Thời Nhan mới không bị mắc lừa, cô đập trán mình vào cằm Chu Mục, gỡ tay anh ở phía sau ra rồi chạy đi. Dưới chân cô vẫn là đôi dép lê ngoại cỡ kia, lúc đi vào trong phòng bếp phát ra những tiếng loẹt xoẹt loẹt xoẹt.
Chu Mục khẽ cười rồi bước tới bàn ăn. Vừa mới ngồi xuống đã thấy Thời Nhan đang bê một bát canh lớn đi ra, anh vội đứng dậy, bước hai bước lớn tới đó, cầm lấy cái bát lớn: “Đưa cho anh.”
Thời Nhan đi tới, cầm một cái bát nhỏ rồi đưa cho anh, cười toe toét gọi: “Bác sĩ Chu.”
Chu Mục cầm lấy bát canh, đặt xuống, lại ngẩng đầu lên nhìn cô: “Hả?”
“Em phát hiện ra anh càng ngày càng xấu.” Thời Nhan khịt mũi: “Nhà bên cạnh rõ ràng là một cặp vợ chồng trẻ.”
Chu Mục chớp mắt, khẽ cười rồi cúi đầu uống canh.
Thời Nhan vươn tay ra chọc chọc vào vòng xoáy trên đỉnh đầu anh: “Mục Mục, anh không ngoan.”
Chu Mục mặc kệ cô, tiếp tục ăn canh. Lúc bát canh có thể nhìn thấy đáy bát, anh mới ngẩng đầu lên, gật đầu với cô: “Ừ! Không ngoan.”
Thời Nhan vui vẻ, cầm lấy bát rồi ngồi xuống bên cạnh anh.
Biết tâm trạng Chu Mục bây giờ không tốt, Thời Nhan liên tục tìm chủ đề để trò chuyện với anh, sau đó lại kể với anh nghe những gì cô cho là buồn cười. Cô vừa ăn vừa nói chuyện, ăn thật sự rất chậm. Chu Mục nhanh chóng ăn xong, lau miệng sạch sẽ, rồi ngồi uống nước tại chỗ, vừa uống vừa nghe cô nói. Tuy rằng có phần không hiểu những gì cô đang nói, nhưng anh vẫn lắng nghe cẩn thận, thỉnh thoảng sẽ mỉm cười một chút.
Bởi vì anh biết rằng cô đang cố gắng hết sức để làm mình vui vẻ.
Thật lâu sau, Chu Mục rốt cuộc không nhịn được nữa mà vươn tay ra ôm lấy bả vai cô, sau đó ôm cô vào trong lòng.
“Này! Miệng của em rất bẩn.” Thời Nhan kêu lên, vươn tay đẩy anh ra một chút. Nhưng vừa dứt lời, một tờ khăn giấy đã được đặt trên miệng cô. Chu Mục lau miệng cho cô, lau xong, cánh tay anh khẽ siết chặt một chút, kéo cô vào trong lòng, anh nghiêng đầu, cằm đặt trên đỉnh đầu cô: “Nhan Nhan, cảm ơn em.”
“Hả?” Thời Nhan giả vờ không hiểu: “Cảm ơn cái gì? Em đã làm gì sao?”
Cô đưa tay lên, xoa xoa vành tai anh: “Em có làm cái gì đâu!”
Vành tai anh mềm mại như kẹo bông gòn. Thời Nhan không ngờ vành tai của anh lại mềm như vậy, thậm chí còn mềm hơn so với của cô, cô lập tức có cái loại cảm giác yêu thích không thể buông bỏ được.
Chu Mục đương nhiên cũng biết cô đang giả vờ. Nhưng nếu cô đã thích giả vờ như vậy, vậy thì anh cũng sẽ chiều theo ý cô.
Anh giương khóe miệng, hôn lên trán cô: “Em không cần phải làm gì cả, chỉ cần em có thể ở bên cạnh anh là được rồi.”
Thời Nhan cong khóe môi, cười tươi như đóa hoa hướng dương.
Hai người ôm nhau bên bàn ăn một lúc thì Chu Mục buông cô ra, rồi đuổi cô ra ngoài phòng khách như thường lệ, còn mình thì dọn dẹp bàn ăn. Thời Nhan nằm ở trên ghế sofa, nhàm chán lướt xem tin tức.
Lướt xem được một vài tin tức, trên bàn trà thủy tinh trước mặt vang lên tiếng gốm sứ va chạm với thủy tinh. Thời Nhan buông chiếc điện thoại đang che khuất tầm nhìn của mình xuống, ngước lên nhìn, là một đĩa táo đã được cắt nhỏ, còn có một bàn tay đang chống ở trên bàn. Ánh mắt đi theo cánh tay đó lên là một khuôn mặt đẹp trai của một người con trai.
Thời Nhan sững sờ, rồi khóe miệng đột nhiên cong lên, cô cười vẫy tay với anh: “Anh cúi đầu xuống thấp một chút, lại đây, em có chuyện muốn nói với anh.”
Chu Mục nghe theo mà cúi đầu xuống.
“Thấp hơn một chút.” Thời Nhan lại nói.
Chu Mục không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng anh cũng không hỏi gì, chỉ ngồi xổm xuống, đầu tiến sát lại gần hơn.
Đột nhiên, cổ anh bị cô kéo xuống làm anh vô cùng sửng sốt. Người nằm trên sofa ngẩng đầu lên, dịu dàng hôn lên môi anh, cũng không có kỹ xảo gì, chỉ nhẹ nhàng dán vào. Chu Mục phản ứng lại, vươn tay ra nâng cái gáy cô lên, dành lại thế chủ động, gia tăng nụ hôn này càng sâu hơn. Một hồi lâu sau, anh mới buông cô ra.
“Hôn đủ rồi sao?” Chu Mục hỏi.
Thời Nhan đỏ mặt, thu cái tay đang ôm cổ anh ra, đẩy ngực anh: “Anh cút đi.”
Chu Mục cười, xoa đầu cô: “Ăn hoa quả đi!”
“Vâng!”
Chu Mục rửa bát xong đi ra, trong phòng khách không còn bóng dáng của Thời Nhan. Anh liếc nhìn đĩa táo ăn dở, cầm lấy một miếng bỏ vào miệng, sau đó xoay người đi về phía phòng ngủ.
“Nhan Nhan.” Anh mở cửa, “Nhan Nhan, em ở trong này sao?”
Vừa dứt lời, cửa phòng tắm được mở ra một chút. Chu Mục nghe thấy tiếng nước chảy, vừa mới đi lại gần liền nhìn thấy cô thò đầu từ bên trong ra.
“Em ở đây!”
Chu Mục đi vào, thấy cô buộc tóc lên, tóc mái hơi ướt, trong lòng lập tức đoán được cô đang làm gì.
Cửa phòng tắm là cửa kính mờ, khi Thời Nhan dựa vào cửa như vậy, người ở ngoài cửa có thể nhìn thấy rõ dáng người của cô. Sợ cô xấu hổ, anh giả vờ không phát hiện ra mà quay đầu sang một bên, nói: “Em… Tắm làm gì?”
“Cái đó…” Thời Nhan muốn nói lại thôi, hai má ửng hồng như trái cà chua: “Đêm nay em sẽ không đi, anh tìm cho em một bộ quần áo.”
Sau khi nói xong một hơi, cô đóng cửa phòng tắm lại, “rầm” một tiếng.
Chu Mục sửng sốt hồi lâu, sau đó đột nhiên bật cười.
Anh lắc đầu, bất lực nói: “Cô nhóc này…”
Anh bước đến tủ quần áo, mở tủ ra chọn lựa một lúc. Anh cầm một chiếc quần ngủ lên, chần chừ một chút rồi lại đặt lại vị trí ban đầu, sau đó lại lật tìm, cuối cùng lấy một chiếc áo len màu be cùng với một chiếc quần tứ giác mới. Cầm quần áo, anh gõ cửa phòng tắm, vài giây sau, cửa mở ra, một bàn tay vươn ra.
Chu Mục buồn cười mà lắc đầu, đưa quần áo cho cô.
Anh không rời đi mà đứng ở ngoài cửa, dựa vào vách tường, vẻ mặt mong chờ.
Chờ một hồi, cửa phòng tắm mở ra, anh quay đầu lại liền nhìn thấy Thời Nhan lôi kéo bộ quần áo, bộ dạng vô cùng ngượng ngùng, anh nhịn không được mà bật cười.
Chiếc áo len đối với anh thì vừa vặn nhưng mặc trên người cô lại giống như một chiếc váy ngắn, cổ áo nghiêng sang một bên, để lộ ra xương quai xanh và bờ vai xinh đẹp.
Ánh mắt anh vô thức lộ ra vẻ tán thưởng, hóa ra cô nhóc của anh cũng có thể gợi cảm đến vậy.
Thời Nhan không nghĩ rằng anh vẫn còn ở bên ngoài, cô sợ tới mức kêu lên một tiếng: “Anh… Sao anh lại ở đây?”
Chu Mục lưu luyến thu lại ánh mắt dừng trên người cô, cười hỏi cô: “Đây là phòng của anh, anh không ở đây thì còn có thể ở đâu nữa?”
“Nhưng… A!”
Cô còn chưa dứt lời đã bị anh ôm vào trong lòng, gương mặt áp vào lồng ngực cường tráng của anh.
Cô hoàn hồn, ngẩng đầu lên vỗ mạnh vào người anh: “Tại sao anh cứ thích làm em sợ vậy nhỉ.”
Chu Mục cúi xuống hôn lên khóe miệng cô, cười nói: “Có sao?”
Hai tay ở bên eo siết chặt lại, Thời Nhan cảm thấy sắp không thở nổi.
“Anh buông em ra trước, em sắp chết vì nghẹt thở rồi.” Cô giơ tay lên, không khách khí mà vỗ vỗ vào cánh tay anh: “Mau lên.”
Chu Mục thả lòng tay, nhưng vẫn không buông cô ra, hai người vẫn nhẹ nhàng rúc vào nhau. Ngay khi Thời Nhan định hỏi anh muốn làm gì, Chu Mục đột nhiên ngồi xổm xuống, hai tay đang đặt trên lưng cô đi xuống phía sau đùi cô. Anh ôm chân cô, cánh tay dùng sức nhấc lên, rồi đứng lên, anh liền bế cô lên dễ như trở bàn tay, giống như đang ôm một đứa trẻ, cô ngồi trên cánh tay anh, hai tay vô thức ôm lấy cổ anh. Chiếc áo len vốn dài đến ngang đùi theo quán tính mà bị kéo lên trên một chút, đệ lộ ra chiếc quần màu đen.
Chu Mục cúi đầu nhìn, mặc dù chỉ là một cái quần tứ giác bình thường, nhưng khi mặc trên người cô lại vô tình mang tới một hương vị ái muội. Yết hầu của anh lăn lộn trên dưới, đôi mắt nhìn cô càng ngày càng tối sầm lại, ánh mắt vô cùng nặng nề.
Trong không gian đột nhiên tràn ngập một hương vị vô cùng khác thường, cho dù là Chu Mục hay Thời Nhan, họ đều cảm nhận được đây là cái gì, đặc biệt khi cô nhìn thấy sự thiếu kiên nhẫn trong mắt anh, cô càng chắc chắn hơn về suy nghĩ của mình. Tuy rằng ngày thường động tác thân mật nhỏ của hai người không ít, nhưng đều giới hạn từ phần cổ lên trên, Chu Mục chưa bao giờ vượt rào cả.
Ý xấu nổi lên, cô cố tình nháy mắt với anh. Chu Mục có chút thất thần, mất tự nhiên mà xoay đầu đi không nhìn cô nữa. Thời Nhan không bỏ cuộc, cũng quay đầu theo anh, anh lại quay đầu sang chỗ khác, cô cũng lại quay theo, chính là cố tình muốn nhìn vào mắt anh.
Cuối cùng, Chu Mục bất lực cười khổ: “Nhan Nhan, em cố tình sao?”
Thời Nhan cười “Hì hì”, vui vẻ nói: “Vâng!”
Chu Mục không nói nên lời, anh im lặng, khóe miệng nhếch lên, không khí vốn nhiễm màu ái muội lập tức trở nên sống động hơn. Anh ôm cô lộn ngược lại, Thời Nhan liền siết chặt lấy cổ tay anh.
“Anh cố tình.”
Chu Mục cười không nói lời nào, chỉ nhướng mày, ý tứ rõ ràng là “Anh cố tình đấy.”
Thời Nhan cúi đầu cắn lên vành tai anh, vốn dĩ định cắn thật mạnh, nhưng nghĩ đến anh sẽ phải chịu đau lại thấy không đành lòng, cuối cùng chỉ cắn nhẹ một cái.
“Anh muốn chơi em thì em sẽ cắn mạnh hơn đó.” Cô không hề sợ hãi mà uy hiếp anh.
Chu Mục không vừa ý liền ôm cô đi về phía giường lớn. Lúc đến gần giường liền ném người ở trên xuống, giây tiếp theo, thân hình cao lớn của anh trùm lên người cô.
Anh cúi đầu bắt lấy đôi môi đang mắng chửi của cô, hôn thật mạnh trong chốc lát rồi mới buông ra.
Thời Nhan bị hôn đến nỗi phải thở hổn hển, cô trừng mắt căm tức nhìn người con trai ở phía trên mình.
“Hừ!”
“Hả?”
“Hừ hừ!”
Chu Mục mỉm cười, một tay chống đỡ thân thể, tay còn lại nhéo cái mũi của Thời Nhan.
“Còn hừ sao?”
Thời Nhan mở miệng: “Không dám.”
Nói xong, cô mỉm cười, rồi lại hít thở sâu.
Một lúc lâu sau, Chu Mục mới “Xì” một tiếng rồi buông cái tay đang nhéo mũi cô ra. Anh trở mình nằm xuống bên cạnh cô, một tay xuyên qua cổ cô, ôm lấy bả vai cô. Bàn tay vừa khép lại, cô lại lật người, nằm nghiêng bên cạnh anh. Như nghĩ tới điều gì đó, cái tay đang muốn ôm lấy cô lại dừng lại, sau đó vô thức đi xuống, dừng ở trên đùi cô. Do dự một chút, anh đưa tay xuống, đầu ngón tay xẹt qua làn da, anh cảm nhận được vết sẹo bất bình thường ở trên đó.
Thời Nhan thoáng giật mình, nụ cười trên mặt biến mất, bàn tay nhỏ lạnh lẽo hoảng sợ nắm lấy tay anh.
“Đừng sờ, đừng nhìn nó, rất xấu.”
Nói xong, hốc mắt đỏ bừng lên.
Cô vốn dĩ muốn thể hiện hết mình trước mặt anh, nhưng khi chạm vào vết sẹo đó, cô lại không khỏi muốn lùi bước lại.
Cô đẩy tay anh ra, mạnh mẽ kéo vạt áo xuống đến tận đầu gối, nghẹn ngào nói: “Anh đừng nhìn, xấu lắm.”
Chu Mục biết đây là trở ngại của cô, là nhược điểm của cô. Anh kiên nhẫn nhìn cô, sau đó duỗi ngón trỏ ra, câu lấy cằm cô để cô đối mặt với anh. Anh cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi hồng phấn của cô, dịu dàng nói: “Không sao đâu.”
Nói xong, anh đột nhiên ngồi dậy, hướng về phía cuối giường. Trong ánh mắt khó hiểu của Thời Nhan, anh cúi đầu xuống, đôi môi mỏng ấm áp dừng trên vết sẹo dài khoảng cm đó, vô số nụ hôn rơi xuống từ đầu đến đuôi vết sẹo.
Thời Nhan không biết cô đang cảm thấy gì vào lúc này, có sợ hãi, cũng có cảm động.
Cô dụi mắt, đôi mắt ướt át nhìn người con trai làm cô cảm động, như thể giây tiếp theo nước mắt sẽ lại ứa ra.
“Mục Mục…” Giọng nói của cô khàn khàn, vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.
Chu Mục không ngẩng đầu lên, nhưng một giọng nói trầm thấp mang theo sự ấm áp tràn đầy truyền tới bên tai cô.
“Không xấu, không xấu một chút nào cả.”