Về tới nhà...
La Đinh Diệp đè Lam Nhiên xuống giường trong giây lát.
- Lão bà đại nhân, để kẻ mọn La Đình Diệp phục vụ cho ngài
Lam Nhiên nghe lời nói đùa của La Đình Diệp cười ngoắt ngoẻo.
- Ha...ha...Anh cũng hài quá rồi đó Diệp! Ha...ha..ha!
-Hắn ta là ai thế? - La Đình Diệp vừa hôn khắp người cô vừa hỏi.
- Bạn cùng trường đại học.
- Ồ! Em ngoài Mỹ Nhã ra vẫn còn bạn sao?
- Không phải là của tôi, mà hắn bám theo Mỹ Nhã rất lâu đấy!
Tim La Đình Diệp bỗng nhẹ hẫng đi. May quá, tên Mike đó thích Mỹ Nhã chứ không phải Lam Nhiên. Thật may quá đi!
- Được rồi! Thay đồ đi, anh dẫn em về nhà chính gặp ông bà anh.
- Được!
===================
Một giờ sau...
Chiếc xe Audi sang trọng dừng trước một dinh thư to lớn. Từ trong xe người đàn ông ân cần với người phụ nữ, cô dịu dàng mỉm cười. Người đàn ông dung mạo tuấn mỹ, người phụ nữ dung mạo sắc sảo. Cả hai tạo nên một bức tranh tình ái vô cùng sống động.
- Con chào ông, bà.- Lam Nhiên lễ phép cuối người trước hai vị trưởng lão.
- Ôi, cháu dâu! Ngước mặt lên ta xem nào! - La lão phu nhân là người phụ nữ vô cùng đẹp lão. Bà có khuôn mặt phúc hậu, nếp nhăn không thể che đi khí chất khỏe khoắn của bà.
La lão phu nhân cùng La lão hài lòng nhìn đứa cháu dâu.
Cả hai ông bà đứng nhìn một lúc lâu mới phát giác rằng mình cần phải vào nhà.
- À! Hai đứa mau vào đi. Nhà đang có khách một chút.
- Vâng.
La Đình Diệp và Lam Nhiên cùng bước vào phòng khách, liền thấy một nam một nữ, ai cũng trẻ trung và tràn đầy hơi thở thanh xuân. Cả hai người đều ngấp nghé ở độ tuổi của La Đình Diệp và Lam Nhiên.
Một nam một nữ này đều khiến cho Lam Nhiên kinh và La Đình Diệp kinh ngạc.
- Ô! Tiểu Trần, Tiểu Hạ, ta dừng ván cờ nào. Lại đây, lại đây! - La lão gia hào hứng vẫy vẫy tay về phía đôi nam nữ kia.
Hôm nay đáng ra là Trần lão gia sẽ qua thăm La lão gia theo hẹn. Nhưng vì có việc gấp nên đành để con trai và con dâu đến thay. Trần Nam Dương đang đánh cờ với La lão, bỗng một người giúp việc thủ thỉ với La lão cái gì đó. Chưa kịp hỏi thì La lão đã nhanh ra ngoài. Giờ nghe giọng ông hào hứng như vậy, Trần Nam Dương liền quay lại. Lập tức, anh sững người lại, cơ thể như hóa đá.
- Tiểu Trần, đây là cháu nội ta La Đình Diệp. Nếu cháu vào Trần gia sớm hơn có lẽ hai đứa đã trở thành bạn nối khố rồi! - La lão tử không ngừng luyên thuyên, còn nói thêm - À! Đây là Lam Nhiên cháu dâu ta.
Đỗ Lam Nhiên! Cái tên này chính là một quá khứ mà Trần Nam Dương luôn muốn bắt đầu lại.
- Đây là Nam Dương ta hay nhắc với con đấy! - La lão tử quay qua nói với La Đình Diệp.
- Không nhớ!- La Đình Diệp lắc đầu.
Khóe môi Trần Nam Dương giật giật. Đừng đùa chứ! Dù gì anh cũng rất nổi tiếng đấy! Sao lại không cho anh ta mặt mũi gì hết!
- Đây là Hạ Dĩnh, vợ của nhóc Trần đấy! - Lão gia tử tiếp tục nói.
Cả ba người họ ngoại trừ Hạ Dĩnh ra thì ai cũng không nghe lọt một chữ. La Nhiên trầm mặc, dựa sát vào người La Đình Diệp. Trần Nam Dương trân trối nhìn cô.
- Chào La tổng, nghe danh đã lâu!- Để phá bỏ cục diện, Trần Nam Dương đã chủ động bắt chuyện. Cắn răng một hồi, anh mới đủ dũng cảm đưa tay ra.
- Đỗ tiểu thư, rất hân hạnh.
Lam Nhiên đang thẫn thờ, hơi giật mình. Đè nén cảm xúc xuống buông ra một câu.
- Xin lỗi Trần tổng. Tôi hiện giờ đã kết hôn với Diệp nên cảm phiền anh gọi tôi một tiếng La thiếu phu nhân hoặc La tổng phu nhân cũng rất ổn.
Nói như vậy chẳng khác nào Lam Nhiên đang khẳng định rằng cô đã là người lập gia đình dù cho Trần Nam Dương gã có như thế nào cũng không thể quay lại.
- Chào hỏi thế đủ rồi, ta vào ăn cơm thôi.- La lão gia cười cười.
Sau khi Trần Nam Dương và Hạ Dĩnh đi khuất,Lam Nhiên nhẹ tựa đầu vào ngực La Đình Diệp, trên mặt cô hiện ra tia đau khổ.
La Đình Diệp hiển nhiên phát hiện ra điều đó và hắn bế bổng Lam Nhiên lên lầu.
Đặt cô xuống giường. La Đình Diệp nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Lam Nhiên.
- Còn yêu không?
Lam Nhiên giật mình rồi khuôn mặt lộ vẻ khó khăn.
- Tình cảm đã sớm hết, chỉ là không biết làm sao để buông bỏ dư âm còn lại thôi.
Sau đó, cả hai rơi vào trầm mặc. La Đình Diệp quỳ dưới chân giường, cặp mắt bạc giương lên chăm chú nhìn Lam Nhiên. Bị nhìn như vậy Lam Nhiên trở nên khó chịu.
- Diệp, anh...
Chưa kịp nói hết câu bờ môi mỏng của La Đình Diệp áp sát vào đôi môi mềm của Lam Nhiên. Hắn càn quấy tách hàm răng trắng của cô ra, cái lưỡi nhanh nhẹn quấn lấy lưỡi cô nhẹ nhàng thưởng thức hương vị ngọt ngào của nó. Lam Nhiên quá bất ngờ, từ trước tới giờ cùng lắm La Đình Diệp cũng chỉ ôm cô nếu có hôn thì là ở trán hoặc ở mắt hoặc má. Mà lần này hắn...Lam Nhiên cũng chẳng biết làm gì ngoài việc hôn lại hắn...
Nụ hôn của hai người vừa dài vừa nồng nhiệt lại đê mê. Nụ hôn vừa dứt Lam Nhiên lụi xơ dựa trên vai La Đình Diệp thở hổn hển. La Đình Diệp nhân thời cơ liền hôn gáy cô một cái thật kiêu.
- Đây lần đầu anh hôn môi tôi đúng không?- Lam Nhiên đột nhiên hỏi.
Uỳnh! Tiếng sấm trong lòng La Đình Diệp vang lên. Thế thì lần trước trong phòng cô không tính à?
La Đình Diệp đứng dậy hôn một phát lên má Lam Nhiên.
- Không phải lần đầu, đồ gà cay ngu ngốc!!!
Cái gì!? Gà cay ngu ngốc! Hôm nay, cô phải trị cái lão chồng láo toét này mới được!