Và thế là hai cụ ông cụ bà bị đứa cháu sút ra khỏi xưởng.
Hai người lơ đãng đứng ngắm nghía ở giữa khu mua sắm.
“Reid ơi.”
“Sao em?”
“Em nghĩ chúng mình nên sắp xếp lại tình huống hiện tại để có hướng giải quyết.”
“Hợp lý đấy. Suy nghĩ mang tính xây dựng lúc này khá quan trọng.”
“Đầu tiên là Millis nhờ anh với em đi mua trà.”
Elria chìa ra tờ giấy mà Millis đưa cho, trên đó ghi tên một số hãng trà phổ biến.
“Em với anh đều biết về trà, nên sẽ không có khó khăn gì để mua chúng cả.”
“Ừm. Anh cũng biết vị trí các cửa hàng ở đâu từ những lần đi dạo quanh Vương đô rồi.”
“Nhưng rõ ràng là tụi mình sẽ còn dư nhiều thời gian nếu đi mua ngay bây giờ.”
Kể cả khi hai người họ đến cửa hàng Reid vừa nói tới, tính cả các vấn đề có thể phát sinh thì cũng chỉ mất không hơn ba mươi phút để mua trà và quay lại xưởng.
“Bây giờ là 1300 giờ, nhưng Millis bảo em rằng chúng ta phải đến tối mới được về, không thì ít nhất cũng phải sau 1700 giờ.”
“Sao em lại dùng cách tính thời gian trong quân đội từ một nghìn năm trước?”
“Tự nhiên em thích thế.”
Cách mà Millis ép buộc hai người làm cho Elria nhớ lại những lần nhận chỉ thị từ cấp trên trong kiếp trước. Căng thẳng đến thế cơ mà.
Nhưng, nhiệm vụ lần này có chút không rõ ràng.
“Millis hướng dẫn là ‘dành thời gian bên nhau để làm những việc giống hẹn hò’, nên em nghĩ rằng chúng mình sẽ phải làm rõ điều kiện này trước.”
“Ừm, đúng là phải định nghĩa rõ ràng các việc ‘giống hẹn hò’ là như thế nào.”
“Vâng. Reid đã từng đi hẹn hò bao giờ chưa?”
“Anh không có chút kinh nghiệm nào cả.”
“Em cũng vậy.”
……………
……………………
“Chúng mình làm gì bây giờ?”
“Công nhận.”
Cả hai ngước lên trời, không biết phải làm gì tiếp. Dĩ nhiên là họ có kiến thức về chuyện ‘đi hẹn hò’ rồi, đó là việc một cặp đôi yêu nhau dành thời gian đi ăn đi chơi cùng nhau.
Nhưng đó là tất cả những gì hai người biết.
“Ahh… Anh nhớ khi đó cấp dưới cũng nói về chuyện này nhiều lắm, nhưng vì không liên quan đến anh nên anh toàn bỏ ngoài tai…”
“Em cũng thế…”
Suy cho cùng, một nghìn năm trước, hai người được biết đến như vị ‘Anh hùng’ và ‘Hiền nhân’.
Ngày nào họ cũng bận rộn trên chiến trường, còn vào ngày nghỉ, Elria chỉ chuyên tâm vào nghiên cứu ma pháp thôi.
Nhân tiện, khi đó, Elria đã có cảm xúc đối với Reid, cho nên cô ấy hoàn toàn không nghĩ gì đến việc sa vào lưới tình với một Elf hay Nhân tộc nào đó. [note55304]
“Millis cũng nói rằng đây là ‘hẹn hò mua sắm’, nên chắc nó cũng sẽ khác so với hẹn hò thông thường, không thì Millis đã không nhấn mạnh vậy.”
“À thì, nếu suy nghĩ một chút, có lẽ nó chỉ đơn giản là đi mua sắm trong khi hẹn hò thôi… em có gì muốn mua không?”
“Em cũng không hẳn là cần mua gì cho lắm.”
“Anh cũng thế, tại anh đã chuẩn bị mọi thứ cần thiết rồi.”
………
………………
“Nhiệm vụ… bất khả thi rồi…!!”
“Đây còn không phải ‘nhiệm vụ’ mà.”
Reid gượng cười, sau đó như chợt nhớ ra điều gì đó.
“Nhân tiện, hồi anh còn ở làng, lúc đến khu chợ, em gái anh có nói, ‘Kể cả không mua gì mà chỉ ngắm thôi thì cũng vui mà anh’, rồi con bé sẽ chăm chú vào mọi thứ nó thấy và vòi vĩnh đồ ăn ở các hàng quán.”
“… Anh có em gái sao?”
“Ừm. Con bé nhỏ hơn anh ba tuổi, có vẻ ngang tầm tuổi em. Anh cũng có anh trai lớn hơn anh ba tuổi. Cả hai đều có năng lực ma pháp cao hơn anh, nên đều rời làng để theo học ở một Học viện Ma pháp khác rồi.”
“Mm… Vậy thì, có lẽ chúng ta sẽ gặp hai anh em ở bài kiểm tra toàn diện nhỉ.”
“À đúng. Như trong thư gửi về thì cả hai đều đang nhiều việc, nên chắc cũng không biết chuyện anh đã nhập học đâu. Thôi thì cứ để đó cho bất ngờ khi gặp lại nhau.”
Reid cười rạng rỡ, tưởng tượng khuôn mặt ngỡ ngàng của hai anh em.
Thấy phản ứng của Reid, Elria cũng không khỏi nén nụ cười. Reid gật đầu ra chiều thoả mãn.
“Mà, sao chúng ta không đi dạo xung quanh ngắm nghía các thứ nhỉ? Coi như là bữa trưa muộn, hai ta có thể mua gì đó rồi vừa đi vừa ăn, sau đấy mua thêm ít đồ ăn vặt cho Wiesel với hai người kia?”
“Mm… em cũng chưa từng làm vậy, nên em mong chờ lắm.”
“Thế thì chốt nhé. Anh cũng không biết liệu như vậy có giống một buổi hẹn hò không, nên chúng ta có thể dạo quanh rồi quan sát những cặp đôi khác.”
“Vâng, thế là làm theo được hướng dẫn của Millis rồi――”
Đúng lúc Elria định gật đầu đồng ý, cô nhìn thấy hai người một nam một nữ đi ngang qua.
Từ cách mà họ nói chuyện, có vẻ họ đang trong một mối quan hệ.
Và ―― họ sánh bước bên nhau, những ngón tay đan xen lẫn nhau một cách đầy tình cảm.
Thấy vậy, Elria nhìn xuống bàn tay đang túm lấy tay áo Reid.
Sau một thoáng do dự, Elria mạnh mẽ gật đầu và ――
“――――Mm.”
―― Nhắm tịt mắt lại rồi chìa tay ra cho Reid.
“……Sao vậy em?”
“T-Tay, tay, e-em muốn n-nắm tay v-với anh!!”
“Bình tĩnh nào, ngôn từ lung tung hết cả rồi.”
Nhìn đôi tai đỏ chót của Elria, Reid nhẹ nhàng xoa đầu cô để giúp cô bình tĩnh lại.
“Nắm tay có phải chuyện gì to tát đâu em, anh còn từng ôm em khi em đang lơ mơ này, thay đồ cho em này, thậm chí còn bịt mắt mà tắm cho em nữa.”
“C-Chuyện đó với chuyện này là hai vấn đề khác nhau…!”
Đương nhiên là Elria sẽ cảm thấy như vậy, bởi cô không có ký ức gì về những việc mình đã làm khi trong trạng thái ấy.
Và mặc dù trước đây Reid đã từng nắm tay cô, nhưng lần này là cô chủ động.
“N-Nên là… nắm tay em đi…!”
“…Nếu em thấy ổn thì được thôi.”
Và lúc Reid nắm lấy bàn tay đó ――
Lập tức Elria như bị ‘quá tải’.
“――――C-Chờ em chút!”
“Ừ-Ừm, anh tưởng em sắp sửa ngất luôn rồi cơ.”
Thả tay khỏi Reid, Elria hít một hơi sâu để bình tĩnh lại. Không chỉ khuôn mặt nóng bừng, tim cô lúc này cũng đang như trống đánh.
“Cứ như một trận chiến khó khăn vậy…!”
“Nắm tay anh là một trận chiến sao?”
“Em cảm thấy có gì đó tương tự…!”
Chuyện này làm Elria mệt mỏi hơn nhiều so với những lúc trở về từ chiến trường.
Nhận thức được việc nắm tay làm Elria xấu hổ đến mức cô còn không thể nghĩ đến khung cảnh hai người sẽ tay trong tay mà đi dạo.
Thấy Elria như vậy, Reid vuốt cằm suy nghĩ.
“Nhưng em ổn với việc túm tay áo anh mà nhỉ?”
“V-Vâng… vì em không phải trực tiếp chạm vào anh…”
“Vậy thì, em gọi con ma thú khi trước ra được không?”
“……Shehri ạ?”
“Ừm. Chúng ta có thể cho nó đi dạo cùng luôn.”
“V-Vâng…”
Nghe lời Reid, Elria dành một thoáng tập trung để thi triển ma pháp.
Ngay sau đó ―― dưới chân Elria, Shehri dạng thú cưng xuất hiện với một tiếng sủa nhỏ.
Nó cũng được đeo vòng cổ gắn dây, đã sẵn sàng để dắt đi dạo.
“Err… em gọi Shehri ra rồi, nhưng…?”
“Được rồi, vậy thế này nhé?”
Reid đưa tay ra và nắm lấy sợi dây Elria đang cầm.
Thấy vậy, Elria cũng đã phần nào hiểu ra ý định của Reid.
Cả hai đều nắm lấy cùng một sợi dây. Dù hai bàn tay không trực tiếp chạm vào nhau, nhưng nó vẫn cho cảm giác như có sự kết nối.
“Cũng gần giống như nắm tay, em nhỉ?” Reid cười.
“Chúng ta không nhất thiết phải làm giống như mọi người đâu em. Nếu em tỏ ra lo lắng quá thì em sẽ không thấy vui, và nếu như thế, tốt nhất là mình làm sao để bản thân thoải mái nhất là được.”. Vẫn nụ cười ấy, Reid nhẹ nhàng nói tiếp.
Reid đã luôn chăm lo cho Elria. Anh tôn trọng ước muốn được ‘nắm tay’ của cô và đã nghĩ ra cách này để giúp cô bớt lo âu. Từ trước đến nay, anh cũng luôn theo sát nhịp độ của cô, không bao giờ bắt ép cô phải đối mặt với những người mà cô cảm thấy e dè, và luôn để cô núp sau lưng hoặc nắm lấy tay áo anh nếu chuyện đó làm cô thoải mái.
Chính vì vậy mà Elria cũng nhận ra rằng, mình có thể cố gắng hơn nữa.
“Nếu em thấy khó khăn quá thì cứ nói cho anh nghe, còn nếu hành động như thường ngày làm em dễ chịu hơn thì cũng được thôi.”
“Mm… như bây giờ thì, em nghĩ là ổn rồi.”
Vẫn có chút bồn chồn, Elria nhẹ nắm bàn tay lại như để tự động viên bản thân và bước lên một bước.
Reid đã cho cô cơ hội, vì thế, kể từ giờ phút này, Elria quyết tâm sẽ cố gắng thêm một chút, để có thể sánh bước bên người mà cô yêu nhất.