Tô Thiển Oanh vẫn chưa rõ ràng tình hình hiện tại, lúc trở lại biệt thự, cô cũng chỉ ngồi một bên nghe Lộ Thừa Hữu nói chuyện với bọn họ. Vậy mà cô còn thật sự coi như đây là một cuộc hội nghị gia đình, không đúng, phải là cuộc hội nghị của các vị trưởng bối hai nhà. Cho dù vẻ mặt của bọn họ là giật mình hay khó tin như thế nào, cuối cùng cũng rất hài lòng, cho nên mọi người đều không nói nhiều, chính là chỉ cần anh đồng ý, mọi chuyện đều tốt.
Mà cô nhìn khóe miệng của Lộ Thừa Hữu hết hé ra rồi ngậm lại lúc nói chuyện, giống như đây là lần đầu tiên từ lúc trở về cô nghe được anh nói nhiều như vậy, chắc còn lâu mới dừng lại. Mà cha mẹ hai bên, cho dù nhiều đoạn không rõ ràng anh đang nói gì, nhưng vẫn không ngừng cười gật đầu.
Giờ phút này, cô chỉ nhìn anh, cô không hiểu anh vì sao tự nhiên lại thay đổi quan điểm, rõ ràng lần trước gặp mặt, anh còn quyết liệt như vậy, thái độ không muốn có bất cứ quan hệ gì với cô. Anh không muốn bị người khác không chế, anh đã nói dứt khoát, nhưng tại sao bây giờ lại lựa chọn thỏa hiệp?
Cô cũng có lúc cảm thấy đặc biệt ủy khuất, không nhịn được suy nghĩ tìm xem mình có chỗ nào chưa đủ tốt, có chỗ nào chưa xứng với anh, sẽ suy nghĩ xem vì sao anh lại chán ghét mình như vậy, sẽ ảo não, sẽ bi thương, sẽ rất không thoải mái, sẽ dễ tức giận. Nhưng hiện tại, nghe được từ trong miệng anh nói ra, trong lòng cô lại không thể tìm được một cảm giác bình yên, giống như đang bước đi trên mây, bồng bồng bềnh bềnh, một bước nào không cẩn thận liền bị rơi xuống đất, tất cả lại quay về như trước, chỉ là con số .
Cô hiện tại rất bất ổn, thậm chí rất kích động.
Tất cả mọi thứ cô không thể giải thích được, tất cả đều nằm ngoài dự đoán của cô.
Cô đột nhiên cắt đứt cuộc nói chuyện của mọi người, sau đó nhìn Lộ Thừa Hữu: "Tại sao anh lại muốn kết hôn cùng tôi?"
Lộ Thừa Hữu quay sang cô: "Tôi cũng không biết tại sao, chỉ là cảm thấy, chúng ta nên kết hôn."
Cô còn muốn mở miệng nói gì, Tiêu Tố Oanh lập tức cắt lời cô: "Oanh oanh, đi pha trà đi."
Không thể làm gì khác hơn là rời đi, mặc dù trong lòng cô bây giờ đang rối ren, không nói rõ được là tư vị gì.
Nhưng khi cô trở lại, mọi người vẫn không thèm để mắt đến tâm tư của cô, chỉ cùng nhau bàn về kế hoạch tổ chức hôn lễ. Vào lúc này, cô không thể chấp nhận an phận như vậy, cô đứng lên nhìn mọi người: "Con không muốn."
Bây giờ, bọn họ mới chú ý đến cô, cũng không hiểu cô đang ám chỉ điều gì.
Cô do dự một chút: "Con không thể kết hôn cùng anh ta."
Tô lão gia phản ứng lại nhanh nhất: "Oanh oanh, ông nội già rồi, lỗ tai không tốt, vừa rồi không có nghe rõ, con thử lặp lại lần nữa đi."
Tô Thiển Oanh lần này không còn dũng khí như vừa rồi, cẩn thận nhìn bọn họ: "Ý của con là, chưa gì đã nói chuyện tổ chức hôn lễ, có gấp quá hay không?”
"Không thể qua loa được, hai đứa biết nhau lâu như vậy, đương nhiên không giống những người khác.” Tô lão gia cho cô một ánh mắt cảnh cáo, cô không dám nói tiếp.
Cô nghe bọn họ bàn bạc vẫn cảm thấy có cái gì không đúng: "Con cảm trực tiếp kết hôn thì nhanh quá, có thể đính hôn trước được không."
Tiêu Tố Oanh lắc đầu một cái: "Như thế rất phiền toái."
Thật ra thì bọn họ chỉ muốn nhanh chóng tìm ngày tốt, rồi tổ chức luôn, nếu không như vậy, ai cũng thấy bất an.
Tô Thiển Oanh hoàn toàn bị coi như không khí, đề nghị của cô một là bị sao lãng, hai là bị bác bỏ.
Cho nên, sau khi bọn họ bàn bạc xong, cô rất buồn bực: "Hôm nay con muốn trở về nhà riêng bên ngoài."
Tô lão gia khó có lúc đồng ý: "Được, để Thừa Hữu đưa con đi."
Sớm biết như thế, cô đã im lặng chuồn đi.
Lúc ăn cơm, cô cũng vô cùng im lặng ngồi một bên, cho dù nói gì cũng không ai để ý, cho nên im lặng từ đầu đến cuối lại càng bị lãng quên hoàn toàn. Bây giờ cô mới bi ai phát hiện ra, hình như cả nhà cô đều bị Lộ Thừa Hữu mua chuộc, anh chỉ nói một câu muốn cưới cô, mọi người liền vui mừng cảm ơn anh hết lời, lại toàn tâm toàn ý phối hợp với anh vô điều kiện. Cô kém cỏi như vậy sao?
Ăn cơm xong, cô ngồi trong xe anh buồn bực.
Lộ Thừa Hữu vừa lái xe vừa nhìn cô một cái: "Làm gì mà im lặng thế?"
"Dù sao em nói hay không cũng giống nhau cả thôi."
"Khó có khi em thức thời như vậy."
Cô xoay người, quan sát anh từ đầu đến chân: "Cũng không có gì đặc biệt, hai mắt, hai lỗ mũi, hai lỗ tai, một cái miệng, ai cũng như thế, có gì tốt mà kiêu ngạo.”
Lộ Thừa Hữu công nhận: "Em cũng như vậy, cho nên chúng ta đều rất bình thường, rất tốt."
Cô lại nói không ra lời, trước kia khi đọc truyện có một đoạn như thế này, tả người con trai rất tuấn tú, lỗ mũi là lỗ mũi, ánh mắt là ánh mắt. Cô rất phản đối, lỗ mũi không phải là lỗ mũi, ánh mắt không phải là ánh mắt thì khác nào quái vật. Người ta có lỗ mũi, có ánh mắt, với việc đẹp trai thì có gì liên quan đến nhau.
Đến phía dưới nhà cô, cô muốn mở cửa xe đi xuống.
Lộ Thừa Hữu nhanh tay hơn kéo cô: "Tại sao không vui?"
Cô trầm mặc một hồi: "Em cảm thấy cùng với anh như vậy, rất không có cảm giác an toàn."
Lộ Thừa Hữu sửng sốt, anh không tốt như vậy sao?
"Tại sao lại cảm thấy như vậy?"
Cô nhìn anh: "Cùng với anh, đoán không ra tâm tình của anh, không biết anh muốn gì, không biết anh đang suy nghĩ gì, giống như đang nằm mơ, ngay lập tức một giây sau anh có thể quay ra nói với em tất cả mọi chuyện đều không phải là thật.”
Lộ Thừa Hữu đưa tay đặt trên hông của cô, đem cả người cô ôm vào trong ngực, sau đó lại miệt mài tìm kiếm môi của cô. Anh hôn cô, trằn trọc trở mình, tay anh ôm chặt lấy cô như sợ cô sẽ biến mất, cuối cùng lại tựa dựa đầu vào cổ của cô, một lúc sau mới ngẩng đầu lên hỏi cô: "Bây giờ còn thấy giống nằm mơ không?
Tô Thiển Oanh nhìn khuôn mặt trước mắt mình, trong mắt anh phản chiếu khuôn mặt cô. Tay của cô từ từ chạm vào mặt anh, nhẹ nhàng vuốt ve: “Anh có biết em là ai không?”
Anh cười cười: "Sắp trở thành vợ của anh."
Tay của cô dừng lại bất động, dường như cô muốn nhìn sâu vào mắt anh, nhưng không thấy gì ngoài vẻ mặt do dự của chính mình: “Bây giờ anh đang nhìn em sao?”
"Thế em nghĩ sao?"
"Anh đang dụ dỗ em."
"Vậy có dụ dỗ được không?"
Cô cắn lên môi của anh, động tác rất nhẹ, cũng không làm anh bị đau. Tay Lộ Thừa Hữu vẫn ôm lấy cô, nhất thời trọng tâm lại không vững, người anh lại tựa vào còi xe trên vô lăng, phát ra âm thanh chói tai.
Tô Thiển Oanh lúc này dừng lại nhìn anh: "Cùng vào không?"
Anh hôn cô: "Anh còn có chuyện quan trọng hơn."
Cô đá anh một cước, sau đó mới xuống xe.
Lộ Thừa Hữu nhìn bóng lưng của cô, một lúc lâu, cho đến không thấy nữa, anh mới lái xe rời đi.