần thiết lại vì ngủ ở chỗ nào mà tranh chấp, Triệu Tiểu Đường nửa đêm không ngủ đủ vành mắt xuất hiện quầng đen nhàn nhạt hiển nhiên cô cũng rất mệt mỏi. Ngu Thư Hân nhìn cô vài giây: "Vậy Đường ngủ ở chỗ nào?"
Triệu Tiểu Đường nói: "Tôi còn có chút công tác chưa làm xong, em nghỉ ngơi đi tôi ở ngay bên ngoài phòng khách."
"Nếu như em sợ cứ nói với tôi, tôi có thể ở đây cùng em."
Ngu Thư Hân đưa mắt nhìn cô cuối cùng nói: "Em không sao không cần Đường ở cùng."
Triệu Tiểu Đường vẻ mặt như thường: "Vậy tôi liền ở phòng khách có việc em gọi tôi."
"Dạ."
Nửa đêm kinh hãi đến mất ngủ, Ngu Thư Hân không ngủ được nàng nghiêng người nằm ở trên giường chóp mũi ngửi thấy mùi hương quen thuộc nàng vùi mình vào bên gối mạnh mẽ hít vào một hơi vành mắt ửng đỏ.
Cửa không khóa Thư Hân xoay người liền có thể nhìn thấy dáng vẻ Tiểu Đường ngồi ở trên ghế sofa gõ máy tính. Cô vẫn như vậy khi làm việc cực kì nghiêm túc cẩn thận tỉ mỉ, Thư Hân ngắm nhìn cô một lúc lâu cảm thấy buồn ngủ vừa mới nhắm mắt lại cái khuôn mặt tươi cười kia lại xuất hiện dọa Thư Hân giật mình sợ hãi ngồi bật dậy.
"Làm sao vậy Thư Hân?" Bên ngoài cửa truyền đến âm thanh, Ngu Thư Hân trán ướt đẫm mồ hôi nàng ấn ấn huyệt thái dương nói: "Lại nghĩ đến dáng vẻ khi nãy của người đàn ông kia."
Triệu Tiểu Đường nghe vậy nhìn nàng vài giây quay lại phòng khách, không bao lâu cô quay lại ôm máy tính trong ngực đi tới bên giường ngồi xuống bàn làm việc. Trên màn hình máy tính vẫn còn những đường biểu đồ lên xuống xanh đỏ lấp loé, Triệu Tiểu Đường gõ hai lần bàn phím đối với Thư Hân nói: "Ngủ đi, tôi sẽ ở đây."
Ngu Thư Hân cánh môi nhúc nhích cuối cùng không nói gì, nàng vành mắt như cũ ửng hồng sau ly hôn nàng thật sự không nghĩ tới chính mình có ngày còn có thể ngủ ở trong phòng Triệu Tiểu Đường, ngủ ở trên giường của cô. Thậm chí vừa ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy dáng vẻ đang làm việc của cô, những cảnh tượng mà Thư Hân tha thiết ước mơ trong hồi ức quay về như sóng nước ầm ầm kéo tới. Lồng ngực lại trướng lên khó chịu có chút chua xót, nàng chớp mắt muốn những cảm giác kia biến mất.
Cả căn phòng rất yên tĩnh chỉ còn dư lại tiếng đánh máy lanh lảnh của Tiểu Đường, cô làm việc trong nửa giờ tạm dừng nghỉ ngơi quay qua nhìn thấy Thư Hân còn chưa ngủ mở to mắt không khỏi hỏi: "Ngủ không được à?"
Ngu Thư Hân nghiêng đầu ánh mắt bình tĩnh rất nhiều, ánh đèn ngủ màu vàng rơi lên nửa gương mặt đang nằm nghiêng của nàng rất mềm mại, Thư Hân lên tiếng hỏi: "Đường công tác vẫn luôn nhiều như vậy sao?"
Đây là lần đầu tiên sau khi ly hôn nàng hỏi cô về chuyện công tác, lúc còn trong cuộc hôn nhân kia thì nàng vẫn luôn nói lời hỏi thăm cô như : Khi nào Đường tan ca? Đường ăn gì chưa?.... Khi cô mở chi nhánh công ty mới nàng cũng sẽ hạnh phúc vui vẻ chúc mừng cô làm ăn đại phát, rất nhiều rất nhiều lời hỏi thăm nhưng Triệu Tiểu Đường chưa từng đáp lại nàng cùng lắm chỉ là cái gật đầu cho có lệ. Lâu dần Ngu Thư Hân cũng không tiếp tục hỏi đến công tác của cô nàng chỉ tập trung quan tâm thân thể của cô ra sao, hiện tại bất ngờ nghe được Thư Hân lại đề cập hỏi tới chuyện công tác đầu quả tim của Tiểu Đường như bị gõ mở một lỗ hổng, có dòng nước ấm len lỏi vào theo đó trái tim đồng thời đập loạn nhịp. Triệu Tiểu Đường nhìn về phía máy tính nói: "Hiện tại công việc đã giảm đi rất nhiều rồi, nhờ có ba tiến vào công ty hỗ trợ nếu không sẽ giống như trước cả ngày bận rộn."
Triệu Tiểu Đường lúc này lại như một học sinh ngoan ngoãn lão sư hỏi cái gì cô đáp lại cái đó thậm chí trả lời xong còn nhìn lão sư bằng ánh mắt tràn đầy sự kỳ vọng, hi vọng Thư Hân có thể hỏi cô thêm càng nhiều chút.
Ngu Thư Hân nghe vậy gật đầu: "Em còn nhớ tới trước đây Đường vẫn hay đi công tác."
Đâu chỉ là thường hay, khi đó Triệu Tiểu Đường hai, ba tháng đều chưa chắc đã về công ty một lần, bận bịu đến không thấy được bóng người. Triệu Tiểu Đường quay đầu nhìn Ngu Thư Hân nàng nằm nghiêng, hai tay đặt ở dưới gò má ánh đèn rơi trên nửa gương mặt nàng bình tĩnh lại ôn hòa, cái trán trắng nõn, lông mày no đủ, chóp mũi thanh tú, môi khẽ mở, răng trắng môi đỏ, cô nhìn về phía Ngu Thư Hân nói: "Sau này sẽ không."
Ngu Thư Hân thân thể trong chăn cuộn mình lên, Triệu Tiểu Đường nhìn nàng âm thanh hơi thấp nói: "Sau này sẽ không thường thường đi công tác."
"Ừm." Không nhẹ không nhạt đáp lời cô, Ngu Thư Hân thu về tay, chăn kéo lên cao tới dưới cằm chỉ để lộ ra gương mặt tươi cười ở bên ngoài đặc biệt thanh tú. Triệu Tiểu Đường theo dõi số liệu trong máy tính thuận miệng nói: "Còn không muốn ngủ hử?"
Ngu Thư Hân có chút buồn bực lông mày nhíu lại, nàng trở mình bên tai nghe được tiếng cô hỏi: "Cần tôi kể chuyện xưa cho em không ?"
Nghĩ đến những câu chuyện trước kia cô kể cho nàng Ngu Thư Hân tự nhiên không còn thấy buồn bực nữa, giọng nói của nàng từ trong chăn truyền ra: "Đường lại muốn kể mấy câu chuyện vô căn cứ kia ?"
Triệu Tiểu Đường cười khẽ, cô di chuyển cái ghế quay về chính diện chiếc giường cúi đầu liền có thể nhìn thấy sau gáy Thư Hân, cô nói rằng: "Bằng không em tự mình chọn ?"
Ngu Thư Hân nghe cô nói như thế khóe miệng hơi vung lên, Triệu Tiểu Đường đọc chuyện tốc độ rất nhanh thường thường một đêm có thể đọc xong một quyển sách dày dẫn đến cốt truyện trong sách Thư Hân theo không kịp. Cho nên sau đó liền đổi thành Thư Hân yêu cầu cốt truyện như thế nào Triệu Tiểu Đường sẽ học tập tìm và đọc câu chuyện như thế. Lúc đó Ngu Thư Hân thường thường tìm câu chuyện tình yêu có kết cục hạnh phúc muốn cho Tiểu Đường đọc, vọng tưởng mình có thể từ những câu chuyện như vậy biểu lộ tâm ý của chính mình nhưng Triệu Tiểu Đường lại không hề hiểu. Ngày cô xuất ngoại Ngu Thư Hân trốn ở trong phòng khóc nức nở thở không ra hơi, dỗ thế nào cũng không chịu ra ngoài. Triệu Tiểu Đường đến cùng nàng nói lời từ biệt thì Thư Hân không muốn để cho cô đi hung hăng ôm cô, Triệu Tiểu Đường không có đẩy nàng ra mặc kệ cho Thư Hân ôm chặt lấy mình.
Ngu Thư Hân ngày đó một bên vừa khóc vừa nói sau này sẽ không có ai kể chuyện xưa cho nàng nghe ai ngờ Triệu Tiểu Đường nghe vậy đôi mắt nhìn đồng hồ nói với nàng: "Tôi còn có phút mới phải xuống lầu em có thể nghe được một câu chuyện, tôi kể cho em xong rồi lại đi."
Ngu Thư Hân ngày đó miễn cưỡng bị cô chọc cho nở nụ cười, tâm tư đang buồn lại nghe được câu này vành mắt ửng hồng nàng nói: "Không muốn đọc, cũng không muốn nghe."
Triệu Tiểu Đường không có miễn cưỡng nàng ánh mắt cô rơi vào thân hình nhỏ bé đang thu mình lại trong chăn, vẻ mặt ôn hòa: "Vậy thì lần sau lại nói."
Ngu Thư Hân không có đáp lời cả căn phòng lại lần nữa khôi phục sự yên lặng, Triệu Tiểu Đường hai tay để ở trước ngực không hề chớp mắt xem Ngu Thư Hân mãi đến tận trong máy tính truyền đến âm thanh đích đích cô mới quay đầu.
Trong phòng một lần nữa vang lên tiếng lạch cach của bàn phím lanh, thời gian từng giây từng phút trôi qua Triệu Tiểu Đường nhìn góc phía dưới xem thời gian biểu thị ở màn hình laptop hơn giờ sáng, Tiểu Đường quay đầu nhìn Thư Hân em ấy đã ngủ cô mới yên tâm.
Triệu Tiểu Đường đứng dậy đi một chuyến vào phòng vệ sinh, đi tới sát vách gian phòng của Thư Hân thì cô đi đến bên cửa sổ nhìn xem, rèm cửa sổ vẫn đang kéo lại cả phòng đen thui, cô đi ra ngoài tiện tay đóng cửa phòng lại đi vào phòng vệ sinh.
Sau khi từ phòng vệ sinh ra ngoài Tiểu Đường lại trở về phòng ngủ của mình, trên bàn làm việc cô mở một cây đèn nhỏ lên sau đó mới đi lại tắt đèn lớn cả căn phòng nhất thời tối lại. Triệu Tiểu Đường chậm rãi bước đi tới gần chỗ Ngu Thư Hân đang ngủ cô hạ thấp người xuống một chút, Ngu Thư Hân vừa vặn nhắm mắt nghỉ ngơi, hô hấp không nóng không lạnh sắc mặt bình tĩnh có chút tóc rối dán vào gò má nàng. Triệu Tiểu Đường ngồi xổm xuống dùng tay đem sợi tóc rối của Thư Hân vén gọn ra sau tai, lộ ra góc nghiêng gương mặt xinh đẹp còn có mùi thơm thoang thoảng Tiểu Đường có thể ngửi thấy. Cô không dám thở mạnh nét mặt ôn hòa chăm chú ngắm nhìn nàng.
Ngu Thư Hân trở mình cánh tay phải lộ ra bên ngoài, Triệu Tiểu Đường đem cánh tay nàng thả vào trong chăn, nắm lấy góc chăn kéo lên được một nửa ánh mắt cô lơ đãng rơi vào phần bụng hơi nhô lên của nàng. Ngu Thư Hân mặc áo ngủ vải bông rộng rãi đứng thẳng người sẽ không thấy được nhưng nằm nghiêng liền có thể nhìn thấy rõ phần eo gồ lên một chóp nhỏ. Đôi mắt của Tiểu Đường khó lòng dời đi khi bắt gặp hình ảnh này trái tim cô đập nhanh hơn bàn tay tại trên bụng nàng chạm nhẹ vào cảm nhận đứa nhỏ. Đầu ngón tay cách một lớp vải bông vẫn cảm nhận được đứa nhỏ vẫn không ngừng lớn lên trong bụng nàng, phát dục rất tốt rất khỏe mạnh. Triệu Tiểu Đường lưu luyến thu ngón tay lại đem chăn đắp ngay ngắn cho nàng.
Hơn giờ sáng bên ngoài cửa sổ cảnh vật vẫn đắm chìm trong màn đêm hắc ám, Triệu Tiểu Đường đứng dậy lôi kéo rèm cửa sổ ra một chút, bên ngoài đèn đường như cũ mờ nhạt hạt mưa dày đặc nện ở trên bệ cửa phát ra tiếng vang. Triệu Tiểu Đường nhìn ngắm cảnh sắc mấy giây sau đó trở lại trước bàn làm việc vừa mới chuẩn bị ngồi xuống đèn bàn phút chốc bị tắt điện, cô cau mày đi tới bên giường ở trên kệ tủ ấn công tác đèn ngủ hai lần đều không có phản ứng. Cô cấp tốc quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, xuyên qua khe hở của tấm rèm cửa sổ Tiểu Đường có thể thấy bên ngoài đèn đường vẫn đang sáng, đôi mắt cô sắc lại gương mặt trầm xuống.
Ngu Thư Hân trong giấc mộng cảm giác được có người đè lên chính mình, nàng có chút không thoải mái muốn đẩy người kia ra nhưng động không được thân thể như bị người ôm lấy không thể động đậy. Nàng bỗng nhiên giật mình tỉnh lại trước mắt một vùng tăm tối, thân thể bị người ôm, giọt mồ hôi nhỏ bốc lên, chóp mũi xông vào một trận hương thơm quen thuộc là Triệu Tiểu Đường, cơ thể căng thẳng của Ngu Thư Hân liền thả lỏng nhưng âm thanh như cũ khẽ run, nàng gọi: "Đường . . ."
Lời còn chưa nói hết miệng liền bị người che lại, Triệu Tiểu Đường âm thanh tại bên tai nàng vang lên: "Đừng lên tiếng, bên ngoài có người."