Thời Nhan sửng sốt một chút, đợi đến khi phản ứng lại thì ưỡn ngực lên: “Ai nói em là trẻ con chứ.”
Chim sẻ tuy nhỏ, nhưng ngũ tạng đều đủ.
“…” Khóe miệng Chu Mục khẽ giật giật, ánh mắt của anh dừng trên mặt đất: “Vẽ cái gì vậy?”
Thời Nhan mỉm cười, chỉ vào anh, nói: “Anh đó!”
Chu Mục nghiêm túc nhìn bức họa chân dung trên mặt đất, một lúc lâu sau, mới cười nói: “Vẽ không tồi.”
Đúng vậy! Cô cũng cảm thấy thế.
“Rất đẹp trai, đúng không?” Thời Nhan hỏi.
Chu Mục nghiêm túc: “Vậy tôi cần phải nhìn kỹ hơn một chút.”
Thời Nhan che miệng cười, thích thú với sự thay đổi của anh.
“Bác sĩ Chu.”
“Hả?”
“Hóa ra anh cũng hài hước như vậy sao! Bình thường anh vẫn luôn tỏ ra lạnh lùng làm gì chứ.” Thời Nhan được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, cô giơ tay lên kéo khóe miệng anh: “Anh nhìn xem, cười lên trông càng đẹp trai hơn.”
Chu Mục không quen với việc tiếp xúc thân mật với con gái như vậy, anh khẽ ho một tiếng rồi gỡ tay cô ra: “Nghiêm túc một chút.”
Nói xong, anh quay lưng rời đi.
Thời Nhan hừ lạnh một tiếng, lẩm bẩm nói: “Ông cụ non.”
Chu Mục đi được vài mét rồi mới nhận ra người ở phía sau không đi theo, quay đầu lại liền nhìn thấy cô đang xoắn xoắn dây đeo túi xách, một mình đứng ở đó há hốc mồm, không biết đang lẩm bẩm cái gì.
Còn trẻ thế này mà suốt ngày lẩm bẩm như bà già vậy.
Anh đau đầu ôm trán, gọi cô: “Còn không đi theo sao?”
“A.”
Thời Nhan ngẩng đầu lên, bộ dạng ngây ngốc khiến anh không đành lòng. Anh khẽ cười, vẫy tay với cô.
“Đi thôi! Không phải muốn đi mua xe sao! Không đi nhanh người ta sẽ đóng cửa.”
Nhìn thấy nụ cười trên khóe miệng anh, Thời Nhan lập tức vui vẻ trở lại. Cô hớn hở chạy tới: “Đi thôi!”
Cô nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo của anh, Chu Mục giả vờ không biết, tiếp tục bước đi.
Trên đường đi, Chu Mục hỏi sơ qua sở thích của Thời Nhan, suy nghĩ một chút rồi đưa cô đến khu tập trung cửa hàng S gần nhất. Nơi này có rất nhiều nhãn hiệu trong và ngoài nước, kiểu dáng nào cũng có.
Hai người đã xem xét một vài thương hiệu và thử một số mẫu xe phù hợp hơn cho các cô gái lái xe, cuối cùng họ chọn một chiếc Hatchback thương hiệu Đức, giá cả vừa phải, thân xe tương đối nhỏ, đặc biệt phù hợp với Thời Nhan… Lái xe chẳng ra gì lắm.
Thời Nhan vui vẻ đi trả tiền đặt cọc, lúc quay lại nhìn thấy Chu Mục đang cúi đầu nhìn điện thoại trên tay, dường như nhìn thấy điều gì đó khiến anh vui vẻ, anh khẽ cười, cười vô cùng dịu dàng. Thời Nhan dừng lại ở cách đó vài bước, nhìn không chớp mắt vào nụ cười nơi khóe miệng anh. Dường như cô nghe thấy được nhịp tim nhanh chóng của mình.
Anh đang nhìn cái gì vậy? Tại sao lại cười dịu dàng như vậy chứ?
Bao giờ anh mới có thể cười dịu dàng với cô như vậy chứ?
Thời Nhan nghĩ đến xuất thần, lúc định thần lại, Chu Mục đã bước đến trước mặt cô.
“Xong chưa?” Chu Mục hỏi.
Thời Nhan gật đầu, giơ biên lai trong tay lên: “Vâng! Nhưng màu em thích thì phải đợi khoảng hai tuần nữa mới có.”
Chu Mục nói “Ừ” rồi xoay người bước ra ngoài: “Đi thôi!”
“Vâng.”
Thời Nhan vừa đi, vừa nhìn gáy người con trai đi phía trước, trong đầu cô nghĩ về những gì nhân viên bán hàng vừa nói.
Bạn trai cô không chỉ đẹp trai mà còn kỹ tính trong việc chọn xe nữa, chiếc xe này thật sự rất phù hợp cho nữ lái.
Bạn trai? Cô rất muốn gật đầu thừa nhận, nhưng cuối cùng cô vẫn lắc đầu.
Cô nói rằng đó chỉ là bạn của cô mà thôi.
“Khi nào mới có thể thêm từ trai ở phía sau chứ!”
Chu Mục quay đầu lại liền nhìn thấy vẻ mặt thất thần của Thời Nhan. Anh dừng lại chờ cô, cô vừa bước tới một bước thì anh đưa tay lên đặt trên đầu cô. Thời Nhan dừng lại, ngây ngốc ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng trên cánh tay của anh, trên đó còn có những đường gân xanh.
Chu Mục mỉm cười, thu tay lại: “Đang nghĩ cái gì vậy! Hôm nay có chuyện gì mà như mất hồn mất vía thế?”
Thời Nhan sửng sốt, nhếch khóe miệng lên, lắc đầu: “Không có gì ạ!”
“Không có gì thì đi thôi!” Nói xong, Chu Mục xoay người tiếp tục đi. Anh vô thức thả chậm bước chân lại, vô thức chờ cô nhóc ở phía sau. Lúc đi đến chỗ đỗ xe, anh hỏi: “Có muốn đi ăn không?”
Thời Nhan đồng ý: “Có ạ!”
Chu Mục đưa cô tới một tiệm ăn tư nhân, bà chủ ở đây có vẻ rất quen thuộc với anh, vừa nhìn thấy anh bước vào, bà ấy lập tức tươi cười chào hỏi anh.
“Bác sĩ Chu đến đó à!” Bà chủ nhìn thấy phía sau anh có một cô gái, cười hỏi: “Đây là bạn gái sao?”
Chu Mục phủ nhận: “Không ạ, chỉ là một người bạn.”
Thời Nhan nghe vậy, nụ cười trên miệng đông cứng lại. Chu Mục đứng ở đằng trước nên không nhận ra, ngược lại bà chủ lại chú ý tới, bà ấy cầm lấy tay Thời Nhan, vỗ nhẹ hai cái, nhỏ giọng nói: “Đừng nản lòng, cậu ấy ngoại trừ chị gái ra thì cháu là người con gái đầu tiên cậu ấy đưa tới đây. Cố lên nha.”
Thời Nhan nghe vậy, hai mắt lóe sáng lên, cô nghiêng đầu mỉm cười với bà chủ quán.
“Cháu cảm ơn! Cháu sẽ cố ạ.”
Bà chủ sắp xếp cho bọn họ một phòng đôi riêng. Hai người ngồi đối diện nhau. Thời Nhan uống nước, Chu Mục thì cầm thực đơn nghiên cứu.
“Cô muốn ăn gì?” Chu Mục hỏi.
Thời Nhan chu môi: “Sao cũng được ạ.”
Chu Mục liếc nhìn cô, không nhịn được cười: “Có phải mọi cô gái đều trả lời như vậy không. Nhưng lúc bắt đầu ăn thì lại không phải như thế này.”
Lời của Chu Mục quá thành thật, khiến Thời Nhan trợn tròn mắt: “Bác sĩ Chu, có phải anh hiểu rất rõ về con gái đúng không?”
Chu Mục lắc đầu: “Không, tôi chỉ biết qua chị Chu Thanh thôi, chị ấy cũng như vậy mà. Không muốn gọi đồ ăn, cũng giống như cô lúc này, nhưng sau khi tôi gọi món xong thì chị ấy lại ghét cái này cái kia.”
“Anh không sợ em sẽ nói xấu với chị Chu Thanh sao?”
Chu Mục chỉ cười không nói lời nào.
Anh nghiêm túc nhìn thực đơn, chọn một vài món rồi đi vào trong toilet. Khi từ toilet đi ra, trong phòng không có một bóng người. Anh đứng trong phòng riêng nhìn ra bên ngoài, cũng không thấy bóng dáng Thời Nhan đâu.
“Cô nhóc này chạy đi đâu rồi không biết?” Anh lẩm bẩm, lấy điện thoại từ trong túi quần ra chuẩn bị gọi điện. Đột nhiên, có người vỗ nhẹ vào lưng anh, quay đầu lại liền nhìn thấy Thời Nhan đang cười tủm tỉm đứng sau anh: “Bác sĩ Chu, anh tìm em sao?”
Chu Mục không trả lời, hỏi lại: “Cô đã đi đâu vậy?”
Thời Nhan chỉ ra khu vườn nhỏ ở phía sau, nói: “Em thấy màu sắc của mấy chú cá Koi trong hồ nước ở bên ngoài đẹp quá nên ra ngoài xem.”
“Đó là bảo bối của bà chủ quán đó.”
Chu Mục trở lại trong phòng riêng rồi ngồi xuống, Thời Nhan cũng đi theo vào, trong miệng còn ngâm nga một bài hát.
Chu Mục ngồi không không có việc gì làm nên lấy điện thoại ra xem tin tức. Bên tai anh là tiếng hát của cô nhóc kia, anh không hề cảm thấy ồn ào chút nào, ngược lại lại vô cùng dễ nghe, tâm tình cũng thả lỏng xuống.
Đồ ăn rất nhanh được bê lên, đa phần đều là những món ăn thanh đạm bổ dưỡng, có cá, có thịt, có rau dưa, dinh dưỡng cân đối.
Thời Nhan nóng lòng ăn thử từng món một, hết lời khen ngợi.
“Ưm! Hương vị màu sắc đều đủ cả, ăn rất ngon.”
“Ừ! Đồ ăn ở đây rất ngon.”
Dứt lời, Thời Nhan đột nhiên đặt đũa xuống, quan sát người con trai ngồi đối diện.
“Bác sĩ Chu.” Cô gọi anh, anh nghe vậy thì ngẩng đầu: “Sao vậy?”
“Bác sĩ Chu, anh nghĩ em nấu ăn ngon hơn hay ở đây ăn ngon hơn?”
Chu Mục ngẩng đầu, dường như anh có thể nhìn thấy trong mắt Thời Nhan viết ra hai chữ “Chọn em”, anh mỉm cười, lựa chọn không trả lời.
“Lúc ăn đừng nên nói gì, mau ăn đi.”
Thời Nhan bực dọc mà bĩu môi: “Hừ hừ…”
“…” Chu Mục.
Mặc dù nói ăn rất ngon, nhưng Thời Nhan chỉ ăn một chút rồi đặt đũa xuống, ăn thêm một chén nhỏ nữa thì dừng. Chu Mục không đồng ý mà liếc nhìn cô, tay gắp đồ ăn không ngừng lại, hỏi: “Không ăn nữa sao?”
Thời Nhan lắc đầu: “Đủ rồi ạ.”
Chu Mục liếc nhìn chiếc cằm nhọn và đôi má không có thịt của cô, nhíu mày nói: “Người già so với cô còn ăn nhiều hơn.” Nói xong, không đợi cô đồng ý, anh đã vươn tay ra cầm lấy bát của cô, xới cho cô một nửa chén cơm, lại gắp chút cá, một chút thịt, sau đó đặt lại xuống trước mặt cô, nói với một giọng điệu nghiêm khắc hiếm có: “Ăn hết chỗ này đi.”
Thời Nhan bị hành động của anh làm cho ngạc nhiên. Ngoại trừ ba cô và anh trai cô ra, còn cả người đó nữa, Chu Mục anh là người đàn ông thứ tư quan tâm đến cô như vậy.
Nói không cảm động thì là sai, mà nói lời từ chối thì cũng không được.
“Vâng, bác sĩ Chu.”
Thời Nhan mỉm cười cầm đũa lên, ăn một chút thức ăn, rồi ăn một ít cơm.
Ăn cơm xong, Thời Nhan muốn tranh trả hóa đơn. Cô cầm lấy biên lai trong tay người phục vụ rồi chạy đến chỗ quầy thu ngân. Chu Mục nhìn theo bóng lưng cô, không kìm lòng được mà nở nụ cười, trong đáy mắt thoáng qua một tia thương hại khó có thể nhìn thấy, nụ cười cũng sâu hơn.
Một cô gái mạnh mẽ như vậy thật sự xứng đáng nhận được tất cả tình yêu thương trên cõi đời này.
Thanh toán xong, Thời Nhan quay đầu lại vẫy tay với Chu Mục còn đang đứng ở cửa phòng ăn. Chu Mục thấy vậy, khóe miệng cong lên, anh đi tới, môi mỏng khẽ mở: “Tôi đưa cô về nhà.”
Thời Nhan biết phải đúng mực, biết tiến cũng như biết lùi, với mối quan hệ của hai người, cô cũng không thể đòi hỏi gì nhiều hơn. Cô gật đầu, nói: “Vâng.”
……
Anh Chu Mục, em sắp về rồi, em đã suy nghĩ rất nhiều trong những ngày rời đi, nhưng em vẫn không thể từ bỏ được.
Chu Mục nhìn tin nhắn này rất lâu, lúc buổi chiều anh nhận được tin nhắn này trong cửa hàng S, nhưng anh không trả lời ngay lập tức, bởi vì anh không nghĩ ra mình nên nói cái gì.
Cho đến bây giờ, anh mới trả lời lại bằng hai từ: “Hoan nghênh.”
Bởi vì cô ấy biết anh bận đến mức sẽ rất lâu sau mới trả lời lại, nên anh không sợ cô ấy nghi ngờ anh cố tình không trả lời.
Dùng từ gì để miêu tả tâm trạng của anh lúc này sao?
Phức tạp.
Hạnh phúc, mong chờ, sợ hãi, bất lực…
Anh đặt điện thoại xuống, bước vào bếp pha cho mình một tách trà hoa cúc rồi bước ra ban công, một tay chống lên lan can nhìn ánh đèn xa xăm, trầm ngâm suy tư điều gì đó.
Nước trà trong tách vẫn còn bốc khói, anh nhẹ nhàng thổi vài hơi rồi thử nhấp một ngụm.
Nóng.
Anh cau mày bước tới ghế rồi ngồi xuống, tách trà được đặt trên bàn trà nhỏ.
Từng đợt gió mát trong không khí thổi tới, xua tan đi những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu anh.
……
Công việc trong bệnh viện mỗi ngày đều rất bận, Chu Mục mỗi ngày đều không có thời gian nhìn vào điện thoại. Mấy ngày nay có mấy bệnh nhân mới nhập viện, bọn họ vô cùng bận rộn, nhưng sau mấy ngày này cũng không thấy Thời Nhan gửi tin nhắn tới.
Khi mới thêm Wechat của anh, mặc kệ anh có trả lời lại hay không, cô đều sẽ gửi tin nhắn tới cho anh, cho dù chỉ là câu đơn giản nhất như chúc ngủ ngon hay buổi sáng tốt lành.
Đã mấy ngày rồi cô không gửi tin nhắn tới, ngay cả Đường Liễu cũng không thấy nói gì về việc trị liệu của cô.
Nghĩ đến chuyện của cô, Chu Mục không khỏi lo lắng.
Không biết có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không.
Gọi điện tới, máy được kết nối, nhưng không có ai trả lời. Anh đã gọi đi rất nhiều lần, nhưng vẫn không có ai trả lời.
Khi anh do dự có nên tới tìm Chu Thanh để hỏi thăm tình hình không thì điện thoại anh hiện lên một tin nhắn.
Thời Nhan: [Bác sĩ Chu, có chuyện gì vậy?]
Nhìn mấy chữ đó, trong lòng Chu Mục đột nhiên thấy nhẹ nhõm vô cùng.
Chu Mục: [Không có gì.]
Chu Mục ấn tắt màn hình, vừa định đặt điện thoại xuống thì điện thoại lại rung lên, anh không nhịn được lại cầm nó lên.
Thời Nhan: [Bác sĩ Chu, anh có thể gửi tới cho em một tin nhắn giọng nói được không? Không cần nói gì cả, chỉ cần gọi em một tiếng Nhan Nhan, được không?]
Chu Mục nhìn điện thoại, không hiểu sao trong lòng anh lại cảm thấy cô có gì đó rất lạ. Kìm lại những suy nghĩ hoang mang trong lòng, anh do dự một lúc rồi chuyển bàn phím gõ chữ thành giọng nói, chạm vào màn hình, nói hai chữ “Nhan Nhan” với micro rồi gửi nó đi, trong giọng nói mang theo sự dịu dàng.