Cả hai đưa lưỡi liếm đi dư vị ngọt ngào còn đọng trên khóe môi.
Tùng và Han tới thăm Nam
- Tùng: Anh vừa nhìn thấy cái gì vậy.
- Han: Hai người cho tụi này ăn cẩu lương à.
- Tùng: Tùng mới hôm qua còn nói, tao không yêu em ấy. Vậy mà hôm nay..... Khó hiểu
-Nam Giật mình thả Dương ra
-Nam: mà sao mày vào nhà được tao chưa mở cửa mà
- Tùng: Cửa nhà mày tối qua tao khóa nhoài rồi cười đắc chí.
- Han: Này tao là bạn thân cỉa mày đấy. Vậy mà có người yêu cũng giấu tao luôn à.
-Dương:Cũng chỉ vừa mới chớm thôi mà. "Cười ngượng nghịu"
-Han mà mày có chắc chắn, chọn anh ấy không. Tao thấy anh Thịnh cũng rất thích mày đấy. Còn anh Nam thì lúc nào cũng làm mày tổn thương. Nếu ở bên anh ta mày sẽ phải chịu khổ nhiều đấy.
-Nam: Han em có vẻ khong có cảm tình với anh nhỉ.
- Han : Đương nhiên, em ghét những ai mà làm bạn em khóc. Nhất là anh
- Nam: nhưng anh cũng là bạn thân của người yêu em đấy.
- Han: em có thể bỏ anh Tùng, chứ không bao giờ bỏ rơi Dương được.
- Tùng: Mày liệu mà làm đấy, mày mà làm pé Dương khóc nữa là tao cũng không sống yên được đâu.
- Dương: Thôi mà hai người đừng trách anh ấy nữa "Anh ấy có nỗi khổ riêng"
- Han: Chưa gì đã bênh rồi "Đúng là yêu quá hóa ngu"
..
-Dương: Anh đói chưa? Em xuống lấy cháo cho anh ăn nhé?
-Nam : ừ, cũng đựoc.
-Dương: nè, Anh ăn đi lúc còn nóng
" Tùng và Hân ngồi xuống bàn ăn hai tay chống cằm Nhìn hai người kia"
-Nam: nóng quá, anh ăn không được (Nam nhõng nhẽo như em bé)
-Dương: nóng hả, để em xem thử.
...Dương bưng chén cháo lên, múc muỗng rồi đưa lên miệng thổi nhẹ nhàng cho tới khi cháo nguội....
-Dương:Nè, anh ăn đi
... Tùng: Này, hai người xem tụi này là không khí à?
- Han: Là bạn thân nó bao nhiêu năm. Nào biết mùi vị khi được đút cháo cgi ăn nó như thế nào.
- Tùng: Nãy giờ ăn cơm chó với cẩu lương hơi bị nhiều rồi đấy.
"Dương không hề đề ý, nãy giờ có con mắt đang nhìn cậu". Nghe Tung nói Dương mơiss giật mình, quay lại nhìn thì ra tất cả họ đều đang nhìn mình.
- Dương xấu hổ quá: Thôi anh ăn cháo đi, em vào nhà vệ sinh một lát.
... - Tung: Thôi tụi này về đây, không cản trở đôi tình nhân nữa.
-Nam : Đã tới rồi thù cùng nhau đi uống Cafe
- Tùng: ừ cũng được.
- Nam : pé ơi, xong chưa em. Mọi người đợi em đi uống cà phê nè.
-Dương: Dạ, đợi em xíu em ra liền.
..." Sao nghe chữ dạ nó ngoan vậy không biết. Càng ngày càng thích em ấy rồi. Ước gì ngày nào cũng được ở bên nhau"...
Dương : Em xong rồi, mình đi thôi.
..... Tại quán cafe....
-Nam : Anh ra ngoài nghe điện thoại xíu
-Dương: Vâng
-Dương: Em có chuyện muốn nói với hai người.
- Em nói đi.
-Dương: Mọi người cũng biết bệnh tình anh Nam rồi đúng không? Nếu như không chửa khỏi nhanh thì bệnh sẽ càng trầm trọng. Bác sĩ bảo phải giải quyết đựoc khuvs mắc về vụ tai nạn năm đó.Phair làm sao cho MiNA không còn giần anh nữa, tha thứ cho anh. Phải mang đến tình yêu mới, phải khiến anh ấy hạnh phúc hơn để anh ấy dần quên đi nỗi đau trong quá khứ...
- Tùng: Em có cách gì chưa?
- Han: Cần tụi này giúp gì mày cứ nói.
-Dương: Em muốn làm một cái gì đó thật hoàng tráng, khiến anh ấy nhớ mãi không quên.
- Han: Không lẽ mày muốn làm một màn tỏ tình với anh ấy sao?
- Tùng: Tụi em đã như vậy rồi mà còn tỏ tình sao?
-Dương: Nhưng em vẫn chưa lần chính thức tỏ tình với anh ấy trước tất cả mọi người....
- Ok, tụi này sẽ giúp...
.. -Nam: Này người vừa nói chuyện gì thế. Thấy tui vào im re hết.
-Dương:Không có gì đâu anh. Thôi chung ta về đi, em còn có hen
- Nam anh còn chưa uống cafe mà
-Dương: Về nhà uống
... Dương chào tạm biêt mọi người :
... Dương qua nhà Mina...
- Dương cháu chào bác
- Bác chào cháu.
- Mẹ mina:Sợi dây lắc này có phải của cháu không?
-Dương: Dạ đúng rồi ạ.
- Mẹ Mina: Cháu có nhớ gì về chuyện cái lắc không?
- Cháu nhớ không rõ, cháu chỉ nhớ lúc nhỏ có người tặng cháu.
- Người tặng nó là bác) bác lấy lac cua Linh Mai tặng con) . Năm đó Linh Mai của bác bị bệnh nặng. Cần ghép phổi,may thay kà tìm được phổi phù hợp. Đáng tiếc là ngày phẫu thuật, người đó bị tai nạn chết. Luc đó cả nhà Bác rối lắm không biêt làm sao. Ai cũng li lặng sợ mất con, mât cháu.
Vậy mà có cậu bé nhỏ xíu noi " Con có thể tặng phổi của con cho cậu ấy không"
Cả nhà bác như nghe phải tiếng sấm bên tai. Vì con quá nhỏ nên không ai tin lời con cả. Một lát sau con đưa mẹ con tới. Con nói với bác sĩ cháu muốn tặng phối cho cậu ấy. Mẹ cháu cũng là người hay tích đức, nghe con trai mình nói vậy. Bà đông ý ngay.
Mẹ Dương: Con phải dũng cảm, không được sợ. Vì đây là lựa chọn của con.
.. Dạ là cháu cứu Linh Mai ạ... Cháu nhớ không rõ nữa.
- Mẹ Mina: Vậy nên hôm nay bác gọi con đến là muốn trả ơn cho con. Con muốn bác giúp gì cứ nói.
-Dương: Vậy cháu không ngại nói thẳng, cháu monh bác giúp cháu gọi điện thoại cho anh Nam, nói hai bác tha thú cho anh ấy. Kêu anh ấy tơi thắp nhanh cho Mina.. Nhừng đừng noi gì liên quan đến cháu...
- Được hai bác sẽ giúp cháu...