Hôm nay là ngày Lâm Tuyết làm phẫu thuật, Khả Vân đích thân đến đón cô tới phòng khám.
Nằm trên bàn mổ, Lâm Tuyết không khỏi cảm thấy sợ hãi, mùi thuốc khử trùng khiến cô choáng váng.
Vừa chuẩn bị dụng cụ, Khả Vân vừa bắt chuyện cho bầu không khí bớt căng thẳng: “Em cũng thật là... gấp gáp gì mà không chờ sinh tiểu bảo bối xong rồi hãy chữa mắt?”
Lâm Tuyết mỉm cười đáp lời: “Chữa sớm thì tốt hơn chứ chị... vả lại em muốn mắt mình thật sáng để bảo bối cũng có đôi mắt sáng giống em. Em không muốn bất kì rủi ro gì xảy ra với bảo bối cả!”
Khả Vân cười lớn: “Chị thật sự phục em, đã ra dáng mẹ hiền rồi đấy! Chị chuẩn bị xong hết rồi, chúng ta bắt đầu nhé?”
“Chị... cho em nói chuyện với Cảnh Từ có được không? Chỉ một chút thôi ạ!”
“Chị hiểu mà... một lời động viên của người yêu bảo đảm hiệu quả hơn lời của người bình thường. Chị bấm số rồi đấy.”
Khả Vân đưa điện thoại cho Lâm Tuyết, rất nhanh đã có tiếng trả lời: “Alo?”
“Cảnh Từ... là em Lâm Tuyết đây... em chuẩn bị làm phẫu thuật.”
“Không cần lo lắng, sẽ tốt thôi!”
Nghe được lời động viên của anh, Lâm Tuyết phấn khởi hẳn: “ ngày nữa anh phải đến thăm em đấy. Em nhất định phải thấy anh khi mở mắt ra!”
“Được... anh phải họp rồi, cúp nhé!” – Tút.
Dẫu chưa nói được nhiều với anh nhưng tinh thần Lâm Tuyết rất thoải mái, cô nhất định sẽ vượt qua!
Bên kia, Mộ Cảnh Từ nhét điện thoại vào túi quần rồi tiếp tục vui cười đùa giỡn cùng người đẹp trong dòng nước mát lành ở Hawai...
======
“Em sẵn sàng rồi, chúng ta bắt đầu đi chị.”
“Được.” Khả Vân rũ bỏ ánh mắt thương xót, tập trung vào cuộc phẫu thuật.
Tình trạng của Lâm Tuyết rất đặc biệt, cô phải đặc biệt thận trọng để tránh ảnh hưởng đến thai nhi. Mộ Cảnh Từ qua lại với rất nhiều cô gái, cũng không ít lần họ mang thai nhưng nó luôn bảo họ bỏ, giữ lại chỉ có duy nhất một lần này của Lâm Tuyết.
Không cần biết là do nó thương hại, giữ lại đứa bé để bù đắp chuyện mẹ Lâm Tuyết qua đời, hay vì nó thật sự yêu thích đứa bé cùng Lâm Tuyết, cô nhất định phải phẫu thuật thành công.
Cuộc phẫu thuật diễn ra khá suông sẻ, chỉ là Lâm Tuyết đang mang thai không thể dùng thuốc gây mê nên có gặp chút rắc rối. Nhưng nhìn chung, cuộc phẫu thuật đã thành công mỹ mãn, ba ngày sau mở băng phần mắt Lâm Tuyết sẽ sáng lại.
======
“Đã tới lúc tháo băng rồi, em chuẩn bị đi nhé Tuyết.” Khả Vân đi vào, nói với Lâm Tuyết đang ngồi thẫn thờ mình trên giường.
“Cảnh Từ tới rồi hả chị?” Lâm Tuyết lập tức trở nên vui vẻ hẳn.
Khả Vân hơi ngập ngừng: “Vẫn chưa... chị có gọi nó mà không thấy bắt máy.”
Lâm Tuyết thất vọng: “Vậy em sẽ chờ thêm một ngày, mai tháo nhé chị.”
“Cũng được, nhưng mai nhất định phải tháo băng, để càng lâu sẽ dễ gây di chứng đấy.”
Khả Vân thầm hi vọng Mộ Cảnh Từ sẽ tới, nhưng... chỉ sợ Lâm Tuyết phải thất vọng rồi.
======
Mảnh vải được tháo ra, ánh sáng tươi tắn lập tức tràn tới, chói lóa.
Lâm Tuyết nheo nheo mắt vì chưa kịp thích ứng, bóng hình mờ ảo trước mắt dần dần hiện rõ.
Quả nhiên, Mộ Cảnh Từ không tới, trước mắt cô là nụ cười của một cô gái khoác trên mình chiếc áo blouse trắng tinh.
“Cảm ơn chị, chị Khả Vân.” Lâm Tuyết mỉm cười với Khả Vân, nhưng vẫn không giấu được sự thất vọng tràn trề.
Lâm Tuyết đã mơ tưởng rằng anh sẽ đến, bất ngờ ôm cô vào lòng. Nhưng không, anh đã quên mất cô rồi.
Cái cô muốn, là nhìn thấy anh, nhìn thấy Cảnh Từ, nhìn thấy người cha của bảo bối trong bụng cô, nhìn thấy người cô yêu nhất, chứ không phải bất kì thứ gì khác.
“Vui lên nào! Đi, chúng ta đi ăn mừng cuộc đời tràn ngập tươi sáng phía trước nào!” Khả Vân cười lớn, vỗ vỗ vai Lâm Tuyết.
Lâm Tuyết dĩ nhiên biết chị ấy muốn cô vui vẻ, nhưng cô thật sự không có tâm trạng.
“Chị Khả Vân... em cảm thấy chưa quen lắm, em muốn về nhà.”
Khả Vân muốn nói, rồi lại thôi, thở dài: “Được rồi, chị đưa em về.”
======
Khả Vân có chuyện gấp nên sau khi đưa Lâm Tuyết về nhà liền đi ngay.
Lâm Tuyết bước vào căn nhà mình đã sống mấy tháng nay, vừa chậm rãi đi vừa quan sát.
Căn nhà quá mức to lớn, sang trọng. Hệt như truyện cổ tích, cô là Lọ Lem, Cảnh Từ là hoàng tử. Liệu cô sẽ sống hạnh phúc bên hoàng tử suốt đời, hay quay trở lại làm một cô gái nghèo khổ dơ bẩn chẳng ai thèm để ý?
Đi loanh quanh một lúc, cô lại đi tới phòng thờ. Thẫn thờ trong giây lát, Lâm Tuyết cũng đẩy cửa bước vào.
Căn phòng rộng lớn, nhưng trống huơ. Trên chiếc bàn thờ giữa phòng, chỉ có đặt một bài vị nhỏ, là của mẹ cô.
Trong phòng không hề có bài vị tổ tiên Mộ gia, đồng nghĩa với đây chỉ là một căn nhà bên ngoài của anh mà thôi. Mai hẳn là cũng không để ý đến căn phòng này, bụi bặm cứ thế phủ một lớp dày.
Lâm Tuyết phủi phủi tay áo cho sạch, rồi cẩn thận lau bài vị của mẹ. Dòng nước mắt không khống chế được, tuôn rơi.
“Cô ở đây làm gì thế?”
Lâm Tuyết lau lệ trên mặt, nhìn về phía có tiếng nói kia. Đứng trước cửa là một cô gái tuổi chừng đôi mươi, cũng khá xinh đẹp. Dựa theo giọng nói, đây chính là Mai – người giúp việc Mộ Cảnh Từ mướn để chăm sóc cô.
“Tôi đến thăm mẹ.” Lâm Tuyết đặt bài vị lại ngay ngắn trên bàn thờ rồi đi ra.
Mai nhìn Lâm Tuyết rời đi, ánh mắt khinh bỉ không hề che giấu.
“Hừ! Thứ bất hiếu như cô mà cũng biết đến mẹ à. Nực cười!”
======
Lâm Tuyết ra phòng khách ngồi. Cô muốn đợi Cảnh Từ. Đêm đó, anh không về. Lâm Tuyết đợi cả đêm.
Đến chiều tối hôm sau, chiếc xe BMW mới xuất hiện.
Lâm Tuyết đứng trước cửa, nhìn chăm chú người đàn ông trước mặt. Ngũ quan rõ ràng, sáng sủa, anh tuấn, mái tóc vuốt cao cô cùng phong độ. Anh quả thật càng đẹp trai hơn cô tưởng tượng.
Cô một bước đi, hai bước chạy tới chỗ anh, ôm chầm lấy anh, mắt đã ửng đỏ.
“Cuối cùng em cũng nhìn thấy anh, em nhìn thấy anh rồi!”
Mộ Cảnh Từ hôn nhẹ lên trán cô, dịu dàng nhìn cô.
“Em đang mang thai mà còn dám chạy nhảy như thế à? Đi, vào trong nào...”
Mộ Cảnh Từ tự nhiên ôm Lâm Tuyết vào trong, dường như chẳng hề có chuyện anh thất hứa không đến thăm cô.
Mà Lâm Tuyết, nhìn thấy Mộ Cảnh Từ khiến cô sung sướng đến quên cả trời đất, làm gì còn bận tâm chuyện gì khác...
Mai nhìn một màn trước mắt, đáy mắt lóe lên tia ganh tị. Trong khi Lâm Tuyết vui vẻ bên Cảnh Từ, cô chỉ có thể đứng đó cúi đầu chào. Cô không cam tâm!