Triệu Viện nhíu nhíu mày, bước về chỗ ngồi. Chỗ của cô ta ở dãy thứ ba, phải bước qua bục giảng.
Trùng hợp là Lộ Diệp đang đứng trêи bục giảng lau bảng, cậu ta cúi đầu nhìn cô ta một cái.
Từ lần làm hỏng việc trước, trong lòng Triệu Viện càng ngày càng bực Lộ Diệp, cô ta không hề đi xem phim cùng cậu ta, đối xử với cậu ta vô cùng lạnh lùng. Dạo gần đây Lộ Diệp luôn ấp a ấp úng muốn đến gần nữ thần, rồi lại không dám.
Nhưng bây giờ, Triệu Viện lại cảm thấy ánh mắt cậu ta rất quái dị —— ấy không phải ánh mắt nhìn người mình ngưỡng mộ, mà pha lẫn giữa một chút kỳ quặc, kinh ngạc, tỉnh ngộ......
Triệu Viện chỉ tưởng đây là thủ đoạn của cậu ta để khiến cô ta chú ý tới mình, cho nên chẳng buồn liếc cậu lấy một cái, bước nhanh về chỗ ngồi.
Rất nhanh sau đó, cô chủ nhiệm Diệp Băng vào lớp, dặn dò ngắn gọn về kế hoạch học tập sắp tới, đồng thời nhắc nhở các bạn học tham dự tập huấn và thi đấu vòng loại phải nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, về lại guồng quay học tập bình thường.
Tốc độ nói của Diệp Băng luôn rất mau, ánh mắt cô ấy cũng không ngừng trêи người học sinh nào quá lâu.
Nhưng không biết có phải Triệu Viện tưởng tượng hay không, cô ta cảm thấy tầm mắt cô Diệp Băng lúc nhìn về phía mình có hơi khựng lại một chút, tạm dừng giây mới vội dời mắt đi.
?
Trong lòng Triệu Viện nôn nao, dự cảm không lành càng ngày càng mạnh.
Cô ta nghe loáng thoáng những tiếng bàn luận nhỏ bên người, hình như có nhắc đến hai chữ ‘Triệu Viện’, Triệu Viện cứng đờ người quay qua, chỉ thấy các bạn học đều tránh đi tầm mắt của mình.
…....
Bạn cùng bàn với cô ta là Bồ Sương, nhưng trong lúc tập huấn quan hệ giữa hai người vỡ tan, lúc này mặt mày Bồ Sương lạnh lẽo, hoàn toàn không có ý muốn giúp cô ta hỏi thử xem chuyện gì đang xảy ra.
Ngạc Tiểu Hạ ngồi cách đó không xa thì vẫn luôn lén nhìn cô ta, thấy cô ta nhìn qua thì cũng quay mặt đi ngay tắp lự.
Rốt cuộc đã xảy ra việc gì, tại sao tập huấn về xong ai cũng nhìn chằm chằm mình?
Hay là Lộ Diệp lại gây chuyện?
Nếu tự mình đi hỏi thăm thì hơi mất thể diện, Triệu Viện cắn cắn môi, lôi điện thoại ra, lên diễn đàn nhìn.
Cô Diệp Băng còn đang đứng dặn dò ở trêи thấy cô ta dùng điện thoại giữa giờ học, hơi do dự một lát rồi lựa chọn nhắm mắt cho qua.
Mới đầu Triệu Viện còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, mãi đến khi cô ta đăng nhập vào diễn đàn, nhìn thấy tiêu đề topic đang hot nhất trêи diễn đàn.
Bài đăng nọ vô cùng chói mắt, bởi vì lượt click và bình luận đều rất nhiều, liên tục nằm ở trang đầu tiên, cho dù không muốn nhìn thấy cũng khó.
[ Người thân chủ post làm ở bệnh viện, có giấy xét nghiệm ADN hoa khôi tiền nhiệm của trường và một bảo mẫu của nhà họ Triệu, kỳ quặc là, kết quả cho thấy hai người họ có quan hệ mẹ con? ]
???
Trong nháy mắt, não Triệu Viện chưa kịp tiếp nhận thông tin, nhưng chỉ đọc được tiêu đề này đã đủ khiến cô ta tức sôi máu, không thể khống chế được cơn tức của mình.
Đứa nào nói nhăng nói cuội?
Sao cô có thể có quan hệ huyết thống với Trương Ngọc Phân được?
Một bà bảo mẫu?!
Trang đầu tiên có đăng tải giấy xét nghiệm.
Bình luận ở dưới đã kéo dài đến mấy ngàn cái.
Topic có hơn trang, đủ loại ngôn luận.
—— “Thật hay đùa? Chỉ dựa một tờ giấy xét nghiệm thì có thể nói lên điều gì chứ? Tôi còn nhặt bừa hai sợi tóc rồi nói có quan hệ cha con được kìa?”
—— “Chủ post có thù lớn cỡ nào với Triệu Viện vậy?”
Mới đầu đa số người cũng hoài nghi giấy xét nghiệm là giả.
Nhưng học sinh trường trung học A đa số là con nhà giàu, một số học sinh có cha mẹ làm bác sĩ, cũng có học sinh giỏi máy tính... họ đều tự kiểm chứng một lượt.
Tầm khoảng bình luận thứ , có một nam sinh thuộc thế gia y học bình luận rằng tờ giấy xét nghiệm này là hàng thật, đúng là mẫu giấy của bệnh viện và hoàn toàn hợp lệ; cộng thêm một nam sinh lớp thường năm ba, rất am hiểu máy tính cũng thử kiểm tra và đứng ra khẳng định tờ giấy xét nghiệm này không có dấu hiệu photoshop.
Bắt đầu từ khúc này, dần dần có người tin tưởng giấy xét nghiệm này là thật.
Nhưng cũng có người ngay lập tức đặt ra nghi vấn: “Thế nhỡ đây không phải là ADN của Triệu Viện và người bảo mẫu kia, mà do ai đó muốn hãm hại Triệu Viện, tùy tay dùng tóc của mẹ mình rồi nói xằng thì sao? Quá ác độc.”
Thảo luận càng ngày càng náo nhiệt.
Có một nữ sinh có cha mẹ công tác ở Bệnh viện Số Ba không nín được mà bình luận: “Định không nói rồi, nhưng mà cuối tuần trước, Bệnh viện Số Ba quả thực có tên Triệu Viện và Trương Ngọc Phân trong danh sách mẫu xét nghiệm.”
Bình luận này vừa xuất hiện, khiến cả diễn đàn suýt thì nổ tung.
Đề tài phát triển sang một phương hướng không ai ngờ đến.
Mới đầu còn có người nghi ngờ độ xác thực của giấy xét nghiệm, trải qua hơn bình luận, đa số người đều đã xin mẫu giấy xét nghiệm này là thật. Tuy trong đó vẫn còn bình luận bác bỏ của những người hâm mộ Triệu Viện, nhưng số lượng không nhiều.
Thảo luận càng ngày càng náo nhiệt, một người nối một người suy đoán:
—— “Cho nên rốt cuộc là chuyện gì? Hoa khôi cũ là con gái riêng của cha mình và bảo mẫu?!! Tôi mới tra xét, mấy công ty lớn lớn nhỏ nhỏ nhà họ Triệu khá nổi tiếng ở thành phố chúng ta, tài sản không ít! Cha Triệu Viện tên Triệu Hoành Chí! Trời ạ! Vợ ông ta và các công nhân có biết ông ta ngoại tình với bảo mẫu, còn đẻ ra con gái riêng không?!!”
—— “Rep cmt trêи, vợ Triệu Hoành Chí chắc chắn biết rồi, không thì sao lại để Triệu Viện ở trong nhà mình nhiều năm đến thế.”
—— “Thế thì lỗ chết, thay bảo mẫu nuôi con gái riêng?”
—— “Nếu giả thiết cả nhà họ Triệu đều biết Triệu Viện là con gái riêng, vì sao anh trai Triệu Viện lại đối cổ tốt như vậy? Lớp bọn tôi trước kia ai cũng từng thấy anh trai cổ lái xe đến đón cổ.”
—— “Cmt trêи lộ là mình học lớp chất lượng năm ba rồi kìa. Mà thôi, tầm này cũng không rảnh mắng cậu bỏ đá xuống giếng với bạn cùng lớp, dù sao ở đây ai ai cũng hít drama cả...... Ai mà biết được nội bộ nhà họ thế nào, nhưng nhà họ Triệu siêu loạn thì chắc là sự thật rồi.”
—— “Ê, nghe nói anh hai của Triệu Viện là nghệ sĩ đấy, tên Triệu Mặc thì phải, xảy ra chuyện này liệu có ảnh hưởng gì đến sự nghiệp của ảnh không?”
—— “Có một vấn đề nữa, nếu hoa khôi tiền nhiệm là do Trương Ngọc Phân đẻ cho Triệu Hoành Chí, thế sao bà bảo mẫu Trương Ngọc Phân kia còn sống ở nhà họ Triệu nhiều năm thế được? (Đừng hỏi tôi là ai, Triệu Viện từng tổ chức sinh nhật ở nhà, ai cũng biết hai tháng trước Trương Ngọc Phân còn từng làm bảo mẫu ở nhà cổ)”.
—— “Không nín được, phải cảm thán một câu, bà bảo mẫu kia trêи ảnh trông xấu quắc, Triệu Hoành Chí dầu gì gia sản cũng bạc triệu mà gu kém thật đấy.”
…......
Bình luận cực đoan một câu lại tiếp một câu.
Triệu Viện vừa mới tập huấn về, giờ mới biết chuyện, mà tiêu đề của topic này được đăng từ ba ngày trước, có nghĩa là đã có vô số người trong trường và cả các trường khác nhìn thấy topic, hơn nữa còn tham dự thảo luận.
Thảo nào ban nãy lúc mới vào ánh mắt của mọi người đều có chút quái lạ.
Đến cả cô chủ nhiệm cũng có vẻ do dự, muốn nói lại thôi.
Triệu Viện vừa tức vừa thẹn, không dám xem tiếp topic này nữa, tim cô ta đập bình bịch vì tức, bàn tay nắm di động run rẩy, máu dồn lên não, trước mắt tối sầm, phẫn nộ và sợ hãi như sóng thần ập tới.
Phẫn nộ là bởi vì, cô ta không phải đứa con riêng nào hết.
Sợ hãi là vì bị mọi người phát hiện, hóa ra cô ta hoàn toàn không phải là con cái nhà họ Triệu.
Nhưng rốt cuộc là do ai làm?!
Triệu Viện tức giận vô cùng, Diệp Băng còn đang đứng trêи bục giảng trò chuyện, cô ta lại đột ngột đứng dậy.
“Triệu Viện, em làm gì đấy, ngồi xuống!”
“Lời trêи diễn đàn đều là giả!” Trái tim Triệu Viện kinh hoàng, hô lớn với cả lớp.
Cả người cô ta run rẩy, nước mắt tuôn trào.
Diệp Băng trấn an: “Triệu Viện, hay là em tới phòng giáo viên ngồi một lát với cô, chuyện trêи diễn đàn nhà trường sẽ giải quyết.”
Học sinh lớp chất lượng còn đang xì xào bàn tán chuyện này, thấy thế, tất cả đều ngừng hóng drama.
Triệu Viện ấm ức đến thế, có khi nào việc trêи diễn đàn chỉ là bịa đặt thôi?
Giây kế tiếp, Triệu Viện cầm túi xách, xông ra ngoài.
Kẻ làm ra loại chuyện này còn ai vào đây nữa, hận cô ta đến thế này chỉ có thể là Triệu Minh Khê!
===
Triệu Viện đỏ ửng mắt lao ra, lớp chất lượng xôn xao, phòng học loạn xạ bát nháo.
Diệp Băng sợ Triệu Viện nghĩ quẩn, cũng vội đuổi theo.
Cô giáo Diệp Băng đi rồi, cả lớp lại càng thêm huyên náo, có một số người không kìm được cũng chạy theo. Họ trông thấy Triệu Viện vọt lên trêи tầng.
“Vãi, học ba năm trời mới hít được quả drama lớn thế này.”
“Giấy xét nghiệm trêи diễn đàn rốt cuộc là do ai đăng? Phải thù Triệu Viện sâu đến cỡ nào nhẩy? Làm chuyện quá đà như thế!”
“Cậu thấy không đúng hay sao? Tớ thì thấy rất đáng tin mà, chủ post kia nói rõ ràng, có chứng cứ, chỉ có cái khó hiểu là sao nhà họ Triệu biết Triệu Viện là con gái riêng mà vẫn nuôi lớn cô ta trong nhà! Nói chung là loạn khϊế͙p͙, kϊƈɦ thích thật!”
“Tớ cũng thấy topic kia phải đúng đến %, mà các cậu biết gì chưa? Hôm qua ba tớ về nhà có nói, nhà tớ có hợp tác với công ty nhà họ Triệu, vụ này hình như cũng lan truyền khắp công ty nhà họ rồi! Cha của Triệu Viện hôm qua hình như cũng đã biết chuyện!”
“??? Chuyện trêи diễn đàn trường mà cũng lan đến cả mấy công ty lớn á?”
“Nghe nói là vì có người dán một bản trước cửa công ty của cha Triệu Viện.”
“............”
Giữa không khí ầm ĩ của lớp học, Bồ Sương trợn mắt há hốc mồm, nhịn không được mà nuốt nước miếng. Cô ta dường như nhận ra được điều gì - cho nên, đây là lý do dạo này Triệu Trạm Hoài không đến đón Triệu Viện nữa? Là vì phát hiện cậu ta là con gái riêng?
Nhưng thế lại càng khó hiểu, vụ của Triệu Minh Khê là sao đây?
…...
Trường học nhao nhao ồn ào, ở nhà, ông Triệu cũng đang giận dữ vô cùng.
Tối hôm qua, ông đã cảm thấy ánh mắt khi lễ tân dưới tầng chào ông “Giám đốc Triệu” có hơi kỳ quặc, sáng nay đến công ty mới biết có một tin tức chấn động —— ngày hôm qua, có người dán một mẫu giấy xét nghiệm con lên cửa công ty.
Tối qua, sau khi có mấy công nhân phát hiện ra liền nhanh chóng xé nát tờ giấy khỏi cửa, nhưng nội dung trêи giấy thì như mọc thêm cánh, đến sáng nay đã bay khắp công ty.
Bây giờ ông Triệu không hề muốn nhớ lại lúc trợ lý đầu túa mồ hôi, bước vào báo cáo với ông việc này.
Ông nhìn tờ giấy xét nghiệm nọ, sắc mặt xám ngắt, vò nó thành một cục ném xuống đất!
Ông Triệu tức đến độ nói tục: “Là đứa chó nào làm?!”
Ông hỏi trợ lý, trợ lý nào hay, vội đáp: “Để tôi tới ban bảo vệ kiểm tra camera?!”
Nhưng việc quan trọng nhất bây giờ đương nhiên không phải đi tra xem ai cố ý dán giấy trêи cửa công ty, mà là kiểm tra xem nội dung trêи giấy rốt cuộc là thật hay giả - là chuyện như thế nào?
Triệu Viện sao lại có quan hệ huyết thống với Trương Ngọc Phân được?!
Trương Ngọc Phân là người nào?
Ông Triệu nhớ mãi không ra, đến khi nghĩ tới bà bảo mẫu bình thường lười đánh răng đã bị nhà ông cho nghỉ việc, ông tức đến độ suýt tăng huyết áp.
Trợ lý do do dự dự nói thêm: “Diễn đàn trường chỗ con ngài học hình như cũng đang thảo luận việc này, đối phương đã đăng bản lên diễn đàn, bây giờ ai cũng đang bàn luận......”
“Bàn cái gì?” Ông Triệu tức đến nổi gân xanh, đi đi lại lại trong văn phòng, quăng vỡ ba cái chén.
Trợ lý hoảng hồn nhìn ông một cái, cắn răng nói: “Nói ngài tằng tịu với bảo mẫu, rồi đẻ ra Triệu Viện. Còn nói khẩu vị ngài mặn, ra tay với cả bảo mẫu.”
“....... Sao có thể?!” Ông Triệu phẫn nộ, mặt mũi đỏ tưng bừng, đỏ đến tận mang tai, tiếng hô như tiếng sư tử rống: “Ai dám nói linh tinh thì đuổi việc ngay lập tức!”
Nhưng loại tin tức ngoài luồng này là chuyện hay bị đàm tiếu say sưa nhất, chưa đầy một buổi sáng, không riêng công nhân ở công ty Triệu Hoành Chí, đến cả nhân viên công ty tòa nhà kế cũng đều cười đến sấp ngửa.
Trêи trán ông Triệu nổi gân, lúc ông lái xe từ gara về nhà, hai thanh niên ở công ty cách vách còn đang cầm cà phê nói về chuyện này: “Thật hay đùa? Lão già ở cách vách á?”
Chưa nói dứt lời, họ đã phá lên cười: “Thế có ảnh chụp của mẻ bảo mẫu kia không? Vãi, thế này á? Bảo là tuổi mà nhìn như hơn , ngoại tình với ai cũng đỡ hơn với mẻ này. Khẩu vị mặn thật!”
“......”
Ông Triệu tức đến đau tim, đóng cửa xe thật mạnh, mắt trợn trừng.
===
“Triệu Viện sao có thể là con Trương Ngọc Phân?! Bao nhiêu năm nay chúng ta hoàn toàn không nhìn ra manh mối gì!”
Cả nhà họ Triệu đều như bị sét đánh.
Việc này có thể có rất nhiều nghĩa ——
Có nghĩa là, năm xưa hai đứa trẻ bị tráo có thể là do cố ý! Cũng có nghĩa là, có thể con của họ bị người cố ý vứt bỏ, suýt thì đã bị đông chết! Đối phương lại nhét một đứa trẻ hoàn toàn không có quan hệ gì với họ vào, bao năm qua họ cho nó ăn ngon mặc đẹp, hưởng sự dạy dỗ tốt nhất, thậm chí đối phương còn làm bảo mẫu ở nhà họ nhiều năm đến thế, vẫn luôn rất gần gũi với Triệu Viện!
Đối phương ác ý cướp đi cuộc sống mà con họ đáng lẽ phải được hưởng, nhưng lại không hề bị tổn thất gì, vẫn có thể sống cùng con mình,
Nghĩ đến việc giả thiết này có tỉ lệ là sự thật, người nhà họ Triệu ai nấy đều ghê tởm, phẫn nộ vô cùng.
Nếu giả thiết này là thật, như vậy Trương Ngọc Phân chính là hung thủ, còn họ lại nuôi nấng con hộ hung thủ suốt năm trời! Hơn nữa họ còn vì quá mức yêu thương con của hung thủ mà để đến nỗi bị con đẻ quay lưng!
Mặt bà Triệu trắng bệch, ngồi sụp xuống, vẫn chưa thể hiểu nổi chuyện rốt cuộc là như thế nào.
“Quá hoang đường.” Mặt Triệu Trạm Hoài sa sầm: “Ai tưởng tượng mà quá đà thế này, lại còn lan truyền khắp nơi.”
Anh ta hoàn toàn không dám suy ngẫm giả thiết đáng sợ kia.
“Triệu Vũ Ninh đâu?” Triệu Mặc hỏi: “Nó ở trong trường, có biết chuyện không?”
Triệu Trạm Hoài đáp: “Nó không mấy khi lên diễn đàn, năm một với năm ba còn chia khu, chắc là không biết. Nhưng trợ lý Lý có nói ba hôm trước đã có bài đăng trêи diễn đàn trường bọn nó, bây giờ đang rất loạn, cũng có khi hôm nay nó đã biết rồi.”
“Rốt cuộc là chuyện quái gì đây?” Triệu Mặc bực bội vuốt tóc: “Đã có người mò đến tận weibo của em để tìm hiểu, người đại diện bảo em mau về công ty, không thì phóng viên có thể sẽ đến nhà tìm em. Em không ở nhà được đâu.”
Cơn tức của ông Triệu sôi trào như núi lửa, phải cố nén để hơi bình tĩnh lại: “Vậy mau về công ty đi! Con ở nhà e là chỉ gặp phiền hà thôi, lại cũng không giúp ích được gì.”
Bà Triệu nhặt giấy xét nghiệm lên nhìn, dần định thần lại, ôm ngực khóc hỏi: “Triệu Hoành Chí, tên khốn nhà ông, hay là ông thật sự có gì đó với Trương Ngọc Phân ——”
“Làm gì có chuyện ấy?!” Triệu Hoành Chí tức run người, không hề giữ hình tượng, nhảy dựng lên: “Dù tôi có thèm của lạ thì cũng phải tìm mấy người mẫu trẻ, Trương Ngọc Phân chỉ là một bảo mẫu, sao tôi có thể có gì đó với mụ ta được?! Bà có biết bây giờ ngoài kia người ta đang nói tôi thế nào không? Công nhân công ty tôi bây giờ đều đang cười nhạo tôi sau lưng, đã lúc này rồi, bà cũng đừng sinh sự nữa!”
Triệu Trạm Hoài lý trí hơn một chút, nói: “Bây giờ chưa khẳng định được gì cả, chỉ e là đối thủ cạnh tranh với cha cố ý bịa chuyện nữa. Nếu muốn chứng thực thì tự nhà ta phải đem tóc Trương Ngọc Phân và Triệu Viện đi xét nghiệm. Triệu Mặc, em về công ty trước, chị Vương, đỡ mẹ em lên tầng nghỉ ngơi đi.”
Rồi anh hỏi ông Triệu: “Ba, ba cảm thấy bây giờ nên giải quyết thế nào?”
Nói xong, Triệu Trạm Hoài cũng không nhịn được, hít sâu một hơi: “Không thể để dư luận tiếp tục bàn tán nữa, không thì thanh danh của ba tiêu tùng mất! Họp cổ đông tháng sau tổ chức kiểu gì? Con cũng không mặt mũi nào mà tham dự!”
…....
Ngoại tình với bảo mẫu trong nhà, việc này nói lớn cũng lớn, mà bảo nhỏ cũng nhỏ.
Nhưng vấn đề là ảnh hưởng đến thể diện ông Triệu.
Nghĩ mà xem, ông đã bao tuổi rồi, còn ngoại tình với bảo mẫu trong nhà, rồi những người trong giới sẽ nhìn ông ra sao?
Sau này lúc thương thảo, lúc đánh golf, đám đàn ông trung niên sẽ ở sau lưng cười nhạo ông thế nào?
Và cả các bà vợ trong giới, đều lắm miệng cả, chỉ sợ không đến hai ngày, chuyện này sẽ truyền khắp giới.
“Ba phải mau chóng quyết định đi.” Triệu Trạm Hoài và trợ lý đồng thời nói.
Ông Triệu bực bội cào tóc.
===
Ngạc Tiểu Hạ thấp thỏm ngồi trong lớp nhìn quanh, thấy mọi người loạn cào cào, nhất là Triệu Viện - cảm thấy thù lớn như được trả. Cô ta không nhịn được đung đưa chân, tháo tai nghe xuống.
Bây giờ chỉ việc chờ xem kịch vui thôi.
Lý do cô ta mới chỉ dùng mẫu xét nghiệm chứng minh Triệu Viện và Trương Ngọc Phân là mẹ con ruột mà chưa tung mẫu xét nghiệm thể hiện Triệu Viện và Triệu Vũ Ninh không phải chị em ruột ra là bởi - người chơi hệ đạo diễn như cô ta rất chú trọng chuyện cài cấy nhiều tầng plot twist.
Nếu tung hết tin ra trong một lần để ai cũng biết Triệu Viện không phải con gái nhà họ Triệu, mà là con của bảo mẫu - tin nóng hổi nhất lộ ra hết thì còn gì để hóng nữa.
Phải để mọi người lầm tưởng Triệu Viện là con gái riêng của ông Triệu với bảo mẫu thì mới quấy đục bể nước được.
Thấy Ngạc Tiểu Hạ cười tủm tỉm, Bồ Sương nhìn cô ta một cách kỳ dị.
Trêи người Triệu Viện xuất hiện quả dưa to bự khiến cô ta vui vẻ đến thế ư?
(瓜 dưa = bát quái = rumor/drama)
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu lúc trước Triệu Viện gặp phải chuyện như vậy, hai người họ chắc chắn sẽ tranh nhau lao ra mắng chửi người, bảo vệ Triệu Viện. Nhưng bây giờ cả hai người không một ai đứng về phía Triệu Viện, mà trái lại còn có cảm giác kɧօáϊ trá khi thấy Triệu Viện gặp họa —— rốt cuộc đây là lỗi Triệu Viện, hay là lỗi của hai người họ......
Bồ Sương bĩu môi, cảm thấy mình vẫn khác xa Ngạc Tiểu Hạ, không muốn đánh đồng bản thân mình với cô ta.
….....
Bên phía Minh Khê, lúc cô về đến phòng học, buông cặp sách thì cũng đã hay chuyện. Nguyên nhân không ai khác ngoài thành viên cốt cán của tập đoàn ăn dưa hóng thị phi: Kha Thành Văn.
Kha Thành Văn vừa trông thấy cô, mắt vụt sáng, nhanh nhảu xúm lại: “Triệu Minh Khê, chuyện trêи diễn đàn là thật hay giả thế, cậu có biết gì không ——”
Còn chưa dứt lời, cậu ta đã bị Phó Dương Hi đẩy ra.
Phó Dương Hi hầm hừ lườm cậu ta một cái, nói: “Muốn nói cứ việc nói, đừng có duỗi cổ như rùa sán lại gần, nước bọt sắp văng tới chỗ tao rồi đây này. Cậu ấy mới thi vòng loại bên khu tập huấn xong, làm sao mà biết được chuyện trêи diễn đàn?”
“Các cậu đang nói gì thế?” Trống ngực Minh Khê đập mạnh, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện xấu gì liên quan đến mình.
Cớ gì mà suốt quãng đường từ xe bus xuống cho đến lên phòng học, cô đều thấy có người đang túm tụm bàn tán.
Cô nhìn Phó Dương Hi, thấy Phó Dương Hi không định nói, bèn ngồi xuống, quay sang hỏi Kha Thành Văn: “Tóm lại là chuyện gì? Liên quan đến tôi à?”
Tinh thần hóng hớt của Kha Thành Văn thiêu đốt bừng bừng: “Chuyện nói ra thì dài!”
Minh Khê: “Thế thì cậu nói ngắn gọn thôi.”
“Sắp vào học rồi!” Phó Dương Hi không mấy vui khi thấy cô ngồi gần Kha Thành Văn đến thế, cậu nâng tay đặt trêи đầu cô, xoay đầu cô lại, thở dài: “Thích nói chuyện thì quay lưng cũng nghe được, cổ xoay mạnh thế không sợ mỏi à.”
Minh Khê nhìn Phó Dương Hi: “Hả?”
Phó Dương Hi đáp: “Là việc của Triệu Viện bên lớp chất lượng, cơ mà chuyện cô ta thì liên can gì tới cậu?”
Kha Thành Văn chen miệng, khái quát trong một câu: “Có người tung tin xấu của Triệu Viện trêи diễn đàn.”
Ba người đang nói chuyện rôm rả thì thầy Lư bước vào, vừa vào lớp đã bước đến chỗ bọn họ, than thở: “Triệu Minh Khê, cơ hội tham dự thi đua rất hiếm có, em nên tập trung học hơn mới phải! Trước khi đi tập huấn thì toàn nhìn chằm chằm bạn cùng bàn, bây giờ đi tập huấn về vẫn y chang không khác?!”
“Không thì tôi đổi chỗ cho hai đứa?”
Phó Dương Hi suýt thì đập bàn nhảy dựng lên, tức mình nói: “Lư Vương Vĩ, ông đừng có mà sinh sự!”
Minh Khê cũng hoảng sợ: “Thầy ơi, không cần đâu ạ......”
Hai câu từ chối đồng thời thốt ra.
Nói xong hai câu này, cả Minh Khê lẫn Phó Dương Hi đều cứng đờ người.
Bầu không khí xấu hổ.
Hai người đỏ hết bên tai, có tật giật mình, đồng loạt quay đầu không dám nhìn nhau.
Lư Vương Vĩ đang định nói tiếp, phía bên ngoài chợt truyền đến tiếng người xôn xao.
“Gì thế này?”
Chỉ thấy cô giáo Diệp Băng và đám học sinh lớp chất lượng cùng ùa tới đây, nhưng khác với lần gây gổ trước, lần này đám học sinh ở sau hình như chỉ đang phấn khích vì hóng thị - tất cả đều theo sau một nữ sinh.
Mà nữ sinh đứng đằng trước nọ ——
Lư Vương Vĩ nhận ra đó là Triệu Viện lớp chất lượng.
Thấy cô ta mặt mũi tái nhợt, trông tức giận đùng đùng, mắt đỏ ngầu, trong lòng Lư Vương Vĩ cảnh giác, cảm thấy cô ta định gây sự với học sinh lớp mình, thế là chưa đợi đám người đến gần, thầy đã bước lên trước hỏi: “Có chuyện gì?!”
“Đến lớp chúng tôi có chuyện gì?!”
Triệu Viện nhìn chằm chằm Phó Dương Hi và Triệu Minh Khê đang lấp ló trong phòng học, khóc không thành tiếng, nói: “Là các người làm phải không?! Ỷ thế hϊế͙p͙ người quá đáng!”
Cơn tức của Phó Dương Hi bùng lên, cậu đập bàn đứng dậy, chỉ vào bản thân, không dám tin mà hỏi: “Con bé đó nói tôi ấy à??? Định gây sự với tôi? Chán sống rồi???”
Minh Khê mới về lớp, còn chưa rõ chuyện gì xảy ra, cô nhíu mày, đăng nhập vào diễn đàn trường dưới sự chỉ đạo của Kha Thành.
Chưa đợi Phó Dương Hi ra tay, đám đàn em của cậu trong lớp quốc tế đã xông xáo tức giận hộ: “Vừa phải nhé, chuyện gì cũng đổ lên đầu đại ca bọn này là sao? Không tự nhìn lại mình đi? Đã đủ tư cách để đại ca liếc mình một cái chưa mà ảo tưởng sức mạnh?”
Trường hợp sắp náo loạn.
Thì từ thang lầu bên kia có một người bước lên, chính là trợ lý Lý Diệp của ông Triệu.
Triệu Viện trông thấy người quen, mắt lại càng đỏ.
Lý Diệp ăn diện chỉn chu bước tới, giơ danh thϊế͙p͙ ra cho Diệp Băng và Lô Vương Vĩ kiểm tra rồi nói: “Tôi là trợ lý của ngài Triệu Hoành Chí. Chuyện là vầy, ông chủ tôi bận, không đến được, nhưng việc lần này cũng đã đến tai ông chủ, ông ấy cử tôi đến xử lý.”
Tiếng ồn ào trêи hàng lang tức khắc im bặt, mọi người phấn khích mà hóng thị trong im lặng.
Họ đều đang đợi xem Lý Diệp sẽ nói gì tiếp.
Đây chính là đại diện của một nhân vật khác trong vụ thị phi lần này: Triệu Hoành Chí!
Tim ai nấy đều đập bùm bùm vì kϊƈɦ động.
Trong đám đông, có người không nén được mà hỏi: “Rốt cuộc Triệu Viện có phải là con gái riêng với bảo mẫu không?”
“Không phải.” Lý Diệp kiên quyết lắc đầu: “Có một việc mọi người không biết, cô Triệu Viện đây —— với nhà họ Triệu.”
Lời này khiến bốn phía đều kinh ngạc.
Lý Diệp nói tiếp: “Nhà họ Triệu vẫn luôn nuôi nấng Triệu Viện như con gái đẻ. Việc cô ấy có quan hệ mẹ con với bảo mẫu cũng là chuyện đến bây giờ ông chủ tôi và người nhà ông chủ mới hay. Họ cũng thấy rất kinh ngạc, cho nên cử tôi đến đón cô Triệu Viện về để xét nghiệm ADN một lần nữa.”
Mặt Triệu Viện biến sắc, hô hấp dồn dập, bất ngờ nhìn chằm chằm Lý Diệp —— sáu chữ ‘không có quan hệ máu mủ’ này, là ai sai anh ta nói ra?
Cho nên - bí mật mà cô ta liều mình muốn giấu diếm - cứ thế mà bị ông Triệu vạch trần một cách thẳng thừng?!
Người nhà họ Triệu có từng nghĩ đến chuyện sau những lời ấy, cô ta khó mà sống yên trong trường học không?
Gì gì gì???
Đám đông không load kịp thông tin, có người nhịn không được, hỏi thêm: “Nếu không có quan hệ huyết thống thì sao lại nuôi như con gái ruột?”
Lý Diệp trả lời: “Là bởi lúc mới sinh, hai đứa trẻ bị ôm nhầm. Cô Minh Khê thành trẻ mồ côi, còn cô Triệu Viện bị lầm thành con gái ruột mang về nhà. Nhà họ Triệu và cô Minh Khê đều là người bị hại! Bây giờ biết được quan hệ giữa bảo mẫu Trương Ngọc Phân và cô Triệu Viện, chúng tôi đều rất kinh hãi, nên quyết định muốn kiểm tra tính thật giả của chuyện này. Nếu là thật, nhất định chúng tôi sẽ yêu cầu bên phía bảo mẫu chịu trách nhiệm!”
Lý Diệp nói năng rành rọt, quyết đoán.
Anh ta vừa dứt lời, đám đông trêи hàng lang ngay lập tức tưởng tượng ra được vô số vở kịch.
Từng câu từng chữ vừa rồi đều đủ khiến người khác trợn mắt vì kinh ngạc.
Nói cách khác, năm trước ôm nhầm con, Triệu Minh Khê mới là thiên kim hàng thật giá thật, Triệu Viện là tu hú chiếm tổ, nhưng lại bị nhà họ Triệu lầm thành thiên kim tiểu thư thật mà yêu chiều.
Bây giờ, phát hiện ra bảo mẫu vẫn luôn sống ở nhà họ Triệu rất có thể chính là mẹ đẻ của Triệu Viện - cũng tức là hung thủ tráo con năm xưa?
Lượng tin tức quá lớn! Tất cả mọi người đều hoảng hốt đến cùng cực.
Lý Diệp cố gắng bình tĩnh.
Trước lúc anh ta tới, ông Triệu và Triệu Trạm Hoài đã ra quyết định. Việc đã đến nước này, chuyện quan trọng nhất là phải bảo vệ thể diện của công ty và hình tượng của ông Triệu, không thể để lời gièm pha ông Triệu ngoại tình với bảo mẫu tiếp tục lan truyền nữa.
Vậy thì chỉ còn một cách cuối cùng —— công khai việc ông Triệu và Triệu Viện không có quan hệ máu mủ.
Bây giờ trong đầu người nhà họ Triệu chỉ còn biết nghĩ đến mẫu giấy xét nghiệm nọ, ai còn rảnh quan tâm tâm trạng đứa con gái (có thể là) của hung thủ.
Sắc mặt Triệu Viện trắng bệch, cô ta nhìn chằm chằm Lý Diệp, giờ phút này, cô hiểu được, mình đã trở thành quân tốt bị thí.