Thời Hàm nhìn Chu Thanh rồi đột nhiên cúi đầu xuống, khóe miệng hơi cong lên thành nụ cười.
Một tiếng cười rất nhẹ.
“Anh cười cái gì vậy?” Chu Thanh đang giúp Thời Nhan chỉnh lại cái chăn bông, ngước mắt lên nhìn, hỏi: “Có cái gì buồn cười đâu.”
Nói xong, Chu Thanh còn trợn tròn mắt, sau đó mới cẩn thận giúp Thời Nhan kéo cao cái chăn bông lên một chút.
Sống lâu như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên Thời Hàm bị một người phụ nữ khác ngoài em gái mình phản bác, anh ta tức khắc không nói nên lời.
Khi Thời Nhan tỉnh lại thì đã gần trưa, ba Thời cũng đã tới. Vì công ty có chút việc phải làm nên sau khi mang đồ đạc cần thiết hàng ngày của cô đến thì ông cũng rời đi luôn. Lúc buổi chiều quay lại thì Thời Nhan vẫn còn đang ngủ, Thời Hàm thuyết phục ông vài câu, lúc này ông mới về nhà trước.
Thời Hàm thỉnh thoảng lại ra ngoài nghe điện thoại, Chu Thanh cũng rời đi hai lần. Y tá trưởng là một phụ nữ khoảng chừng bốn mươi, tính tình cũng tương đối nhẹ nhàng.
Y tá trưởng có quen biết Thời Nhan, cũng rất thích cô gái nhỏ này. Lúc buổi sáng nghe Chu Mục nói Chu Thanh muốn chăm sóc cho Thời Nhan, cô ấy đồng ý luôn mà không hỏi thêm gì. Bởi vì mọi người trong viện đều biết mẹ của Thời Nhan không ở trong nước, trong nhà cũng không có phụ nữ nên việc chăm sóc sẽ không được thuận tiện. Lúc cô ấy thấy Chu Thanh trở về còn đùa cợt đuổi cô ấy đi.
Lúc buổi tối, trong phòng bệnh chỉ còn Thời Nhan và Chu Thanh. Bởi vì buổi trưa Thời Nhan đã không ăn gì, Chu Thanh sợ cô đói bụng nên đã sai Thời Hàm đi mua cho Thời Nhan một chút cháo trắng với rau xanh, chờ lúc cô tỉnh lại là có thể ăn một chút.
Chu Thanh vào phòng tắm lấy nước nóng. Lúc cô ấy vừa đến bên giường thì thấy Thời Nhan từ từ mở mắt ra, cô ấy vội vàng buông cái chậu nhựa xuống, cầm lấy tay Thời Nhan.
“Em gái Nhan, rốt cuộc em cũng tỉnh rồi.” Chu Thanh vui vẻ nói.
Thời Nhan vẫn còn hơi mơ màng, nhưng so với lúc buổi sáng thì trông cô đã có khí sắc hơn. Cô nhìn thấy Chu Thanh, khóe miệng hơi nhếch lên, cười nhẹ: “Chị Chu Thanh, sao chị lại ở đây?”
Giọng nói rất trầm, trầm đến mức Chu Thanh phải dí sát tai vào mới có thể nghe thấy được.
“Buổi sáng chị nghe y tá ở bên dưới nói em phải nhập viện nên chị vội vàng chạy tới xem như thế nào. Thấy không yên tâm vì em nên chị sẽ ở lại chăm sóc cho em!” Chu Thanh buông tay Thời Nhan ra, rót một cốc nước ấm, cắm ống hút vào rồi đưa tới bên miệng cô: “Nào, uống chút nước đi. Bị sốt phải uống nhiều nước vào, mồ hôi ra nhiều mới nhanh khỏi được.”
Chu Thanh nói “Vâng”, hơi mở miệng ra, Chu Thanh nhanh chóng đặt ống hút vào. Cổ họng thật sự khô rát và đau đớn, Thời Nhan uống đến hơn nửa cốc nước.
“Uống nữa không?” Chu Thanh hỏi.
Thời Nhan lắc đầu: “Đủ rồi ạ.”
Cô quay đầu liếc nhìn xung quanh: “Anh trai em đâu rồi ạ?”
Lúc ngủ mê man, cô loáng thoáng nghe được giọng của anh trai mình.
“Chị bảo anh trai em đi mua đồ ăn cho em rồi.”
Thời Nhan lắc đầu: “Em không muốn ăn đâu.”
Chu Thanh đang nhúng khăn lông vào trong nước, nghe cô nói vậy thì quay lại nhìn cô, đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Không được, không muốn ăn cũng phải ăn. Đã một ngày em không ăn gì rồi, thân thể rất yếu, không ăn một chút sao được.”
“Đúng rồi, để chị lau người cho em trước đã.” Chu Thanh cầm khăn lông chạy ra khóa cửa lại, sau đó mới quay lại lau người cho Thời Nhan, thay sang bộ quần áo bệnh nhân sạch sẽ.
Vừa thay quần áo xong thì tiếng gõ cửa vừa vặn vang lên, Chu Thanh nghĩ có lẽ Thời Hàm đã trở lại, vội vàng chạy tới mở cửa. Mở cửa ra, quả nhiên là Thời Hàm, trong tay anh ta còn mang theo một bát cháo và một ít đồ ăn kèm.
Mở cửa xong, Chu Thanh trở lại trong phòng bệnh, kéo một cái bàn ăn di động ở trong góc phòng đến bên cạnh giường, sau đó hơi nâng đầu giường lên. Cô ấy gõ gõ lên bàn ăn ra hiệu cho Thời Hàm đặt đồ ăn xuống.
Chu Thanh đi tới, lót cái gối sau lưng cho Thời Nhan.
Vì vẫn còn sốt, cổ họng lại đau, Thời Nhan thật sự không có cảm giác thèm ăn, nhưng dưới sự giám sát của y tá chuyên nghiệp Chu Thanh, cô vẫn ăn được một chút.
Thời Nhan buông thìa xuống sau khi ăn xong non nửa bát cháo trắng cùng với nửa bát thức ăn kèm.
“Em không ăn được nữa.”
Chu Thanh thở dài, cũng không ép buộc cô nữa: “Thôi được rồi!”
Cô ấy quay đầu nhìn Thời Hàm đang ăn cơm, nói: “Anh trai của em gái Nhan, dọn dẹp đi.”
“…” Thời Hàm.
Cách xưng hô gì vậy.
“Tên tôi là Thời Hàm.”
Chu Thanh quay đầu lại: “Ồ! Anh trai của em gái Nhan.”
Thời Hàm nghiến răng: “Tôi nói, tôi tên là Thời Hàm.”
Chu Thanh đang giúp Thời Nhan lấy túi thuốc mà y tá đưa tới ra, không thèm ngẩng đầu lên, lạnh lùng “Ồ” một tiếng.
“…” Thời Hàm.
Anh ta cảm nhận được cô ấy có sự thù địch mạnh mẽ với mình.
Nhưng vấn đề là, anh ta còn không quen biết cô ấy!
Thời Nhan ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn bộ dạng đau khổ của Thời Hàm.
Chu Thanh đang chuẩn bị thuốc vừa vặn ngẩng đầu lên: “Em cười cái gì?”
Cô ấy đưa thuốc cho Thời Nhan. Thời Nhan vươn tay ra cầm lấy, khàn giọng nói: “Chị là người phụ nữ đầu tiên ngoại trừ em ra có thể khiến anh trai em bực tức nhưng không dám hé răng một lời.”
Chu Thanh bĩu môi, nhìn Thời Nhan bỏ viên thuốc vào miệng rồi đưa cốc nước cho cô. Thời Nhan phải uống vài ngụm nước mới nuốt được viên thuốc xuống.
“Uống nữa không?” Chu Thanh hỏi.
Thời Nhan lắc đầu.
Đặt cốc nước xuống, Chu Thanh liếc nhìn đồ ăn thừa vẫn còn ở trên bàn.
Cô ấy quay đầu lại nhìn Thời Hàm một lần nữa, nói: “Anh trai Thời Nhan, còn chưa dọn dẹp sao!”
“…” Thời Hàm từ trên ghế đứng lên, hai tay chống nạnh, nói: “Này, cô y tá, có phải cô có thành kiến gì với tôi đúng không? Tôi nói tên tôi là Thời Hàm, cô có thể đơn giản mà gọi tên tôi được không?”
Chu Thanh vẫn tỏ vẻ thờ ơ, chỉ “Ồ” một tiếng: “Dọn dẹp đi!”
“…” Thời Hàm.
Thời Hàm hít sâu một hơi, nghiến răng lặng lẽ thu dọn đồ đạc trên bàn, sau đó đem bỏ vào trong thùng rác. Anh ta bước vào trong phòng tắm, rửa tay xong thì đi ra ngoài, liếc nhìn Thời Nhan.
“Nhan Nhan, anh ra ngoài một chút, lát nữa sẽ về.”
“Vâng.”
Trước khi đi, Thời Hàm lại liếc nhìn Chu Thanh, ánh mắt vô cùng thâm thúy.
Thời Nhan ngủ cả một ngày, lại ăn được một chút, lúc này cuối cùng cũng có chút khí sắc. Thấy Thời Hàm rời đi, cô cố chịu cơn đau ở cổ họng, hỏi Chu Thanh.
“Chị Chu Thanh, sao chị không thích anh trai em vậy?”
Chu Thanh giả ngu: “Có sao?”
Thời Nhan gật đầu, nói một cách chắc chắn: “Có, đặc biệt có.”
Chu Thanh bĩu môi: “Được rồi! Chị thừa nhận.”
“Tại sao?” Thời Nhan thấy khó hiểu: “Chẳng lẽ trước đây chị có quen anh trai em sao?”
Chu Thanh nhìn lướt qua cửa, xác nhận không có ai mới nói: “Được rồi! Chị có quen anh ta, nhưng anh ta không quen biết chị.”
Trên mặt Thời Nhan đầy dấu chấm hỏi.
“Là sao ạ?”
“Được rồi! Chị sẽ nói thật. Thật ra anh trai em từng là bạn trai cũ của bạn chị.”
Thời Nhan “Oa” một tiếng: “Sau đó sao lại chia tay ạ?”
Thời Nhan cho rằng đó không phải chuyện tốt, nếu không Chu Thanh sẽ không có thành kiến lớn như vậy với anh trai cô.
Sau đó, quả như mong đợi.
“Tên cặn bã.” Chu Thanh nghiến răng nghiến lợi.
“A.” Thời Nhan kêu lên.
“Thật ra chuyện cũng đã xảy ra năm sáu năm trước rồi. Tuy rằng chị không còn liên lạc nhiều với người bạn học đó nữa, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện của anh trai em năm đó, chị lại thấy rất ghét anh ta.”
“Chuyện gì ạ?”
“Lúc anh trai em hẹn hò với bạn chị, còn hẹn hò cùng với một nữ sinh khác, bắt cá hai tay.”
“Cái gì? Thật vậy sao?”
Thời Nhan biết anh trai mình thường xuyên thay đổi bạn gái như thay đổi quần áo, nhưng không ngờ anh trai mình lại làm một việc quá đáng như vậy…
“Quá cặn bã.”
Nếu đổi thành cô, cô cũng sẽ khinh bỉ một người đàn ông như vậy.
Nghe Thời Nhan nói vậy, Chu Thanh cũng mạnh mẽ nói “Ừ”: “Đúng vậy, quá cặn bã.”
“Nhan Nhan, em không được học theo anh ta.” Cô ấy nói thêm.
Thời Nhan nhìn Chu Thanh cẩn thận dặn dò mình, trong lòng thầm cười trộm. Cô lắc đầu: “Chị yên tâm! Em sẽ không thế đâu.”
“Ừ!”
Bên ngoài, sắc trời bắt đầu tối dần. Sáng sớm hôm sau Chu Thanh có ca phẫu thuật nên tối nay cô ấy phải về nghỉ ngơi. Cô ấy nhìn đồng hồ đeo tay, đã giờ rồi.
Cô ấy nghĩ sẽ ở lại thêm một lúc nữa rồi rời đi. Nhưng trước khi đi, cô ấy muốn tìm hiểu một số việc.
“Em gái Nhan, chị có thể hỏi em một chuyện được không?” Chu Thanh hỏi.
Trong đầu cô ấy lúc này chỉ toàn là cuộc trò chuyện giữa ba con Thời Hàm với bác sĩ lúc sáng nay. Cô ấy muốn biết rốt cuộc đã xảy ra tai nạn nghiêm trọng thế nào mà khiến Thời Nhan bị chấn thương tâm lý nặng nề như vậy.
Không hiểu vì sao khi nhìn Thời Nhan lúc này, cô ấy luôn có cảm giác bộ dạng vui vẻ hạnh phúc của cô mà cô ấy nhìn thấy trước đây chỉ là một chiếc mặt nạ, một chiếc mặt nạ che đi sự bất hạnh trong nội tâm cô.
Một lúc sau, cô nói “Vâng” rồi nói: “Chị hỏi đi!”
“Chân của em… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Chu Thanh vội vàng hỏi.
Thời Nhan nghe vậy thì khẽ cười, cô ấy biết rồi.
“Chị biết rồi sao.” Cô biết rõ còn cố hỏi.
“Ừ! Lúc buổi sáng chị có nghe ba và anh trai em nói chuyện với bác sĩ. Nghe nói em phải mất hơn một năm mới có thể đứng lên đi lại, chị liền suy nghĩ, rốt cuộc tai nạn kia nghiêm trọng đến mức nào chứ.” Chu Thanh dừng một chút. Cô ấy vươn tay ra nắm lấy tay Thời Nhan: “Em gái Nhan, tuy rằng chúng ta quen nhau chưa lâu, nhưng chị thật sự coi em như em gái của chị. Nếu em không muốn nói… Thì bỏ đi, chị sẽ không…”
“Chị Chu Thanh.” Thời Nhan lên tiếng cắt ngang lời cô ấy. Chu Thanh có chút sửng sốt, lúc định thần lại hỏi: “Sao?”
Thời Nhan cong khóe môi: “Chị Chu Thanh, em có thể nói cho chị biết, nhưng chị có thể giữ bí mật giúp em được không?”
Bí mật.
Tuy rằng Chu Thanh cảm thấy khó hiểu, nhưng cô ấy vẫn gật đầu đồng ý.
Cô ấy lặng lẽ nhìn Thời Nhan, bàn tay cũng nắm chặt lấy tay cô, như thể đang tiếp thêm dũng khí cho cô. Bởi vì Chu Thanh biết, một người muốn đối mặt với nỗi đau trước đây cần rất nhiều dũng khí.
Thời Nhan liếc nhìn Chu Thanh, sau đó quay đầu nhìn bầu trời tối tăm ngoài cửa sổ, nụ cười gượng gạo duy nhất trên mặt cũng dần biến mất.
Cô lại im lặng, một lúc sau mới đột nhiên lên tiếng. Giọng nói không biết là do đau họng hay vì xúc động mà khàn đi.
“Hơn năm trước, buổi tối hôm đó là sinh nhật tuổi của em, em cùng một nhóm bạn đi ra ngoài ăn mừng, lúc kết thúc cũng đã hơn giờ sáng. Em nháo nhào đòi bạn trai chở đi chơi, không ngờ… Đi được nửa đường thì trời mưa rất to, chúng em lại lái xe máy phân khối lớn, đi trên con đường núi hẻo lánh nên không có chỗ để trú mưa, cho nên chúng em chỉ có thể tăng tốc để đi về, kết quả…”
Giọng nói đột nhiên dừng lại, Chu Thanh nâng cái đầu đột nhiên cúi xuống thấp của Thời Nhan lên.
Sợ hãi.
Chu Thanh nhìn thấy trong đôi mắt đỏ ngầu của cô vừa có sự sợ hãi, vừa có sự đau khổ.