Editor: Tây An
Hai tháng sau, Nguyễn Túy và Thẩm Nam Hạnh về nhà, họ ai về nhà nấy.
Câu nói đầu tiên dì Ngọc nói khi trông thấy Nguyễn Túy là cô gầy rồi, trước kia đã rất gầy, giờ chợt nhìn, gầy như con khỉ.
Con khỉ pha ke hơi nhớ con mèo đen trong nhà, cố ý chạy đến ổ nó ngắm nghía, kết quả phát hiện nó ăn còn tốt hơn mình.
Thế là Nguyễn Túy quay đầu hỏi dì Ngọc: “Dì cho nó ăn cái gì vậy?”
Dì Ngọc thích những thứ đồ chơi lông xù này, đối xử với mèo đen rất tốt, lúc Nguyễn Túy không có đây, dì liền thương mèo đen như Nguyễn Túy, bạn nói xem dì cho nó ăn cái gì.
Song dì Ngọc sẽ không nói như thế, dì chỉ vào đồ ăn cho mèo bên cạnh, ho khan: “Chỉ cho ăn cái này thôi.”
Vừa hay Nguyễn Túy nhìn bên trong ổ mèo, trông thấy bên trong có mấy cái xương cá tương đối lớn nằm ngang. Cô nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng dì Ngọc, yên lặng lựa chọn không vạch trần.
Nguyễn Túy đi ra ngoài ban công, nghe điện thoại Thẩm Nam Hạnh vừa gọi tới.
“Về đến nhà chưa?” Anh hỏi.
Nguyễn Túy tựa trên ban công, khẽ vâng.
Về từ Vọng Minh, Nguyễn Túy phát hiện tình cảm của hai người lại tiến thêm một bước, như mặt trời ấm áp vừa lên sáng nay, có tí khô nóng, còn có cơn gió ôn hòa.
“Ngày mai đi học, anh tới đón em.”
Hôm trước họ vừa trở về, ngày mai sẽ phải về trường học, nghe Thẩm Nam Hạnh nhắc đến chuyện này, Nguyễn Túy không khỏi bùi ngùi mãi.
“Không cần, em tự đi được.” Nguyễn Túy cúi đầu nghĩ ngợi, cự tuyệt.
“Thế có tới gặp anh ngay không?” Thẩm Nam Hạnh lập tức hỏi.
Nguyễn Túy cảm thấy giọng nói này như hơi gần gần, cô hoảng hốt quay người, cúi đầu nhìn dưới ban công, phát hiện Thẩm Nam Hạnh cầm di động dưới ánh nắng vẫy vẫy tay với cô.
Anh tới để gặp cô.
Nguyễn Túy nhanh chóng chạy xuống, cuối cùng không quên nói với dì Ngọc câu tối nay ăn cơm không cần chờ cô.
Dì Ngọc thầm thầm thì thì một hồi lâu, ôm con mèo đen quý hóa của dì đi tới ban công thần thần bí bí nhìn xuống, thầm nghĩ ai bắt cóc con gái mình, kết quả nhìn thấy Thẩm Nam Hạnh bày mặt ôn hoà với dì.
Dì Ngọc bĩu môi, một câu người tuổi trẻ bây giờ ấy à... trong bụng đi một vòng, biến thành chơi vui nhé!
Hai người cùng nhau phất tay với dì, xem ra thật sự vui vẻ.
Dì Ngọc ôm mèo từ ái mỉm cười, dì phát hiện từ khi Nguyễn Túy quen Thẩm Nam Hạnh đến nay, Nguyễn Túy quả thực thay đổi rất nhiều, trên người cô có thêm nhiều vị tình người hơn.
Đây là sự thay đổi tốt biết bao, dì Ngọc vung tay lên, ý nói các cháu đi chơi đi đi chơi đi.
Thật ra Nguyễn Túy và Thẩm Nam Hạnh cũng không có đi chơi, Thẩm Nam Hạnh lái xe chở cô đến công viên.
Công viên rất lớn, họ ngồi trên bãi cỏ trên dốc cao, trước mặt là một cái hồ sóng nước lấp loáng, trên đầu là cành liễu, trụi lủi, phất phơ.
“Ông nội anh đã bắt đầu nhọc lòng chuyện ôm chắt trai rồi.” Thẩm Nam Hạnh nhìn Nguyễn Túy một cái.
Gió thổi chầm chậm, Nguyễn Túy vô cùng hưởng thụ, cô làm vờ nghe không hiểu, trông về phía mặt hồ xa phía trước, “Hôm nay mặt trời rất ấm áp.”
“...” Thẩm Nam Hạnh dứt khoát quay người đối diện cô, “Túy Túy, em nghe anh nói...”
“Cả gió cũng rất dễ chịu.” Nguyễn Túy tiếp tục không nghe được.
Thẩm Nam Hạnh: “...”
Anh trực tiếp hôn một cái trên gò má cô, điều này dọa khiến Nguyễn Túy vội vàng nghiêng người sang, hai tay chống ra sau nhìn anh.
“Anh cảm thấy có thể bắt đầu luôn.” Thẩm Nam Hạnh nghiêm túc nhìn cô.
Nguyễn Túy lắc mạnh đầu: “Em mới lên năm hai.”
Thẩm Nam Hạnh: “Trẻ con đáng yêu lắm.”
“Búp bê cũng rất đáng yêu đây thây.” Ngay sau đó Nguyễn Túy đáp.
“Em cũng rất đáng yêu.”
Trong không khí có một thoáng lặng im ——
Nguyễn Túy xoay người tiếp tục ngắm nước hồ phía trước, mãi sau, sờ sờ mũi, gật đầu.
Sau đó Thẩm Nam Hạnh bèn bắt đầu tìm môi của cô để hôn, gần đây anh trở nên dính người nhiều hơn, cực thích dính trên người cô.
Có một lần Nguyễn Túy trông thấy keo cao su bèn không khỏi nghĩ đến anh, cô từng đã nói với anh, anh chính là keo cao su, Thẩm Nam Hạnh nâng mặt của cô hôn một cái, mắt vui vẻ hỏi: “Keo cao su cụ thể thể hiện cái gì?”
Nguyễn Túy nghi ngờ anh đang dùng dirty talk, nhưng cô không có chứng cứ.
Nguyên văn là “lái xe”, là cái giống gì đó liên quan đến cảnh H:v, còn keo cao su là [胶水;giao thủy], chắc c-cũng liên quan đến dirty talk ;__;.
Dù sao, cuối cùng người mặt đỏ nhất định là cô.
Dù sao, cuối cùng người thoải mái nhất định là anh.
Đi học rồi, họ vẫn như các cặp bình thường, lên lớp, hẹn đi thư viện cùng học, thi thoảng có cuộc hẹn nhỏ, ai có thể đợi ở sân lâu hơn.
Có khi Nguyễn Túy ngủ tại thư viện, Thẩm Nam Hạnh sẽ chụp được mặt cô ngủ, đặt làm lockscreen.
Sau đó Nguyễn Túy nói xấu, muốn xóa.
Thẩm Nam Hạnh vội vàng ngăn lại cô, anh nói: “Thế này rất chân thực.”
Nguyễn Túy suy tư một lát, cô cảm thấy anh nói rất chân thực, bèn mặc cho Thẩm Nam Hạnh làm lockscreen.
Sau đó lockscreen bị người khác trông thấy, liền hỏi anh, học trưởng Thẩm người trên tấm ảnh là ai vậy?
Thẩm Nam Hạnh trả lời thế nào, Nguyễn Túy không biết, nhưng từ người khác miêu tả miệng được biết, ngay lúc đó Thẩm Nam Hạnh mặt nở nụ cười dịu dàng, dùng ánh mắt tràn ngập yêu thương nhìn người trên tấm ảnh, chậm rãi nói: “Đây là bạn gái của tôi.”
Nguyễn Túy cho rằng đây chắc chắn là có thêm biện pháp tu từ nghệ thuật.
Ngay sau đó một sinh viên năm nhất chụp được cảnh hai người họ đối mặt nhau. Trong đám người náo nhiệt, có người đang biểu diễn tiểu phẩm, những người khác nhao nhao vỗ tay lớn tiếng khen hay, hai người họ cười đến mức trong mắt chỉ có nhau.
Thẩm Nam Hạnh hơi cúi đầu cười nhìn Nguyễn Túy, trong mắt có cưng chiều nói không nên lời. Nguyễn Túy cười nhìn lại, che miệng cười trộm, hai mắt cong thành vầng trăng.
Thật sự là hạnh phúc quá, tân sinh viên ghen tị.
Thật ra tân sinh viên lão sinh viên đại học A thường có thể thi thoảng gặp được họ, nhưng mỗi lần như thế, nhất định là hiện trường tung đường cỡ lớn.
Bởi vì giữa Nguyễn Túy và Thẩm Nam Hạnh đã tự có không khí, không ai chen vào lọt.
Không có ai gắng chụp họ, nhưng bạn luôn có thể nhìn thấy bóng dáng của họ.
Có lẽ là trên ghế dài trong trường học, hai người không phân anh em cùng nhau chơi một cái điện thoại, không biết đang cười cái gì với nội dung trong màn hình, hài hòa cười thành công ngược đãi một đàn chó đại học A.
Ở Trung Quốc thì người độc thân hay nhận mình là chó FA
Có lẽ là tiếng ca bay bổng nơi thao trường, Thẩm Nam Hạnh chân trước còn đang bận bịu, chân sau đã tới nâng mặt Nguyễn Túy, hôn một cái.
Cũng có lẽ là trên sân thượng trường học đầy hỏa hồng, cô đàn em khoa nhiếp ảnh đang chụp cảnh sinh viên đại học A vừa tan học, kết quả ống kính vừa chuyển, chuyển đến hai người đang cười đến tùy ý trên sân thượng.
Đàn chị Nguyễn dưới ráng đỏ, trông thật tươi đẹp đến động lòng người, mà học trưởng Thẩm, chỉ dựa vào một bóng lưng, đã có thể nhìn ra ánh mắt của anh có bao nhiêu yêu chiều.
Nếu nói giữa hai người có khả năng cãi nhau không, người bị con quễ tình yêu này ngược đãi đều nói không đời nào, tình cảm hai người này tốt đến không phân anh em, kiểu dòng nước nhỏ chảy ra dòng sông lớn, làm sao có thể cãi nhau?
Thật ra Nguyễn Túy và Thẩm Nam Hạnh cũng thỉnh thoảng cãi nhau, quá bán…Bởi vì mấy chuyện rất nhỏ, lông gà nát da.
Về việc lớn thì hai người đều quá mức tỉnh táo, biết xử lý như thế nào, nên đành phải hố hố việc nhỏ, thí dụ như anh chắc chắn sầu riêng tươi ăn ngon hơn sầu riêng sấy hả?
Nhưng họ không biết.
Bởi vì để chứng minh mình nói đúng, hai người một người mua sầu riêng tươi, một người mua sầu riêng sấy, hai bên trao đổi ăn.
Cuối cùng cho ra kết luận, đối với Thẩm Nam Hạnh mà nói, sầu riêng sấy ăn ngon hơn sầu riêng tươi.
Đối Nguyễn Túy mà nói, cũng chả dễ ăn.
Hai người dùng thực tiễn để kết thúc trận tranh đấu không khói lửa này.
Điều này thì không có gì, nhưng điều khiến sinh viên đại học A không thể nhịn, là hai người khoe tình yêu tình báo trên bục giảng.
Thật ra giữa họ rất kiềm chế, toàn bộ hành trình không có bất kỳ tiếp xúc thân mật gì, đều bận rộn chuyện riêng mình.
Nhưng! Ánh mắt đối mặt như có như không giữa hai người, cổ vũ cho nhau, yêu thương tỏa ra, nụ cười nhịn không được lúc đối mặt... Đều khiến sinh viên đại học A xem phim tình cảm bản livestream.
Sau đó Dư Lan kéo Nguyễn Túy qua nói với cô: “Cậu không có phát hiện dưới đó thật sự kỳ quái sao?”
Nguyễn Túy không biết: “Kỳ quái cái gì?”
Dư Lan bắt chước đám người phía dưới cho cô xem: “Ơ... Ủa... Móa!!!”
Nguyễn Túy không hiểu trừng mắt nhìn: “Làm sao thế?”
Dư Lan gào thét: “Quần tình xúc động đó! Không muốn xem phim tình cảm!”
Nguyễn Túy cũng không muốn diễn phim tình cảm bèn yên lặng thương lượng chuyện này cùng Thẩm Nam Hạnh, Thẩm Nam Hạnh lại kéo tay của cô ấm giọng nói: “Túy Túy, yêu thương không giấu được.”
Nếu mà không có, vậy thì rõ rằng anh không yêu cô.
Nhưng thế là không thể nào, tương lai cũng không thể.
Nguyễn Túy đột nhiên nhớ Thẩm Nam Hạnh cũng không có nói anh yêu cô bao giờ, nhưng anh không nói, thì cho thấy rằng anh không yêu cô hay sao? Yêu thương giấu không được, anh đã thể hiện hết trong hành động.
“Vậy em yêu anh.”
Nguyễn Túy cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói với anh một câu.
Đông đi, xuân tới, vạn vật khôi phục.
Nội tâm Thẩm Nam Hạnh như nổi trống: “... Em vừa nói gì cơ?”
“Túy Túy, em nói to hơn một tí, anh không nghe thấy.”
Chuyện may mắn nhất năm nay, chính là gặp được đối phương.
Càng may mắn hơn, là trở thành người quan trọng của đối phương.
Sau đó, trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình.
“... Có muốn nói lại lần nữa không?”