Em Chỉ Tiếc Không Ở Bên Anh Đến Già

chương 3: nếu có thể, tôi mong được làm một cô bé ngốc suốt đời

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trước giờ tôi sợ lạnh, nhưng dù cầu nguyện thế nào, mùa đông đau khổ vẫn đến. Đã mặc thêm áo lông bên trong đồng phục, nhưng lúc rời giường để đi học mỗi ngày thực sự vẫn là một trận chiến. Chưa đến giây cuối cùng, tôi sẽ không nhẫn tâm mà rời khỏi ổ chăn ấm áp. Kết quả, mỗi buổi sáng khi tôi vội vã chạy khỏi cửa, dì Trần đều nhanh nhẹn nhét đồ ăn sáng vào tay tôi.

Anh trai khỏe hơn tôi rất nhiều, học sinh lớp lại được đặc cách không cần mặc đồng phục, thế nên anh thường mặc áo phông hoặc áo sơ mi bên trong, khoác áo khoác mỏng bên ngoài, rất khinh thường mấy lớp áo dày cộm của tôi. Tất nhiên tôi chẳng quan tâm anh ấy, giữ ấm vẫn là việc quan trọng nhất. Trước giờ anh không có thói quen dựa dẫm vào cái giường, ngày nào cũng đi sớm hơn tôi nhiều.

Chúng tôi không đi học hay về nhà cùng nhau, cũng không tiếp xúc với nhau ở trường. Anh và nhóm bạn của anh ở trường đều là nhân vật tiếng tăm, khối trung học cơ sở và khối trung học phổ thông chỉ cách nhau một đoạn đường, thường vẫn có thể nghe được tên anh. Tuy rằng tôi thực sự tồn tại, nhưng sự tồn tại đó sẽ khiến anh mất mặt. Anh sẽ không bỗng dưng mà nói với người khác, rằng mình có một đứa em gái ngốc học ở khối trung học cơ sở; mà tôi cũng không thích nói với ai Lưu Thành Hề là người anh trai khó chịu của tôi. Thế nên trừ Gia Hinh, không ai biết chúng tôi là anh em cả.

Buổi sáng lúc tôi còn đang ngủ, chợt có tiếng chuông vang lên. Lúc đó nửa tỉnh nửa mê, cảm thấy thật ồn ào, thế nhưng tiếng nhạc chỉ dừng một lúc lại không chịu buông tha, tiếp tục kêu. Tôi đang chuẩn bị bịt lỗ tai thì đột nhiên giật mình nhớ ra, vội nhảy xuống giường, tìm điện thoại di động. Gọi được điện thoại cho tôi thì chỉ có một người, vì cũng chỉ có anh mới biết số mà thôi.

“Alô, anh ạ?”

“Cái con heo này, chỉ biết ngủ thôi, cả nửa ngày rồi mà không nhận điện thoại.” Sáng sớm ra đã nổi cáu như vậy.

“Em...”

“Vào phòng anh, trên bàn có mấy bài kiểm tra đã được chỉnh sửa, em lấy rồi mang đến đây.” Anh ra lệnh.

“Nhưng em vừa đến trường là vào tiết rồi.”

“Ngốc, vậy hết tiết thì mang sang cho anh.” Không đợi tôi trả lời anh đã cúp máy.

Tôi trợn mắt nhìn cái điện thoại. Anh thông minh cho lắm vào, đi sớm thì được gì chứ, cũng quên mang đồ đấy thôi.

Tôi rất không tình nguyện mặc áo khoác, đi vào phòng anh. Trên bàn đúng là có mấy bài kiểm tra được xếp gọn gàng, tôi mở to mắt nhìn, là các bài kiểm tra hóa học và vật lý đã làm xong.

Thì ra anh cũng học cơ đấy. Chỉ là anh không học Ngữ văn và tiếng Anh thôi.

Quả nhiên, thiên tài chỉ là ảo giác của mọi người đối với anh. Cậy mình thông minh bẩm sinh mà sau này không cố gắng là không được.

Lúc hết tiết vốn muốn tìm Gia Hinh đi cùng, dù sao tôi trước giờ chưa từng đi sang khối trung học phổ thông. Nhưng khi đứng trước cửa lớp học của cô ấy vẫy tay, chợt trông thấy giáo viên chủ nhiệm lớp họ đứng sau cửa trông chừng như hổ rình mồi. Tôi hết cách, đành phải đi một mình.

Đi đến dưới tòa nhà khối trung học phổ thông kia, đột nhiên tôi hơi sững lại. Tôi chỉ biết phòng mà anh học năm lớp thôi.

“Anh ơi, cho em hỏi, khối học ở tầng mấy ạ?” Tôi trước giờ nhát gan, tuy hỏi một câu thì không sao hết, nhưng mặt đã sắp đỏ đến tận mang tai.

“À, ở cả hai phía Đông Tây của tầng Bốn.” Anh ta đưa tay chỉ xuống dưới. “Tầng Ba cũng có.”

Tôi nhìn một chút. Nhiều nơi như vậy, thực rất khó tìm, chỉ có thể đỏ mặt hỏi tiếp: “Xin hỏi, anh có biết Lưu Thành Hề học ở lớp nào không ạ?”

Ánh mắt anh ta đột nhiên có chút quái dị, cười như không cười mà nói, “Cậu ấy à, ở lớp .. Phía bên kia tầng Bốn.”

“Cảm ơn anh!” Tôi gật đầu với anh ta, vội vã đi đến cầu thang. Loáng thoáng nghe thấy ở phía sau có giọng nữ nói chuyện với anh ta, nhưng không rõ, chỉ nghe được một câu. “Lại là một đứa con gái mơ mộng.”

Tôt suýt ngã ngửa, nhưng cũng không có gan quay lại giải thích.

Leo lên đến tầng Bốn, thấy anh đang nói chuyện với người khác ở hành lang, tôi thở nhẹ một hơi. Nếu anh đang ở trong lớp, tôi mà đi vào gọi anh, thì sẽ lại bị nói oan mất thôi.

Tôi im lặng vẫy tay vài cái anh mới chú ý tới, thong dong đi đến.

“Em quả là quái thú trong giới động vật. Lúc ngủ thì là heo, khi đi chính là con rùa.” Anh nhận bài kiểm tra, cũng không quên châm chọc tôi.

Tôi nhăn mặt, “Em về đây.”

Bỏ đi, cứ coi như không nghe thấy lời của kẻ vô lương tâm đó!

Phía sau có người trêu: “Lưu Thành Hề, đó là ai vậy? Lại là một em đến tỏ tình à?”

Mặt tôi càng đỏ lên, giận dữ nhìn anh một cái rồi quay người rời đi. Đằng sau là một trận cười vang.

Trong đầu tôi đột nhiên hiện lên hình ảnh cô gái mặc áo trắng, mặt trang điểm dày cộp trong TV, bị ngã trên mặt đất đang dài giọng than thở: “Oan uổng quá, đại nhân...”

Tôi luôn ngoan ngoãn nghe lời, cũng không gây chuyện xấu, không nói những lời không nên nói, không làm những chuyện không nên làm, không có sự tò mò không cần thiết. Tôi không muốn làm một đứa con gái ngoan hay hư, vì một cô gái tốt chưa chắc đã thật sự tốt, một cô gái hư cũng chưa chắc đã hư như người khác tưởng tượng. Tôi chỉ muốn làm một đứa con gái bình thường, có thể làm chú thím và anh trai vui vẻ, khiến bạn bè tin tưởng, không để bạn học và thầy cô thấy phản cảm là được.

Tôi thấy cho dù không thành công, ít nhất cũng sẽ không thất bại. Thế nên tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày gặp chuyện phiền phức.

Tan học, tôi như thường lệ chậm chạp thu dọn sách vở. Bỗng nhiên Chu Tĩnh cùng lớp ở ngoài cửa gọi tôi.

“Lương Mãn Nguyệt, có người tìm cậu đấy.”

Người đầu tiên mà tôi nghĩ tới là anh trai, vì thế vội vàng buông cặp sách chạy ra ngoài. Ở đó có hai nữ sinh dáng người cao gầy, thoạt nhìn không giống học sinh cấp Hai.

Cả hai người mặt không đổi sắc, nhìn tôi dò xét: “Mày là Lương Mãn Nguyệt?”

“Vâng.” Tôi gật đầu.

“Vậy mày ra ngoài nói chuyện với bọn tao.”

“Sao tôi lại phải đi cùng các chị?” Tôi cố lấy dũng khí.

Một nữ sinh mất kiên nhẫn, dọa tôi. “Nếu không muốn làm lớn chuyện ngay trước cửa lớp thì đi cùng bọn tao!”

Xung quanh đã có mấy nhóm người tò mò nhìn sang. Tôi khẽ cắn môi, quay đầu nói với Chu Tĩnh: “Chu Tĩnh, cậu có thể nói với Ngô Gia Hinh bên lớp . giúp tớ một tiếng, là hôm nay tớ không về nhà cùng cậu ấy, được không?”

Sau khi Chu Tĩnh đồng ý, tôi mới đi cùng hai nữ sinh kia.

Thực ra mà nói, cuộc sống của tôi rất đơn thuần. Dù sao cũng là trường trọng điểm, cho dù cách học có thoải mái, nhưng phần lớn học sinh đều ngoan ngoãn, các bạn nam cho dù ham chơi cũng rất ít khi đánh nhau. Thành phần đầu gấu chỉ có trong tiểu thuyết và phim thôi. Tôi thật không nghĩ nổi họ tìm ra tôi bằng cách nào.

Ở ngõ nhỏ cạnh trường học, có ba nữ sinh khác đang chờ chúng tôi. Ở giữa là một cô cực kỳ xinh đẹp, nhưng ánh mắt nhìn tôi rất hung ác. Hai người kia không mặc đồng phục trường, cũng căm tức nhìn tôi.

Mặt tôi hơi tái đi, tay chân cũng lạnh băng.

“Lương Mãn Nguyệt?”

Ngay lúc tôi gật đầu, một cái tát giáng mạnh vào mặt tôi. Tôi bị đẩy giật lùi hai bước, nhưng có nữ sinh phía sau cản lại nên không ngã.

Nước mắt bỗng trào ra, tôi nhìn họ với vẻ không thể tin nổi.

“Nữ sinh cấp Hai bây giờ thật không biết xấu hổ, còn dám đưa thư tình đến tận lớp học của người khác. Vẻ ngoài của mày đáng thương là thế, sao bên trong lại đê tiện vậy hả? Đi cướp bạn trai người khác!” Cô bên cạnh nói.

Tôi hiểu ra, càng uất ức. “Không phải như các chị nghĩ đâu, đó là anh trai tôi.”

Lại có một bàn tay vung đến. Tôi định tránh nhưng bị ngăn lại, mặt đau đến bỏng rát, nước mắt chảy đầm đìa, cuối cùng khóc lên thành tiếng.

“Mày thật buồn nôn đấy. Nhìn thấy con trai là nhận anh. Muốn có anh thì đi mà bảo mẹ mày đẻ cho!”

“Chẳng hiểu sao Lưu Thành Hề lại để mắt đến con bé đê tiện này. Đồ không biết xấu hổ!”

“Bình thường anh ấy còn chẳng thèm nhìn đến loại con gái như mày, thật không biết mày đã giở thủ đoạn gì. Còn ít tuổi mà không biết xấu hổ.”

Cuối cùng tôi mới phát hiện, thì ra mấy lời châm chọc ngày thường của anh trai thực sự chẳng là cái gì cả. Tôi không hiểu, vì sao một nữ sinh quần áo gọn gàng lại đối xử như vậy với một người mà mình không biết.

Tôi định giải thích, lại bị bọn họ coi là nói dối. Họ vốn không cần nghe giải thích gì cả, họ chỉ muốn xả hết nỗi căm tức trong lòng.

Tôi chẳng biết phải làm sao bây giờ. Vùng vẫy hay khóc lóc, đều không thể ngăn cản những lời độc ác và những tiếng gào thét, không cản nổi những cái tát của họ. Lần đầu tiên trong đời bị đối xử bạo lực thế này, tôi không thể phản kháng, gần như tuyệt vọng rồi.

Đúng lúc này, Gia Hinh và anh trai đuổi đến nơi. Tôi luôn khinh thường cái tình tiết buồn nôn kiểu đấng cứu thế xuất hiện vào giây cuối cùng, giờ lại thấy vô cùng biết ơn.

Anh giận dữ đẩy mấy nữ sinh đang hoảng sợ ra. Gia Hinh ôm chầm lấy tôi khóc.

“Dương Thiến, cái tật xấu chết tiệt của cô!” Anh nghiến răng, hai mắt như sắp phun ra lửa.

Nữ sinh vừa rồi còn rất ghê gớm lập tức ra vẻ mềm yếu đứng lên, “Bọn em... Bọn em chỉ định dạy dỗ nó một chút...”

“Con bé gây tội gì với các người?”

Một nữ sinh mặc đồng phục trường chúng tôi to gan nói, “Anh nhận thư tình của nó... Thiến Thiến rất đau lòng.”

“Nhận cái đầu cô ấy!” Anh giơ tay lên, rồi lại hạ xuống, “Tôi nói cho các cô biết, tôi không đánh con gái, nhưng nếu em gái tôi có chuyện gì, tôi sẽ không tha cho mấy người đâu!”

Nữ sinh tên Dương Thiến sửng sốt, “Nó... Nó thực sự là em gái anh?”

“Cút! Cút hết cho tôi! Dương Thiến, từ sau đừng để tôi nhìn thấy cô. Cứ nhìn cô là tôi lại thấy ghê tởm!”

Anh quay người, ôm lấy tôi từ trong tay Gia Hinh, rời đi nhanh chóng mà không thèm để ý đến đám người phía sau.

Tôi tìm được chỗ dựa liền lao vào ngực anh, túm áo anh, khóc đến run người.

Anh đi một đoạn lại dừng một lúc, cúi đầu nhìn tôi, “Em đừng khóc nữa được không? Lau nước mắt đi.”

Tôi trấn tĩnh lại, cố gắng lau nhưng nước mắt vẫn cứ chảy xuống. Anh thở dài, tiếp tục đi về phía trước.

“Em ghét anh!”

“Anh xin lỗi.”

“Em đau.”

“Anh đưa em đi bệnh viện.”

“Em tức lắm.”

“Anh biết.”

“Em hận bọn họ!”

“Ừ.”

“Anh đi đánh bọn họ cho em đi!”

“Anh sẽ đi.”

“Sau này anh không được bắt nạt em nữa.”

“Ừ.”

“Sau này anh không được mắng em.”

“Ừ.”

“Hôm nay anh đã gọi em là em gái rồi.”

“Ừ.”

“Sau này em không làm bài tập cho anh nữa.”

“...Không được.”

“Anh...”

“Lương Mãn Nguyệt, em nói xong chưa hả?”

“... Anh ơi, em đau...”

“...Thôi em cứ nói tiếp đi.”

-

Tôi nghỉ ở nhà một tuần.

Chú thím rất tức giận khi nhìn thấy dấu tay trên mặt tôi. Anh trai nói thật với họ, bị thím mắng một lúc rồi còn cắt tiền tiêu vặt. Ngay cả ông ngoại cũng gọi điện đến mắng anh.

Hôm sau chú thím đến trường tìm hiệu trưởng, yêu cầu đuổi học những nữ sinh kia. Tôi rất lo. Thực ra tôi không muốn làm lớn chuyện. Thứ nhất là sợ gây phiền phức cho chú thím, thứ hai là sợ bạn học trong trường biết. Tuy tôi là người bị hại, nhưng vốn quen làm một người bình thường chỉ thích thu mình vào một góc, tôi chỉ sợ bị người khác đánh giá.

Anh nổi giận với tôi: “Em cứ ngoan ngoãn mà ở nhà thôi, đừng xen vào chuyện khác.”

Vẫn là cái thái độ trước kia. Quả nhiên mấy lời đáp ứng hôm đó chỉ là nói cho có.

Gia Hinh đến nhà thăm tôi. Cô ấy nói khối cấp Hai không ai biết tôi bị đánh, bạn cùng lớp chỉ nghĩ rằng tôi nghỉ phép vì nhà có việc. Nhà nữ sinh tên Dương Thiến kia có chút thế lực, nhưng chú thím yêu cầu phải phạt nghiêm, cuối cùng trường phải dùng cách hòa hoãn, đó là để Dương Thiến chịu hình phạt bị quản giáo, hai nữ sinh kia phạm lỗi nặng, bị phê bình trên bảng thông báo của khối trung học cơ sở, cũng không gây chú ý gì.

Rốt cuộc tôi cũng yên tâm.

Gia Hinh rất bất bình: “Phải đuổi học đám giặc cái đó mới đúng. Giảm bớt cho trường ta mấy con sâu làm rầu nồi canh.”

Nói xong lại cẩn thận chạm vào mặt tôi: “Còn đau không?”

Thực ra sau khi bôi thuốc, dấu tay đã gần như biến mất rồi, nhưng vẫn hơi đau.

“Hết đau rồi.” Sợ cô ấy lo lắng, tôi giả bộ thoải mái nói, “Tại thím và dì Trần quá sốt ruột thôi, đâu cần phải cho tớ nghỉ ở nhà mấy ngày như vậy chứ.”

“Đều tại tớ tan học muộn, nếu không có thể ngăn không cho họ dẫn cậu đi, hoặc không thì cũng có thể đi cùng với cậu.” Gia Hinh áy náy.

“Nói gì chứ, nếu không có cậu, không biết tớ còn thảm đến mức nào. Tớ cảm ơn cậu còn không kịp.”

“Nhưng...”

“Nhưng cái gì!” Tôi chặn lời cô ấy, “Nếu áy náy thì dạy thêm cho tớ đi. Tớ vốn đã học kém, giờ thì tốt rồi, không biết trình độ sẽ tụt tới mức nào nữa.”

“Được, được. Có tớ ở đây, chuyện đó không thành vấn đề. Tớ là tiểu thiên hậu của trường kia mà.”

Tôi cười. Tiểu thiên hậu của trường, danh xưng này cũng thật nhọc công cô ấy nghĩ ra quá.

Gia Hinh thực sự rất giỏi, nhạy bén vô cùng. Khi dạy thêm cho tôi luôn giảng vào trọng điểm, chỉ cần tôi mất tập trung là cốc đầu tôi, hiệu quả còn cao hơn đi học trên trường.

“Ôi, sau này tớ không cần đến trường nữa cũng được, để cô giáo Ngô dạy là đủ rồi.”

“Thôi đi. Ngày nào cũng phải dạy cho học trò lơ đãng như cậu, chết mất bao nhiêu tế bào não của tớ đấy. Hơn nữa...” Bỗng nhiên cô ấy cười bí hiểm. “La Duy lớp các cậu còn đi hỏi tớ xem bao giờ cậu đi học. Người ta nhớ cậu sắp chết rồi.”

“La Duy?” Tôi hơi giật mình, “Đó là một người lắm chuyện, ngồi phía sau tớ. Không có tớ đấu võ mồm cùng, đương nhiên là cậu ta cảm thấy trống vắng.”

“Là vậy à...”

“Này, cậu đừng nghĩ lung tung!” Tôi đỏ mặt, làm bộ muốn đánh cô ấy, cô ấy phản kháng, chúng tôi trêu đùa nhau rất vui vẻ.

Tôi không muốn dát vàng lên mặt mà nói mình thuần khiết. Nhưng thiếu nữ như tôi, luôn cố gắng làm một đứa trẻ biết nghe lời, rất ít khi nhắc đến chuyện tình cảm. Đối với tôi, chuyện đó vừa xa lạ, vừa đáng sợ. Trước kia tôi cho rằng, kết quả cuối cùng của tình yêu chẳng qua là hôn nhân. Thế nhưng bố mẹ tôi kết hôn xong kết cục lại không trọn vẹn.

Tôi chẳng tin sự ám chỉ ngầm của Gia Hinh, cũng không muốn nghĩ nhiều. La Duy? Cái tên ăn chơi trác táng, lắm điều vô độ đó chẳng qua là không muốn một thời gian dài không có ai để đấu võ mồm, không có ai để cậu ấy trêu chọc thôi.

Thím nghỉ hẳn một ngày để ở nhà nói chuyện với tôi. Chú thím đều lo sau này tôi sẽ bị ám ảnh tâm lý. Thực ra lúc còn bé ở quê, tôi đã từng đánh nhau với con trai. Cậu ta chửi tôi là con hoang, con ghẻ. Một đứa trẻ yếu đuối nhút nhát như tôi không chịu nổi sự sỉ nhục như vậy, cuối cùng thành ra cả hai bên đều bị thương.

Tôi không yếu ớt đến thế, chỉ khổ nỗi số đen thôi. Đều tại ông anh hết, đẹp trai đến mức gây họa.

Tôi phải nói đi nói lại là mình không sao thím mới chịu tin. Thím thở dài: “Chú thím chỉ sợ cháu uất ức trong lòng mà không nói, chỉ biết chịu đựng một mình. Bố của con bé kia là cấp dưới cũ của ông ngoại cháu, đến nhà cầu xin ông. Tuy ông giận, nhưng cũng không thể không nể tình xưa...”

“Cháu biết mà thím, thực sự không sao đâu. Hai ngày nay cháu quên hết rồi, mọi người đừng lo cho cháu.”

Thế giới người lớn quá phức tạp. Tuy tôi không hiểu nhiều, nhưng cũng biết chú thím đã rất bận tâm về chuyện của tôi.

Thím nhìn tôi, ánh mắt hơi phức tạp, vừa mừng lại vừa buồn: “Viên Viên, thực ra cháu không cần ngoan ngoãn như thế. Đôi khi chú thím lại muốn cháu có thể giống anh trai, không nghe lời cũng không sao, thất thường một chút cũng được.”

Mũi tôi cay cay, nhưng vẫn gượng cười: “Hết cách rồi, cháu vốn là như vậy đó. Thím có đứa con không vâng lời, thì cũng phải có đứa khác chịu nghe lời chứ ạ.”

Thím mỉm cười, xoa mặt tôi, “Cô bé ngốc.”

Nếu có thể, tôi mong được làm một cô bé ngốc suốt đời, có người quan tâm, có người yêu thương che chở, không bị vứt bỏ, cũng chẳng có chia ly.

Dì Trần nhìn dấu tay trên mặt tôi mà đau lòng, luôn miệng mắng trẻ con bây giờ thật không thể tưởng tượng. Dì làm giúp việc cho nhà chú thím đã lâu, anh trai lúc nhỏ là do dì chăm sóc, nên dì cũng không khách khí gì với anh, “Thành Hề, cháu không muốn nghe thì dì vẫn phải nói. Cháu là anh, khi đi học phải chăm sóc và quan tâm em gái, sao lại khiến em bị người khác bắt nạt? Thật uổng công Viên Viên mỗi lần cháu về nhà đều bưng trà rót nước cho cháu.”

“Là lỗi của cháu.”

Thấy anh bình thường ương ngạnh như thế lại thành thật nhận lỗi, dì Trần có chút bất ngờ, không tiện nói thêm gì nữa. Tôi ở bên cạnh cũng hơi ngại, “Dì Trần, lần trước dì nói dạy cháu nấu ăn. Đúng lúc cháu không đi học, đang có thời gian, dì mau dạy cháu đi.”

“Trẻ con học nấu nướng gì chứ, lỡ bị bỏng dầu thì sao?”

Tôi mè nheo, “Dì đồng ý rồi cơ mà. Hơn nữa cháu học được rồi, sau này còn có thể giúp dì nấu cơm, dì cũng sẽ không mệt như vậy nữa.”

Dì liếc nhìn anh rồi thở dài, “Ôi, một cô bé ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, sao có người lại xuống tay được chứ?”

Hôm sau lúc anh về, tôi đang xem TV trong phòng khách.

“Anh về rồi ạ.” Tôi chào anh một tiếng, tiếp tục chăm chú xem TV.

“Ừ.” Anh lên tiếng xong lại không lên thẳng tầng trên giống ngày thường, mà đứng đó một lúc lâu.

Tôi thấy lạ, vừa quay đầu lại thì một con mèo bông HelloKitty rơi từ trên cao xuống, làm tôi giật cả mình.

“A!” Tôi vội vàng đỡ lấy, ngạc nhiên nhìn anh, “Cho em ạ?”

Mặt anh dường như hơi đỏ lên, thẹn quá hóa giận, “Ngốc, thế mà cũng giật mình. Không phải cho em, cho dì Trần đấy.”

Tôi trợn tròn mắt, ngơ ngác hỏi: “Thật thế ạ?”

Anh tức muốn chết, làm bộ muốn đòi lại, “Đưa đây để anh vứt đi!”

Tôi vội ôm chặt, “Em biết rồi, là cho em, cho em. Cảm ơn anh.”

“Ngốc.” Anh không để ý tôi nữa, đi thẳng lên tầng.

Tôi nhìn cái mặt to tròn đáng yêu của chú mèo bông, thấy thích vô cùng. Tặng quà thì cứ tặng đi, sao phải khó chịu như vậy chứ.

Lúc đi học lại, trong lòng có hơi lo lắng. Nhưng không ai nhìn tôi bằng ánh mắt khác thường, mọi người đều hỏi thăm nhiệt tình.

La Duy hô lên, “Có khách quý, có khách quý. Bạn nữ này trông quen quá đi!”

“Chẳng hay vị này là nam hay nữ, tôi đây chưa từng gặp.” Tôi trả lời tự nhiên.

Mọi người xung quan cười ầm lên. La Duy giậm chân tức giận, “Lương Mãn Nguyệt, không ngờ cậu ác như vậy. Nghỉ phép lâu thế cũng không nói một tiếng, vừa trở lại đã bắt nạt bạn nam rồi.”

“Tớ bắt nạt bạn học nam nào cơ? Xin hỏi mọi người có thấy tớ bắt nạt ai không?”

“Không hề. Không hề.”

“Có thấy đâu.”

Tất cả đều hùa theo tôi. Vương Khải còn thêm vào, “Tớ chỉ nhìn thấy có kẻ xấu bắt nạt bạn Lương của chúng ta thôi. Cô gái nhỏ phải chống lại kẻ xấu, thật không dễ gì mà.”

La Duy xông đến, hai người vật lộn nhau. Có người ở ngay bên cạnh xem trò vui, đã không can ngăn lại còn cổ vũ thêm.

Không khí náo nhiệt quen thuộc như thế, những bạn học đáng yêu đến vậy, khiến khóe miệng tôi không khỏi cong lên, tâm tình rất tốt.

Thế nhưng, so với những bạn học nhiệt tình khác, thì bạn cùng bàn Dương Vân Khai của tôi vẫn là núi băng, chuyện xung quanh vẫn không liên quan gì đến cậu ấy. Tôi mỉm cười lên tiếng chào, cậu ấy ngẩng đầu, dùng giọng nhỏ gần như không nghe thấy, “Ừ” một tiếng, rồi lại vùi đầu vào học.

Bỏ đi, tôi cũng chẳng mong cậu ấy nhiệt tình gì. Cũng quen vậy rồi.

Trường đã bước vào giai đoạn ôn thi, ngay cả lớp lười biếng như lớp chúng tôi cũng có chút không khí khẩn trương. Dù sao thi cuối kỳ là vào trước kỳ nghỉ đông hàng năm, việc này sẽ liên quan đến chuyện có thể ăn Tết vui vẻ không. Cứ cho là bố mẹ không để ý, thì họ hàng đến chúc Tết cũng sẽ nhắc, nếu thành tích quá kém, có khi người mặt dày như La Duy cũng sẽ thấy ngượng.

Dương Vân Khai không có thay đổi gì, tôi nghĩ, trong lòng cậu ấy hẳn mong chờ kỳ thi này hơn tất cả chúng tôi. Một người chăm chỉ như vậy, đương nhiên là phải nhờ đến kỳ thi mới có thể chứng tỏ bản thân.

Việc kinh doanh của chú đã trải qua giai đoạn khởi đầu, trừ những cuộc xã giao bắt buộc thì không cần đích thân bay qua bay lại giữa các nước nữa. Thời gian chú ở nhà dần nhiều hơn, nhưng thím vẫn thường trách chú dù có ở nhà cũng toàn nghiên cứu cổ phiếu, tài chính và kinh tế, chẳng thú vị gì cả.

Tối đến, tôi ngồi xem TV với chú thím. Điện thoại vang lên, tôi đi nghe, không ngờ là điện thoại định kỳ của bố.

Bố không biết ăn nói, bình thường gọi điện thoại cũng chỉ hỏi ba câu đơn giản như ăn cơm chưa, gần đây học hành thế nào, chú thím ra sao. Câu trả lời của tôi luôn giống nhau, ăn rồi, cũng được, rất tốt.

Đôi lúc tôi nghĩ, bố thực sự không cần gọi điện theo kiểu làm tròn trách nhiệm thế này, như vậy chỉ làm hơn khoảng cách càng ngày càng lớn giữa hai bố con rõ rệt hơn.

Nhưng cuộc điện thoại này của bố có chút khác, nói chuyện nhiều hơn. Bố ra sức khuyên tôi và chú thím Tết đến hãy về nhà dưới ở.

Hai năm trước bố cũng chỉ nói cho có lệ, chú từ chối một cái bố đã không nói nữa. Năm nay lại khác, bố cẩn thận dặn dò tôi phải nói rõ với chú thím. Tôi không bảo gì, gọi chú đến nghe điện thoại.

Khi chú nghe điện thoại, đầu tiên là từ chối, nói không muốn ông bà ngoại ở nhà đón Tết một mình. Nhưng sau đó chú nhớ ra bố đã nhiều năm rồi không nhiệt tình như thế, liền đưa mắt có ý muốn hỏi thím, rồi cũng không từ chối nữa, đồng ý ở lại ba ngày.

Tôi biết ở quê vừa mua thêm nhà, chú góp hơn nửa tiền nên có lẽ bố cũng suy nghĩ. Gọi chúng tôi về, trước là đón Tết, sau là để chú thím xem qua nhà. Dù sao cũng có một nửa là của họ.

Trong lòng tôi rất mâu thuẫn, vừa muốn về lại vừa không muốn về, vừa nhớ nhung lại vừa sợ hãi ngôi nhà đó.

Dường như thím nhìn thấu suy nghĩ của tôi, kéo tôi qua, “Viên Viên hơi sợ phải không?”

Tôi gật đầu.

Chú hừ một tiếng, “Sợ gì chứ? Có chú thím ở đây, ai dám làm gì cháu!”

“Hay là... Chúng ta ăn cơm xong thì về đi ạ.” Tôi đề nghị.

Thím vuốt tóc tôi, “Có một số việc, cho dù muốn trốn tránh thì vẫn có lúc phải đối mặt. Thím biết cháu đang nghĩ gì, nhưng cũng hai năm nay cháu không về nhà rồi, chẳng lẽ không nhớ ông bà nội sao?”

Tôi cắn môi không nói gì, cuối cùng gật đầu.

Thím nói rất đúng, đã là tình thân, dù sao cũng không thể dứt bỏ. Bố và mẹ kế, còn có em trai cùng cha khác mẹ kia, tôi vẫn phải trở về đối mặt. Huống hồ bọn họ có thể làm gì tôi chứ? Bố không coi trọng, mẹ kế không tốt, những điều đó tôi đã sớm chẳng quan tâm nữa rồi.

Thím nói chuyện về quê ăn Tết với anh trai, hỏi ý của anh xem anh muốn ở lại đón Tết với ông bà ngoại hay về cùng chúng tôi. Chẳng ngờ, anh lại đồng ý về cùng. Lần này thật đông đủ, chú thím, tôi, còn có người anh trai trước giờ chưa từng về quê nữa.

Tôi thấy dường như mình sắp lâm vào một trận chiến, toàn thân hừng hực khí thế chiến đấu, dồn hết sức ôn tập. Tôi không muốn khi trở về bị xem thường, nói tôi vào được trường trọng điểm nhờ quan hệ của chú mà vẫn không biết cố gắng. Gia Hinh giúp tôi lựa chọn trọng tâm ôn tập, cuối cùng khi đi thi thì có hơn một nửa đề là đã làm rồi. Khi đến trường xem điểm tôi còn giật mình. Đứng thứ bảy trong lớp, đây là thành tích trước giờ chưa từng có. Thành tích tốt nhất của tôi trước kia cũng là xếp thứ hai mươi hoặc thấp hơn.

Gia Hinh rất đắc ý, các bạn học cũng nhìn tôi với con mắt khác xưa. La Duy còn vỗ đầu tôi, “Sao đột nhiên cậu lại giỏi thế chứ?”

Tôi vui vẻ giơ phiếu điểm lên với cậu ta, “Tớ có tài ngầm, bây giờ mới phát hiện ra.”

Mặc dù thành tích tốt, nhưng vẫn kém xa anh trai. Thi cuối kỳ của anh cũng là thi thử tốt nghiệp, không chỉ hai môn Toán và Vật lý đạt điểm tuyệt đối, mà điểm Ngữ văn với tiếng Anh cũng rất cao. Trong lòng tôi thầm than không công bằng, anh ấy đã bao giờ làm bài tập Ngữ văn và tiếng Anh đâu! Vậy mà cũng được?

Thím đương nhiên vừa tự hào vừa hài lòng. Lúc sang nhà ông ngoại, ông trước nay luôn giữ vẻ nghiêm khắc, giờ cũng cười khen ngợi. Địa vị của anh lần trước bị tôi làm tụt xuống, giờ đã cao trở lại, thậm chí có khi còn cao hơn.

Khi còn nhỏ, lý do mong chờ Tết đến, ngoài việc được ăn ngon và có tiền mừng tuổi, còn được mặc quần áo mới. Hôm giao thừa đã bắt đầu nôn nóng vội vã, hôm sau dậy sớm mặc quần áo mới, ngạo nghễ ra ngoài tìm bạn bè. Hạnh phúc khi ấy thật giản đơn.

Đến nhà chú rồi, thím rất thích ăn diện cho tôi, không ngừng mua quần áo mới. Dần dần, khi tôi mặc đồ mới đã không còn phấn khích như trước, nhưng vẫn có chút mong chờ quần áo Tết.

Vì chuyện mua quần áo đón Tết, cuối cùng thím cũng được thỏa lòng mong ước đưa chú và anh cùng đi dạo phố. Thím nắm tay tôi, lại dắt anh, chú đi bên cạnh có chút nhàm chán, nhưng trên đường đi lại thu hút không ít ánh nhìn.

Thím xinh đẹp tao nhã, anh tuấn tú nổi bật, tôi và chú bỗng trở thành diễn viên phụ. Tôi đoán xung quanh hẳn không ít người đang đoán mối quan hệ giữa thím và anh, nhưng họ hẳn là không thể ngờ, thím xinh đẹp yêu kiều lại có con lớn như thế.

Trước tiên chúng tôi đến tầng bốn bán trang phục nam giới của trung tâm thương mại. Ít khi anh chịu phối hợp, thím ắt không bỏ qua cơ hội này, hăng hái chọn đến năm, sáu bộ quần áo đưa cho anh, “Đi thử từng bộ cho mẹ xem!”

Nói xong kéo tôi xuống ngồi ghế salon, chú ở bên cạnh cười cười.

Có người bẩm sinh là cái móc treo quần áo, mặc gì cũng đẹp. Vốn dĩ anh trai trừ khuôn mặt hoàn hảo ra, những cái khác cũng chỉ xem như tử tế. Nhưng sự thực chứng minh, đối với một người mà nói, khí chất thực sự quan trọng, nếu không sao có thể mặc gì cũng nổi bật được. Hiếm khi anh chịu nhẫn nhịn mà thử từng bộ, chỉ là đến cuối cùng, sắc mặt kém đến nỗi mấy cô bán hàng nhìn cũng thấy sợ.

Chẳng biết từ khi nào, hình ảnh của anh trong lòng tôi đã được mặc định là một kẻ dở người khó chịu. Đột nhiên anh ấy đẹp như vậy, khiến tôi nhìn không chớp mắt.

Thím rất thỏa mãn, mỉm cười nhìn nhân viên bán hàng, “Phiền cô gói mấy bộ quần áo này lại cho chúng tôi.”

Nói xong liếc nhìn chú, chú lập tức tự giác đi thanh toán.

Có thể thấy tác dụng lớn nhất của chú ngày hôm nay chính là trả tiền.

Bốn tiếng sau, chúng tôi mới rời khỏi đường dành riêng cho người đi bộ.

“Cả nhà đi dạo phố thật vui. Lần sau lại đi nhé!” Thím vui vẻ nói.

“Không đâu!” Chú và anh đồng thanh kêu lên sau khi chứng kiến sức dạo phố đáng sợ của phụ nữ. Tôi lén cười hả hê.

Tôi có mệt không? Đương nhiên mệt. Nhưng được nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi đau khổ của anh, bảo tôi đi thêm bốn tiếng nữa cũng được. Huống hồ tôi còn được mua thêm nhiều quần áo mới đẹp như thế.

Hết chương

Chú thích:

. Hình phạt quản giáo: Nguyên văn 留校查看的处分, một hình phạt trong ngành giáo dục Trung Quốc dành cho học sinh vi phạm nặng nội quy nhà trường (như đánh nhau...). Học sinh nhận hình phạt này sẽ không bị đuổi học tức thời, nhưng sẽ bị nhắc nhở và giám sát hành vi đạo đức chặt chẽ kể từ khi áp dụng hình phạt. Hình phạt có thể chấm dứt bất kỳ lúc nào nếu học sinh có thái độ cải tạo tốt, còn nếu học sinh lại tiếp tục phạm lỗi thì sẽ bị nhà trường đuổi học.

. Tiểu thiên hậu: danh xưng dành cho các cô gái vừa đẹp vừa tải giỏi, xuất chúng.

. Đẹp trai đến mức gây họa: Nguyên văn 蓝颜祸水 (Lam nhan họa thủy) - tương đương nghĩa của câu "Hồng nhan họa thủy", ý chỉ việc sắc đẹp là mầm mống của tai họa. Tuy nhiên "hồng nhan" là chỉ sắc đẹp phụ nữ, còn "lam nhan" là chỉ sắc đẹp đàn ông.

Truyện Chữ Hay