Em Chỉ Mình Anh Nuông Chiều

chương 94: cuộc sống sau kết hôn (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lương Yến Tân không thích tham gia các buổi tiệc tùng, điều này Ôn Thư Du vô cùng rõ ràng, vừa hay cô cũng không mấy hứng thú với những hoạt động như thế này.

Nhưng dường như mọi việc đã thay đổi sau khi kết hôn.

Ví như số lần anh tham dự các buổi tiệc nhiều hơn trước kia, và lần nào anh cũng nhất quyết phải đưa cô đi cùng.

Mặc dù mỗi lần anh đều thể hiện ghen tị ra mặt khi thấy cô ăn mặc xinh đẹp yểu điệu đi dự tiệc, nhưng nội tâm lại cực kỳ mâu thuẫn không kìm được mua thêm cho cô càng nhiều lễ phục cao cấp.

Số lần như vậy ngày càng nhiều, cuối cùng Ôn Thư Du cũng có phản ứng. Cô cảm nhận được mặt ngây thơ của Lương Yến Tân, lúc đó anh giống như một đứa trẻ mang theo món đồ chơi mình yêu thích nhất đến nhà bạn chơi.

Đương nhiên, nếu người khác biểu hiện sự yêu thích và mơ tưởng đến món đồ chơi đó, đứa bé sẽ vừa đắc ý vừa mất hứng.

Ngay cả những người bạn thân của anh cũng nhận thấy điểm không thích hợp, ai nấy đều tỏ vẻ cực kỳ phẫn nộ với hành vi “khoe vợ” của anh.

“Khoe một vừa hai phải thôi, nghĩ cho kẻ độc thân như bọn tôi với chứ!”.

“Trâu già gặm cỏ non thì đừng có khoe khoang”.

“Cậu nghĩ ai cũng có may mắn như cậu hả?”.

Đối mặt với sự lên án đồng loạt của mọi người, Lương Yến Tân còn cố tình bày ra vẻ đắc ý thản nhiên, chẳng thèm quan tâm đến người khác.

Vì thế những lần tham gia các buổi tiệc ngày càng nhiều nhưng số lần đám bạn bè của anh tụ họp lại ít đi. Có một lần cả đám khó khăn lắm mới tụ tập, có người hút xì gà, có người hút thuốc lá, thấy anh vẫn không nhúc nhích bèn hỏi: “Đổi khẩu vị rồi hả?”.

“Cậu ấy hoàn lương, không hút từ lâu rồi”.

Lương Yến Tân không phản bác, chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn người vừa nói một câu: “Vợ tôi không cho hút”.

Xung quanh lập tức im lặng.

“Hả, không phải chứ, bị vợ quản nghiêm thế luôn?”.

Anh khẽ cong khóe môi cười: “Quá khen”.

Từ hôm đó, tin tức Lương Yến Tân bị vợ quản nghiêm lan truyền khắp nơi.

Tin tức thêm mắm dặm muối, Ôn Thư Du không thể không phải đón nhận những ánh mắt hâm mộ lẫn ghen tị. Trong giới này, phần lớn đều cảm thấy phiền phức với những lời cảy nhảy của phụ nữ bên cạnh mình, với địa vị của Lương Yến Tân mà lại hãnh diện khi bị vợ “quản nghiêm” thì đúng là hiếm thấy.

Đối mặt với sự hâm mộ chân thành hoặc chua chát xung quanh mình, Ôn Thư Du chỉ còn biết lặng lẽ tiếp nhận.

Mấy người phụ nữ đó còn giữ lại không cho cô đi, hơn nữa còn rủ nhau tán gẫu vô cùng thân thiện. Ví dụ như bàn luận bạn trai hoặc chồng mình ra sao, gần đây mua được món đồ gì mới, cuối cùng còn không quên nịnh nọt cô, có lẽ bên trong đều lặng lẽ so đo cao thấp tiền tài phú quý.

Bởi phần lớn thời gian đều học ở nước ngoài nên trước đây Ôn Thư Du chưa từng tiếp xúc với những kiểu người như vậy, hay nói đúng hơn là chưa từng lấy thân phận “bà Lương” để tiếp xúc với họ. Hiện giờ người đã bị kéo vào cái vòng luẩn quẩn này khiến cô chỉ cảm thấy nhạt nhẽo cực điểm.

Nhưng xuất phát từ phép lịch sự, cô không thể biểu hiện hết cảm xúc ra mặt mà chỉ duy trì nụ cười trên khóe môi lắng nghe câu chuyện, thỉnh thoảng sẽ bê tách trà lên nhấp một ngụm.

“Tôi không biết chuyện gì cả, đột nhiên anh ấy nói mua một căn biệt thự ven biển tặng tôi”. Người nọ nói xong, ánh mắt đột nhiên chuyển sang Ôn Thư Du: “Thư Du, có phải cô cảm thấy chúng tôi nói chuyện hơi nhàm chán không?”.

“Không có”. Cô từ từ đặt tách trà xuống, cong mắt cười: “Biệt thự ven biển rất đẹp”.

“Người khác nói thì thôi, cô nói vậy khiến tôi thấy ngượng đó. Lương thiếu tặng cho cô trang viên Vân Phù mới khiến người ta hâm mộ”.

Ôn Thư Du thở dài trong lòng, đang chuẩn bị muốn tìm một lý do thoát thân thì bất ngờ phát hiện mọi người đều trở nên im lặng.

Như có dự cảm, cô bình tĩnh xoay người lại, thấy Lương Yến Tân đang đi về phía này.

Vẻ mặt cô thoáng chốc như được đại xá, chậm rãi đứng lên.

“Qua bên kia ngồi nhé?”. Giọng điệu của anh mang theo ý tứ hỏi ý kiến nhưng bàn tay đã ôm lấy eo cô.

“Vâng”. Ôn Thư Du nhẹ lòng, xoay người lịch sự chào hỏi với mấy người ở lại, sau đó đi theo Lương Yến Tân đến chỗ mấy người bạn.

Đi được vài bước, cô nhớ đến ánh mắt của mấy người phụ nữ vừa rồi bèn không nhịn được hừ nhẹ một tiếng, “Tròng mắt của họ đều muốn dính chặt trên người anh”.

Trước đây, phần lớn phụ nữ đều chỉ dám nhìn anh mà không dám tiến lên, dù sao thì bên cạnh Lương Yến Tân cũng chưa từng có phụ nữ, mà anh cũng chưa từng nể mặt người ta. Nhưng giờ đây anh đã kết hôn, việc này trái lại càng khiến nhiều người như bắt được tia hy vọng, ánh mắt một đám phụ nữ nhìn theo càng nóng rực thèm muốn hơn so với trước kia.

“Không nhận ra”. Anh nâng tay cô đưa đến bên môi hôn một cái, sau đó nhẹ nhàng véo tay cô, buồn cười nói: “Em ghen à?”.

Ôn Thư Du hơi nâng cằm: “Một chút”.

“Thì ra em ghen cũng lấy lệ vậy hả”.

Lúc này cô mới không nhịn được bật cười.

Sáng ngày hôm sau, Ôn Thư Du vốn dĩ vẫn còn mơ màng buồn ngủ chưa muốn dậy, nhưng ngay lập tức đã bị một câu của Lương Yến Tân đánh thức.

“Một hòn đảo?”.

Cả người cô chui rụt lại dưới tấm chăn màu trắng, mép chăn che nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt to tròn kinh ngạc.

Đôi mắt hạnh long lanh vừa mờ mịt vừa buồn ngủ, Lương Yến Tân bị dáng vẻ đáng yêu của cô hạ gục bèn cúi đầu đến hôn cô.

Ôn Thư Du bị quấn chặt trong chăn, chân tay không thể cử động, chỉ có thể tùy ý mặc anh hôn mình.

Nụ hôn kết thúc, anh bình ổn lại nhịp thở, chậm rãi giải thích: “Ừ, tặng cho em”.

“Nhưng mà, vì sao đột nhiên lại tặng em?”. Ôn Thư Du gạt chăn ra. Vừa rồi anh nói mua một hòn đảo làm quà tặng, cô còn tưởng chính mình nghe lầm.

“Em nói thích biển mà? Đình Thành không có biển nên chúng ta không đổi sang một căn biệt thự có biển riêng được. Thay vì mua một căn hộ như vậy ở thành phố khác thì mua tặng em một hòn đảo sẽ tốt hơn”.

Cô ngẩn người, nhớ lại câu nói bâng quơ không suy nghĩ gì của mình trước khi kết thúc chuyến trăng mật.

“Anh đã muốn mua ngay lúc ấy à?”.

Lương Yến Tân “Ừ” một tiếng, “Đúng lúc có buổi đấu giá nên anh mua được một chỗ. Hòn đảo ở Úc, trên đó đã có phòng ốc và vật dụng đầy đủ, nhưng chúng ta có thể sửa lại. Đến lúc đó anh sẽ tuyển hai kiến trúc sư giúp em, quy hoạch toàn bộ lại một lần, em muốn trang hoàng thế nào cũng được”.

Vốn dĩ anh không muốn nói với cô sớm như vậy, nhưng tối qua nghe được cuộc đối thoại của cô với người khác khiến anh đột nhiên thay đổi ý định.

Ôn Thư Du lập tức trở dậy, ngồi im nhìn anh.

Thấy thế, người đàn ông cũng thản nhiên nhíu mày nhìn cô.

Khóe môi cô mấp máy nhưng chẳng thể nói thành lời.

“Đơ rồi à?” Anh mỉm cười, không biết đang nghĩ đến điều gì mà đôi mắt anh ánh lên vẻ kỳ bí.

Một lúc sau, anh đứng dậy quay lưng về phía cô, rủ mắt cài tay áo, dáng vẻ “bâng quơ” bổ sung thêm, “Nếu em thích biển, mấy căn biệt thự ven biển cũng chẳng mấy thú vị”.

Biệt thự ven biển? Cụm từ này sao lại quen thuộc như vậy.

Đột nhiên, Ôn Thư Du nhớ lại cuộc đối thoại với người khác tối hôm qua. Đối phương nói chồng chưa cưới tặng cho cô ta một căn biệt thự ven biển. Cô chỉ đáp lại một câu “Rất đẹp” xuất phát từ phép lịch sự nhưng chắc chắn Lương Yến Tân đã nghe thấy ở khoảng cách gần.

Ôn Thư Du vô cùng sửng sốt. Chỉ vì thế thôi sao?

… Nhưng cô cũng chẳng lạ gì, đây không phải là lần đầu tiên anh làm như vậy.

Trong giới này, rất nhiều người vì muốn lấy lòng bạn gái hoặc theo đuổi phụ nữ mà bỏ ra số tiền rất lớn, ăn chơi trác táng… đó đã chẳng còn là điều gì lạ lẫm, đôi khi nó cũng là một thủ đoạn chứng minh tài lực của kẻ có tiền.

Nhưng cô không ngờ Lương Yến Tân cũng sẽ làm chuyện như vậy, mặc dù động cơ của anh và bọn họ không quá giống nhau.

Sau khi yêu nhau, cô luôn nhận được rất nhiều món quà anh tặng. Ban đầu cô vẫn chưa phát hiện điều gì bất thường, nhưng trong cảm xúc vui vẻ cảm động, cô vẫn cảm thấy bất lực vì anh mua quá nhiều.

Sau này, cô mới phát hiện, hình như cô vẫn luôn là nguyên nhân trung tâm của mỗi món quà đó.

Ví như có ai đó tặng bạn gái một chiếc dây chuyền có một không hai thì ngày hôm sau Lương Yến Tân nhất định sẽ tặng cô một chiếc còn tốt hơn.

Vì thích, cũng vì muốn trân trọng tâm ý của anh nên nếu món quà đó là quần áo hay trang sức, cô sẽ diện nó ngay lập tức. Và rồi chẳng mấy chốc tin tức ấy sẽ truyền đi khắp nơi.

Hết lần này đến lần khác, cuối cùng cô cũng nhận ra được tâm tư của anh.

Ngay cả Khúc Vân Chu cũng cười cô: “Cậu không biết đấy thôi, hiện giờ mà nhắc đến độ chịu chi cho phụ nữ ấy mà, Lương Yến Tân nhận số hai không ai dám nhận số một”.

Mọi người trong nhà cô và cả Dư Âm Dung đều suy nghĩ trái ngược với cô. Bọn họ sẽ luôn vui mừng khi nghe thấy những tin tức kiểu này. Mỗi lần ra ngoài gặp gỡ bạn bè, bọn họ đều vô cùng hớn hở, cực kỳ hưởng thụ lời khen và ánh mắt hâm mộ của mọi người xung quanh.

Ôn Thư Du lấy lại tinh thần, đứng dậy đi đến bên giường khom người nhào lên tấm lưng rộng lớn của người đàn ông.

Lương Yến Tân bất ngờ nên hơi mất đà đổ về phía trước, tiếp theo liền đưa tay giữ chặt lấy cô.

“Lại nghịch nữa?”. Anh ra vẻ nghiêm khắc, một bàn tay nhanh lẹ giữ chân cô, tay còn lại xoa nhẹ trên cổ cô, “bị ngã thì sao?”.

“Anh đỡ được em rồi đấy thôi”. Cô cười hì hì, thanh âm làm nũng ngọt ngào như rót mật.

Ý cười chợt lóe qua đáy mắt anh.

Ôn Thư Du ghé trên vai anh, hỏi: “Anh tặng em món quà này là vì tối qua nghe thấy lời em nói phải không?”.

“Em nói gì?”. Lương Yến Tân vẫn giữ giọng điệu vô cùng thản nhiên.

“Là lúc em nói với người ta biệt thự ven biển rất đẹp ấy”.

“Cách xa quá, anh không nghe thấy”.

“Em cũng chưa nói là ai nói và nói khi nào mà anh đã bảo cách quá xa”. Cô thẳng thừng vạch trần anh, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ vỗ vai anh, sau cùng còn kích động đến mức cắn nhẹ vành tai anh.

“Chú Lương à, đã hơn ba mươi rồi có thể chững chạc một chút được không?”.

Hô hấp của Lương Yến Tân nghẹn lại một chút.

Cho đến khi cảm xúc bên vành tai truyền ra khắp cơ thể, anh mới biết cô đang làm gì. Cô cắn rất nhẹ, hơn nữa gần như đã nhả ra ngay lập tức. Nhưng trận run rẩy dữ dội như cuồng phong đã ập đến trước khi con bướm xinh đẹp kịp vỗ cánh bay.

Anh hơi nheo mắt, nghiêng đầu khẽ cười một tiếng: “Chê anh già hử?”.

“Già… càng già càng dẻo dai!”. Ôn Thư Du đột ngột lùi về phía sau, khó khăn cười khan hai tiếng.

Nhưng mà, câu trả lời này hình như không đúng lắm thì phải…

“Càng già càng dẻo dai?”. Anh buông lỏng tay, lùi về sau hai bước thả cô xuống giường, tiếp đó xoay người áp lên thân thể cô: “Nào, vậy thử xem nhé?”.

“Không thử không thử, anh đã khỏe lắm rồi, không cần thêm nữa đâu!”. Nói xong, Ôn Thư Du vội vàng xoay người muốn chạy trốn.

Mắt cá chân đột nhiên bị giữ chặt, người đàn ông nắm lấy kéo cô trở về: “Anh không thể phụ lòng mong đợi của vợ mình được”.

Bàn tay anh cố ý siết chặt vùng da trên eo cô khiến cô vừa cười vừa nhỏ giọng rên rỉ, cuối cùng thứ còn lại chỉ là ánh mắt chứa lệ cầu xin tha thứ.

“Không chơi nữa, không chơi nữa, em nhột quá!”.

Trêu đùa một lúc, Lương Yến Tân mới chịu “từ bi” buông tha cho cô, nụ hôn dịu dàng rơi xuống thái dương đến hàng mi rồi rơi xuống khóe môi, dấn từng chút từng chút, mưu đồ gây rối rõ ràng nhưng vẫn mang theo mấy phần kiên nhẫn.

Bỗng nhiên, anh lên tiếng hỏi: “Em thích món quà này không?”.

Ôn Thư Du mở mắt, trả lời thật lòng: “Thích”.

Sao lại không thích được chứ? Cô chẳng hề có sức chống cự nào trước những việc làm lặng lẽ và tấm chân tình luôn khắc ghi sở thích của cô từng giờ từng phút của anh. Rõ ràng cuộc sống mỗi ngày đều nhẹ nhàng ngọt ngào như nước trái cây, nhưng vẫn khiến cô cảm nhận như cắn vào một trái chín mọng.

Sự ngọt ngào không báo trước bắt đầu khi anh biến những điều vô cùng nhỏ nhặt thành niềm vui bất ngờ.

“Nhưng anh thật sự không cần mua cho em nhiều đồ như vậy đâu, hơn nữa đó còn là một hòn đảo…”.

Mặc dù hòn đảo đó cũng không có giá trên trời nhưng vẫn khiến cô cảm thấy anh giống như một vị hôn quân tiêu tiền như nước vì người đẹp.

Lương Yến Tân dịu dàng cúi xuống hôn cô, đẩy lời cô vừa nói trở về: “Anh tặng quà cho em, chỉ cần nói thích là được”.

“Thế… nếu em không thích thì sao?”. Ôn Thư Du nín cười hỏi.

Anh ra vẻ hung hăng cắn môi cô, vẻ lạnh lẽo thoáng qua khi anh nhướng mắt lên, “Không thích cũng phải nói thích”.

Cô nhìn gương mặt anh gần trong gang tấc, vẫn là cảm giác rung động như lần đầu gặp anh.

“Cảm ơn anh, em rất thích món quà này”. Ôn Thư Du ôm cổ anh, ánh đèn chiếu rọi đáy mắt sáng ngời khi cô ngẩng mặt lên, “Đương nhiên, em thích nhất vẫn là anh, vì đó là món quà anh tặng nên em mới thích”.

Trước khi anh cúi đầu hôn cô lần thứ hai, cô đã tiến đến thưởng cho anh một nụ hôn trong ánh nhìn đắm đuối, trong trẻo.

“Là thích thật sự, không phải là “không thích cũng phải nói thích””.

Truyện Chữ Hay