◇
Sau khi Rufus đi khỏi, Reid và Elria quay lại xưởng.
Vì đã muộn, cả đám nhanh chóng quay trở lại Học viện ――
“――Wow! Đồ ăn hôm nay ngon thật!!” Millis vui vẻ thốt lên, lớn tiếng cười đùa trong căng tin.
Trái ngược với thái độ vui sướng của Millis, Faregh thở dài thườn thượt.
“Có phải ta vừa làm một chuyện không thể cứu vãn...?”
“Cậu đang nói cái gì thế!? Ngựa chạy có bầy chim bay có bạn, có qua có lại mới toại lòng nhau cơ mà!!”
Millis đáp lại, vỗ lưng Faregh một tiếng bốp.
Quan sát hai người, Reid thì thầm với Wiesel.
“...Này, chuyện gì xảy ra với hai người họ thế?”
“À... Millis muốn biết giá trị của ‘món nợ’, nên tôi đã cho cô ấy biết giá thị trường của công việc lần này...”
“...Đại loại tầm bao nhiêu?”
“Khoảng ngần này.”
Wiesel giơ năm ngón tay với vẻ mặt u ám.
“......Năm trăm nghìn?”
“Không, năm triệu.”
“......Thật hả?”
“Tôi nên bổ sung thêm, số tiền này đã bao gồm việc xem xét loại ma lực liên quan khi yêu cầu một kỹ sư chế tác, phạm vi khắc mạch, độ phức tạp của mạch, và nó dựa trên các mức giá thị trường phù hợp. Đấy là còn đã được giảm bởi vì Millis không chính thức là kỹ sư.”
“Sao Millis không đi theo con đường ấy nhỉ?”
“Tôi cũng đã nhiệt tình đề nghị rồi, nhưng cô ấy nói, ‘Nếu mình sẽ nổi tiếng khi về nhà, thì tốt nhất là mình trở thành một pháp sư!’ Vì vậy, giờ cô ấy đang cân nhắc điều đó sau khi đã đạt được mong muốn hiện tại.”
“Cô ấy đang chôn vùi tài năng của mình chỉ vì danh tiếng ở quê nhà...”
“Nhưng điều đó cũng không hẳn là xấu lắm. Ví dụ, tôi đang nhắm đến việc trở thành pháp sư để phát triển và nghiên cứu ma trang, cho nên học tập và làm việc ở trong một môi trường thiên về ma pháp sẽ giúp tăng độ chính xác và tốc độ khắc mạch. Trên thực tế, việc các pháp sư sau khi nghỉ hưu trở thành kỹ sư chế tác khá phổ biến.”
“Và giờ thì nhóc Faregh đang mắc nợ Millis, nên chắc Millis sẽ không phải lang thang trên phố đâu nhỉ?”
Vì Faregh, một người thuộc dòng dõi gia đình danh giá đang mang ơn mình, nên có vẻ đó là lý do tại sao Millis lại vui sướng nhảy cẫng lên như vậy.
“Cũng nhờ Tiểu thư Millis mà tôi có thể tạo ra thứ tôi luôn mong muốn. Vì vậy, với tư cách là một kỹ sư ma trang, tôi không còn gì nuối tiếc cả.”
“...Cái này, đội giá vì cậu quá hưng phấn đúng không?”
“Sản phẩm tốt nhất xứng đáng với cái giá cao nhất. Ngoài ra, ‘nhất quan hệ, nhì tiền tệ’, nhà Welminan có đủ cả, vì vậy ‘ân huệ’ này sẽ có lợi ích rất lớn.”
Wiesel chỉnh kính và mỉm cười. Lý luận của cậu ta nghe rõ hợp lý, đúng là con người lươn lẹo y như Millis vậy.
Hình như cảm nhận được một tương lai tươi sáng phía trước, Millis tiến đến chỗ Elria với một nụ cười rạng rỡ.
“Vậy, Elria-sama nè, buổi hẹn hò của cậu với Reid-san thế nào?”
“...............”
“Elria-sama?”
“Mm... Có chuyện gì sao, Millis?”
“Không, ờm... Minh chỉ đang tò mò muốn biết hôm nay cậu với Reid thế nào thôi.”
“Vui lắm. Bọn mình đã ghé thăm nhiều cửa hàng này, ăn xiên nướng này, và Shehri cũng có vẻ rất thích nữa,” Elria trả lời, mặc dù trông cô có hơi phân tâm.
Nhận thấy có gì đó trong thái độ của Elria, Millis nghiêng người thì thầm với Reid.
“...Reid-san này, có chuyện gì xảy ra à?”
“Có chút vấn đề hơi rắc rối xảy ra vào cuối buổi hẹn. Không phải là tôi đã làm gì đó hay có chuyện gì liên quan đến bọn tôi đâu nên đừng lo.”
“Chà, dù sao thì, mình tin rằng Reid-san là một người biết quan tâm đến người khác, nên mình không lo lắng về điều đó...”
Millis nhìn Elria một cách lo âu.
Có lẽ Elria đang bị ảnh hưởng bởi vấn đề của Rufus. Tuy nhiên, đây không phải là chuyện mà Reid và Elria nên xen vào, bởi nó là vấn đề liên quan đến gia tộc của người khác, nói rộng ra là vấn đề quốc gia. Xem xét tình huống Rufus đang gặp phải, rõ ràng đây không phải là chủ đề có thể thảo luận một cách bừa bãi với những người khác.
“.........!!”
Đang trầm ngâm suy nghĩ, đột nhiên Elria đứng phắt dậy, nhanh chóng cầm khay đồ ăn lên và nói: “Em đi lấy thêm phần ăn đây.”
“Lấy thêm...? Không phải em lấy ít vì vừa ăn xiên nướng à?”
“Em chưa no lắm,” Elria bồn chồn trả lời.
Theo hướng nhìn của Elria, Reid đã hiểu ý định của cô.
“Được rồi. Vậy anh cũng sẽ đi cùng.”
“Eh, Reid-san cũng lấy thêm à?”
“Ừm. Có vẻ hơi đông và chắc là sẽ mất một chút thời gian, nên chúng tôi sẽ quay lại sau.”
“Hiểu rồi. Vậy thì, Ngài Welminan, cho đến khi họ quay lại, chúng ta hãy thảo luận về ma trang mới.”
“Từ, chờ đã, ma trang mới là sao!?”
“Thôi nào Faregh-san, ít nhất cũng nghe giải thích đã. Nếu đó là ma trang mới do xưởng Blanche sản xuất, có nghĩa đó là những thông tin không nơi nào biết đấy?”
“V-Vậy à? Thế thì nghe qua cũng được...”
“Rồi, thế thì tôi sẽ bắt đầu với cách chiến đấu mới phù hợp với Ngài Welminan―”
Theo lời của Millis, Faregh ngoan ngoãn nghe lời Wiesel. Này mà không cẩn thận là kiểu gì cậu ta cũng sẽ bị lừa mua mấy thứ lạ đời cho mà xem.
Bỏ qua nhóm bạn, Reid đi theo Elria ――
“――――Bọn mình có thể ngồi đây không?”
Elria cất tiếng gọi Rufus, người đang ngồi một mình.
“......Eh?”
Đột nhiên có người tiếp cận, Rufus giật mình ngẩng đầu lên.
Reid thì gượng cười và hơi giơ tay lên chào.
“Uhh... cậu là hôn phu của Elria-chan――”
“Tôi là Reid Frieden. Có vẻ như Elria rất quan tâm và đang tìm cơ hội để nói chuyện với cậu, nên cô ấy đã đến đây.”
“M-Mình chỉ hỏi vì có chỗ trống thôi, và vô tình là Rufus đang ngồi đó...”
“Về mặt thời gian thì khó mà trùng hợp như thế được, phải không?”
Reid nhẹ nhàng xoa đầu Elria, còn Rufus chỉ cười nhạt.
“Vậy thì, bọn mình có thể nói chuyện chút trong khi ăn không?”
“...Ưm! Vậy mọi người ngồi đây nhé!” Rufus cười đáp lại.
Nói rồi, Rufus nở một nụ cười rạng rỡ, và họ ngồi xuống để tiếp tục thân mật trò chuyện.
“Sao cậu lại ăn một mình? Bạn cùng lớp của cậu đâu?”
“Um... Mình không thực sự ngồi được cùng họ bởi là người ít tuổi nhất trong lớp, với cả mình chỉ có thể sử dụng ma pháp triệu hồi nên càng không thể thực sự tham gia với mọi người ở các chủ đề về ma pháp.”
Rufus cười như thể đang phiền lòng, nhưng chắc chắn sự cô lập này là vì những lý do khác nữa. Suy cho cùng, cô ấy đã lập khế ước với ‘Vệ Long’ và cũng đã điều khiển một con Phi Thiết Long trong kỳ thi tuyển sinh. Điều này cho thấy tài năng thiên bẩm của cô ấy với tư cách là một pháp sư.
Mẹ của Rufus có nói rằng Phi Thiết Long bị coi là kém cỏi, nhưng việc lập khế ước với một ma thú dạng rồng ngay từ đầu đã đặt cá nhân đó ở vị thế cao hơn trong số những người sử dụng ma pháp triệu hồi. Sẽ không có gì ngạc nhiên nếu một số học sinh ghen tị với Rufus vì khả năng vượt trội của cô ấy khi còn ít tuổi như vậy.
“Um... Mình xin lỗi nhé, Elria-chan.”
Rufus hơi cúi đầu, lẩm bẩm xin lỗi.
“Trong trận giả chiến... Mình đã nghĩ rằng mình tuyệt đối phải thắng và không được phép thua... Mình xin lỗi vì đã làm Shehri của Elria-chan bị đau.”
Khoé mắt đỏ nhạt hơi ngấn nước, Rufus cúi đầu trước Elria.
Nhưng Elria chỉ lắc đầu đáp lại.
“Không sao cả, Shehri không giận đâu.”
“......Thật không?”
“Ừm. Ngoài ra, như mình đã nói, đó là lỗi của mình khi đã dừng trận chiến giữa chừng.”
“K-Không, không phải vậy! Sự thật là Rafika đã gần như không thể di chuyển được nữa, và bởi đó là một trận giả chiến chứ không phải thực tế, nên dừng lại là đúng rồi...!!”
“Nhưng các trận giả chiến được thiết kế để mô phỏng lại thực chiến, nên đó là lỗi của mình khi không tính đến mọi tình huống.”
“Nhưng nếu mình thừa nhận thất bại thì Rafika đã không hành động liều lĩnh như vậy!”
“Rafika đã cố gắng hết sức để thực hiện mong muốn của Rufus. Quả thực là một đứa trẻ ngoan.”
“Shehri của Elria-chan cũng chính xác vâng lời. Tuyệt thật đấy!!”
Và thế là, hai người vẫy tay với nhau, cứ phủ nhận rồi ca ngợi người kia.
Tuy nhiên, cắt ngang câu chuyện, Elria bình tĩnh tuyên bố: “Đó là lý do tại sao――lần tới, mình chắc chắn sẽ không thua.”
Nghe vậy, Rufus tỏ ra căng thẳng hơn chút.
“Trong bài kiểm tra điều kiện tiếp theo, mình chỉ được sử dụng phép thuật lên đến cấp ba thôi, dù vậy, mình tự tin mình có thể chiến thắng và sẽ nỗ lực hết sức để đảm bảo rằng mình sẽ không thua.”
Rufus biết rằng, đó không phải sự ngạo mạn đơn thuần. Cô hiểu rõ từ kinh nghiệm chiến đấu thực tế.
Con Phi Thiết Long mà Rufus triệu hồi và điều khiển được ước tính ít nhất ở cấp tám, và xét đến khả năng của vật chứa, sẽ không có gì ngạc nhiên nếu nó xếp ngang hàng với cấp chín. Tuy nhiên, Elria đã áp đảo nó bằng một con Thực Ma Lang dưới cấp năm và thậm chí so với thứ bậc của loài rồng thì còn thấp hơn nhiều.
Elria không chỉ có thể sử dụng kỹ năng đặc biệt <> mà còn có vô số kinh nghiệm chiến đấu ma pháp, cho nên, ngay cả khi bị hạn chế đến mức chỉ được sử dụng tối đa là ma pháp cấp ba, nếu Elria tuyên bố rằng sẽ “nỗ lực hết mình”, chắc chắn cô ấy sẽ giành chiến thắng.
Đó cũng là lý do tại sao Elria đã nói với mẹ của Rufus rằng, cô ấy không hề “tỏ ra thương hại”.
Elria thừa nhận rằng sự cố trong trận giả chiến là do sự tự mãn của bản thân, nên lần này, cô tuyên bố rằng, cô sẽ gạt mọi thứ qua một bên và chiến đấu hết mình để giành thắng lợi.
“Mình cũng có một mục đích suốt đời này sẽ không lay chuyển. Có thể nó rất nhỏ nhặt so với hoàn cảnh của cậu ―― nhưng đối với mình, đó là một lời hứa mà mình tuyệt đối phải thực hiện.”
Lời hứa của một thiên kỷ trước.
Đó là một cái cớ, nhưng cũng là điều kiện cần thiết để mối quan hệ của họ có thể chuyển biến một cách rõ rệt, là nghi thức cho hai người từng đối địch có thể chính thức đến với nhau một lần nữa.
“Chính vì thế, mình tuyệt đối sẽ không thua.”
Elria kiên định tuyên bố thêm lần nữa.
Rufus, với biểu cảm méo mó――
“―― Elria-chan, cậu thực sự rất mạnh.”
Rufus lẩm bẩm, biểu cảm như sắp rơi lệ.
“Mình… mình chỉ vừa mới lập được khế ước với hậu thế của ‘Vệ Long’.”
Rufus bắt đầu nói về bản thân mình.
“Ban đầu, mình không có ý định lập giao ước với ‘Vệ Long’ đâu. Tất cả những gì mình muốn là trở thành pháp sư cùng với Rafika, người đã ở bên mình từ khi mình được sinh ra cơ.”
Nhưng, Rufus dừng lại.
“Thầy mình nói rằng, ‘Con có thể lập khế ước với Vệ Long’. Tin vào những lời đó, mình đã tiếp cận hậu thế của ‘Vệ Long’, và chúng đã chấp nhận cho mình thiết lập khế ước.”
“......Thầy?”
“Ừm. Thầy là một nhà nghiên cứu về ‘Vệ Long’. Thầy đã dạy mình những điều mà mình không biết, thậm chí còn không có trong tài liệu.”
Đó là cách Rufus thiết lập khế ước với ‘Vệ Long’ – biểu tượng của Serios. Tuy nhiên, cùng với đó là trách nhiệm hết sức nặng nề.
“Ban đầu, mẫu thân rất vui, bởi gia đình mình không thuộc dòng dõi vợ hợp pháp mà chỉ là thê thiếp, nên mình càng cố gắng chăm chỉ bao nhiêu thì ông của mình càng khen ngợi bấy nhiêu.”
Vị thế và phước lành này là những thứ mà vốn họ sẽ không nhận được. Những đặc quyền như vậy được ban cho những ai đã lập được giao ước với ‘Vệ Long’, tuy nhiên, điều đó có nghĩa là cá nhân đó phải trở thành một ‘Vệ Long Giao Ước Nhân’, tương tự như một người nào đó từng được yêu cầu đảm nhận vai trò của một ―― ‘Anh hùng’.
“Mỗi lần mình triệu hồi Rafika... mẫu thân sẽ tức giận với mình. Mặc dù cuối cùng mình cũng đã có thể thu phục được ‘Vệ Long’, bà ấy lại tự hỏi tại sao mình không sử dụng chúng.”
“...Là vì cậu không thể kiểm soát hoàn toàn chúng, phải không?”
“Vâng... Hậu thế của ‘Vệ Long’ là những sinh vật tự tôn, và nếu chúng thấy vật chứa của chúng thiếu ma lực, chúng sẽ tức giận và bắt đầu gây náo loạn, có thể tuân theo hoặc không tuân theo mệnh lệnh tùy vào tâm trạng.”
Ma pháp triệu hồi khác với các loại ma pháp khác ở chỗ, mối quan hệ với ma thú triệu hồi là một yếu tố quan trọng. Nếu pháp sư ép buộc ma thú không tuân lệnh quay lại, mối quan hệ của họ với ma thú đó có thể sẽ xấu đi và thậm chí có thể dẫn đến việc chúng huỷ bỏ giao ước. Nhưng nếu mặc kệ một ma thú điên cuồng phá phách, nó có thể gây hại cho những người xung quanh.
“Mình đã giải thích cho mẹ, nhưng... vì mình là người giao ước nên chúng sẽ không làm hại mình, và điều đó sẽ chứng minh sức mạnh của ‘Vệ Long’, vì vậy mẫu thân nói không sao cả,” Rufus cười yếu ớt.
Tuy nhiên, Rufus từ chối sử dụng ‘Vệ Long’, không chỉ vì chúng có thể làm loạn; mà cô còn mong muốn không để người khác khinh miệt những ma thú đã lập khế ước với cô.
“Cứ vậy, khi mình vẫn chỉ triệu hồi Rafika, mẫu thân bắt đầu tỏ ra không thích, và cuối cùng, bà ấy nói sẽ ép buộc hủy bỏ giao ước của mình với Rafika... Lúc đó, mình đã van xin được ở lại với Rafika nếu mình xếp hạng nhất tại học viện.”
Đó là lý do tại sao Rufus coi trọng chiến thắng hơn tất cả.
Thất bại đồng nghĩa với mất đi mối quan hệ với bạn bè.
Đối với Rufus, người luôn ở bên Rafika, điều đó giống như cái chết chia lìa.
“Nhưng... mẫu thân nói đúng. Ai cũng kỳ vọng mình sử dụng ‘Vệ Long’. Mình hiểu mẹ đã phải vật lộn như thế nào trước khi mình lập khế ước, và mình biết mẹ đã phải cật lực làm việc để mình có thể trở thành một pháp sư.”
Sau đó, Rufus lặng lẽ cúi đầu xuống và nói,
“Nên... mình không biết phải làm gì nữa.”
Rối bời giữa người bạn thân thiết và những kỳ vọng của mẹ, Rufus không biết phải ưu tiên bên nào.
Đối với một cô gái trẻ, đó là một nút thắt khó gỡ.
Tuy nhiên, ngay cả như vậy cũng không được phép. Quá trình nuôi dưỡng cô, môi trường, những người xung quanh cô, và thậm chí cả đất nước đều bắt buộc Rufus phải đưa ra lựa chọn.
Nhìn Rufus, Elria nhẹ gật đầu――
“―― Vậy thì, hãy cùng chiến đấu hết sức mình.”
Ngay khi Elria vừa dứt lời, Rufus lặng lẽ ngẩng mặt lên.
“......Eh?”
“Điều đó sẽ giúp cậu giải toả tâm lý, nên là, quyết đấu hết mình đi.”
Như để khẳng định ý kiến của mình, Elria mạnh mẽ gật đầu vài lần.
Còn Rufus, bất ngờ bởi lời nói của Elria, tiếp tục lắng nghe Reid giải thích thêm.
“À, ý Elria là quá trình quan trọng hơn kết quả.”
“Uh... thắng hay thua như nào cũng được á?”
“Kiểu vậy. Nếu cậu đã cố gắng hết sức và chiến thắng thì đó là kết quả tốt nhất, còn nếu cậu thua thì cũng không làm gì khác được.”
“Nhưng... nếu mình làm vậy, mẫu thân sẽ...”
“Nếu cậu đã cố gắng hết sức mình và thậm chí cả ‘Vệ Long’ nhưng vẫn thua, thì cũng đồng nghĩa với việc không ai khác có thể thắng. Nếu có ai phàn nàn, cậu chỉ cần nói ‘thế thì nhờ người khác nhé’ và bỏ đi.”
“Nhưng như thế… như thế là vô trách nhiệm!!”
“Thi thoảng vô trách nhiệm chút cũng không sao. Những người khác áp đặt kỳ vọng của họ lên cậu chỉ vì cậu có quyền lực hay tài năng, và đòi cậu phải chịu trách nhiệm khi cậu thất bại ―― đó mới thực sự là vô trách nhiệm.”
Reid cười.
“Vì vậy, những gì cậu cần làm bây giờ là, hoặc làm mọi người xung quanh phải im lặng bằng cách chiến thắng hết mình hoặc thất bại thảm hại sau khi đã cố hết sức. Đơn giản vậy thôi.”
“Nhưng... nhưng ――”
Khi Rufus bắt đầu rơi nước mắt, Reid vỗ nhẹ lên đầu cô.
“Cho đến bây giờ, cậu đã luôn nghĩ về người khác, vì vậy, ít nhất khi chiến đấu với nhau, hãy mặc kệ mọi thứ xung quanh để tập trung vào bản thân cậu.”
Reid nở nụ cười rạng rỡ sau khi xoa đầu Rufus
“Thêm nữa, nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ xử lý.”
“......Reid-san sẽ lo liệu?”
“Ừm. Suy cho cùng, chính tôi là người đã thổi bay phép thuật của Elria mà cậu thấy trong kỳ thi tuyển sinh.”
“Thổi bay... ý cậu là cậu đã sử dụng ma pháp cấp mười ấy à?”
“Không, tôi chỉ đấm nó đi thôi.”
“Đấm... ma pháp đi?”
Xung quanh Rufus xuất hiện đầy dấu hỏi; có vẻ như cô ấy không thể hiểu được khái niệm đó. Tuy nhiên, Reid đã quen với phản ứng kiểu này rồi.
“Dù sao đi nữa, bất kể chuyện gì xảy ra, Elria và tôi sẽ lo liệu, vì vậy cậu chỉ cần tung hết sức thôi.”
“............Eh?”
“Eh?”
“Mình muốn dùng toàn lực để chiến đấu với Rufus, nên mình sẽ để Reid lo liệu.”
Reid cũng bất ngờ rằng Elria không chỉ đồng ý với anh mà còn mạnh mẽ gật đầu.
“Nên là, nếu có chuyện gì xảy ra thì trăm sự nhờ anh đó.”
“Ừ thì được thôi, nhưng... em định cố gắng đến mức nào vậy?”
“Hết sức.”
“Có vẻ như em định dốc toàn lực thật...”
“Lần trước, em đã giúp anh tung hết sức mình rồi, nên lần này đến lượt em.”
Elria nắm chặt tay một cách quyết tâm.
Xem ra dù hoàn cảnh của Rufus có như thế nào thì Elria cũng chỉ đơn giản là muốn chiến đấu thôi.
“Suy cho cùng, nếu lâu quá mà em không dốc hết sức thì kỹ năng sẽ bị thui chột mất.”
“Nhưng ma pháp của em bị giới hạn ở cấp ba trong bài kiểm tra tới mà, nhớ không?”
“Bị giới hạn mà vẫn thể hiện được khả năng nhiều hơn so với dự kiến cũng là một hình thức cố hết sức mình mà anh.”
“Ồ, đó là một tuyên bố đáng gờm đấy.”
Khi hai người họ đang tranh luận với nhau, Rufus khúc khích bật cười. Một nụ cười rạng rỡ sau đó bắt đầu xuất hiện trên khuôn mặt cô.
“Hiểu rồi! Mình sẽ dốc toàn lực để chiến đấu với Elria-chan!”
“Mm. Mình rất mong chờ đó.”
“Tốt hơn là cậu không được thua ai khác trước khi đấu với mình!”
“Tất nhiên rồi. Và Rufus, cậu cũng không được thua đâu đấy.”
“Vậy thì hứa nhé!”
Nói rồi, Rufus giơ ngón út ra. Thấy vậy, Elria cũng mỉm cười và đan ngón út của mình vào ngón út của Rufus.
Sau khi gật đầu với nhau, Rufus năng động đứng dậy.
“Được rồi! Vậy thì mình phải cố gắng hết sức từ hôm nay! Cám ơn hai người vì đã lắng nghe mình!”
Mỉm cười, Rufus liên tục vẫy tay chào tạm biệt cho đến khi rời khỏi phòng ăn.
“Reid ơi.”
Bất ngờ, Elria gọi Reid.
“Sao vậy em?”
“Em sẽ đối đầu với Rufus bằng tất cả khả năng của em, vì em nghĩ đó là điều tốt nhất cho cô ấy.”
Elria tiếp tục, “Lần này, em sẽ để mọi thứ cho anh.”
“Đó là lý do anh ở đây mà. Cũng không hẳn là có chuyện gì đó sẽ xảy ra ――”
“Không, chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra.”
Elria nghiêm túc nói.
“Điều khiến em băn khoăn là ‘Tại sao Rufus không sử dụng ‘Vệ Long’?’. Nếu cô ấy muốn chiến thắng đến vậy, rõ ràng là không có sự lựa chọn nào tốt hơn.”
Tuy nhiên, Rufus ngoan cố từ chối sử dụng ‘Vệ Long’.
Rufus đã nói ra một số lý do, nhưng ――
“Thứ nhất, khi nghĩ kĩ, chính việc Rufus không dùng chúng ngụ ý rằng có điều gì đó không ổn với khế ước.”
“...Ý em là gì?”
“Rufus nói, ‘Tạo ra một vật chứa thiếu ma lực sẽ khiến Vệ Long tức giận’. Điều đó có nghĩa là chúng ý thức được sự thiếu hụt ma lực, nhưng vẫn tiếp tục giao ước với Rufus.”
“Đó có phải điều kiện đủ để hủy bỏ khế ước không?”
“Anh thử đặt mình vào vị trí của chúng xem. Anh sẽ cảm thấy thế nào khi có ai đó ra lệnh cho anh không được sử dụng bản thể mạnh mẽ hiện tại của mình, mà phải ra trận với một bản thể yếu hơn hẳn?”
“Chà, nếu đó là mệnh lệnh thì anh sẽ cố gắng chịu đựng, nhưng anh đoán là cũng sẽ có một chút bất mãn.”
“Ma thú cũng vậy. Dĩ nhiên, chúng sẽ tức giận nếu bị ép buộc phải chiến đấu bằng bản thể yếu hơn so với những gì chúng thực sự sở hữu ―― đặc biệt là một ma thú kiêu hãnh và vượt trội như ‘Vệ Long’, chúng sẽ càng tức giận hơn về điều đó.”
Elria nhíu mày nói tiếp.
“Nếu đã có sẵn một mối quan hệ dựa trên sự tin tưởng lẫn nhau từ thưở bé thì bao nhiêu ma lực cũng vẫn làm khế ước được. Vì thế, vẫn có tỉ lệ… nhưng mà, em thấy có gì đó hơi thiếu tự nhiên khi mà cả bốn ‘Vệ Long’ đều tiếp tục khế ước, mặc dù rõ ràng là pháp sư giao kết có vấn đề.
Elria nhớ lại tình huống bất ổn và cảm giác không an tâm khi trước.
Lúc này không đủ thông tin để kết luận, nên đó vẫn chỉ là mối quan ngại.
Nhưng, có một điểm chung giữa các sự kiện gần đây.
“―― Vẫn liên quan đến ma thú nhỉ?”
Trước đó, Reid và những người khác đã chạm trán với ‘Rồng Vũ Trang’, một chủng ma thú tưởng đã bị tuyệt diệt.
Và bây giờ… Elria cảm thấy sự tồn tại của ‘Vệ Long’ có gì đó không ổn.
“Nếu Serios có dính líu đến vụ việc lần trước, thì không có gì khó hiểu khi một ma thú như ‘Rồng Vũ Trang’ lại xuất hiện…”
“Cũng không thể phủ nhận khả năng đó được, nhưng anh nghĩ Học viện cũng đã nghi ngờ có ma pháp triệu hồi được sử dụng và đã cho người điều tra rồi. Chúng ta không thực sự có thể kết luận được cho đến khi Alma-sensei nói cho ta biết chi tiết kết quả cuộc điều tra.”
Quan trọng hơn, Elria nhắc đến một người.
“Em thì đang tò mò về cái người mà Rufus gọi là ‘Thầy’.”
“Người bảo Rufus là cô ấy có thể lập khế ước với ‘Vệ Long’ à?”
“Vâng. Không giống với ma thú như Rafika đã quen với con người từ lâu, ‘Vệ Long’ chỉ sinh sống trong tự nhiên, cho nên, không chỉ là lập khế ước, mà còn có cả rủi ro bị chúng ăn tươi nuốt sống nữa.”
Dù thế, người này vẫn nói với Rufus, “Con làm được mà.”
Cứ như thể ―― người đó đã biết trước ‘tương lai’.
“Nên là, nếu có chuyện gì xảy ra, trăm sự nhờ anh đó.”
Elria nhìn thẳng vào Reid.
Nếu Rufus không chủ tâm mà bị lợi dụng bởi ai đó có liên quan đến Reid và Elria, thì Elria sẽ không ngần ngại mà thể hiện rõ ý định rằng sẽ bảo vệ Rufus bằng hết sức mình.
Và Elria cũng tin rằng Reid có thể lo liệu mọi chuyện, dù đó có là gì đi nữa.
Nếu là như vậy ――
“―― Được rồi, cứ để đó cho anh.”
Reid đấm ngực và nở một nụ cười rạng rỡ.
Thấy vậy, Elria cũng mỉm cười đáp lại.
“Và còn một chuyện nữa em muốn nhờ anh.”
“Ừm, anh nghe. Chuyện gì cũng đượ――”
Trước khi Reid có thể dứt lời, Elria ngã cái bịch xuống bàn.
Gương mặt cô tái mét, cả người run rẩy.
“Làm ơn… bế em về phòng nha…”
“……Bội thực đúng không?”
“Vâng… bụng em… đau quá… em không di chuyển nổi nữa…”
Lúc nói chuyện với Rufus, Elria cũng tiếp tục xử lý chỗ đồ ăn lấy thêm.
Elria không phải người ăn ít, nhưng rõ ràng là dạ dày cô đã đến giới hạn từ bữa ăn nhẹ trước bữa tối và giờ là phần ăn thứ hai.
“Thật là… em có thể bỏ lại mà.”
“Thói quen không để thừa đồ ăn ở kiếp trước phản chủ đó anh…”
“Rất đáng khen vì em đã ăn hết, nhưng thôi, giờ thì về phòng để lấy ít thuốc đau bụng nào.”
Reid nói và quỳ xuống để Elria từ từ leo lên lưng anh.
“Được anh cõng dễ chịu thật đó.”
“À thì, anh cũng quen rồi…”
“Nếu không bị lắc lư nhiều quá nữa thì càng tốt ạ.”
“Rồi rồi, cứ yên tâm.”
“Vâng, nhờ anh nhé.”
Elria vui vẻ vỗ vai Reid.
“Có hơi muộn, nhưng sao em lại thấy ổn với việc được cõng nhưng lại xấu hổ khi nắm tay?”
“Em thấy là được cõng thì cũng như đưa lính bị thương về thôi, nên không có vấn đề gì cả.”
“Suy nghĩ độc lạ thật đấy…”
Cõng Elria sau lưng, Reid rời căng tin và đi về phòng.
◇
Từ nơi đồng xanh thơm hương lúa cay vcl