Không khí lạnh băng mùi kim loại đặc trưng, nắng, mưa, gió và hương hoa cỏ đều không thuộc về thế giới này.
Vũ Tuệ ngồi bên cửa sổ, nhìn tòa nhà cao tầng đơn điệu và lạnh lẽo bên ngoài, trong mắt đầy vẻ giễu cợt.
Nơi này hoàn toàn giống với Vĩnh Hằng Thành, không, phải nói là không hoàn toàn giống nhau mới đúng. Quy mô nơi này nhỏ hơn nhiều so với Vĩnh Hằng Thành nhưng nó đang dần được mở rộng. Những tòa nhà cao tầng ở phía xa đang được xây dựng và người ở đây không mặc quần áo bảo hộ màu trắng, trang phục của họ có màu đen.
Đây là nơi cư trú của kẻ thù, Vũ Tuệ nhìn ra được họ đang sao chép Vĩnh Hằng Thành.
Điều này minh chứng cho thấy lòng tham của bọn họ đang trỗi dậy, ngu ngốc làm sao, bọn họ chẳng hề hay biết đây chính là sự cám dỗ của ma quỷ, sự cám dỗ này sẽ khiến họ diệt vong. Tuy nhiên, sự cám dỗ này thực sự quá lớn khiến cô cũng phải thừa nhận nó.
Vũ Tuệ gập đầu gối lại, ghé đầu vào, nghĩ đến những chuyện xảy ra mấy ngày qua: Cô phát hiện ra bộ mặt thật của Geola, phát hiện ra những chuyện bọn họ đã làm với cô, sau đó cô chạy trốn, rồi lại bị Sa Sa đưa đến nơi này, gặp được những tính toán sự đã từng có trong hồ sơ ký lục của Vĩnh Hằng Thành hoặc là đã chết hoặc là mất tích, cùng với một số nhân viên công tác có nhiệm vụ tu sửa tiến trình lịch sử, số lượng vô cùng lớn là cô khiếp sợ. Hóa ra Sa Sa không phải là tính toán sư đầu tiên phản bội.
Sau đó Vũ Tuệ tiến thêm một bước, càng gần với chân tướng.
Người này có vẽ ngoài giống hệ với Geola nhưng không phải là cái vẻ mặt hòa ái, đạo đức giả mà người này có gương mặt lãnh khốc, hắn là Ferrer. À…. Đúng rồi… hắn ta có nói:
“ Ban đầu kỹ thuật xuyên qua thời không là công nghệ bị cấm nghiên cứu rõ ràng. Sau này, khi con người gặp phải kẻ thù hùng mạnh trong vũ trụ, họ phải sử dụng công nghệ này để đảo ngược tình thế. Nó được đặt vào mục đích tốt đẹp hơn nên được coi trọng. Dưới sự kiểm soát chặt chẽ của chính phủ, thời gian dần trôi mà công nghệ này ngày càng trở nên hoàn thiện hơn.
“ Nhưng khi nó càng ngày càng hoàn thiện, ta lại càng bất an. Thực ra, tất cả những điều này để có thể thấy trước được: khi thời gian không còn quý giá, khi lỗi lầm có thể dể dàng quay trở lại và sửa chữa, khi vận mệnh của một người không còn thuộc về người đó, cuộc đời của một con người có thể dễ dàng bị kiểm soát và thay đổi, mọi quy luật tự nhiên dường như không còn tồn tại. Vì vậy, sau nhiều cuộc họp, các cơ quan chức năng đã quyết định phá hủy công nghệ này. Tuy nhiên vào lúc này tin tức bị rò rỉ.”
“ Bởi vì công nghệ này bị kẻ địch biết được, cho nên chúng ta không thể không thay đổi quyết định ban đầu là tiêu hủy nó, ngược lại càng tiến hành nghiên cứu chuyên sâu, đem nó phát triển mỗi lúc thành thục hơn, và thành lập ra Vĩnh Hằng Thành. Ngày đó, ta là người phụ trách phần kỹ thuật cho nên được cử ra ngoài điều tra, ta phát hiện ra em trai mình- ngay lúc đó là nghiên cứu viên nghiên cứu kỹ thuật xuyên qua thời không, nó chính là người đã tiết lộ bí mật.”
“ Geola là một người có tham vọng lớn, không gì có thể ngăn cản được tham vọng này của nó. Nó ích kỷ, tàn nhẫn. Nó có thể từ bỏ bất cứ ai, ngoại trừ bản thân nó. Vì vậy, để có được quyền lực mà nó khao khát, nó đã sẵn sàng tiết lộ công nghệ này cho kẻ thù của nhân loại trên trái đất và thúc đẩy sự ra đời của Vĩnh Hằng Thành, sau đó nó quả thật đã đạt được mọi thứ, quyền lực, sự giào có và tuổi thọ như nó mong muốn.”
“ Vĩnh Hằng Thành đã tuyên bố rõ ràng, nó không được phép tham gia các cuộc chiến tranh chính trị, nhưng trên thực tế, từ rất lâu rồi nó đã sử dụng công nghệ này để kiểm soát cả giới quân sự và chính trị. Nó còn có thể tùy ý đùa giỡn với số phận của người khác, muốn ai công thành danh toại thì người đó chắc chắn sẽ công thành danh toại, muốn ai thành kẻ thất bại vô dụng thì người đó chắc chắn không ngóc đầu lên được. Tương lai của nhân loại bị cuốn vào, phụ thuộc vào công nghệ này, ngay cả khi có ai đó phẫn nộ về nó thì cũng không thể làm gì được nữa. Và cái gì gọi là tính toán sư cao quý, người cố gắng hết sức sử dụng trí tuệ của mình trong cuộc chiến tranh thời không, vì tương lai của nhân loại chỉ là bàn đạp của nó mà thôi. Chính là một quân cờ, không hơn.”
“ Con muốn thay đổi Sự Kiện Khởi Nguyên và làm mọi thứ nó có được biến mất, tất nhiên nó sẽ không cho phép điều đó xảy ra.”
Sau khi xé bỏ bộ mặt giả dối đi, thì đằng sau chính là sự thật xấu xí dơ bẩn, gì là vĩ đại, gì là bảo vệ, bất quá chỉ là dục vọng riêng tư mà thôi. Mà hiện tại, có những người bị lô kéo vào cuộc đua quyền lực dần dần nhận ra rằng họ cũng sẽ có được mọi thứ bằng công nghệ này như Geola, cho nên tiếp theo họ có ý định như thế nào cũng không khó tưởng tượng.
Tiếng gõ cửa vang lên, Vũ Tuệ quay đầu lại nhìn thấy Sa Sa cùng với một vài người máy bước vào.
“ Ăn chút gì nhé.” Sa Sa nói, người máy xung quanh cô ấy đẩy xe thức ăn sang. Mỗi bữa ăn ở đây đều rất phong phú, cô được đối xử cũng không khác mấy khi còn ở Vĩnh Hằng Thành, thậm chí còn tốt hơn, rõ ràng là bọn họ đang cố lấy lòng cô.
Vũ Tuệ không hề có chút cảm giác thèm ăn, cô đổi tư thế ôm má, lười biếng, không có chút năng lượng nào.
Sa Sa bước đến gần Vũ Tuệ, dựa vai vào tường cùng nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ. “ Geola đã gán cho cô danh hiệu kẻ phản bội, lệnh truy nã cũng đã được ban hành. Có vẽ như đã quyết định đập bình, vứt bỏ cậu rồi. Cũng có khả năng là ông ta nghĩ chỉ cần tìm được cậu, sau đó vẫn còn cơ hội thay đổi quá khứ, mọi bất mãn và hận thù của cậu cũng sẽ biết mất, cho nên hiện tại có làm gì với cậu cũng không quan trọng, đúng là một công nghệ kinh khủng.”
Quả thật là vô cùng đáng sợ.
Trầm mặc trong chốc lát, Sa Sa nói: “ Cậu đoán xem tôi đã bị thay đổi vận mệnh bao nhiêu lần?”
“ Bao nhiêu lần?”
“ lần.” Mặt vô cảm, thanh âm vang lên cũng lạnh lẽo, khô khốc.
Số lượng này quả thật làm Vũ Tuệ kinh ngạc. Nếu như nói, khi bọn họ thay đổi quá khứ chỉ có một mục đích đó là vì lợi ích của Vĩnh Hằng Thành, cho nên họ cần chỉnh lại quá khứ đi đúng hướng, nếu vậy thì Sa Sa đã làm gì mà lại phải chính quá khứ cho đúng hướng những lần?
Sa Sa không nói, cô ấy không phải là kiểu người thích nói cho người khác chuyện riêng tư của mình, cô ấy chỉ nói: “ Không thể tin được chính là, sinh mệnh lại phức tạp đến vậy, trải qua bị cải biến, ký ức sẽ biến mất, nhưng có những cảm xúc ẩn giấu sâu trong linh hồn và thân thể, điều đó như lưu lại dấu ấn sâu nhất trong linh hồn. Vì vậy sẽ ngẫu nhiên phát ra cảm giác kỳ quái, cảm thấy điều này dường như đã từng quen thuộc với mình. Nếu bọn họ không thường xuyên cải biến chuyện của tôi, tôi cũng sẽ không nhận ra được điều gì không thích hợp, và cũng không tiến hành điều tra và cũng không thể phát hiện ra sự thật.”
“ Những người khác, cũng đều là những người đã phát hiện ra được sự thật, bọn họ đều bị cướp đi những thứ quan trọng nhất của mình, bọn tôi tìm cách chạy trốn, không tiếc bị gọi là kẻ phản bội, không tiếc cũng những đồng đội khi xưa của mình trở thành kẻ thù, tất cả chỉ vì muốn bản thân không còn bị khống chế, có thể lấy lại những thứ quan trọng đã bị lấy đi.”
“ Đúng là không dễ dàng.” Vũ Tuệ cảm thán một câu.
Tiếp thu hiện thực hiển nhiên dễ dàng hơn rất nhiều so với phản kháng. Nếu muốn phản kháng chắc chắn sẽ bị gán cho cái mác kẻ phản quốc, những người đã từng yêu thương sẽ không còn tiếp tục yêu thương người đó nữa, chiến tranh xảy ra có thể sẽ cướp đi càng nhiều thứ của người đó, có lẽ sẽ vỡ đầu chảy máu, cuối cùng người đó tốn công vô ích mà chết đi. Còn nếu người đó lựa chọn tiếp thu, chắc chắn sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều, vẫn sẽ là tính toán sư được tôn quý, còn được mọi người ủng hộ, còn có cả huân chương, thanh danh và tài phú, nhân sinh sẽ xuôi chèo mát mái, dù sao, người đó cũng sẽ không biết cuộc sống của mình bị khống chế, cũng không biết được mình từng đã có thứ gì.
Tiến thêm một bước chính là chân tướng, là vực sâu vạn trượng, không cẩn thận một chút có thể thịt nát xương tan. Lùi một bước, là sự giả dối, là vinh hoa phú quý, chủ cần vẫn luôn bị lừa, thì sẽ không cảm giác được chút đau khổ nào.
Nếu như rảnh rỗi ngồi ngẫm nghỉ lại chuyện này, tất nhiên sẽ cảm thấy khó lựa chọn làm sao, thậm chí còn nghĩ nếu không biết thì sẽ không đau khổ, vậy thì tại sao không lựa chọn tiếp nhận tất cả, phản kháng thật sự quá mệt mỏi.
“ Tuy là kỳ quái như vậy, rõ ràng chuyện này nên làm người ta phải do dự vì sự lựa chọn của mình, nhưng bao gồm tôi hay những người khác lại không chút do dự mà lựa chọn phản kháng, tựa như cậu, không chút do dự mà chạy trốn khỏi Vĩnh Hằng Thành.” Sa Sa nói.
Bởi vì chuyện chân thật như vậy xảy ra ở trên người mình, không giống như là một người nhàn rỗi không có việc gì làm thì lôi nó ra ngẫm nghĩ.
Có những thứ quá thật vô cùng quan trọng, quan trọng đến mức ta nguyện từ bỏ sinh mệnh của mình để đánh đổi.
Đúng vậy, nếu nguyện ý bị khống chế, sống một cuộc sống vô ưu vô lo, vì sao cô là muốn chạy trốn khỏi Vĩnh Hằng Thành chứ? Nếu bị cướp đi thứ không hề có giá trị, vậy thì cớ gì cô lại nảy sinh ra cảm giác hận thù và thống khổ đến nhường này?
“ Ferrer nói, loài người thường xuyên sử dụng kỹ thuật xuyên qua thời không thay đổi lịch sử và khống chế vận mệnh, sẽ dẫn tới việc loài người dần bước chân về hướng tự hủy diệt tương lai của chính mình, còn cậu thấy sao?”
Vũ Tuệ bất đắc dĩ cười cười, thần sắc lạnh nhạt: “ Liên quan gì tới tôi?”
Nhiệt huyết và niềm tin đều bị hiện thực dập tắt, cho tới nay cái gọi là vì tương lai nhân loại, vì vinh quang mà tiến hành cuộc chiến thời không, hóa ra tất cả chỉ là vì dã tâm nắm dữ quyền lực của một người, cái gì là huân chương anh hùng, bất quá chỉ là lời ngon ngọt cho quân cờ dưới tay bọn chúng mà thôi.
Bọn cô vì người khác mà trả giá mọi thứ, kết quả nhận lại là người mình yêu cũng không cứu được, vậy thì vì điều gì còn muốn cô phải trả giá? Hủy diệt thì cứ hủy diệt đi, dù sao mặc kệ là tính toán sư hay chỉ là người bình thường chịu sự cải biến sinh mệnh hết lần này đến lần khác đều là những người đáng thương đến nực cười.
“ Tôi cũng thấy như vậy.” Sa Sa kéo kéo khóe miệng: “ Chuyện tới mức này, ai còn quan tâm đến tương lai?”
Vài ngày sau.
Vũ Tuệ và Sa Sa cùng nhau ra khỏi phòng, các cô định đến trạm thời không giống ở Vĩnh Hằng Thành.
Vũ Tuệ thay bộ trang phục bảo hộ nặng trịch lên người, bước vào trong một cánh “ cửa”.
………..
Trời xanh trong lành, vạn dặm xanh mướt, kỳ nghỉ kết thúc cũng được mấy ngày rồi nhưng bọn học sinh hiển nhiên vẫn chưa có hồi phục lại sau chuỗi ngày dài không cần làm bài tập, không cần dậy sớm, cả đám đều uể oải ỉu xìu.
“ Ê ê, nghe nói hôm nay lớp chúng mình có học sinh chuyển trường tới đó.” Vừa mới kết thúc kì nghĩ cho nên Kinh Thạch vì chuyện bài tập về nhà mà bị giáo viên gọi lên văn phòng, lúc về còn mang kèm theo cả tin bát quái.
“ Ai? Thật á hả?”
“ Là một bạn nữ đáng yêu hả?”
“…….”
Nhóm học sinh bát quái cấp ba nhanh chóng biến nó thành đề tài thảo luận sôi nổi, dù là nam sinh hay nữ sinh đều có tò mò, đối với một lớp đã hình thành cố định thì một học sinh mới chuyển đến không nghi ngờ gì chính là chủ đề chú ý của toàn lớp.
“ Cái này thì tao không có biết, lỡ đâu bạn đó là giống y hệt Lương Bình, như cái hũ nút chỉ biết đọc sách, học bài cũng nên, bởi vì theo tao thấy thì cô tụi mình trông hài lòng lắm.”
“ Cái gì nữa, Lương Bình không phải là cái hũ nút chỉ biết vùi đầu đọc sách đâu nhé.”
“ Không sai không sai.”
Các nữ sinh lập tức bênh vực cái người được hoan nghênh kia, cũng chỉ muốn khiến cho đối phương để ý tới tâm tư nho nhỏ của các cô.
Nhưng mà người được quan tâm lúc này lại chỉ thẳng lưng ngồi ở bàn học của mình đọc sách. Ngón tay trắng nõn thon dài lật từng trang giấy, đôi mắt dưới thấu kình vô cùng bình tĩnh, nhất định là người ấy không hề có chút hứng thú nào về học sinh mới chuyển trường này, cũng không chút quan tâm tới người vừa gọi tên hắn một cách trìu mến kia.
“ Tên ngốc đó, đúng là làm người ta tức chết được!” Nam sinh đứng bên cạnh vươn tay kẹp lấy đầu hắn, cướp sách của Lương Bình, âm thanh náo nhiệt vui vẻ đùa giỡn hài hòa vang lên ở lớp một của trung học phổ thông Lĩnh Tây.
Chuông vào học vang lên, đám học sinh từng người từng người giải tán về chỗ ngồi.
Chỉ một lát sau, chủ nhiệm lớp đã bước vào, cũng dẫn theo cả học sinh mới. Cô đứng ở ngoài cửa làm bạn học tò mò ngó xem, lại nhìn không được rõ ràng.
Chủ nhiệm lớp nói vài câu, sau đó cười hiền hướng về phía cô gái đang đứng ngoài cửa vẫy vẫn tay: “ Vào đây.”
Trong phòng học an tĩnh, tiếng bước chân thiếu nữ chậm rãi vang lên. Bởi vì dáng người cao ráo cho nên bị xếp ngồi ở cuối cùng của dãy bàn, thiếu niên lơ đãng ngẩng đầu, vừa vặn bắt gặp được ánh mắt của thiếu nữ nhìn tới.
Bùm!
Người con gái viết tên mình lên bảng đên, thanh âm mềm mại đọc tên mình, rồi được sắp xếp ngồi ở dãy bàn đầu.
Cô rũ mắt lấy sách từ trong cặp ra, không biết nên lật từ đâu. Bạn cùng bàn bên cạnh nhiệt tình nói cho cô biết, cô liền nhìn về phía người đó nở một nụ cười tươi tắn, sau đó lấy thêm bút ra, nghiêm túc học bài và ghi chép.
Khoảng cách dù xa như vậy nhưng hắn tựa như có thể nhìn thấy được cả bóng râm do hàng mi rũ xuống của cô tạo ra….. Cô giáo dạy hơn nữa tiết hắn mới ý thức được bản thân nhìn chằm chằm cô thật lâu.
………..Làm sao vậy? Lương Bình vội vàng thu hồi ánh mắt, mới phát hiện ra tim mình nhảy thật nhanh, bản thân hắn lại có chút hoảng loạn, cảm giác này hắn cũng không hiểu nổi. Hắn cưỡng ép bản thân nhìn lên bảng, nghiêm túc nghe giảng, nhưng chờ khi hắn hoàn hồn lại lần nữa, hắn phát hiện bản thân lại đang nhìn cô.
Không xong, hắn bị làm sao vậy?
Chuông tan học vang lên, chủ nhiệm lớp rời đi trước nói: “ Vũ Tuệ, bạn ngồi chỗ kia là lớp trưởng lớp mình, tên Lương Bình, ở trường mới có cái gì không hiểu, cần giúp đỡ thì cứ tìm bạn ấy nhé.” Sau đó cũng không quay đầu lại mà đi thẳng.
Những lời này làm tim Lương Bình chợt tắc nghẽn, khẩn trương tới mức như gặp phải lũ lụt sóng thần bất ngờ, làm hắn không biết phải làm sao. Nhưng Vũ Tuệ cũng không có tìm tới hắn chào hỏi bởi vì cô đã bị các bạn học vậy quanh.
“ Trước đây cậu học ở trường nào thế?”
“ Có ai nói cho cậu biết là cậu lớn lên siêu siêu đẹp chưa?”
“ Buổi trưa đi ăn cơm chung nha? Trường học mình được cái là nổi tiếng về đồ ăn ngon á.”
“……”
Khuôn mặt cô xinh đẹp, còn có khí chất tươi mát, thái độ lại thân thiết, lập tức đã chinh phục được một nhóm học sinh cấp ba, cái gì gọi là không thể dung hòa được với tập thể, đối với hoàn cảnh mới không biết làm sao, khó kết bạn này nọ xem ra đều sẽ không xảy ra trên người cô, bởi vì có rất nhiều người xum xoe bị vẻ đẹp của cô thu phục, có lẽ là cô sẽ không có chuyện gì cần thiết phải đi gặp lớp trưởng.
Lương Bình vẫn luôn ngồi ở chỗ của mình, trước sau như một vô cùng bình tĩnh đọc sách, phảng phất như thờ ơ hết thảy náo nhiệt ngoài kia. Chỉ có mình hắn biết, lỗ tai của hắn đã không thể nào nghe được âm thanh của người khác, trong ánh mắt của hắn cũng không có thứ gì có thể tiến vào được nữa.
Buổi chiều tan học, hắn thất thần đi đến câu lạc bộ cờ tướng, phát hiện bản thân lúc dọn sách vở bỏ vào cặp vì phân tâm mà quên mất vở ghi bài tập, lúc hắn trở về lớp liền nhìn thấy người con gái ấy ngồi ở trong phòng học không một bóng người, ánh hoàng hôn cam hồng làm phông nền, thiếu nữ ngồi bên của sổ, xinh đẹp tựa như bức tranh phong cảnh in trên bưu thiếp.
Trong nháy mắt chân hắn không biết làm sao không thể cử động nổi, cả người cương cứng ở cửa hai giây, mới nhớ tới phải đi như thế nào, mặt vô cảm đi về phía chỗ ngồi của mình.
“ Lương Bình…..” Tiếng gọi của cô vang lên, làm tim hắn gia tốc đập thình thịch: “ …. Lớp trưởng?”
“ Chuyện gì?” Hắn cũng không ngẩng đầu lên, khẩu khí lạnh nhạt.
“ Cô chủ nhiệm nói mình phải tham gia câu lạc bộ, đơn báo danh kia, là lấy chỗ cậu đúng không?” Cô đứng lên, đi về phía hắn.
Lương Bình mở cặp sách tìm đơn tham gia câu lạc bộ, cặp sách của hắn trước giờ vẫn luôn gọn gàng ngăn nắp, cái gì đặt ở đâu chỉ cần nhìn một cái là thấy ngay, ấy vậy mà không biết vì sao, hắn tìm đến toát mồ hôi cũng không tìm được tờ đơn kia.
Bởi vì khẩn trương mà hắn chôn mắt ở cặp sách, không hề phát hiện ánh mắt của thiếu nữ cũng chăm chăm nhìn vào hắn.
—— chuyện tới lúc này, ai còn để ý tới tương lai? Cô vốn dĩ còn ở đây nổ lực, chẳng qua là vì để cho hắn có được tương lai mà thôi.