Tớ xin cảm ơn bạn LTKQ đã ủng hộ tớ cũng như bản dịch này rất nhiều <3
◇
Elria cuối cùng cũng tỉnh táo hoàn toàn sau khi tắm xong.
“…Reid, anh đang mệt à?”
“À, ừm… anh không sao, đừng lo.”
Elria lo lắng nhìn Reid trong lúc hai người cùng nhau tới lớp.
Suy cho cùng, đối với Reid thì thử thách mới chỉ bắt đầu từ lúc ra khỏi phòng tắm.
Elria đã tỉnh táo hoàn toàn sau khi được anh hướng dẫn cách lau người, làm khô tóc với ‘máy sấy', và mặc đồ lót và đồng phục.
Elria khi đó đã đòi anh lau người cho cô, cầm ngược cái ‘máy sấy' và hỏi tại sao nó không chạy, và không kéo được khoá váy, nên Reid phải làm hết mọi việc cho cô… Khá là nhiều chuyện.
Và bởi vì Reid phải làm mọi thứ trong khi bịt mắt, nên mệt mỏi là điều khó tránh được.
“Em đã hành xử… như một đứa con nít thật à?”
“Ừm… lúc đó em hơi khác thường đấy.”
“C-chuyện đó chỉ xảy ra khi em quá mệt hay lo lắng thôi…! Không phải lúc nào em cũng thế đâu nhé!”
Elria cố gắng thanh minh trong tuyệt vọng trước nhận xét của Reid.
Nhân tiện, Elria không có chút ký ức nào về những chuyện xảy ra khi đó. Chắc cô chỉ thấy đó như cơn mộng du thôi, nhưng nếu Reid kể chi tiết, dễ là Elria sẽ ngất luôn, nên anh quyết định giữ im lặng.
Quyết định như vậy, Reid bước vào lớp cùng với Elria.
Đến gần Wiesel và Millis, hai người giơ tay chào bộ đôi vẫn đang ở chỗ ngồi như hôm qua.
“Chào buổi sáng nha hai bạn!”
“Hai người hơi muộn đấy. Sắp bắt đầu giờ học rồi.”
“À ừ, sáng nay có vài chuyện…”
“Ừ-ừm… nhiều chuyện đã xảy ra.”
Millis nhếch mép khi thấy hai người ngồi xuống và nói thế.
“Ái chà, tối qua đôi uyên ương này đã làm gì vậy ta?”
“Ý cậu là sao… bọn tôi lên giường đi ngủ như bình thường.”
“Thế hả? Vậy mình sẽ nghe câu trả lời từ Elria-sama!”
Millis áp sát Elria với đôi mắt lấp lánh.
“Nói thật với mình đi, tối qua hai người đã làm gì?”
“Ừm… hôm qua, mình và Reid đã nấu bữa tối cùng nhau, và xoa đầu nhau nữa.”
“Wow… hai người gần gũi thật đấy!”
“Sau đó, bọn mình ngủ chung giường.”
“W-Wow! Rồi sau đó thì sao!?”
“Tụi mình ngủ rất ngon, và khi tỉnh dậy thì trời đã sáng rồi.”
“…Huh?”
Nghe vậy, Millis quay sang Reid.
“Từ đã, không có gì khác á?”
“Cậu đang mong chờ cái gì?”
“Thì, cậu biết mà… mình cũng đang cái tầm tuổi ‘đấy đấy', nên mình nghĩ là mình có thể lấy đó làm kinh nghiệm tình trường cho chính mình trong tương lai.” [note50923]
“Bị ngốc à? Bọn tôi chỉ mới ‘đính ước' thôi!”
Reid và Elria mới chỉ hứa hôn, đúng ý nghĩa của “đính ước”, và hai người vẫn chưa thực sự thề nguyện sẽ bên nhau trọn đời.
Nói cách khác ――
“Ăn cơm trước kẻng với đối tượng đính ước là điều bất khả thi.”
“Ồ… Mình đến từ vùng quê nên không biết. Có chuyện đó à?”
“Tuỳ vào mức độ mà hậu quả có thể lên đến tử hình.”
“Nghiêm trọng thế cơ á!?”
Tuy nhiên, Wiesel, vẫn đang lắng nghe câu chuyện, xen vào.
“Tôi đã từng nghe nói về truyền thống cổ đó. Khi hai người đính ước với nhau, họ sẽ bị cấm quan hệ thể xác cho đến khi hôn lễ được chính thức cử hành, vì đính ước có thể bị huỷ bỏ bởi nhiều lý do. Thời nay tuy không còn phổ biến nữa, nhưng có thể một gia đình danh giá như nhà Caldwen vẫn tiếp tục truyền thống này.”
“Gì cơ, là chuyện của thời xưa à…? Mọi người có thể chịu án tử vì điều đó? Thế thì những cặp đôi thời đó chắc hẳn đã gặp rất nhiều khó khăn…”
Millis gật đầu nghiêm túc xem chừng như đã hiểu, nhưng hai người liên quan thì lại nghiêng đầu bối rối.
“Vậy sao? Bây giờ không như thế nữa à?
“…Em cũng nghĩ thế, nhưng chúng ta không thể chắc chắn được trừ khi hỏi mẹ.”
“Mà, cho dù có hỏi thì cách suy nghĩ của anh vẫn giống ngày xưa, nên cũng không quan trọng lắm.”
“Em thì chưa từng có hứng thú với thứ gì ngoài ma pháp, nên thực sự em cũng không biết.”
“Anh nghĩ bây giờ chúng ta nên tiếp tục như bình thường.”
“Vâng, em cũng nghĩ vậy.”
“Chà, mình nghĩ cách mà hai người dành thời gian cho nhau không chỉ như mới ‘đính ước’ đâu, đúng không?”
Millis xen vào như thể vừa nghe lén câu chuyện. Có vẻ như cả khái niệm về sự trong trắng cũng đã thay đổi sau một nghìn năm.
Reid cũng đại khái nhận ra rồi, nhưng hiện tại anh phải ưu tiên những việc khác, như tốt nghiệp và tìm ra nguyên nhân hai người họ tái sinh. Những chuyện khác có thể để sau.
“Nhắc mới nhớ. Hôm nay giáo viên chủ nhiệm sẽ tới, đúng không?”
Nhìn lên đồng hồ treo trên tường, giảng viên đã muộn giờ vào lớp rồi.
Những tân học sinh đã được xếp lớp một cách cẩn thận dựa vào kết quả bài thi, xuất thân, và gia cảnh của họ. Và ai cũng nhớ bài giới thiệu ngắn gọn hôm trước về việc mỗi lớp sẽ có một giáo viên chủ nhiệm. Nhưng người đó vẫn chưa xuất hiện.
“Trễ giờ vào lớp rồi. Hay là có vấn đề gì đó đã xảy ra?”
“Có thể giảng viên bị lạc hay sao đó?”
“Chắc không phải đâu vì Millis đến thẳng được đây mà.”
“Đừng có nói như thể mình là con ngốc!!”
“Nào nào. Millis là một đứa trẻ thông minh mà.”
Elria xoa đầu Millis khi cả nhóm đùa với nhau, nhưng rồi ――
Bức tường của lớp học bị thổi bay đi.
Âm thanh đột ngột của bức tường đổ nát và đám mây bụi che kín một góc phòng học khiến vài tiếng hét vang lên.
Giữa khung cảnh đó… một bóng người bước ra từ trong đám bụi.
“―― May quá! Tí thì đến muộn, Elise sẽ tức lắm đây.”
Người đó mặc kệ những tiếng hét xung quanh và tiến thẳng đến bục giảng.
Đó là một người phụ nữ với mái tóc đen suôn mượt, khoảng ngoài hai mươi tuổi. Từng bước đi đều toát lên vẻ tao nhã hoàn hảo, như để chứng minh cho kinh nghiệm dày dặn của cô.
Cô hướng đôi mắt màu vàng kim của mình tới những học sinh, và nhẹ nhàng nói ――
“Tôi là giáo viên chủ nhiệm của lớp này. Rất vui được gặp các cô cậu.”
Ngay khi cô cất lời, các học sinh nhìn nhau trong sự kinh ngạc và bắt đầu trở nên ồn ào.
“Không phải đó là Quý cô Alma Kanos của <> sao…?" [note50924]
“Nhưng… không phải Alma-sama vừa tham gia một chiến dịch quy mô lớn nhằm thảo phạt long huyệt[note50925] theo lệnh của Đức vua à…?”
“Mình chưa từng thấy pháp sư cấp đặc biệt nào lại đi làm giáo viên cả.”
Những lời đó chứa đầy sự kính trọng và nể phục. Các pháp sư được xếp hạng dựa vào khả năng, bắt đầu từ cấp năm khi nhận chứng chỉ và sẽ được giao nhiệm vụ xử lý ma thú, hoặc Kaiju, tuỳ theo cấp độ. Chế độ thăng tiến phụ thuộc vào thành tựu và khả năng của họ.
Trong đó, số lượng pháp sư cấp đặc biệt chỉ đếm trên đầu ngón tay. Đây là cấp bậc danh dự được trao cho những người sử dụng ma pháp cấp mười, và có thể một mình thảo phạt ma thú cỡ đại. Họ không được chỉ định bởi Hiệp hội Pháp sư, mà bởi sắc lệnh từ Quốc vương Vegalta. Nhiệm vụ chính của họ là xử lý ma thú từ cỡ đại đến khổng lồ, hoặc những ma thú chưa xác định và khó để thảo phạt.
Hầu hết những pháp sư đó sẽ canh gác các vùng cảnh báo nguy hiểm quy định bởi đất nước, hoặc đi khắp nơi để xử lý ma thú. Họ cũng không thường xuất hiện trước công chúng, kể cả khi có vấn đề quốc gia.
Nếu vị “Hiền nhân” là một huyền thoại đặt nền móng cho ma pháp, thì pháp sư cấp đặc biệt là huyền thoại sống của thời hiện đại. Vì thế, chuyện một người trong số đó lại trở thành giáo viên chủ nhiệm là điều khó mà tưởng tượng được.
Có vẻ đã đoán trước được suy nghĩ của các học sinh, người phụ nữ tóc đen… Alma, vỗ tay.
“Được rồi, được rồi, im lặng chút nào. Tôi sẽ giải thích. Tôi được cả Đức vua Vegalta và hiệu trưởng học viện này đề nghị làm giáo viên vì có hai trường hợp bất thường, và họ cần ai đó có năng lực xử lý trong trường hợp có chuyện gì đó xảy ra.”
“Um… thế còn nhiệm vụ thảo phạt long huyệt vừa rồi thì sao ạ?”
“À! Nãy tôi vừa xoá sổ nó rồi quay lại đây.”
Mặc dù cô nói nghe đơn giản thế, thực chất long huyệt được xếp vào bậc đại ma thú.
Việc xuất hiện long huyệt có nghĩa là lũ rồng đã vào mùa sinh sản và trở nên hung hãn. Và bởi vì đất nước đã triển khai một chiến dịch quy mô lớn, có nghĩa là số lượng rồng ở đó là rất nhiều. Thông thường, một quốc gia sẽ phải huy động một lượng lớn tiền bạc, thời gian, và hàng nghìn, hàng vạn người để xử lý chúng.
“Tôi đã giao việc dọn dẹp cho mấy người khác, nên phải một thời gian nữa thì mới có thông báo chính thức. Lúc báo cáo lại với Đức vua, lão hỏi tôi có muốn làm giáo viên như một hình thức nghỉ ngơi không, và tôi chấp nhận.”
Giải thích xong, Alma quay lại các học sinh.
“Mà, tôi cũng tốt nghiệp từ đây ra nên cũng có kinh nghiệm, và mấy cô cậu cũng đã biết về năng lực của tôi rồi. Mấy đứa có thể trông cậy vào bài giảng của tôi.”
Các học sinh tỏ ra vô cùng thích thú và kỳ vọng khi thấy nụ cười tự tin của Alma.
Nhìn xuống lớp với sự hài lòng, Alma gật đầu.
“Được rồi, mấy cái giải thích chán ngắt về những việc chúng ta sẽ làm kết thúc ở đây, giờ tôi sẽ phổ biến nội dung chương trình học.”
Alma cầm phấn và viết lên bảng.
“Trước hết, các học sinh mới được xếp vào năm lớp với ba mươi học sinh mỗi lớp. Hàng năm sẽ có một thang điểm, và những ai có tổng điểm bài đánh giá cá nhân và bài đánh giá chung vượt qua một mốc nhất định trong thang đó sẽ đạt điều kiện tốt nghiệp dưới tư cách pháp sư.”
Tô đậm chữ trên bảng để nhấn mạnh, Alma quay lại phía các học sinh.
“Cái quan trọng ở đây là bài đánh giá chung. Kể cả mấy cô cậu có đạt điểm cao nhất trong bài thi cá nhân, thì cũng không thể trở thành pháp sư nếu đánh giá chung thấp. Bởi vì với một pháp sư, khả năng làm việc nhóm sẽ quan trọng hơn khả năng hoạt động độc lập.”
Trách nhiệm của một pháp sư chủ yếu là xử lý tội phạm ma pháp và thảo phạt ma thú hoặc Kaiju. Không chỉ thế, họ còn phải sơ tán người dân, tìm đường thoát hiểm tới khu vực an toàn, và giải cứu những người bị bỏ lại trong vùng nguy hiểm.
Không nhiều cá nhân có khả năng làm được điều đó một mình. Elria và những pháp sư cấp đặc biệt thì có thể, nhưng không phải pháp sư nào cũng như vậy.
Đó là lý do các pháp sư thường hoạt động theo nhóm với một vài thành viên, hoặc theo tổ đội nhiều người đối với chiến dịch quy mô lớn tuỳ theo tình hình. Bài đánh giá chung dùng để xác định xem các học sinh có thể làm việc nhóm được không, và cũng để chỉ ra các vấn đề họ có thể mắc phải.
“Đánh giá cá nhân sẽ được tiến hành mỗi tháng một lần qua tiết thực hành và ‘bài kiểm tra điều kiện’ mô phỏng lại những tình huống trong thực tế. Đánh giá chung sẽ được tiến hành bốn lần một năm qua ‘bài kiểm tra toàn diện’ bao gồm nhiều điều kiện và có thể có sự tham gia của các lớp và thậm chí là học viện khác. Mấy cô cậu phải nhớ rõ là hai bài kiểm tra này sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới xếp loại chung.”
Giải thích xong, Alma đột nhiên nhíu mày.
“Còn nữa, ừm… đợi tôi tí. Không nhầm thì Elise có đưa tôi quyển hướng dẫn dành cho giáo viên, nên tôi sẽ nói qua nhanh thôi.”
Alma đưa tay vào trong túi và lấy ra một quyển sổ, và lật nhanh qua từng trang.
“Xem nào… Mấy đứa sẽ được dạy lý thuyết và kiến thức về hệ thống lục ma pháp, tập tính, đặc điểm của ma thú cần thảo phạt, tầm quan trọng của kỹ năng cơ bản như thể chất và ma lực cần thiết để một pháp sư có thể hoạt động, các kỹ thuật sử dụng ma pháp hiệu quả, và ――”
Lẩm bẩm nội dung trong đó một lúc, Alma đóng sập quyển sổ lại.
“Phiền quá! Giải thích mấy cái này chỉ tổ đau đầu. Tốt nhất là tự học bằng thực hành!!”
Ném quyển sổ ra chỗ khác, Alma lại đưa tay vào trong túi, và lấy ra một chiếc chuông màu bạc được chạm khắc với nhiều hoa văn.
“―― Giờ cứ di chuyển đến đâu đấy rộng rãi đã nhỉ?”
Nở nụ cười, Alma lắc nhẹ chiếc chuông, và ngay tức khắc, cảnh vật xung quanh Reid và những người bạn trở nên méo mó và thay đổi hoàn toàn.
Bầu trời xanh và thảm cỏ trải dài vô tận trước mắt, cảm nhận được cả làn gió mang theo hương hoa của đất trời thoảng qua. Nói cách khác, đây không đơn giản chỉ là một ma pháp ảo ảnh đánh lừa thị giác thông thường.
“Nơi này là một không gian độc lập tạo bởi ma cụ của hiệu trưởng Elise. Mọi thứ mấy đứa làm ở đây sẽ không ảnh hưởng tới bên ngoài, và không ai có thể thoát ra nếu tôi không cho phép.”
Alma giải thích trong khi đặt Ma Trang của mình trên vai - một chiếc rìu chiến có lưỡi rộng như đôi cánh, và phần đầu gắn một mảnh vải đen tung bay như một lá cờ.
“Được rồi, trăm nghe không bằng một thấy. Có cô cậu nào muốn xung phong lên làm đối thủ của tôi không?”
Nghe Alma nói vậy, đám học sinh bối rối nhìn nhau.
Suy cho cùng, đối phương là pháp sư cấp đặc biệt, và tuy có kiến thức, nhưng không nhiều người có kinh nghiệm thực chiến.
“Nhanh nào, đừng lo lắng thế. Tôi hứa sẽ nương tay với các cô cậu để không ai bị thương, nên mấy đứa kể cả chưa có kinh nghiệm hay có một chút cũng cứ lên đi!”
Alma cười và khích lệ đám học sinh, nhưng cái rìu chiến xoay xoay trong tay cô không nói vậy.
Nhưng rồi ――
“―― Vậy em sẽ làm đối thủ của cô.”
Faregh bước ra từ trong đám học sinh, tiến lên trước và nói.
“Em có thể sử dụng đến ma pháp cấp bảy, đã được rèn luyện thân thể và tinh thần từ nhỏ, và cũng đã được huấn luyện chiến đấu bằng ma pháp.”
“Ồ, khá phết nhở!”
“Không dám thưa cô. Đó là nghĩa vụ và trách nhiệm của con trai gia đình Welminan.”
Faregh tự hào ưỡn ngực đáp lại lời khen của Alma.
“Em có thể sử dụng ba loại ma pháp, và đều ở mức khá trở lên.
“Thế thì, tôi sẽ nghiêm túc hơn một chút nhé?”
“…Eh?”
Nhưng quá tự mãn là một sai lầm.
“Um… Em tưởng cô bảo sẽ nương tay?”
“Đúng là thế, nhưng nếu đã rèn luyện từ nhỏ thì sẽ không có vấn đề gì đâu, phải không?”
“C-Chính xác thì, nghiêm túc đến mức nào vậy cô…?”
“Ừm, trước hết là ‘khởi động’ nhẹ nhàng với vài cái xương thôi nhé?”
“Từ từ đã! Ý cô là sao!?”
Faregh tái mặt, giật mình lùi lại khi nghe Alma nói.
Alma sau đó hướng ánh mắt về cánh tay đang giơ lên bên cạnh Reid.
“Em thưa cô.”
“Oh? Cô bé xung phong cơ à?”
“Vâng, em muốn thử đánh với Sensei.”
“Hể, em trông tự tin hơn hẳn cậu nhóc kia. Tên em là gì?”
“Em là Elria Caldwen.”
“Ra vậy… em là đứa trẻ thiên tài mà hiệu trưởng nhắc đến. Tôi nghe nói em bị giới hạn sử dụng tối đa đến ma pháp cấp năm, nên tôi sẽ nương t――”
“Mm… không cần nương tay đâu cô.”
Elria vừa nói vừa triển khai Ma Trang.
“Quan trọng hơn là… cô chắc chứ?”
“…Ý em là gì?”
Alma liếc mắt, và Elria nhẹ gật đầu đáp lời ――
“―― Em có nên nương tay với Sensei không?”
Ngay tức khắc, một luồng gió đen kịt cuồn cuộn phóng thẳng về phía Elria, mạnh đến mức Faregh đứng gần đó bị thổi bay đi và lộn vài vòng trên đất, còn những học sinh khác thì ôm mặt la hét trong sợ hãi.
“Ra vậy ―― Em thực sự rất tự tin, phải không?”
Alma nhe răng cười, cầm cây rìu chiến lên.
Vô số cánh tay bằng xương nhuộm trong luồng gió đen kịt trồi lên từ bóng của Alma, phát ra những âm thanh kỳ lạ như tiếng cười ma quái hiểm độc.
Nếu đây là một trận đánh có luật, ví dụ như giả chiến, đòn đánh lén bởi ma pháp vừa rồi của Alma sẽ bị chỉ trích, nhưng luật và quy tắc không áp dụng trong thực chiến.
Elria hiểu rõ điều này hơn bất cứ ai.
“Đòn đó khá mạnh đấy, nhưng em chặn nó dễ dàng quá nhỉ.”
Alma nhìn vào tấm khiên lấp lánh ánh bạch kim phía trước Elria.
Elria vẫn bình tĩnh đứng sau tấm khiên.
“Chà… Không chỉ chặn được tấn công vật lý mà còn phản lại ma pháp bằng phân tán ma lực, em cũng khá giỏi đấy.”
“Vâng, ma pháp như này là sở trường của em mà.”
“Thú vị phết, còn ma pháp khác thì sao?”
“…Cô có yêu cầu gì không?”
Alma nở nụ cười khiêu khích và chĩa rìu về hướng Elria.
“Thế nào cũng được, miễn là em đánh bại được tôi.”
“Cô thử đi, để xem cô ‘khởi động’ được bao nhiêu cái xương.”
Ngay sau những lời đó, bóng của Alma bắt đầu nhúc nhích. Tiếng rít kèn kẹt, the thé của xương cọ vào nhau vang vọng trong không gian, và vô số cánh tay bằng xương đen tuyền trồi lên như một con rắn khổng lồ.
Thế nhưng, Elria không hề tỏ ra nao núng trước cảnh tượng đó. Trái lại, cô xoay cây trượng và khoá ánh mắt vào đám xương khổng lồ kia.
“Vậy thì, em cũng sẽ vận dụng tối đa khả năng của em.”
Reid gọi các bạn học quanh đó khi hai người kia bắt đầu vào tư thế chiến đấu.
“Những ai còn có thể di chuyển, hãy giúp những người đang bất tỉnh hoặc bị thương trước khi họ bị ảnh hưởng bởi dư chấn của trận đánh.”
“V-Vâng…! Bọn tôi hiểu rồi!!”
Các học sinh hoàn hồn trở lại sau khi nghe Reid chỉ dẫn và bắt đầu giúp đỡ những người bị liên luỵ, ví dụ như Faregh, để rời khỏi vùng chiến.
Xác nhận mọi người đã ra khỏi khu vực nguy hiểm, Reid gọi Wiesel và Millis đang đứng gần đó.
“Còn hai người thì sao? Mọi chuyện đang trở nên rất thú vị nên tôi sẽ đứng xem từ đây, còn nếu hai người không muốn bị thương thì tốt nhất là nên lùi về cùng với những người khác.”
“Không, tôi cũng muốn xem trận chiến này. Không những có thể chứng kiến ma pháp của pháp sư cấp đặc biệt, mà tôi còn hứng thú với cách tiểu thư Elria phản công nữa.”
“Hahaha… Mình không nghĩ mình có thể chạy đi với cả hai chân đang run rẩy như thế này đâu…!?”
“Vậy thì nấp sau tôi, tôi sẽ lo liệu nếu có vấn đề gì xảy ra.”
Millis gật đầu đồng ý với Reid.
“Dù sao thì… ma pháp của pháp sư cấp đặc biệt thực sự phi thường.”
Wiesel nói trong khi cẩn thận quan sát Alma và Elria với ma cụ - kính của anh.
“Hệ thống… màu chủ đạo là ‘đen' à?
“Chính xác. Có pha lẫn một chút “lam” nữa.”
Hệ thống ma pháp cơ bản được chia thành sáu “màu”.
“Đỏ” sử dụng ma lực để tạo và thi triển sự vật, sự việc.
“Lam” sử dụng ma lực để biến đổi sự vật sự việc thành một hình thức khác.
“Lục” sử dụng ma lực để điều khiển sự vật hoặc sinh vật.
“Vàng” sử dụng ma lực để viết lại luật hoặc khái niệm.
“Trắng” sử dụng ma lực để cường hoá các thuộc tính cố hữu.
“Đen” sử dụng ma lực để ban các thuộc tính cố hữu.Bằng cách lựa chọn hệ thống chủ đạo phù hợp với ma lực của người thi triển và thêm bớt các màu tuỳ theo mục đích, ma pháp trận sẽ được hình thành.
Những ma pháp như triệu hồi, cường hoá, không gian, dịch chuyển, và các loại khác được tạo ra cũng bằng cách này. Đối với các pháp sư chuyên về nghiên cứu ma pháp, trước hết họ sẽ làm phân loại sơ bộ dựa trên hệ thống sáu màu cơ bản.
Màu chủ đạo bị ảnh hưởng bởi ma lực của mỗi người, và hầu hết mọi người chỉ tương thích với một, hoặc hai đến ba màu.
Tuy nhiên ――
“Ugh, thôi nào, em thật sự đang đánh hết sức đấy à? Cái đó là gian lận đấy em biết không!?”
“Vâng, em vừa nói là em sẽ làm vậy mà.”
―― Nguyên tắc đó không áp dụng cho người khai sinh ra ma pháp, “Hiền nhân”, Elria.
“Thiên biến vạn hoá” là cụm từ miêu tả chính xác nhất cách cô chiến đấu.
Dùng rễ đại thụ để chặn những cánh tay lại, né đòn tấn công của Alma bằng tường gió, lao lên phía trước bằng tường ánh sáng, và tận dụng khoảng cách vừa tạo ra để phản công bằng ngọn lửa mang hình dạng thánh thú.
Đây là ma pháp hết sức linh hoạt chỉ có thể được thi triển bởi những cá nhân đã thông thạo hoàn toàn hệ thống lục ma pháp, và Elria đã khẳng định điều đó.
“Tuyệt ghê… Elria-sama có thể đánh ngang cơ với pháp sư cấp đặc biệt…”
“Ừm… không chỉ có thể thi triển và điều khiển các ma pháp đó cùng lúc, mà còn chính xác đến đáng sợ.”
Wiesel nhíu mày khi anh và Millis đang lẩm bẩm nhận xét Elria.
“Tuy nhiên, nếu không nhầm thì tiểu thư Elria bị giới hạn sử dụng ma pháp đúng không? Cái mà Alma-sensei đang dùng chắc chắn đã vượt quá giới hạn đó, nên đúng ra tiểu thư không thể ngang tài ngang sức với Sensei như thế được.”
“Nhưng mà… Elria-sama vẫn có thể phản công lại bình thường, thậm chí còn phá huỷ cả ma pháp của Alma-sensei, phải không?”
Trả lời thắc mắc của hai người, Reid nhẹ nhàng hỏi.
“Hai người có biết số ma pháp mà Elria đang sử dụng là bao nhiêu không?”
“Ý cậu là… số lượng ấy à?”
“Khá khó tin nhưng dựa vào ma cụ của tôi, tiểu thư đang sử dụng rất nhiều ma pháp cùng lúc…”
Quay về phía hai người đang cẩn thận quan sát Elria, Reid trả lời.
“Cô ấy đang sử dụng hơn một nghìn ma pháp.”
“… Hả?”
“Số lượng đấy. Chính xác thì, nó còn nhiều hơn thế cơ.”
“Từ, gì, chờ đã… hơn một nghìn…?”
“Ma pháp mà hai người đang chứng kiến là tổng hợp của vô số ma pháp tinh xảo mà người thường sẽ không nhận ra được. Thứ mà Wiesel quan sát được bằng ma cụ chỉ là số ma pháp đã được hoàn thiện.”
“Chờ đã, tức là ――”
Không có ma pháp nào vượt quá cấp năm.
Nhưng ―― nếu có vô vàn ma pháp đó tựa như sao trên trời, thì cục diện sẽ thay đổi hoàn toàn.
“Elria không sử dụng ma lực, mà tạo ra ma pháp bằng ma pháp.”
Với việc thi triển, thêm bớt, chồng chéo, và kết hợp vô số ma pháp đó với nhau, nó trở thành “ma pháp tạo bởi ma pháp” thay vì chỉ là ma lực thông thường, và những ma pháp bị huỷ bỏ sẽ được bù lại, thậm chí là áp đảo bằng số lượng ma pháp khổng lồ.
Đó là một thành tựu mà người thường không thể đạt được.
“Nếu tôi nhớ đúng, tên của nó là ―― <>. Hoài niệm thật đấy.” [note51087]
Chứng kiến một Elria như đang nhảy múa, Reid nhớ lại dáng vẻ kiêu hùng của người con gái ấy trên chiến trường năm xưa.
Nghe Reid nói vậy, Wiesel run run hỏi.
“… Reid, ông có thể nhìn được tất cả số ma pháp đó à?”
“Đương nhiên, rõ ràng như vậy mà.”
Reid không rời mắt chút nào khỏi Elria.
Từng bước di chuyển, từng cử động, từng kỹ năng đuợc tôi luyện đến mức tinh xảo.
“Suốt bao lâu nay, tôi đã luôn dõi theo cô ấy.”
Cảm xúc lúc này như ngắm nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm.
Đứng trước em, người được gọi là “Anh hùng” cũng chỉ như một cậu trai trẻ ――
“―― Cô ấy thật quá đỗi thẳng thắn, quá đỗi toả sáng hơn tất thảy mọi người, khiến tôi như đánh mất chính bản thân mình.”
Reid nói với một nụ cười toả nắng.
Vào lúc đó, thế trận đang cân tài cân sức có sự thay đổi.
“Haa, cái này cũng không được luôn à?”
“Trụ được lâu đến vậy, em nghĩ Sensei khá tuyệt đấy chứ.”
“Không biết tôi nên có cảm xúc như nào về việc được học sinh của mình khen…”
“Nói vậy chứ ―― cô vẫn đang giấu bài, đúng không?”
Ngay khi nghe thấy những lời đó, biểu cảm của Alma có sự thay đổi.
“Chà… nếu em đã nói thế mà tôi không nghiêm túc thì sẽ không hay lắm nhỉ?”
Nở nụ cười, Alma cắm chiếc rìu xuống đất.
Tấm vải đen ở phần đầu tung bay trong gió như một lá cờ, báo hiệu rằng đã không còn đường lui nữa.
“―― Ngay lúc này, là thời khắc ‘hành quân’.”
Phản ứng với những lời đó, đám xương tay bò ra từ bóng của Alma tất thảy rung lên.
Chúng luồn lách, chen lấn nhau ra khỏi nơi tối tăm đó, như thể khao khát được tham chiến đầu tiên.
“―― Khai màn trận chiến, <>.” [note51088]
Xuất hiện từ trong bóng của Alma không chỉ là những cánh tay, mà có cả những bộ xương khổng lồ và vô số binh sĩ được trang bị đầy đủ.
Công binh lái xe tăng, kị sĩ cưỡi trên lưng rồng mục cánh, kị binh cưỡi trên lưng ngựa không đầu, thuần thú sư điều khiển ma thú bắt giữ những kẻ trốn thoát, và quân ca của các nhạc công làm cho kẻ thù nghe thấy phải run sợ ――
Binh đoàn người chết bò ra từ địa ngục sâu thẳm dần lấp kín chiến trường.
Alma giơ cây rìu lên cao, phất lá cờ chỉ huy quân đoàn âm binh.
“Giờ thì… em nên chuẩn bị tinh thần trước toàn lực của tôi.”
Alma nói với nụ cười gan góc, ánh mắt vàng kim khoá chặt vào Elria.
“Khoảnh khắc ngươi đối mặt lá cờ này, đừng mong toàn vẹn mà thoát khỏi đây.”Những ngôn từ nặng nề phóng thẳng đến Elria.
Và biểu cảm của cô thay đổi lần đầu tiên trong suốt trận chiến.
“―――― Eh?”
Mắt Elria ánh lên vẻ tức giận.
“Tại sao cô lại… biết những lời đó?”
Elria hướng sự thù địch tới Alma.
“Ôi trời, điều tôi nói làm em khó chịu sao?”
“Vâng… Bởi vì chỉ có duy nhất một người trên thế gian này có quyền được nói câu ấy.”
Elria triển khai vô số ma pháp trận xung quanh cô, thăm dò binh đoàn phe đối địch.
“Em có khá nhiều thứ muốn hỏi Sensei, nên kể từ lúc này em sẽ nghiêm túc chiến đấu với cô.”
“Phải ―― và tôi cũng sẽ đáp lại y vậy!!”
Alma vung chiếc rìu xuống, ra lệnh cho bộ xương khổng lồ tham chiến.
Thanh đại kiếm vung xuống kèm theo một tia sáng loé lên, xoá sổ mọi thứ kể cả đồng đội trong tầm đánh.
“――――!”
Elria cố gắng thi triển thêm ma pháp để phòng ngự, nhưng rồi ――
Không một tiếng động, thanh đại kiếm dừng lại giữa không trung.
"―――― Huh?”
Người bị bất ngờ là Alma.
Đòn tấn công mang sức mạnh huỷ diệt mọi thứ.
Bị một người chặn lại bằng tay không.
“―― Xin lỗi vì chen vào giữa trận chiến của hai người.”
Nhận thấy thanh đại kiếm không hề nhúc nhích, chiến binh khổng lồ kia cố gắng để di chuyển nó, nhưng không có tác dụng. Reid đã khoá chặt thanh kiếm chỉ với sức mạnh thuần tuý.
“Nhưng… tôi không thể ngồi yên khi có kẻ dám sử dụng những ngôn từ của “tôi”.”
Dứt lời, Reid dồn sức mạnh vào cánh tay đang nắm lấy lưỡi kiếm, và ném bộ xương khổng lồ đổ sụp xuống đất với âm thanh như tiếng sấm rền.
Nhưng như vậy là chưa đủ.
Reid quăng bộ xương vào chỗ này rồi chỗ khác, phá huỷ một phần quân đoàn âm binh của Alma.
Thảm cỏ mênh mông giờ phủ kín trong mây bụi.
Chứng kiến cảnh tượng ấy, Alma nheo mắt cảnh giác.
“Em chắc hẳn là… người còn lại mà hiệu trưởng nói tới đúng không?”
“Reid Frieden. Rất vui được gặp Sensei.”
“Chà, có vẻ là một cậu nhóc phiền phức đến khó hiểu đây. Rõ ràng vừa rồi không phải ma pháp, vậy sao em có thể chặn được đòn đánh của tôi?”
“Tôi cũng có câu hỏi cho cô đây. Nếu Sensei trả lời được, tôi sẽ nói cho cô biết.”
Tấm vải tung bay trên chiếc rìu.
Ấn trên lá cờ đã mờ như sắp biến mất nên Reid đã không nhận ra sớm hơn.
Nhưng Reid đã chắc chắn bởi những lời vừa rồi của Alma chính xác là những gì Reid từng nói trên chiến trường.
Một quốc gia đã từng tồn tại, và đã bị diệt vong.
Một quốc gia nơi “Anh hùng” được sinh ra và lớn lên ――
“―― Tại sao, cô lại có ‘Quân kỳ của Altein'?”Trừng mắt nhìn Alma, Reid bình tĩnh hỏi.
Nhưng biểu cảm của Alma không thay đổi, trái lại ánh mắt cô chỉ rừng rực ngọn lửa chiến đấu.
“Tôi không biết em đang nói về cái gì, nhưng nếu em không trả lời tôi, thì tôi cũng không có nghĩa vụ phải nói cho em ――”
Alma nói và vào lại tư thế chiến đấu.
Nhưng ngay sau đó, một âm thanh đinh tai nhức óc vang lên ――
“―― MẤY NGƯỜI ĐANG LÀM CÁI QUÁI GÌ VẬY HẢAAAAAAAAAAA!!!”
Elria và Alma đưa tay lên bịt tai theo phản xạ.
“Ôi trời… chả lẽ Elise có thể thấy chúng ta từ trên đó?”
“THẤY ĐƯỢC VÀ CŨNG NGHE ĐƯỢC LUÔN NHÉEEEEEEEE!!!”
Tiếng la của Elise vang vọng khắp không gian.
“Ta tò mò muốn biết hai đứa trẻ kia thế nào nên ta có nhòm vào một tí, nhưng mà cái quái gì đang xảy ra thế? Alma-chan định dùng ma pháp cấp mười lên một học sinh hả!?
“Ừm… tôi nghĩ là sẽ hơi thô lỗ nếu không chấp nhận đánh nghiêm túc.”
“Vấn đề không phải ở chỗ đấy!! Ngay từ đầu, giới hạn sử dụng ma pháp của Elria-chan là do học viện đặt ra, thân là giáo viên, Alma-chan không thấy xấu hổ khi dùng ma pháp cấp cao nhất lên một học sinh như thế à!?”
“Hừm, mà kệ đi, giờ tôi tiếp tục trận đấu được không?”
“Đương nhiên là không rồi!!! Nơi này không thể trụ được sức mạnh của ma pháp cấp mười, nên nếu sử dụng nó thì ma cụ cũng tiêu đời luôn!! Alma-chan mà dám làm thế thì ta sẽ giận em lắm đấy biết không hả!?”
“Rồi rồi, đã hiểu…”
Alma thở dài và cho quân rút lui vào bóng của cô.
“Vậy thì, Elria-chan, chúng ta đành phải tạm hoãn trận giả chiến này nhé.”
“Mm… tiếc thật đấy.”
“Với khả năng của em, chắc chắn em sẽ trở thành pháp sư cấp đặc biệt trong tương lai thôi, và khi đó chúng ta có thể đối đầu lần nữa mà không cần lo Elise phát hiện ra.”
“Vâng, em rất mong chờ.”
“Ta mong là hai người dừng ngay việc hẹn tái đấu trước mặt ta như thế!!”
Elria và Alma nhìn nhau cười gượng khi nghe Elise nói.
“Chúng ta giải quyết sau được không, Reid-kun?”
“…Cũng không còn cách nào khác.”
“Đừng lo. Tôi sẽ dành thời gian để nói chuyện với em sau, còn bây giờ, một giáo viên như tôi không thể bỏ rơi lớp được.”
Quay về hướng các học sinh khác đang đứng, Alma vỗ tay và nói lớn.
“Được rồi, giả chiến đến đây là kết thúc, quay lại đây nào cả lớp ơi! Nếu có đứa nào vẫn còn bất tỉnh, tạt nước vào mặt và dựng nó dậy!”
Nghe thấy hiệu lệnh, các học sinh dần dần tập trung lại gần Alma.
“Cứ tiếp tục chăm chỉ học hành và luyện tập và mấy đứa cũng sẽ có những trận chiến tuyệt vời như vừa rồi, nên hãy cố gắng hết sức để trở thành pháp sư, nhé!?”
Alma vỗ ngực cười sảng khoái, nhưng đám học sinh vừa chứng kiến một trận đánh có thể gọi là đỉnh cao ma pháp thì trưng ra biểu cảm như thể đã mất hết tự tin.
“Ra đó là trận chiến của những pháp sư mạnh nhất… nó quá khác biệt so với chúng ta…”
“Mình đã rất vui khi điểm tuyển sinh khá cao, nhưng… giờ thì mình chẳng biết mình có đủ tự tin để trở thành pháp sư không nữa…”
“Phải… chúng ta hầu như không biết gì về ma pháp…”
Nghe thấy cảm nhận của các học sinh, Alma bĩu môi, phồng má như một đứa trẻ.
“Lối tư duy như thế là sao? Mấy đứa đã cố gắng hết sức để vào được học viện này đúng không? Đừng vội từ bỏ khi còn chưa từng thử. Nếu không tự tin lên, mấy đứa sẽ chẳng đạt được điều gì đâu, biết không?”
“Bọn em hiểu, nhưng mà…”
“Bên cạnh đó, đừng quên là mấy cô cậu sẽ được đích thân tôi giảng dạy, và hãy hiểu rằng được học trực tiếp từ một người có những trận chiến như vừa rồi có tầm quan trọng như thế nào.”
Alma nhếch mép cười, tay cầm cây rìu chiến.
“Mấy đứa sẽ trở nên mạnh mẽ hơn bất kỳ ai khác, nên hãy tin tưởng vào tôi và vào chính bản thân các em.”
Đó là nụ cười của người mang sức mạnh, là ngôn từ của người đi trước, khai sáng và dẫn đường cho thế hệ sau.
Trước nụ cười làm yên lòng và ngôn từ mang lại sự tự tin ấy ――
“―――― VÂNG!!”
Cả lớp đồng thanh trả lời.
Thấy vậy, Alma gật đầu thoả mãn.
“Tinh thần như thế là tốt! Vậy thì bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu luyện tập để củng cố những nền tảng quan trọng nhất đối với một pháp sư!”
Cả lớp chỉnh lại tư thế và chờ đợi những lời tiếp theo.
Và sau đó ――
“Tất cả các em, chạy liên tục không nghỉ cho đến khi kiệt sức!!”
Alma giao cho cả lớp một bài tập khó không tưởng với nụ cười rạng rỡ trên môi.
◆
Còn VNU giao cho Sakuya một (đống) deadlines với nụ cười rạng rỡ trên môi mấy cô ở phòng kinh tế tài chính :(