Hai ngày sau, Khấu Hưởng nhận được lời mời của Quentin, mời anh tới biệt thự tư nhân của anh ta giao hữu battle, trận thi đấu này được tuyên chiến thông qua network platform, cho nên Khấu Hưởng vẫn chưa đáp lại, các fan bắt đầu la ó.
“Caesar, có bản lĩnh thì ứng chiến đi.”
“Đừng nói là bị dọa sợ rồi đấy nhé.”
“Đóng cửa lại làm rùa đen rụt đầu à!”
“Ôi, chó nhà ai phiền xích chặt một chút.”
“Sủa bậy cái gì, anh ấy cũng đâu nói không ứng chiến.”
“Chủ của bạn dám khiêu chiến Caesar, ai cho anh ta lá gan thế!”
“Caesar, đánh bại hết bọn họ đi!”
……
Trong chung cư của Khấu Hưởng, Thẩm Tinh Vĩ ngồi nghịch ipad, Bùi Thanh bấm điện thoại, hai người đều đang khoác áo choàng, đấu kiếm với cư dán mạng. Khấu Hưởng cầm bút chì, ngồi bên bàn trong phòng ăn, đang chuẩn bị cho đêm chung kết.
Dương Chi ngồi bên cạnh anh, giúp anh nghe thử giai điệu.
“Caesar, rốt cuộc mày có định ứng chiến hay không, gần mấy tiếng đồng hồ rồi, ít ra mày cũng phải trả lời chứ, không lên tiếng như vậy người ta lại tưởng chúng ta sợ TZT đấy.” Thẩm Tinh Vĩ sốt ruột hỏi.
“Không có thời gian.” Khấu Hưởng bâng quơ nói.
“Fans nhà bọn họ quá kiêu ngạo, luôn la ó Caesar nhát gan.”
Dương Chi cười nói: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi mà còn cùng với mấy đứa nhóc chửi bới trên mạng hả, có thấy xấu hổ hay không?”
Khấu Hưởng thoải mái nói: “Cậu ấy rảnh quá mà.”
Thẩm Tinh Vĩ hừ hừ nói: “Ừ, hai người đều vào được chung kết nên chê cười ông đây đúng không, dù sao người mất mặt cũng đâu phải ông.”
Khấu Hưởng nói: “Có thời gian không bằng chuẩn bị cho chung kết đi, đường đường chính chính battle đánh bại anh ta ấy.”
“Đúng vậy!”
Dương Chi làm fans trung thành của Khấu Hưởng, bộ dáng “Chồng em nói gì cũng đúng”. Khấu Hưởng cong môi, duỗi tay sờ sờ đầu cô, vẻ mặt cưng chiều.
Dương Chi ngồi lại gần anh, còn ngoan ngoãn cọ cọ vào lòng bàn tay anh.
Nhưng đúng lúc này, Bùi Thanh đột nhiên nhảy phắt dậy khỏi ghế sô pha, động tác quá lớn làm Thẩm Tinh Vĩ hoảng sợ.
Thẩm Tinh Vĩ che ngực, kinh ngạc nhìn anh ấy: “Mày… Mày làm gì thế!”
Bùi Thanh đang cầm ipad của Khấu Hưởng, vừa rồi anh ấy đăng nhập vào Weibo Caesar, tiện tay click mở phần tin nhắn chưa đọc, bên trong ngoại trừ tin nhắn đến từ fans còn có một tin nhắn khiến anh ấy vô cùng kinh hãi.
“Mày tự xem đi.”
Anh ấy đưa ipad cho Khấu Hưởng.
Nội dung tin nhắn kia như sau:
“Cảnh cáo anh, nếu không muốn chết thì đừng chấp nhận lời khiêu chiến của Quentin, cũng đừng lộ diện! Bọn họ định nhân lúc anh không chú ý, hạ thuốc ngủ, chụp ảnh anh hút ma tuý rồi đăng lên trên mạng đấy.”
Đọc được tin nhắn này, Dương Chi hít một ngụm khí lạnh, Thẩm Tinh Vĩ trực tiếp sợ ngây người.
“Cái đệt, làm cái trò gì vậy.”
Tin nhắn này được gửi vào hai phút trước, ấn đường Khấu Hưởng nhíu lại, soạn tin nhắn gửi đi: “Bạn là ai?”
Tin nhắn vừa được gửi, bên kia lập tức hiện “Đã xem”, chứng tỏ bây giờ người kia vẫn đang online.
“TZT, đừng đoán tôi là ai, dù sao những lời tôi nói đều là thật, mọi người cùng chơi hip-hop, tuy không cùng một chiến tuyến, nhưng tôi rất bội phục anh, không muốn để anh bị hủy hoại vô cớ trong tay bọn họ.”
Dĩ nhiên Weibo của người kia là tài khoản phụ, không có thông tin gì.
Khấu Hưởng lại tiếp tục hỏi: “Bọn họ có ma túy à?”
Người đó đã đọc tin nhắn, nhưng hơn mười phút trôi qua, anh ta lại không trả lời, tin nhắn cũng bị thu hồi, không để lại bất kỳ dấu vết gì.
“Đúng là quá ác độc!” Thẩm Tinh Vĩ tức đến dựng lông, đập bàn thở phì phò nói: “Không đấu lại được thì ngấm ngầm giở trò, còn muốn hãm hại Caesar hút ma túy! May mà có người anh em này mật báo, nếu không thì thật sự toi rồi! Mày không đồng ý là chính xác! Tao rút lại những lời trước đó, hừ, mấy thằng này… Ơ, mày làm gì thế?”
Khấu Hưởng đang cầm ipad gõ chữ, Dương Chi thò lại gần, phát hiện anh vừa mới chia sẻ lại một bài đăng Weibo, nội dung là: “Được.”
Khấu Hưởng vừa đáp trả Weibo chứa lời mời tối nay đến biệt thự tư nhân để battle của Quentin!
Thẩm Tinh Vĩ kinh ngạc đến suýt rơi cằm: “Làm… Làm gì thế!”
Dương Chi cũng không hiểu, vội vàng lấy ipad của Khấu Hưởng, anh thật sự đáp lại Weibo của Quentin, phần bình luận dưới bài chia sẻ chưa tới một giây đã lên đến hàng nghìn.
“Cuối cùng cũng ứng chiến!”
“Thật chờ mong!”
“Thật sự muốn xem livestream, chắc chắn sẽ vô cùng xuất sắc!”
“Fan não tàn bên đối phương chớ có vội mừng, chờ xem Caesar của chúng tôi hạ gục chủ nhân nhà mấy người đi!”
……
Thẩm Tinh Vĩ không thể hiểu cách làm của Khấu Hưởng, ngay cả Bùi Thanh không rõ anh làm vậy có ý gì: “Chẳng phải… Chẳng phải mày nói không muốn ứng chiến ư, sao lúc này lại đồng ý?”
“Vừa rồi không muốn, bây giờ muốn.” Khấu Hưởng nói rất bình thản.
“Này, mày đừng có cậy mạnh.” Thẩm Tinh Vĩ cảnh cáo anh: “Đây không phải trò đùa, fan hâm mộ trên mạng không biết gì mới nói lung tung, mày đừng có chấp nhặt theo bọn họ!”
Khấu Hưởng nhướng mày: “Không phải vừa rồi mày cũng nói như vậy sao.”
“Ôi, tao… Ôi dù sao mày cũng không thể đi! Tuyệt đối không thể đi!”
Dương Chi nhìn Khấu Hưởng, anh chưa bao giờ sẽ đưa ra quyết định qua loa, nếu đã ứng chiến, chắc chắn đã có ý định, biết rõ núi có hổ, vậy thì đi về phía hổ trong núi.
“Anh muốn tố giác bọn họ à?”
Khấu Hưởng thu lại vẻ mặt bình thản, khóe mắt thoáng run lên, đôi mắt sâu thẳm phiếm lấp lánh ánh sáng.
“Ừ.”
“Khấu Hưởng, mày bình tĩnh lại đi!” Thẩm Tinh Vĩ nói: “Bọn họ muốn tính kế mày, mày còn đâm đầu nhảy vào hố, ai biết bọn họ có thủ đoạn gì, lỡ đâu thật sự xảy ra vấn đề, mày sẽ bị mang tiếng, cả đời cũng không thể trở mình đâu!”
Bùi Thanh cũng nói: “Người kia đã nhắc bất kể thế nào mày cũng không được ứng chiến, chứng tỏ bọn họ đã chuẩn bị kế sách thoát thân, nếu thật như người kia nói, hậu quả rất khôn lường.”
Hai người lải nhải khuyên anh rất lâu, song từ đầu đến cuối Khấu Hưởng im lặng không nói gì, cuối cùng nhìn sang Dương Chi: “Em không khuyên anh hả?”
“Em ủng hộ anh.” Dương Chi nghiêm túc nói.
“Cái gì, hai người đều bị điên rồi à!” Thẩm Tinh Vĩ khó tin: “Ủng hộ cái quỷ! Căn bản là tin tưởng đến mù quáng rồi.”
Dương Chi biết, Khấu Hưởng có chính kiến của bản thân, cho dù anh có quyết định thế nào cô cũng sẽ ủng hộ, hơn nữa sẽ mãi đứng bên anh. Nhưng…… Điều đó cũng không có nghĩa cô không thấy lo lắng, hoàn toàn ngược lại, Dương Chi còn lo lắng hơn cả mấy người Thẩm Tinh Vĩ.
Cô kéo Khấu Hưởng vào phòng, đóng cửa lại, hỏi anh: “Anh muốn tố giác bọn họ à?”
Khấu Hưởng im lặng gật đầu: “Không chỉ tố giác, anh còn muốn nắm được chứng cứ, thật sự báo án.”
“Nhưng làm như vậy, cho dù có thành công hay không anh cũng sẽ trở thành tội đồ của giới này.”
Cái giới này trải qua thời gian dài rất đáng bị lên án, tố chất của rapper cũng cao thấp không đồng đều, hình tượng trước công chúng chưa phải là tốt, một khi tin bọn Quentin hút ma túy bị đưa ra, chưa nói đến sẽ ảnh hưởng đến bọn họ như thế nào, tin tức này tuyệt đối là một cú đả kích mang tính chất hủy diệt đối với giới hip-hop.
Còn người báo án là Khấu Hưởng, cho dù thế nào cũng không tránh khỏi bị người đời chê trách, thậm chí còn bị gắn danh tội nhân thiên cổ.
Dương Chi nắm chặt lấy vạt áo Khấu Hưởng, tay bắt đầu run lên, cô biết mình không thể thay đổi quyết định của anh, nhưng cô cũng không nỡ để anh lấy thân mạo hiểm.
Khấu Hưởng ôm chặt cô vào trong lòng ngực, ấn lên gáy cô, để mặt cô vùi vào ngực anh.
“Em hiểu anh mà.”
Cô hiểu anh, rap là tín ngưỡng của anh, anh tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ tên sâu mọt nào làm bẩn giới này.
Quentin đã chạm đến giới hạn cuối cùng của anh, anh tuyệt đối sẽ không ngồi yên.
“Để em giúp anh, có chuyện gì, chúng ta cùng nhau gánh vác.” Tay Dương Chi nắm chặt vạt áo bên hông anh: “Lúc này, không cho phép anh đẩy em ra nữa.”
Khấu Hưởng nhắm mắt lại, cúi đầu hôn lên ấn đường của cô, trịnh trọng đáp: “Được.”
Lúc này, anh sẽ không đẩy cô ra, đẩy bạn bè của anh ra nữa.
Buổi tối hôm đó, Quentin cử xe tới đón Khấu Hưởng, Khấu Hưởng dự tiệc một mình. Còn nhóm người Thẩm Tinh Vĩ và Dương Chi thì thuê một phòng khách sạn gần biệt thư tư nhân của Quentin, giám sát chặt chẽ tình hình trong biệt thự.
Thẩm Tinh Vĩ, Bùi Thanh Thời Tự và cả Tô Bắc Bắc, bọn họ đều đến đây, tuy không giúp được gì, nhưng bọn họ cũng muốn đứng phía sau Khấu Hưởng, trở thành người ủng hộ anh. Trước đó cũng đã báo cảnh sát, hiện tại cảnh sát đã bố trí bao vây chung quanh, chỉ chờ Khấu Hưởng phát ra tín hiệu, thời cơ chín muồi là có thể lập tức hành động.
Biệt thự ồn ào sôi động trắng đêm, đèn đuốc sáng trưng, lúc Khấu Hưởng đi vào chợt bị tịch thu điện thoại.
Anh nhìn Quentin bên cạnh, cười nhạt nói: “Thế này là sao đây?”
Quentin vỗ bờ vai của anh, tùy tiện nói: “Đây là quy định, chúng tôi cũng không cầm điện thoại, chủ yếu ở đây có không ít người là nhân vật nổi tiếng trong giới, chẳng may bị ai đó chụp ảnh đăng lên mạng sẽ tạo ảnh hưởng không tốt, mọi người muốn chơi thật sảng khoái, không phải lo lắng những thứ khác.”
“Tôi hiểu.” Khấu Hưởng tắt máy, sau đó giao ra.
Quentin mãn nguyện tươi cười, dẫn Khấu Hưởng vào một phòng, trong phòng không nhiều người, hai ba tên, đều là nam nữ trẻ tuổi, thấy Khấu Hưởng vào, bọn họ sôi nổi đứng dậy chào hỏi anh.
“Đây là Tiểu K, đây là A Lăng, bọn họ đều rất thích anh.”
“Ừm.”
A Lăng ngồi bên cạnh Tiểu K, thoạt nhìn quan hệ giữa hai người rất thân mật, chắn hẳn là người yêu, mà người trong phòng vốn không nhiều, cho nên người biết kế hoạch kia cũng rất ít, Khấu Hưởng đoán, người mật báo cho anh chắc chắn nằm ở một trong số những người này.
“Đừng khách khí, mọi người cũng nhau chơi đi.” Tiểu K vươn tay về phía Khấu Hưởng, nhưng Khấu Hưởng chẳng buồn nhấc đầu, căn bản không bắt tay anh ta, vẻ mặt lạnh lùng.
Tiểu K xấu hổ cười cười.
Khấu Hưởng liếc mắt, ánh mắt tiếp xúc với A Lăng, A Lăng trang điểm rất đậm, đội mũ lưỡi trai, ánh mắt thấp thoáng lo lắng, lúc nói chuyện cũng không tập trung, Quentin còn cười nhạo cô ấy rằng có phải vừa nhìn thấy trai đẹp là cao trào rồi không.
Đương nhiên, Quentin cũng đang gián tiếp nhắc nhở A Lăng, không được để lộ, cô ấy căng thẳng như vậy sẽ rất dễ bị Khấu Hưởng phát hiện.
Trong lòng Khấu Hưởng dần đoán ra.
“Chẳng phải anh bảo sẽ battle ư?”
“Gấp gì chứ, mọi người chơi với nhau trước đi đã, làm quen một chút.”
“Được.”
Bên khách sạn, Thời Tự buông điện thoại, nói: “Tắt máy.”
Thẩm Tinh Vĩ sốt ruột, đi đi lại lại trong phòng: “Biết ngay biết ngay mà! Nhất định không đơn giản như vậy, mau báo cảnh sát xông vào bắt người thôi!”
Dương Chi nhíu mày nói: “Chúng ta không biết tình hình bên trong, tùy tiện hành động sẽ thành giỏ tre múc nước công dã tràng.”
Những chuyện như thế này nhất định phải nắm được sơ hở, bắt cả người lẫn tang vật, lúc này cảnh sát còn im lặng chưa hành động, có lẽ cũng đang chờ đợi thời cơ.
Trong phòng, Quentin ra hiệu với Tiểu K qua ánh mắt, Tiểu K lập tức hiểu ý, bưng lên hai ly rượu nói: “Nào, Caesar, tôi kính anh một ly.”
“Xin lỗi, tôi không uống rượu.” Khấu Hưởng bình tĩnh nói: “Bạn gái tôi đang chờ ở nhà, đấu xong rồi tôi còn phải về nữa.”
“Ha ha, không nhìn ra Caesar lại là người sợ bạn gái đấy, vậy thì ly này anh càng phải uống, tôi cũng sợ bạn gái lắm, bạn gái tôi mà hung dữ thì kinh khủng lắm.”
Khấu Hưởng liếc A Lăng bên cạnh Tiểu K, cô ấy cắn chặt môi dưới, sắc mặt rất tệ, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào ly rượu trong tay Tiểu K.
Rượu có vấn đề.
Khấu Hưởng bình tĩnh cười, nhận ly rượu trong tay Tiểu K, giả vờ trượt tay, ly rượu rơi xuống bàn “Cạch” một tiếng, lăn một vòng, rượu bắn ướt áo Khấu Hưởng.
Mặt Tiểu K và Quentin cùng biến sắc.
Khấu Hưởng nói: “Xin lỗi, tôi vào WC một lát.”
Lúc anh ra khỏi phòng bỗng khựng lại, nghe thấy Quentin nói với Tiểu K ở bên trong: “Đệch mợ, không phải anh ta phát hiện ra cái gì rồi chứ.”
Có lẽ đây là lần đầu tiên làm chuyện này, giọng Quentin còn hơi run rẩy.
“Chắc là không đâu, chuyện này ngoại trừ tao với mày, không có người khác biết, anh ta không thể phát hiện ra đâu, nếu không cũng sẽ không tới, lát nữa chúng ta cứ thực hiện theo kế hoạch, chụp ảnh đăng lên Weibo, nói anh ta mang đồ đến chỗ dúng ta, muốn dụ dỗ chúng ta phạm tội.”
Giọng A Lăng dồn dập, thậm chí chứ ý cầu xin: “Chuyện này chính là phạm pháp, cảnh sát sẽ bắt chúng ta, anh cho rằng mình sẽ thoát được ư! Đừng làm nữa, bỏ qua cho anh ta đi, đừng để cuối cùng thành ngọc vỡ đá tan.”
“Em thì biết cái gì, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đổ tội lên người anh ta, cho dù anh ta có trăm cái mồm cũng không chối lại được đâu.”
Khấu Hưởng không tiếp tục nghe nữa, anh vào WC, rút một chiếc điện thoại nhỏ từ dưới cổ chân giấu trong ống quần ra, gửi cho đội trưởng đội phòng chống ma túy một tin nhắn: “Có thể.”
Đồng thời, anh còn không quên gửi cho Dương Chi một dòng tin nhắn: “Đừng lo.”
Nhận được tin này, Dương Chi thở phào nhẹ nhõm một hơi, quả nhiên, cô biết ngay anh đã đề phòng từ trước, trước đó đã hẹn sẽ dùng điện thoại để liên lạc, công cụ quan trọng như vậy, sao anh có thể chỉ mang một cái.
Khấu Hưởng vào WC hai phút, đến khi ra ngoài, A Lăng từ lối đi nhỏ bước tới, túm chặt cổ tay anh: “Đi mau!”
Song Khấu Hưởng lại khẽ nói: “Người nên đi phải là cô mới đúng.”
Trong khoảng khắc ánh mắt hai người tiếp xúc với nhau, A Lăng đột nhiên nhận ra điều gì đó, tăng nhanh bước chân, vội vàng chạy tới cửa sau.
Còn Khấu Hưởng lại bình tĩnh tự nhiên trở về phòng.
Quentin thấy anh quay lại, lập tức đứng dậy, có phần mất kiên nhẫn: “Người anh em, vừa rồi xin lỗi nhé, động chạm đến anh, nào, tôi kính anh một ly.”
Khấu Hưởng nhận lấy ly rượu trong tay anh ta, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm nâng lên, nhìn anh ta.
Quentin bị anh nhìn đến chột dạ, căng thẳng cười nói: “Anh nhìn tôi làm gì.”
Khấu Hưởng cười nhạt, nhếch môi: “Người làm trời xem, anh không vào địa ngục thì ai vào?”
Dường như Quentin đã nhìn ra gì đó từ ánh mắt anh, đồng tử bỗng nhiên co rút lại, tông cửa lao về phía WC, chuẩn bị ném mấy thứ trong túi vào bồn cầu.
Nhưng Khấu Hưởng không cho anh ta cơ hội này, anh đè lên bả vai Quentin, kéo anh ta lại.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng còi cảnh sát, cảnh sát phá cửa xông vào, khống chế toàn bộ người ngoài phòng khách.
“Cảnh sát đây, không được nhúc nhích!”
Giờ phút này, Quentin quả thật như phát điên, liều mạng tránh thoát khỏi sự kìm kẹp của Khấu Hưởng, điên cuồng hướng về phía WC, nhưng Khấu Hưởng vẫn túm chặt lấy cổ áo anh ta, hai người giằng co nhau một hồi.
Cảnh sát đã lên tầng, nhanh chóng bao vây hiện trường.
“Không được nhúc nhích, tay ôm đầu ngồi xổm xuống, trung thực một chút!”
Thấy cảnh sát đến đây, Quentin sợ tới mức mềm nhũn người, sắc mặt trắng bệch, ngay cả khóe miệng cũng đang run rẩy: “Không liên quan gì đến tôi, tôi không biết gì cả.”
Đại đội trưởng đội phòng chống ma túy lập tức đi tới, lấy ra hai túi bột trắng trong người Quentin, sắc mặt lạnh lẽo, quay đầu lại nhìn nhóm nam nữ trẻ tuổi trong phòng, trầm giọng nói với cấp dưới: “Lục soát từng người một cho tôi!”
“Rõ!”
Cảnh sát nhanh chóng phân tán, tìm kiếm điều tra khắp phòng, rất nhanh đã lấy thêm được ma túy trên mấy người đàn ông nữa.
Quentin không còn chút sức nào, nằm sõng soài trên mặt đất, ánh mắt tuyệt vọng.
Khấu Hưởng đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt bình tĩnh xen lẫn sự lạnh nhạt.
“Anh không vào địa ngục thì ai vào.”
Hết chương