Khả Hân được tiêm thuốc an thần, ngủ một giấc tỉnh lại cũng bình tĩnh hơn, không còn kích động như lúc nãy nhưng cô vẫn cứ nhất quyết phải đi thăm con lần nữa, phải tận mắt nhìn thấy con gái Khả Hân mới có thể yên lòng.
Khả Hân dù chỉ gặp Andrew một lần nhưng cũng đủ nhìn ra ông ta là loại người thủ đoạn tàn nhẫn.
“Anna, tôi phải được nhìn thấy con mình, nhìn thấy con bé tôi mới bớt lo.”
Anna không phải không muốn đưa Khả Hân đi chỉ là lo lắng cho vết mổ của cô mà thôi.
Cuối cùng trước ánh mắt tràn đầy tình yêu của một người mẹ, Anna cũng chỉ còn cách đỡ Khả Hân đến phòng chăm sóc đặc biệt.
Khả Hân thông qua cửa kính nhìn con gái ngủ ngoan trong lồng ấp, Anna có khuyên thế nào Khả Hân cũng không đi, cứ đứng cho đến khi chân mỏi nhừ mới chịu quay lại phòng bệnh.
“Khả Hân, cô có tin tôi không?” - Anna nắm lấy tay Khả Hân - “Tôi là người đầu tiên bế của con, tôi cũng thật lòng vô cùng yêu thương nó.”Khả Hân tất nhiên tin tưởng Anna nhưng cô cảm giác Anna sắp nói gì đó khiến cô khó chấp nhận:
“Cô muốn nói gì?”
“Tôi đã nghe David kể rõ chuyện của hai người, tôi cũng biết cô đang phải chịu đựng chuyện khủng khiếp như thế nào.
Nhưng tôi hy vọng cô có thể nghĩ cho con mình.
Tôi cũng đã đồng ý với David, hai mẹ con cô đi đâu, tôi sẽ theo đó chăm sóc cho hai người.”
Khả Hân rút tay khỏi tay Anna, cả người bần thần không biết nên trả lời gì.
Xem ra ai cũng muốn cô phải chấp nhận số phận nhưng cô đây không chỉ là số phận của cô mà còn là con gái cô.
Vì sao nó phải chịu cảnh sống xa xứ, không được đoàn tụ cùng cha mình.
“Khả Hân, cô hãy nói chuyện lại với David, đợi khi sức khỏe hai mẹ con cô đều đã ổn định.
Bảo David tìm cách truyền tin tức ra cho chồng cô, hơn ai hết tôi cũng hy vọng cả gia đình cô có thể về bên nhau.”
Những lời Anna nói thật sự khiến Khả Hân dao động, giờ cả cô và con gái đều không đủ sức khỏe để đi xa, dù cho Vĩ Phong có tìm được hai người cũng chưa chắc có thể đưa mẹ con cô bình an trở lại.
“Anna, cô không biết cha nuôi của David đâu, ông ta rất tàn nhẫn, ông ta… ông ta còn muốn cướp con gái của tôi.”
“Ít nhất ông ta cũng yêu thích con bé, ông ta sẽ không làm hại con bé.
Ông ta muốn David nhận Anju làm con nuôi, vậy thì ở Canada này sẽ không ai dám gây tổn hại cho mẹ con cô.” - Anna cũng là thật lòng nghĩ cho Khả Hân.
Sau cuộc nói chuyện với Anna, cô suy nghĩ một đêm cuối cùng cũng thông suốt.
Cô càng làm căng với David thì chẳng có lợi gì cho mẹ con cô cả.
Vài ngày sau Khả Hân còn chủ động nói Anna gọi David đến gặp cô.
David nhìn Khả Hân với vẻ mặt vô cùng áy náy, anh ta đứng tựa vào tường cạnh cửa không dám đến gần chỗ Khả Hân, sợ cô lại bị kích động.
“Anh ngồi ghế đi.” - Khả Hân chỉ vào chiếc ghế cạnh giường.
David ngây ra mấy giây, còn tưởng là mình nghe nhầm, anh vội vàng kéo ghế ra ngồi xuống.“Ông ta muốn nhận con tôi làm cháu nuôi thật sao?” - Khả Hân vẫn nghi ngờ chuyện này, cô sợ Andrew có ý đồ khác.
“Thật sự là vậy, tôi cũng thật lòng muốn nhận Anju làm con nuôi, dù tôi biết là tôi không có tư cách đó.”
Khả Hân khẽ thở dài, miễn cưỡng nói:
“Anh cứ nhận con bé làm con nuôi, chỉ cần anh bảo vệ con bé và tôi được bình an.”
David không ngờ cô đã nghĩ thông rồi, vui vẻ nói:
“Chuyện này cô không cần lo, cha nuôi cứ cách ngày lại đến thăm Anju, ông ấy sẽ không làm hại mẹ con cô đâu.”
Khả Hân nghiêng người qua muốn lấy nước, David vội vàng đứng dậy rót nước giúp cô, ân cần nói:
“Đợi Anju cứng cáp rồi, cô và con bé có thể rời khỏi bệnh viện này.
Ngoài Anna ra, tôi cũng đã chuẩn bị một số người chuyên chăm sóc trẻ sinh thiếu tháng và sản phụ sinh mổ cho hai người.” “Cảm ơn anh.” - Khả Hân cảm thấy có chút chua chát, rõ ràng là cô và con được người ta quan tâm chu đáo nhưng sao cô không thể cười nổi - “Ông ta định sắp xếp mẹ con tôi ở đâu?”
David không đáp ngay, giống như có điều suy nghĩ, một lúc sau mới đáp:
“Hai người ở chỗ của tôi.”
“Anju đến thăm mẹ đây.” - Anna bế em bé vào phòng.
Khả Hân ngay lập tức mặc kệ vết mổ ở bụng đứng dậy ra ôm lấy con bé, David đứng một bên hai mắt cũng vô cùng dịu dàng nhìn con gái nuôi của mình.
“Con bé chưa làm giấy khai sinh, cô mau đặt tên cho con bé đi.” - Anna nói.
Khả Hân cọ cọ má mình vào tóc bé con, sợi dây liên kết của tình mẫu tử là một trong những thứ thiêng liêng nhất trên đời.
“Con à, đáng lẽ tên của con phải cha của con đặt nhưng cha con lại không có ở đây mất rồi.” - Cô nghẹn ngào nói - “Mẹ tên Khả Hân, cha con tên Vĩ Phong, mẹ sẽ đặt tên con là Lâm Khả Vĩ, dù con ở đâu, con vẫn mãi là kết tinh tình yêu của cha và mẹ.”Bé con giống như nghe hiểu lời của cô, tay chân không ngừng cử động, nhoẻn miệng cười.
“Xem ra Khả Vĩ thích tên này lắm, cứ cười suốt thôi.” - Anna nói.
David đứng ở một bên đột nhiên có chút suy tư về hai chữ Khả Vĩ này, không thể nào xóa bỏ sự liên hệ giữa con bé và Lâm Vĩ Phong được.
“Cô vẫn có thể cho tôi gọi con bé là Anju chứ?”
“Cứ xem Anju là biệt danh cũng được.” - Khả Hân trả lời David.
Thời gian thoáng cái đã trôi qua hơn nửa tháng, Khả Hân và Anju đều cứng cáp khỏe mạnh, bác sĩ cũng an tâm cho bọn họ xuất viện.
Ngày hai mẹ con ra viện cũng là ngày Anna thu xếp công việc, rời khỏi nơi mình gắn bó hơn năm năm.
Khả Hân nhìn ra Anna không nỡ, đi đến khẽ đặt tay lên vai cô nói:
“Nếu chỉ là vì mẹ con tôi thì cô không cần phải vậy, tổ chức của David cũng không phải nơi bình yên.” “Nếu chỉ là vì mẹ con tôi thì cô không cần phải vậy, tổ chức của David cũng không phải nơi bình yên.”
Anna lắc đầu cười:
“Tôi cũng là vì tiền đồ của mình, ở nơi này thêm vài năm nữa cũng chưa chắc có tương lai.
David có thể cho tôi đi học bác sĩ ngay lập tức, đãi ngộ như vậy tôi biết tìm ở đâu chứ.”
“Anna, nếu cô bằng lòng, tôi muốn cô làm mẹ nuôi của con gái tôi, sau này chúng ta nương tựa vào nhau.”
Anna ôm lấy Khả Hân, vui vẻ đồng ý:
“Tôi đã nghĩ về chuyện này lâu rồi chỉ là không dám nói không ngờ cô cũng có suy nghĩ này.”
David đã đến từ sớm, ba chiếc xe màu đen tuyền đậu ngay trước cổng bệnh viện.
Anna từ thang máy bước ra, theo sau là Khả Hân bế Anju được quấn kỹ trong một chiếc khăn giữ nhiệt.
Thời tiết ngoài trời lúc này chỉ có độ, một đường từ bệnh viện ra đến xe David ra lệnh cho nhiều người vây quanh Khả Hân và Anju để cản gió lạnh.
Trong xe cũng vô cùng ấm áp, chỗ ngồi trên xe được thay bằng loại đệm mềm mại nhất.Sau khi Khả Hân, Anju và Anna lên xe, David dặn dò thuộc hạ thu dọn tin tức ở bệnh viện, dù sao hành động đón mẹ con Khả Hân hôm nay của anh ta cũng dễ gây sự chú ý.
“Oa… oa… oa…”
Anju đột nhiên bật khóc khiến Khả Hân lo lắng áp mặt mình vào da của con bé kiểm tra, cô quay sang nói với Anna:
“Hình như con bé bị lạnh rồi.”
“Đây là lần đầu tiên Anju tiếp xúc với môi trường bên ngoài, con bé cần thời gian thích nghi thôi.” - Anna xoay người lên nói với tài xế - “Anh đừng vội tăng máy sưởi, cứ tăng từ từ thôi, để con bé không bị sốc nhiệt.”
“Tôi biết rồi.”
Khả Hân ngẩng đầu nhìn thấy người lái xe là Henry thì rất bất ngờ, đến cả David mở cửa xe vào nhìn thấy cậu cũng tỏ ra ngạc nhiên.
“Sao cậu ở đây?”
Henry cười nói:
“Ngài ấy vô cùng xem trọng Anju, muốn tôi đích thân đến đón con bé.”.