Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây!

chương 231-235: 231: khao khát làm cha

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương

Không biết xe của David đã rời đi bao lâu, Lâm Vĩ Phong vẫn đứng đó, gió rít rào bên tai nhưng sao anh chỉ nghe văng vẳng câu nói ‘tên khai sinh của Anju là Khả Vĩ’.

Khả Vĩ, chắc là được ghép từ tên của cô và anh, Khả Hân và Vĩ Phong.

Cái tên của bé con là muốn nói cho anh biết, dù có chuyện gì xảy ra liên kết cha con mạnh mẽ của hai người không ai có thể thay thế được.

Cái tên này chắc chắn là do Khả Hân đặt, dù anh đã làm nhiều chuyện hổ thẹn với cô và cả đứa con anh còn chưa được gặp gỡ một lần kia nhưng Khả Hân vẫn luôn bao dung với anh.

Lâm Vĩ Phong ngẫm lại, bản thân rốt cuộc đã làm chuyện gì tích đức mà gặp được cô.

Dù sao cũng là sinh nhật của Anju, David cũng thông qua ý kiến của Khả Hân ở một số chuyện.

Hai người còn để Anju chọn màu con bé thích để trang trí hội trường ngày hôm đó, không biết con bé có hiểu gì không nhưng Anju chỉ cái gì thì bọn cứ quyết chọn cái đó.

“Tôi đã nói với Lâm Vĩ Phong rồi, hôm đó anh ta chắc chắn sẽ tới.”

“Sẽ không nguy hiểm chứ?” - Khả Hân vẫn luôn lo lắng cho sự an toàn của Vĩ Phong.

“Không có chuyện gì đâu, đó là ngày vui mà.” - David ẩn ý nói.

Khả Hân cau mày suy nghĩ, nãy giờ David nhấn mạnh mấy lần chuyện hôm tổ chức sinh nhật cho Anju sẽ rất đặc biệt, không giống chỉ đơn thuần đó là sinh nhật của con bé.

“David, hôm nay là sinh nhật của Vĩ Phong, anh có thể để tôi gọi một cuộc điện thoại cho anh ấy không?”

Khóe môi David giật giật, giống như không ngờ được điều Khả Hân vừa nói.

“Cô thật sự nghĩ tôi là thánh nhân sao? Tôi tốt đến mức giúp cô gọi điện tâm tình với kẻ thù của mình?”

“Anh nghĩ tôi muốn nhờ anh sao?” - Khả Hân bất đắc dĩ nói - “Không lẽ anh muốn tôi nhờ Anna tìm Thiệu Huy, cũng do anh không cho tôi sử dụng bất kỳ đồ điện tử nào mới thành ra thế này.”

“Nói thế nào cô cũng là con tin ở đây, cô nghĩ mình đang đi nghỉ dưỡng à?” - David lắc đầu bất lực.

“Giúp tôi đi mà, chỉ một cuộc điện thoại thôi.” - Khả Hân còn bế cả Anju lên nói - “Tôi muốn để Vĩ Phong được nhìn thấy con bé.”

David thầm nói trong đầu, không phải chỉ kiếp trước anh ta mắc nợ hai mẹ con Khả Hân mà phải tận kiếp trước trước nữa vẫn mắc nợ nên bây giờ mới phải như này.

Cuối cùng David vẫn để cho Khả Hân gọi điện cho Lâm Vĩ Phong.

Đã lâu rồi Lâm Vĩ Phong không còn nhớ ngày sinh nhật của mình, hằng năm Vĩ Thành hay Dương Trạch Thiệu Huy đều chúc mừng anh nhưng anh chẳng để tâm mấy.

Sáng nay Thiệu Huy cũng hỏi anh có muốn mừng sinh nhật không, anh lắc đầu, bây giờ trong đầu đều mong chờ đến buổi sinh nhật của Anju, sinh của chính mình có đáng là gì.

Điện thoại đột nhiên có cuộc gọi điện, là của David, ánh mắt của Vĩ Phong chợt trở nên căng thẳng.

Màn hình dần được kết nối, bên kia màn hình là Khả Hân, không chỉ có cô mà còn có một bé gái mặc chiếc đầm đỏ xinh xắn.

“Khả Hân…”

“Vĩ Phong, đây là Khả Vĩ, con gái của chúng ta.” - Khả Hân chỉ vào màn hình, dịu dàng nói với con gái trong lòng - “Đây là cha của con, con gọi cha được không?”

“Papa?” - Khả Vĩ nghiêng đầu hỏi lại, ánh mắt trong veo không hiểu.

Papa là David dạy con bé gọi anh ta, con bé biết papa và cha có nghĩa giống nhau.

Vậy nên khi Khả Hân chỉ Vĩ Phong nói là cha, Khả Vĩ mới không hiểu sao papa và cha lại không giống nhau.

“Papa là papa, cha là cha, cha rất nhớ con, rất thương con.

Con gọi cha có được không?”

“Em đừng ép con bé, với con bé anh là người lạ mà, được nhìn thấy con là anh vui lắm rồi.” - Hai mắt anh hơi ửng đỏ, anh không biết sao khi được nhìn thấy Khả Vĩ thế này anh rất xúc động.

“Dù con bé không quen thì cũng phải để con bé biết anh là cha của nó.” - Khả Hân vẫn luôn lo sợ Khả Vĩ sẽ xa cách với Vĩ Phong, vậy nên khi có cơ hội cô luôn muốn hai người bọn họ có thể vun đắp tình cảm.

“Không sao đâu, thời gian còn nhiều, đợi đến lúc anh có thể ở bên con bé mọi ngày, anh sẽ từ từ dạy nó gọi ‘cha’.”

Lâm Vĩ Phong của trước đây chưa từng có ý định sẽ có con, nhưng tổn thương ở tuổi thơ khiến anh mất niềm tin vào gia đình và đặc biệt là tình thương giữa cha và con.

Anh không dám chắc mình có thể trở thành một người cha tốt hay không, có lẽ anh sợ mình sẽ giống cha mình trước đây.

Nhưng Khả Vĩ ở trước mặt anh giống như ánh dương ấm áp chiếu rọi phần ký ức u tối đó.

Con bé khiến anh tin và khao khát được trở thành một người cha tốt.

“Em và con chúc anh sinh nhật vui vẻ.”

“Sao em biết hôm nay là sinh nhật?” - Vĩ Phong ngây người, anh nhớ mình chưa từng nhắc với cô.

“Em từng thấy ngày sinh của anh ở trên giấy đăng ký kết hôn của chúng ta.” - Khả Hân cười đáp.

Nhắc đến tờ giấy kết hôn đó Vĩ Phong lại thấy có lỗi, nếu anh sớm để cô được biết đến nó thì bọn họ sẽ tiết kiệm được một khoảng thời gian dày vò vô nghĩa.

“David để em gọi cho anh như này sao?”

“Anh ta dạo này thật sự đổi tính rồi, đúng không Khả Vĩ, cha nuôi dạo này trở nên rất tốt.”

Con bé không hiểu câu nói của mẹ nhưng vẫn nhoẻn miệng cười, còn vẫ vẫy tay với Vĩ Phong trong màn hình.

Thiên thần bé nhỏ giúp bọn họ gỡ bỏ từng nút thắt một, xoa dịu cả những niềm đau bên trong họ.

“Khả Hân, em đang ở ngoài vườn sao? Em và con mau vào nhà đi, nhiệt độ bên ngoài vẫn còn thấp lắm.”

“Khả Vĩ muốn chơi xích đu, em với con bé ngồi một lát không sao đâu.” - Cô lại tiếp tục khuyến khích Anju nói chuyện với Vĩ Phong - “Hôm qua mẹ dạy con đếm đến số mấy rồi, con đếm cho cha nghe đi.”

Lâm Vĩ Phong chỉ biết ngồi đó ngắm nhìn hai mẹ con họ, miệng cười không khép lại được.

Đây có lẽ là sinh nhật vui vẻ nhất của anh từ sau khi mẹ anh qua đời.

Giây phút này anh nhận ra dù ông trời có thử thách anh thế nào, có dày vò anh ra sao thì tất cả cũng là vì để anh chứng minh rằng mình xứng đáng có được gia đình nhỏ này.

“Năm nay anh đã hai mươi chín tuổi rồi, sang năm là ba mươi rồi.” - Vĩ Phong đột nhiên cảm thán, thời gian thật sự trôi rất nhanh.

“Anh yên tâm đi, em sẽ không chê anh già đâu.”

Một nhà ba người cười đùa vui vẻ không hề hay biết Andrew đang ở đằng xa quan sát toàn bộ cuộc nói chuyện của họ..

Chương

Khả Hân và Vĩ Phong thật sự có thể nói chuyện với nhau đến ngày hôm sau nhưng cuộc gọi này không thể kéo dài mãi được. Dù sao bọn họ cũng sắp được gặp nhau trong sinh nhật của Khả Vĩ và có thể từ đó về sau không phải chia ly nhau nữa.

“Khả Vĩ, nói ‘bye bye’ cha đi con.”

Khả Vĩ không nói nhưng vẫn mỉm cười vẫy vẫy tay với Lâm Vĩ Phong, Vĩ Phong lưu luyến không muốn cúp máy. Nghĩ đến ngày có thể được ôm cả hai mẹ con trong vòng tay, anh vừa đến nửa đêm giật mình tỉnh giấc cũng muốn nở nụ cười.

Khả Hân bế theo Khả Vĩ quay vào nhà thì bắt gặp Andrew đã đừng ở đó đợi từ lâu. Khả Vĩ nhìn thấy ông còn rất thân thiết đưa ta ra muốn được ông bế, Andrew không bế Khả Vĩ mà ra hiệu cho người làm đứng bên cạnh bế con bé về phòng.

Khả Hân hít sâu một hơi, Andrew muốn nói chuyện riêng với cô. Khả Hân cố gắng nhớ lại cuộc nói chuyện khi nãy với Vĩ Phong, cô và anh đều không nhắc gì về ý định trốn thoát, để tránh tai vách mạch rừng, vậy còn có chuyện gì khiến Andrew bận tâm.

“Hôm nay là sinh nhật của Lâm Vĩ Phong?”

Khả Hân gật đầu, tại sao ông ta quan tâm chuyện này?”

“Cậu ta bao nhiêu tuổi?”

“Vừa tròn tuổi.”

Khả Hân cảm thấy Andrew giống đang muốn xác nhận lại điều đó, mặt dù ông ta đã khống chế biểu cảm trên gương mặt không để lộ bất kỳ điều gì. Nhưng đôi mắt khó mà nói dối, trong mắt ông ta tràn ngập sự hoang mang và hoài nghi.

“Ông hỏi những điều này làm gì? Thông tin của của Vĩ Phong nếu ông muốn biết thì đâu có gì khó.”

Andrew cũng không biết sao mình lại đi hỏi những điều ngớ ngẩn như vậy, giống như ông không muốn tin và đang muốn ai đó hãy phủ nhận nó cho ông. Nhưng không, Khả Hân khẳng định nó và ông cũng vừa xem lại hồ sơ ông điều tra được của Lâm Vĩ Phong, hôm nay đúng là ngày sinh của anh.

“Không thể nào…”

“Ý ông là chuyện gì không thể nào?” - Khả Hân cố hỏi với theo vì Andrew đã xoay người đi về phòng của mình.

Cô biết ông ta sẽ không nói cho cô biết, Khả Hân ngồi đó suy nghĩ một lúc lâu, vì sao ngày tháng năm sinh của Vĩ Phong lại khiến Andrew có thái độ kỳ lạ như vậy. Đến khi chính Khả Hân cũng bừng tỉnh ra thì cô ngay lập tức lắc đầu, tự mình phủ nhận suy nghĩ vừa thoáng qua đó.

Cô biết ông ta sẽ không nói cho cô biết, Khả Hân ngồi đó suy nghĩ một lúc lâu, vì sao ngày tháng năm sinh của Vĩ Phong lại khiến Andrew có thái độ kỳ lạ như vậy. Đến khi chính Khả Hân cũng bừng tỉnh ra thì cô ngay lập tức lắc đầu, tự mình phủ nhận suy nghĩ vừa thoáng qua đó.

Không chỉ Andrew không muốn tin, tất cả những ai nghe qua nó có lẽ đều không muốn tin.

Mặc dù vẫn mang tâm trạng thất tình chưa thể hoàn toàn đứng dậy được nhưng Thiệu Huy vẫn biết trước mắt cần tập trung vào chuyện gì. Cậu đưa kế hoạch cho Lâm Vĩ Phong đang ngồi bên cạnh xem.

“Tôi đã bắt đầu bố trí người trà trà trộn vào làm việc trong tòa tháp đó, những gì David nói là thật, hội trường của tầng cao nhất đã được bao trọn trong ba ngày cho công tác chuẩn bị tiệc sinh nhật.”

“David không nói dối.” - Vĩ Phong gõ gõ cây bút lên màn hình máy tính bảng hiện thị bản đồ kết cấu của tòa tháp.

“Có lẽ anh ta thật sự đang mở đường cho chúng ta, dù sao thì đây cũng là cơ hội duy nhất có thể cứu cả mẹ con Khả Hân. Bên phía David cũng đã bắt đầu thiết lập an ninh cho bữa tiệc từ bây giờ, vậy nên dù cho anh ta có ý giúp đỡ cũng không dễ dàng đâu.” - Thiệu Huy chậm rãi nói.

David chỉ có thể gợi ý còn lại phải trông chờ vào bản lĩnh của bọn họ. Đâu thể hy vọng David sẽ tốt đến mức đưa Khả Hân và Khả Vĩ đến trao tận tay cho anh được.

“Không chỉ phía David, vì bữa tiệc này mời hậu hết những nhân vật máu mặt của thành phố, từ chính trường, thương trường cho đến giới giải trí, vậy nên bất kỳ ai đến đây cũng đều chuẩn bị nghiêm ngặt để đảm bảo an toàn cho chính mình.” - Thiệu Huy khẽ thở dài - “Vậy nên bữa tiệc đó nhìn thì có vẻ không ai chú ý ai nhưng bất kỳ ai cũng đang được quan sát bởi hàng trăm cặp mắt.”

“Không chỉ phía David, vì bữa tiệc này mời hậu hết những nhân vật máu mặt của thành phố, từ chính trường, thương trường cho đến giới giải trí, vậy nên bất kỳ ai đến đây cũng đều chuẩn bị nghiêm ngặt để đảm bảo an toàn cho chính mình.” - Thiệu Huy khẽ thở dài - “Vậy nên bữa tiệc đó nhìn thì có vẻ không ai chú ý ai nhưng bất kỳ ai cũng đang được quan sát bởi hàng trăm cặp mắt.”

“Báo với Dương Trạch chưa?”

Hoàng Thiệu Huy gật đầu, cậu và Vĩ Phong sang đây chưa lâu tuy có thể tìm được một số người trung thành nhưng số lượng vẫn quá ít. Để chắc chắn hơn cần phải kết hợp với cả phía Dương Trạch và Lâm Vĩ Thành.

“Tôi cũng vừa nói chuyện với anh Vĩ Thành, chuyên cơ ngày mai sẽ đến, chỉ cần đưa được người ra ngoài, chúng ta lập tức rời khỏi Canada.”

“Vậy thì tốt rồi…” - Giọng nói của Thiệu Huy đột nhiên nhỏ đi, có lẽ nghĩ đến chuyện rời khỏi đây cậu không nỡ.

“Vĩ Phong, cậu nghĩ tôi có nên từ bỏ không?”

Lâm Vĩ Phong im lặng một lúc mới lên tiếng:

“Cậu muốn làm gì cứ làm cái đấy, đừng như tôi, suy nghĩ quá nhiều cuối cùng mỗi một chuyện làm ra điều khiến bản thân hối hận.:

“Vậy… kế hoạch có lẽ tôi cần sửa thêm vài chỗ.” - Thiệu Huy mỉm cười nói, trong lòng dường như vừa đưa ra quyết định.

Khả Hân nhìn thấy David chiều theo Khả Vĩ để đặt con bé lên vai chơi đùa đã hơn nửa tiếng rồi, vội vàng đi đến nói:

“Anh mau để Khả Vĩ xuống đi, chơi nãy giờ cũng mệt rồi.”

“Không sao đâu, tôi thích bế Anju như này.” - David ngẩng đầu lên nói với Anju ở vẫn còn đang rất thích thú chưa muốn xuống - “Con ôm cổ papa chặt nhé, máy bay tiếp tục cất cánh đây.”

Khả Hân nhìn David và Khả Vĩ lại nghĩ đến hình của Vĩ Phong và con bé sau này, chắc chắn còn hạnh phúc và ấm áp. Gần đây Khả Hân không còn bài xích chuyện David và Khả Vĩ thân thiết nữa, dù sao David yêu thương con bé là thật lòng.

Khả Vĩ chơi thêm một lúc bắt đầu buồn ngủ, David bế bé con vào phòng cẩn thận đắp chăn cho con bé. Trước khi rời đi còn lưu luyến hôn con bé một cái, bước đến cửa phòng vẫn ngoái đầu lại nhìn.

“Anh sao vậy?” - Khả Hân hỏi - “Đâu phải ngày mai không gặp con bé nữa.”

“Anh sao vậy?” - Khả Hân hỏi - “Đâu phải ngày mai không gặp con bé nữa.”

David cười khổ đáp:

“Có lẽ sớm thôi phải nói lời tạm biệt rồi.”

Khả Hân nghe được câu này của David trong lòng vui như hoa nở, mấy ngày vừa qua David có nhiều lần gợi ý nhưng cô không dám tin. Bây giờ chính miệng anh ta nói như vậy chính là ngầm thừa nhận sẽ buông tay mẹ con cô.

Kim đồng hồ sắp chạy đến số mười hai, đã nửa đêm rồi mà Anna vẫn chưa. David vốn dĩ muốn đợi Anna về nhưng chẳng hiểu sao lại cứ đến trước cửa phòng Khả Hân và Anju nhìn mãi.

Có lẽ anh ta vẫn không nỡ nói lời từ biệt, cuộc sống hiện tại như một giấc mộng đẹp, đâu có mấy người đủ can đảm đánh thức mình. Tiếng bước chân ở dưới sảnh vang lên, David biết Anna đã về, xem ra đây cũng là tiếng chuông báo thức để anh tỉnh mộng.

Chương

Anna không còn bất ngờ khi thấy David đứng đợi mình nữa, cô không nói ra nhưng đôi lúc trở về sau cả một ngày dài nhìn thấy ai đó đang chờ mình thật sự rất ấm áp. Nhưng thường thì lần nào David đợi cô cũng là để nói mấy chuyện vừa mệt lòng vừa mệt não.

“Học bác sĩ vất vả như vậy sao, lúc nào cũng thấy cô đi sớm về khuya.”

Anna cười không đáp, cô biết câu hỏi của David chỉ là để bắt chuyện mà thôi.

“Cô còn sức không, tôi chưa thay băng hôm nay.”

“Vào phòng tôi đi.” - Anna chỉ tay về phía phòng mình ở lầu hai.

David bước vào phòng, không cần Anna chỉ dẫn đã đi thẳng đến nằm trên giường, cởi mấy cúc áo ra để lộ chỗ bị thương ở phần bụng. Anna ngồi xuống bên cạnh, cẩn thận giúp David thay băng, suốt quá trình cũng không ai nói với ai câu nào.

“Vết thương không còn đáng ngại, nếu anh thấy vướng víu thì từ ngày mai không cần phải băng lại nữa.”

“Tôi thấy cứ băng tiếp đi.” - David cười lưu manh - “Để cô ngày nào cũng thay băng cho tôi.”

Ann lườm David một cái, vốn đang định cài cúc áo lại cho anh ta nhưng cô không buồn làm nữa. Cô đứng dậy thu gom những băng gạc cũ mang vứt vào thùng rác.

“Anh có biết mấy lời tán tỉnh đó xuất phát từ miệng anh nghe buồn cười lắm không?”

David không ngồi dậy,chống cằm nằm nghiêng trên giường cô hỏi lại:

“Tại sao lại buồn cười?”

“Vì nó là một trò đùa.” - Anna nhún vai đáp.

David cảm thấy không vui khi nghe câu nhưng anh ta cũng không biết phản bác thế nào. Lúc nói những lời đó anh ta cũng không cho là thật, đây không phải thời điểm thích hợp để nghiêm túc với Anna, trong tim cô vẫn còn hình bóng của Thiệu Huy.

“Cô có thể nói với giáo sư nghỉ vài ngày không?”

“Lý do?”

“Giúp tôi chuẩn bị tiệc sinh nhật cho Anju, Henry chạy đi đâu chẳng biết, tôi không có ai để cùng bàn bạc.” - David nói như thể đang thật sự thiếu người lo mọi việc.

“Sinh nhật của Anju thì anh cứ bàn với Khả Hân đi, tôi là bác sĩ không thể nói nghỉ là nghỉ được đâu.”

“Thật ra tôi chỉ muốn cô làm tôi phân tâm thôi.” - David nhàn nhạt nói - “Tôi biết có người đang định giở trò trong bữa tiệc này, nếu không có ai làm tôi phân tâm, tôi sợ mình không thể nhắm một mắt mở một mắt xem như không hay không biết.”

Anna nghiến răng nhìn chằm chằm David, người mà David ám chỉ chắc chắn là Lâm Vĩ Phong và Hoàng Thiệu Huy. Anna tất nhiên hy vọng bọn họ có thể thành công đưa được Khả Hân và Anju thoát khỏi sự kiểm soát của Andrew.

“Anh nói thì phải giữ lấy lời đó, phải giúp bọn họ thành công. Ngày mai tôi sẽ xin phép với giáo sư.” - Anna bước đến vỗ vỗ mấy cái lên cánh tay David - “Mau về phòng của anh đi, tôi buồn ngủ rồi.”

David miễn cưỡng bước xuống giường của Anna, anh bước ra đến cửa đột nhiên quay đầu lại nói:

“Giường cô rất êm, mùi cũng dễ chịu nữa, chắc là ngủ ngon lắm.”

“Toàn là mùi thuốc sát trùng, thơm ở chỗ nào chứ.” - Anna lắc đầu cười.

“Tôi cũng không biết.” - David nhún vai.

Ngày tổ chức bữa tiệc cuối cùng cũng đến, từ sáng sớm mọi người trong biệt thự đều đã khẩn trương chạy đi chạy lại. Công tác trang trí và chuẩn bị ở hội trường tòa tháp đã được hoàn thành từ hôm qua.

David vừa thay xong âu phục, anh ta nhàn nhã ngồi uống cà phê chờ đợi Anna trang điểm. Thật ra Anna không hề muốn bày vẽ nhiều chuyện nhưng David nhất quyết mời nhà tạo mẫu đến để giúp cô trưng diện.

“Tôi thấy mình đã đẹp lắm rồi, anh bảo bọn họ đừng bắt tôi thử thêm thứ gì được không?” - Anna cuối cùng cũng chịu hết nổi chạy đến cầu cứu David.

David ngắm nhìn Anna từ trên xuống dưới một lượt, sang trọng lộng lẫy, đúng là đủ xinh đẹp rồi. Anh gật đầu ra hiệu với những người đang đi theo sau Anna, bọn họ đều hiểu ý lui ra ngoài.

Anna ngồi xuống, xòe mười ngón tay được đính những viên ngọc lấp lánh cho David xem:

“Tôi cũng đâu phải nhân vật chính, anh xem họ còn gắn móng giả cho tôi. Bác sĩ không được thể móng tay đâu.”

“Cô có thích không?”

Anna mím môi, từ khi bắt đọc làm y tá cô hầu như chưa dám để móng dài bao giờ. Nhìn những chiếc móng giả này tuy lạ lẫm nhưng cô cũng không thể không thừa nhận là mình rất thích.

“Thích là được rồi, chỉ là móng giả thôi, muốn gỡ ra lúc nào chẳng được.” - David có thể nhìn ra thông qua biểu cảm của cô.

“Khả Hân và Anju vẫn chưa chuẩn bị xong sao?”

“Có lẽ còn lâu lắm, chúng ta cứ đến hội trường trước. Tôi phải thay cha nuôi tiếp không ít nhân vật quan trọng.” - David đứng dậy đưa tay ra muốn đỡ Anna đứng dậy.

“Chúng ta không định cùng Khả Hân à? Vậy một lát Khả Hân và Anju sẽ đi cùng… Andrew?”

David gật đầu, không đợi Anna chủ động nắm tay mình nữa cúi xuống ôm eo cô đứng dậy.

“Mọi người đều sẽ đến bữa tiệc hết thôi, cô không cần lo cho mẹ con họ.”

“Không phải, ý tôi là anh không… không muốn nói lời tạm biệt với con bé sao?”

David ngây ra mất mấy giây, bàn tay đang đặt trên eo của Anna cũng buông lỏng.

“Cô muốn nói gì thì nói đi, tôi ở ngoài xe đợi cô.”

Anna nhìn David đi thẳng ra ngoài trong lòng khỏi thở dài. Anna biết David vẫn chưa chấp nhận được chuyện sau đêm nay có lẽ sẽ không còn tiếng cười nói của Anju trong căn nhà nữa.

Khả Hân đã chuẩn bị xong từ lâu, chỉ có Khả Vĩ là nãy giờ vẫn không chịu mặc chiếc váy nào do nhà thiết kế chọn. Ngay cả váy của Khả Hân chọn con bé cũng không muốn.

“Hôm nay Anju là nhân vật chính, Anju mà đến trễ là không được đâu.” - Anna bước vào nói.

Khả Hân lắc đầu bất lực với Anna, tiếp tục quay lại dỗ dành Anju:

“Con không thích cái mẹ chọn vậy con có thích cái nào khác không?”

Anju bĩu môi, hai chiếc má phụng phịu cứ lắc qua lắc lại.

“Con còn không chịu thay quần áo nữa, mẹ với mẹ nuôi sẽ đi trước bỏ con lại luôn đó.” - Khả Hân hết cách rồi, chỉ đành chuyển qua uy hiếp mà thôi.

Anju nghe đến bị bỏ lại thì sắc mặt thay đổi, nhìn qua nhìn lại rồi chỉ vào một chiếc váy màu ngọc bích. Trông lúc nhà thiết kế giúp Anju thay váy và tạo mẫu tóc, Ann và Khả Hân nghiêng đầu nhỏ giọng trò chuyện với nhau.

“Tôi có chuẩn bị một chiếc túi gồm những loại thuốc phù hợp với Anju, phòng trường hợp con bé bị sốt nhiệt hay dị ứng.” - Anna nói.

“Tôi cũng đã soạn một túi những vật dụng quen thuộc con bé hay dùng, tôi sẽ mang cả hai chiếc túi đến bữa tiệc.”

Khả Hân nắm chặt tay Anna, bọn họ không cần nói nhiều, trong lòng đều hiểu vì sao phải chuẩn bị mấy thứ đó. Anna vươn tay ôm chặt lấy Khả Hân, hai mắt cô ửng đỏ nói:

“Đợi chuyện này lắng xuống, cô và Anju ổn định rồi nhất định phải liên lạc với tôi.”

“Cô yên tâm, cô mãi mãi là mẹ nuôi của con bé.”

“David…” - Anna muốn thay David nói gì đó nhưng rồi cũng nghẹn ở trong họng.

Khả Hân hiểu ý, vỗ lưng cô nhè nhẹ:

“David vẫn luôn là cha nuôi của Anju.”

Cuối cùng hôm nay Khả Hân cũng đã thừa nhận cái tên ‘Anju’ này của Khả Vĩ, cũng chính miệng nói David là cha nuôi của con bé. Nút thắt giữa cô và David, sự oán hận David vì anh ta khiến cô và con bị tách khỏi Vĩ Phong cũng không còn nữa.

Chương

Anna nói chuyện với Khả Hân xong thì ra xe cùng David trước, Khả Hân vốn nghĩ mình và con gái sẽ đi cùng Andrew nhưng có người báo lại là Andrew đã rời khỏi biệt thự từ sáng sớm. Không đi cùng ông ta cũng giúp cô thấy khá thoải mái nhưng việc không đoán được ông ta đang ở đây, định làm gì lại khiến cô thêm phần căng thẳng.

“Henry, lâu rồi không thấy cậu.” - Khả Hân bất ngờ khi nhìn thấy Henry bước từ cổng vào.

Henry gật đầu cười với cô, tiến tới nhấc bổng Anju lên:

“Hôm nay chú sẽ hộ tống công chúa đi dự tiệc nhé.”

Khả Hân và Anju cùng Henry cùng đi, ngay khi Henry vừa khởi động thì những chiếc xe của vệ sĩ xung quanh cũng lăn bánh theo. Xem ra David vẫn muốn đảm bảo chắc chắn rằng Khả Hân và Anju sẽ đến được bữa tiệc, thật ra Khả Hân vẫn không biết kế hoạch giải cứu hai mẹ con là như thế nào, cô không biết bọn họ sẽ hành động ngay trên đường đi hay là trong bữa tiệc.

“Tôi nghe David nói là gần đây cậu rất bận, tôi còn tưởng cậu không đến dự sinh nhật con bé.” - Khả Hân tìm chuyện để nói để bản thân bình tĩnh hơn.

“Sao có thể chứ? Tôi cũng tính là chú của Anju mà.” - Henry cười đáp - “Tôi đưa hai người từ bệnh viện về biệt thự, bây giờ rời đi cũng nên là tôi tiễn.”

Khả Hân mím môi không đáp, xem ra đến cả Henry cũng biết ngày hôm nay sẽ có chuyện gì xảy ra. Trong lòng cô cũng thầm thở phào, ít nhất thái độ của Henry cũng giống như David, đều không có ý ngăn cản cô và Anju rời khỏi đây.

Bữa tiệc sớm đã bắt đầu, từ ngay dưới sảnh của tòa tháp đã có không ít người mặc vest điều phối an ninh trật tự. Bất kỳ ai muốn lên ra vào tòa tháp ngày hôm nay đều phải xác minh thân phận, đặc biệt là những ai muốn đi thang máy lên hội trường đều cần có thiệp mời.

Anna chưa bao giờ đến dự một bữa tiệc có quy mô lớn đến như vậy, cô còn gặp gỡ được không ít nhân vật chỉ thấy trên tivi. Anna nhìn David cười nói xã giao đứng bên cạnh, rốt cuộc cô đã dây vào người như thế nào vậy? Hoàng Thiệu Huy mà cô biết có lẽ cũng không chỉ là một người kinh doanh trong lĩnh vực giải trí bình thường.

“Chán lắm sao?” - David nghiêng đầu nói thầm.

“Tôi cười đến cơ hàm mỏi cả rồi.” - Anna vừa nói xong lại có một người đi ngang gật đầu với bọn họ, khiến cô phải cười đáp lễ.

“Những người đó bình thường còn chẳng chịu xuất đầu lộ diện đâu, cười với bọn họ một chút cô sẽ không thiệt.”

“Tôi nghĩ mình cũng không có việc gì cần nhờ đến bọn họ.” - Anna bĩu môi, cô chỉ muốn làm tốt vai trò bác sĩ của mình.

David đưa cho cô một ly sâm panh, nhàn nhạt nói:

“Nhưng bọn họ có lẽ sẽ nhờ đến cô, vì cô đi cạnh tôi.”

Anna không muốn đôi co với David nữa, nhận ly sâm panh nhấp một ngụm, vừa ngẩng đầu lên có đã thấy Thiệu Huy đang nhìn mình. Cô cũng đoán được sẽ gặp Thiệu Huy ở đây nhưng mà dù chuẩn bị trước thì lòng vẫn không thể nhẹ tênh như không có gì. Bây giờ thì cô cũng tin câu nói, còn đau khi thấy nhau là còn thương.

Anna đặt ly sâm panh xuống, chủ động khoác tay David nói:

“Hôm nay tôi sẽ luôn theo sát anh, anh cứ nhắm một mắt mở một mắt đi.”

“Cô muốn lấy tôi làm lá chắn thì đúng hơn.”

“Vậy anh có muốn không?” - Anna nhướn mày.

“Được làm lá chắn cho quý cô xinh đẹp đây là vinh hạnh của tôi.” - David lắc đầu cười, vòng tay qua ôm lấy eo cô cùng đi chào hỏi khách vừa đến.

Lâm Vĩ Phong nãy giờ vẫn luôn đứng bên cạnh Hoàng Thiệu Huy, anh biết cậu khó chịu nhưng chỉ có thể vỗ vỗ vai mấy cái an ủi.

“Đừng lo cho tôi, hôm nay cậu chỉ cần tập trung vào Khả Hân và con gái là được.”

Lâm Vĩ Phong khẽ nhíu mày liếc nhìn đồng hồ, người nên có mặt nhất tại sao đến giờ vẫn chưa đến.

“Vĩ Phong, cậu phải chú ý tránh chạm mặt Andrew, ông ta chính là vấn đề lớn nhất hôm nay.” - Thiệu Huy không quên dặn dò anh.

“Tôi biết rồi, tôi thật sự không muốn xung đột vì với ông ta cả, chỉ có ông ta là phải giết tôi cho bằng được.” - Vĩ Phong cười nhạt nói.

Khả Hân và Anju bước vào thang máy chuẩn bị lên hội trường, Henry vẫn đang bế Anju trên tay, cậu giống như có điều muốn nói với cô nhưng vẫn luôn không biết mở miệng thế nào.

“Cảm ơn cậu, thời gian qua cậu cũng chăm sóc hai mẹ con tôi rất nhiều.” - Cuối cùng cô lại là người mở lời trước, cô tiếp xúc với Henry không nhiều, nhưng cô biết Henry vẫn luôn âm thầm đứng về phía mẹ con cô.

“Đừng cảm ơn tôi, tôi không giúp gì cả. Con đường phía trước còn rất dài, hy vọng hai mẹ con bình an.”

Cửa thang máy mở ra, Henry đặt Anju xuống để con bé nắm tay mẹ cùng nhau bước vào hội trường. Henry khẽ thở ra, việc cậu nên làm hay không nên làm, cậu đều đã làm cả rồi.

Khả Hân và Anju ngay lập tức nhận được sự chú ý của tất cả mọi người ở bữa tiệc, ánh đèn từ trên cao cũng chiếu rọi vào hai người. Lâm Vĩ Phong siết chặt hai tay, anh muốn lao ra ôm lấy hai mẹ con ngay lúc này.

Nhưng người bước đến bế Anju không phải anh, cũng không phải David mà là Andrew. Cả người Lâm Vĩ Phong giống như một cái cây bị chôn xuống tại chỗ, người đàn ông đó chính là nguyên nhân của tất cả bi kịch mà anh phải trải qua. So với tức giận và căm hận, anh cảm thấy hoang mang hơn, ông ta trông rất quen, anh đã từng thấy ông ta trước đây.

Không phải là gặp trực tiếp như thế này mà là trong một bức ảnh, bức ảnh mẹ anh đặt ở trong hộp nhạc của bà. Bà thường lấy cho anh xem và nói đó là một người rất quan trọng. Các giác quan của anh lúc này giống Lâm Vĩ Phong lúc này giống như không còn thuộc về chính anh, ông không nghe thấy gì nữa, trước mắt cũng không còn rõ ràng.

“Vĩ Phong, Vĩ Phong, cậu làm sao vậy?” - Thiệu Huy lay lay cánh tay anh khi nhận ra điều bất thường.

Lâm Vĩ Phong nhìn chằm chằm Andrew bế Khả Vĩ đi lên sân khấu, con bé thân thiết ôm lấy cổ ông ta, hai người thật sự rất giống ông nội với cháu gái. Khả Hân miễn cưỡng đi bên cạnh, ánh mắt cô luôn nhìn khắp nơi để tìm kiếm anh.

“Vĩ Phong, cậu đừng kích động.”

“Tôi không kích động.” - Giọng nói của anh giống như lạnh lẽo vô cùng - “Tôi đang tỉnh táo hơn bao giờ hết.”

Khả Hân cũng cuối cùng tìm thấy Vĩ Phong, hai mắt cô long lanh nhìn anh, anh cũng gật đầu với cô. Mặc dù khoảng cách giữa bọn họ cũng khá xa nhưng đến cô cũng nhận ra anh đang không ổn. Khả Hân phát hiện ánh mắt của anh đang tập trung vào Andrew và Khả Vĩ.

“Giống quá…” - Cô cắn chặt môi nói thầm, cô đã từng thoáng cảm thấy con bé có nét giống Andrew nhưng bây giờ cô biết người giống ông ta thật ra là Vĩ Phong.

Chương

David bước lên sân khấu, cầm micro đưa về phía Andrew nhưng ông đang bận cười đùa với Anju không muốn nói chuyện. David chỉ đành thay mặt mở lời trước:

“Cảm ơn quý vị đã đến dự tiệc sinh nhật của Anju, con gái tôi.”

Lời nói của David đều được mọi người có mặt ở tiệc hưởng ứng, Vĩ Phong và Khả Hân cũng từ đó bừng tỉnh, chuyện bọn họ cần quan tâm trước mắt là thoát ra khỏi đây. Chuyện về David và cả mối quan hệ thật sự của ông ta với Lâm Vĩ Phong để sau hãy bàn tới.

Henry từ từ mang lên một chiếc hộp gỗ, khi gần đến chỗ Khả Hân, cô mới giật mình nhận ra bên trong đó chính là sợi dây chuyền của mẹ Vĩ Phong. Khả Hân ngay lập tức nhìn Andrew đầy nghi hoặc, ông ta đang muốn làm gì vậy?

Andrew đưa Anju cho David bế, ông ta cẩn thận nâng sợi dây chuyền từ hộp gỗ lên. Ông ta đeo nó cho Anju, ánh mắt ông ta nhìn sợi dây chuyền đầy tiếc nuối. Anh cúi người khẽ đặt lên trán Anju một nụ hôn, cuối cùng ông đã biết vì sao ông lại không thể ngừng yêu thương con bé.

“Tôi chính thức nhận Anju dưới danh nghĩa cháu gái của tôi. Mọi người hãy cùng nâng ly vì con bé.” - Andrew dõng dạc tuyên bố.

Hoàng Thiệu Huy nhìn thấy Lâm Vĩ Phong vẫn đứng yên bất động kéo kéo tay áo anh.

“Nâng ly lên đi, mọi người đều đang chúc mừng.”

Lâm Vĩ Phong miễn cưỡng nâng ly sâm panh trên tay lên, anh đang chúc mừng con gái sinh nhật con gái mình không phải chúc mừng chuyện Andrew nhận con bé làm cháu gái. Lâm Vĩ Phong cũng như Khả Hân từ lúc thấy sợi dây chuyền đó là đã nhận ra.

Sau khi tuyên bố xong Andrew cũng không ở lại sân khấu, ông ta vốn dĩ không thích những sự kiện đông người thế này. Ông ta đồng ý cho David tổ chức nó chỉ là vì mục đích hợp thức hóa thân phận của Anju, ông ta muốn ai cũng biết con bé là cháu gái mình.

Bánh kem sinh nhật cần đến ba người phục vụ mang ra, chiếc bánh kem hơn sáu tầng, được thiết kế với nhiều màu sắc bắt mắt. Anju thích thú đưa tay ra muốn chạm vào, David ngăn cô bé lại, nhẹ giọng nói:

“Anju ngoan, đợi con thổi nến xong papa cho con nghịch.”

Khả Hân đứng bên cạnh có chút nóng lòng, từ khi bước vào hội trường này, Anju luôn ở xa tầm tay cô. Khả Hân nghiêng đầu nói nhỏ với David:

“Anh để tôi bế con bé đi.”

David rủ mắt, lưu luyến không muốn buông ra, nói:

“Đợi Anju thổi nến nữa.”

Cây nến hình số ở trên bánh kem được thắp sáng, dàn nhạc cũng bắt đầu chơi bài “Happy Birthday”. David đứa tay về phía Anna đang đứng ở hàng đầu tiên dưới sân khấu, ý muốn cô bước lên sân khấu.

“Sao thế?” - Anna không hiểu, hỏi lại.

“Cô là mẹ nuôi của con bé mà, lên đây đi.” - Khả Hân giải thích ý của David.

Anna vẫn đang chút do dự thì Henry đã đi đến kéo cô cũng lên sân khấu. David bế Anju đứng ở giữa, Anna bên trái, Khả Hân và Henry ở bên phải. David ra hiệu cho người chụp hình, phải bắt trọn được khoảnh khắc Anju thổi nến.

“Anh đang làm gì vậy?” - Khả Hân hỏi.

“Chụp một bức ảnh gia đình. Chúng ta chưa có bức ảnh nào chụp chung cả.”

Khả Hân gật đầu, có lẽ đây là đây bức ảnh duy nhất mà bọn họ có thể đứng cùng nhau thế này.

Hoàng Thiệu Huy vỗ vỗ vai Lâm Vĩ Phong, sợ anh nhìn mọi người vui vẻ trên sân khấu mà chạnh lòng.

“Có chuyện gì cũng phải nhịn, hết hôm nay cả gia đình câu có thể bên nhau rồi.”

“Tôi không giận vì chút chuyện đó đâu, thật bọn họ đều đối với Khả Hân và Khả Vĩ vô cùng tốt. Ngược lại là cậu, đã nghĩ thông chuyện Anna chưa?”

“Nghĩ thông từ lâu rồi.” - Thiệu Huy cười trừ.

David trao Anju lại cho Khả Hân, anh ta vẫn cứ nắm tay con bé không nỡ buông ra.

“Papa…” - Anju giống như cũng cảm nhận được những cảm xúc đó của David.

“Anju đừng đi lung tung đó, luôn phải đi bên cạnh mẹ, có biết chưa?”

“Anju biết mà.” - Bé con chu chu môi nói.

Anna từ sau bước đến khoác tay anh, giọng nói vừa bình thản vừa an ủi:

“Sau này nếu anh muốn gặp con bé tôi sẽ tìm cách cho.”

“Từ khi nào cô lại có quyền lực như vậy?” - David lắc đầu cười.

“Vì tôi có quan hệ tốt với Khả Hân đó, còn anh thì không.” - Anna nhún vai đáp.

“Nhưng cô giờ là người của tôi đó, tôi và Lâm Vĩ Phong sẽ không ngưng đối đầu đâu.”

“Vấn đề của đàn ông các anh liên quan gì phụ nữ chúng tôi, quan hệ của chúng tôi và Anju vẫn sẽ luôn tốt đẹp.”

David gật gù không tranh luận với Anna nữa, quan trọng là khi anh ta nói cô là người của anh ta, anh ta không hề phản bác vế đó. David biết làm người không được quá tham lam, được cái này phải chấp nhận mất cái kia.

Không ít người muốn đến làm quen với Khả Hân, bọn họ không biết cô và Anju có quan hệ gì nhưng Anju chính là cháu gái của Andrew, người rất có thể sẽ thừa kế tất cả những gì của ông ta. Vốn dĩ David sẽ chịu trách nhiệm chặn đám người đó lại nhưng sau khi thấy Henry xuất hiện thì anh ta ném hết việc cho Henry, cùng Anna đi tiếp khách khác.

“Tôi không biết phải nói gì với bọn họ cả, bọn họ còn làm con bé sợ nữa.” - Khả Hân cau mày không vui.

“Có một phòng nghỉ ở sau sân khấu, nếu mệt cô và Anju cứ vào đó. Để tôi xử lý chuyện ở đây được rồi.” - Henry nói với Khả Hân.

Khả Hân gật đầu, cô nắm tay Anju, nhìn quanh tìm kiếm, Lâm Vĩ Phong vẫn luôn hướng ánh mắt về phía mẹ con họ. Khả Hân nháy mắt ra hiệu cho anh, chỉ về phía sau của sân khấu.

Khả Hân bế Anju lên, đi về phía căn phòng, trước cửa căn phòng cũng có vệ sĩ canh chừng. Cô không vội đi vào phòng mà nghĩ cách để khiến anh ta đi chỗ khác.

“Anju muốn uống sữa, tôi không tìm thấy, anh gọi phục vụ giúp tôi được chứ.”

Vệ sĩ không biết nên trả lời sau, anh ta không thể rời khỏi vị trí nhưng càng không thể không làm theo lời Khả Hân.

“Chỗ này lúc cũng có người giám sát, anh không cần lo, đi tìm sữa đi, tôi và con bé vào phòng đây.”

Vệ sĩ sau khi thấy Khả Hân và Anju bước vào phòng, kiểm tra một lượt quanh phòng không có gì bất thường mới bước ra ngoài đi tìm phục vụ theo lời cô. Lâm Vĩ Phong chỉ chờ có điều đó, anh nhìn quanh một vòng, nhân lúc không ai chú ý, lẳng lặng bước vào căn phòng sau sân khấu.

Truyện Chữ Hay