Nhà ăn bệnh viện.
Vừa hay đến giờ ăn trưa, nhà ăn của bệnh viện rất đông. Thời Nhan ngồi trong góc cầm cốc nước trái cây, nhìn Chu Mục ở phía xa đang mua đồ ăn.
Vốn dĩ cô định rời đi ngay khi ra khỏi thang máy, nhưng vừa nghe Chu Mục hỏi cô có muốn đi ăn cùng không, xương sống của cô tức khắc cứng đờ lại, gật đầu đồng ý.
Cô thật sự không biết tại sao vừa rồi mình lại nói những lời đó ở trước cửa phòng sinh hoạt, đầu cô nóng lên, cứ như vậy mà nói ra toàn bộ. Nào ngờ lại xui xẻo như vậy, còn bị người khác nghe thấy được.
Hơn nữa, người có liên quan đến chuyện này cũng không nói một lời nào, chỉ kéo tay cô đi, anh như vậy… Là có ý gì?
Mặc kệ anh có đồng ý hay không, chỉ cần nghĩ đến những lời mình nói với anh bị người khác nghe được, cô lập tức muốn chết đi cho xong.
Thời Nhan đặt cốc nước trái cây xuống, thở dài một tiếng, cô đau khổ ôm đầu rên rỉ: “Ôi! Mình điên rồi sao?”
Chu Mục bưng hai đĩa cơm đi tới, nhìn thấy bộ dạng của Thời Nhan giống như là “Đau đớn muốn chết”, anh khẽ cười, rồi lại cố gắng nhịn cười.
Anh ho nhẹ một tiếng rồi đặt hai đĩa cơm xuống bàn ăn, một đĩa được đặt trước mặt Thời Nhan. Anh ngồi xuống đối diện cô, giơ tay ra vỗ nhẹ vào đầu cô.
“Đang làm gì vậy? Lau bàn à?”
Thời Nhan cứng người, sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn người ngồi đối diện.
“Hả? Bàn ăn sạch sẽ sao?” Chu Mục cười hỏi.
Thời Nhan sửng sốt, lập tức ngồi thẳng lên: “Hừm… Sạch ạ.”
“Được rồi, ăn cơm đi!” Chu Mục đưa đũa cho cô: “Gần đây tôi bận quá, đồng ý gặp mặt cô rồi lại không làm được, tôi xin lỗi.”
Tay cầm đũa của Thời Nhan hơi dừng lại, cô mỉm cười.
“Không phải đã gặp rồi sao?”
“Khi nào?” Chu Mục hỏi.
“Hôm về nước đó!” Thời Nhan chớp mắt: “Không tính sao?”
Chu Mục chỉ khẽ cười mà không nói gì, anh dùng đũa gõ nhẹ vào đĩa cơm của Thời Nhan, ra lệnh: “Ăn cơm đi! Chiều nay tôi còn có hẹn với bệnh nhân.”
“Vâng.”
Trong bữa ăn, hai người nói với nhau không đến mười câu. Chu Mục thu dọn đĩa lại, đề nghị cùng đi ra ngoài một chút. Nhưng chẳng được bao lâu, điện thoại của Chu Mục vang lên. Anh nhận điện thoại rồi vội vã rời đi.
Không ai nói gì về chuyện xảy ra ngày hôm nay, như thể nó chưa từng xảy ra.
Chu Mục vẫn là Chu Mục thích im lặng, Thời Nhan vẫn là cô gái thích cười, thích chia sẻ mọi chuyện với người khác.
Ngày thường vẫn nói chuyện phiếm với Chu Thanh, Thời Nhan biết Chu Mục thật sự rất bận. Anh có rất nhiều bệnh nhân mới, rất nhiều ca phẫu thuật đã được sắp xếp, rất nhiều dự án nghiên cứu phải tham gia, hầu như ngày nào cũng ở trong bệnh viện.
Biết anh bận, cô cũng không dám làm phiền anh, nhưng thật ra Chu Mục thỉnh thoảng vẫn gửi một hai câu thăm hỏi cô, Thời Nhan cũng bỏ thói quen trêu chọc anh, trả lời lại vô cùng lễ phép.
Cô nhận ra, mình càng ngày càng thích anh nhiều hơn.
Bị từ chối âm thầm như vậy, cô không thể tiếp tục tỏ tình được sao?
Có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai, có lần thứ hai thì sẽ có lần thứ ba, cô không tin anh thật sự không dao động chút nào.
……
Những ngày cuối hè đã trôi qua, có lẽ bởi vì mùa giông bão đang tới gần, nhiệt độ ở thành phố A có hơi nóng quá mức. Mặt trời bên ngoài giống như một thanh sưởi trong lò nướng dường như có thể đem tất cả mọi thứ nướng lên.
Mặc dù quãng đường Thời Nhan đi từ bãi đỗ xe của bệnh viện đến khu khám bệnh khá ngắn nhưng người cô đã ướt đẫm mồ hôi. Cô dùng khăn giấy lau mồ hôi, cởi bớt áo khoác ra, bên trong chỉ còn một chiếc áo vest trắng cùng chiếc váy chiffon dài ở bên dưới.
Cô đã gửi tin nhắn Wechat cho Chu Mục từ trước, anh nói anh vẫn đang bận, bảo cô tới phòng khám bệnh đợi anh.
Thời Nhan nhìn đồng hồ, thấy vẫn còn thời gian nên đã đến trạm y tá trò chuyện một chút.
Chu Thanh vừa định ăn cơm, nhìn thấy Thời Nhan xuất hiện, cô ấy lập tức cười tươi như hoa nở.
“Em gái Nhan, hôm nay có mang món nào ngon tới cho chị gái không!” Cô ấy lập tức hỏi.
Thời Nhan mỉm cười, cô đặt một chiếc túi trong tay xuống mặt bàn, mấy cô y tá bên cạnh vừa nhìn thấy lập tức nghiêng người nhìn.
“Có cái gì ngon vậy?”
Thời Nhan lấy đồ ăn trong túi ra, nói: “Em làm bánh kem nhỏ, mọi người có thể ăn trong bữa trà chiều.”
Chu Thanh cầm lên ngửi ngửi: “Thơm quá!”
Sau khi trò chuyện vài câu ở trạm y tá, Thời Nhan cầm túi đồ lên đi về phía phòng khám bệnh của Chu Mục. Cô gõ cửa nhưng không thấy ai đáp lại thì tự mình đẩy cửa vào.
“Chưa trở lại sao!”
Thời Nhan đóng cửa lại, đặt túi đồ trong tay xuống bàn, rảnh rỗi mà đi vòng quanh. Phòng khám bệnh khá rộng, nhưng không có gì để xem cả. Cô đi đến trước phòng nghỉ, lại liếc nhìn cửa phòng khám bệnh, xác nhận không có ai mới mở cửa phòng nghỉ mà cô chưa từng vào đó bao giờ.
Cô bước vào, nhìn thấy trên chiếc tủ bên cạnh giường có một bức ảnh, là bức ảnh chụp của Chu Mục và một cô gái khác.
Cô bước đến giường ngồi xuống cầm tấm ảnh lên, cô nhận ra cô gái bên trong, là người cô đã nhìn thấy ở sân bay, An An.
Tóc của cô gái trong bức ảnh ngắn hơn người mà cô nhìn thấy ở sân bay, có lẽ bức ảnh đã được chụp từ trước.
Trong ảnh, Chu Mục cười rất tự nhiên, ánh mắt dịu dàng tựa như hồ nước trong veo.
Thời Nhan mỉm cười, nhẹ nhàng chạm vào người trong bức ảnh.
Hóa ra, anh còn có thể dịu dàng như vậy, còn hơn cả những gì cô nhìn thấy ở sân bay ngày hôm đó.
Điện thoại trong túi rung lên, Thời Nhan đặt bức ảnh xuống, cầm điện thoại lên, là Chu Mục.
Chu Mục: [Còn ở đó không? Bây giờ tôi đang trở lại phòng khám.]
Thời Nhan: [Còn ạ.]
Chu Mục đặt bức ảnh ở trong phòng nghỉ thay vì đặt ở bên ngoài, có lẽ là vì không muốn người khác nhìn thấy.
Thời Nhan rời khỏi phòng nghỉ, cô vừa mới bước tới bàn làm việc, ngồi xuống thì cửa phòng khám được mở ra. Thời Nhan quay lại nhìn, là Chu Mục.
Cô khẽ mỉm cười với người bước vào, thầm thở dài.
“Bác sĩ Chu, anh đã về rồi!”
Chu Mục nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Vất vả cho cô rồi.”
“Không sao, thuận tiện mà thôi, dù sao chiều nay em cũng không có việc gì.”
Chu Mục cong môi cười.
“Mau tới đây đi! Ăn cơm thôi.”
“Ừ!”
Thời Nhan chưa ăn nên cô đã đặc biệt đóng hai hộp. Hai người ngồi đối diện nhau, thỉnh thoảng Thời Nhan lại ngước mắt lên nhìn trộm người đối diện. Đột nhiên, hộp cơm trước mặt bị người ngồi trước mặt gõ đũa vào, cô bất lực nhìn Chu Mục trước mặt.
“Nhìn gì, mau ăn đi, nguội hết rồi.”
Thời Nhan cắn đũa, nói: “Vâng!”
Lúc cúi đầu, khóe miệng lại mang theo ý cười.
Sau khi ăn xong, Thời Nhan thu dọn hộp cơm xong thì định rời đi. Lúc đi tới cửa, cô hít một hơi thật sâu rồi quay lại.
“Bác sĩ Chu.”
Chu Mục nghe thấy tiếng gọi thì ngẩng đầu lên: “Hả?”
Cô biết anh đang hỏi cô muốn nói gì.
Thời Nhan mím môi, hỏi: “Bác sĩ Chu, anh có thể… Thử suy xét lại một chút về việc thích em được không?”
Tay cầm bút của Chu Mục hơi dừng lại, nói: “Hừm… Không thể.”
“Ồ!” Trên mặt Thời Nhan tràn ngập sự mất mát: “Vậy được rồi! Em đi trước.”
“Ừ!”
Chu Mục nhìn bóng dáng cô đơn của cô, nhưng ánh mắt lại có ý tứ khác. Đột nhiên, khóe miệng cong lên một chút, nhưng chỉ một giây sau lại nhanh chóng buông xuống.
Xem ra, cô nhóc này vẫn sẽ còn tiếp tục.
……
Hai ngày hôm sau xảy ra bão, mặc dù cơn bão lần này không quá lớn, nhưng vì lần nhập viện trước của Thời Nhan, Thời Nhan bị ba Thời cưỡng chế bắt ở nhà, không được phép đi đâu.
Buổi chiều không có gió nhưng lại mưa to, Thời Nhan định đợi ba Thời lên tầng đi ngủ trưa thì lẻn ra ngoài, nào ngờ vừa bước tới cửa, giày còn chưa kịp đi vào đã bị Thời Hàm vừa vặn từ bên ngoài trở về bắt được.
Cô vội vàng giấu túi ra sau lưng, cười nói: “Anh…”
Vừa mới vào cửa, Thời Hàm đang vỗ vỗ nước dính trên vai và tóc, nhìn em gái nhà mình, nghi ngờ hỏi: “Em làm gì vậy? Muốn lẻn ra ngoài à?”
Thời Nhan hít một hơi, thốt lên: “Sao anh biết?”
Thời Hàm “Xì” một tiếng, hai tay đút trong túi quần, trên gương mặt đều là biểu cảm đã sớm nhìn ra ý đồ của cô rồi.
“Anh còn biết em nhân lúc ba đi ngủ trưa mà lẻn ra ngoài.”
Thời Nhan lại thốt lên: “Sao anh biết?”
Thời Hàm cười nhạo, lấy điện thoại trong túi quần ra: “Ba biết em sẽ như vậy nên đã sớm gọi cho anh bảo về nhà canh chừng em đó.”
“A…” Hai mắt Thời Nhan trợn trừng như muốn bay lên trời: “Đến mức này sao?”
Nhưng chỉ là đi ra ngoài thôi mà, còn có thể xảy ra chuyện gì chứ?
“Bên ngoài gió đã ngừng rồi, chỉ còn mưa thôi mà? Có gì đáng sợ đâu.” Thời Nhan lên án: “Hai người… Hai người giam lỏng em phi pháp.”
“Giam lỏng phi pháp?” Thời Hàm đi tới, cầm cổ áo cô lôi về phía phòng khách, sau đó ấn cô xuống sofa: “Em ngoan ngoãn ở nhà cho anh, đừng để liên lụy đến anh trai em cũng bị mắng.”
Thời Nhan bĩu môi: “Đồ nhát gan.”
Giọng điệu còn tràn đầy sự ghét bỏ.
Thời Hàm ngồi xuống bên cạnh cô, giơ ngón tay lên, lắc lư trái phải mấy lần: “Vậy thì em sai rồi, anh chính là kẻ thức thời là trang tuấn kiệt (), đây là anh trai và ba em nghiêm khắc cưng chiều để em hiểu chân lý cuộc sống thôi.”
() Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt (Thức thời vụ giả vi tuấn kiệt): Câu nói này thường được mọi người hiểu là người có khả năng thích ứng với tình thế, nhận rõ sự lên xuống của thời đại thì được xưng là anh hùng hào kiệt (Nguồn:trithucvn.net)
Thời Nhan bĩu môi: “Nói đến chết cũng không phải là tham sống sợ chết sao.”
“…, bỏ đi, anh không so đo với em.”
“Hứ…”
“…”
Thời Nhan chán nản ngồi trong phòng khác, kênh trên TV bị cô chỉnh liên hồi, cô bực bội “A” một tiếng rồi ném điều khiển xuống, đi lên tầng.
“Em cứ ngoan ngoãn ở trên gác cho anh!” Sau lưng có một cơn gió thổi tới, Thời Nhan quay đầu trừng mắt nhìn Thời Hàm, làm mặt quỷ với anh ta: “Anh, anh không thương em.”
Thời Hàm khẽ cười: “Em nói gì cũng vô ích thôi.”
“…” Thời Nhan.
Cô hừ một tiếng rồi xoay người đi lên tầng.
Trở về phòng, vừa mới chui vào trong ổ chăn thì điện thoại trong túi vang lên. Cô lấy ra xem, là Chu Thanh.
“Chị Chu Thanh…” Cô đáng thương kêu lên.
Chu Thanh nghe xong, lập tức lo lắng: “Em gái Nhan, có chuyện gì vậy?”
“Cứu mạng…”
“Xảy… Xảy ra chuyện gì, em gái Nhan, em đừng… Đừng hoảng sợ, chị… Chị…”
Chu Thanh còn chưa nói xong thì Thời Nhan đã bật cười xấu xa, nói: “Chị Chu Thanh, chị hiểu lầm rồi, em không sao. Chỉ là ba em với anh trai em giám sắt chặt chẽ quá, em không thể bước ra khỏi nhà được. Chị nói xem, như vậy có phải quá bi thảm không?”
“Ừ… Không, không phải.” Chu Thanh cũng nghĩ đến chuyện trước đây, nháy mắt liền ra dáng chị lớn trong nhà: “Em gái Nhan! Với cái thời tiết như này thì em cứ ngoan ngoãn ở nhà đi!”
Thời Nhan thở dài: “Chị cũng nói như vậy.”
Chu Thanh mỉm cười, trong lòng chợt nhớ ra lý do gọi điện thoại.
“Em gái Nhan, mấy ngày nữa chị sẽ được nghỉ vào cuối tuần, định cùng bạn đi tắm biển. Em có muốn đi không?” Nói xong, giây tiếp theo, Chu Thanh lại nói thêm: “Chu Mục cũng đi.”
Thời Nhan vốn định nói sẽ suy nghĩ về chuyện đó, nhưng vừa nghe Chu Mục sẽ đi, còn gì phải suy nghĩ nữa, cô lập tức đồng ý.
“Đi đi đi, gió mặc gió, mưa mặc mưa, có đánh chết em cũng phải đi.”
“Ha…” Chu Thanh cười nói: “Không nghiêm trọng như vậy đâu.”