Biên tập: Rosa
Hoa Bội nhún vai, trong lòng có chút hâm mộ và ghen tỵ. Hai người đàn ông coi như xuất sắc ở trước mặt này đều yêu Tẫn. Chỉ có điều, một người đã là quá khứ còn một người đang là hiện tại. Cô chợt nghĩ ra một trò đùa dai, nếu giới thiệu như vậy liệu hai người có xông vào đánh nhau không?
Có lẽ không nên phá hỏng không khí thanh nhã của quán cafe này, cô không giỏi việc làm trọng tài.
“Lăng Hãn, đây là Thang Thần Phi.”
Thang Thần Phi làm ra vẻ mặt ngạc nhiên: “Là chuyên gia tâm lý học tội phạm Lăng Hãn mà tòa soạn của cô từng đăng tin sao?”
“Anh còn đọc báo?” Giống như nghe được một chuyện khiến người ta sợ hãi, Hoa Bội không quá tin mà liếc anh ta.
“Đây vốn là tờ báo tổng hợp tiêu chuẩn nhất trong thành phố, có co có giãn, có nghiêm có cẩn, là niềm tự hào của người dân Ninh Thành đấy!”
Hoa Bội cười gượng: “Ha ha, tôi thay mặt chủ tịch nói với anh một tiếng cảm ơn.”
Thang Thần Phi thản nhiên liếc cô một cái, có thể là đang lo lắng về sự lạnh nhạt của Lăng Hãn nên nhanh chóng dời mắt qua. Biểu cảm của Lăng Hãn quá thâm ảo, anh ta không đọc ra dấu hiệu gì.
“Tôi cũng từng đọc qua những cuốn sách của chuyên gia Lăng.”
Lăng Hãn vững vàng nghênh đón ánh mắt của Thang Thần Phi.
“Thành thật mà nói, tôi không hiểu gì cả, bên trong có quá nhiều thuật ngữ chuyên môn. Vì thế, tôi đặc biệt tìm sách của William James để đọc. Ông ấy là người Mỹ, qua triết học, tâm lý học và tâm thần học, ông ấy đã phát hiện việc tự động viết [] trong vô thức có thể diễn tả những xung đột và khúc mắc bên trong nội tâm của con người, ngoài ra còn có thể tìm ra đáp án mấu chốt cho những tội ác của bọn tội phạm. Trong giới tâm lý học, ông ấy giữ một vị trí rất cao. Ông ấy có một câu danh ngôn: ‘Không chỉ cường độ cao mà ngay cả kinh nghiệm thực tiễn của bệnh thái cũng là một đề tài nghiên cứu của các nhà tâm lý học, bởi vì các nhà tâm lý học giống như chiếc kính hiển vi tâm lí, bọn họ có thể phóng to cuộc sống hằng ngày của chúng ta.’ Đáng tiếc, vì quá say mê nghiên cứu tâm lí mà chẳng may mắc chứng trầm cảm và rối loạn tâm thần, nếu nói như trong tiểu thuyết võ hiệp thì đây có lẽ là tẩu hỏa nhập ma. Chuyên gia Lăng đã từng thể nghiệm như vậy chưa?” Thang Thần Phi khiêm tốn hỏi.
[] Tự động viết: là một rối loạn tâm thần nghiêm trọng chỉ sự mất kiểm soát của ý thức. Sự chú ý của bệnh nhân được tập trung một cách hời hợt, bản thân họ không biết tay mình đang làm gì và người viết không có bất kỳ cảm giác mình đang hay đã viết nào. Hiện tượng này có thể xảy ra ở trạng thái tỉnh táo của bệnh nhân hoặc trong thôi miên.
Hoa Bội cảm thấy rất bất ngờ: “Anh… quả thật biết không ít nhỉ!”
“Đây là một thói quen xấu của tôi, dù sao đối với người mà mình sùng bái vẫn hy vọng biết nhiều hơn và sâu hơn một chút.” Trong mắt Thang Thần Phi hiện lên một loại hiểu rõ lòng người bí hiểm khiến người ta không nắm bắt được.
Lăng Hãn bình tĩnh nói: “Xem ra, giám đốc Thang thật sự hiểu rõ tôi!”
“Đâu có, đâu có!”
“Nếu hiểu, vậy nhất định là anh đã nghe nói một sự thật được giữ kín như bưng, không dám công khai làm sáng tỏ: nhà tâm lý học đều là những kẻ điên. Nếu tôi là anh, tôi sẽ cách mấy kẻ điên xa một chút. Như vậy mới có thể đảm bảo an toàn cho mình, vì tính mạng chỉ có một lần.”
“Sinh tử có số, phú quý nhờ trời, thật ra ý nghĩa của tồn tại là: để hít thở bạn cần một khuôn mặt.” Thang Thần Phi trả lời mà không suy nghĩ.
“Ồ, không ngờ giám đốc Thang vẫn quan tâm đến lớp da hiện tại?”
“Tôi là người phàm tục, không thể so sánh với chuyên gia Lăng, về mặt tinh thần không có cách nào vươn lên quá cao.”
Tuy khuôn mặt vẫn bình tĩnh như cũ nhưng ánh mắt Lăng Hãn đã lạnh như lưỡi đao: “Tôi đây cũng hiểu rõ về giám đốc Thang.”
“Vô cùng vinh hạnh.”
“Ôi, ôi, hai anh thật hài hước.” Hoa Bội nhìn hai người, rất vất vả mới xen vào được một câu, sao cô ngửi được mùi thuốc súng nhỉ?
“Xin lỗi, đã không chú ý đến cô Bội.” Thang Thần Phi ga lăng xách mấy chiếc túi mua sắm của Hoa Bội trên sofa: “Cho tôi một cơ hội nhận lỗi bằng cách đưa cô về nhà nhé! Vừa vặn, tôi cũng có chuyện muốn nói với cô, hôm nay Chung Tẫn trở về, tối nay chúng ta cùng đón gió tẩy trần cho cô ấy. Mấy ngày nay, mặt trời rất gắt, không biết có bị phơi nắng đến đen hay không?”
“Tẫn về rồi sao?” Hoa Bội hỏi.
“Sáng nay chúng tôi vừa mới liên lạc.” Giọng nói của Thang Thần Phi không kìm được mà mềm đi.
Hoa Bội không tin, lấy di động ra gọi.
Đối phương tắt máy.
“Bây giờ cô ấy đang ở trên máy bay.” Thang Thần Phi mỉm cười chặn lại nghi vấn của Hoa Bội.
Hoa Bội nói thầm với di động: “Người phụ nữ đáng ghét, vậy mà không gọi cho tôi đầu tiên.”
“Buổi tối phạt cô ấy uống rượu.”
“Cô ấy cũng uống rượu à!” Hoa Bội mếu máo.
“Có tôi ở đây, cô ấy uống bao nhiêu cũng không quan trọng.” Thang Thần Phi nói một cách sủng nịch.
Hoa Bội lạnh lùng hừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn Lăng Hãn và nghĩ thầm, tình cảm của anh đối với Tẫn thật lạnh lùng, nghe nói như vậy mà mặt lại phẳng lặng như gương, không thấy một tia gợn sóng.
Ba người ra khỏi quán café, Thang Thần Phi cười áy náy: “Chuyên gia Lăng, ưu tiên phụ nữ nên tôi không tiễn anh được!”
“Bảo trọng.” Lăng Hãn trả lời.
“Anh cũng vậy!” Thang Thần Phi mở cửa xe Land Rover, nhướng mày chống lại ánh mắt nghi ngờ của Hoa Bội.
Lăng Hãn đứng tại chỗ một hồi rồi mới từ từ quay về. Cái nắng giữa trưa quá gay gắt, lá cây như bị nướng mà cuộn mép lại, chút hơi nước còn lưu lại ở trên đường vào sáng sớm đã bốc hơi mất, hoa cũng rũ đầu. Sau lưng Lăng Hãn nhanh chóng ướt đẫm, nhưng kỳ lạ là anh không cảm thấy nóng chút nào.
Rẽ vào ngõ Ngô Đồng, một cơn gió mát lạnh đánh úp lại. Cây ngô đồng nở hoa rồi, bông hoa màu trắng hồng, um tùm và tươi tốt dấu mình trong bóng râm của những tòa nhà. Tại mép tường nơi Chung Tẫn ngã, mỗi lần đi qua, anh đều sẽ dừng lại và hít sâu mấy hơi rồi mới vào nhà.
Cất xong những đồ vật trong túi mua sắm vào tủ, Lăng Hãn đi vào phòng tắm tắm rửa. Tuy bây giờ anh rất ít khi đụng vào rượu nhưng lại có sở thích xấu là hút thuốc. Từ lúc bắt đầu, một ngày phải hút tận hai gói. Vệ Lam đã cảnh cáo anh, nếu cứ tiếp tục như vậy, không đến mấy năm nữa phổi của anh sẽ giống như cái túi đen.
Anh không định thay đổi.
Hút hai điếu xong, Lăng Hãn lấy di động ra, tìm ra dãy số cuối cùng mà tối qua anh nghe và gọi lại.
Một hồi lâu, mới có người bắt máy, âm lượng ép tới cực thấp, hơi thở gấp gáp, có lẽ là đang ở trong nhà nên không tiện nghe máy: “Lăng Hãn, làm sao vậy?”
“Chỉ là muốn nói tạm biệt với bà, tôi sẽ quay về Bắc Kinh.”
“Ừ, về Bắc Kinh rất tốt. Cô sẽ đến gặp con.”
Lăng Hãn nghe thấy hô hấp của đối phương lập tức được thả lỏng.
“Cảm ơn, không làm phiền nữa.”
“Lăng Hãn, chuyện của ông ấy… cảm ơn con đã lo lắng, vị luật sư con tìm thật sự rất giỏi, từ kết quả giám định Công ty Viễn Phương sẽ xin tìm chuyên gia chăm sóc ông ấy, ông ấy sẽ sớm ra khỏi trại giam thôi.”
Anh cười một tiếng ngắn ngủi.
Cả hai im lặng một lúc, vì không còn gì để nói nữa nên mỗi người đều tự cúp máy.
Trước khi gọi, anh đang nấu nước, ấm nước kêu đến nỗi đau cả màng nhĩ. Anh tắt bếp đi, đột nhiên không thể nhớ là tại sao mình lại nấu nước? Hình như anh cũng không khát. Nhìn quanh bốn phía, việc thu dọn hành lý rất đơn giản, chỉ cần một cái thùng cũng đủ cất hết mọi thứ của anh.
Lăng Hãn lại ra ngoài, anh bắt một chiếc taxi rồi nói với tài xế: tôi trả tiền nửa ngày, anh ra giá đi. Tài xế nhìn anh, cất lời: những ngày trời nắng to thế này sẽ rất hao xăng, tệ?
Anh không mặc cả, bảo tài xế đến Viện kiểm sát trước, anh không xuống xe mà chỉ bảo anh ta dừng xe ở trước cổng, tiếp đó là đến tòa án, cũng dừng ở trước cổng giống vậy. Về sau, Chung Tẫn sẽ thường xuyên qua lại giữa hai chỗ này. Tuy chưa thấy dáng vẻ của cô lúc ở trên tòa nhưng anh có thể tưởng tượng ra, lúc Chung Tẫn tức giận sẽ im lặng, lúc kích động sẽ đỏ mặt.
“Có phải anh gặp chuyện gì đó khó khăn không?” Tài xế hỏi. Người bình thường sẽ không muốn đến hai chỗ này.
Anh chỉ cười và bảo tài xế tiếp tục lái xe. Lúc đến tiểu khu nhà Chung Tẫn thì vừa vặn gặp Phương Nghi ở cổng. Phương Nghi gầy đi nhiều, bà là một người lúc nào cũng lấy hình tượng hoàn mỹ để gặp người khác, tóc không một cọng nào bị rối, váy dài đến mắt cá chân, nhìn từ phía sau trông như một cô gái trẻ tuổi.
Tài xế làm động tác nuốt nước bọt.
Lăng Hãn lại đến nhà ga. Nơi đây, đã bao lần anh và Chung Tẫn xuống tàu lên tàu, tay nắm tay.
Cuối cùng, anh đến sân bay. Lăng Hãn không vào sảnh trong mà đứng bên ngoài sân bay nhìn mấy chiếc máy bay hạ cánh và khởi hành.
Trời dần tối.
Lúc đóng cửa sân, di động báo hết pin. Lăng Hãn tìm bộ sạc và cắm sạc vào, khi mở màn hình lên thì có người gọi đến, là Vệ Lam.
“Đã xuất viện chưa?”
Vệ Lam thở dài: “Bác sĩ không cho, nói là cảm xúc của tôi không ổn định. Nếu không hợp tác, thai nhi sẽ gặp nguy hiểm.”
“Vì đứa bé hãy kiên nhẫn vài ngày đi! Bác sĩ Hồng khi nào thì về nước?”
“Hy vọng có thể sinh nó ra trước khi anh ấy về, không nên trông cậy vào anh ấy. Haizzz, sớm biết như vậy khi đó đã lấy một người bình thường, ít nhất thì mỗi ngày, mở mắt ra có thể nhìn thấy, nói chuyện còn có người đáp lại.”
Anh cười: “Đây là thế giới của những người không hài lòng.”
Vệ Lam cũng cười: “Chờ anh trở lại nói chuyện với tôi là được.”
“Một lát nữa tôi sẽ thu dọn hành lý.”
Vệ Lam khá bất ngờ: “Anh… đã biết hết rồi?”
“Cái gì?”
“Chung Tẫn đến Bắc Kinh tìm tôi.”
Lăng Hãn chợt thấy khó thở, không thể mở miệng. Tại sao cô lại tới Bắc Kinh?
“Tôi không giấu được, trước đó, vị luật sư Thường kia đã điều tra mọi thứ, kể cả hồ sơ của cảnh sát. Cô ấy không đến gặp tôi để xác nhận. Cô ấy chỉ nói chuyện với tôi thôi.”
“Cô ấy… đã nói gì?” Lăng Hãn rất vất vả mới tìm được giọng nói của mình.
“Cũng không nói gì, ngược lại an ủi tôi chuyện của Thích Bác Viễn, muốn tôi khoan dung một chút. Nào là ông ta là bệnh nhân, không thể khống chế bản thân rồi vân vân… Lăng Hãn, anh còn nghe chứ?”
Lúc này, anh nghe có người nhấn chuông cửa: “Chờ tôi một lát, tôi sẽ gọi cho cô sau.”
Lăng Hãn không mở đèn ở ngoài, ánh đèn neon lấp lánh của một tòa nhà cao tầng từ xa phản chiếu đến nên trong sân cũng không tối lắm.
Tiếng chuông cửa cứ nối tiếp nhau vang lên, tần suất tương tự, không vội vàng, không nóng nảy.
“Ai đó?” Không hiểu sao tim anh đập nhanh hơn, tinh thần cũng hoảng loạn, đôi chân nặng tựa ngàn cân, chỉ một vài bước mà như đi một ngàn dặm.