Mạc San Du gối hai tay sau đầu, mắt nhìn chằm chằm trần nhà, trằn trọc không ngủ được, mãi một lúc lâu kim đồng hồ đang hoạt động, chậm rãi trôi qua từng giây, cô từ từ thiếp đi, thần trí dần trôi dạt tận phương xa.
Cô mơ thấy trước mắt là một màn mưa hoa, những bông hoa mỏng manh từ trên không rải xuống dày đặc, đỏ rực một khoảng trời đêm, hương hoa thơm ngát phủ kín mũi cô, thấm đượm vào hơi thở.
Cô hạnh phúc xoè lòng bàn tay, cánh hoa lượn lờ chậm chạp rơi xuống để cô dễ dàng bắt lấy, sau lưng bỗng ấm áp, cô cúi xuống nhìn đôi bàn tay rắn chắc đang vòng qua eo mình, khẽ cười, cánh tay trên eo lại càng tăng thêm lực, cơ thể cô rơi vào bờ ngực rất quen thuộc, hơi thở người đó khẽ thổi vào bên tai, ngưa ngứa, giọng nói dịu dàng tựa như cất chứa rất nhiều yêu thương vang lên.
"Thích không?"
Mạc San Du gật đầu, nghe thấy người đó cười thật khẽ, cánh tay siết chặt cô vào lòng, như muốn hoà tan cô vào cơ thể anh.
Giọng anh trầm thấp êm ái, ẩn chứa sự cưng chiều vô hạn: "Em thích là được, cái gì anh cũng cho em." Anh hôn lên vành tai cô, âm điệu dịu dàng nồng ấm: "Du Du, anh yêu em, yêu em rất nhiều."
Rõ ràng lời nói của người đàn ông phía sau tràn đầy tình cảm như vậy, lẽ ra cô nên cảm thấy hạnh phúc chứ không phải thống khổ thế này. Cô bật khóc, còn khóc rất bi thương, chính bản thân cũng không hiểu rõ vì sao, bỗng dùng sức giằng ra khỏi cái ôm ấy, cô không biết mình muốn nắm bắt cái gì, chỉ muốn quay thật nhanh lại, nhưng lúc này mới phát hiện giữa khoảng không vô tận chỉ còn mình cô, người nói yêu cô đã biến mất, mưa hoa cũng không còn, một cảm giác hoang mang trơ trọi xộc thẳng vào tim, từ từ lan ra, bén rễ đâm chồi trong cơ thể cô. Cô ngồi thụp xuống, hai tay ôm ngực khóc không thành lời, trái tim như bị hàng ngàn mũi tên xuyên qua, đau đớn vô cùng.
Mạc San Du mở bừng mắt, mồ hôi lạnh túa đầy, nhịp tim đập nhanh đến mức sắp bật ra khỏi lồng ngực, cô đưa tay ấn lên, nỗi đau vẫn còn đó, khiến cô ngay cả hít thở cũng không thông.
Bầu không khí vắng lặng cô liêu, kim đồng hồ quay từng vòng, âm thanh tích tắc giữa màn đêm như muốn xé tan màng nhĩ, lại một đêm mất ngủ.
Mặc dù bị mất ngủ nhưng Mạc San Du vẫn giữ được trạng thái tinh thần ổn định, còn chưa đến một tuần là tới ngày thi đấu, cô không thể để bất cứ chuyện gì làm mình phân tâm.
Huấn luyện viên vừa thổi còi, cô nhảy xuống, hoà mình trong làn nước.
Đôi chân thon dài quẫy đạp, hai cánh tay mềm mại luân phiên di động. Bọt nước văng lên theo mỗi động tác của cô, rẽ ra hai lối để thân hình quyến rũ lướt nhanh như một con cá nhỏ, phóng khoáng tự do tự tại.
Lúc cô về đích, ngẩng đầu thấy huấn luyện viên thoả mãn gật đầu, đọc lên: "Một phút hai mươi chín giây." Ông cười: "Rất tốt."
Tập thêm một chút nữa mới nghĩ giải lao, Mạc San Du lên bờ, nghe huấn luyện viên vỗ tay, gọi: "Mọi người lại đây."
Các vận động viên nghe tiếng, tập hợp lại một chỗ, huấn luyện viên nhìn từng người, lời nói dõng dạc: "Tôi vừa nhận được tin, lát nữa nhà tài trợ sẽ đến đây xem quá trình các em tập luyện."
Mọi người sửng sốt, huấn luyện viên nói tiếp: "Các em cũng biết, đội tuyển của chúng ta có đến ba nhà tài trợ, trong đó hai người là nhà tài trợ lớn, Trình tổng và Lục tổng."
Lời vừa dứt, mọi người không hẹn mà cùng liếc nhìn Mạc San Du.
Không sai, Trình Gia Khải là một trong hai nhà tài trợ lớn, không ai không biết quan hệ giữa hai người, có thể nói anh không tiếc vung tiền vào đội tuyển như vậy cũng bởi vì cô. Kỳ thực ban đầu để cô làm lá bài chủ lực, chú trọng đào tạo cho cô hướng tới những trận đấu cấp thế giới, đương nhiên sẽ có người không phục, nhưng Mạc San Du không phải là cái nam châm chỉ biết hút tiền hay dựa vào tài lực để đứng ở một vị trí không thuộc về cô. Cô không chỉ có sắc, mà còn có tài, dùng thực lực qua bao trận thi đấu để chứng minh tất cả, cô xứng đáng.
Thái độ và hành động của cô cũng luôn đúng mực, chưa từng ỷ vào việc bản thân tài giỏi được ưu ái mà trở nên kêu ngạo không xem ai ra gì, cũng không nhận lấy bất cứ đãi ngộ đặc biệt nào mà khác mọi người.
Bình thường Trình Gia Khải nếu có thời gian sẽ đến câu lạc bộ xem Mạc San Du tập luyện, mọi người cũng đã hình thành thói quen, nhưng lúc này huấn luyện viên lại tập hợp thông báo trước như vậy là muốn mọi người chuẩn bị, e rằng nhân vật lần này không tầm thường.
Quả nhiên.
"Người đến lần này là Lục tổng, một năm nay đã đầu tư rất nhiều, tạo điều kiện tốt nhất cho các em tập luyện thi đấu. Lần này đích thân tới đây, có thể nói là vô cùng xem trọng, cũng là may mắn của các em, cho nên lát nữa mỗi người nhất định phải biểu hiện tốt cho tôi, đương nhiên không chỉ hôm nay, mà còn cả trong trận thi đấu, đừng để ngài ấy cảm thấy đã đặt niềm tin sai chỗ, có nghe không?"
Một trong những vận động viên lên tiếng hỏi: "Lục tổng, là chủ tịch của tập đoàn Tư Hoằng phải không thầy?"
Huấn luyện viên gật đầu.
Các vận động viên nhìn nhau, dường như có chút kích động, một người không kiềm chế được phấn khích thốt lên: "Đại nhân vật."
Tập đoàn Tư Hoằng sớm đã tiến quân ra thị trường quốc tế, hơn nữa còn phát dương quang đại, vô cùng hùng mạnh, không cần nói cũng biết Lục tổng này có địa vị như thế nào.
Là rồng trong biển người đó.
"Được rồi, nghĩ một lát sẽ tập tiếp." Dứt lời phất tay cho mọi người giải tán.
Mạc San Du lấy khăn lau mặt, đi tới cạnh Tần Kháp, vươn tay định lấy chai nước trên tay chị ấy, giật đến lần thứ ba vẫn không được, cô cất giọng: "Chị."
Tần Kháp bất động.
Cô nghiêng đầu, gọi tiếp: "Chị?"
Không thèm chớp mắt.
Mạc San Du giơ một bàn tay, hươ hươ trước mặt chị ấy, nâng cao giọng: "Chị Tần!"
Tần Kháp giật mình, ngơ ngác ngẩng đầu: "Em nói gì?"
Cô hỏi: "Chị làm sao vậy?"
Thấy vẻ mặt chị ấy vẫn mơ hồ, Mạc San Du chỉ xuống hai bàn tay đang nắm chặt chai nước, hắt cằm.
Tần Kháp nhìn xuống, vội đưa chai nước cho cô.
Mạc San Du nhận lấy, ánh mắt sâu xa, sau đó mới mở nắp chai uống một hơi.
Cô đóng nắp lại, nhướn mày, khoé môi nhếch lên hoàn toàn không có ý tốt, sáp lại gần Tần Kháp, cười cười: "Nói mau, vừa rồi chị thất thần cái gì?"
Tần Kháp vội chối: "Chị thất thần khi nào!"
"Còn nói không có." Mạc San Du choàng tay qua vai chị ấy, thăm dò: "Chưa từng thấy bộ dạng của chị như vậy bao giờ, sao nào, xuân tình nở rộ, nghĩ đến anh chàng bạch mã hoàng tử nào có phải không?"
Tần Kháp thẹn đến đỏ mặt: "Nói bậy."
Mạc San Du lại càng buồn cười hơn, ngón trỏ chọc chọc vào má chị ấy: "Đỏ mặt rồi, đỏ mặt rồi. Khai mau, là ai đã khiến cây vạn tuế ra hoa vậy hả?"
Tần Kháp chụp lấy ngón tay đang chọt bên má mình, nghiến răng nói: "Huấn luyện viên nói không sai, em đúng là thiếu đòn rồi."
"Đừng chơi trò dương đông kích tây."
Tần Kháp liếc cô, xoay người hướng về ghế ngồi.
Mạc San Du vọt theo sau: "Khai thật đi, chị để ý ai rồi phải không?"
"Đừng nói nhảm."
"Em là đang đánh giá khách quan dựa trên bằng chứng xác thực."
"Bằng chứng cái rắm."
"Vậy vừa rồi chị thất thần cái gì?"
"Không có."
"Có."
Tần Kháp chẳng thèm đáp nữa.
"Trong đầu chỉ nghĩ đến anh, trong lòng chỉ toàn là anh
Tình yêu nhỏ trong thành phố lớn ấy, rất ngọt ngào
Luôn nghĩ về anh, tất cả đều là anh
Tình yêu nhỏ trong thành phố lớn một lòng hướng về anh
Lọn tóc đen ấy được quấn thành vòng tròn
Như quấn lại tất cả tình cảm của em trong đó..."
Ca từ trong bài hát Đại Thành Tiểu Ái của Vương Lực Hoành.
Huấn luyện viên gọi mọi người đi tập luyện tiếp, xoay đầu lại đã thấy bóng lưng của cô, miệng còn hát nghiêu ngao, thái dương lập tức giật liên hồi: "Mạc San Du, em cho rằng thời gian giải lao dư nhiều lắm hả, còn ở đó hát nhảm cái gì!!!"
"..." Mạc San Du.
Tấn Kháp không chừa cho cô chút mặt mũi nào, ôm bụng cười liên tục, trông hả hê vô cùng.
~~~~~
Spoil:
Mà khoảnh khắc chạm vào tay anh, Mạc San Du không kiềm nổi giật mình, cô cũng không nhận ra có mấy giây anh đã siết chặt tay mình, đến khi buông ra rồi vẫn thất thần, cánh tay cô buông xuống, bàn tay âm thầm cuộn lại, tựa như muốn lưu giữ một điều gì đó.
Cảm giác vừa rồi rất quen thuộc, bàn tay ấy...
Ngỡ như đã từng nắm lấy tay cô, rất nhiều lần.
Tại sao lại như vậy?
(Chương sau chính thức gặp lại nhau rồi, có ai mong không. Mn thích thì nhớ cmt ủng hộ để mị có động lực post đều đặn nha )