Em Có Nhiều Chiêu Dỗ Anh

chương 47: ly biệt

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong kỳ nghỉ hè phải học bổ túc hơn nửa tháng, kết thúc vào cuối tháng bảy, nhưng các bạn học sinh không hề được thả lỏng, vì sắp tới sẽ phải chào đón năm lớp mười hai sâu hun hún như vực thẳm, vắt ngang trước mặt họ.

Khấu Hưởng giúp Dương Chi kéo hành lý, đưa cô đến bến xe. Dọc đường, Dương Chi lải nhải dặn dò anh, dù đang nghỉ hè nhưng cũng không thể bỏ bê việc học, vất vả lắm thành tích mới tốt lên, cần phải ổn định, còn nữa còn nữa, buổi tối không thể về nhà quá muộn, buổi sáng phải dậy sớm đọc diễn cảm một đoạn tiếng Anh……

“Lải nhà lải nhải.” Khấu Hưởng duỗi tay bóp mặt cô: “Sắp đi rồi, em có thể ngừng mấy phút không.”

Cuối cùng Dương Chi cũng im miệng, cúi đầu không nói một lời, song lúc này trong lòng Khấu Hưởng lại cảm thấy thật trống rỗng.

Hai người im lặng đi một lát, đi tới bến xe, trong nắng sớm, trước bến đã có không ít xe đẩy rao hàng đi lại.

“Anh mau về đi.” Dương Chi thúc giục anh.

Anh thờ ơ nhai kẹo cao su: “Em vội gì chứ.”

Khấu Hưởng đưa Dương Chi vào bến, tay ôm lấy vai cô, cơ thể to lớn che chắn đằng sau cô, ngăn cản dòng người đang chen chúc xung quanh, không cho người khác chạm vào cô.

Dương Chi cảm nhận được lồng ngực kiên cố mà ấm áp sau lưng, trong lòng nong nóng.

Qua được cổng kiểm tra hành lý, Dương Chi đi sang bên cạnh nhận vé xe, ba giờ đi đường, cũng không quá xa.

Khấu Hưởng nhận lấy vé trong tay cô, ấn đường hơi nhíu: “Sao nhà em lại ở xa như vậy.”

Dương Chi buồn rầu, không trả lời anh, anh lại tự nói một mình: “Em nhớ đầu tháng tám sẽ thi đấu đấy. Sau khi về tôi sẽ gửi giai điệu và lời bài hát cho em, luyện tập cho tốt.”

“Vâng, em sẽ.” Dương Chi trịnh trọng gật đầu: “Em đi đây.”

“Đàn ghi-ta… Em phải gảy cẩn thận, đừng làm hỏng.” Khấu Hưởng dời mắt, sắc mặt rất mất tự nhiên: “Bảo vệ nó thật tốt.”

Trước khi đi, Khấu Hưởng chủ động đưa đàn ghi-ta cho cô, để cô mang về nhà luyện tập.

“Yên tâm đi, em sẽ yêu quý nâng niu nó mà.”

Dù sao cũng là thứ mà anh yêu thích nhất, anh cho cô mượn, cô nhất định sẽ yêu quý nó.

Tiếng thông báo vào bến vang lên, Dương Chi nhận lấy vali trong tay anh: “Em đi đây.”

“Đi đi.” Khấu Hưởng thờ ơ nhìn xuống dây giày màu trắng trên giày thể thao của mình: “Đừng chậm chạp nữa.”

“Này.” Đi được vài bước, Khấu Hưởng đột nhiên gọi cô lại.

Dương Chi quay đầu lại, thấy anh gãi gãi đầu: “Em có muốn mua chai nước không?”

Cô vỗ vỗ cặp sách của mình: “Không cần, em có mang theo nước rồi.”

Đúng lúc cô xoay người đi, Khấu Hưởng lại gọi cô lại lần nữa: “Cái đó.”

“Lại làm sao vậy.”

“Em có đói không…” Anh chỉ chỉ bên ngoài: “Có muốn ăn bánh bao nhỏ không.”

Dương Chi bất đắc dĩ buông tiếng thở dài, quay trở lại, dang hai tay nhẹ nhàng ôm vòng lấy hông anh, đỏ mặt nói khẽ: “Vậy ôm một cái nhé.”

Khấu Hưởng cảm thấy cơ bụng mình chợt tê dại.

Cô chỉ nhẹ nhàng ôm một lát rồi bứt ra, anh còn chưa kịp phản ứng, cái ôm lướt này đã kết thúc.

Dương Chi nói: “Nhớ lời em nói đấy, khai giảng em sẽ kiểm tra bài tập.”

Đầu óc Khấu Hưởng loạn hết cả lên, máu trong cơ thể sôi sục, cố gắng kiềm chế suy nghĩ lại làm thêm một lần nữa, trơ mắt nhìn cô đi vào bến xe.

Anh đứng ngoài bến, trơ mắt nhìn ô tô dần dần đi xa, nắm tay siết chặt dần thả lỏng.

Cảm giác này chưa từng xuất hiện, giống như cả thế giới đều trống rỗng, tuy có vẻ hơi quá, nhưng anh thật sự chợt hiểu ra, vì sao thời cổ thi nhân sắp chia tay lại còn muốn làm thơ.

Mắt anh cũng đỏ cả lên rồi.

Dương Chi vừa mới ngồi lên xe đã nhận được tin nhắn của Khấu Hưởng ——

“Khi nào trở lại, nói cho tôi một câu chính xác đi.”

Còn chưa đi mà anh đã giục cô trở lại rồi, Dương Chi ngó đầu ra cửa sổ xe, không biết từ khi nào Khấu Hưởng đã đứng trước bến xe, ngóng nhìn cô từ xa.

Cô vẫy tay với anh.

Khấu Hưởng đút tay vào túi, ấn đường nhíu lại, mặt không đổi sắc nhìn cô.

Phía sau mặt trời từ từ dâng lên, khuôn mặt nhăn nhó của anh chứa đầy ánh mặt trời, trong lòng Dương Chi run rẩy, đôi mắt thoáng cay xè.

Cô ngồi trở lại vị trí, xe chậm rãi lái ra ngoài.

“Sẽ nhanh thôi.”

“Rốt cuộc là bao lâu.”

Thế nào cũng phải hỏi được cô một câu trả lời chính xác.

Dương Chi suy nghĩ, trả lời: “Hai tuần nữa, ngày thi đấu em sẽ trở về.”

“Đàn ghi-ta, nhớ phải luyện tập cho tốt.”

“Em biết rồi, biết rồi mà.”

“Còn có…”

“Còn gì nữa, tại sao anh cũng trở nên nhùng nhằng như vậy.”

Khấu Hưởng nắm chặt điện thoại, bấm vào mấy chữ, lại lập tức xóa đi. Anh dựa vào hàng rào bến xe, cau mày, trong lòng như có một trăm con mèo đang giơ móng cào, vô cùng khó chịu.

“Thôi, không có chuyện gì, thuận buồm xuôi gió.”

Anh đi ra khỏi bến, gửi tin nhắn: “Tôi sẽ tự chăm sóc tốt bản thân, em cũng thế nhé.”

Trấn Hồng Thủy là một thị trấn nhỏ nằm gần thành phố, có một con sông chảy vắt ngang qua toàn bộ trấn nhỏ, do chứa nhiều phù sa, nước sông mang màu đỏ gạch, bởi vậy trấn được gọi là Hồng Thủy. Là thị trấn cổ lâu đời, trấn trên không có công nghiệp, dựa núi gần sông, bảo tồn được không ít kiến trúc nguyên thủy, nếp xưa người xưa, cho nên hàng năm nơi đây được rất nhiều khách du lịch ghé thăm.

Nhà Dương Chi nằm bên cạnh cổ trấn, trong nhà có một cửa hàng nhỏ, nghề thủ công của mẹ cô là tuyệt vời nhất, vô cùng nổi tiếng ở cổ trấn và các vùng xung quanh, có rất nhiều nữ du khách nghe danh đến nhờ mẹ cô bện dây tặng.

Mẹ cô rất khéo tay, tiền tiêu vặt hàng ngày của Dương Chi đều do mẹ cô kiếm từ việc bện dây.

Xe đi vào trấn Hồng Thủy, phong cảnh quen thuộc của thị trấn hiện ra trước mắt, cảm giác như đã trải qua mấy đời.

Tâm trạng Dương Chi cũng dần vui mừng lên.

Ngoài bến xe, Dương Chi bỗng nhìn thấy bóng dáng của mẹ mình, mẹ cô có dáng người duyên dáng thướt tha, năm xưa cũng là người đẹp nổi tiếng của thị trấn, chỉ tiếc thời trẻ tang chồng thành quả phụ, nhà mẹ đẻ ở phía nam, không nơi nương tựa.

Cả cuộc đời bà gặp nhiều chông gai, dù cho như thế, năm tháng vẫn đối xử rất dịu dàng với bà, dáng người và nhan sắc, vẫn chưa lộ vẻ của người đã tuổi xế chiều.

Dương Chi lao như bay về phía bà: “Mẹ! Con rất nhớ mẹ!”

Mẹ cô vội vàng đón lấy cô, bất đắc dĩ nói: “Ôi ôi, tại sao đã ra ngoài đi học rồi mà con vẫn trẻ con như vậy.”

Dương Chi vùi đầu vào ngực mẹ, ngửi mùi bột giặt thoang thoảng trên người bà, khóe mắt đỏ hoe, tất cả những chuyện không vui trước đây, tất cả những tủi nhục đều dâng lên trong lòng.

“Mẹ, con thật sự rất nhớ mẹ..”

Bà nhận lấy cặp sách của cô, ôm cô đi về nhà.

Vóc dáng mẹ cô rất cao, dáng người cũng rất đẹp, trông rất trẻ, hai người đi với nhau mà trông như hai chị em.

“Trong thời gian này chú Lý có đối xử tốt với mẹ không ạ?”

“Chú rất tốt với mẹ.” Mẹ cô cười dịu dàng: “Con đấy, đi ra ngoài còn lo nghĩ, phải tập trung vào việc học, đừng lo lắng việc nhà nữa.”

Trong lòng Dương Chi vẫn thấy lo lắng không yên, thường ngày chú Lý đối nhân xử thế không tồi, nhưng sau khi uống rượu lại vô cùng nóng tính, Dương Chi lo mẹ ở nhà sẽ bị ông ta ức hiếp.

“Nếu chú Lý đối xử với mẹ không tốt, mẹ nhất định phải nói cho con, con hiện tại…” Dương Chi khẽ cắn môi: “Con đã trưởng thành, con có thể chăm sóc mẹ.”

Mẹ vỗ vỗ gáy cô, cười nói: “Cô nhóc thối, mới vào thành phố học mấy ngày mà đã trưởng thành rồi hả?”

Bầu không khí được mẹ cô làm dịu đi rất nhiều, cô cười hì hì: “Con vốn đã trưởng thành rồi mà.”

Vừa đi vừa cười nói, trở lại cửa hàng trong trấn cổ, cửa hàng vẫn mang dáng vẻ trước đây, không hề thay đổi, tủ kính trong cửa hàng bày một ít đồ thủ công mỹ nghệ mà mẹ cô tự tay làm, bên cạnh có một chuỗi sợi tơ con thoi rực rỡ sắc màu, phía trên treo dây bện đủ màu sắc dùng cho khách du lịch ghé vào bện.

“Con đang đeo cái gì thế, đồ gì mà lại lớn như vậy.”

“Bạn cho con mượn đàn ghi-ta, để con ở nhà luyện tập cho tốt ạ.” Dương Chi gỡ đàn ghi-ta ở sau lưng xuống, ngồi bên ghế, gảy một giai điệu cho mẹ nghe.

Mẹ cô lập tức vỗ tay ủng hộ cô: “Con đàn thật hay!”

“Mẹ đừng giả vờ, kỹ thuật của con còn chưa luyện đến mức đấy đâu.” Dương Chi bất đắc dĩ cười.

“Thế thì có làm sao, con gái của mẹ thông minh như vậy, chỉ cần luyện tập thêm, có gì mà con không học được.” Mẹ cô cười nói: “Chủ yếu do gen di truyền tốt đấy.”

“Mẹ thật là, mẹ đang khen con, hay là khéo khen chính mình vậy.”

Từ nhỏ đến lớn, bất kể Dương Chi thích cái gì, muốn làm cái gì, mẹ luôn là người ủng hộ trung thành nhất của cô, ngay cả ca hát cũng vậy, mẹ là khán giả đầu tiên của cô, cũng là fans nhiệt tình nhất.

“Nhưng cái đàn ghi-ta trông có vẻ rất quý, con phải giữ gìn cẩn thận, đừng làm hỏng của bạn con.” Mẹ cô dặn dò: “Cũng đừng để chú Lý của con nhìn thấy, giấu vào tủ quần áo của con ấy.”

“Vâng.” Dương Chi cẩn thận vuốt ve dây đàn ghi-ta, ánh mắt dịu dàng lưu luyến: “Con sẽ bảo vệ tốt nó.”

Đây là thứ Khấu Hưởng vô cùng yêu thích, anh đồng ý cho cô mang về nhà luyện tập, Dương Chi rất cảm động.

Trở về phòng, Dương Chi nghỉ ngơi một lát, nhắn cho Khấu Hưởng một cái tin bình an, không lâu sau, anh gọi đến.

Dương Chi vội vàng đóng cửa phòng lại, nhận điện thoại.

“Về đến nhà rồi?”

“Tới rồi.”

“Ừ.”

“Tìm em làm gì?”

“Không có việc gì, tùy tiện hỏi thôi.”

Dương Chi đi đến bên cửa sổ, phía xa trời xanh mây trắng, núi non xanh ngắt.

Trong lòng cô buồn bã, hơi không quen chỉ được nghe thấy tiếng anh qua điện thoại, cô nắm chặt điện thoại ——

“Anh đang làm gì thế.”

Giọng nói trầm thấp của Khấu Hưởng truyền đến: “Trên giường, nằm không thôi.”

“Sao anh lại chán chường như vậy.”

“Tôi còn đang làm quen.”

Trái tim Dương Chi giống như bị thứ gì đó đâm vào một cái: “Anh làm quen gì.”

“Làm quen đàn ghi-ta không ở bên cạnh tôi.”

Cô “Hừ” một tiếng: “Nếu anh tiếc như vậy, sao còn đưa cho em làm gì.”

Thật lâu sau, trong điện thoại cũng không phát ra tiếng, thế nên Dương Chi tưởng rằng điện thoại đã bị cúp.

“Em còn ở đó không?”

Bên kia, dường như nghe thấy tiếng hít thở sâu của anh ——

“Cô ngốc, em chẳng hiểu gì cả.”

Sau khi cúp điện thoại, Dương Chi ngồi một mình bên mép giường một lúc, đàn ghi-ta đặt trong tay, đầu ngón tay cô nhẹ nhàng lướt qua dây đàn, gảy ra một tiếng đàn du dương.

“Anh mới là đồ ngốc.”

Hết chương

Truyện Chữ Hay