-Nam: Chắc mày nhầm rồi đó. Tao không hề yêu em ấy. Tao chỉ xem em ấy như một người em thôi. Tao yêu con gái mà, tao trai thẳng đấy(Nam đã nhìn thấy D tới đó). (Xin lỗi em, vì chỉ khi anh nói những lời như vậy em mới dứt khoát rời bỏ anh thôi)
- Tùng: Ủa Dương em nghe thấy hết rồi sao?
-Dương,: Dạ phải. Anh có thể cho em nói chuyện riêng với anh Nam một lúc không?
- Tao đi đây, mày đừng làm tổn thương người ta nữa đấy.
..
-Dương: Anh đã biết chuyện mấy bức thư rồi sao?
-Nam: Biết rồi, có gì quan trọng đâu. Đựoc cái đồ ăn ngon.
-Dương: Ý anh là dù anh đã hiểu hết nội dung trong đó. Hiểu hết ý nghĩa của mấy là thư kia, trong khi em chưa gủi hết sao. Rằng anh hiểu hết nội dung trong đó. Nhưng cũng không có gì quan trọng sao?
-Nam : ừ,
-Dương: Em đã cố gắng để không nói ra cảm xúc của mình. Nhưng lần này em phải nói hết.
Không quan trọng đó là đối với anh. Còn đối với tôi nó là hy vọng, là ánh sáng. Nó không quan trọng nhưng tôi vì mà thức đêm thức hôm. Sáng thì phải dậy sớm, nấu món ngon cho anh, nghĩ xem anh thích ăn món gì. Muốn đưa cho anh ăn, cũng phải nhờ cậy người này, người kia. Dù tôi không tới thăm anh, nhưng anh co biếy mỗi kần đưa đồ ăn cho anh xong,tôi đều lén nhìn anh ăn hết mới về. Không quan trọng nhưng tôi lại phải phụ thuộc vào nó cho việc tôi đi hay ở. Anh yêu con gái sao? Đựơc vậy anh xem tôi là gì, là anh em. Là bạn bè, người thân. Vậy anh hôn tôi để làm gì? Có thằng đàn ông nào yêu con gái, mà lại hôn một thằng con trai không?.. Nực cười thât.
-Nam:Anh chỉ là muốn thử cảm giác hôn một thằng con trai nó ra sao thôi. Nếu như điều đó khiến em hiểu lầm thì anh xin lỗi
-Dương: Thử cảm giác sao? Anh đang trêu đùa trên tình cảm của người khác đấy anh hiểu không?
"Nam đã nói những lời rất nhẫn tâm với D. Những lời đó như con dao cứa vào tim cậu vậy."
Dương tát Nam:Đê tiện"
.. Thinh đi tới.
- Thịnh: Lần trước tôi đã nhác nhở cậu là đừng làm tổn thương em ấy rồi cơ mà. Sao bây giờ cậu còn nói những lời khó nghe hơn thế. Tôi không biết hai người có khúc mắc gì. Nhưng tôi chỉ muốn hỏi cậu một câu thôi" Cậu yêu Dương không? "
-Nam: không.(Nãy giờ Nam đã phải cố nén biết bao cảm xúc của mình. Để thôt ra nhừng lời cay đắng đó)
- Thịnh: Vậy được. Từ giờ e tôi sẽ theo đuổi em ấy. Một cách chinh thức. Cậu không được quyen can thiep."
.. Thịnh: Tôi rất muốn đánh cậu, nhưng tôi biết nếu tôi đánh cậu D sẽ đau lòng.
"Thịnh nắm tay Dương, đi theo anh"
.. - Thịnh: Chắc lúc này em cảm thấy tồi tệ lắm đúng không? Nếu muốn khóc thì hãy khóc đi.
-- Dương: Em sẽ không khóc vì một người không xứng đáng đâu? Em đã khóc quá nhiều cho tình yêu này rồi. Từ nay em sẽ mạnh mẽ, không khóc nữa...
-Thịnh: Em nói vậy là anh yên tâm rồi.
-Dương: lần trước em nói sẽ cùng anh đi du học. Em nghĩ kỹ rồi, em sẽ đi,dù sao cũng sắp hết kỳ rồi. Chỉ vài ngày nữa thôi anh đợi em sắp xếp việc học tập. Em sẽ đi.
..."Có lẽ khi con tim đã đến giới hạn chịu đựng của nó thì nước mắt cũng hóa thành băng giá. Thôi dừng lại đi em mệt rồi. Yêu một người đàn ông thật khó. "...
- thịnh: Chỉ cần em, muốn đi. Thì dù đi đâu anh cũng se đi cung em.
.. Dương: Hôm nay em muốn đi biển được không? Giúp em...
.. - Thịnh: Vậy giờ đi luôn đi.
... Tới biển rồi. Biển Vũng Tàu buổi chiều đẹp biết bao.
- Dương vừa đi trên bãi biển vừa nghĩ:
..." Em đã yêu anh nhiều hơn những gì có thể, nhưng tất cả rồi cũng sẽ vô nghĩa đối với anh, anh đã thật tàn nhẫn khi để lại cho em một vết thương lòng trong tuyệt vọng. Em biết mình không có quyền gì để đòi hỏi, cũng không có quyền gì để trách anh, nhưng trong sâu thẳm trái tim em - anh mãi mãi thuộc về miền ký ức đau khổ."...
..." Em sẽ ra đi, sẽ bước khỏi cuộc đời anh bằng một con tim ứa máu, mang theo cả một miền ký ức thuộc về anh. Còn anh - anh hãy trở về với tất cả những gì là của anh, những gì anh đã từng lựa chọn. Em sẽ mãi cầu chúc cho anh được hạnh phúc với tất cả những gì mà anh đang có, và tất cả những gì anh sẽ có.Tình yêu đã dạy cho em biết thế nào là phải hy sinh, thế nào là phải chấp nhận. Từ nay em sẽ một mình đối mặt với tất cả, một mình vượt qua cơn bão lòng, một mình hàn gắn những vết thương dù là trong vô vọng... "....
Em đi đây...