Dương đẩy anh ra, chạy thật nhanh ra khỏi phòng bệnh. Mà nước mắt cậu trải dài xuống hai gò má, xuống cổ ướt hết áo Dương.
"Em xin lỗi. Em sợ nếu em không dứt khoát ra đi thì người tổn thương sẽ là cả hai chúng ta. Ông trời trêu ngươi chúng ta vậy đấy anh à. Chúng ta đã có gắng biết bao nhiêu để hiểu nhau, yêu nhau đậm sâu. Nhưng tình thân máu mủ lại tách chúng ta ra hai đường... Quên em và sống thật tốt anh nhé, sau này sẽ có người yêu anh nhiều hơn bé. Em tin là thế. " Dương nghĩ
Nam la hét trong vô vọng
" Đỗ Hoàng Dương em đứng lại đó cho anh. Em cứ như vậy mà bỏ anh đi à, em không cần anh nữa sao? Em đi đâu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì với em thế. Lúc thì em nói yêu anh, lúc thì nói anh quên em đi. Tại sao, anh cần nghe lời giải thích. Đỗ Hoàng Dương em đứng lại đó. Bàn tay anh dù to thế nào cũng không thể giữ bàn tay em, khi em không muốn nắm. Vòng tay anh dù có rộng bao nhiêu cũng chẳng thể ôm trọn em, khi em đã muốn rời đi."
Nước vô tình, ngàn năm trôi mãi Mây vô tình, mây mãi vẫn bay Trăng vô tình, trăng đùa với gió người vô tình, người đùa với tôi.
"Em thật sự vô tình đến vậy sao. Anh đã lấy hết tâm tư tình cảm của mình ra. Vậy mà em vẫn chọn cách ra đi sao?"
Han gọi cho anh Nam
"Anh Nam ơi, anh có biết vì sao Dương rút học bạ đi du học không?"
" Đi du học sao, anh không biết. Mà đi với ai? " - Nam đáp
" Hình như đi với anh Thịnh bạn Dương á. Em tới nhà để xin lỗi cậu ấy vì hôm trước em nói nặng lời với cậu ấy. Nghe mẹ cậu ấy bảo, cậu ấy đi rồi." Han đáp
"Ừ, anh cảm ơn" - Nam đáp
"Đây là lý do sao. Vì em bỏ tôi đi du hoc với người đàn ông khác. Em thấy thương hại cho tôi, khi hai chân tàn phế nằm trên giường bệnh sao. Hay đấy, tôi từng yêu hơn bản thân mình, tin tưởng em hơn bản thân mình. Vậy mà.... " Nam nói với chính minh
Cái lạnh nhất không phải là cơn gió khi trời sang đông mà là sự vô tâm của ai đó mà bạn đã xem họ là tất cả.. Đúng rồi,em thấy anh ngã ỏe đây, nhưng em vẫn nhất quyết bỏ đi. Vậy thì đối với em anh đâu có kí lô quan trọng nào đâu.
Con tim anh không cần em một lần nữa thương hại. Đôi chân anh đủ sức tự đứng lên.
Có những vết cắt tuy đã được chữa lành nhưng vẫn để lại sẹo. Có những ký ức tuy đã được xóa mờ nhưng vẫn mãi là nỗi đau. Vậy đấy, em là người nói muốn chữa lành vết thương trong quá khứ của tôi. Nhưng hôm nay lại chính em làm vết thương đó sâu hơn rồi.
Otis đi ngang phòng bệnh, thấy Nam ngội bệt dưới đất. Anh vội chạy vào đỡ Nam lên
"Anh sao thế, anh bị nhã sao. Sao mắt anh đỏ thế kia. Anh bị thương không?Chân anh đang bó bột mà anh đi đâu" otis hỏi
"Em có gặp Dương không"
"KHÔNG"
Em hứa gì với tôi em nhớ không? Em hứa sẽ yêu tôi nhiều hơn, quan tâm tôi nhiều hơn. Yêu thêm phần của Mina nữa. Buông tay một người mình yêu thương là điều rất khó. Nhưng… hạnh phúc đã muốn bay, đôi tay làm sao mà giữ. Càng nắm chặt càng đau, thôi thì để mất nhau… nỗi đau rồi cũng sẽ hết.
"Anh muốn đi tìm Dương, hãy giúp anh. Anh muốn nghe chính miệng em ấy nói rõ ràng"
"Chân anh thế này làm sao anh đi được"Otis tức giận nói
" Anh phải đi" Nam cố lết đi(anh muốn câu trả lời chính xác từ Dương)
"Rõ ràng là người ta đã có ý định bỏ anh từ trước. Anh đuổi theo vô ích thôi(Otiss xót cho Nam và đông thời ghét cách Dương đối xử với Nam như thế.)
(Otiss k hề biết lý do Dương ra đi, vì thế mà cậu ghét Dương lắm. Vì Nam là chàng trai tốt, là người cậu thích)
"Em nói vậy là có ý gì?"
"" Không có gì, em nói vui thôi"
"Trả lời anh mau đi" Nam tức giận nắm chặt bả vai của Otis khiên vai cậu ta đau,Nam vẫn không that.
"Cậu ta đã nhờ em chăm sóc anh cho tới khi chân anh lành hẵn."
"Ý em là Dương vì thương hại anh, nên nhờ em chăm sóc anh sao"
"Em không phải ý này"
"Thôi đi đi, đi hết đi. Tôi không cần ai thương hại."
Nam xô ngã otis, trầy tay. Nhưng anh vẫn maẹc kệ.
Otis không thề chịu nổi khi nhìn anh đau khổ như thế. Cậu mặc kệ tay mình bị thương. Vẫn cố ôm anh lại.
"Anh đừng như vậy nữa, sẽ làm mình bị thương đấy. Người ta không cần anh, em cần. Em lo cho anh."
... Dương chạy nhanh ra cửa bệnh viện. Gặp Linh Mai, lm bảo cậu lên xe. Sau một hồi suy nghĩ, cậu chạy lại về phòng bênh Nam vì cậu lo cho anh. Lúc nãy anh vì đuổi theo cậu mà bị ngã.
Dương chạy tới cửa, thì cậu rụt chân lại. Cậu không bước nữa. Miệng cậu nghẹn đắng, không thể thốt ra một câu nào. Nước mắt rơi sao chua chát thế.) Dương nhìn thấy Otis ôm Nam, vỗ về an ủi)
"Em vừa đi thì đã có người khác chăm sóc anh rồi. Có lẽ việc em đi cũng không có gì xấu cả" Dương nghĩ
Otis anh làm tốt lắm.