Em Chỉ Là Cô Gái Làm Văn Được 7 Điểm

chương 42

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hàn Thiên nhìn căn biệt thự trước mặt mình mà nhoẻn miệng cười , người mà anh cần đang ở phía trong đó , người mà anh đã dành rất nhiều tình cảm .

Bức tường vây xung quanh cao đến mét , nhìn sơ cũng tưởng tượng ra độ nguy hiểm của Tiểu Phong .

Nhưng dù có là mét cũng không thể ngăn chặn được cảm xúc trong lòng anh . Tiểu Oanh Oanh là lí do duy nhất để anh đến đây , là lí do duy nhất để xóa mờ đi khoảng cách giữa hai người .

Anh chờ đến khi đêm đến mới tiến hành kế hoạch , không gian yên ắng bao trùm bởi bóng đêm tĩnh mịch . Bên trong bức tường cao quá khổ ấy có một cái cây cổ thụ ngay sát . Hàn Thiên buộc vào đầu dây thừng một hòn đá đủ để tạo lực lém , chiếc dây bị lém luồn qua khung phía trên tường , hòn đá ở đầu sợi dây đập vào cây và quay ngược chở lại như suy nghĩ của Hàn Thiên .

Cầm sợi dây thừng đã được buộc chặt , anh dễ dàng chèo qua bức tường mà đột nhập vào bên trong thành công mà không cần phải qua cửa chính .

Bên trong cũng tĩnh lặng như ngoài , cũng không có lắp camera nhưng trước các cửa lại , tên đứng canh . Hàn Thiên rút trong túi áo ra một khẩu súng giảm thanh tiến đến cho mỗi tên một viên đạn xuyên vào não ,chúng chết thậm trí không kịp hiểu lí do .

Hàn Thiên bước vào , một cô gái giúp việc ngang qua thấy anh định hét lên thì bị anh bịt chặt lấy miệng . Cả người trân cô ta vào tường , lời nói phát ra lạnh đến đáng sợ .

- Chỉ cần kêu lên tiếng thì tôi sẽ giết cô .

Cô khẽ rùng mình , trong lòng có chút sợ hãi..... lại bị vẻ đẹp của anh làm cho mê hoặc khẽ gật đầu .

- Tiểu Oanh Oanh đang ở đâu ???

- Ở ... lầu .... trên .

- Cô chắc

- chắc ...

Hàn Thiên nghe xong liền mỉm cười nhìn cô , sau đó dùng tay đập mạnh vào gáy khiến người trước mặt ngất lịm nằm sõng soài dưới đất .

Hàn Thiên lên lầu trên , ánh mắt liếc nhìn xung quanh quan sát , ánh mắt liếc về phía Tiểu Phong đang đứng . Tiểu Phong dường như vẫn chưa phát hiện ra sự có mặt của anh , cả người đứng dựa vào tường nhấp li rượu sóng sánh trên tay .

Khẩu súng vừa giơ lên thì lại bị tiếng hét lớn làm hút tầm mắt , ánh mắt hướng về phía căn phòng cuối dãy .

- A A A A A A ............ GIÁN ..... A A A A

Tiếng hét chói tai của Tiểu Oanh Oanh vang lên , Tiểu Phong ngay lập tức chạy đến .

Tiểu Oanh Oanh thấy Tiểu Phong vào thì liền ôm chặt lấy anh , khuôn mặt úp vào ngực anh mà khóc thét .

- Giết nó đi .... huhu

Tiểu Phong mỉm cười , đôi tay cũng ôm chặt lấy cô

- Có anh ở đây , nó sẽ không thể ăn thịt em được đâu .

Dù nói như vậy nhưng cô vẫn rất sợ , '' gián '' là thứ mà cô sợ nhất . Tiểu Oanh Oanh cảm thấy an toàn hơn khi có người ở bên , mặc dù hiện tại rất ghét Tiểu Phong , nhưng vào thời điểm này thì lại rất hữu ích . Chỉ có điều , tất cả đã lọt vào tầm mắt của Hàn Thiên . Sắc mặt anh có chút khó chịu , đôi tay đã bóp chặt lấy khẩu súng trong tay cố gắng kìm chế trước khi có người phải đổ máu .

Em giỏi lắm , trước mắt tôi cũng có làm ra những chuyện như vậy

Chờ đến khi Tiểu Phong loại bỏ xong con gián xong , Tiểu Oanh Oanh mới có thể thở đều đều trở lại , gương mặt cũng dãn ra dần dần .

- Em còn sợ không hả ? Nếu sợ , anh có thể ngủ chung với em - Tiểu Phong nhìn cô đầy ẩn ý , Tiểu Oanh Oanh nghe xong liền lườm anh một phát sắc lẹm .

- Em hết sợ rồi , anh mau đi đi .

Tiểu Phong tiến đến , Tiểu Oanh Oanh lùi người lại liền bị dồn vào đường cùng . Tiểu Phong cúi người hôn nhẹ vào chán cô , khóe miệng nhếch lên một nụ cười tuyệt mĩ .

- Ngủ ngon .

Cô thở dài nhìn cánh cửa khép lại , ánh mắt nhìn vào xa xăm phía ngoài cửa sổ , một nơi nào đó có Hàn Thiên , một nơi nào đó cô nghĩ là hạnh phúc .

Một bóng đen lao đến chắn ngang tầm nhìn của cô . Tiểu Oanh Oanh chưa kịp hét lên liền bị Hàn Thiên ôm chặt về phía giường . Cả người đẩy cô ngã xuống mà ôm chặt , đôi môi bị anh chiếm giữ hoàn toàn .

- Hàn ... Thiên - khóe miệng run run phát ra tiếng nói , người trước mặt nhìn cô đầy lửa giận .

- Em thấy vui khi ở đây ?

- Không hề .

- Anh không thấy vậy .

- Anh không tin em ????

Hàn Thiên vuốt nhẹ bờ môi mềm mại của cô , khuôn mặt hiện lên nét cười tuyệt đẹp .

Anh luôn tin em , niềm tin này cũng chưa bao giờ bị mờ nhạt . Dù có sảy ra chuyện gì , anh cũng tin em ....... em gái .

Khuôn mặt ấy dù đang cười nhưng ẩn sau ánh mắt ấy lại là một lỗi buồn sâu lắng . Hàn Thiên cố gắng kìm chế bản thân mình trước khi động vào cô , anh tự thấy lực cười . Có lẽ là yêu quá đậm sâu , đến nỗi không thể khẳng định điều quá đỗi phũ phàng .

Hai người nhìn nhau , cảm giác vừa gần lại vừa xa . Tiểu Oanh cảm nhận được sự xa lạ ấy trong mắt anh , đôi tay đưa lên khỏi không trung chạm vào khuôn mặt ngay gần kề .

- Chỉ mới vài ngày cũng khiến anh trở lên tiều tụy .

- Em không thấy bản thân cũng rất nhớ anh sao ???

Tiểu Oanh Oanh mỉm cười , trong lòng nhớ đến phát điên nhưng vẫn cố cãi - Nhớ chỗ nào ???

Đôi tay anh quệt nhẹ trên bờ môi mềm mại lướt lên phía trên vùng mắt thâm quầng vì mất ngủ rồi lại lướt xuống phía dưới , càng lúc càng xuống sâu đến khi chạm vào khuy áo , nhịp tim cô càng lúc càng trở lên không đều , lúc nhanh lúc chậm . Tiểu Oanh giữ lấy đôi tay đang càng lúc càng nhấn sâu của anh , ánh mắt có chút ngượng ngùng . Hàn Thiên cũng tự động rút tay lại , cảm xúc này lại bộc phát không thể kiềm chế .

- Vậy còn nói là không nhớ anh

Tiểu Oanh Oanh khuôn mặt càng lúc càng ửng đỏ , khẽ đẩy anh ra khỏi mình , lời nói phát ra đầy ngượng ngịu .

- Rốt cuộc là đến đưa em đi hay là muốn ở lại đây hả ???

Hàn Thiên nghe xong cũng chẳng lấy làm lo lắng , đôi tay kéo lại cô vào lòng mà vuốt nhẹ mái tóc mềm đang xõa dài .

- Bình tĩnh , chúng ta sẽ ra nhưng không phải bây giờ .

Nếu bây giờ ra đó không phải sẽ hết vui sao ??? Để Tiểu Phong phát hiện ra rồi đi cũng chưa muộn , để hắn tận mắt nhìn thấy em bị anh cướp đi mới là điều mà anh muốn .

Tiểu Oanh Oanh thực sự không hiểu trong đầu anh đang nghĩ những gì , từ trước tới giờ ở bên anh rất an toàn lên giờ cũng vậy . Hàn Thiên đã từng nói sẽ bảo vệ cô , vậy đương nhiên anh cũng phải có lí do để nán lại , chỉ là điều anh đang nghĩ quá phức tạp đối với não bộ chật hẹp của Tiểu Oanh .

Em sẽ giữ im lặng , im lặng bên anh , im lặng cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh . Tất cả trong im lặng , dù không nói thêm lời nào cũng cảm thấy rất hạnh phúc .

- Dù có động đất , nhớ không được buông tay anh .

Hàn Thiên nhìn ra bên ngoài , những điều anh muốn sắp sảy ra . Tiểu Oanh Oanh khẽ gật đầu , nếu thực sự có động đất đương nhiên cô sẽ nắm chặt lấy tay anh .

- Nhưng sẽ không có động đất nào hết phải không ??? - Tiểu Oanh Oanh hỏi ngược lại , tầm mắt cũng hướng về phía anh đang nhìn chăm chú như đang tìm kiếm một sự thay đổi nào đó trong không gian .

- Sắp đến rồi .

T/G : HAHA .... TA CỨ CHỈNH SỬA LUNG TUNG RỒI THỈNH THOẢNG ĐĂNG CHƯƠNG VỚ VẨN ĐỂ XEM BÊN SSTRUYEN VÀ CÁC WEB KHÁC NHƯ NHƯ NÀO . LÀM QUÁI GÌ CÓ CHUYỆN BÊN NÀY LƯỢT VIEW THÌ ÍT MÀ BÊN KIA GẤP TẬN LẦN , THẬT KHÔNG THỂ CHẤP NHẬN NỔI . MÌNH BIẾT LÀM CÁC BẠN ĐỌC THẤY KHÓ CHỊU , XIN LỖI CHÂN THÀNH :)

Truyện Chữ Hay