Lễ trưởng thành kết thúc, vài người say khướt bước ra khỏi quán ăn, Ôn Lãng Dật được cử đi đón đã dừng xe ngoài cửa.
“Sao lại say đến mức này?”. Ôn Lãng Dật vốn đứng chờ bên cạnh xe, nhìn thấy bóng dáng ba cô gái thì nhíu mày đứng thẳng dậy, lập tức đi tới.
“Ăn mừng mà”. Ôn Thư Du mơ hồ nói: “Có gì đâu mà anh ngạc nhiên”.
Ôn Thư Du và Tống Gia Ninh bằng tuổi, vì hai cô gái muốn cùng nhau ăn mừng lễ trưởng thành nên đã cố ý tổ chức tiệc mừng vào sinh nhật của người sinh sau, lúc này sinh nhật lần thứ mười tám của Tống Gia Ninh đã qua hơn ba tháng.
Sau khi trả lời anh trai mình, Ôn Thư Du được đối phương dìu ngồi vào ghế sau xe, Tống Gia Ninh đang muốn ngồi theo vào thì bước chân đột nhiên dừng lại, thân hình còn lắc lư, dáng vẻ liêu xiêu không vững.
Một cánh tay đột nhiên vươn ra đỡ lấy cô.
Tống Gia Ninh chớp mắt cố xua đuổi cơn say, ánh mắt có chút lo lắng quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang đỡ mình. Người đó mặc một chiếc áo len mỏng cao cổ bên trong áo khoác, khí chất trầm ổn ôn hòa khiến cô nhớ đến người mẫu nam đã nhìn thấy trên tạp chí hai ngày trước.
Cô mơ màng đánh giá, người mẫu nam ấy cũng mặc trang phục tương tự, nhưng dường như không đẹp bằng anh.
Bình thường cô hơi sợ người anh trai này của Thư Du, rõ ràng đối phương đối với cô cũng rất khách sáo và dịu dàng, nhưng ở trước mặt anh cô lại không thoải mái như khi đối mặt với Ôn Trị Nhĩ.
Giờ đây sau khi uống say, cô cảm thấy đối phương hình như cũng không xa cách lắm.
Tống Gia Ninh lắc đầu, nhưng càng lắc đầu càng choáng váng, từng cơn gió thổi qua, hơi rượu càng nồng đậm.
“Sao không lên xe?”, anh hỏi.
Cô giơ tay xoa hai má và thái dương bị gió thổi lạnh, say đến mức không nói rõ lời: “Em… em hình như bị rơi mất gì rồi”.
Nói xong, tay cô giãy giụa, xoay người lảo đảo hai bước rồi mới lùi ra sau.
“Là thứ gì? Anh lấy giúp em”. Dù sao đây cũng là bạn thân của em gái anh, mấy năm nay Ôn Lãng Dật đã quen với việc chăm sóc thêm cả cô nhóc này.
“Không cần đâu”. Tống Gia Ninh xua tay, vịn cửa đi vào.
Anh khẽ nhíu mày, không thể yên tâm nên xoay người khóa cửa xe trước, sau đó nhấc chân sải bước đi vào trong.
Hầu hết khách hàng của nhà hàng tư nhân này đều là khách quen giới thiệu, ngoài việc mở cửa nửa buổi trưa, bữa tối và trà chiều, cứ đến khi mặt trời lặn thì nó sẽ trở thành một quán ăn rất yên tĩnh.
Lúc này không nhiều người lắm, hành lang dẫn đến phòng riêng lại càng vắng vẻ, bởi vậy bóng dáng mảnh khảnh kia trở nên vô cùng nổi bật.
Ôn Lãng Dật đi vài bước tới phía sau cô.
“Bị rơi gì vậy?”. Anh thở dài, say thành như vậy rồi còn có thể nhớ rõ mình mất cái gì, làm sao tìm về được đây?
Tống Gia Ninh ngã xuống ghế sô pha tìm kiếm một lúc, cuối cùng giơ tay cầm di động lên lắc lắc: “Tìm, tìm được rồi!”.
Kết quả là cô không kiểm soát được biên độ vung tay nên hất đổ ly rượu đang đặt trên bàn, rượu bên trong còn phân nửa chảy tràn ra mặt bàn, đồng thời cũng sắp chảy dọc theo cạnh bàn xuống người cô.
Ôn Lãng Dật tiến lên một bước, nắm chặt cánh tay cô kéo người lên: “Cẩn thận”.
Trọng tâm của cô gái nhỏ không ổn định thuận thế nhào vào ngực anh, hai tay kéo vạt áo anh.
Anh sửng sốt, bàn tay đỡ lấy tay cô chợt buông lỏng theo phản xạ rồi dừng giữa không trung, ngập ngừng không dám ôm lấy cô.
“Đứng không vững à? Em đứng dậy trước được không?”. Anh khẽ cúi đầu, vừa vặn nhìn thấy màn hình điện thoại di động trong tay cô sáng lên, câu nói hiển thị trong hộp thoại tin nhắn lập tức đập vào mắt.
[Lễ trưởng thành vui vẻ! Hôm nay có trao nụ hôn đầu không?]
Vẻ mặt Ôn Lãng Dật cứng đờ, lập tức bật cười, thầm lắc đầu mấy cô nhóc này.
“Đứng, đứng vững… đứng vững nào…”.
Chóp mũi ngửi được mùi thơm dễ chịu, cực nhẹ, mùi hương này dường như xông thẳng từ khoang mũi đi vào tận phổi, dần dần trấn an hơi thở mơ màng kích động.
Cảm giác khi gò má chạm vào không hề trơn mịn, nhưng mát lạnh rất thoải mái, cô không nhịn được cọ mấy cái. Dĩ nhiên cô không thể nhận ra dáng vẻ hơi cứng ngắc của người đàn ông trong tình trạng say khướt như vậy.
Tống Gia Ninh luôn có thói quen che giấu sự thật mình say rượu, vì thế dù cô gật đầu lung tung dựa vào “bức tường” trước mặt, nhưng tiềm thức vẫn bị tiếng rung của điện thoại thu hút.
Cô nhíu mày, mở mắt nhìn thoáng qua tay phải.
Màn hình điện thoại sáng lên với hai thông báo. Cô đưa mặt lại gần, cố gắng tập trung nhìn, chậm rãi cao giọng đọc to từng câu từng chữ.
Ồ… Hóa ra là tin nhắn chúc mừng.
Nụ hôn đầu?
Đúng vậy! Cô đã mười tám tuổi rồi, còn chưa có nụ hôn đầu tiên, chưa có nổi một mối tình vắt vai. Ngày nào đi học cô cũng bị đám bạn học, những đứa có cuộc sống tình cảm phong phú quá mức cười nhạo.
Một số người thậm chí còn chúc cho cô: “Tống à, hy vọng cậu có một đêm tuyệt vời vào lễ trưởng thành”.
Cô suy nghĩ mông lung đến mức không để ý thấy người đàn ông cau mày bất lực.
“Bây giờ, mấy giờ rồi?”. Tống Gia Ninh tỏ vẻ mặt không cam lòng vỗ vào bức tường rắn chắc trước mặt.
Một lát sau, một giọng nói truyền đến phía đỉnh đầu: “ giờ ”.
“Còn… phút là sang ngày mới rồi à?”.
Ôn Lãng Dật trầm mặc.
Giờ là giờ , còn phút là đến giờ sao?
Nhưng vốn dĩ nói chuyện với người say đã là uổng phí công sức. Anh không chỉnh cô, mà hai tay ôm bả vai cô đỡ cô đứng thẳng dậy, sau đó xoay người chuẩn bị mở cửa phòng ra ngoài.
Vạt áo bỗng nhiên bị kéo căng, tay anh dừng lại, quay đầu nhìn cô.
“Anh… là ai?”.
Anh không biết từ khi nào cô đã dựa gần như vậy, cô gái nhỏ ngẩng mặt dùng ánh mắt mất tập trung cố gắng nhận diện anh.
“Anh…”.
“Không quan trọng”. Cô mỉm cười hì hì che môi anh lại.
Ôn Lãng Dật chợt im lặng, ánh mắt khẽ lay động, thật vất vả mới có thể trấn tĩnh.
“Không quan trọng…”. Tống Gia Ninh hơi sững sờ, nhưng nhanh chóng xốc lại tinh thần: “Đẹp là được”.
Giây tiếp theo, cô buông tay ra rồi kiễng chân lên hôn anh.
Anh hoàn toàn không ngờ tới, lại càng không phòng bị. Anh bị cô ôm chặt lấy cổ không thể không cúi đầu, cho đến khi cảm giác nóng bỏng mềm mại trên môi khiến da đầu căng thẳng vô thức, anh mới nhận thức được chuyện gì đã xảy ra.
Khoảnh khắc trì trệ này đã cho cô cơ hội được voi đòi tiên.
Cô muốn là một người vô sự tự thông, nhưng còn thiếu một chút thiên phú. Môi lưỡi tiếp xúc đôi khi còn vội vàng và lúng túng nhưng lại khiến anh cảm thấy tê dại đến mức rùng mình, gân xanh trên mu bàn tay dồn dập nổi lên.
Tựa như các giác quan đều được đánh thức rồi dần lan tỏa ra xung quanh. Cô dán sát vào cơ thể anh, hơi thở gấp gáp của cô và cả hơi ấm của lòng bàn tay đặt trên gáy anh.
Anh chỉ coi cô như em gái mình, ấn tượng nhất về cô là tính cách vui vẻ, phóng khoáng, cũng có vài lần vì người nhà lạnh nhạt mà cô lộ ra vẻ dễ bị tổn thương.
Bởi vậy trong mắt anh các cô vẫn còn là trẻ con.
Ấn tượng sâu sắc nhất trong trí nhớ của anh là vào ngày sinh nhật lần thứ mười tám, cô không có gia đình ở bên, càng không nói đến một dạ tiệc khiêu vũ. Trước mặt người khác, cô vẫn cười nói vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng cũng chính cô là người bỏ đi giữa bữa tiệc sinh nhật mà nhà họ Ôn chuẩn bị cho mình.
Tình cờ anh ra ngoài hành lang để nhận cuộc gọi từ đối tác làm ăn, lúc xoay người lại vừa đúng lúc nhìn thấy cô gái nhỏ bước ra khỏi nhà vệ sinh, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe vì khóc.
Bốn mắt nhìn nhau, anh bình tĩnh quay mặt đi nói chuyện với người ở đầu dây bên kia, coi như không nhìn thấy cô, tránh cho cô cảm thấy xấu hổ.
Chờ anh cúp điện thoại quay lại, tất cả những gì anh thấy là cô đang mỉm cười nhận lấy chiếc bánh sinh nhật từ tay Ôn Trị Nhĩ, giống như vừa rồi chẳng hề xảy ra chuyện gì.
Ý thức đột nhiên quay trở lại.
Thời gian rất ngắn nhưng nó luân chuyển rất chậm, cảm xúc xộc thẳng lên não, anh nắm mạnh vai đối phương đẩy người ra.
Nhưng người trước mặt đã say mèm, nửa người cô mềm nhũn như bùn, anh còn phải đỡ lấy cô không thể buông tay.
Tống Gia Ninh ngây người ngẩng đầu lên, dùng đầu lưỡi liếm đôi môi ửng hồng như chưa thỏa mãn, cuốn theo càng nhiều dấu vết ướt át.
Đôi má cô gái ửng hồng, lông mày và đôi mắt mờ đi vì ánh sáng trên đỉnh đầu.
Một cô bé?
Có lẽ cô không còn là một cô bé nữa.
Giọng nói của Ôn Lãng Dật rất bình tĩnh: “Đừng làm chuyện khiến mình sau khi tỉnh rượu phải hối hận”.
“Tại sao lại đẩy em ra…”. Hình như có người đang nói chuyện, nhưng đầu óc Tống Gia Ninh dường như đã dừng lại, căn bản không tiếp nhận được, cô chỉ biết nụ hôn vừa mới bắt đầu đã bị cắt ngang.
Cô cảm thấy mình có lẽ đã hôn đúng chỗ. Hơi mỏng và mềm mại, khoảnh khắc chạm vào chớp nhoáng ấy khiến chân cô gần như mềm nhũn, da đầu như có một luồng điện cực nhỏ chạy qua.
“… Em có tiền mà”. Cô đột nhiên nói, mi mắt run rẩy rũ xuống.
Những sợi tóc mai vương trên khóe môi mím chặt, vẻ mặt cô gái nhỏ kiên quyết gần như cố chấp.
Có tiền? Cô sẽ lấy tiền để mua chuộc anh sao?
Ôn Lãng Dật không đến mức tức giận hay muốn cười, chỉ có chút đau đầu. Nếu hôm nay không phải anh ở đây thì sao? Chẳng lẽ cô cũng không hề phòng bị, không biết trời cao đất dày mà đặt mình vào nguy hiểm như vậy à?
Dù đã trưởng thành nhưng tâm tính vẫn là một cô bé mà thôi.
Anh buông một tay đang nắm lấy vai cô để xoay nắm cửa, nhưng lại bị cô gái say rượu lợi dụng, bất ngờ dán vào ngực anh.
“Tống Gia Ninh”. Lần đầu tiên anh gọi đầy đủ tên cô: “Nhìn rõ xem anh là ai, anh không phải là người mà em có thể làm như vậy, hiểu không?”.
Tuy nhiên, trước sự gấp gáp và cơn say, Tống Gia Ninh đã bị thôi thúc bởi sự bốc đồng, cô lẩm bẩm một câu “Đừng nói nữa”, sau đó lại kiễng chân hôn lên.
Cô cảm thấy cảm giác khi nãy rất tốt, sau khi mất đi lý trí, cô chỉ muốn làm theo bản năng để thỏa mãn bản thân.
Ôn Lãng Dật nhanh chóng quay mặt đi, cảm giác nóng ẩm rơi xuống bên cằm.
“Tống Gia Ninh, dừng lại”.
Cô cọ môi mình dọc theo cằm của người đàn ông, cuối cùng há miệng nhẹ nhàng cắn một miếng.
Cơ thể anh lập tức căng cứng, hô hấp cũng cứng đờ.
Những phản ứng này đã bị cô phát hiện, cô mượn ưu thế giày cao gót mà nhón chân lên, dồn sức vào bàn tay ôm sau gáy anh.
Hai đôi môi đột nhiên áp vào nhau, Tống Gia Ninh dùng sức hơi quá, nhưng cảm giác tê dại lạ lẫm khiến cô cảm thấy rất sung sướng.
Cô không nhịn được híp mắt nỉ non, nhẹ nhàng cọ trên môi anh.
Bàn tay Ôn Lãng Dật nắm vai cô đột nhiên dùng lực siết chặt, lý trí bị dáng vẻ hiện giờ của cô và cảm giác trên môi thừa cơ chiếm lĩnh rồi dễ dàng sụp đổ.
Trong nháy mắt, trong đầu anh hiện lên đôi mắt kinh ngạc ửng đỏ của cô.
Mặc dù chỉ dao động trong chớp mắt, nhưng nó cũng đủ để khiến anh không thể kiềm chế được giơ một tay giữ chặt lấy cô, cúi đầu nặng nề ngấu nghiến đôi môi cô, dòng điện nhỏ bé như muốn nghiền nát xuyên qua da thịt.
Nhưng cũng chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi ấy mà thôi.
Giây tiếp theo sau khi đáp lại nụ hôn của Tống Gia Ninh, anh giữ chặt gáy cô mạnh mẽ lui về phía sau, đồng thời đẩy người ra.
Anh thở hổn hển, cảm giác tội lỗi ào tới như thủy triều cuồn cuộn.
“Dừng lại ở đây thôi”. Anh nhắm mắt thở dài giữa bao cảm xúc hỗn độn và khó chịu.