Tô Thiển Oanh giờ phút này bị chấn động không nhẹ: "Liên hôn? Con?"
Cô cảm thấy rất buồn cười, nhưng cũng không nói được gì, cô nhìn bọn họ: "Ai? Các người nhìn trúng ai?"
"Con cũng biết, là Thừa Hựu."
Tô Thiển Oanh mạnh mẽ đứng lên, "Không phải anh ta có bạn gái sao? Như vậy thật quá đáng, còn không phải là ép buộc sao."
Tô lão gia khẽ nhíu mày: "Chúng ta và chú dì con nói qua, bọn họ cũng đồng ý." Ông tạm dừng một chút: "Con cũng nói chỉ là bạn gái, không phải vợ, có gì nghiêm trọng đâu."
Tiêu Tố Oanh lạnh nhạt mở miệng, "Chúng ta chỉ có duy nhất một đứa con gái là con, không hề muốn ép con, con hãy suy nghĩ cho thật kỹ."
Đây mới là câu nói khiến cô thấy chua xót nhất, chỉ có duy nhất một đứa con gái.
Cô chua xót đau, cô vẫn biết chính mình rất ích kỷ, đồng thời cũng rất trẻ con. Lúc cô mười tuổi, Tiêu Tố Oanh luôn luôn bận bịu đột nhiên lại trở về, cô còn cho rằng mẹ là trở về vì quan tâm mình mình. Đến lúc sau đó, Tiêu Tố Oanh mở miệng hỏi nàng: "Oanh Oanh thích có em gái hay em trai?"
Cô liền giật mình, cũng mất hết tin tưởng vào ba mẹ. Thì ta ba mẹ trở về chỉ bởi vì mẹ cô vừa mang thai, buổi tối cô đứng ở cửa phòng, nhìn chàm chằm ánh đèn trong căn phòng của ba mẹ. Vẫn là phòng của ba mẹ, nhưng sắp có thêm một đứa trẻ mới, ba người họ sẽ tạo thành một gia đình mới. Ba mẹ sẽ đem yêu thương chăm sóc đối với cô cho một người khác, nghĩ như thế khiến cô chán ghét em bé sắp sinh, cũng không còn gần gũi ba mẹ mình nữa.
Chỉ có mười tuổi, cô liền bắt đầu yêu sớm , đối phương là học sinh giỏi toàn diện về nhiều mặt, thế nhưng thành tích lại đột nhiên giảm xuống tệ hại vì cô. Ba mẹ của đối phương tìm tới cửa, cô lại không có lấy một điểm áy náy. Mãi đến khi Tiêu Tố Oanh và Tô Văn Uyên bị giáo viên gọi lên trường học, bọn họ liền hỏi cô tại sao lại không hiểu chuyện như vậy. Trong cơn tức giận cô liền mở miệng: "Các người quản con làm cái gì? Dù sao cũng có những đứa trẻ khác , còn quản con làm gì? Không muốn các người quản, cứ để con tự sinh tự diệt thôi."
Sau này, rốt cuộc cô không có nghe về em bé sắp sinh nữa, chỉ là ngẫu nhiên một lần nghe thấy Tô lão gia thở dài: thực hi vọng Oanh Oanh có thể suy nghĩ vì người khác một chút.
Mãi về sau sau, cô mới biết, đứa bé không phải không thể sinh, mà là Tiêu Tố Oanh đến bệnh viện để phá thai.
Rất nhiều năm sau đó, cô vẫn còn áy náy bản thân rất ích kỷ, đã làm thương tổn quá nhiều người. Nếu như cô cảm thấy ba mẹ cho mình thêm một em bé chính là tàn nhẫn với cô, nhưng việc mẹ cô xoá sạch đứa bé, cũng một loại tàn nhẫn, còn gì đau đớn hơn việc phải tự tay giết chết cốt nhục của mình. Chỉ là khi đó cô còn quá nhỏ, ích kỷ đã ngấm vào đến tận xương, biến thành thứ vũ khí bén nhọn sẵn sàng đả thương người khác.
Mà ba mẹ trước giờ không hề nói lại việc này trước mặt cô thêm lần nào nữa, nhưng cô lại vẫn nhớ được rõ ràng như vậy.
Có những sự hối hận rất muộn màng, khiến cô không thể làm gì, từ từ biến thành vết thương, rồi dần dần lên men, cứ mỗi lần nghĩ đến lại thấy đau.
Tô Thiển Oanh nhìn mẹ mình: "Con không sao, không cần suy xét, đã là một phần của Tô gia, thì phải có trách nhiệm với Tô gia, con đồng ý."
Tô lão gia và Tô Văn Uyên đã nghĩ cô sẽ nhiệt liệt phản đối, còn đã suy nghĩ đến đối sách tốt nhất, lúc này ngược lại không biết nên phản ứng ra sao. Chỉ là Tiêu Tố Oanh lạnh nhạt mở miệng: "Oanh Oanh thật là hiểu chuyện."
"Cũng vĩnh viễn không thể đem em bé quay lại?" Cô tự giễu cười cười.
Chỉ là, trở lại gian phòng, cô hung hăng cấu véo chính mình, rất đau, chứng minh vừa rồi mọi việc đều là chân thật. Đáp ứng được nhẹ nhàng như vậy, nhưng lại không biết làm sao thực hiện được? Chẳng nhẽ chạy đến trước mặt Lộ Thừa Hựu nói: "Tôi muốn gả cho anh, anh có hứng thú với tôi không?" Như vậy thật ngốc, cô mới không muốn như vậy. Nhưng hiện tại anh đã có bạn gái, quân tử nhất định không thể một chân đạp hai thuyền, mà chính mình phải làm thế nào đây?
Nhờ chú dì nói, suy nghĩ này vừa xuất hiện, cô liền tự mình bác bỏ, không muốn người khác nhúng tay vào. Vĩnh viễn là chính mình chán ghét làm tiểu thư nhà giàu, cô không thích, cũng không bao giờ muốn.
Đêm này, cô không hề mất ngủ, ngược lại ngủ rất ngon. Bởi vì những năm gần đây, cô luôn rõ ràng quan điểm, bất luận ra sao, muốn đi đối mặt, thì phải đưa ra một trạng thái tốt nhất.
Coi chưa từng có nghĩ qua, muốn đi tìm Lộ Thừa Hữu, sau đó lấy tư thái như vậy. Liên hôn này, hai chữ thật buồn cười, nhưng cô đã đáp ứng, thì sẽ không lùi bước. Tất cả khẩn trương cùng sợ hãi nửa nọ nửa kia, cô không muốn suy nghĩ quá nhiều.
Sau đó, cô mới phát hiện, đến số điện thoại của anh, cô cũng không có. Sự thật này khiến cô nghĩ đến năm xa cách giữa anh và cô, không chỉ là thời gian, không chỉ là không gian, mà tâm tình hai người cũng đã sớm bất đồng.
Đây là lần đầu tiên cô tới công ty của anh, từ bên ngoài có thể thấy có bao nhiêu đồ sộ. Mà điều khiến cô khó xử nhất là, cô vừa tiến vào đại sảnh liền trực tiếp bị ngăn lại. Cô giải thích rất lâu, đối phương mới gọi điện thoại, sau đó qua nhiều tầng, cuối cùng mới đến thư ký riêng của anh. Thư ký lại gọi điện lại hỏi Lộ Thừa Hữu, cứ như vậy khiến cô phải chờ đợi rất lâu
Nếu như cô biết Lộ Thừa Hựu rất chán ghét việc ở trong phòng làm việc nói chuyện riêng, có lẽ sẽ không chọn lúc này mà tới.
Tô Thiển Oanh vừa đi vừa chạy vào thang máy, lại ngu ngốc nghĩ thang máy chậm một chút, nhưng cuối cùng vẫn đến.
Đến bên ngoài phòng làm việc, thư ký còn khéo léo muốn thông báo trước, sau đó mới cười mời cô vào trong. Trong nháy mắt đó, rất nhiều tự ái và để ý nổi lên trong đầu cô, ở bên ngoài cô chỉ là một người bình thường, cái gì cũng không phải.
Cô đẩy cửa ra, Lộ Thừa Hữu đang ngồi ở vị trí của anh, mắt không ngừng liếc nhìn văn kiện trước mặt, tay không ngừng lật trang. Tựa như không hề phát hiện ra cô, chí ít thì anh cũng không hề ngẩng đầu. Cô vẫn cảm thấy anh mặc âu phục tuy rằng nhìn rất chuyên nghiệp và có khí chất, nhưng lại vô hình có cảm giác xa xôi. Mà giờ phút này, chính cảm giác như vậy, cô không tiến về phía trước mà vẫn đứng ở cửa đánh giá dáng vẻ bận rộn của anh. Như vậy anh cũng không biết, có lẽ chính trong giây phút này, cô đã nhìn rõ khoảng cách giữa anh và cô. Cảm giác mãnh liệt khiến cô đột nhiên cảm thấy việc mình tới đây đúng là một sai lầm lớn.