Chương
Thư ký Khánh mang theo tài liệu đến gõ cửa phòng Lâm Vĩ Phong, không thấy ai trả lời.
Cô theo thông lệ cứ trực tiếp đẩy cửa bước vào nhưng cửa vừa mở ra tay cô đã vội rút lại, không khí bên trong phòng đó khiến người ta không rét mà run.
Thư ký Khánh tự ngồi ngẫm lại xem sáng nay có làm gì không vừa ý tổng giám đốc hay không, sao khi chắc chắn nguyên nhân tâm trạng Lâm Vĩ Phong tồi tệ không phải do mình mới dám đẩy cửa bước vào.
“Tổng giám đốc, tôi mang cho anh kế hoạch năm năm của chúng ta ở Canada, anh xem qua có chỗ này chưa ổn tôi sẽ làm việc lại với phòng chiến lược.” - Thư ký Khánh để tài liệu trên bàn rồi vội lùi về sau cách xa đến năm mét.
Lâm Vĩ Phong không ngẩng đầu lên chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, lúc ánh mắt anh tràn đầy ý cười lúc lại âm lãnh như muốn giết ai đó.
Dù là lúc công ty rơi vào khốn cảnh căng thẳng thì thư ký Khánh cũng chưa từng nhìn thấy anh như thế này.Một lúc lâu sau Lâm Vĩ Phong mới lên tiếng, anh còn chẳng liếc mắt đến số tài liệu trên bàn:
“Năm năm? Muốn tôi giải thể phòng chiến lược sao?”
“Tôi… tôi ngay lập tức bảo bọn họ làm lại, năm năm đúng là quá lâu, ba năm, tôi sẽ bắt bọn họ rút còn ba năm.” - Thư ký Khánh vội đi đến cầm tập tài liệu đi.
“Nhiều nhất sáu tháng.”
“...” - Thư ký Khánh rất muốn phản bác nhưng lời trong cuống họng không có can đảm bật ra.
Kế hoạch năm năm rút thành sáu tháng, đừng nói là đến khi thực hiện có khả thi hay không chưa biết phòng chiến lược có đủ năng lực để soạn ra hay không.
Lâm Vĩ Phong lúc này không quan tâm gì cả, dù là ném tiền qua cửa sổ, đem cả Phong Đỉnh sụp đổ theo thì anh cũng phải dùng cách nhanh nhất để có thế lực ở Canada.
“Vậy nếu anh không còn dặn dò gì khác thì tôi xin phép ra ngoài.” - Nếu còn đứng đây thêm phút nào nữa chắc cô căng thẳng đến ép tiếp mất.
“Cuộc hẹn với công ty vận tải ngày mai hủy đi.” - Lâm Vĩ Phong không mặn không nhạt nói.
Thư ký Khánh nghe anh nói xong, biểu cảm trên mặt thật sự sắp khóc đến nơi:
“Tổng giám đốc, cuộc hẹn này trị giá triệu đô đó, không thể nói hủy là hủy được đâu.”
“Ngày mai anh Vĩ Thành về nước, cô nghĩ tôi nên hủy bên nào?”
“Tất nhiên là cuộc hẹn với công ty vận tải rồi, triệu đô đó có là gì.
Anh nhớ gửi lời hỏi thăm của tôi đến anh Vĩ Thành, mấy ngày đến anh không đến công ty cũng được, hai anh em anh lâu ngày không gặp chắc có nhiều chuyện muốn tâm sự lắm.” - Thái độ của cô thay đổi độ, Lâm Vĩ Thành tất nhiên là quan trọng hơn, mấu chốt là Lâm Vĩ Phong không đến công ty trên dưới công ty đều dễ thở hơn.Thoáng cái mà Anju đã tròn ba tháng tuổi, bé con đã biết bò quay nôi, còn thỉnh thoảng phát ra mấy tiếng “ê, a” không biết là ý gì.
Thời gian của Khả Hân vẫn là xoay quanh Anju nhưng ngoài cô ra gần đây còn có thêm hai người là Andrew và David.
Bây giờ mỗi lần được bế lên Anju đều cười rất to còn nói “ê, a” mấy tiếng nên Andrew và David suốt ngày tranh nhau bế Anju.
Lúc đầu Khả Hân thấy không thoải mái nhưng sau cũng đành chịu, sự yêu thương mà mọi người dành cho con gái cô giống như phước lành ông trời ban tặng vậy, cô đâu thể từ chối nó.
Sức khỏe của Khả Hân cũng khá hơn rất nhiều, vùng bụng cũng không còn đau nữa, cả người cũng đã có thêm chút da thịt.
Tuy nhiên chuyện bị chuột rút nửa đêm vẫn không cải thiện được, Khả Hân giật mình tỉnh dậy vì cơn chuột rút, cắn chặt răng không dám phát ra tiếng vì sợ Anju tỉnh giấc.
David nhìn thấy đèn phòng Khả Hân đột nhiên sáng lên không an tâm đi đến gõ cửa, David khẽ đẩy cửa vào.
Khả Hân ngồi trên giường ra hiệu “suỵt” với anh.
David cẩn thận bước vào, hạ giọng hỏi cô: “Lại bị chuột rút sao?”
Khả Hân vẫn đang cắn chặt môi, hai mày nhíu chặt gật đầu.
David đưa tay ra muốn chạm vào chân cô dù đang đau nhưng Khả Hân vẫn dùng sức di chuyển chân sang chỗ khác, tránh đi bàn tay của David.
David hít sâu một hơi, sắc mặt không được tốt lắm, anh ta dùng cả hai tay giữ lấy cả hai chân cô.
Hành động của David có chút thô bạo nhưng chủ yếu là muốn giúp Khả Hân massage bắp chân.
Từ khi xem tài liệu và video mà bác sĩ gửi, ngày nào David cũng chăm chú luyện tập nhưng cũng chỉ có thể tự massage cho chính mình, bởi vì Khả Hân sẽ không bao giờ cho anh ta chạm vào.
David biết không thể nào đợi sự đồng ý của cô nữa, tuy là hành động này giống như cưỡng ép vậy nhưng David cũng làm người xấu quen rồi không quan tâm nhiều làm gì.
Khả Hân nổi giận vung tay lên đánh vào vai David muốn đẩy anh ta ra nhưng David vẫn chuyên tâm massage cho cô.“Cô muốn Anju tỉnh giấc sao?” - David nhỏ giọng nói - “Con bé cả ngày này nghẹt mũi, khó khăn lắm mới ngủ được đấy.”
Khả Hân nghiến răng nghiến lợi thu tay lại, David đã đem cả Anju ra nói, cô còn có thể làm gì nữa.
Mặc dù trong lòng khó chịu nhưng cô không thể phủ nhận David chỉ massage một chút cơ ở bắp chân cô không còn co lại nữa, cảm giác đau cũng giảm đáng kể.
“Đủ rồi.” - Khả Hân nhanh chóng thu chân lại, nhìn David với ánh mắt đầy phòng bị.
David chỉ biết cười khổ, dù sao thì mục đích của anh ta đã đạt được, chọc giận Khả Hân mà giúp cô có thể ngủ ngon anh ta cũng thấy đáng lắm.
“Việc anh nói sẽ tìm cách truyền thông tin của tôi và Khả Vĩ đến Vĩ Phong thế nào rồi?”
Khả Hân hỏi câu này chính là muốn nhắc nhở David, thân phận của bọn họ, mối quan hệ của bọn họ ngay từ ngày đầu tiên đã không thể cùng một phe.
“Tôi vẫn đang cố.”
David trả lời xong thì đứng dậy, anh ta đi sang nôi của Anju, khẽ hôn lên trán con bé rồi rời khỏi phòng.
Khả Hân nheo mắt nhìn theo anh ta, hôm nay cô đã hiểu ra cái gọi là “vẫn đang cố” đó chính là “không bao giờ”.
Cô không thể trông chờ vào bất kỳ ai nữa rồi, chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.
Khả Hân và David đang cùng nhau ăn cơm, Andrew thì đang bế Anju đi dạo trong vườn.
Sau nhiều lần quan sát, cô có thể tin chắc Andrew sẽ không làm hại Anju, quan trọng là cô không muốn ở gần Andrew, cảm giác rất áp lực nên nếu Andrew muốn chơi cùng con bé, cô sẽ không đi theo.
“Việc học ở trường Y đúng là nặng thật, Anna mấy nay đều kêu gào là không có thời gian hẹn hò.
Lúc nãy còn nói cùng chúng ta ăn cơm xong giáo sư gọi lại chạy lên thư viện rồi.”
David gật gù, Henry nói với anh ta người vẫn theo đuôi xe Anna dạo này không thấy nữa.
Cũng vì Anna bận rộn mà mấy ngay qua cô và bạn trai cũng không gặp mặt nên Henry chưa thể điều tra thêm.“Ở tuổi của Anna vẫn quyết tâm đi học như vậy thật sự rất giỏi, học Y so với các ngành khác khó khăn hơn nhiều.”
“Tôi học chuyên ngành Mỹ thuật, có lẽ là do ngành của tôi thuyên về sáng tạo thường thức nên suốt mấy năm ở giảng đường cũng không có gì nặng nề.
Gần đây tôi lại muốn học một chút về kinh doanh.”
David giật mình, đây là lần đầu tiên Khả Hân chủ động nói về bản thân cô.
“Tôi không ngờ cô là họa sĩ…”
“Không phải ai học Mỹ thuật cũng là họa sĩ đâu…” - Khả Hân khẽ lắc đầu - “Anh học gì, anh có phải cũng học kinh doanh không?”
“Có học hai năm thôi, nhưng số ngày tôi đến trường chắc chừng mấy tháng.”
“Tôi thật sự muốn học về kinh doanh nhưng vẫn không biết nên bắt đầu từ đâu.” - Lời Khả Hân nói nghe như vô ý nhưng cô đều tính toán cẩn thận.
Cô nhớ lại những lúc bản thân chỉ có thể bất lực đứng nhìn Lâm Vĩ Phong chật vật xoay sở chuyện công ty.
Cô cũng nhận ra mình không thể như vậy nữa, trông chờ Vĩ Phong sẽ tìm cô, trông mong David sẽ giúp đỡ, cô đang đặt số phận của cô và cả con gái vào tay người khác.
David gắp thức ăn vào bát Khả Hân, cười nói:
“Cô muốn làm gì cũng được, chỉ cần cô điều dưỡng cơ thể tốt hơn nữa, để tôi tìm lại ít sách hồi đi học cho cô đọc giải khuây.”
“Vậy thì tốt quá, cảm ơn anh.” - Khả Hân rủ mắt..
Chương
Lâm Vĩ Phong từ sớm đã đến sân bay đón Lâm Vĩ Thành, dù sao cũng đã hơn nửa năm không gặp. Lâm Vĩ Phong không sang Mỹ thăm anh trai một lần nào cũng là do không muốn cả hai khó xử, chuyện Khả Hân bị bắt đi, nói thế nào Lâm Vĩ Thành cũng không tránh được cảm giác áy náy. Hơn nữa Mỹ và Canada quá gần nhau, anh sợ mình không kiềm chế được.
Lâm Vĩ Phong cũng mang đến sân bay không ít người hộ tống, chủ yếu để hạn chế thông tin lọt ra ngoài. Giới báo chí nếu biết Vĩ Thành đã phẫu thuật thành công chắc chắn lại bám riết không tha. Lâm Vĩ Phong đợi hơn một giờ đồng hồ cuối cùng cũng thấy Lâm Vĩ Thành và Bạch Mai từ cửa an ninh bước ra.
Đây là lần đầu tiên sau vụ tai nạn đó anh thấy anh trai mình đi đứng thoải mái và khỏe mạnh như vậy. Lâm Vĩ Phong không nhịn được lao đến ôm lấy Vĩ Thành, hai anh em ôm ghì lấy nhau.
“Anh hai, anh về rồi.”
Mặc dù không thể hoàn toàn lấy lại làn da dùng gương mặt trước đây, nhưng cũng coi như hồi phục đến %. Các vết sẹo xấu xí ở mặt Lâm Vĩ Thành hầu như không còn nữa, Vĩ Phong quay sang nhìn Bạch Mai, chân thành nói:“Cảm ơn cô, những chuyện cô đã làm cho nhà họ Lâm, chúng ta đều ghi nhớ.”
“Đừng khách sáo như vậy.” - Bạch Mai lắc đầu cười, những chuyện cô làm cho Vĩ Thành đều là cô tình nguyện.
“Bạch Mai, chắc là cô muốn về thăm nhà lắm, vì tôi mà cô mới phải đi lâu như vậy.” - Vĩ Thành chậm rãi nói - “Để tôi cho người đưa cô về thăm nhà trước.”
Bạch Mai gật đầu đồng ý, nói:
“Anh đừng quên uống thuốc đúng giờ đó, đừng ỷ mình khỏe rồi mà lơ là.”
Đợi Bạch Mai đi rồi Lâm Vĩ Phong nghiêng người qua hỏi anh trai:
“Anh còn không tiến tới thì sẽ mất người ta thật đó.”
Vĩ Thành lắc đầy vỗ vỗ vai anh trai: “Anh và cô ấy chỉ là bạn thôi.”
Lâm Vĩ Thành vừa bước vào cổng biệt thự thì quản gia Thuận và dì Ba đã vội vàng ra đón. Từ sau khi Khả Hân bị bắt đi, có lẽ đây là ngày vui nhất của nơi này.
“Đại thiếu gia, mừng cậu trở về.” - Dì Ba vừa nói vừa lau nước mắt hạnh phúc.
“Dì Ba đừng khóc, không phải tôi đã khỏe mạnh trở lại sao?”
“Tôi không khóc nữa, cậu mau vào nhà đi, phòng cậu mỗi ngày tôi đều tự tay quét dọn, thức ăn hôm nay đều là món cậu thích.”
Quản gia Thuận cũng vui mừng nói:
“Không biết có phải tôi nhìn nhầm không nhưng sao nhìn đại thiếu gia bây giờ còn đẹp trai hơn trước.”Lâm Vĩ Thành và Lâm Vĩ Phong bật cười không ngừng, tiếng cười hiếm hơn trong hơn nửa năm qua xuất hiện ở nơi này.
Lâm Vĩ Thành cảm thấy mọi thứ không có gì thay đổi, từ lúc anh đi Mỹ đến giờ vậy vẫn chỉ có một điều duy nhất đã không còn. Vĩ Thành nhìn lên căn phòng của Khả Hân và Vĩ Phong ở lầu hai vẫn khóa chặt không giấu được sự phiền muộn thở dài.
“Thức ăn ở nước ngoài đúng là chẳng so được với các món của dì Ba.” - Vĩ Thành vừa ăn cơm vừa khen.
“Anh ăn nhiều vào, thuốc khi nãy Bạch Mai nhắc anh đã uống chưa?” - Lâm Vĩ Phong gắp một miếng cá lớn vào chén anh trai.
“Anh uống rồi, em cũng phải ăn vào, em gầy hơn trước quá.”
Lâm Vĩ Phong gật đầu không nói, anh ngẫm lại câu nói vừa nãy của Vĩ Thành, thức ăn ở nước ngoài rất khó ăn, Khả Hân chắc chắn cũng không ăn quen. Suốt thời gian mang thai rồi sinh con, cho đến bây giờ có lẽ cô vẫn chưa quen được với thức ăn ở Canada. Lâm Vĩ Phong còn nhớ rõ Khả Hân nhìn thì dễ ăn nhưng thật ra rất kén chọn, nếu không phải dì Ba nấu ăn ngon thì cô đã chẳng ăn được nhiều. Vĩ Thành chỉ nhìn thoáng qua cũng đủ biết em trai đang nhớ đến Khả Hân nên không nói gì nữa.
Tối hôm đó, Vĩ Thành nói chuyện với quản gia Thuận rất lâu, chủ yếu là hỏi xem mọi chuyện trong nhà lúc anh không ở.
“Chuyện ở Canada của phu nhân tôi không rõ lắm, đại thiếu gia có thể hội cậu Trạch và cậu Thiệu Huy. Cậu Thiệu Huy đang ở Canada thay nhị thiếu gia lo liệu.”
“Tôi biết rồi, thời gian qua chắc anh cũng phải vất vả nhiều.”
“Đó là trách nhiệm của tôi mà, có thể nhìn thấy cậu khỏe mạnh thế này tôi đã vui lắm rồi.” - Quản gia Thuận dừng một chút lại nói tiếp - “Phòng của bác sĩ Bạch Mai có cần dọn dẹp để cô ấy dùng trong mấy tới không?”
Lâm Vĩ Thành rủ mắt, Bạch Mai có còn trở lại căn nhà này không với anh vẫn là một niềm trăn trở. Bên trong anh nửa muốn nửa không, không muốn để cô đi càng sợ giữ cô lại sẽ giang dở đời cô. Thời gian anh ở Mỹ đều có Bạch Mai ở bên nửa bước không rời, Vĩ Thành thật sự đã quen với sự hiện diện của cô. Giống như bây giờ, Bạch Mai chỉ mới không ở cạnh mấy tiếng đồng hồ, anh đã thấy làm chuyện gì cũng không quen.“Cứ quét dọn trước đi.”
Thông qua lời quản gia, Vĩ Thành biết được Vĩ Phong vẫn luôn nhốt mình ở phòng làm việc, chỉ có ít ngày là quay về phòng ngủ. Có lẽ vì căn phòng đó chỉ toàn hình bóng của Khả Hân, mỗi một giây ở đó đều sẽ khiến Vĩ Phong ngột thở.
Chuyện gì Vĩ Thành có thể không hiểu nhưng riêng chuyện này thì anh biết rõ nỗi đau trong lòng Vĩ Phong sâu sắc ra sao. Mặc dù anh đã buông bỏ Lý Tuyết Dung rồi nhưng anh vẫn cho người nghe ngóng tin tức của cô ta, ít nhất anh cũng muốn biết cô ta còn sống hay đã chết thật. Tình yêu chính là thứ một khi bén rễ thì không thể nào triệt để xóa bỏ được.
“Anh vào có được không?” - Vĩ Thành đến gõ cửa phòng làm việc của em trai.
“Anh vào đi.” - Vĩ Phong nói xong nhìn lên đồng hồ - “Lệch múi giờ nên anh không ngủ được sao?”
Vĩ Thành gật đầu, anh nhìn những bức ảnh đều treo khắp phòng của Vĩ Phong không nhìn được hít sâu một hơi. Tất cả đều là ảnh của Khả Hân còn có ảnh của một đứa trẻ. “Đây là cháu gái anh sao?” - Giọng Vĩ Thành run lên.
“Đúng vậy, có phải rất đáng yêu không?”
“Phải, mắt và môi giống Khả Hân, mũi và trán thì giống em.”
Đôi mắt của Vĩ Phong khi nhìn vào bức ảnh đều là sự cưng chiều:
“Con gái của bọn em mà.”
Lâm Vĩ Thành rất muốn khuyên em trai nhưng lại không nói ra thành lời. Mỗi ngày Vĩ Phong đều nhốt mình trong căn phòng đầy hình ảnh của Khả Hân và con gái, có khác nào đang tự tra tấn chính mình.
“Xin lỗi em, nếu không phải tại anh, em và vợ con cũng không phải xa cách.”
Lâm Vĩ Phong vỗ vỗ vai anh trai, nhẹ giọng nói:
“Em cũng đã bắn người phụ nữ anh yêu nhất rơi xuống biển, chúng ta hòa rồi, đừng thấy nợ nhau nữa.”Hôm nay nhìn thấy Lâm Vĩ Thành lạnh lặn trở về, Vĩ Phong đã hoàn toàn nhẹ nhõm, anh không nợ gì anh trai nữa, anh trai cũng không nợ anh. Bọn họ là anh em một nhà, vốn không nên mang theo cảm giác tội lỗi mà đối diện nhau.
“Bây giờ anh đã trở về, em cuối cùng có thể đi tìm vợ con mình rồi.”
“Đúng vậy, em cứ đi làm chuyện em phải làm đi.” - Vĩ Thành hiểu ý Vĩ Phong nói - “Giờ anh đã quay về như trước, anh có thể thay em giải quyết mọi chuyện ở đây.”
Lâm Vĩ Phong chắc chắn không thể ngồi yên nữa, anh phải sang Canda tìm Khả Hân. Nhưng anh cũng cần một người có thể làm hậu phương vững chắc, một khi ở Canada xảy ra chuyện thì anh và vợ con vẫn có người chuẩn bị sẵn đường lui.
Lâm Vĩ Phong thấy áy náy vô cùng với Thiệu Huy và Dương Trạch, anh đã kéo bọn họ vào nguy hiểm đủ rồi. Dù sao chuyện này cũng là chuyện của nhà họ Lâm, anh sẽ không để họ bị cuốn vào nữa. “Anh nghĩ mình phải đi mua sẵn quà gặp mặt cho cháu gái, nhà cũng phải sửa sang một chút mới hợp với trẻ con.”
“Thật ra em chuẩn bị cả rồi, chỉ là vẫn luôn không làm. Lần đầu tiên em biết sợ, sợ nói trước sẽ… bước không qua.”
“Em đừng lo, em không chỉ có một mình Phong Đỉnh.” - Lâm Vĩ Thành nghiêm giọng nói - “Dù cha không cho em động vào tập đoàn Lâm thị thì trong đó vẫn có cổ phần của Khả Hân, dù anh có đem bán nó đi cũng sẽ giúp em được đoàn tụ với vợ con.”
Chương
Khả Hân đang đọc sách thì David bước vào trên tay anh ta cũng cầm theo không ít sách.
“Cô xem có hiểu không?”
“Có chỗ hiểu cũng có chỗ không hiểu.” - Khả Hân cười nói.
“Chỗ nào không hiểu cô cứ ghi ra có thời gian tôi sẽ giảng lại cho cô. Thật ra học kinh doanh thì học lý thuyết chỉ là phụ, chủ yếu là phải có thực hành. Mấy ngày nữa tôi đem tài liệu của tổ chức đến cho cô đọc.”
Khả Hân có chút bất ngờ hỏi lại:
“Anh dám để tôi đọc những tài liệu của tổ chức luôn sao?”
David lắc đầu cười:
“Cô vẫn cho rằng tổ chức của tôi là tổ chức tội phạm như trong mấy phim hành động sao? Tổ chức có hệ thống công ty trực thuộc đàng hoàng, tất cả đều hợp pháp.”“Hóa ra anh cũng làm chuyện hợp pháp.” - Khả Hân bĩu môi nói.
David chỉ có thể cười trừ, anh ta cũng không thể biện minh gì, những chuyện anh ta đã với Khả Hân đều bất hợp pháp.
“Đêm qua cô lại giật mình nửa đêm vì chuột rút đúng không?”
Thay vì hỏi “sao anh biết”, Khả Hân bây giờ chỉ đơn giản gật đầu. David đặt sách lên kệ, lắc đầu thở dài:
“Cô cứ coi tôi như bác sĩ là được, hôm đó tôi giúp cô massage trị liệu không phải cô ngủ ngon hơn sao. Cô đừng câu nệ quá được không?”
Khả Hân đáp lại David bằng ánh mắt “tôi chính là cứ câu nệ đấy”, David thật sự hết cách, anh quay sang kể lể với Anju đang bò trên giường:
“Con coi mẹ con có cứng đầu không, chẳng ngoan bằng con gì cả.” “E… e…” - Anju không hiểu gì nhưng vẫn đáp lại David.
“Cô nghe đi, Anju cũng đồng tình với tôi kia kìa.”
Khả Hân chỉ biết lắc đầu cười, đột nhiên cô nhớ đến một chuyện khác, buông sách trong tay xuống, đứng dậy nói:
“Anh trông con bé giúp tôi một lúc, tôi đi tìm Anna nói chuyện, khi nãy thấy cô ấy buồn lắm.”
“Hình như có là có chuyện thật.” - David gật gù - “Bình thường về đến là Anna phải chạy đi bế Anju đầu tiên. Trừ lần đó mang theo hoa về nên không thể bế, thì hôm nay là lần đầu tiên Anna vừa về đã đi thẳng vào phòng.”
“Không ngờ anh để ý nhiều chuyện của Anna như vậy?”
“Có sao?” - David nhún vai, bế Anju lên thì thầm - “Cha nuôi quan tâm mẹ của con nhiều như vậy mẹ con chẳng để vào mắt, chỉ nhìn thấy chuyện của người khác thôi.”Khả Hân gõ cửa phòng Anna, bên trong không có ai lên tiếng, cửa phòng cũng không khóa nên cô đẩy cửa bước vào. Cô thấy Anna đang nằm dài trên giường, nhìn không có chút sức sống nào cả.
“Khả Vĩ nhờ tôi sang hỏi là mẹ nuôi của con bé làm sao vậy, hôm nay không đến bế con bé.”
Anna bị câu nói của Khả Hân chọc cười, cô ngồi dậy, vỗ vỗ lên giường ý muốn Khả Hân ngồi xuống cạnh mình.
“Nói tôi nghe nào, rốt cuộc là do việc học quá áp lực hay cãi nhau với bạn trai?”
Anna tựa đầu vào vai Khả Hân thở dài nói:
“Hôm nay tôi phát hiện, tôi chẳng hiểu gì về bạn trai mình cả. Chúng tôi ở bên nhau hơn tháng, tôi vẫn chưa biết rốt cuộc anh làm công việc gì.”
Khả Hân vỗ vỗ lưng cô, an ủi nói:
“Chắc chắn không phải chỉ vì chuyện này mà cô cảm thấy khổ sở thế này?” “Đúng là chỉ có phụ nữ chúng ta hiểu nhau, hôm nay tôi vô tình nhìn thấy anh ấy từ một khách sạn bước ra. Bên cạnh anh ấy là hai người phụ nữ rất xinh đẹp, hơn nữa họ còn là ca sĩ của nhóm nhạc đang rất nổi ở Canada, tôi thấy họ trên tạp chí mấy lần rồi.”
Khả Hân gãi gãi trán, chuyện nghiêm trọng hơn cô nghĩ nhiều, nếu đổi lại là cô bắt gặp Vĩ Phong như vậy chắc cô sẽ khóc mất thôi.
“Cô thử hỏi anh ta chưa? Ít nhất cũng cho người ta cơ hội giải thích chứ.”
“Tôi sợ, lâu lắm rồi tôi mới yêu đương, tôi thật lòng không muốn nó kết thúc thế này.” - Anna cười khổ.
“Việc không hiểu người đàn ông của chúng ta là người như thế nào cũng không phải chuyện gì lớn đâu. Lúc trước phải đến khi mang thai Khả Vĩ, tôi mới biết anh ấy là chồng mình mà.” - Khả Vĩ nhớ lại nói.
“Hả? Lúc cô mang thai cô mới biết chồng mình là ai?” - Anna bị câu nói của Khả Hân làm cho ngơ ra luôn.Khả Hân lắc lắc tay nói:
“Bỏ qua chuyện của tôi đi, giờ cô có định đi nói chuyện rõ ràng với bạn trai không?”
“Chắc là có, tiếp tục hay dừng lại thì khúc mắc cũng phải gỡ mà phải không?”
“Đúng vậy, tôi và Khả Vĩ luôn đứng về phía cô còn có David nữa. Nếu anh ta dám ức hiếp lừa dối cô, nói với David, để David xử anh ta.”
Anna vừa nghe thôi đã thấy sợ rồi, lắc đầu nói:
“Nếu mà để David xử lý có khi tôi chẳng gặp lại được bạn trai của mình lần nào nữa quá.”
“Tôi tin vào mắt nhìn người của cô, chắc chắn chỉ là hiểu lầm thôi.”
Sự việc này đúng là hiểu lầm, Hoàng Thiệu Huy làm về mảng giải trí, hằng ngày gặp gỡ giao thiệp với toàn là các minh tinh nổi tiếng. Mặc dù trước đây đời sống cá nhân của cậu có chút loạn, nhưng từ khi quen Anna, dù cho có bao nhiêu người chủ động ngả vòng lòng cậu thì Thiệu Huy cũng tránh né. Thiệu Huy cảm thấy hôm nay Anna có gì đó không ổn lắm, cô chủ động hẹn cậu đi chơi nhưng suốt buổi không nói tiếng nào.
“Thức ăn không hợp khẩu vị em sao? Anh thấy em ăn ít quá.”
Anna đặt nĩa và dao trong tay xuống, nhìn thẳng vào cậu nói:
“Chúng ta ở bên nhau cũng lâu rồi vậy mà em lại chẳng biết gì về anh.”
“Em muốn biết gì…”
“Anh để em nói hết đi.” - Anna cắt lời anh - “Hôm qua em nhìn thấy anh cùng hai cô ca sĩ nổi tiếng bước ra từ khách sạn, em sẽ không vội kết tội anh, anh có thể giải thích.”
Hoàng Thiệu Huy ngay lập tức đấy dựng bước qua nắm chặt lấy tay Anna:
“Anh xin lỗi đã để em nhìn thấy điều không hay đó nhưng tất cả chỉ là hiểu lầm thôi. Đó hoàn toàn là công việc của anh, anh gặp họ chỉ vì công việc.”“Nếu anh nói đó là công việc thì em lại càng không biết gì.”
“Anh cam đoan mấy lời tiếp theo của anh đều là sự thật. Tên khai sinh của anh là Hoàng Thiệu Huy, anh tuổi, là con trai duy nhất trong nhà, anh kinh doanh hai công ty giải trí, một ở trong nước và một ở Canada. Anh không cho em biết là vì không muốn em tìm kiếm tên anh trên google, em sẽ tìm được rất nhiều ảnh không hay ho của anh cùng nhiều minh tinh người mẫu.” - Thiệu Huy vẫn nắm chặt tay cô không buông.
Anna càng nghe càng không tưởng tượng nổi, bạn trai của mình hóa ra lại một người giàu có và nổi tiếng như vậy. Cô hít sâu một hơi, kiên quyết rút tay về:
“Vậy vì sao anh quen em?”
Đúng vậy, vì sao một người như Thiệu Huy lại tán tỉnh cô? Một người mỗi ngày đều tiếp xúc với những cô gái vô cùng xinh đẹp và tài giỏi sao có thể bị thu hút bởi một người bình thường như Anna. Hoàng Thiệu Huy mím môi, động cơ lúc đầu của cậu có thể không tốt nhưng bây giờ cậu hoàn toàn thật lòng.
“Em có tin vào định mệnh không?”
“Không.” - Anna cười khổ lắc đầu - “Em không phải trẻ con, em không tin trên đời này đột nhiên rơi xuống một hoàng tử. Quan trọng là em không phải công chúa, em cũng không thứ gì đáng giá để anh bỏ bao công sức tiếp cận em như vậy. Vậy xem ra anh chỉ là muốn đổi gió một chút nên thử hẹn hò với một người bình thường?”
Hoàng Thiệu Huy nhìn vẻ mặt lạnh lùng cùng lời nói sắc bén của Anna, cổ họng giống như bị ai khóa lại. Anna quá thông minh, cô có thể nhìn ra Thiệu Huy tiếp cận cô chỉ có hai nguyên do, một là vì cô có thứ cậu cần, hai là cậu chỉ muốn đùa giỡn qua đường với cô. Giờ đây dù Thiệu Huy phủ nhận vế nào thì cậu cũng không có đường lui.
“Em còn có hẹn với giáo sư, em đi trước đây.” - Anna đứng dậy dứt khoát rời đi, cô sợ mình còn nhìn thấy Thiệu Huy thêm giây nào nữa cô sẽ bật khóc.
Chương
Lâm Vĩ Phong đã bắt đầu thu xếp để sang Canada, Dương Trạch muốn đi cùng nhưng anh không đồng ý.
“Cậu ở lại đây đi, tôi thấy có lỗi với Thiệu Huy đủ rồi, không thể để cậu vất vả nữa.”
“Nhắc Thiệu Huy mới nhớ, mấy ngày nay cậu ta không ổn lắm.” - Dương Trạch nói.
Lâm Vĩ Phong nhíu mày lo lắng:
“Cậu ấy ở Canada gặp chuyện gì sao? Có an toàn không?”
Dương Trạch lắc đầu cười, thong thả nhấp một ngụm cà phê rồi mới kể:
“Vì để lấy tin tức mà cậu ta đi tiếp cận một cô gái chăm sóc cho mẹ con Khả Hân, không biết thế nào mà tổn thương người ta xong giờ một mình ôm tương tư luôn.”
Lâm Vĩ Phong mất mấy giây mới hiểu hết lời của Dương Trạch:“Ý cậu là Thiệu Huy thất tình? Kẻ không tim không phổi như cậu ta cũng biết yêu rồi à?”
“Cậu đừng nói gì với Thiệu Huy, cậu ta giờ đang nhạy cảm lắm, chọc vào là nổi cáu đó.”
Dương Trạch và Lâm Vĩ Phong vẫn luôn đợi một ai đó xuất hiện có thể “trị” được Thiệu Huy, không ngờ người con gái đó lại đến trong trường hợp này.
“Phụ nữ là tốt rồi, trước đây tôi còn nghĩ cậu ấy sẽ tìm cả đàn ông.” - Lâm Vĩ Phong nhớ lại đời sống cá nhân trước đây của Thiệu Huy không nhịn được mà rùng mình.
“Khi nãy tôi gặp anh Vĩ Thành thấy chẳng khác gì trước đây, đúng là thần kỳ thật.”
Lâm Vĩ Phong gật gù, chính anh cũng không ngờ những ca phẫu thuật đó có thể đạt được hiệu quả tốt như vậy.
“Mấy nay tôi không thấy bác sĩ Bạch Mai, cô ấy và anh Vĩ Thành…” Đọc nhanh tại Vietwriter.vn“Tôi cũng không biết, chuyện của anh ấy chúng ta có muốn nói vào cũng không được.” Lâm Vĩ Phong nhún vai.
“Cũng đúng, chuyện của Lý Tuyết Dung vẫn như vừa mới hôm qua, muốn anh ấy quên ngay cũng miễn cưỡng quá rồi.”
Hai người vừa mới nhắc Bạch Mai thì quản gia Thuận đã đón cô từ cổng bước vào. Cả hai đều đứng dậy chào hỏi, những chuyện Bạch Mai đã làm cho Vĩ Thành khiến ai cũng kính phục cô.
“Anh Vĩ Thành đã đến tập đoàn rồi, cô có cần tôi báo cho anh ấy không?” - Lâm Vĩ Phong lên tiếng.
Bạch Mai lắc đầu, cười nói:
“Tôi không đến tìm anh ấy, tôi tìm anh.”
Lâm Vĩ Phong có chút bất ngờ nhìn qua Dương Trạch, Dương Trạch cũng gật gù, gương mặt giống như đang hóng chuyện. “Có chuyện gì thì cô cứ ngồi xuống trước, chúng ta từ từ nói.”
Bạch Mai biết rất rõ sau khi quay về nước, Vĩ Thành sẽ trở lại với cuộc sống trước kia, nơi mà không có chỗ cho cô. Bạch Mai không cam tâm, không phải cô cố chấp chỉ là cô cảm thấy bản thân cũng nên tự mình giành lấy một lần.
“Tôi biết anh mang ơn tôi và cũng sẽ mang đến cho tôi rất nhiều tiền tài địa vị, nhưng tất cả những thứ đó tôi đều không cần. Tôi chỉ muốn anh giúp tôi một chuyện.”
Lâm Vĩ Phong không ngờ Bạch Mai lại thẳng thắn như vậy, giọng điệu của cô như hôm nay đúng là hiếm thấy. Bạch Mai vẫn luôn khiêm nhường, ít nói, luôn đặt trách nhiệm bác sĩ lên đầu chưa từng nói ra điều gì cho bản thân.
“Chỉ cần tôi làm được tôi sẽ không từ chối.”
“Tôi muốn anh trai của anh.” - Bạch Mai mím môi nói, trong đôi mắt giống như gợn sóng.“Tôi thấy hai người thật sự xứng đôi lắm.” - Dương Trạch ngồi nghe nãy giờ cũng lên tiếng - “Anh Vĩ Thành chẳng qua là chưa nhận ra tình cảm của mình thôi, cô nhất định phải kiên trì tới cùng.”
“Tôi hoàn toàn tán thành chuyện cô sẽ trở thành chị dâu của tôi nhưng quyết định vẫn là ở chỗ của anh ấy. Vậy bây giờ cô muốn tôi giúp thế nào?”
Dương Trạch nghĩ đến Lâm Vĩ Phong còn phải lo chuyện sang Canada, mỗi chuyện đó thôi đã vắt kiệt hết tâm trí anh rồi, sức lực đâu còn lo chuyện khác.
“Hay là chuyện này cứ giao cho tôi đi, mấy việc se duyên này tôi làm tốt lắm.”
Lâm Vĩ Phong và Bạch Mai đều hướng ánh mắt hoài nghi về phía Dương Trạch. Dương Trạch vỗ vỗ ngực đầy tự tin nói:
“Lúc trước Vĩ Phong và Khả Hân đến được với nhau cũng nhờ kế của tôi đó.” Khóe môi Lâm Vĩ Phong giật giật, nghĩ lại chuyện Dương Trạch và Hoàng Thiệu Huy bày kế bắt nhốt anh và Khả Hân. Lần đó anh còn chưa kịp đánh hai người kia một trận để trút giận.
“Cậu chuyên tâm lo chuyện vợ con đi, anh cậu cứ để cho tôi.”
Bạch Mai nghe nhắc đến Khả Hân cũng có chút xót xa, nhẹ giọng nói:
“Chuyện Khả Hân quan trọng hơn, chuyện tôi và anh Vĩ Thành anh đừng bận tâm.”
Lâm Vĩ Phong vỗ vỗ vai Dương Trạch mấy cái, coi như giao phó chuyện này lại cho anh, Vĩ Phong cũng đến công ty một chuyến.
Dì Ba thấy Bạch Mai liền vui vẻ đến bắt chuyện với cô, hỏi cô muốn ăn gì, còn nói cô gầy quá, vội vàng đi hầm canh cho cô. Khả Hân không ở đây, mỗi ngày bà đều nhớ thương Khả Hân, căn nhà này từ khi vắng bóng nữ chủ nhân thì cũng u ám hơn rất nhiều. Dì Ba đã biết Bạch Mai có ý với Vĩnh Thành, bà rất vui mừng, trong lòng gần như đã xem cô như đại phu nhân.“Tôi ăn ngủ ở đây không biết bao nhiêu lần, dì Ba cũng chưa từng hầm canh cho tôi.” - Dương Trạch vờ như tủi thân nói.
Bạch Mai lắc đầu cười, không biết một người như Dương Trạch sẽ nghĩ ra những kế sách kỳ quái nào giúp cô đây.
Hai người cùng nhau dùng bữa, Dương Trạch đột nhiên đặt bát đũa xuống, chống cằm suy tư nói:
“Hình như tôi nghĩ ra cách rồi.”
Bạch Mai, dì Ba và quản gia Thuận cũng ngây người ra, đồng thanh hỏi:
“Cách gì?”
Dương Trạch cười đắc ý, anh đứng dậy kéo ghế sang ngay cạnh Bạch Mai ngồi.
“Đàn ông ai cũng như ai cả, thứ gì luôn bên cạnh mình thì sẽ không cảm thấy quý trọng nhưng tự dưng thứ đó sắp bị người khác cướp mất thì sẽ hoảng loạn ngay.” “Nhưng…” - Bạch Mai cảm thấy cách này nghe không khả thi lắm - “Nếu anh ấy không thích tôi thì làm sao ghen được.”
“Vậy thì sẵn tiện thử xem anh ấy có thích cô không.” - Dương Trạch không dám cam đoan Vĩ Thành sẽ thích Bạch Mai nhưng anh dám cam đoan Vĩ Thành không để mất cô đâu - “Dì Ba, quản gia, hai người cũng cùng phối hợp đó.”
Xe Lâm Vĩ Thành vừa đến cổng thì quản gia Thuận đã vào báo cho hai người bên trong, một màn kịch lớn liền được dựng lên đón đợi Vĩ Thành. Lâm Vĩ Thành vừa bước vào nhà đã nhìn thấy Dương Trạch và Bạch Mai ngồi sát cạnh nhau ở bàn ăn.
“Cô gầy quá, thức ăn ở Mỹ chắc là nhạt nhẽo lắm.” - Dương Trạch nhìn Bạch Mai vô cùng dịu dàng - “Cô muốn ăn canh không, chắc dạ dày cô vẫn chưa quen lại với thức ăn, vậy húp canh nóng trước sẽ tốt hơn.”
“Cũng… cũng được.” - Bạch Mai nhìn dáng vẻ ân cần này có chút nổi da gà, không ngờ Dương Trạch có thể nhập vai nhanh đến vậy.Dương Trạch tự tay múc cho một bát canh, còn khẽ quạt quạt mấy cái cho nguội bớt mới đưa cho cô. Lâm Vĩ Thành không biểu lộ ra cảm xúc gì nhưng trong lòng anh vô cùng khó chịu. Hai người này thân như vậy từ khi nào, sao anh không biết?
“Vĩ Thành…” - Bạch Mai quay đầu lại nhìn thấy anh thì có chút giật mình muốn đứng dậy nhưng Dương Trạch đã kéo ghì cô xuống.
Dương Trạch vẫy vẫy tay với Vĩ Thành, cười nói:
“Anh dùng bữa chưa, bọn em vừa chưa ăn đâu, chúng ta cùng nhau ăn.”
Lời của Dương Trạch hoàn toàn đem bản thân và Bạch Mai gộp lại làm một mà Lâm Vĩ Thành giống như người ngoài, như một vị khách ở trong chính nhà của anh.
“Hai người cứ ăn đi, anh hơi mệt, đi thay đồ đã.”
Dương Trạch khẽ nhếch môi, Vĩ Thành miệng thì nói không thích Bạch Mai nhưng chỉ hành động nhỏ như vậy đã khiến anh lộ hết. Bạch Mai đứng dậy muốn đi theo, lần này Dương Trạch cũng không cản cô nữa, chỉ nói: “Càng lạnh nhạt càng tốt, phải để anh ấy biết cô không phải vệ tinh chỉ xoay quanh anh ấy.”
Bạch Mai gõ cửa phòng Vĩ Thành, Vĩ Thành nghe đó là Bạch Mai thì vội vàng mở cửa, trên mặt cũng treo một nụ cười.
“Anh vẫn uống thuốc đúng giờ chứ?”
“Tất nhiên, tôi luôn làm đúng theo những gì anh căn dặn.”
“Nhìn thấy anh đã dần quen lại với cuộc sống bình thường tôi rất mừng.” - Bạch Mai đưa túi thuốc cho anh - “Đây là thuốc trong hai tuần tới, anh cứ uống theo liều cũ là được.”
“Cô không đến khám nữa sao?” - Lâm Vĩ Thành mím môi nói.
“Không cần đâu, tình trạng của anh đã tốt lắm rồi, chỉ cần uống thuốc đúng giờ và tự điều dưỡng thôi.” - Giọng điệu của Bạch Mai giống như quay về thời gian đầu hai người họ mới gặp - “Nếu không còn gì nữa thì tôi xin phép xuống dưới, anh Trạch còn đang chờ.”Bạch Mai đi rồi Lâm Vĩ Thành vẫn đứng đó như rơi không di chuyển, cả người cứ như rơi vào một khoảng không vô định.
Chương
David vốn sẽ đưa Anju đi tiêm phòng nhưng đột nhiên lại phải tham dự một cuộc họp gấp, không thể hủy được. Anna dạo này thì không cần nói đến, luôn vùi đầu ở trường, rất khi về nhà.
“Hình như là Anna chia tay rồi.” - Thụy Miên đang gấp quần áo cho Anju nói với David ngồi bên cạnh.
Chia tay? David cũng để ý thấy sắc mặt của Anna mấy ngày nay không tốt nhưng nếu như chia tay thật thì có phải quá nhanh không. Anh và Henry còn chưa điều tra ra bạn trai của Anna là ai mà người đã chạy mất rồi.
“Cô hỏi thử Anna xem sao, sẳn an ủi cô ấy vài câu.”
“Tôi vẫn đang tìm cơ hội đây, mong là không phải chia tay thật, cô ấy thật lòng với người này lắm.” - Thụy Miên khẽ thở dài.
David ngồi đây nãy giờ là muốn thông báo Khả Hân chuyện anh không thể đưa hai mẹ con đi tiêm phòng, nhưng nói hết các chuyện vẫn không mở lời được.“Tài liệu tôi đưa cô mấy hôm nay, cô xem hiểu không?”
“Hiểu, không ngờ quy mô kinh doanh của mấy người cũng lớn thật.” - Khả Hân đọc những tài liệu đó rất cẩn thận, cô nghĩ biết đâu sau này nó sẽ giúp ít cho Vĩ Phong.
Trước đây Khả Hân cảm thấy công ty Phong Đỉnh của anh là lớn lắm rồi, xưng bá một phương nhưng nay được tiếp xúc với thông tin về tổ chức của David, cô mới biết núi này cao còn có núi khác cao hơn. Lâm Vĩ Phong nếu thật sự sang Canada chỉ có nguy hiểm mà thôi, phần trăm thắng quá ít.
“Hiểu là được rồi, cô muốn xem thêm gì thì cứ nói, không phải tài liệu mật là được.” - David dừng lại vài giây lại nói tiếp - “Mai tôi không thể đưa Anju đi tiêm, cô đi cùng cha nuôi có được không?”
Bàn tay đang gấp quần áo của Khả Hân chợt khựng lại, Andrew, cô vẫn luôn không muốn tiếp xúc với người đàn ông này. Bọn họ sống cùng một mái nhà đã lâu mà Khả Hân cứ thấy ông ở đâu là tránh ở đó. “Henry đưa đi có được không?” - Khả Hân cau mày nói, dù sao Henry hay cười, nhìn đáng tin hơn.
“Henry cũng phải cùng tôi đi họp. Cha nuôi rất thương Anju, còn quan tâm hơn cả tôi nữa, cô đi với ông ấy không sao đâu.” - David cố thuyết phục Khả Hân.
Chuyện ông ta đối tốt với Anju thế nào, cô đều thấy hết nhưng chuyện cô không thích ông ta không thay đổi được. Đặc biệt là khi nhớ lại chuyện ông đã cướp mất sợi dây chuyền mà Vĩ Phong tặng cô thì cô vô cùng bày xích ông.
“Cha nuôi cũng nói ông ấy sẽ đưa Anju đi rồi, cô chịu khó một hôm đi.”
“Đành vậy.” - Khả Hân cười miễn cưỡng.
Tuyết đã ngừng rơi nhưng bên ngoài trời vẫn rất lạnh, Anju được quấn kín trong hai lớp áo bông, trong xe cũng đã bật sẵn máy sưởi từ lâu. Khả Hân bế Anju đi từ nhà ra trước, Andrew đi phía sau.Lúc vào trong xe, Khả Hân vẫn nhất quyết ôm theo Anju lùi thật xa khỏi Andrew, ông nhìn thấy hết hành động của Khả Hân nhưng vẻ mặt vẫn như cũ, không nói gì. Ngược lại với cô, Anju lại tỏ ra rất thân thiết với ông, mặc dù mẹ đang bế bé con ở xa nhưng Anju vẫn hướng về chỗ Andrew cười híp mắt.
Khả Hân nhìn con gái như vẫn chỉ biết lắc đầu bất lực, trẻ con đơn giản, ai thường chơi với nó, yêu thương nó thì nó sẽ thân thiết với người đó thôi. Andrew không muốn để Khả Hân và Anju đến bệnh viện, đông người thêm phiền phức nhưng tiêm phòng khác với việc cảm mạo, không thể mời bác sĩ về nhà.
Hôm nay là ngày tiêm chủng chung cho trẻ em, không có cách nào khiến cho bệnh viện vắng vẻ được. Andrew và Khả Hân chỉ có thể ở trong xe chờ, đến khi nào bên phía bệnh viện thông báo thu xếp ổn thỏa hai người mới mang Anju vào.
Andrew nhìn thấy Khả Hân bế bé con đã hơn một giờ đồng hồ rồi, chậm rãi đưa tay qua nói:
“Đưa đây.” “Đưa đây.”
Khả Hân lắc đầu ngay lập tức, càng ôm Anju chặt hơn.
Andrew cũng không ép buộc, tay chuyển hướng lên má Anju chọt chọt mấy cái chọc cho con bé cười khúc khích. Khả Hân nhìn gương mặt vô cùng thư giãn ông ta lúc này, ánh mắt cũng rất dịu dàng. Cô không biết có phải mình nhớ Vĩ Phong đến hoa mắt hay không, sao lại cảm thấy Vĩ Phong có nét giống với Andrew.
Cuối cùng Anju cũng có thể vào tiêm rồi, con bé rất ngoan, thấy người lạ cũng không khóc. Nhưng lúc thấy bác sĩ cầm kim tiêm lên đột nhiên lại mếu máo, Khả Hân lo lắng vỗ vỗ lưng con gái.
“Ngoan ngoan, không sợ, không sợ, mẹ ở đây.”
Andrew đứng ngay bên cạnh nhìn chằm chằm vào tay bác sĩ, giống như nếu bác sĩ tiêm không khéo khiến cho cháu gái nuôi của ông khóc thì chờ sẵn hậu quả đi. Bác sĩ sáng giờ không biết đã tiêm cho bao nhiêu em bé nhưng đến Anju lại có chút run tay.“Sao chưa tiêm nữa?” - Giọng nói rét run của Andrew vang lên.
“Con bé có vẻ đang sợ, chúng ta khiến con bé phân tâm chút mới tiêm được thì sẽ tốt hơn.” - Bác sĩ hít sâu một hơi nói.
Khả Hân ôm ôm vỗ vỗ thế nào Anju vẫn cứ mếu máo rút vào lòng cô, cô hết cách nhìn bác sĩ không ngờ Andrew đột nhiên ngồi xuống, chơi trò “ú òa” với Anju. Con bé ngay lập tức cười vui vẻ, còn đưa tay chạm vào mặt Andrew muốn được ông bế.
Mặc dù không tình nguyện nhưng Khả Hân chỉ đành đưa Anju cho Andrew, để ông bế con bé cho bác sĩ tiêm. Anju thật sự không khóc, bác sĩ cũng tiêm rất thuận lợi, không khí căng thẳng trong phòng bây giờ mới giảm xuống. Andrew bế Anju cho đến tận lúc lên xe mới đưa lại cho Khả Hân.
“Ông có thể trả cho tôi sợi dây chuyền không? Đó là di vật của mẹ chồng tôi.” - Khả Hân muốn nhân lúc mình đã giảm ác cảm với Andrew nhắc lại chuyện này. Biểu cảm dịu dàng của ông sau khi nghe cô nói thì hoàn toàn biến mất, quay về như lần đầu tiên cô gặp ông ta.
“Không ai xứng đeo sợi dây chuyền đó.”
“Ông có quen biết với mẹ chồng tôi sao?”
Khả Hân cũng không ngu ngốc như trước, phụ nữ đã sinh con đều như bước qua quỷ môn quan một lần, ai cũng sẽ thay đổi.
Andrew không đáp nhưng ánh mắt của ông cho cô câu trả lời, trong đôi mắt thờ ơ lạnh nhạt đó thoáng một tia đau buồn. Khả Hân suy đoán chuyện Andrew nhất quyết muốn giết Vĩ Phong có liên quan đến chuyện thù hận từ đời trước.
Lúc Andrew bế Anju để tiêm, cô đứng một bên quan sát rất kỹ, thật sự Vĩ Phong và Andrew có mất nét giống, đôi lúc cô cũng thấy điều đó ở cả Andrew và Anju. Khả Hân bắt đầu đoán mò, có thể Andrew cũng là người nhà họ Lâm, quan hệ họ hàng gì đó, dù sao trong gia tộc lớn cũng không thiếu mấy chuyện gió tanh mưa máu.Lúc trước Khả Hân còn tin là do con gái mình quá đáng yêu có thể cảm hóa mọi người nhưng nghĩ lại thì làm gì có chuyện kỳ diệu vậy. Chắc hẳn Andrew biết con gái cô có quan hệ họ hàng với ông ta, cô với con gái mới sống thoải mái bình yên tới giờ.
Lâm Vĩ Phong ở bên này cũng đã chuẩn bị ngày giờ sang Canada rồi, lúc Hoàng Thiệu Huy nhận được tin thì vô cùng khẩn trương. Nếu Vĩ Phong sang đây thì mọi chuyện gần như bung bét lên hết, cậu có muốn quay lại với Anna cũng không còn khả năng nữa.
“Sao im lặng lâu vậy? Tôi sang đó cậu không vui à?” - Vĩ Phong nói qua điện thoại.
“Vui, vui chết đi được.” - Thiệu Huy vò đầu bứt tai, cố suy nghĩ cách giải quyết với Anna.
“Vợ con tôi vẫn ổn chứ?”
“Ổn, tất nhiên là ổn rồi. Có tôi là không ổn thôi.”
Lâm Vĩ Phong nghe được chữ “ổn” này thì an tâm rồi, cười nói: “Có trách thì trách cậu trước đây quá phong lưu nên không cần đến kiếp sau, quả báo đã đến rồi.”