Em Có Nhiều Chiêu Dỗ Anh

chương 44: thật lòng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi thi cuối kỳ, các bạn học sinh chưa lập tức nghỉ hè, học sinh lớp mười hai còn phải học bù thêm nửa tháng.

Trong khoảng thời gian này, về chuyện chia lớp, Thẩm Tinh Vĩ vẫn luôn biểu hiện khá tích cực, cậu không muốn rời khỏi lớp , không phải vì nguyên nhân nào khác, tình bạn hai năm khó mà dứt bỏ, nhất là trong lớp còn có anh em tốt của cậu.

Nhưng tức nhất chính là, trước đó cứ nghĩ Khấu Hưởng sẽ cùng rời đi với cậu, dù sao mỗi lần thi tên kia đều nộp giấy trắng, không ngờ lần này lại đứng thứ hai mươi của lớp.

Mẹ nó… Vì phụ nữ mà chém anh em hai nhát dao, thật là đau lòng!

Thẩm Tinh Vĩ in một đơn chưng cầu ý kiến, sau đó mời từng người trong lớp ký tên vào, đa số học sinh đều không muốn rời khỏi lớp, không muốn rời khỏi bạn bè, các bạn ở lại cũng không nỡ để bạn mình rời đi, bởi vậy cả lớp đều ký tên, không sót một ai.

Đơn chưng cầu ý kiến được đưa tới tay chủ nhiệm lớp Tôn Bình, chẳng khác nào củ khoai lang bỏng tay.

Tôn Bình cầm nó đến phòng quản lý, chuẩn bị tìm chủ nhiệm quản lý để nói về vấn đề này, thật ra chủ nhiệm lớp cũng đâu đành lòng để học sinh rời đi, đều là học sinh thầy đã dạy hai năm, mỗi một người, dù thành tích tốt hay không tốt, thầy cũng rất tâm huyết, ngay cả đám phản nghịch như Khấu Hưởng Thẩm Tinh Vĩ, thầy cũng không bỏ rơi.

Không ngờ chủ nhiệm quản lý nhìn thấy đơn chưng cầu ý kiến này cũng không thèm để ý.

“Thầy Tôn, thầy là giáo viên có nhiều năm kinh nghiệm trong nghề, sao lại ầm ĩ theo học sinh như thế.”

“Chủ nhiệm Hứa, tôi cảm thấy vấn đề chia lớp tạo tổn thương rất lớn đối với học sinh, nhất là vào giai đoạn lớp mười hai quan trọng này.”

Thầy Tôn lau mồ hôi trên trán: “Chúng ta làm giáo viên, nên đối xử bình đẳng với học sinh, không thể vì thành tích học sinh không tốt mà bỏ rơi bọn trẻ.”

Chủ nhiệm Hứa lại lắc đầu: “Thầy Tôn, thầy vẫn quá mềm lòng, học sinh bây giờ không thể so với trước đây, đã biết ầm ĩ, nếu thầy không nghiêm túc, sẽ bị bọn chúng đè đầu cưỡi cổ, quy định chia lại lớp chọn mười hai của trường trung học chúng ta đã chấp hành rất nhiều năm, chưa từng xảy ra vấn đề gì, tại sao đến lượt thầy học sinh lại không vui? Thầy phải tỉnh táo suy nghĩ lại đi.”

Đoạn đường từ văn phòng đến lớp học, bàn chân chủ nhiệm lớp Tôn Bình như bị rót chì, nặng tựa nghìn cân.

Trước khi vào mười hai sẽ chia lớp, đây là quy định bắt buộc, không phải dăm ba câu của thầy là có thể thay đổi.

Nhưng trong lòng thầy, vẫn có cảm giác hụt hẫng, không muốn nhìn thấy ánh mắt thất vọng của học sinh.

“Đây là việc không thể thay đổi.”

Đối mặt với sự thở ngắn than dài của học sinh, chủ nhiệm lớp cũng chỉ có thể nhấn mạnh: “Trường học đã ra quyết định, không thể thay đổi.”

Thẩm Tinh Vĩ lẩm bẩm: “Thế nên thầy cũng đừng bảo chúng em không được từ bỏ việc học, hiện tại thầy đã bỏ rơi chúng rồi còn gì?”

Thầy Tôn ho nhẹ một tiếng, cổ vũ các bạn: “Giáo viên trong trường chúng ta, ai cũng là giáo viên tốt, dù các em đến lớp nào, chỉ cần cố gắng ắt sẽ thành công, không nên vì chuyện thành tích, bị chia lớp mà tự sa ngã.”

Nhưng lời an ủi này không hề có tác dụng với những học sinh mang tâm trạng nặng nề, chỉ có thể như gãi ngứa qua áo.

“Thưa thầy, nhà trường không thể không xem qua ý kiến của chúng em mà cưỡng chế chia lớp! Chúng em không phục!”

“Đúng vậy! Chúng em kiên quyết không chia lớp!”

“Nếu vẫn chia lớp, khai giảng em sẽ không tới!”

“Thầy Tôn nếu thầy không nói được với lãnh đạo của trường, tự chúng em sẽ đi nói!”

“Có thể đâm đơn khiếu nại lên bộ giáo dục! Chuyện này vốn dĩ không hề công bằng.”

Các bạn học sinh cậu một lời tôi một lời, ầm ĩ như một cái chợ, cãi cọ ồn ào không ngừng. Đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt thờ ơ vang lên ——

“Trò cười này nên kết thúc đi.”

Người nói là Từ Gia Mậu, cậu ta dựa lưng vào ghế, liếc mắt nhìn cả lớp, giọng điệu lạnh nhạt ——

“Nghĩ mình là cái rốn của vũ trụ chắc, một đám trẻ con, nếu lời nói của các cậu thật sự hữu dụng thì còn cần luật pháp, còn cần cảnh sát làm gì.”

Mọi người căm giận nói: “Từ Gia Mậu, cậu đứng nói chuyện không mỏi eo sao, cậu đâu phải rời đi.”

Chuông tan học vang lên, Từ Gia Mậu xách túi, lười nhác đứng dậy rời đi: “Giúp bọn ngu dốt như mấy người ông đây cũng chẳng vui đâu.”

Cậu ta đi khỏi, Lâm Lộ Bạch bĩu môi: “Thật là quá đáng, chẳng có chút ý thức đoàn kết gì cả, cậu ta tới lớp mình để chia rẽ mọi người đúng không.”

Tô Bắc Bắc nói: “Cậu ta vốn là người như thế, cậu bất bình với cậu ta làm gì, thà rằng nghĩ xem nên làm thế nào cho tốt còn hơn.”

Lâm Lộ Bạch lập tức nhụt chí: “Chỉ có thể nhờ quan hệ của bố tớ thôi, tớ thật sự không muốn rời lớp .”

Dương Chi nhìn về phía Lâm Lộ Bạch: “Nhờ quan hệ có được không?”

“Có, trước giờ cũng có một ít người nhờ vả quan hệ trong nhà mà được ở lại lớp, chuyện này, tất cả mọi người đều hiểu.”

Dương Chi mím môi, không nói gì.

Từ Gia Mậu từng nói, cô với cậu ta mới là đồng loại, có thể thấu hiểu lẫn nhau, hiện tại dường như Dương Chi thật sự hiểu được vì sao Từ Gia Mậu lại luôn bày ra thái độ bàng quang, giống như cả thế giới trong mắt cậu ta chỉ là trò cười.

Bởi vì cậu ta rất rõ, cán cân công lý mà bọn họ đau khổ tìm kiếm, chỉ tồn tại với người có tiền.

Chiều hôm đó, Dương Chi không về ngay, mà ngồi lại trên bãi cỏ bên sân thể dục xem Khấu Hưởng đánh bóng rổ.

Ráng chiều buông xuống, bóng dáng chạy nhảy của các chàng trai nhuốm ánh hoàng hôn, bọn họ hô gọi, vận động, tràn ngập sức sống của tuổi xuân phơi phới.

Thẩm Tinh Vĩ lại bị Khấu Hưởng cướp mất bóng, cậu lau mặt mồ hôi trên mặt, chán nản chọc chọc cánh tay Bùi Thanh: “Hôm nay có phải Caesar hăng hái hơn bình thường đúng không.”

Bùi Thanh nhìn Dương Chi trên bãi cỏ, nói chắc nịch: “Mày không nhìn xem hôm nay có ai tới xem bóng hả.”

“Hừ, thật đúng là không giống.”

Trong thời gian nghỉ ngơi, Khấu Hưởng ngồi xuống bên cạnh Dương Chi, Dương Chi lấy tờ giấy trắng giúp anh lau mồ hôi trên trán.

Khấu Hưởng miệng khô lưỡi khô, cầm chai nước khoáng ngửa đầu uống nước, yết hầu lăn lộn, một chai nước bị anh uống hết.

“Em còn chưa thưởng cho tôi.” Anh vững vàng ném chai nước khoáng vào thùng rác, quay đầu lại hỏi cô: “Phần thưởng thi cuối kỳ.”

“Nhưng anh cũng chưa nói muốn thưởng gì mà.”

Dương Chi nghiêng đầu nói, Khấu Hưởng cảm thấy trái tim mình bị cô làm cho mềm nhũn.

“Hiện tại tôi muốn.”

“Anh muốn gì.”

Anh ngồi sát người cô, cẩn thận quay đầu lại nhìn Thẩm Tinh Vĩ và Bùi Thanh, xác định bọn họ không thấy gì, anh khẽ nói: “Em ôm tôi một cái đi.”

“Không được.”

Tay Dương Chi túm chặt làn váy, khuôn mặt ửng hồng.

Cô không muốn, đương nhiên Khấu Hưởng sẽ không miễn cưỡng, đè lại trái tim đang chạy loạn trong lòng, ngồi im bên cạnh cô một lát, lại nói: “Vậy thì nắm tay, chắc là được đúng không, nói mấy lời cổ vũ tôi thi đại học.”

Cái này thì có thể.

Dương Chi vươn bàn tay trắng nõn, nắm tay Khấu Hưởng, mỉm cười nói: “Vậy chúc anh thi đại học được đề danh bảng vàng.”

Lòng bàn tay cô mềm mại, loáng thoáng mồ hôi.

Khấu Hưởng mở lòng bàn tay của cô ra, cười nói: “Đúng là đôi bàn tay của nhân dân lao động.”

Dương Chi:……

Cô giải thích: “Gần đây luyện đàn ghi-ta, bị chai.”

“Tôi biết, đàn ghi-ta của tôi sắp bị em luyện nát dây rồi.”

“Hì.”

Ráng chiều hắt lên làn vày trắng tinh của cô, Khấu Hưởng cúi đầu nhìn đôi chân thon dài bắt chéo dưới váy của cô, viền váy là những viền ren nhỏ.

Gió hè thoảng qua ngọn tóc, anh đột nhiên tình sinh ý động, kéo tay cô lên hôn.

Môi mỏng khẽ chạm, để lại xúc cảm ấm áp trên mu bàn tay cô.

Toàn bộ máu trong cơ thể Dương Chi dồn về đỉnh đầu.

“Này! Hai người! Làm gì đấy làm gì đấy! Ban ngày ban mặt, còn nắm tay, chậc chậc!”

Cách đó không xa Thẩm Tinh Vĩ mỉm cười lải nhải.

Dương Chi vội vàng rụt tay đứng lên, mặt đỏ đến sắp nổ tung, chay đi nhanh như chớp, Khấu Hưởng nhặt bóng rổ bên người lên, hất cổ tay, bóng theo đường parabol lao về phía Thẩm Tinh Vĩ: “Câm miệng đi.”

Bên cạnh Mescedes nàu đen, Kiều Tư Tuyết khóc nức nở, Tống Mạt không lên xe, chỉ nói với tài xế: “Chú Diêu, chú về trước đi, hôm nay bạn cháu không vui, chú nói với mẹ cháu là tối nay cháu sẽ về nhà.”

Mescedes chạy đi, Tống Mạt đưa khăn giấy cho Kiều Tư Tuyết, mất kiên nhẫn nói: “Đừng khóc, khóc cũng vô dụng, về nhà nhờ bố cậu tìm cách đi.”

Kiều Tư Tuyết lau nước mắt, khóc nức nở nói: “Còn có cách nào chứ, nhà tớ không giống nhà cậu, quan hệ rộng, lần này tớ thi kém như vậy, nhất định sẽ bị xếp vào lớp kém nhất, học cùng với lũ hư hỏng, nam đều là tên côn đồ, nữ đều là bọn đanh đá.”

Tống Mạt nhíu mày nói: “Trường cấp ba trực thuộc không nhiều côn đồ đanh đá như vậy, cậu đừng tự dọa chính mình.”

“Tớ cảm thấy, nếu tớ chia lớp, cậu nhất định sẽ không làm bạn với tớ nữa, đến lúc đó tớ không có bạn bè nữa rồi.” Kiều Tư Tuyết lại khóc rống lên.

Tống Mạt hơi sửng sốt, nhíu mày hỏi: “Cậu thật sự… Cảm thấy sau khi chia lớp, chúng ta sẽ không còn là bạn bè nữa?”

“Chắc chắn! Đến lúc đó tớ trộn lẫn trong đám học sinh hư, làm gì còn mặt mũi làm bạn với cậu, làm sao bây giờ Mạt Mạt, tớ thật sự không muốn đi, hu hu.”

“Cậu đừng khóc, buổi tối chúng ta bàn bạc lại với lớp, cố gắng tranh thủ, bây giờ có khóc cũng chẳng làm được gì đâu.”

Tiễn Kiều Tư Tuyết, trong lòng Tống Mạt vô cùng phiền muộn, đá hòn đá bên chân, hòn đá lăn đi mấy mét, rơi xuống bên cạnh một đôi giày vải màu đen, bị dẫm lên.

Cô ta ngẩng đầu, thấy Từ Gia Mậu đeo cặp, tay đút trong túi quần, đứng bên gốc cây, không biết đã đứng yên ở đấy bao lâu.

Nghe thấy hết rồi ư.

Tống Mạt nhấc chân rời đi, Từ Gia Mậu đuổi theo cô ta, nhả ra một câu ——

“Tình chị em nhựa.”

Tống Mạt lạnh giọng nói: “Nhựa cũng tốt hơn tên mặt lạnh tâm lạnh còn độc miệng như anh.”

Từ Gia Mậu không hề để ý nói: “Ít nhất tôi nói thật, không giống em, luôn phải đeo mặt nạ, có mệt hay không hả.”

“Đúng vậy, tôi đeo mặt nạ.” Tống Mạt đột nhiên dừng bước: “Nhưng có một người, từ đầu đến cuối tôi chưa từng lừa gạt anh ấy, tôi dâng trái tim chân thành của mình cho anh ấy, lại bị anh ấy giẫm đạp dưới lòng bàn chân, hiện tại, người đó còn chạy đến trước mặt tôi dạy dỗ, Từ Gia Mậu, anh không cảm thấy nực cười sao.”

Từ Gia Mậu im lặng một lúc lâu, trơ mắt nhìn bóng dáng cô ta dần biến mất dưới ánh đèn rực rỡ cuối phố mới lên.

Bàn tay đang nắm chặt dưới ống tay áo của cậu ta chậm rãi buông ra.

Ngay cả bạn em cũng biết, giai cấp khác biệt sẽ không thể làm bạn bè.

Lãng phí nửa đời, lang bạc đầu đường xó chợ, em lấy một trái tim chân thành…

Tôi sao có thể xứng với em.

Buổi tối hôm đó, trong quán bar ngầm có rất nhiều bạn cùng lớp và bạn cùng khối tới xem, bởi Caesar và Mon đã hẹn trận battle quyết đấu vào tối nay, rèm sân khấu kéo ra, quán bar náo nhiệt chưa từng có, rộn ràng sôi động, dòng người chen chúc xô đẩy.

Từ Gia Mậu đã sớm chờ ở quầy bar, xung quanh có rất nhiều anh em của cậu ta, lời nói cử chỉ ngang tàng, cả người tràn ngập hơi thở côn đồ.

Mà bên Thẩm Tinh Vĩ, hắn thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ, nôn nóng chờ đợi.

Năm phút sau, Khấu Hưởng mặc một bộ đồ màu đen đi vào quán bar. Vừa tiến vào đã nghe thấy tiếng cổ vũ vang dội, mọi người cùng hét to tên của anh: Caesar!

Anh không tỏ thái độ gì, tai trái đeo một chiếc khuyên tai màu đen, tỏa ánh sáng dịu dàng.

Thẩm Tinh Vĩ nghiêng đầu sang một bên, nhìn thấy Dương Chi theo sau anh như cái đuôi nhỏ.

Đúng là đi đâu cũng phải mang theo.

Khấu Hưởng dẫn Dương Chi tới nhóm Thời Tự và Thẩm Tinh Vĩ, gọi phục vụ tới, gọi cho cô một cốc nước chanh.

“Trước đây mày chưa bao giờ đến muộn.” Thẩm Tinh Vĩ nói với Khấu Hưởng: “Mon đã đến từ rất sớm.”

“Không còn cách nào khác, có người cứ kỳ kèo lôi kéo tao, bắt tao sửa lại toàn bộ câu sai trong đề thi mới có thể ra cửa.”

Khi anh nói lười này, đôi mắt đen nhánh khẽ liếc về phía Dương Chi, Dương Chi ngoan ngoãn ngồi trên ghế, miệng nhỏ uống nước chanh: “Nếu anh nói cho tôi là có trận đấu từ sớm, tôi cũng không bắt anh sửa bài thi rồi.”

Người dẫn chương trình đến nhắc Khấu Hưởng chuẩn bị sẵn sàng, trận đấu sắp bắt đầu rồi, Khấu Hưởng nhờ Thẩm Tinh Vĩ Bùi Thanh để ý đến Dương Chi, đừng để lạc mất cô.

Thời Tự liếc nhìn dây tơ hồng trên bím tóc của Dương Chi, cười nói: “Có sợi dây đỏ của Caesar che chở, trận này, không ai dám làm gì cô ấy đâu.”

Hết chương

Truyện Chữ Hay