“... Và, thế là mày kiếm được nhỏ mình thích? Chết mẹ mày đi."
Phản ứng của thằng bạn tôi, Urano Izumi, gay gắt hệt như tôi đoán. Lúc đó đang là giờ ăn trưa, và tôi vẫn đang ăn với Ura trong lớp học trống như mọi khi. Ngoài chúng tôi ra thì chẳng còn ai nữa cả. Khoảng một tháng sau khi vào cấp ba, bữa trưa ở lớp chúng tôi dần trở thành không gian cho những học sinh hướng ngoại và hòa đồng hơn. Không thể thích nghi với môi trường như vậy, tôi đã chọn đến phòng học trống ở cuối dãy trường và ăn trưa với một người bạn rất dễ thân.
“Tao có nói là mình thích người ta đâu. Chỉ là... hơi có hứng thú thôi. Nãy giờ tao nói chỉ là có khả năng là có thể tao thích c—”
“Thanh niên trai tráng nói chuyện yểu điệu thục nữ thấy mà phát gớm. Thằng phản bội.”
“Phản bội gì? Mày nói cái mẹ gì thế, mà tính ra thì tao phản bội cái gì?”
“Cứ tưởng đâu ít ra Momo sẽ không bao giờ phản bội mình, vậy mà…”
Ẩn sau tóc mái dài của Ura, tôi có thể nhìn thấy đôi mắt nó đang sục sôi sự căm thù, và đang âm thầm chửi rủa tôi.
“Cứ tưởng đâu hai anh em ta sẽ cùng nhau ưỡn ngực bước trên con đường của những người hướng nội, không bối rối trước những ảo tưởng đầy lừa dối của đám “tuổi trẻ” và “sự lãng mạn” chứ."
“Con đường của người hướng nội là cái mả mẹ gì?”
“Nhớ lại đi, Momo! Hồi cấp hai, trong những sự kiện nhảm nhí như Giáng sinh và Ngày lễ tình nhân, chúng ta thường cùng nhau nguyền rủa thế giới này đó, có đúng không? Những tên ngốc bị cuốn theo âm mưu của các tập đoàn và hoạt động tiếp thị ngày lễ của họ chính là nụ cười của chúng ta sau khi uống cạn li rượu sâm-panh ngon tuyệt!”
“Ura, đừng đào bới lại thứ kí ức khúm núm đó nữa. Chuyện cấp hai tao bỏ hết qua sau đầu rồi. Giờ tao đang học cấp ba, và tao thực sự muốn có bạn gái.”
“... Với lại, tao với mày chưa từng uống rượu sâm-panh, chỉ là mấy thứ an toàn cho trẻ em thôi. Giáng Sinh bên nhau uống rượu giả và nguyền rủa thế giới như vậy là đủ rồi, cảm ơn đồng chí.”
“Hừ. Cuối cùng mày cũng chỉ là một thằng thường dân ngu ngốc chìm đắm trong thứ mộng tưởng ngờ nghệch của sự lãng mạn. Tránh xa tao ra đi, thằng ngu. Đi mà hốt lậu[note55588] về rồi chết mẹ mày đi.”
Ura bĩu môi quay mặt đi và cho ống hút từ ly nước ép rau củ vào miệng. Tôi thở dài. Urano Izumi: có chiều cao khiêm tốn và dáng người thanh mảnh. Nếu nhìn kĩ sẽ thấy khuôn mặt nó khá chỉnh tề. Nhưng mái tóc bù xù và đôi mắt vô hồn như cá chết của nó đã phá hỏng tất cả.
Đôi khi đôi mắt đen đó cũng có sáng lên, nhưng đó thường là khi nó đang cười vào mặt hội nhóm nào đó hướng ngoại hơn nó. Từ khi học tiểu học hai chúng tôi đã không thể tách rời nhau. Cùng với một người bạn khác nữa, chúng tôi rất hay chơi với nhau như một bộ ba.
Khi Urano Izumi, hay còn gọi là Ura, còn nhỏ, nó là kiểu đứa trẻ thông minh và vui vẻ, thường trở thành người đứng đầu lớp. Nhưng sau một cấp hai lên voi xuống chó, nó đã trở thành một trong những tên chống đối xã hội nhất nhì cái thế giới này.
“Rồi cái gì mà “anh hùng cứu mỹ nhân khỏi tên quấy rối trên tàu”? Truyện tranh hả cu em?”
“Tao xin lỗi, được chưa? Chuyện nó đã như vậy rồi.”
“Mà dù sao cũng là do con nhỏ học Tourin đó tự khoe thân vì đi mặc cái thứ váy ngắn cũn cỡn đó thôi? Tao nói thẳng với mày luôn là nhỏ đó đĩ, quá đĩ. Nghe thoáng cái là biết. Mặc cái bộ đồ như vậy thì gặp phải biến thái trên tàu thì cũng chẳng lạ—”
"NÀY."
Giọng tôi trầm đến mức đến cả tôi cũng phải kinh ngạc. Chính tai nghe Orihara-san bị xúc phạm như vậy khiến tôi hơi mất bình tĩnh. Tôi chắc chắn bản thân cũng đang lườm nguýt nó dữ dội.
Ura hét lên một tiếng làm suýt thì nó bị ngã khỏi ghế.
“C- Cái gì đấy... t- tính xài bạo lực hả?! Ngôn từ bất lực, bạo lực lên ngôi có đúng không?! Mày mà động tay động chân với tao thì có nghĩa là hết lí để cãi rồi nhé! Tao thắng rồi! Lập luận bác bỏ!”
“Yên tâm đi, tao không định làm gì mày đâu.”
Cơ bản là thằng này khá nhát. Lúc cạnh người mình thân thiết thì mồm lúc nào cũng liến thoắng ra mấy câu rồng bay phượng múa và thái độ tỏ ra rất là trịch thượng, nhưng thực chất thì nó lại thuộc dạng người nhút nhát và mềm yếu. Trong lớp lúc nào nó cũng rảnh rỗi đi lang thang một mình.
Thế mà mỗi lần tôi tạt qua lớp bạn ghé chơi với nó thì nó lại, "Ơ- Cái thằng chó này mày qua đây làm gì đấy?" rồi cười toe toét chạy tới. Ý là, nó cũng dễ thương phết.
“... Mà Momo, mày tính thế nào?” Ura hỏi tôi sau khi đã lấy lại được bình tĩnh và trở về chỗ ngồi.
“Hẹn hò với nhỏ đó à?”
“Không, thằng này sao mày thích cầm đèn chạy trước ô tô vậy nhỉ. Tụi tao mới chỉ trao đổi thông tin liên lạc với nhau thôi.”
"Vậy mày tính làm gì tiếp?"
“Anh trai ơi… tôi đang hỏi anh đưa ra lời khuyên về chuyện đó đây.”
Cũng hên nhờ ơn trên thế nào, tôi đã có thể có được thông tin liên lạc của cô ấy. Cơ mà... tôi lại không có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, tôi không biết mình nên làm gì tiếp cả. Tôi có nên sớm chủ động liên lạc với cô ấy không? Hay là tôi nên chờ để cô ấy liên lạc tôi trước?
"Ra vậy. Thế thì tao có ít lời khuyên cho mày đây, đó là– mày hỏi sai người rồi.”
"Thì tao biết mà."
Giống như tôi... không, thậm chí còn hơn cả tôi, đời sống xã hội của thằng này yên vị hẳn dưới ba tấc đất. Đời nào mà nó biết được mấy cái như chiến lược hay sự tinh tế, lãng mạn trong tình yêu. Tựu chung là kinh nghiệm yêu đương của nó chỉ gói gọn trong thế giới 2D thôi.
“Nếu mà cần mấy lời khuyên kiểu đó thì mày đi mà hỏi Kana ấy.”
“Ừ, tao cũng nghĩ vậy, có điều… lỡ tao nhờ xong nó đưa ra mấy lời chỉ dẫn cao siêu quá thì sao?”
"Cũng đúng. Đoán kiểu gì nó cũng sẽ nói mấy câu như kiểu: “Gì? Sao không đi liên hệ người ta luôn đi cho rồi?” cho mà xem.”
“Vậy nên trước khi lĩnh giáo tao mới tìm tới thằng đáy xã hội như mày để được lắng nghe đó.”
“Ò, ra vậy… Khoan, mày mới nói ai là đáy xã hội?!” Ura đáp khẽ, xong lại đột nhiên nghiêm chỉnh lên rồi ra vẻ trầm ngâm.
“Chà, dù không hiểu lắm, nhưng chờ đợi không phải tốt hơn sao? Mày cứu người ta, mà người ta cũng nói là muốn cảm ơn mày, có đúng không? Nếu vậy thì nhỏ đó chắc chắn sẽ liên lạc với mày khi cảm thấy thời gian hợp lí thôi.”
“Cũng đúng, nhưng mà chủ động trước phải men lì hơn chứ? Tao nghĩ ít ra mình cũng nên chào hỏi người ta trước.”
“Ò, thế sao còn chưa làm?”
“Nh- Nhưng mà... tham lam quá thì cũng không tốt. Tao không muốn lấy cái chuyện mình cứu người ta khỏi tên biến thái trên tàu để khơi chuyện chút nào.”
“... Má ơi, thằng này mệt thật đấy. Vậy ra đây là thứ sinh vật mang tên trai tân đó sao,” nó nói như thể coi thường tôi.
Cái thằng này, mày cũng là trai tân đó... Hồi Giáng sinh năm thứ hai hay ba gì đó lúc còn ở trường cấp hai, mình còn nhớ rõ hai thằng
từng hưng phấn bừng bừng sau khi thành lập cái “Liên minh Trai Tân Trường Tồn” xàm xàm gì đó cơ.
“Momo à, mới chỉ trao đổi tên trên Line thôi mà mày đã làm quá hết cả lên. Lúc bây giờ tao với mày đang nói chuyện thì cái cô kia chắc đã bỏ hết chuyện qua sau đầu rồi. Có khi người ta còn đang tự nghĩ, “Eo ơi, mình cảm ơn tên đó cho lịch sự thôi mà cũng phiền thật đấy. Cứ lơ hẳn thằng cha đó đi cho rồi.”
Ngay lúc đó, chiếc điện thoại tôi đặt trên bàn rung lên báo cho tôi biết có tin nhắn trên Line. Tôi vội chộp lấy chiếc điện thoại. Nó hiển thị người gửi tin nhắn là... Orihara Hime.
"Chào buổi chiều. Xin lỗi vì đã làm phiền cậu trong giờ ăn trưa,” tin nhắn bắt đầu với kiểu nói chuyện cứng nhắc, rất khác thường so với một học sinh trung học. Cô ấy lịch sự nhắc lại chuyện mình biết ơn tôi vào lúc sáng rồi đi thẳng vào vấn đề của tin nhắn.
“Tôi muốn cảm ơn cậu vì buổi sáng hôm nay, nên nếu không phiền thì ngày mai sau giờ học tôi có thể gặp mặt với cậu có được không?”
Trong lúc đọc dòng tin nhắn đó, khuôn mặt tôi có vẻ hiện ra biểu cảm ngu học nhất từng có. Thấy vậy, Ura gửi gắm cho tôi một cái nhìn chua ngoa rồi tặc lưỡi và nói "Đi chết đi."