◇
Một tuần sau sự kiện liên quan đến Rufus.
“―― Mình muốn đi chơi ở Vương đô…!!”
Millis bắt đầu nói gì đó tương tự như hồi trước.
Reid và những người khác phản ứng bằng việc tiếp tục ăn và tỏ ra không quan tâm cho lắm.
“Gì nữa đây, lại là Millis và những phút bốc đồng à?”
“Millis đam mê Vương đô quá đấy.”
“Sao chứ!? Mình mơ về nơi đó đấy! Hàng đá cuội không một cọng rêu, cảnh quan thành phố được xây dựng một cách có tính toán để tận dụng không gian giới hạn chứ không như dưới quê, nơi thừa mứa đất ra nhé! Còn cả những gian hàng treo bán nhiều thứ hơn là phô mai và thịt khô nữa!! Mình muốn trải nghiệm tất cả những điều ấy mà!!”
Millis hăng say nói lên mong muốn của bản thân.
Cô ấy đã nhiều lần nói rằng muốn đến Vương đô, nhưng lần này cảm xúc ấy như còn mãnh liệt hơn nhiều.
Đáp lại Millis là một phản ứng mới.
“――Hah, ghen tị thay cho đám nhà quê khi có thể phấn khích chỉ vì những điều như thế.”
Faregh trả lời một cách châm biếm.
―― Trong khi cậu ta đang úp mặt xuống bàn, cả người đang run rẩy.
“Ngay cả trong tình trạng như thế này mà Faregh-san vẫn có thể châm chọc được. Ấn tượng thật đấy, theo một hướng nào đó.”
“Im đi…! Dù ta có muốn cử động thì cũng không thể…!!”
Faregh nghiến răng, cơ thể vẫn bất động.
Thấy thế, Reid gật đầu hài lòng.
“Ít nhất thì nhóc vẫn còn đủ sức để châm biếm, chứ như hồi mới bắt đầu, nhóc sẽ kiệt sức xong ngã quỵ sau mỗi buổi tập.”
“Sao lại bắt ta tập đến mức đấy chứ!? Chưa kể là mỗi khi xong, ta sẽ không nhớ được gì cho đến tận sáng hôm sau! Thật khủng khiếp!!!”
“Sau khi nhóc kiệt sức, ta cõng nhóc về Học viện, ép nhóc ăn trong nhà ăn, quăng nhóc vào phòng rồi gọi Valk với Lucas đến chăm. Ổn mà.”
“Ồ, ra đó là lý do ta đã tắm và đã thay quần áo khi thức dậy ―― khoan, từ đã, ‘ép ăn’ là ý gì?”
“Ta chọn một suất ăn đầy dinh dưỡng trong nhà ăn, tống hết chúng vào ‘máy xay’ mà ta đi mượn rồi hoá lỏng chúng trước khi đổ hết vào bụng nhóc.”
“Ngươi đã cho ta ăn cái gì mà đến ta còn không biết!??”
Faregh vẫn năng động phản đối lắm, nhưng cậu ta mệt đến nỗi không có sức để đập bàn luôn.
Quan sát hai người họ, Wiesel hơi nghiêng đầu.
“Nói mới nhớ, chúng ta đang tách riêng ra, nên chính xác thì hai người đã làm gì?”
“Tôi đang dạy cậu ta một kỹ thuật cận chiến gọi là ‘kiếm thuật’, nhưng nó không giống vậy hoàn toàn nên tôi còn huấn luyện ma pháp bổ trợ nữa.”
Trong tuần qua, Reid đã dạy cho Faregh ‘kiếm thuật’.
Nói chính xác thì nó không dựa trên bất kỳ trường phái cổ xưa nào, mà là ‘kỹ thuật dùng kiếm’ kết hợp kiến thức và động tác Reid học được trong chiến đấu.
Bản chất của nó là kiếm thuật tự học, và là những cách chiến đấu không thể áp dụng được nếu không có năng lực thể chất như Reid, nên vào thời điểm ấy, nó là một thứ mà chỉ có Reid mới có thể sử dụng được.
Tuy nhiên, với sự kết hợp của ma pháp cường hoá thân thể với một số ma pháp bổ trợ khác, một người có thể mô phỏng lại phong cách chiến đấu của Reid. May là Faregh rất thành thạo các ma pháp ấy.
Khi Reid giới thiệu các ma pháp phù hợp với những động tác mà anh hình dung ra, Faregh có thể nhanh chóng tích hợp và sử dụng nó, làm cho quá trình huấn luyện tiến triển nhanh hơn so với dự kiến.
Nhưng có một vấn đề――
“Ta đã nói rồi! Khi ta thử thực hiện những động tác ấy, ta không cân đối được ma lực!! Đúng ra nó phải tiêu tốn ít ma lực hơn là ma pháp công kích, nhưng hiện tại thì nửa chừng là cạn hết rồi, ngươi biết không!?”
“Thì chăm chỉ luyện tập thêm đi.”
“Đừng có mà nói cho qua chuyện như thế!!”
“Thì, ngoài những kiến thức về ma pháp, ta đâu có nắm rõ về chuyên môn như là mức độ tiêu hao ma lực…”
Trong trường hợp của Reid, thay vì phụ thuộc vào ma lực, anh chỉ cần đến thể chất và sức bền, còn đối với Faregh thì còn phải xem xét cả mức độ tiêu hao ma lực nữa.
Nhưng vì Reid chưa từng sử dụng ma pháp bao giờ, anh không thể cho Faregh bất kỳ lời khuyên nào về cách cảm nhận hay điều khiển mức độ tiêu hao ấy.
“Không biết là Elria có lời khuyên gì không?”
“Mm… em nghĩ là có, nhưng không nhiều đâu. Gia tộc Welminan chắc cũng đã dạy Faregh các phương pháp kiểm soát ma lực và tập trung vào chiến đấu với ma pháp từ bé rồi.”
“Đương nhiên. Bên cạnh đó, kiểm soát ma lực là một thứ học bằng trực giác cá nhân. Dù có là gia đình Caldwen thì cũng không dạy được đâu.”
Faregh bổ sung, và Elria gật đầu đồng ý.
Lúc đó, Wiesel, người đang đăm chiêu suy nghĩ, ngẩng đầu lên.
“Ngài Welminan, tôi có thể kiểm tra ma cụ của ngài không?”
“N-Ngươi định làm gì với ma cụ của ta…!?”
“…Tôi là kỹ sư ma cụ của gia tộc Blanche. Không như Reid, tôi sẽ không làm nó hỏng đâu.”
“R-Ra vậy… nếu là kỹ sư ma cụ của Blanche thì ổn thôi!”
Nhớ lại nỗi đau khi ma cụ bị Reid bẻ gãy, Faregh lưỡng lự một lát, rồi đưa cho Wiesel một ma cụ có hình dạng như một thanh kiếm nhỏ.
Wiesel tiến hành kiểm tra kỹ lưỡng ma cụ anh đang cầm trên tay.
“Nó được làm… ở xưởng Estoginia, đúng không? Nó đã bị mài mỏng đi do bị gãy, nhưng đã được tinh chỉnh lại sao cho sát với chức năng ban đầu nhất có thể. Kỹ sư ở đó đã làm rất tốt.”
“Đương nhiên rồi! Ma cụ của gia tộc Welminan đã được làm ở Estoginia từ nhiều thế hệ, đồng thời chúng ta cũng có những kỹ sư lành nghề nhất nữa!!”
“Ra vậy. Nhưng đó cũng đã làm rõ vấn đề.”
Wiesel chỉnh kính trước khi nói tiếp.
“Có vẻ mạch ma pháp đã được điều chỉnh để bù đắp cho sự hỏng hóc khi trước, và nó tiêu tốn nhiều ma lực hơn bình thường nếu sử dụng bất kỳ ma pháp nào ngoài những cái có sẵn.”
“……Ra là vậy à?”
“Những thành viên gia tộc Welminan thời trước chủ yếu sử dụng ma pháp tầm xa với uy lực lớn, nên chắc hẳn họ đã thiết kế một hệ thống tham chiếu sử dụng mạch ma pháp liên quan và tiết kiệm ma lực cho những ma pháp thường dùng nhất. Một kỹ thuật khá tốt, nhưng sẽ không phù hợp nếu Ngài muốn đảm nhận vai trò khác.”
“Ugh… Vậy là ta phải đề nghị điều chỉnh lại lần nữa à…”
“Có vấn đề gì sao?”
“Thì… lần trước, lúc ta đem đi sửa cái này, ta bị cha mắng ‘Làm sao mà pháp sư lại làm hỏng ma cụ được?’. Ta không biết ông ấy sẽ nói gì nếu ta đề xuất thêm…!”
“Có sao đâu? Nhóc là thiếu gia của một gia đình danh giá cơ mà. Cứ để cho nền kinh tế hoạt động đi chứ.”
“Ta cáu nhất cái tên làm hỏng nó lại còn nói thế đấy!!”
Có vẻ cơn tức giận đã lấn át sự mệt mỏi, Faregh đập mạnh vào bàn để phản đối. Thật tốt khi thấy cậu ta tràn đầy năng lượng như vậy.
Vào lúc đó, Wiesel trầm ngâm suy nghĩ rồi nói.
“Nếu Ngài Welminan không phiền, tôi có thể chỉnh sửa ma cụ cho Ngài.”
“Thật hả!?”
“Phải. Tôi có mối quan hệ tốt với Estoginia và cũng đã nhận ma cụ từ đó vài lần do trao đổi công nghệ. Tôi có thể chỉnh sửa nó trong quá trình kiểm tra các ma cụ khác.”
“Nếu có thể, xin hãy giúp ta! Ta không muốn bị cha mắng nữa đâu!!”
“Tôi hiểu rồi. Đây là một cơ hội hiếm có để tôi được quan sát ma cụ của gia tộc Welminan, và để phục vụ cho việc học tập trong tương lai, tôi không yêu cầu bất kỳ khoản thanh toán nào.”
“Cảm ơn… xin cảm ơn, kỹ sư ma cụ của Blanche…!!!”
Với hai dòng lệ tuôn trào, Faregh bắt tay Wiesel như đang cầu nguyện. Cậu ta chắc hẳn đã bị ảnh hưởng sâu sắc từ trận mắng khi trước.
Khi cuộc trò chuyện kết thúc, Millis ngẩng đầu lên như vừa nhớ ra điều gì đó.
“Wiesel-san, cậu sẽ làm việc ở xưởng của gia đình, đúng không?”
“Đúng vậy. Cũng như trước, tôi sẽ làm việc ở xưởng trong ngày nghỉ.”
“Nghĩa là Faregh-san sẽ đi cùng luôn?”
“Đương nhiên. Cậu ta sẽ phải điều chỉnh dựa trên những ma pháp và chuyển động mới, nên ta sẽ phải sử dụng chúng để tinh chỉnh.”
“Nói cách khác, nếu Reid-san đang không có ai để huấn luyện, Wiesel-san thì vắng mặt, nghĩa là khối lượng công việc của Elria-sama, người phụ trách giảng dạy sẽ tăng lên――”
““Vào ngày nghỉ, Millis cùng tôi/mình sẽ giả chiến hết khả năng nhé.””
“Đừng có hội đồng mình như thế!!”
Sau khi khiển trách hai người, Millis dứt khoát nói ――
“―― Vào ngày nghỉ tới, tất cả chúng ta sẽ đến Vương đô!!”
Như vừa nhận được thiên khải, Millis vui sướng tuyên bố.
◇