Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập: Rosa
Thường Hạo và Chung Tẫn không đi taxi mà đến trạm ngồi đợi xe buýt như người bình thường.
“Nếu cô thuê xe vào thị trấn, người ta thấy được sẽ nghĩ chúng ta là người bên ngoài đến, tự nhiên sẽ có tâm lý phòng vệ, cô muốn nghe điều gì người ta nhất định sẽ không nói thật.” Thường Hạo nói.
Chung Tẫn nhìn anh, cảm thấy đây chính là bịt tai trộm chuông []. Hai người đều cố gắng ăn mặc thật giản dị nhưng khi đứng chung với nhóm sơn dân thì vẫn có sự khác biệt rất lớn. Nếu mở miệng nói chuyện, ai sẽ tin bọn họ là người địa phương? Tuy nhiên, Chung Tẫn cũng nghĩ rằng đi xe buýt khá tốt, chuyện Thang Thần Phi thuê xe của khách sạn, tuy đã qua hơn một năm nhưng ký ức của cô gái tiếp tân vẫn còn như mới.
[] Dựa theo tích: có kẻ lấy được quả chuông, mang đi không nổi, bèn dùng đá đập vỡ để dễ mang, nào ngờ chuông không vỡ mà tiếng chuông lại vang vọng. Hắn lại sợ mọi người nghe thấy tiếng chuông sẽ kéo tới, bèn bịt tai lại để khỏi nghe thấy.
Xe chạy rất chậm. Dọc đường, chỉ cần có người ngăn đón, mặc kệ có trạm hay không xe đều sẽ dừng lại. Dừng lại cũng không phải một phút hay nửa tiếng, dường như tài xế biết rất nhiều người, anh ta hay ghé vào cửa sổ nói chuyện phiếm với người ở ven đường. Trên xe, không có một tiếng thúc giục nào, rõ ràng đây là một hiện tượng bình thường.
Chung Tẫn vừa không rõ phương hướng vừa nghe không hiểu bọn họ nói gì, không khỏi lộ ra vẻ mặt buồn bực.
Trái lại Thường Hạo rất bình tĩnh: “Đối với một sự việc không thay đổi được, một là cô dứt khoát bỏ đi, hai là quyết tâm chịu đựng. Cô sẽ chọn cái nào?”
“Anh nên đi làm giáo viên đi!” Chung Tẫn vừa nói vừa ném một ánh mắt xem thường qua cho Thường Hạo.
“Tôi vốn là giáo viên.”
“Phải không đó?”
“Hàng tháng, tôi đều phải đến học viện chính pháp để tọa đàm. Với tư cách là luật sư tương lai, không thể chỉ ngồi ở lớp học mà lý luận suông, bọn họ phải tiếp xúc với ví dụ thực tế, hơn nữa, cần phải thực hành trao đổi trực tiếp với các học viên khác.”
“Bọn họ có sợ anh không?” Với khuôn mặt cá tính này, cộng thêm những tin đồn kia, nhìn cũng không thấy ở anh tính tình dịu dàng và tốt bụng.
“Nếu hiểu rõ về tôi thì sẽ không sợ.” Thường Hạo thong thả ung dung.
“Vậy là vẫn có người sợ anh?”
“Cô sợ tôi không?”
Chung Tẫn nuốt nước bọt, cảm thấy hơi nóng. May mắn là, xe cuối cùng cũng di chuyển, có gió từ ngoài cửa sổ thổi vào làm giảm đi sự oi bức bên trong. Cô hồi tưởng lại khoảng thời gian tiếp xúc với Thường Hạo, tuy không dài nhưng cũng đủ thấy rõ cách anh đối nhân xử thế, dù không tính là xấu nhưng nếu muốn thích, cũng không dễ dàng.
“Tôi cũng không phạm tội gì, tại sao phải sợ anh?”
“Nếu cô phạm tội, tôi sẽ biện hộ giúp cô vô điều kiện.” Lúc Thường Hạo nói, vậy mà mang theo ý cười.
Chung Tẫn cũng cười. Đây rõ ràng là một trò đùa vô vị.
Mấy tháng sau, khi Thường Hạo ngồi một mình trên ban công của căn hộ ở Bắc Kinh, nhớ lại lần nói chuyện này đều muốn bóp chết xúc động của mình.
Đột nhiên, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa ngồi ở ghế trước quay đầu lại và mỉm cười với hai người: “Anh chị là người Bắc Kinh sao?”
Cô ấy nói tiếng phổ thông.
Thường Hạo ho một tiếng: “Đúng vậy, nghe nói ở trấn Long Khẩu có một ngôi miếu cổ, bên trong có rất nhiều thứ tốt nên chúng tôi muốn tới đó xem.”
Cô gái cười, lộ ra một hàm răng vừa ngay ngắn vừa trắng tinh: “Bái phật còn có thể, muốn tìm đồ cổ thì nên quay về càng sớm càng tốt. Đồ cổ thật đã sớm mất hết, bây giờ, đều là đồ mô phỏng rồi được làm cũ. Tôi đã từng đến Bắc Kinh làm việc trong nửa năm, hiện giờ tôi đang ở Thiên Tân.”
Bên dưới ghế, Thường Hạo lặng lẽ đá Chung Tẫn một cái để cô nói tiếp. Anh và cô gái trẻ kia không còn gì để nói nữa.
Chung Tẫn cười thân thiết: “Như vậy sao, vậy có gì khác để tham quan không?”
Cô gái vô cùng nhiệt tình: “Trấn Long Khẩu rất nhỏ, đầu trấn là một cây cầu đá, dưới cầu có một cây hòe lớn, đi qua cầu là tới miếu cổ. Trong trấn có bốn năm cửa hàng, nếu hai người muốn qua đêm, chỉ có thể ngủ nhờ nhà người ta thôi.”
Chung Tẫn nhìn Thường Hạo, bọn họ đều không nghĩ đến việc này.
Thường Hạo dùng ánh mắt ra hiệu, ý bảo đến lúc đó nói sau.
“Nghe thật có chút thất vọng, ở Nghi Tân, chúng tôi có nghe hướng dẫn viên du lịch giới thiệu phong cảnh ở thị trấn Long Khẩu xinh đẹp tuyệt trần, có vần cổ [] được lưu truyền từ rất lâu, còn có không ít danh nhân.”
[] chỉ vần điệu của các câu thơ trước thời Hán và Hán.
“Danh nhân?” Cô gái nghi ngờ mà nháy mắt: “Hai người nghe nhầm rồi, ở trấn Long Khẩu này đi học đại học cũng chỉ có mấy người, nào có danh nhân.”
Chung Tẫn và Thường Hạo đều ngẩn ra.
“Có một người tên Thích…”
Chưa dứt lời thì xe đột nhiên phanh gấp, Chung Tẫn nhào người về trước, theo bản năng bắt lấy cánh tay Thường Hạo. Vừa đúng cánh tay bị thương, Thường Hạo đau đến mặt mũi trắng bệch.
“Thật xin lỗi!” Chung Tẫn vội vàng buông ra, vẻ mặt áy náy.
Thường Hạo trái lại còn an ủi cô: “Không đau!”
Bên kia, tài xế đã mở miệng ra mắng: “Thích điên, ông lại không muốn sống nữa à?”
Trả lời anh ta là một giọng hát vừa cao vút vừa lanh lảnh: “Miệng gọi anh ơi, tay lại tìm kiếm thằng cha nào. Trên đời không có mấy người trong sạch, sông lớn lấp đầy sông nhỏ, nước ở xa không giải được cái khát ở gần a…”
Thật kỳ lạ, Chung Tẫn và Thường Hạo lại có thể nghe hiểu được.
Mọi người trong xe đều cười.
Chung Tẫn đứng lên, đứng trước xe là một ông già, nhìn không ra tuổi, hình như hơn sáu mươi nhưng trên mặt lại có tầng tầng lớp lớp nếp nhăn, nói bảy tám mươi tuổi cũng không sai. Thời tiết nóng như vậy mà ông ta lại mặc một chiếc áo khoác kiểu quân đội cũ nát, trên đầu đội mũ ô sa [] dùng để hát hí khúc. Mái tóc hoa râm và bộ râu dài đến hông. Lúc này, ông ta giang hai tay ra như một con chim đang bay. Cặp mắt kia lóe sáng, còn lộ ra một tia hung ác vô hình.
[] mũ ô sa ( mũ cánh chuồn, mũ của quan thời xưa)
Tài xế nhảy xuống xe, nhổ một bãi nước bọt vào mặt ông ta: “Nếu hôm nay có đâm chết ông, tôi cũng sẽ không bồi thường một đồng nào, ông cũng không có người đến nhặt xác giùm đâu. Cút đi, cút đi!”
Đột nhiên, ông ta ngửa mặt lên rồi ngồi vắt ngang phía trước xe buýt, cao giọng hát lên: “Đi thuyền trên sông lớn không sợ gió, có lòng yêu em sẽ không sợ nghèo. Tình yêu chỉ tốt cho tình nghĩa, không dầu xào rau vị cũng đậm đà…”
Những người trên xe bắt đầu ồn ào và vỗ tay.
Ông ta hăng hái, càng hát cao càng vui vẻ.
Tài xế vừa bực mình vừa buồn cười, đá vào chân ông ta: “Đại tiên, tiểu nhân sai rồi, ngài cho tiểu nhân một con đường sống đi, được không?”
Ông ta ngồi dậy, giơ bàn tay bẩn thỉu ra, lúc thì nhìn trời, lúc thì nhìn người tài xế.
Tài xế thở dài, quỳ một gối xuống để ông ta sờ đầu. Sau đó, ông ta đứng lên, vừa hát vừa đi ra xa.
“Mẹ nó, hôm nay thật là xúi quẩy.” Sau khi tài xế lên xe, không nhịn được mà lấy tay phủi đầu, giống như chỗ đó dính cái gì vậy.
“Ông ta có bị thứ gì kích thích không?” Chung Tẫn hỏi cô gái ngồi ở ghế trước.
Cô gái cười: “Ông ta nói ông ta là đại tiên Vô Mi trên núi Nga Mi, hạ phàm để phổ độ chúng sinh. Ha ha! Ông ta không chịu kích thích gì cả, cả nhà bọn họ đều bị điên.”
“Di truyền?” Người lên tiếng là Thường Hạo. Anh xoay người, nói thầm với Chung Tẫn: “Nguyên nhân của bệnh tâm thần, một là di truyền, hai là yếu tố tâm lý xã hội. Theo đông y, nó được gọi là bệnh động kinh.”
Cô gái bĩu môi: “Tôi không biết, tôi nghe bà nội nói, người nhà này bị trúng tà, ngay cả ba ông ta cũng điên điên khùng khùng, sinh ba người con trai, ai cũng như vậy. À, ông ta là Thích lão đại.”
“Ông ta họ Thích?” Chung Tẫn hoảng sợ, hỏi.
Cô gái đầu: “Đúng vậy, họ này ở trấn Long Khẩu không nhiều, chỉ có một nhà bọn họ thôi.”
“Vậy còn hai người con trai nữa đâu?”
“Lão nhị chết rồi, hình như là trượt chân ngã từ trên núi xuống, lão tam thì được gửi nuôi ở miếu từ nhỏ, hy vọng có thể xua đi tà khí.”
“Lão Tam tên là gì?”
Cô gái cười xấu hổ: “Tuổi của Thích lão tam còn lớn hơn cả ba tôi, tôi không biết đâu!”