Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây!

chương 214-218: 214: đừng bắt mọi người điên cùng anh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương

Sáng sớm hôm nay David cứ đi qua đi lại trước cửa phòng của Khả Hân mấy vòng, bọn họ đã nói sẽ ra ngoài với nhau.

Khả Hân còn đang lưu luyến không muốn rời Anju, cô bảo đợi khi nào con bé ngủ thì hãy đi.

Andrew đừng từ trên lầu nhìn xuống, cảm thấy con trai nuôi của mình một chút tiền đồ cũng không có.

Ông đi lướt qua David, đi thẳng đến cửa phòng Khả Hân, tự nhiên đi vào trước con mắt ngỡ ngàng của mọi người.

Andrew bế Anju lên, con bé vốn quen thuộc với ông nên ngoan ngoãn để cho ông bế.

Andrew chỉ liếc sang David một cái rồi cũng Anju lên lầu, Khả Hân mặc dù không vui nhưng cũng không nói gì, chuẩn bị ra ngoài cùng David.

“Mang cả khăn choàng đi, bên ngoài vẫn lạnh lắm.” - David nhắc nhở cô.

Khả Hân gật đầu, lấy thêm một chiếc khăn quấn quanh cổ, lúc hai người chuẩn bị ra ngoài, Anna vô cùng khó tin kéo Khả Hân ra một góc hỏi:“Mặt trời mọc ở đằng Tây à?”

Chuyện David có ý với Khả Hân ai cũng nhìn ra nhưng trước nay Anna biết Khả Hân luôn thể hiện rõ quan điểm, vạch rõ ranh giới.

Lần này Khả Hân đồng ý cùng David ra ngoài đi dạo thì đúng là chuyện lạ.

“Cô đừng nghĩ nhiều, tôi muốn ra ngoài cho thư giãn thôi.”

“Vậy cũng được, từ khi có Anju đến giờ cô cũng chưa ra ngoài bao giờ.

Thành phố này cũng có nhiều địa điểm đẹp lắm, cứ chơi cho thật vui rồi hãy về.” - Anna ôm vai cô nói, Khả Hân thật sự rất mạnh mẽ nếu là người khác có khi đã phát điên từ lâu.

“Cô cũng cần nghỉ ngơi đó, quầng thâm mắt đậm lắm rồi.” - Khả Hân cười nói sau đó cùng David ra xe.

Anna sờ sờ mặt mình, tự hỏi có phải là trông cô rất thê thảm hay không.

Từ sau hôm cãi nhau với Thiệu Huy, hai người không liên lạc lại, Anna dồn hết thời gian và sức lực cho việc học, giáo sư thấy cô chăm chỉ nên càng “chiếu cố” cô hơn, khiến cô chẳng kịp thở.

“Cô và bạn trai chia tay rồi à?” - Henry từ phía sau đột nhiên đi lên hỏi.

Anna lại bày ra vẻ mặt khó tin nhìn Henry, tại sao hôm nay đến cả cậu ta cũng hỏi về chuyện yêu đương của cô.

“Cậu có đang bình thường không? Cần tôi khám cho cậu không?”

“Tôi khỏe lắm, quan tâm cô chút thôi.” - Henry cười khổ trong lòng, nếu bạn trai của Anna không phải nhân tố nguy hiểm thì cậu ta đâu cần quan tâm làm gì.

“Tôi cũng ổn lắm, tôi đến trường đây.” - Anna cười đáp.

Khả Hân nhìn khung cảnh bên ngoài qua kính xe, đây là lần đầu tiên cô đến nước ngoài, còn là một nước xa xôi như vậy.

Nếu cô có thể đi cùng Vĩ Phong, có lẽ cô sẽ thấy cảnh quan bên ngoài đẹp hơn rất nhiều.“Cô muốn đi đâu trước, đi dạo trung tâm thương mại không?” - David quay sang hỏi - “Trung tâm thương mại có chút đông người, tôi biết một vài cửa hàng riêng tư, hay là đến đó?”

“Anh nói sao thì vậy đi.”

David giống như đã chuẩn bị trước, anh chở cô đến một cửa hàng thời trang, bên trong hầu như không có khách hàng nào, chỉ có nhân viên chờ sẵn.

“Chắc lâu rồi cô không mua sắm, nhà thiết kế của cửa hàng này là người châu Á, hẳn là phong cách sẽ phù hợp của cô.” - Anh ta vừa nói vừa lấy vài chiếc áo ướm thử lên Khả Hân.

“Tôi mặc gì cũng được mà.” - Khả Hân nhẹ giọng nói.

Trong đầu cô đang suy nghĩ cách làm sao để ở một mình, David vẫn luôn nhìn cô chằm chằm, nếu cứ như vậy thì chuyến ra ngoài này chỉ uổng công mà thôi.

“Vậy tôi vào thay thử.” - Khả Hân cầm lấy mấy món mà David chọn cho cô nói.

“Không cần thử phiền phức vậy đâu, cứ mua hết thôi.”

Khả Hân vẫn lắc đầu nói:

“Tôi muốn thử.”

David gật đầu đồng ý, anh khẽ liếc nhìn qua nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh ra hiệu.

Nữ nhân viên ngay lập tức hiểu ý, bước đến đi cùng với Khả Hân:

“Phòng thử trang phục ở bên này, mời chị theo tôi.”

Khả Hân bước vào phòng thay đồ mới phát hiện nhân viên nữ kia vẫn đứng bên ngoài không chịu rời đi nửa bước, thật sự giống như đứng để giám sát cô.

Khả Hân day day thái dương suy nghĩ cách khác, còn chưa nghĩ được mấy phút, nhân viên bên ngoài đã hỏi vọng vào:“Chị có cần tôi vào trong giúp không ạ?”

Khả Hân thở dài bất lực, ôm theo mấy bộ trang phục đi ra ngoài, chẳng buồn thử cái nào.

David cũng không nói gì chỉ ra hiệu cho nhân viên gói lại hết những thứ anh và Khả Hân đã chọn.

“Cô muốn mua gì cho Anju không?”

Khả Hân bĩu môi, lườm anh ta nói:

“Quần áo và đồ dùng mà anh đã mua cho con bé dùng đến hết năm sau vẫn dư đó, tôi còn cần mua nữa sao?”

“Trẻ con lớn nhanh mà, mua thêm cũng không thừa.”

Khả Hân cuối cùng vẫn đồng ý, cứ đứng ở đây mãi cũng không phải cách, chờ sang cửa hàng kế tiếp xem có cơ hội nào không.

Lúc hai người đang lái xe sang cửa hàng dành cho trẻ em thì cô nhìn thấy một cửa hàng tiện lợi, Khả Hân nhanh trí quay sang nói với David: “Tôi hơi khát nước, anh dừng ở đây đi, tôi vào mua chai nước.”

David gật đầu, dừng xe lại nhưng anh ta hoàn toàn không có ý định để Khả Hân đi mua.

“Để tôi đi mua cho, ngoài trời lạnh lắm, cô đừng ra ngoài.”

Khả Hân cũng đoán được David sẽ làm vậy sau khi nhìn thấy David ra khỏi xe bước vào cửa hàng tiện lợi.

Khả Hân nhanh chóng mở cửa xe muốn ra ngoài nhưng cô có cố thế nào cũng không được.

Chìa khóa xe cũng đã bị David cầm đi, chiếc xe này hoàn toàn bị khóa lại, nhốt Khả Hân bên trong.

Khả Hân nhìn quanh xe, cố tìm kiếm một thiết bị điện tử nào đó, cả màn hình cảm ứng trên xe cũng phải có mật khẩu mới vào được.

Cô không định trốn, Anju còn ở căn biệt thự đó thì làm sao cô đi được, cô chỉ muốn nhân cơ hội này báo tin cho Lâm Vĩ Phong.

Dù chỉ là một tin bình an cũng được, vậy mà bao suy tính của cô cũng không thể thực hiện được.David trở lại xe, trong tay là một túi đầy những chai nước các loại, anh đưa cho Khả Hân:

“Tôi không biết cô muốn uống gì.”

Khả Hân nghiến răng nhìn anh ta, chuyện khóa xe lại là David cố ý, anh ta vẫn đề phòng cô như cái cách mà cô vẫn đề phòng anh ta.

“Tôi không khát nữa.”

David có thể đoán được vì sao Khả Hân không vui nhưng anh ta không thể hỏi thẳng.

Anh ta biết chỉ cần để lọt ra một khe hở thôi thì sẽ không thể giữ Khả Hân và Anju bên cạnh mình nữa.

“Cô còn tâm trạng đi mua sắm không? Nếu không thì chúng ta đi ăn, nhà hàng tôi cũng đặt rồi.”

“David, anh cần gì phải như thế này?” - Giọng nói của Khả Hân đột nhiên trở nên nghiêm túc - “Dưa hái xanh không ngọt, mối quan hệ xây dựng bằng sự cưỡng ép thì đến bạn bè còn khó làm nói gì là cái khác.” Khả Hân không thể hiểu nổi sao David đột nhiên lại nảy sinh loại tình cảm đó với cô, có thể anh ta thích Anju nhưng cũng không thể nào thích cô được.

Cô chính là vợ của kẻ thù anh ta, chính anh ta giam cầm cô, khiến cô và người yêu chia lìa.

Dù cho anh ta có đối tốt với mẹ con cô ra sao thì cô và anh ta cũng không bao giờ có kết quả.

“Thứ gì không nguôi ngoai theo thời gian, cô và Anju sống ai đây có gì không tốt chứ? Tôi trân trọng hai người ra sao, cô cũng thấy mà, tôi có thể cam đoan mười năm hay hai mươi năm sau tôi vẫn sẽ như vậy.” - David trong công việc có thể gian trá nhưng chuyện tình cảm anh ta vẫn luôn là nguyên nghiêm túc chân thành.

Khả Hân nghe không lọt bất kỳ một chữ nào, anh ta đem những lời này nói với cô khiến cô chỉ thấy buồn cười thôi.

“David! Anh cố tình không hiểu thì để tôi nhắc cho anh nhớ.

Cha của anh muốn giết chồng tôi cho bằng được, em gái của anh thiếu chút nữa hại con gái tôi không thể ra đời, chồng tôi cũng bắn chết em gái anh, tôi và con gái bị anh giam cầm đã sắp một năm rồi.

Giờ đây anh nói anh muốn ở bên mẹ con tôi cả đời, anh có điên cũng đừng bắt mọi người điên cùng anh.”Khả Hân gào lên với David, hai tay cô nắm chặt thành nắm đấm, từng câu từng chữ đều mang theo tức giận kìm nén bấy lâu.

David chỉ ngồi yên nghe, không đáp trả, không biết qua bao lâu David khởi đầu xe, chạy thẳng về biệt thự..

Chương

Sau lần ra ngoài đó, David và Khả Hân hầu như không nói chuyện thêm lần nào nữa, ai cũng nhìn ra giữa bọn họ đã có việc không vui gì đó xảy ra. Anna cũng thử hỏi vài lần nhưng Khả Hân vẫn im lặng đến Andrew còn nhìn David với ánh mắt thất vọng, ông đã giữ Anju cho hai người vậy mà chẳng thể làm gì nên chuyện.

David thật sự là có muốn biện minh cũng không thể, anh ta đã làm tốt nhất có thể rồi, vấn đề là Khả Hân không mở lòng với anh ta. David nhiều lần đi qua đi lại trước cửa phòng Khả Hân và Anju nhưng không bước vào, chỉ lén nhìn một chút.

Anju giống như cũng nhận ra mẹ và cha nuôi đang cãi nhau, dù đang bò trên giường nhưng khi thấy David đi ngang lại kêu lên mấy tiếng về phía cửa, muốn được David bế. Khả Hân lắc đầu bất lực, không thể nào giận trẻ con được, con bé từ khi lọt lòng đã ở bên cạnh David rồi.

David mặc dù rất muốn bế Anju nhưng vẫn do dự nhìn qua chờ đợi sự cho phép của Khả Hân. Cô thở dài gật đầu, David ngay lập tức vào bế Anju lên, Khả Hân nhìn sự gắn bó của hai người trong lòng thầm nghĩ biết đâu Anju có thể làm tan biến đi những hận thù giữa Andrew và nhà họ Lâm.“Hôm nay là ngày gì vậy? Thấy mọi người trông nhà đều bận rộn.” - Khả Hân hỏi, từ sáng sớm cô đã thấy người làm trong nhà chạy đến chạy lui, giống như chuẩn bị giỗ cho ai đó.

“Là giỗ của một người rất quan trọng với cha nuôi, tôi cũng không biết. Hằng năm đến ngày này cả nhà đều hơi khẩn trương, tâm trạng của cha nuôi cũng đặc biệt tệ, không có chuyện gì cô và Anju cứ ở trong phòng đừng ra ngoài.” - David dặn dò.

Mặc dù Khả Hân chỉ từng thấy một lần trên bia mộ của mẹ Vĩ Phong nhưng cô vẫn nhớ rõ, hôm nay đúng là ngày mất của bà ấy. Andrew hằng này đều làm giỗ cho mẹ Vĩ Phong, tình cảm đối với bà chắc chắn rất sâu đậm. Khả Hân cảm thấy suy đoán thù oán gia tộc trước nay của mình hình sai rồi, phải chăng thù hận vì tình yêu?

“Anh cũng chưa từng nghe ông ấy nhắc vì về người đó sao?”

David lắc đầu sau đó lại thử hồi tưởng lại nói: “Có một lần, đó hẳn là người phụ nữ ông yêu nhất cuộc đời này. Có lẽ vì người ấy ra đi quá sớm, nên cha nuôi mới không kết hôn nữa, nhận nuôi chúng tôi.”

Khả Hân càng nghe David nói càng đổ mồ hôi, đến cái kịch bản y như phim truyền hình Đài Loan này cô còn không dám tưởng tượng. Khả Hân nghĩ tới sợi dây chuyền Andrew cướp của mình, xem ra ông ta thật sự yêu mẹ chồng của cô.

Khả Hân mím môi đưa tay bế lấy Anju từ trong tay David nói:

“Anh ra ngoài xem người làm lo liệu tới đâu đi, tôi và Anju hôm nay sẽ ở trong phòng.”

David gật đầu, Khả Hân chịu nói chuyện lại với anh ta là anh ta đã thấy tốt lắm rồi.

“Một lát tôi mang cơm vào cho cô.”

Khả Hân gật đầu, bàn tay ôm Anju không biết sao lại run lên. Lúc trước cô cho rằng Andrew là người nhà họ Lâm, ông ta và Anju có quan hệ huyết thống nên cô cảm thấy an tâm phần nào về sự an toàn của mẹ con cô. Bây giờ thì khác rồi, ông ta yêu mẹ Vĩ Phong, nên mới hận nhà họ Lâm, hận Vĩ Phong. Cô và con cô không biết ngày nào trở thành đối tượng trút oán hận của ông ta.Đêm xuống, cả căn biệt thự chìm vào yên lặng, David nhìn thấy đèn phòng làm việc của Andrew vẫn sáng đèn. Henry lắc đầu với David, có lẽ ông ấy muốn được một mình những lúc thế này hơn.

David vẫn quyết định đến gõ cửa, không có tiếp đáp lại, anh biết đó là ông đồng ý để anh vào. Andrew đang ngồi uống rượu một mình, David bước từng bước thật khẽ xuống ngồi bên cạnh ông.

“Còn đợi cha rót rượu cho con?” - Andrew nhìn sang David.

David lắc đầu cười, vươn tay cầm lấy chai Whisky rót cho mình. Andrew cũng không đợi David uống hết ly đã lên tiếng hỏi:

“Chỉ là một người phụ nữ, có cần tốn thời gian vậy không?”

David cười trừ, uống cạn ly rượu, sau đó lại rót cho mình ly nữa.

“Không mềm được thì cứng, chút thủ đoạn đó còn cần cha dạy con hả?” - Andrew nhìn thằng con nuôi mình vô cùng tự hào từ trước giờ chỉ vì một người phụ nữ mà bị thương xém chết còn trở nên vô cùng nhu nhược tất nhiên không hài lòng. “Với ai thì được chứ với cô ấy không được đâu cha nuôi, sẽ mất cả chì lẫn chài.”

David biết mình không thể cưỡng ép Khả Hân, cách đó dùng với cô sẽ phản tác dụng. Đối với những cô gái khác có lẽ chiêu “bá đạo chiếm hữu” sẽ dùng được nhưng với người đã một lòng một dạ dành cho người khác thì không thể làm gì cả.

“Dù sao cô ấy và Anju vẫn ở đây, con không cần trái tim cũng không cần thân thể, con chỉ cần có thể ở bên cạnh nhau là được.”

Andrew lắc lắc ly rượu trong tay, ông biết mình có nói thêm nữa cũng vô ích. Ông liếc nhìn sợi dây chuyền ở trên kệ gỗ, yêu hay không yêu cũng đâu quan trọng bằng còn có thể nhìn thấy nhau. Mặc dù ông mắng còn trai nhu nhược không có tiền đồ nhưng ngẫm lại nó vẫn tốt hơn ông nhiều, dù có được tình yêu có đối phương thì sao, cả hai âm dương cách biệt rồi.

“Cha không hỏi đến không phải không biết, con và Henry liệu mà làm. Nếu đã giữ Khả Hân và Anju thì cỏ cây khác phải nhổ tận gốc.”David gật đầu, hôm qua Henry đã đưa cho anh xem ảnh chụp Anna và bạn trai, Hoàng Thiệu Huy đã đuổi đến đây, tất nhiên Lâm Vĩ Phong cũng sắp đến rồi.

“Cha, con có thể hỏi không, chuyện với nhà họ Lâm và người đó có phải liên quan nhau không?” - Khả Hân chỉ trong thời gian ngắn đã có thể đoán ra, David theo ấy mấy mươi năm sao lại không biết - “Cha đặt tên con bé là Anju cũng là vì người đó…”

Anju, trong tim có một người không thể quên đi. Andrew không đáp, chỉ ngửa cổ uống cạn ly rượu trong tay mình.

David rủ mắt, Andrew có một người không thể quên, Khả Hân cũng như vậy, David thật sự sợ, có phải bản thân rồi cũng sẽ có một “Anju”. Khả Hân sẽ trở thành người anh không thể quên, cũng không thể có được.

Không phải David nhu nhược, người như anh ta sao có thể nhún nhường Khả Hân đến mức đó chỉ là anh ta không muốn đi lại vết xe đổ của cha nuôi mình. Kết cục đau thương, người mình yêu thương chết đi, bản thân sống cùng thù hận nhớ thương cả một đời. David không muốn rơi vào hoàn cảnh đó, cũng không muốn Khả Hân và Anju phải như vậy. Sớm thôi anh và Vĩ Phong sẽ gặp nhau, người đứng ở giữa là Khả Hân và Anju, anh ta không thể nhẫn tâm tổn thương hai mẹ con họ nữa rồi. Chuyện thắng thua đã sớm được định đoạt rồi.

Chương

Bức ảnh Hoàng Thiệu Huy và Anna bị chụp được cũng là do cậu trong một phút sốt ruột mà sơ xảy. Sau khi nghe Lâm Vĩ Phong thông báo thời gian sẽ sang Canada thì Thiệu Huy bắt đầu rối rắm, nếu không cùng Anna ngồi xuống nói chuyện rõ ràng thì cậu hết cơ hội sửa chữa sai lầm.

Hoàng Thiệu Huy lái xe thẳng đến trường đại học của Anna, sau khi hỏi thăm khắp nơi thì đã biết được phòng học của cô. Anna lúc nhìn thấy Thiệu Huy thì rất bất ngờ, bao ngày không liên lạc cứ bọn họ sẽ như vậy kết thúc.

“Em có thời gian không?”

Anna nhìn giáo sư vẫn đứng trong lớp, do dự một lát nói:

“Anh đợi em một lúc.”

Anna đi vào nói chuyện với giáo sư, cô muốn xin nghỉ buổi chiều, chỉ với hành động này đủ thấy cô thật sự rất xem trọng Thiệu Huy và cả chuyện của bọn họ. Lúc Thiệu Huy mở cửa xe cho Anna đã bị chụp được, bình thường Thiệu Huy sẽ xem xét và thăm dò chắc chắn không có ai theo dõi mình mới đi hẹn hò với Anna nhưng hôm nay cậu hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này.

Chương : Đau dài chi bằng đau ngắn

Anna đi vào nói chuyện với giáo sư, cô muốn xin nghỉ buổi chiều, chỉ với hành động này đủ thấy cô thật sự rất xem trọng Thiệu Huy và cả chuyện của bọn họ. Lúc Thiệu Huy mở cửa xe cho Anna đã bị chụp được, bình thường Thiệu Huy sẽ xem xét và thăm dò chắc chắn không có ai theo dõi mình mới đi hẹn hò với Anna nhưng hôm nay cậu hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này.

Thiệu Huy nhìn sang Anna không nói nên lời lại nhìn về phía vô lăng hít sâu lấy can đảm. Anna là cô gái phương Tây điển hình, từ trước đến nay đối với sự tan hợp trong tình yêu không xem là chuyện gì to lớn. Nhưng chỉ duy có lần này cô lại không dứt khoát mà còn hy vọng bọn họ có thể dây dưa.

“Anna. mấy ngày qua anh không tìm em là vì anh sợ em còn giận anh. Anh không thành thật với em, đó là lỗi của anh, anh không biết làm sao để bù đắp.”

Anna không nhìn Thiệu Huy, cô quay mặt nhìn ra kính xe nhưng miệng lại khẽ mỉm cười.

“Anh chưa từng nghiêm túc với anh như này cả, nên là em có thể cho anh một cơ hội không?”

Thiệu Huy hồi hộp chờ đợi câu trả lời của Anna, đáp lại cậu chỉ có khoảng không im lặng.

“Nếu em muốn anh có thể khai thật hết với em, vì sao anh sang Canada, vì sao anh tiếp cận…”

“Đừng.” - Anna xoay người lại đặt ngón trỏ lên môi Thiệu Huy - “Em không muốn nghe.” 

Chương : Đau dài chi bằng đau ngắn

“Đừng.” - Anna xoay người lại đặt ngón trỏ lên môi Thiệu Huy - “Em không muốn nghe.”

Ngay từ lúc nhìn thấy Thiệu Huy đứng trước phòng học Anna đã bằng lòng cho cậu một cơ hội nữa rồi. Vậy nên Anna sợ, sợ sau khi nghe những điều kia sẽ đau lòng. Khi người ta yêu, người ta luôn chọn cách che mắt bịt tay mà bước về phía đối phương.

“Em… không muốn nghe thật sao?” - Thiệu Huy nắm lấy bàn tay cô dịu dàng hôn lên đó.

Anna gật đầu, có thể trải qua bao nhiêu ngày tháng êm đềm ấm áp thì cứ trải qua thôi.

“Vậy em phải hứa với anh, sau này có xảy ra sóng gió gì, em phải tuyệt đối tin tưởng anh.”

Anna bĩu môi lắc đầu nói:

“Chuyện của tương lai không chắc chắn, em không hứa nhưng hiện tại em tin anh thật lòng với em.”

Thiệu Huy không biết nên vui hay nên buồn khi nghe Anna nói vậy, cậu không dám chắc khi cô biết ý định ban đầu cậu tiếp cận cô, cô có thể tha thứ cho cậu.

Chương : Đau dài chi bằng đau ngắn

Thiệu Huy không biết nên vui hay nên buồn khi nghe Anna nói vậy, cậu không dám chắc khi cô biết ý định ban đầu cậu tiếp cận cô, cô có thể tha thứ cho cậu.

“Mừng chúng ta đã làm lành với nhau, cùng đi ăn một bữa thật ngon nào.” - Anna cười nói.

“Được, anh nghe em hết.”

Henry nhìn bức ảnh chụp của Thiệu Huy và Anna trên bàn, giò đầu bứt tai nghĩ cách giải quyết. Bây giờ Anna cũng tính là một nửa “người nhà” không nói với cô thì không được, còn nếu nói ra thì vừa làm tổn thương cô vừa bứt dây động rừng.

“David, chuyện Anna anh tính đi, tôi chịu rồi.”

David cầm bức ảnh lên dứt khoát ném vào trong thùng rác:

“Cây kim trong bọc này sớm muộn cũng lòi ra chúng ta không cần bận tâm. Chỉ cần đảm bảo Anna được an toàn thôi, người có lỗi trong chuyện này là Hoàng Thiệu Huy.”

Henry cảm thấy David nói như vậy không được xuôi tai lắm, dù sao người kéo Anna vào chuyện này cũng là David mà. 

Chương : Đau dài chi bằng đau ngắn

Henry cảm thấy David nói như vậy không được xuôi tai lắm, dù sao người kéo Anna vào chuyện này cũng là David mà.

“Trách nhiệm của anh còn nhiều hơn Hoàng Thiệu Huy đó.”

“Tôi không lừa dối ai cả.” - David nhún vai - “Cho người kiểm tra chuyện xuất nhập cảnh trong thời gian tới, Lâm Vĩ Phong có lẽ sẽ tới đây rất nhanh.”

“Chuyện này anh không cần lo, chúng ta đang ở sân nhà.” - Henry nhếch môi cười.

David miệng nói vậy nhưng sao có thể không quan tâm đến cảm nhận của Anna. Tối đó David cố tình chờ Anna về, Anna đã báo trước cô sẽ về muộn vì cần hoàn thành báo cáo ở phòng thực nghiệm.

Lúc cô nhìn thấy David thì rất bất ngờ, bình thường cô về muộn sẽ có người làm đứng chờ, hôm nay còn thêm cả David.

“Khả Hân và Anju ngủ rồi sao?” - Anna hỏi.

“Ngủ rồi, buổi chiều Anju tập đi nên mệt, mặt trời vừa xuống đã ngủ rồi.”

Chương : Đau dài chi bằng đau ngắn

“Ngủ rồi, buổi chiều Anju tập đi nên mệt, mặt trời vừa xuống đã ngủ rồi.”

“Anh có chuyện gì muốn nói với tôi sao?” - Anna hỏi thẳng.

David gật đầu, hai người vừa đi dạo ở hành lang quanh biệt thự vừa nói chuyện.

“Cô biết bạn trai cô là ai chứ?”

“Tôi đoán không sai thật…” - Anna cười chua chát - “Bạn trai của tôi có liên quan đến tổ chức của anh đúng không? Nói đúng hơn là có liên quan đến mẹ con Khả Hân.”

“Sao cô lại thông minh như vậy chứ.” - David cảm thán, giọng anh lại có chút không vui, người thông minh luôn là người chịu nhiều tổn thương.

“Tôi chưa từng kể chuyện gì ở căn biệt thự này cho anh ấy, tôi cũng chưa từng hỏi anh ấy những chuyện khác.” - Anna chậm rãi nói - “Trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, tôi chỉ hy vọng có thể trải qua vài ngày bình yên thôi.”

David đột nhiên đặt tay lên vai cô, nhẹ giọng nói: 

Chương : Đau dài chi bằng đau ngắn

David đột nhiên đặt tay lên vai cô, nhẹ giọng nói:

“Đau dài chi bằng đau ngắn, trước sau gì hai người cũng không cùng đường.”

Anna vỗ nhè nhẹ lên bàn tay David, giống như đang an ủi ngược lại anh ta:

“Câu này anh nói với bản thân không có tác dụng nên mang nói với tôi phải không?”

“Sao lúc trước tôi không hề nhận ra cô thông minh như vậy?” - David lườm Anna.

Xét cho cùng thì Anna và Thiệu Huy vẫn còn may mắn hơn trường hợp của anh ta nhiều, dù gì hai người họ cũng là đôi bên tình nguyện, còn anh và Khả Hân thì chỉ có đường một chiều mà thôi.

Ngày mai Lâm Vĩ Phong sẽ bay sang Canada, mọi chuyện đã thu xếp thuận lợi. Vĩ Thành ngồi nhìn em trai, không giống được sự lo lắng nói:

“Bên Canada thật sự an toàn rồi chứ?”

Lâm Vĩ Phong gật đầu, chuẩn bị lâu như vậy cũng vì ngày mai mà thôi, mỗi ngày trôi qua với anh chắc khác nào như một năm đằng đẵng. Vĩ Phong thật sự không thể đợi thêm nữa để có thể được gặp lại vợ con.

Chương : Đau dài chi bằng đau ngắn

“Anh sẽ dồn hết tâm sức hỗ trợ em, nhất định phải bình an cùng em dâu và cháu gái của anh trở lại.” - Vĩ Thành đột nhiên ghì chặt lấy Vĩ Phong.

“Anh đừng nói như sinh ly tử biệt vậy, em và hai mẹ con họ chắc chắn không có chuyện gì.”

“Vĩ Phong, em có từng nghe Dương Trạch nhắc đến Bạch Mai không?” - Lâm Vĩ Phong nhẹ giọng hỏi.

Sau lần đến đưa thuốc đó Bạch Mai cũng không trở lại, anh gọi điện cho cô, cô cũng nói qua loa vài câu rồi viện cớ cúp máy. Vĩ Thành thật sự sợ Dương Trạch có ý với Bạch Mai, càng sợ cô cũng như vậy.

Lâm Vĩ Phong nghe anh trai hỏi vậy liền biết trong lòng Vĩ Thành đã nóng như lửa đốt rồi nhưng anh vẫn không quên thêm dầu vào lửa.

“Có, cậu ta hay khen Bạch Mai xinh đẹp tài giỏi, hay là anh đi hỏi trực tiếp hai người đó đi.”

Lâm Vĩ Thành nghiến răng trầm mặc.

Chương

Lâm Vĩ Phong không trực tiếp bay sang Canada, anh phải đổi nhiều chuyến bay, đi qua mấy nước trung gian, để đảm bảo lịch trình của anh được bảo mật. Hoàng Thiệu Huy cũng không đến sân bay đón anh mà chờ sẵn ở một địa điểm bí mật.

Thiệu Huy nhìn thấy Vĩ Phong không nhịn được bước đến ôm ghì lấy anh, Vĩ Phong cảm thấy có chút buồn cười, người đáng lẽ phải xúc động phải là anh mới đúng.

“Thời gian qua vất vả cho cậu rồi.”

“Không có vất vả, đừng nói mấy lời khách sáo đó.” - Thiệu Huy xua xua tay, cậu biết người chịu nhiều đau đớn nhất thời gian qua vẫn luôn là Vĩ Phong - “Đi máy bay nhiều cũng mệt rồi, ngồi xuống uống chút nước đi.”

Lâm Vĩ Phong gật đầu, nhìn bàn tay hơi đông cứng của mình, nhiệt độ ở đây thật sự rất thấp, anh nghĩ đến Khả Hân lúc sang đây có lẽ cũng rất khó thích ứng.

“Lạnh à? Để tôi mở máy sưởi.” - Thiệu Huy quan sát thấy môi Vĩ Phong có hơi tái nhợt.

Chương : Cơ hội gặp lại

“Lạnh à? Để tôi mở máy sưởi.” - Thiệu Huy quan sát thấy môi Vĩ Phong có hơi tái nhợt.

Lâm Vĩ Phong lắc đầu, nghiêm túc hỏi:

“Khả Hân đang ở đâu, có biết cụ thể địa điểm không?”

Hoàng Thiệu Huy lắc đầu, mở ipad lên đưa qua cho Vĩ Phong xem:

“Tôi chỉ có thể khoanh vùng được chỗ ở của mẹ con Khả Hân mà thôi, khu này luôn có người tuần tra hơn nữa còn có để hai chốt bảo vệ.”

Lâm Vĩ Phong phóng to hình ảnh trên màn hình, lúc chưa sang Canada anh vẫn nghĩ chuyện này không khó như Thiệu Huy nói nhưng bây giờ anh đã tận mắt nhìn thấy.

“Cô gái cậu đang dây dưa thế nào?”

Thiệu Huy gãi đầu, không biết phải nói từ đâu:

“Anna là bác sĩ chăm sóc cho mẹ con Khả Hân, cô ấy nói mình là mẹ nuôi của con gái cậu, có vẻ cô ấy và Khả Hân rất thân thiết.” 

Chương : Cơ hội gặp lại

“Có phải người của David không?” - Lâm Vĩ Phong biết câu hỏi này sẽ khiến cho cả anh và Thiệu Huy đều khó xử.

Đúng vậy, Anna có phải người của David hay không là điều mà Thiệu Huy luôn trăn trở. Nếu Anna thật sự đứng một phe với David thì không còn là Thiệu Huy tổn thương Anna nữa mà là bọn họ sẽ tổn thương lẫn nhau.

“Kệ đi, nếu cô ấy thân với Khả Hân thì tốt rồi.” - Vĩ Phong nhận ra lần này Thiệu Huy thật sự rơi vào lưới tình, anh cũng không muốn khiến cậu thêm phiền não.

“Thật ra tôi vẫn chưa nói rõ với Anna nên Anna không hề biết mối liên hệ giữa chúng ta và Khả Hân. Ngày mai tôi có hẹn với cô ấy, hay là để tôi nói thẳng, bảo cô ấy giúp chúng ta liên lạc với Khả Hân?”

Lâm Vĩ Phong vẫn chăm chú nghiên cứu các thông tin trên màn hình, hỏi:

“Có ổn không?”

Chương : Cơ hội gặp lại

“Có ổn không?”

“Có gì không ổn đâu chứ.”

“Nói thẳng với cô ấy là từ đầu cậu lừa dối người ta thì có ổn không?”

Hoàng Thiệu Huy ủ rủ cúi đầu, thở dài nói:

“Cậu đừng có nói câu nào cũng trúng tim đen tôi được không, trong ipad có vài ảnh của Khả Hân và con gái cậu đó.”

Lâm Vĩ Phong lấy ví mở ra cho Thiệu Huy xem, trong đó đều là ảnh của hai mẹ con cô được anh in ra để vào. Anh muốn bất kỳ lúc nào cũng có thể ngắm nhìn được cô và con gái, có những đêm dài Vĩ Phong chỉ biết nhờ vài mấy tấm hình ít ỏi này để vượt qua.

“Sớm thôi, gia đình cậu sẽ đoàn tụ.” - Thiệu Huy vỗ vỗ vai bạn mình.

Lúc Hoàng Thiệu Huy còn đang không biết phải mở đầu lời thú tội với Anna như thế nào thì Anna đã nói trước. 

Chương : Cơ hội gặp lại

Lúc Hoàng Thiệu Huy còn đang không biết phải mở đầu lời thú tội với Anna như thế nào thì Anna đã nói trước.

“Ngày mai chắc em không đi xem phim với anh được, em phải cùng con gái nuôi đi tiêm phòng.”

Thật ra lần trước lúc cô và David nói chuyện, David đã đề nghị cô hãy nói tin tức này cho bạn trai của cô biết. Lúc đầu Anna không đồng ý, cô không muốn bị cuốn vào trò chơi này, càng không muốn trở thành một quân cờ của anh.

David lại nói anh ta cam đoan không làm hại ai cả, anh ta chỉ muốn giúp những ai quan tâm đến Khả Hân và Anju có thể nhìn thấy được hai mẹ con họ vẫn bình an. Anna nói bản thân sẽ suy nghĩ, cuối cùng cô chọn nói ra, cô biết nguyện vọng của Khả Hân luôn là có thể báo tin bình an cho người nhà.

“Mẹ con bé bận gì sao mà em lại đưa đi?” - Hoàng Thiệu Huy giả vờ vô tình hỏi.

“Không có, tất cả cùng đi, do mũi tiêm lần trước về con bé bị sốt nên lần này em muốn đi theo cho chắc chắn.” - Anna chậm rãi đáp.

Thiệu Huy thầm nghĩ trong đầu đây chẳng phải là cơ hội ngàn năm có một để Vĩ Phong có thể gặp Khả Hân hay sao.

Chương : Cơ hội gặp lại

Thiệu Huy thầm nghĩ trong đầu đây chẳng phải là cơ hội ngàn năm có một để Vĩ Phong có thể gặp Khả Hân hay sao.

“Vậy sao… anh đã đặt vé rồi, hay là em gửi địa chỉ bệnh viện qua cho anh đi. Khi nào em xong việc thì nhắn anh, anh qua đó đón em rồi mình đi xem suất chiếu muộn.”

“Cũng được, lát em gửi anh.”

Ann gật đầu, cô cúi đầu xuống ăn súp, cô không muốn nhìn thấy sự thay đổi trên gương mặt của Thiệu Huy. Rõ ràng là Anna biết Thiệu Huy cực kỳ quan tâm đến việc cô vừa nói nhưng cô vẫn giả vờ như không có chuyện gì.

“Chúng ta không biết chắc Lâm Vĩ Phong đã sang Canada chưa, để Khả Hân và Anju xuất hiện công khai như vậy có mạo hiểm quá không?”

Henry biết về cuộc đối thoại của David và Anna nhưng cậu ta không tin David lại có ý tốt đến vậy.

“Lâm Vĩ Phong quá cẩn thận, chúng ta không thể truy vết được anh ta nhưng nếu anh ta đã sang Canada chắc chắn không từ bỏ cơ hội được nhìn thấy Khả Hân. Mạo hiểm một chút cũng đáng.” - David nhún vai. 

Chương : Cơ hội gặp lại

“Lâm Vĩ Phong quá cẩn thận, chúng ta không thể truy vết được anh ta nhưng nếu anh ta đã sang Canada chắc chắn không từ bỏ cơ hội được nhìn thấy Khả Hân. Mạo hiểm một chút cũng đáng.” - David nhún vai.

“Vậy là anh thật sự để Khả Hân và Anju công khai đến bệnh viện?” - Henry muốn xác nhận lại lần nữa.

“Đúng vậy, chỉ cần đảm bảo không có người đột nhiên xông ra gây rối thôi.”

Henry gật đầu đã hiểu, nghĩa là để cho bất kỳ ai cũng có thể nhìn thấy Khả Hân và Anju nhưng đồng thời cũng không cho ai tiếp cận được họ. Nếu ngày mai Lâm Vĩ Phong thật sự đến thì chiêu này của David vô cùng “độc”.

Sau khi nghe Thiệu Huy thông báo có cơ hội nhìn thấy Khả Hân, Vĩ Phong gần như không thể ngủ được. Trời còn chưa sáng anh đã gọi Thiệu Huy dậy cùng đến chỗ bệnh viện chờ đợi Khả Hân nhưng tất nhiên chuyện không hề đơn giản.

Thiệu Huy đã nhận được tin tức từ thuộc hạ báo về là người của David cũng đã bao quanh bệnh viện, Lâm Vĩ Phong không thể cứ ngang nhiên xuất hiện như thế.

“Cậu muốn tôi phải làm gì đây? Không đến đó sao?” - Lâm Vĩ Phong nghiến răng nói.

Chương : Cơ hội gặp lại

Thiệu Huy biết giờ này mà không để Vĩ Phong đi thì anh cũng bất chấp tất cả đến đó, đành nhẹ giọng nói:

“Bình tĩnh, bình tĩnh, chúng ta sẽ đi nhưng phải chuẩn bị trước đã.”

Khả Hân vừa thay tã xong cho Anju, cô bế con bé lên nhìn qua Anna đang đứng ở cửa phòng chờ mình.

“Sao tôi cứ cảm giác hôm nay lạ lạ sao ấy.”

“Không có gì đâu, lần trước cô cũng từng đưa Anju đi tiêm mà, còn đi cùng với…” - Anna mím môi không nói nữa, Andrew là người mà ai cũng muốn tránh mặt dù ở cùng một căn nhà.

Khả Hân càng khẳng định linh cảm của mình không sai sau khi ngồi vào xe. Bọn họ chỉ đi có một chiếc xe, David là người lái, ngoài ra không có thêm chiếc xe nào đi cùng nữa. Bình thường mỗi lần cô và Anju ra ngoài, ít nhất phải có hơn ba chiếc xe chạy trước sau mở đường.

David đột nhiên buông lỏng cảnh giác thế này khiến Khả Hân vô cùng khó hiểu, lúc bọn họ đến trước cổng bệnh viện, cô còn nhìn thấy rất đông người. “Hình như đang là giờ cao điểm, chúng ta vào luôn không?” - Anna hỏi.

“Vào thôi, tôi đặt lịch hẹn rồi.” - David đáp.

Khả Hân nhớ lần nào cô đến bệnh viện bọn họ đều làm đến mức không còn một người nào. Hôm nay thái độ của David thật sự quá trái ngược, trong lòng cô như có một sự lo lắng vô hình.

Chương

Lâm Vĩ Phong đang ở trong một chiếc xe được che kín, chiếc xe đỗ ở phía đối diện của bệnh viện, không xa không gần, đủ để ngụy trang. Lâm Vĩ Phong có thể nhìn thấy rất rõ Khả Hân bước xuống xe cùng với con của bọn họ trong tay.

David đứng một bên bật dù che chắn cho hai mẹ con họ, dáng vẻ thân thiết cứ như chính anh ta thật sự là người một nhà với Khả Hân. Hoàng Thiệu Huy nhìn thấy bàn tay siết thành đấm của Vĩ Phong, lo lắng giữ chặt lấy anh.

“Cậu đừng có manh động, bây giờ cậu xuất hiện chỉ nguy hiểm cho cả hai mẹ con họ mà thôi.”

Khả Hân đang bước đi đột nhiên dừng lại, cô quay đầu nhìn về phía cổng, linh cảm mạnh mẽ nói với cô dường như có ai đó đang nhìn mình. Lâm Vĩ Phong nhìn Khả Hân ngoảnh đầu lại không nhịn được muốn đẩy cửa xe bước ra cũng may là Thiệu Huy sớm đã khóa cửa lại.

“Khả Hân… thật sự là cô ấy rồi.” - Vĩ Phong cười nói, dù cho đó là một nụ cười chua chát thì cũng không che giấu được ánh mắt hạnh phúc của anh.

Chương : Được nhìn thấy em

“Khả Hân… thật sự là cô ấy rồi.” - Vĩ Phong cười nói, dù cho đó là một nụ cười chua chát thì cũng không che giấu được ánh mắt hạnh phúc của anh.

Mặc dù Thiệu Huy luôn thông báo cho anh rằng Khả Hân hoàn toàn an toàn và khỏe mạnh nhưng anh vẫn không thể nào yên tâm được. Giờ đây nhìn thấy Khả Hân bằng xương bằng thịt xuất hiện trong tầm mắt anh, Vĩ Phong mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

“Cô nhìn gì vậy? Chúng ta mau đi thôi.” - David khẽ đặt tay lên vai Khả Hân.

Khả Hân gật đầu, xoay người cùng David và Anna vào trong bệnh viện, cô cũng không biết mình nhìn thứ gì. Chỉ là cả trái tim và lý trí đều mách bảo cô hãy nhìn về hướng đó.

“Đừng tức giận…” - Thiệu Huy ôm chặt lấy Vĩ Phong, lúc bàn tay của David đặt lên vai cô, ánh mắt Vĩ Phong hoàn toàn như muốn ‘ăn tươi nuốt sống’ David.

“Khốn khiếp… anh ta đang làm cái quái gì vậy?” - Lâm Vĩ Phong nghiến răng nói, anh thật sự không nghĩ ra David đang muốn chơi trò gì.

Lâm Vĩ Phong và Thiệu Huy đều không thể vào bên trong nên Thiệu Huy đã cho người giả làm bệnh nhân mang theo máy ghi hình trà trộn vào bệnh viện để quan sát chuyện bên trong. Anna đi trò chuyện với bác sĩ trước và làm thủ tục, ghế chờ lúc này chỉ còn lại David và Khả Hân. 

Chương : Được nhìn thấy em

Lâm Vĩ Phong và Thiệu Huy đều không thể vào bên trong nên Thiệu Huy đã cho người giả làm bệnh nhân mang theo máy ghi hình trà trộn vào bệnh viện để quan sát chuyện bên trong. Anna đi trò chuyện với bác sĩ trước và làm thủ tục, ghế chờ lúc này chỉ còn lại David và Khả Hân.

“Cô bế nãy giờ cũng mỏi rồi, đưa Anju cho tôi đi.”

Khả Hân lắc đầu, những sự kiện không được bình thường hôm nay khiến cô càng đề cao cảnh giác hơn. Mặc dù hiện tại Anju đã có thể tự ngồi nhưng cô vẫn không dám để con bé xa mình dù là nửa tấc.

David khẽ cong môi, trực tiếp đưa tay qua bế lấy Anju, Anju cũng rất phối hợp ôm cổ của David.

“Con không thích chú David còn hơn mẹ nữa sao?” - Khả Hân cười khổ nói.

“Con bé tất nhiên thích ba nuôi rồi, phải không Anju?” - David vừa bế vừa véo véo má của Anju.

“Ma…mẹ… ” - Bé con bập bẹ nói mấy tiếng, không rõ là gì nhưng giống như đang muốn khẳng định người con bé thích nhất là mẹ vậy.

“Lần trước con bé tiêm có khóc không?” - David vẫn cảm thấy tiếc nuối vì không đưa hai mẹ con đi tiêm lần trước - “Lần trước không đưa Anju đi tiêm được tôi vẫn luôn thấy khó chịu trong lòng, sau này tôi nhất định không bỏ lỡ sự kiện nào trong đời con bé.”

Chương : Được nhìn thấy em

“Lần trước con bé tiêm có khóc không?” - David vẫn cảm thấy tiếc nuối vì không đưa hai mẹ con đi tiêm lần trước - “Lần trước không đưa Anju đi tiêm được tôi vẫn luôn thấy khó chịu trong lòng, sau này tôi nhất định không bỏ lỡ sự kiện nào trong đời con bé.”

Gương mặt Khả Hân trở nên gượng gạo sau câu nói của David, cô coi như không nghe thấy vế sau chỉ đáp vế trước:

“Khóc đến mức tôi dỗ cũng không được nữa.”

“Anju lớn rồi không khóc nữa nhé, hôm nay có ba ở đây rồi.” - David cúi xuống hôn nhẹ lên tóc con bé.

Hình ảnh “một nhà ba người” này hoàn toàn được thu lại chiếu trực tiếp trên màn hình trước mặt Lâm Vĩ Phong. Thiệu Huy cũng không dám ôm chặt anh lại, bởi vì toàn thân Vĩ Phong bây giờ vô cùng lạnh lẽo.

Đôi mắt anh xoáy sâu vào gương mặt của cô và nụ cười của bé con trên màn hình, anh không thể hiển bất kỳ biểu cảm nào, không có tức giận cũng không có buồn bã. Anh đã không thể ở bên cô và con lúc họ cần anh nhất, anh đã bỏ lỡ khoảnh khắc con gái ra đời, chính anh là người đẩy họ ra khỏi vòng tay mình.

David có lẽ là người đáng hận nhất khi đã cướp mẹ con Khả Hân đi nhưng nếu anh không để anh ta có cơ hội thì sao David thực hiện được. Suy cho cùng người đáng trách nhất vẫn là anh mà thôi. 

Chương : Được nhìn thấy em

David có lẽ là người đáng hận nhất khi đã cướp mẹ con Khả Hân đi nhưng nếu anh không để anh ta có cơ hội thì sao David thực hiện được. Suy cho cùng người đáng trách nhất vẫn là anh mà thôi.

“Nghĩ tích cực thì ít nhất Khả Hân và con bé cũng khỏe mạnh và đang rất ổn mà.” - Thiệu Huy an ủi anh.

“Ổn như vậy liệu cô ấy có còn muốn trở lại không?”

Thiệu Huy không ngờ Vĩ Phong sẽ hỏi một câu như vậy, vội đáp:

“Sao lại không muốn chứ, dù thế nào thì David cũng đam giam giữ họ bất hợp pháp đó.”

“Tôi đã để Khả Hân và con gái cô đơn lâu như vậy, họ có cần tôi nữa không?”

Chưa bao giờ Thiệu Huy nghe giọng điệu bất lực và hèn mọn như vậy từ Vĩ Phong. Lâm Vĩ Phong không còn quan tâm chuyện gì khác, anh chỉ sợ Khả Hân không còn cần anh nữa.

“Đừng suy nghĩ linh tinh, Khả Hân yêu cậu như vậy sao có chuyện cô ấy không cần cậu. Chỉ cần hai người đoàn tụ thì đâu lại vào đấy thôi.” - Thiệu Huy lựa lời nói.

Chương : Được nhìn thấy em

Lâm Vĩ Phong không đáp, lúc sang đây anh tràn đầy tự tin nhưng giờ đây anh thật sự không dám hy vọng. Từ khi Khả Hân ở bên cạnh anh hình như chưa có một ngày nào vui vẻ, anh vẫn luôn nhận được tình yêu từ cô mà chậm chạp không hồi đáp lại. Nếu Khả Hân không muốn trao cho anh tình cảm nữa thì anh cũng đâu thể đòi hỏi từ cô.

Sau khi Anju tiêm ngừa xong, cả ba cùng nhau ra về, lúc chuẩn bị vào xe, Khả Hân chần chừ mấy giây nhìn xung quanh một vòng. Cô thật sự không biết cảm giác nhói ở lồng ngực này từ đâu mà có.

“Anna không về luôn sao?” - Khả Hân thấy Anna không cùng bước vào xe ngạc nhiên hỏi.

“Tôi có hẹn rồi, mọi người cứ về trước.”

“Hẹn bạn trai phải không? Hai người làm lành là tốt rồi.”

Anna gật đầu cười với Khả Hân, David hơi cau mày nhìn Anna, anh ta biết Anna đi gặp Thiệu Huy nên có chút lo lắng cho cô. 

Chương : Được nhìn thấy em

“Về trễ mới tốt chứ, người ta đi hẹn hò anh bảo người ta về sớm là thế nào?”

David và Anna nghe Khả Hân nói đều cười có chút gượng gạo.

Sau khi nhìn thấy chiếc xe của David lăn bánh, Lâm Vĩ Phong định lái xe đuổi theo nhưng ngay lập tức có đến ba chiếc xe từ đâu xuất hiện bao quanh xe của David. Rõ ràng là David vẫn luôn chuẩn bị rất nghiêm ngặt, lúc nãy tỏ ra mất cảnh giác chỉ là ngụy trang để lừa Vĩ Phong sập bẫy.

“Cũng may cả buổi cậu không mất bình tĩnh xông ra, nếu không bọn họ một lưới tóm gọn chúng ta ra.” - Thiệu Huy day day thái dương, những màn đấu trí căng thẳng này chưa bao giờ phù hợp với cậu ta.

“Để David biết tôi đã đến Canada cũng không phải chuyện lớn gì, sớm muộn cũng gặp thôi.”

“Cậu đừng có nói đơn giản vậy, David giữ hai con tin rồi, không người nào được có chuyện nữa.

“Cậu không tính Anna cũng là con tin sao?” - Lâm Vĩ Phong hất cằm về phía cổng bệnh viện - “Cậu có hẹn mà, cô ấy đang đợi kìa.”Hoàng Thiệu Huy thật sự muốn đánh cho Vĩ Phong một cái, vấn đề của anh đã đủ rối rồi còn lái sang vấn đề của cậu.

“Tôi sẽ cho người hộ tống cậu về, đừng hòng chạy đi đâu.”

Thiệu Huy nghiêm túc dặn dò Vĩ Phong rồi mới bước ra ngoài, thay một chiếc xe khác chạy đến trước mặt Anna.

Truyện Chữ Hay